Mod nhà sắc
Tác Giả
-
Chương 30
Bạch Hiểu Y ngồi trên xe chờ đèn đỏ, trên quảng trường đối diện, màn hình lớn đang phát tin tức trọng đại phát sinh gần đây.
Đại hội internet quốc tế thuận lợi tổ chức ở thành phố B, ở hội nghị vài lãnh đạo công ty quốc tế lớn chụp ảnh chung cũng thành ảnh chụp chung đắt tiền nhất toàn cầu.
Trên quảng trường cũng có thật nhiều người nghỉ chân xem tin tức, trong đó có nhóm thiếu nữ tốp năm tốp ba vây quanh, các cô vừa kích động nói đùa, vừa nhìn lên tin tức, chỉ chỉ trỏ trỏ nam tử cao ngất tuấn lãng đứng bên cạnh chủ tịch nước.
Giữa một đám lão già tóc hoa râm, có một người trẻ tuổi duy nhất, anh cũng thật sự làm người khác chú ý, huống chi, người ta hết lần này tới lần khác còn chiếu mãi vào gương mặt góc cạnh rõ ràng.
Anh là người sáng lập công ty Báo Săn Mồi, lớn nhất trong nước, chưa đến ba mươi tuổi đã sở hữu tài sản hàng tỉ, là nhân vật đương đại có sức ảnh hưởng nhất trong nước, cũng từng là khách quen của các báo về tài chính và kinh tế.
Anh là Tần Uyên.
Thời gian mới chỉ ngắn ngủi năm năm, anh đã đạt tới trình độ đời trước mười năm anh chưa đạt tới, kỳ thật đời trước, trước khi cô lìa đời, anh cũng đã rất nhiều người theo không kịp, mà một đời này, bởi vì có kinh nghiệm đời trước, nhân sinh của anh càng như là ăn gian.
Bạch Hiểu Y còn nhớ rõ lần cuối cùng thấy anh, anh sắc mặt tiều tụy, râu ria mọc ra, đứng ở trong phòng cô thuê cùng cô cáo biệt, từ biệt năm năm, hiện thời người kia đứng ở đỉnh cao nhân sinh hăng hái, sớm đã không phải là Tần Uyên ở trong cảm tình chật vật không chịu nổi kia.
Đúng vậy, chỉ chớp mắt đã năm năm.
Bà nội Trình được đưa đến Tần gia chăm sóc, chỗ ở cũ của bọn họ cũng cho thuê, mặc dù cuối năm hai nhà vẫn tụ họp, nhưng đúng như anh đã nói, một lần cũng không xuất hiện trước mặt cô.
Đèn xanh sáng, Bạch Hiểu Y cũng thu hồi suy nghĩ, khởi động xe đi về công ty.
Cửa hàng kinh doanh của Bạch Hiểu Y cũng không tệ, sau khi tốt nghiệp đại học cô đăng kí mở công ty gia đình, chuyên môn làm về cung ứng hàng hóa.
Địa chỉ công ty ở Trường Minh Kiều, lúc Trường Minh Kiều vừa mới khai phá, cô liền “khuyến khích” cha mua một mảnh đất ở chỗ này, bây giờ xung quanh quanh phát triển, nhà bọn họ cũng vì mua mảnh đất trống này mà lãi lớn một khoản, văn phòng công ty Bạch Hiểu Y trực tiếp ở mặt tiền, ngay tiếp theo là kho hàng.
Mặc dù công ty không lớn, nhưng vì không mất tiền thuê, mỗi tháng đều là lợi nhuận ròng, trong hai năm cô sống cũng không tệ, tự mình mua được nhà, lại mua được một chiếc xe.
Cô cũng không phải là người có tham vọng quá cao, chỉ biết phát huy hết năng lực làm việc, cho nên hiện nay đối với cuộc sống, Bạch Hiểu Y tương đối hài lòng.
địa chỉ Công ty tại Trường Minh Kiều ở lầu ba một toà nhà hiện đại xây cạnh quảng trường, bởi vì công ty chủ yếu bán y phục, vừa vặn tên Bạch Hiểu Y cũng có một chữ “Y”, cho nên cô đặt tên công ty là “Y Bảo“. (PS: chữ Y này không phải là y phục mà nghĩa là thuận theo, dựa vào)
Lúc đến Y Bảo, những đồng nghiệp khác trong công ty cũng đã tới rồi.
Hiện trong công ty ngoài cô ra, có ba nhân viên phục vụ khách hàng, một người làm mĩ thuật, cộng thêm hai nhân viên quản lý kho hàng, người chủ tòa nhà ra tay cũng hào phóng, cho cô văn phòng diện tích khá lớn, công ty chỉ mấy người, đi vào thật sự cảm thấy có chút vắng lạnh.
Cửa chính ngay gần phòng giải khát, lúc Bạch Hiểu Y đi vào, vài nhân viên đang ở bên trong vừa ăn điểm tâm vừa nói chuyện, vừa nhìn thấy cô, mấy người ào ào chào hỏi.
”Chào lão bản!”
”Chào lão bản!”
”Chào lão bản!”
Bạch Hiểu Y cũng chào hỏi lại các cô, cô vào phòng làm việc đặt túi sách xuống, rồi cũng đi đến phòng giải khát, ngâm một túi cà phê.
Ba nhân viên phục vụ khách hàng của công ty Bạch Hiểu Y đều là nữ sinh, trong đó Tiểu Văn và Tiểu Lâm đã theo cô từ lúc mới thành lập công ty, còn Tiểu Hạ năm nay mới vào.
Tiểu Văn làm việc ổn thỏa nhất, Bạch Hiểu Y cũng tín nhiệm cô ấy nhất, Tiểu Lâm là một nữ sinh thấp béo tròn, thường không thích nói chuyện, làm việc cũng rất nghiêm cẩn, Tiểu Hạ mặc dù mới tới, nhưng tính cách sáng sủa hoạt bát hơn, rất nhanh đã hoà mình với mọi người, một người khác là đại ca làm mĩ thuật, tất cả mọi người gọi anh Dương ca, là trạch nàm làm kỹ thuật điển hình, bình thường đi làm chỉ thích ngồi trước máy vi tính, cũng không thích nói chuyện cùng nữ sinh.
Lúc Bạch Hiểu Y tiến vào, Tiểu Văn, Tiểu Lâm, Tiểu Hạ đang ở phòng giải khát nói chuyện phiếm, tiểu Hạ vừa húp cháo vừa cầm một quyển tạp chí xem, lật đến chỗ nào đó, cô ấy đột nhiên kinh hô một tiếng, “Trời ơi, ông xã của mình! Lại có tin tức về ông xã của mình.”
Tiểu Văn đứng bên cạnh uống cà phê, nghe nói như thế liền liếc cô ấy một cái: “Tần Uyên là ông xã của mình a, cậu đừng tranh với mình.”
Bạch Hiểu Y bưng cà phê uống một ngụm, nghe thế nhịn không được cười cười, à, Tần Uyên bây giờ còn có danh xưng là ông xã của nhân dân.
Tiểu Hạ không phản ứng với cô, vừa ngắm ảnh chụp Tần Uyên chảy nước miếng vừa nói: “Cô nói xem làm sao ta có thể có ông xã tốt như vậy đâu? có tiền như thế, soái như thế, hết cái này tới cái khác, lại còn độc thân, nghe nói mối tình đầu anh ấy cũng không có.” Nói xong chép chép miệng, “Ông xã mình đến bây giờ còn chưa tìm bạn gái, khẳng định là vì cho mình cơ hội.”
Tiểu Văn lại xuy một tiếng, “Bớt tự sướng đi, nghĩ lại đi! Đời này, bạn gái anh ấy cũng không tới phiên cậu.”
Tiểu Hạ lại bất mãn chu chu miệng, “Cậu biết gì a? Có thể làm cho đại tổng tài động tâm chỉ có ngốc trắng ngọt, mà mình khẳng định là ngốc cực kì, trắng nhất, ngọt vô cùng!”
Tiểu Văn lé mắt, “Cậu đúng là chiếm được một - cực ngốc!!”
Tiểu Hạ không thích trừng mắt liếc một cái, không phản ứng nữa, tiếp tục háo sắc với “Ông xã” của mình.
Đang lộn xộn, Tiểu Lâm xoa mắt ngẩng đầu nhìn Bạch Hiểu Y, cùng bất đắc dĩ lắc lắc đầu, Bạch Hiểu Y uống xong cà phê, trước khi đi ra vẫn không quên nhắc nhở một câu: “Ăn xong điểm tâm thì đi làm chính sự a!”
Ba người vội vàng đáp một tiếng, Bạch Hiểu Y đi tới cửa đột nhiên nghĩ đến cái gì lại nói: “Ai da, đúng rồi, vài ngày này lượng công việc nhiều, các cô đã liên tục thêm vài ngày rồi, cho nên tôi quyết định hôm nay làm xong cho các cô ba ngày nghỉ, Tiểu Văn cô cũng đừng quên bảo Dương ca dán thông cáo lên.”
Mấy người vừa nghe được nghỉ, lập tức đều hưng phấn kêu to, đến Tiểu Lâm bình thường không quá thích nói chuyện cũng phát ra một tiếng hoan hô sung sướng.
Bạch Hiểu Y nhìn mấy người, bất đắc dĩ lắc lắc đầu, xoay người về phòng làm việc.
Bạch Hiểu Y lần này cho các cô nghỉ, ngoài muốn cho các cô nghỉ ngơi một chút khôi phục tinh lực còn có một nguyên nhân khác.
Cô và Dương Tĩnh hẹn cùng đi nước ngoài chơi, còn nói cô làm lão bản để nhân viên ở trong công ty làm mệt gần chết còn mình một thân một mình ở bên ngoài hưởng lạc cũng không quá tốt, dứt khoát trực tiếp cho các cô nghỉ ba ngày.
sau khi trở về Bạch Hiểu Y thu thập xong đồ đạc để xuất ngoại, sáng sớm hôm sau trực tiếp đi sân bay, Dương Tĩnh đã chờ sẵn ở đấy.
Dương Tĩnh hiện còn đang học nghiên cứu sinh, cũng khó có cơ hội đi ra ngoài du lịch, lần này hai người ra nước ngoài đều rất hưng phấn, Dương Tĩnh còn làm một danh sách mua sắm, Bạch Hiểu Y nhìn một chút cái danh sách mua sắm kia, lập tức bày tỏ đồng tình với Trương Khải Tường, cô ấy đi một chuyến nước ngoài, Trương Khải Tường chỉ sợ sẽ phải cạp đất.
Bởi vì hai người đều bận rộn việc riêng, đều đã lâu chưa gặp mặt, lên máy bay rồi liền trò chuyện tình hình gần đây.
”Ngươi và Trương sư huynh còn tốt chứ?”
Cho dù hai người hiện thời đã thành quan hệ nam nữ, nhưng Dương Tĩnh vừa nghe cô nhắc tới tên Trương Khải Tường, khuôn mặt nhỏ kia không kiềm chế được đỏ hồng, “Tớ và anh ấy vẫn tốt.”
Bạch Hiểu Y nhìn qua bộ dáng cô ấy, lập tức trêu ghẹo, “Ai da, thật sự là hạnh phúc như hoa, nhìn cậu vui mừng đến nở hoa rồi.”
Dương Tĩnh đánh cô một quyền, “Đừng đùa tớ!” Ngược lại nghĩ đến cái gì rồi nói: “Đúng rồi, lần trước nghe cậu nói mẹ cậu giới thiệu bạn trai cho cậu, về sau thế nào?”
Nói đến đây, Bạch Hiểu Y liền sa sút tinh thần dựa ra phía sau, “Còn có thể như thế nào, đương nhiên là không vừa ý.”
Dương Tĩnh liền lời nói thấm thía khuyên cô: “Kỳ thật cậu cũng không còn nhỏ, phải suy tính một chút đại sự cả đời đi.”
Bạch Hiểu Y vừa nghe cô nói liền trực tiếp đưa tay bóp mặt cô, “Tớ nói cậu thế nào lại giống mẹ tớ a! Cũng không thể để cho tớ thanh tĩnh trong chốc lát?”
Dương Tĩnh bị cô túm được, không có cách nào khác, liên tục cầu xin tha thứ.
Hai người cứ thế một đường nói đùa, trên đường ngủ trong chốc lát thì đã đến nơi muốn đến, Bạch Hiểu Y trước khi xuống máy bay liền hỏi một câu: “Cậu xác định nhà Trương sư huynh của cậu sẽ phái người đến đón chúng ta sao?”
Trương Khải Tường ở chỗ này biểu diễn, hai người ở đây cũng không quá quen thuộc, có Trương Khải Tường dẫn các cô vui chơi cũng thuận tiện một chút.
Dương Tĩnh lập tức vỗ vỗ bộ ngực, “Cậu yên tâm đi! Anh ấy không dám bỏ mặc mình.”
Dương Tĩnh quả nhiên không lừa cô, máy bay hạ cánh rồi hai người liền nhìn thấy người đến đón, người đến là một người ngoại quốc, nghe nói là hộ vệ của Trương Khải Tường ở chỗ này, bởi vì Trương Khải Tường hiện tại có việc không thể tới, cử ông ấy đến giúp.
Người ngoại quốc này Dương Tĩnh cũng biết, Bạch Hiểu Y cũng không hoài nghi gì, chẳng qua là khi người đó lái xe tới chỗ ngày càng vắng vẻ, Bạch Hiểu Y liền bắt đầu bất an.
”Tiểu Tĩnh a, người này đến cùng có tin được không, sao mãi còn chưa tới?”
Dương Tĩnh vội vàng vỗ tay của cô an ủi, “Đừng lo lắng, không có việc gì, cậu cứ tin tưởng tớ.”
Dù sao hai người thật vất vả cùng nhau ra nước ngoài, Bạch Hiểu Y cũng không muốn nghi hoặc ảnh hưởng tâm tình Dương Tĩnh, cũng không nói nhiều nữa.
Xe chạy ra khỏi thủ đô nước A lộng lẫy rồi đi quanh quẩn chốc lát trên đường núi mới đến nơi, là một cái biệt thự trên đỉnh núi, hàng rào lưới sắt cao cao vây quanh bên ngoài biệt thự, ngoài cổng chính còn có hai bảo vệ mặc đồng phục ngoại quốc, người ngoại quốc kia dừng xe ở cửa rồi, lại đưa ra một tờ giấy cùng với con dấu, hai người bảo vệ này mới cho vào.
Bạch Hiểu Y thấy thế lại càng hồ nghi, “Trương Khải Tường này có bạn bè dường như thân phận rất cao a, trước anh ấy có nói với cậu là bạn bè kiểu gì không?”
Dương Tĩnh lắc lắc đầu, “Không có, anh ấy chỉ nói là bạn.”
Bạch Hiểu Y như có điều suy nghĩ gật đầu, cũng không hỏi nhiều, xe lại đi trong chốc lát mới tới trước cửa biệt thự, Trương Khải Tường đã chờ trước cửa, Bạch Hiểu Y vừa nhìn thấy anh mới thở phào nhẹ nhõm.
Dương Tĩnh mặc dù một đường đây đều an ủi Bạch Hiểu Y, nhưng nhìn ra được cô cũng lo lắng, vừa xuống xe liền bổ nhào vào trong ngực Trương Khải Tường, bĩu môi bất mãn làm nũng, “Anh đây là bạn bè kiểu gì a, thần bí như thế.”
Trương Khải Tường sủng ái xoa xoa mũi cô, vừa cười với Bạch Hiểu Y vừa lên tiếng chào, líc này mới nói: “Chờ tí là biết.”
Đang muốn dẫn hai người đi vào, ở đã thấy cửa lớn biệt thự lại có người đi ra, người này nhuộm tóc vàng, trên người mặc áo polo màu trắng, quần thường màu xám, nhìn qua soái khí lại rất có cảm giác thời thượng, sau khi đi tới cửa anh liền tà tà dựa bên cửa, hai tay ôm ngực, hai mày đẹp nhướng lên nhìn sang mấy người, “Hai vị mỹ nữ, đã lâu không gặp.”
Dương Tĩnh vừa nhìn thấy người này, lập tức lấy làm kinh hãi, “Nghiêm Tiêu Cảnh? Lại là Nghiêm Tiêu Cảnh?”
Bạch Hiểu Y nhìn người trước mắt cũng không khỏi ngẩn ngơ, Nghiêm Tiêu Cảnh, người này Bạch Hiểu Y còn nhớ rõ, lúc cô vừa mới trùng sinh một năm đã biết, khi đó còn theo đuổi cô, về sau giữa hai người còn phát sinh một chút không vui.
Nghĩ tới năm đó Nghiêm gia dùng thủ đoạn bạo lực bức bách cô đi vào khuôn khổ, cho dù đã nhiều năm như vậy, Bạch Hiểu Y nhớ tới vẫn cảm thấy kinh hãi.
Cho nên, giờ phút này gặp lại Nghiêm Tiêu Cảnh, Bạch Hiểu Y một chút cũng không có vui sướng khi trùng phùng cố nhân, ngược lại trong lòng dâng lên một loại bất an.
”Đã lâu không gặp, Bạch tài nữ!”
Giọng Nghiêm Tiêu Cảnh đột nhiên vang lên cắt đứt suy nghĩ của Bạch Hiểu Y, cô phục hồi tinh thần, vội vàng thu liễm tâm thần, cũng cười cười khách khí với anh, “Đúng vậy, đã lâu không gặp.”
ánh mắt Nghiêm Tiêu Cảnh kia có ý cười kín đáo, ở trên mặt cô lưu luyến một lát, cuối cùng làm động tác “mời” với hai người, “Hoan nghênh mọi người đến làm khách ở biệt thự của tôi, mời vào.”
Dương Tĩnh và Trương Khải Tường đi trước một bước tới cửa, Bạch Hiểu Y cũng đuổi kịp, lúc đi qua người Nghiêm Tiêu Cảnh, cô lại quay đầu nhìn anh một cái, vài năm không gặp, trên người anh so với trước kia nhiều hơn cảm giác thành thục, gương mặt tuấn tú cũng dài hơn không ít, nhìn qua càng thêm anh tuấn mê người.
Nhưng thấy anh vẫn mang theo một loại giống không khí muốn hòa tan mọi người vào vui vẻ, lúc cô nhìn anh còn nghịch ngợm nháy mắt mấy cái với cô.
Bạch Hiểu Y cũng cười một tiếng trả lại, vội vàng điều chỉnh tốt suy nghĩ, đi vào biệt thự.
Biệt thự có phong cách Gothic, bầu trời đẩy ra rộng rãi, bên trong chứa đồ đạc được phục chế hoa lệ, vừa vào cửa liền cảm giác thật giống như tiến vào thời Trung cổ Châu Âu.
”Hai vị mỹ nữ đi đường mệt nhọc, tôi đã cho người chuẩn bị tốt phòng ở, trước nghỉ ngơi một chút đi, nghỉ ngơi xong, tôi với Trương huynh đưa mọi ngươi đi ngắm cảnh đêm.”
Một đường tới đây, hai người chỉ ở trên máy bay đơn giản chợp mắt chốc lát, về sau lại ngồi xe lâu như vậy, cũng thật sự mệt mỏi, nên cũng không từ chối.
Được người giúp việc mặc đồng phục dẫn lên căn phòng trên gác rồi, Dương Tĩnh không chút khách khí trực tiếp lên giường, mềm nhũn kêu một câu:“Thật sự là mệt chết, mình ngủ đã.”
Bạch Hiểu Y bỏ ba lô xuống, gật gật đầu, “Ngủ đi!”
”Hiểu Y, cậu cũng đi lên nghỉ ngơi một chút đi.”
Bạch Hiểu Y vừa lấy điện thoại di động ra vừa đáp: “Được.”
Bạch Hiểu Y mở điện thoại di động ra, mới phát hiện thế nhưng không có tín hiệu, cô quay đầu nhìn lại Dương Tĩnh, đã thấy cô ấy ngủ say như chết.
Không biết rõ vì cái gì, cô cảm thấy chuyện hôm nay thật sự là quái dị nói không nên lời, Trương Khải Tường để người đón các cô đến đây, vì cái gì không nói thẳng là đến chỗ Nghiêm Tiêu Cảnh, mà chỉ hàm hồ nói là bạn.
Có phải anh biết rõ một khi nói này chủ nhân là Nghiêm Tiêu Cảnh cô sẽ không đến hay không? Nói nhiều như vậy, Nghiêm Tiêu Cảnh hy vọng cô đến? Chẳng lẽ đã nhiều năm như vậy, Nghiêm Tiêu Cảnh còn không buông tay với cô sao?
Bởi vì trong đầu có này chút ít suy nghĩ hỗn loạn, Bạch Hiểu Y nhất thời cũng không ngủ được, dứt khoát lặng lẽ ra khỏi phòng, dự định làm quen một chút ở đây.
Bạch Hiểu Y phát hiện, biệt thự này bốn phía không chỉ có hàng rào lưới sắt nghiêm mật vây quanh, ở bên ngoài biệt thự vòng quanh hẻo lánh còn có bảo vệ canh gác.
Bạch Hiểu Y một đường đi đến, càng nghĩ càng cảm thấy quái dị, nếu nói chỉ vì an toàn, ở cửa an bài hai người bảo vệ không được sao? Vì sao ở ngoài nhà cũng bố trí bảo vệ?
Bạch Hiểu Y mang theo nghi hoặc một đường đi quan bốn phía, đằng sau phòng ở là một bãi cỏ, gần chỗ hàng rào lưới sắt còn có một cái cầu môn, bên này hẳn là một sân bóng đơn giản.
Bạch Hiểu Y là từ hướng tây nam đi ra, sau khi đi ra liền đi theo hướng bắc, đi đến phía đông một nơi hẻo lánh, nhân viên an ninh nhắc nhở cô không thể đi tiếp về phía trước, Bạch Hiểu Y đổi hướng rẽ vào khúc quanh, đi về hướng đông bắc, một đường đi qua, các phòng xung quanh dùng cho bồn cảnh thực vật trang sức cũng dần dần từ chậu hoa đến cây thường thanh dày đặc, càng đi phía đông bắc càng hẻo lánh.
Đi đến góc đông bắc, Bạch Hiểu Y thấy phía trước cũng không có gì hay để đi dạo liền chuẩn bị lui về phía sau, lại không nghĩ đang muốn xoay người đột nhiên nghe có tiếng nói chuyện từ chỗ mấy cây thường thanh dầy đặc truyền tới.
Bạch Hiểu Y cũng không quen nghe lén người khác nói chuyện, nhưng cô thình lình nghe thấy bên kia nói chuyện với nhau có nhắc tới tên cô, Bạch Hiểu Y liền nhịn không được hiếu kỳ, đi vài bước đén gần, đẩy cây thường thanh ra, nhìn vào trong.
Đã thấy cách không xa là một cái hồ bơi, Nghiêm Tiêu Cảnh ngồi trên ghế nằm bên cạnh hồ bơi, cạnh anh một người đàn ông cao lớn đang đứng, người này Bạch Hiểu Y cũng biết, đúng là anh trai của Nghiêm Tiêu Cảnh, Nghiêm Tiêu Du, mấy năm trước cửa hàng lẩu nhà bị phá, chính là từ tay anh ta.
”Cậu xác định Tần Uyên thực sẽ xuất hiện?” Đây là lời Nghiêm Tiêu Du nói.
Bạch Hiểu Y vừa nghe thấy lời này thì lấy làm kinh hãi, không hiểu tại sao bọn họ kéo ra Tần Uyên.
Nghiêm Tiêu Cảnh bưng nước trái cây lên uống một ngụm, cười nói: “Yên tâm đi, Bạch Hiểu Y ở trong tay chúng ta, hắn không thể không đến.”
Nghiêm Tiêu Du như có suy nghĩ gật đầu, “Năm đó cũng bởi vì hắn nhúng tay, nhà chúng ta mới thất bại thảm hại, thù này không thể không báo, anh đã an bài nhiều năm như thế, này cuối cùng đợi được một cơ hội.”
Nghiêm Tiêu Cảnh ánh mắt híp lại, vẻ mặt vừa thâm trầm vừa ngoan lệ cùng với nam hài ngày thường thích cười kia khác nhau rất lớn, “Người đã an bài xong chưa?”
”Anh yên tâm đi, đều an bài tốt, chỉ cần Tần Uyên vừa xuất hiện ở trên núi, lập tức đánh chết!”
Bạch Hiểu Y nghe tới chỗ này, bị dọa thiếu chút nữa kinh hãi kêu ra tiếng, cô vội vàng che miệng lại, liên tiếp lui về phía sau vài bước, thừa dịp hai người này chưa phát hiện, vội vàng chạy khỏi nơi này.
Hóa ra là thế này, bọn họ dẫn cô đến đây chính là muốn bố trí bẫy Tần Uyên, như vậy chuyện này Trương Khải Tường và Dương Tĩnh có biết không? Bọn họ có biết hai huynh đệ Nghiêm gia muốn lợi dụng cô giết Tần Uyên hay không?
Vừa nghĩ tới mới rồi Nghiêm Tiêu Du hời hợt nói ra hai chữ “Đánh chết”, Bạch Hiểu Y tâm bị hù dọa bang bang nhảy lên, cô nhânh chóng chạy về phòng, Dương Tĩnh vẫn ngủ ngon.
Ở đây không có tín hiệu, cô căn bản không có biện pháp liên lạc với Tần Uyên, hiện tại duy nhất có thể làm chính là sớm chạy xuống núi, ngăn cản Tần Uyên đi tới nơi này.
Nhưng dựa vào mình cô, căn bản là không có biện pháp né tránh bảo vệ canh giữ bốn phía, cô phải tìm Dương Tĩnh hỗ trợ, bất kể thế nào, Dương Tĩnh là bạn tốt với cô từ sơ trung, cô cũng nguyện ý tin tưởng cô ấy không biết chuyện này.
Mà cô cũng muốn đánh cuộc một phen, cô giao kết với người bạn này, đến cùng có đáng giá hay không.
Nghĩ tới đây, Bạch Hiểu Y vội vàng gọi Dương Tĩnh dậy, Dương Tĩnh bị cô đánh thức, khó chịu lườm cô một cái, “Hiểu Y cậu làm sao a, để mình ngủ một lát.”
Hiện thời tình huống khẩn cấp, Bạch Hiểu Y cũng không vòng vo, trực tiếp nói: “Tiểu Tĩnh, hiện tại tớ cần cậu hỗ trợ, tớ phải nhanh chóng rời khỏi chỗ này.”
Có lẽ là thấy sắc mặt cô không tốt, Dương Tĩnh vội vàng dụi dụi con mắt ngồi dậy, vẻ mặt lo lắng nhìn cô, “Hiểu Y cậu sao thế?”
Bạch Hiểu Y hiện đã không kịp giải thích nhiều với cô ấy, từ trong túi lấy hộ chiếu và di động của mình giấu kĩ vào người, lại dùng con mắt chăm chú nhìn cô ấy, trên mặt mang theo thành khẩn cầu xim, “Tớ ở lại đây, Nghiêm Tiêu Cảnh sẽ gây bất lợi cho tớ, nếu như cậu còn là bạn tốt của tớ thì giúp tớ, tớ muốn đi khỏi đây bây giờ!”
Dương Tĩnh cũng bị cô nói cho hồ đồ, “Nghiêm Tiêu Cảnh? Nghiêm Tiêu Cảnh anh ấy sao đối xử với cậu...”
”Tiểu Tĩnh, hiện thời gian không còn kịp, tớ chỉ hỏi cậu, cậu nguyện ý giúp tớ không?”
Dương Tĩnh sững sờ nhìn cô, nhưng thấy cô mang theo lo lắng và sợ hãi, không hề giống nói đùa, cô nghĩ một lát liền gật gật đầu, “Được, tớ giúp cậu.”
Bạch Hiểu Y không nghĩ tới cô ấy đáp ứng sảng khoái như thế, hơn nữa một câu cũng không hỏi thêm, thở phào nhẹ nhõm đồng thời cũng dâng lên một loại cảm kích, xem ra, Dương Tĩnh đối với chuyện này cũng không biết gì.
”Nhưng mà, cậu cần tớ giúp như thế nào?”
”Cậu chỉ cần giúp tớ dời bảo vệ đi là được.”
Vừa mới cô quan sát bên ngoài, phòng ở góc tây bắc gần hàng rào lưới sắt nhất, cô muốn chạy trốn, đó là vị trí tốt nhất, chỉ cần Dương Tĩnh dời đi ánh mắt bảo vệ canh giữ ở góc tây bắc, cô có thể thừa dịp anh ta chưa chuẩn bị từ hàng rào lưới sắt nhảy ra.
Bạch Hiểu Y vốn còn có chút lo lắng, gần đến giờ hành động Dương Tĩnh sẽ căng thẳng, ngược lại không nghĩ tới nha đầu này so với cô tưởng tượng còn bình tĩnh tự nhiên hơn nhiều.
Dương Tĩnh giả vờ đi ra sau tản bộ, lại “không cẩn thận” đau chân, các cô là khách ở đây, bảo vệ cũng biết rõ, chắc sẽ không làm bộ mặc kệ, đến lúc đó tự nhiên sẽ tới hỗ trợ, Bạch Hiểu Y liền thừa dịp này lặng lẽ chạy tới hàng rào lưới sắt bên cạnh từ đó nhảy ra.
Hết thảy đều tiến hành cực kỳ thuận lợi, chẳng qua là khi Bạch Hiểu Y từ hàng rào lưới sắt nhảy ra lại gặp phải chút ngoài ý muốn, hàng rào lưới sắt này có mũi nhọn, muốn từ nơi này nhảy khó bảo đảm không bị thương, khả năng có nguy hiểm.
Nhưng mà mỗi cuối buổi chiều cô phải đi dỡ hàng, thể lực coi như không tệ, chỉ muốn tránh đi mũi nhọn đích xác cũng không một chuyện dễ, lúc cô sắp lật người qua thì bị mũi nhọn đam một cái, trên cánh tay rất nhanh bị đam trúng, Bạch Hiểu Y cũng bất chấp như vậy, thừa dịp nhân viên an ninh kia giúp đỡ Dương Tĩnh kiểm tra thương thế lập tức chạy xuống chân núi.
Vừa mới ở đó nghe thấy tin tức làm cho cô kinh hãi, cho đến hôm nay cô mới hiểu được năm đó sự kiện Nghiêm gia kia thật sự là Tần Uyên làm.
Tần Uyên với Nghiêm gia không có thù, anh phí công sức lớn như thế làm cho Nghiêm gia chật vật không chịu nổi, đương nhiên là bởi vì cô.
Mà bây giờ, anh lại sắp vì cô rơi vào nguy hiểm.
Cô thật sự hy vọng Tần Uyên có thể máu lạnh một chút, ngàn vạn lần không cần xuất hiện, ngàn vạn lần không nên trúng bẫy Nghiêm gia, nhưng đời trước anh lại vì cô tự sát, cô không thể không lo lắng.
Bạch Hiểu Y dùng tốc độ lớn nhất chạy xuống núi, trên đường bị vấp một cái, chân trái cũng bị trẹo, nhưng Bạch Hiểu Y không kịp để ý, nghiêng ngả chao đảo một đường chạy xuống, cô chỉ hy vọng cô làm hết thảy vẫn còn kịp, cô chỉ hy vọng, Tần Uyên không vì cô mà chết.
Bởi vì bóng ma đời trước vẫn còn, cô sợ cùng anh đi tiếp, nhưng không có nghĩa là cô có thể trơ mắt nhìn anh chết.
Cô một đường nghiêng ngả chao đảo chạy xuống, cách chân núi một phần ba quãng đường đột nhiên thấy một chiếc màu đen xe có rèm che từ đường lớn trên núi chạy qua, Bạch Hiểu Y trong lòng căng thẳng, không chút nghĩ ngợi, vội vàng liều mạng kêu to về phía chiếc xe kia: “Đừng đi! Tần Uyên đừng đi!!!”
Vừa chạy lảo đảo từ trên núi xuống, trên đường bởi vì chạy quá nhanh cô bị vấp ngã, nhưng cô không có để ý, đứng lên tiếp tục chạy, nhưng cô tới muộn một bước, cuối cùng từ trên núi xuống được, chiếc xe màu đen có rèm che đã hoàn toàn biến mất trong tầm mắt.
Vừa lúc nãy cô đã quan sát, trên núi chỉ có một ngôi biệt thự ở trên đỉnh núi, xe này nếu đi lên đỉnh núi, vậy khẳng định chính là tới biệt thự Nghiêm gia.
Người ngồi trên xe, mười phần chắn chắn chính là Tần Uyên.
Đột nhiên nghĩ đến vừa mới hai huynh đệ Nghiêm gia nói chuyện - - chỉ cần Tần Uyên vừa xuất hiện, lập tức đánh chết.
Không muốn, cô không muốn nhìn thấy anh chết, cô cũng chỉ muốn cùng anh sống sót không liên can với nhau, cô một chút cũng không muốn nhìn anh vì cô mà chết!
Nhưng bởi vì chân bị trẹo, cô chạy xuống núi đã cố hết sức, huống chi giờ lại phải chạy lên.
Chẳng biết lúc nào, hai mắt cô đã mơ hồ có nước mắt, cô không biết hiện cô chạy lên có còn kịp hay không, cô không biết cô đi lên có thể chỉ thấy thi thể Tần Uyên hay không.
Nghĩ đến những thứ này cô cảm thấy rất khó chịu, cô thực không hy vọng anh chết, thực không hy vọng.
Lúc ở cô định tàn phá thân thể từng bước một đi lên núi, một chiếc xe đen có rèm che từ từ dưới núi đi tới, chậm rãi dừng lại bên người cô.
lúc này trong đầu Bạch Hiểu Y đã xuất hiện thân thể Tần Uyên huyết nhục mơ hồ, cô tựa hồ đã nghĩ đến cảnh tượng mình ôm lấy thi thể anh cực kỳ bi ai.
Xe dừng lại bên người, cô cũng chỉ máy móc quay đầu nhìn, đã thấy cửa xe đẩy ra, từ bên trong một thân ảnh cao lớn đi xuống, anh một thân tây trang màu đen phẳng phiu tinh tế, quần áo cắt khéo léo, từng chi tiết chỗ đều lộ rõ nghiêm cẩn, ở trên thân thể cao lớn, càng khiến anh cao ngất uy nghiêm nổi bật.
trên khuôn mặt tuấn tú thanh nhã cao quý, mặt mày như được đao khắc lộ ra bén nhọn, môi mỏng màu hồng phấn nhếch lên, lạnh lùng nghiêm nghị làm cho không ai dám tới gần.
Khi nhìn rõ cô là ai, kia trong hai tròng mắt vốn không có chút rung động nào tựa hồ có vật gì đó lóe lên.
Nhìn cô rất lâu, anh mới mở môi mỏng, “Cần anh giúp sao?!”
một khắc này, Bạch Hiểu Y cảm thấy từ ngữ hay nhất thế gian cũng không đủ để hình dung tâm tình cô, kích động khó tả, mừng rỡ như điên, nhưng cho dù trong lòng giống như đày tâm tình phức tạp này, cô lại vẫn không nhúc nhích, ánh mắt chỉ dại ra nhìn qua anh.
Anh cũng chưa chết, anh còn sống, anh còn khỏe mạnh đứng ở trước mặt cô.
Tựa như là đột nhiên gông xiềng nặng nề trong lòng rơi xuống, khí lực toàn thân cũng này tán loạn đi hết, cô chỉ cảm thấy hai chân mềm nhũn, mắt thấy sẽ ngã xuống đất, nhưng lúc cô sắp ngã xuống, một đôi bàn tay kịp thời đưa ra, vững vàng ôm ngang hông cô.
Đại hội internet quốc tế thuận lợi tổ chức ở thành phố B, ở hội nghị vài lãnh đạo công ty quốc tế lớn chụp ảnh chung cũng thành ảnh chụp chung đắt tiền nhất toàn cầu.
Trên quảng trường cũng có thật nhiều người nghỉ chân xem tin tức, trong đó có nhóm thiếu nữ tốp năm tốp ba vây quanh, các cô vừa kích động nói đùa, vừa nhìn lên tin tức, chỉ chỉ trỏ trỏ nam tử cao ngất tuấn lãng đứng bên cạnh chủ tịch nước.
Giữa một đám lão già tóc hoa râm, có một người trẻ tuổi duy nhất, anh cũng thật sự làm người khác chú ý, huống chi, người ta hết lần này tới lần khác còn chiếu mãi vào gương mặt góc cạnh rõ ràng.
Anh là người sáng lập công ty Báo Săn Mồi, lớn nhất trong nước, chưa đến ba mươi tuổi đã sở hữu tài sản hàng tỉ, là nhân vật đương đại có sức ảnh hưởng nhất trong nước, cũng từng là khách quen của các báo về tài chính và kinh tế.
Anh là Tần Uyên.
Thời gian mới chỉ ngắn ngủi năm năm, anh đã đạt tới trình độ đời trước mười năm anh chưa đạt tới, kỳ thật đời trước, trước khi cô lìa đời, anh cũng đã rất nhiều người theo không kịp, mà một đời này, bởi vì có kinh nghiệm đời trước, nhân sinh của anh càng như là ăn gian.
Bạch Hiểu Y còn nhớ rõ lần cuối cùng thấy anh, anh sắc mặt tiều tụy, râu ria mọc ra, đứng ở trong phòng cô thuê cùng cô cáo biệt, từ biệt năm năm, hiện thời người kia đứng ở đỉnh cao nhân sinh hăng hái, sớm đã không phải là Tần Uyên ở trong cảm tình chật vật không chịu nổi kia.
Đúng vậy, chỉ chớp mắt đã năm năm.
Bà nội Trình được đưa đến Tần gia chăm sóc, chỗ ở cũ của bọn họ cũng cho thuê, mặc dù cuối năm hai nhà vẫn tụ họp, nhưng đúng như anh đã nói, một lần cũng không xuất hiện trước mặt cô.
Đèn xanh sáng, Bạch Hiểu Y cũng thu hồi suy nghĩ, khởi động xe đi về công ty.
Cửa hàng kinh doanh của Bạch Hiểu Y cũng không tệ, sau khi tốt nghiệp đại học cô đăng kí mở công ty gia đình, chuyên môn làm về cung ứng hàng hóa.
Địa chỉ công ty ở Trường Minh Kiều, lúc Trường Minh Kiều vừa mới khai phá, cô liền “khuyến khích” cha mua một mảnh đất ở chỗ này, bây giờ xung quanh quanh phát triển, nhà bọn họ cũng vì mua mảnh đất trống này mà lãi lớn một khoản, văn phòng công ty Bạch Hiểu Y trực tiếp ở mặt tiền, ngay tiếp theo là kho hàng.
Mặc dù công ty không lớn, nhưng vì không mất tiền thuê, mỗi tháng đều là lợi nhuận ròng, trong hai năm cô sống cũng không tệ, tự mình mua được nhà, lại mua được một chiếc xe.
Cô cũng không phải là người có tham vọng quá cao, chỉ biết phát huy hết năng lực làm việc, cho nên hiện nay đối với cuộc sống, Bạch Hiểu Y tương đối hài lòng.
địa chỉ Công ty tại Trường Minh Kiều ở lầu ba một toà nhà hiện đại xây cạnh quảng trường, bởi vì công ty chủ yếu bán y phục, vừa vặn tên Bạch Hiểu Y cũng có một chữ “Y”, cho nên cô đặt tên công ty là “Y Bảo“. (PS: chữ Y này không phải là y phục mà nghĩa là thuận theo, dựa vào)
Lúc đến Y Bảo, những đồng nghiệp khác trong công ty cũng đã tới rồi.
Hiện trong công ty ngoài cô ra, có ba nhân viên phục vụ khách hàng, một người làm mĩ thuật, cộng thêm hai nhân viên quản lý kho hàng, người chủ tòa nhà ra tay cũng hào phóng, cho cô văn phòng diện tích khá lớn, công ty chỉ mấy người, đi vào thật sự cảm thấy có chút vắng lạnh.
Cửa chính ngay gần phòng giải khát, lúc Bạch Hiểu Y đi vào, vài nhân viên đang ở bên trong vừa ăn điểm tâm vừa nói chuyện, vừa nhìn thấy cô, mấy người ào ào chào hỏi.
”Chào lão bản!”
”Chào lão bản!”
”Chào lão bản!”
Bạch Hiểu Y cũng chào hỏi lại các cô, cô vào phòng làm việc đặt túi sách xuống, rồi cũng đi đến phòng giải khát, ngâm một túi cà phê.
Ba nhân viên phục vụ khách hàng của công ty Bạch Hiểu Y đều là nữ sinh, trong đó Tiểu Văn và Tiểu Lâm đã theo cô từ lúc mới thành lập công ty, còn Tiểu Hạ năm nay mới vào.
Tiểu Văn làm việc ổn thỏa nhất, Bạch Hiểu Y cũng tín nhiệm cô ấy nhất, Tiểu Lâm là một nữ sinh thấp béo tròn, thường không thích nói chuyện, làm việc cũng rất nghiêm cẩn, Tiểu Hạ mặc dù mới tới, nhưng tính cách sáng sủa hoạt bát hơn, rất nhanh đã hoà mình với mọi người, một người khác là đại ca làm mĩ thuật, tất cả mọi người gọi anh Dương ca, là trạch nàm làm kỹ thuật điển hình, bình thường đi làm chỉ thích ngồi trước máy vi tính, cũng không thích nói chuyện cùng nữ sinh.
Lúc Bạch Hiểu Y tiến vào, Tiểu Văn, Tiểu Lâm, Tiểu Hạ đang ở phòng giải khát nói chuyện phiếm, tiểu Hạ vừa húp cháo vừa cầm một quyển tạp chí xem, lật đến chỗ nào đó, cô ấy đột nhiên kinh hô một tiếng, “Trời ơi, ông xã của mình! Lại có tin tức về ông xã của mình.”
Tiểu Văn đứng bên cạnh uống cà phê, nghe nói như thế liền liếc cô ấy một cái: “Tần Uyên là ông xã của mình a, cậu đừng tranh với mình.”
Bạch Hiểu Y bưng cà phê uống một ngụm, nghe thế nhịn không được cười cười, à, Tần Uyên bây giờ còn có danh xưng là ông xã của nhân dân.
Tiểu Hạ không phản ứng với cô, vừa ngắm ảnh chụp Tần Uyên chảy nước miếng vừa nói: “Cô nói xem làm sao ta có thể có ông xã tốt như vậy đâu? có tiền như thế, soái như thế, hết cái này tới cái khác, lại còn độc thân, nghe nói mối tình đầu anh ấy cũng không có.” Nói xong chép chép miệng, “Ông xã mình đến bây giờ còn chưa tìm bạn gái, khẳng định là vì cho mình cơ hội.”
Tiểu Văn lại xuy một tiếng, “Bớt tự sướng đi, nghĩ lại đi! Đời này, bạn gái anh ấy cũng không tới phiên cậu.”
Tiểu Hạ lại bất mãn chu chu miệng, “Cậu biết gì a? Có thể làm cho đại tổng tài động tâm chỉ có ngốc trắng ngọt, mà mình khẳng định là ngốc cực kì, trắng nhất, ngọt vô cùng!”
Tiểu Văn lé mắt, “Cậu đúng là chiếm được một - cực ngốc!!”
Tiểu Hạ không thích trừng mắt liếc một cái, không phản ứng nữa, tiếp tục háo sắc với “Ông xã” của mình.
Đang lộn xộn, Tiểu Lâm xoa mắt ngẩng đầu nhìn Bạch Hiểu Y, cùng bất đắc dĩ lắc lắc đầu, Bạch Hiểu Y uống xong cà phê, trước khi đi ra vẫn không quên nhắc nhở một câu: “Ăn xong điểm tâm thì đi làm chính sự a!”
Ba người vội vàng đáp một tiếng, Bạch Hiểu Y đi tới cửa đột nhiên nghĩ đến cái gì lại nói: “Ai da, đúng rồi, vài ngày này lượng công việc nhiều, các cô đã liên tục thêm vài ngày rồi, cho nên tôi quyết định hôm nay làm xong cho các cô ba ngày nghỉ, Tiểu Văn cô cũng đừng quên bảo Dương ca dán thông cáo lên.”
Mấy người vừa nghe được nghỉ, lập tức đều hưng phấn kêu to, đến Tiểu Lâm bình thường không quá thích nói chuyện cũng phát ra một tiếng hoan hô sung sướng.
Bạch Hiểu Y nhìn mấy người, bất đắc dĩ lắc lắc đầu, xoay người về phòng làm việc.
Bạch Hiểu Y lần này cho các cô nghỉ, ngoài muốn cho các cô nghỉ ngơi một chút khôi phục tinh lực còn có một nguyên nhân khác.
Cô và Dương Tĩnh hẹn cùng đi nước ngoài chơi, còn nói cô làm lão bản để nhân viên ở trong công ty làm mệt gần chết còn mình một thân một mình ở bên ngoài hưởng lạc cũng không quá tốt, dứt khoát trực tiếp cho các cô nghỉ ba ngày.
sau khi trở về Bạch Hiểu Y thu thập xong đồ đạc để xuất ngoại, sáng sớm hôm sau trực tiếp đi sân bay, Dương Tĩnh đã chờ sẵn ở đấy.
Dương Tĩnh hiện còn đang học nghiên cứu sinh, cũng khó có cơ hội đi ra ngoài du lịch, lần này hai người ra nước ngoài đều rất hưng phấn, Dương Tĩnh còn làm một danh sách mua sắm, Bạch Hiểu Y nhìn một chút cái danh sách mua sắm kia, lập tức bày tỏ đồng tình với Trương Khải Tường, cô ấy đi một chuyến nước ngoài, Trương Khải Tường chỉ sợ sẽ phải cạp đất.
Bởi vì hai người đều bận rộn việc riêng, đều đã lâu chưa gặp mặt, lên máy bay rồi liền trò chuyện tình hình gần đây.
”Ngươi và Trương sư huynh còn tốt chứ?”
Cho dù hai người hiện thời đã thành quan hệ nam nữ, nhưng Dương Tĩnh vừa nghe cô nhắc tới tên Trương Khải Tường, khuôn mặt nhỏ kia không kiềm chế được đỏ hồng, “Tớ và anh ấy vẫn tốt.”
Bạch Hiểu Y nhìn qua bộ dáng cô ấy, lập tức trêu ghẹo, “Ai da, thật sự là hạnh phúc như hoa, nhìn cậu vui mừng đến nở hoa rồi.”
Dương Tĩnh đánh cô một quyền, “Đừng đùa tớ!” Ngược lại nghĩ đến cái gì rồi nói: “Đúng rồi, lần trước nghe cậu nói mẹ cậu giới thiệu bạn trai cho cậu, về sau thế nào?”
Nói đến đây, Bạch Hiểu Y liền sa sút tinh thần dựa ra phía sau, “Còn có thể như thế nào, đương nhiên là không vừa ý.”
Dương Tĩnh liền lời nói thấm thía khuyên cô: “Kỳ thật cậu cũng không còn nhỏ, phải suy tính một chút đại sự cả đời đi.”
Bạch Hiểu Y vừa nghe cô nói liền trực tiếp đưa tay bóp mặt cô, “Tớ nói cậu thế nào lại giống mẹ tớ a! Cũng không thể để cho tớ thanh tĩnh trong chốc lát?”
Dương Tĩnh bị cô túm được, không có cách nào khác, liên tục cầu xin tha thứ.
Hai người cứ thế một đường nói đùa, trên đường ngủ trong chốc lát thì đã đến nơi muốn đến, Bạch Hiểu Y trước khi xuống máy bay liền hỏi một câu: “Cậu xác định nhà Trương sư huynh của cậu sẽ phái người đến đón chúng ta sao?”
Trương Khải Tường ở chỗ này biểu diễn, hai người ở đây cũng không quá quen thuộc, có Trương Khải Tường dẫn các cô vui chơi cũng thuận tiện một chút.
Dương Tĩnh lập tức vỗ vỗ bộ ngực, “Cậu yên tâm đi! Anh ấy không dám bỏ mặc mình.”
Dương Tĩnh quả nhiên không lừa cô, máy bay hạ cánh rồi hai người liền nhìn thấy người đến đón, người đến là một người ngoại quốc, nghe nói là hộ vệ của Trương Khải Tường ở chỗ này, bởi vì Trương Khải Tường hiện tại có việc không thể tới, cử ông ấy đến giúp.
Người ngoại quốc này Dương Tĩnh cũng biết, Bạch Hiểu Y cũng không hoài nghi gì, chẳng qua là khi người đó lái xe tới chỗ ngày càng vắng vẻ, Bạch Hiểu Y liền bắt đầu bất an.
”Tiểu Tĩnh a, người này đến cùng có tin được không, sao mãi còn chưa tới?”
Dương Tĩnh vội vàng vỗ tay của cô an ủi, “Đừng lo lắng, không có việc gì, cậu cứ tin tưởng tớ.”
Dù sao hai người thật vất vả cùng nhau ra nước ngoài, Bạch Hiểu Y cũng không muốn nghi hoặc ảnh hưởng tâm tình Dương Tĩnh, cũng không nói nhiều nữa.
Xe chạy ra khỏi thủ đô nước A lộng lẫy rồi đi quanh quẩn chốc lát trên đường núi mới đến nơi, là một cái biệt thự trên đỉnh núi, hàng rào lưới sắt cao cao vây quanh bên ngoài biệt thự, ngoài cổng chính còn có hai bảo vệ mặc đồng phục ngoại quốc, người ngoại quốc kia dừng xe ở cửa rồi, lại đưa ra một tờ giấy cùng với con dấu, hai người bảo vệ này mới cho vào.
Bạch Hiểu Y thấy thế lại càng hồ nghi, “Trương Khải Tường này có bạn bè dường như thân phận rất cao a, trước anh ấy có nói với cậu là bạn bè kiểu gì không?”
Dương Tĩnh lắc lắc đầu, “Không có, anh ấy chỉ nói là bạn.”
Bạch Hiểu Y như có điều suy nghĩ gật đầu, cũng không hỏi nhiều, xe lại đi trong chốc lát mới tới trước cửa biệt thự, Trương Khải Tường đã chờ trước cửa, Bạch Hiểu Y vừa nhìn thấy anh mới thở phào nhẹ nhõm.
Dương Tĩnh mặc dù một đường đây đều an ủi Bạch Hiểu Y, nhưng nhìn ra được cô cũng lo lắng, vừa xuống xe liền bổ nhào vào trong ngực Trương Khải Tường, bĩu môi bất mãn làm nũng, “Anh đây là bạn bè kiểu gì a, thần bí như thế.”
Trương Khải Tường sủng ái xoa xoa mũi cô, vừa cười với Bạch Hiểu Y vừa lên tiếng chào, líc này mới nói: “Chờ tí là biết.”
Đang muốn dẫn hai người đi vào, ở đã thấy cửa lớn biệt thự lại có người đi ra, người này nhuộm tóc vàng, trên người mặc áo polo màu trắng, quần thường màu xám, nhìn qua soái khí lại rất có cảm giác thời thượng, sau khi đi tới cửa anh liền tà tà dựa bên cửa, hai tay ôm ngực, hai mày đẹp nhướng lên nhìn sang mấy người, “Hai vị mỹ nữ, đã lâu không gặp.”
Dương Tĩnh vừa nhìn thấy người này, lập tức lấy làm kinh hãi, “Nghiêm Tiêu Cảnh? Lại là Nghiêm Tiêu Cảnh?”
Bạch Hiểu Y nhìn người trước mắt cũng không khỏi ngẩn ngơ, Nghiêm Tiêu Cảnh, người này Bạch Hiểu Y còn nhớ rõ, lúc cô vừa mới trùng sinh một năm đã biết, khi đó còn theo đuổi cô, về sau giữa hai người còn phát sinh một chút không vui.
Nghĩ tới năm đó Nghiêm gia dùng thủ đoạn bạo lực bức bách cô đi vào khuôn khổ, cho dù đã nhiều năm như vậy, Bạch Hiểu Y nhớ tới vẫn cảm thấy kinh hãi.
Cho nên, giờ phút này gặp lại Nghiêm Tiêu Cảnh, Bạch Hiểu Y một chút cũng không có vui sướng khi trùng phùng cố nhân, ngược lại trong lòng dâng lên một loại bất an.
”Đã lâu không gặp, Bạch tài nữ!”
Giọng Nghiêm Tiêu Cảnh đột nhiên vang lên cắt đứt suy nghĩ của Bạch Hiểu Y, cô phục hồi tinh thần, vội vàng thu liễm tâm thần, cũng cười cười khách khí với anh, “Đúng vậy, đã lâu không gặp.”
ánh mắt Nghiêm Tiêu Cảnh kia có ý cười kín đáo, ở trên mặt cô lưu luyến một lát, cuối cùng làm động tác “mời” với hai người, “Hoan nghênh mọi người đến làm khách ở biệt thự của tôi, mời vào.”
Dương Tĩnh và Trương Khải Tường đi trước một bước tới cửa, Bạch Hiểu Y cũng đuổi kịp, lúc đi qua người Nghiêm Tiêu Cảnh, cô lại quay đầu nhìn anh một cái, vài năm không gặp, trên người anh so với trước kia nhiều hơn cảm giác thành thục, gương mặt tuấn tú cũng dài hơn không ít, nhìn qua càng thêm anh tuấn mê người.
Nhưng thấy anh vẫn mang theo một loại giống không khí muốn hòa tan mọi người vào vui vẻ, lúc cô nhìn anh còn nghịch ngợm nháy mắt mấy cái với cô.
Bạch Hiểu Y cũng cười một tiếng trả lại, vội vàng điều chỉnh tốt suy nghĩ, đi vào biệt thự.
Biệt thự có phong cách Gothic, bầu trời đẩy ra rộng rãi, bên trong chứa đồ đạc được phục chế hoa lệ, vừa vào cửa liền cảm giác thật giống như tiến vào thời Trung cổ Châu Âu.
”Hai vị mỹ nữ đi đường mệt nhọc, tôi đã cho người chuẩn bị tốt phòng ở, trước nghỉ ngơi một chút đi, nghỉ ngơi xong, tôi với Trương huynh đưa mọi ngươi đi ngắm cảnh đêm.”
Một đường tới đây, hai người chỉ ở trên máy bay đơn giản chợp mắt chốc lát, về sau lại ngồi xe lâu như vậy, cũng thật sự mệt mỏi, nên cũng không từ chối.
Được người giúp việc mặc đồng phục dẫn lên căn phòng trên gác rồi, Dương Tĩnh không chút khách khí trực tiếp lên giường, mềm nhũn kêu một câu:“Thật sự là mệt chết, mình ngủ đã.”
Bạch Hiểu Y bỏ ba lô xuống, gật gật đầu, “Ngủ đi!”
”Hiểu Y, cậu cũng đi lên nghỉ ngơi một chút đi.”
Bạch Hiểu Y vừa lấy điện thoại di động ra vừa đáp: “Được.”
Bạch Hiểu Y mở điện thoại di động ra, mới phát hiện thế nhưng không có tín hiệu, cô quay đầu nhìn lại Dương Tĩnh, đã thấy cô ấy ngủ say như chết.
Không biết rõ vì cái gì, cô cảm thấy chuyện hôm nay thật sự là quái dị nói không nên lời, Trương Khải Tường để người đón các cô đến đây, vì cái gì không nói thẳng là đến chỗ Nghiêm Tiêu Cảnh, mà chỉ hàm hồ nói là bạn.
Có phải anh biết rõ một khi nói này chủ nhân là Nghiêm Tiêu Cảnh cô sẽ không đến hay không? Nói nhiều như vậy, Nghiêm Tiêu Cảnh hy vọng cô đến? Chẳng lẽ đã nhiều năm như vậy, Nghiêm Tiêu Cảnh còn không buông tay với cô sao?
Bởi vì trong đầu có này chút ít suy nghĩ hỗn loạn, Bạch Hiểu Y nhất thời cũng không ngủ được, dứt khoát lặng lẽ ra khỏi phòng, dự định làm quen một chút ở đây.
Bạch Hiểu Y phát hiện, biệt thự này bốn phía không chỉ có hàng rào lưới sắt nghiêm mật vây quanh, ở bên ngoài biệt thự vòng quanh hẻo lánh còn có bảo vệ canh gác.
Bạch Hiểu Y một đường đi đến, càng nghĩ càng cảm thấy quái dị, nếu nói chỉ vì an toàn, ở cửa an bài hai người bảo vệ không được sao? Vì sao ở ngoài nhà cũng bố trí bảo vệ?
Bạch Hiểu Y mang theo nghi hoặc một đường đi quan bốn phía, đằng sau phòng ở là một bãi cỏ, gần chỗ hàng rào lưới sắt còn có một cái cầu môn, bên này hẳn là một sân bóng đơn giản.
Bạch Hiểu Y là từ hướng tây nam đi ra, sau khi đi ra liền đi theo hướng bắc, đi đến phía đông một nơi hẻo lánh, nhân viên an ninh nhắc nhở cô không thể đi tiếp về phía trước, Bạch Hiểu Y đổi hướng rẽ vào khúc quanh, đi về hướng đông bắc, một đường đi qua, các phòng xung quanh dùng cho bồn cảnh thực vật trang sức cũng dần dần từ chậu hoa đến cây thường thanh dày đặc, càng đi phía đông bắc càng hẻo lánh.
Đi đến góc đông bắc, Bạch Hiểu Y thấy phía trước cũng không có gì hay để đi dạo liền chuẩn bị lui về phía sau, lại không nghĩ đang muốn xoay người đột nhiên nghe có tiếng nói chuyện từ chỗ mấy cây thường thanh dầy đặc truyền tới.
Bạch Hiểu Y cũng không quen nghe lén người khác nói chuyện, nhưng cô thình lình nghe thấy bên kia nói chuyện với nhau có nhắc tới tên cô, Bạch Hiểu Y liền nhịn không được hiếu kỳ, đi vài bước đén gần, đẩy cây thường thanh ra, nhìn vào trong.
Đã thấy cách không xa là một cái hồ bơi, Nghiêm Tiêu Cảnh ngồi trên ghế nằm bên cạnh hồ bơi, cạnh anh một người đàn ông cao lớn đang đứng, người này Bạch Hiểu Y cũng biết, đúng là anh trai của Nghiêm Tiêu Cảnh, Nghiêm Tiêu Du, mấy năm trước cửa hàng lẩu nhà bị phá, chính là từ tay anh ta.
”Cậu xác định Tần Uyên thực sẽ xuất hiện?” Đây là lời Nghiêm Tiêu Du nói.
Bạch Hiểu Y vừa nghe thấy lời này thì lấy làm kinh hãi, không hiểu tại sao bọn họ kéo ra Tần Uyên.
Nghiêm Tiêu Cảnh bưng nước trái cây lên uống một ngụm, cười nói: “Yên tâm đi, Bạch Hiểu Y ở trong tay chúng ta, hắn không thể không đến.”
Nghiêm Tiêu Du như có suy nghĩ gật đầu, “Năm đó cũng bởi vì hắn nhúng tay, nhà chúng ta mới thất bại thảm hại, thù này không thể không báo, anh đã an bài nhiều năm như thế, này cuối cùng đợi được một cơ hội.”
Nghiêm Tiêu Cảnh ánh mắt híp lại, vẻ mặt vừa thâm trầm vừa ngoan lệ cùng với nam hài ngày thường thích cười kia khác nhau rất lớn, “Người đã an bài xong chưa?”
”Anh yên tâm đi, đều an bài tốt, chỉ cần Tần Uyên vừa xuất hiện ở trên núi, lập tức đánh chết!”
Bạch Hiểu Y nghe tới chỗ này, bị dọa thiếu chút nữa kinh hãi kêu ra tiếng, cô vội vàng che miệng lại, liên tiếp lui về phía sau vài bước, thừa dịp hai người này chưa phát hiện, vội vàng chạy khỏi nơi này.
Hóa ra là thế này, bọn họ dẫn cô đến đây chính là muốn bố trí bẫy Tần Uyên, như vậy chuyện này Trương Khải Tường và Dương Tĩnh có biết không? Bọn họ có biết hai huynh đệ Nghiêm gia muốn lợi dụng cô giết Tần Uyên hay không?
Vừa nghĩ tới mới rồi Nghiêm Tiêu Du hời hợt nói ra hai chữ “Đánh chết”, Bạch Hiểu Y tâm bị hù dọa bang bang nhảy lên, cô nhânh chóng chạy về phòng, Dương Tĩnh vẫn ngủ ngon.
Ở đây không có tín hiệu, cô căn bản không có biện pháp liên lạc với Tần Uyên, hiện tại duy nhất có thể làm chính là sớm chạy xuống núi, ngăn cản Tần Uyên đi tới nơi này.
Nhưng dựa vào mình cô, căn bản là không có biện pháp né tránh bảo vệ canh giữ bốn phía, cô phải tìm Dương Tĩnh hỗ trợ, bất kể thế nào, Dương Tĩnh là bạn tốt với cô từ sơ trung, cô cũng nguyện ý tin tưởng cô ấy không biết chuyện này.
Mà cô cũng muốn đánh cuộc một phen, cô giao kết với người bạn này, đến cùng có đáng giá hay không.
Nghĩ tới đây, Bạch Hiểu Y vội vàng gọi Dương Tĩnh dậy, Dương Tĩnh bị cô đánh thức, khó chịu lườm cô một cái, “Hiểu Y cậu làm sao a, để mình ngủ một lát.”
Hiện thời tình huống khẩn cấp, Bạch Hiểu Y cũng không vòng vo, trực tiếp nói: “Tiểu Tĩnh, hiện tại tớ cần cậu hỗ trợ, tớ phải nhanh chóng rời khỏi chỗ này.”
Có lẽ là thấy sắc mặt cô không tốt, Dương Tĩnh vội vàng dụi dụi con mắt ngồi dậy, vẻ mặt lo lắng nhìn cô, “Hiểu Y cậu sao thế?”
Bạch Hiểu Y hiện đã không kịp giải thích nhiều với cô ấy, từ trong túi lấy hộ chiếu và di động của mình giấu kĩ vào người, lại dùng con mắt chăm chú nhìn cô ấy, trên mặt mang theo thành khẩn cầu xim, “Tớ ở lại đây, Nghiêm Tiêu Cảnh sẽ gây bất lợi cho tớ, nếu như cậu còn là bạn tốt của tớ thì giúp tớ, tớ muốn đi khỏi đây bây giờ!”
Dương Tĩnh cũng bị cô nói cho hồ đồ, “Nghiêm Tiêu Cảnh? Nghiêm Tiêu Cảnh anh ấy sao đối xử với cậu...”
”Tiểu Tĩnh, hiện thời gian không còn kịp, tớ chỉ hỏi cậu, cậu nguyện ý giúp tớ không?”
Dương Tĩnh sững sờ nhìn cô, nhưng thấy cô mang theo lo lắng và sợ hãi, không hề giống nói đùa, cô nghĩ một lát liền gật gật đầu, “Được, tớ giúp cậu.”
Bạch Hiểu Y không nghĩ tới cô ấy đáp ứng sảng khoái như thế, hơn nữa một câu cũng không hỏi thêm, thở phào nhẹ nhõm đồng thời cũng dâng lên một loại cảm kích, xem ra, Dương Tĩnh đối với chuyện này cũng không biết gì.
”Nhưng mà, cậu cần tớ giúp như thế nào?”
”Cậu chỉ cần giúp tớ dời bảo vệ đi là được.”
Vừa mới cô quan sát bên ngoài, phòng ở góc tây bắc gần hàng rào lưới sắt nhất, cô muốn chạy trốn, đó là vị trí tốt nhất, chỉ cần Dương Tĩnh dời đi ánh mắt bảo vệ canh giữ ở góc tây bắc, cô có thể thừa dịp anh ta chưa chuẩn bị từ hàng rào lưới sắt nhảy ra.
Bạch Hiểu Y vốn còn có chút lo lắng, gần đến giờ hành động Dương Tĩnh sẽ căng thẳng, ngược lại không nghĩ tới nha đầu này so với cô tưởng tượng còn bình tĩnh tự nhiên hơn nhiều.
Dương Tĩnh giả vờ đi ra sau tản bộ, lại “không cẩn thận” đau chân, các cô là khách ở đây, bảo vệ cũng biết rõ, chắc sẽ không làm bộ mặc kệ, đến lúc đó tự nhiên sẽ tới hỗ trợ, Bạch Hiểu Y liền thừa dịp này lặng lẽ chạy tới hàng rào lưới sắt bên cạnh từ đó nhảy ra.
Hết thảy đều tiến hành cực kỳ thuận lợi, chẳng qua là khi Bạch Hiểu Y từ hàng rào lưới sắt nhảy ra lại gặp phải chút ngoài ý muốn, hàng rào lưới sắt này có mũi nhọn, muốn từ nơi này nhảy khó bảo đảm không bị thương, khả năng có nguy hiểm.
Nhưng mà mỗi cuối buổi chiều cô phải đi dỡ hàng, thể lực coi như không tệ, chỉ muốn tránh đi mũi nhọn đích xác cũng không một chuyện dễ, lúc cô sắp lật người qua thì bị mũi nhọn đam một cái, trên cánh tay rất nhanh bị đam trúng, Bạch Hiểu Y cũng bất chấp như vậy, thừa dịp nhân viên an ninh kia giúp đỡ Dương Tĩnh kiểm tra thương thế lập tức chạy xuống chân núi.
Vừa mới ở đó nghe thấy tin tức làm cho cô kinh hãi, cho đến hôm nay cô mới hiểu được năm đó sự kiện Nghiêm gia kia thật sự là Tần Uyên làm.
Tần Uyên với Nghiêm gia không có thù, anh phí công sức lớn như thế làm cho Nghiêm gia chật vật không chịu nổi, đương nhiên là bởi vì cô.
Mà bây giờ, anh lại sắp vì cô rơi vào nguy hiểm.
Cô thật sự hy vọng Tần Uyên có thể máu lạnh một chút, ngàn vạn lần không cần xuất hiện, ngàn vạn lần không nên trúng bẫy Nghiêm gia, nhưng đời trước anh lại vì cô tự sát, cô không thể không lo lắng.
Bạch Hiểu Y dùng tốc độ lớn nhất chạy xuống núi, trên đường bị vấp một cái, chân trái cũng bị trẹo, nhưng Bạch Hiểu Y không kịp để ý, nghiêng ngả chao đảo một đường chạy xuống, cô chỉ hy vọng cô làm hết thảy vẫn còn kịp, cô chỉ hy vọng, Tần Uyên không vì cô mà chết.
Bởi vì bóng ma đời trước vẫn còn, cô sợ cùng anh đi tiếp, nhưng không có nghĩa là cô có thể trơ mắt nhìn anh chết.
Cô một đường nghiêng ngả chao đảo chạy xuống, cách chân núi một phần ba quãng đường đột nhiên thấy một chiếc màu đen xe có rèm che từ đường lớn trên núi chạy qua, Bạch Hiểu Y trong lòng căng thẳng, không chút nghĩ ngợi, vội vàng liều mạng kêu to về phía chiếc xe kia: “Đừng đi! Tần Uyên đừng đi!!!”
Vừa chạy lảo đảo từ trên núi xuống, trên đường bởi vì chạy quá nhanh cô bị vấp ngã, nhưng cô không có để ý, đứng lên tiếp tục chạy, nhưng cô tới muộn một bước, cuối cùng từ trên núi xuống được, chiếc xe màu đen có rèm che đã hoàn toàn biến mất trong tầm mắt.
Vừa lúc nãy cô đã quan sát, trên núi chỉ có một ngôi biệt thự ở trên đỉnh núi, xe này nếu đi lên đỉnh núi, vậy khẳng định chính là tới biệt thự Nghiêm gia.
Người ngồi trên xe, mười phần chắn chắn chính là Tần Uyên.
Đột nhiên nghĩ đến vừa mới hai huynh đệ Nghiêm gia nói chuyện - - chỉ cần Tần Uyên vừa xuất hiện, lập tức đánh chết.
Không muốn, cô không muốn nhìn thấy anh chết, cô cũng chỉ muốn cùng anh sống sót không liên can với nhau, cô một chút cũng không muốn nhìn anh vì cô mà chết!
Nhưng bởi vì chân bị trẹo, cô chạy xuống núi đã cố hết sức, huống chi giờ lại phải chạy lên.
Chẳng biết lúc nào, hai mắt cô đã mơ hồ có nước mắt, cô không biết hiện cô chạy lên có còn kịp hay không, cô không biết cô đi lên có thể chỉ thấy thi thể Tần Uyên hay không.
Nghĩ đến những thứ này cô cảm thấy rất khó chịu, cô thực không hy vọng anh chết, thực không hy vọng.
Lúc ở cô định tàn phá thân thể từng bước một đi lên núi, một chiếc xe đen có rèm che từ từ dưới núi đi tới, chậm rãi dừng lại bên người cô.
lúc này trong đầu Bạch Hiểu Y đã xuất hiện thân thể Tần Uyên huyết nhục mơ hồ, cô tựa hồ đã nghĩ đến cảnh tượng mình ôm lấy thi thể anh cực kỳ bi ai.
Xe dừng lại bên người, cô cũng chỉ máy móc quay đầu nhìn, đã thấy cửa xe đẩy ra, từ bên trong một thân ảnh cao lớn đi xuống, anh một thân tây trang màu đen phẳng phiu tinh tế, quần áo cắt khéo léo, từng chi tiết chỗ đều lộ rõ nghiêm cẩn, ở trên thân thể cao lớn, càng khiến anh cao ngất uy nghiêm nổi bật.
trên khuôn mặt tuấn tú thanh nhã cao quý, mặt mày như được đao khắc lộ ra bén nhọn, môi mỏng màu hồng phấn nhếch lên, lạnh lùng nghiêm nghị làm cho không ai dám tới gần.
Khi nhìn rõ cô là ai, kia trong hai tròng mắt vốn không có chút rung động nào tựa hồ có vật gì đó lóe lên.
Nhìn cô rất lâu, anh mới mở môi mỏng, “Cần anh giúp sao?!”
một khắc này, Bạch Hiểu Y cảm thấy từ ngữ hay nhất thế gian cũng không đủ để hình dung tâm tình cô, kích động khó tả, mừng rỡ như điên, nhưng cho dù trong lòng giống như đày tâm tình phức tạp này, cô lại vẫn không nhúc nhích, ánh mắt chỉ dại ra nhìn qua anh.
Anh cũng chưa chết, anh còn sống, anh còn khỏe mạnh đứng ở trước mặt cô.
Tựa như là đột nhiên gông xiềng nặng nề trong lòng rơi xuống, khí lực toàn thân cũng này tán loạn đi hết, cô chỉ cảm thấy hai chân mềm nhũn, mắt thấy sẽ ngã xuống đất, nhưng lúc cô sắp ngã xuống, một đôi bàn tay kịp thời đưa ra, vững vàng ôm ngang hông cô.
Last edited:
Bình luận facebook