Trong khoảng thời gian này Trang Quốc Thắng rất phiền muộn.
Việc này có thể lý giải. Lưu Phi Bằng thôi chức, tỉnh A tiến nhập thời đại của Liễu Tuấn. "Thời đại Liễu Tuấn" này bất đồng với "thời đại Thai Duy Thanh", "thời đại Lưu Phi Bằng", thậm chí cũng có sự bất đồng với "thời đại Cù Hạo Cẩm" và "thời đại Cận Tú Thực".
Thai Duy Thanh và Lưu Phi Bằng chưa bao giờ từng chân chính hoàn toàn nắm trong tay tỉnh A, có qua cũng chỉ là lấy uy thế của bí thư Tỉnh ủy để nắm giữ quyền chủ động nhất định mà thôi. Cù Hạo Cẩm và Cận Tú Thực, đối với lực độ nắm giữ toàn tỉnh tự nhiên là mạnh hơn. Nhưng thời gian Cù Hạo Cẩm vừa mới đến nhậm chức tỉnh A, thực lực Phái bản địa tại tỉnh A rất mạnh, Cù Hạo Cẩm trải qua "tác chiến" vô cùng gian nan mới từng bước nắm trong tay quyền chủ động. Cận Tú Thực không phiền phức như Cù Hạo Cẩm, phiền phức của hắn chủ yếu đến từ sự kiêng kỵ của cao tầng đối với thế lực bản thổ đang lớn mạnh.
Mà Liễu Tuấn, có sự cường thế của Cận Tú Thực Cù Hạo Cẩm, nhưng không có nỗi lo thầm như họ, từ trên xuống dưới, căn cơ không gì phá nổi, chân chính có đủ vô thượng quyền uy nhất ngôn cửu đỉnh tại tỉnh A.
Đây không phải là nguyên nhân Trang Quốc Thắng phiền muộn. Nói thật, ngoại trừ theo sát bước tiến của Lưu Phi Bằng, bản thân Trang Quốc Thắng chưa bao giờ cho rằng Liễu Tuấn là đối thủ chân chính. Không cần thiết phải vậy!
Hiện tại Lưu Phi Bằng đã đi, vấn đề cũng không lớn. Trang Quốc Thắng nghiêm khắc dựa theo nguyên tắc tổ chức mà làm việc, tôn trọng quyền uy của bí thư Tỉnh ủy là được. Liễu Tuấn có gì phân phó thì cứ đáp ứng. Dự liệu là đã đến tầng cấp như Liễu Tuấn, cũng không đến mức nhớ "hận cũ" với hắn làm gì. Trí tuệ chính trị cùng tầm mắt của Liễu Tuấn không đến mức thấp như vậy.
Trang Quốc Thắng phiền muộn chính là, tương lai của hắn rất không sáng sủa.
Vốn hắn được xem là cán bộ hậu bị mà đại phái hệ gắng sức bồi dưỡng, từ bộ uỷ quốc gia đưa xuống địa phương để mạ vàng. Chỉ cần hắn phối hợp tốt với Lưu Phi Bằng, đốp chát nhau mấy năm tại tỉnh A, thu tỉnh A vào "trong túi" đại phái hệ, đến lúc đó luận công được thưởng, thì hắn có thể được đưa đến nơi mới. Tương lai một mảnh sáng ngời.
Nhưng Trang Quốc Thắng nằm mơ cũng không nghĩ đến, Liễu Tuấn không ngờ khó chơi như vậy. Dưới thế hạ phong vẫn có thể liên kết lực lượng đả bại Lưu Phi Bằng! Mặc dù nói việc này có nguyên nhân ván cờ của đại phái hệ bị thất bại, tuy nhiên Lưu Phi Bằng cùng hắn và La Tự Lập cũng không khỏi tại trong mắt đại lão cao tầng, lưu lại ấn tượng vô năng hoàn toàn. Nếu như họ tại tỉnh A thành công ngăn chặn Liễu Tuấn, có thể đối với ván cờ của đại phái hệ là một sự trợ giúp mạnh mẽ, kém nhất cũng có thể trong khi xử lý hậu quả mà trở thành một lợi thế rất lớn. Nghiêm Liễu hệ muốn giải trừ khốn cảnh của Liễu Tuấn, tự nhiên phải tiến hành nhượng bộ nhất định đối với họ.
Hiện tại nhưng hoàn toàn điên đảo, không phải họ giải ưu cho đại phái hệ, ngược lại muốn đại lão cao tầng vị họ phí công phí lực. Vì lối ra sau này của họ, còn phải thỏa hiệp nhượng bộ với Nghiêm Liễu hệ.
Trang Quốc Thắng mơ hồ nghe nói, bên kia vốn có ý định triệt để bắt lấy Lưu Phi Bằng, hình như phu nhân của Lưu Phi Bằng là Lý Thanh Thanh có liên lụy với câu lạc bộ Phu nhân bên Minh Châu. Lưu Phi Bằng cố gắng chạy vạy mới đạt được sự bảo vệ của một đại nhân vật nào đó, cuối cùng mới có được một sự an bài luẩn quẩn như thế. Có thể đủ để Đông Sơn tái khởi hay không thì còn phải có vận khí cực lớn.
Trang Quốc Thắng rất uất ức.
Là một quan lớn cấp Phó bộ đã ngoài 40 tuổi, trước khi Trang Quốc Thắng tới tỉnh A cũng có thể coi là đường làm quan rộng mở, tâm cao khí ngạo, thậm chí còn mang theo một chút cái loại cảm giác về sự ưu việt là lạ của nhân viên trong nha môn thủ đô, cảm thấy công tác của địa phương cũng không khó làm.
Mấy năm qua, kết quả không ngờ lại khó khăn đến vậy.
Thông qua tin tức từ một số bạn bè ở thủ đô, tất cả đều là bất lợi, chí ít cũng không có tin tức gì có lợi. Khiến Trang Quốc Thắng bi thương nhất chính là, trên cơ bản mấy tin tức này đều nói không tỉ mỉ, không có nội dung thực chất bao nhiêu. Bởi vậy có thể cho ra một kết luận -- Trang Quốc Thắng hắn đã bị biên duyên hóa.
Đại nhân vật của phe phái mình, tạm thời không để ý đến hắn!
Ván cờ còn đang tiếp tục, còn đang tiến hành khắc phục hậu quả, một quan to cấp Phó bộ như Trang Quốc Thắng hắn tay cầm quyền tư pháp một tỉnh, trong mắt đại lão cao tầng đã không khác gì một củ cải.
Chỉ cần nghĩ vậy, Trang Quốc Thắng rất chán nản, hăng hái đã không còn.
Sau đó có điện thoại của Liễu Tuấn gọi qua.
"Đồng chí Quốc Thắng, nghe nói đồng chí rất ưa thích bắn bia, kỹ thuật bắn rất giỏi, là một tay súng thiện xạ, đồng chí có hứng thú đi bắn mấy phát với tôi không?"
Giọng điệu của Liễu Tuấn nghe qua rất là ôn hòa, còn mang theo ý cười, thật giống như đồng sự có quan hệt tốt đang tùy ý nói chuyện, không ngửi thấy một mùi cao cao tại thượng nào.
Trang Quốc Thắng như phản xạ có điều kiện ưỡn thẳng người, vừa cười vừa nói: "Liễu bí thư khen trật rồi, tôi cũng chỉ là một tay nghiệp dư, đâu xứng với cái tên tay súng thiện xạ gì chứ? Ha ha. . . bí thư có lệnh, tôi tự nhiên phải phụng bồi."
"Được rồi, đến trung tâm huấn luyện ở Sở công an đi, nghe nói phương tiện chỗ ấy cũng không tệ lắm. Chúng ta cứ gặp lại ở đó."
Liễu Tuấn cười ha ha nói.
"Được, tôi sẽ qua ngay."
Trang Quốc Thắng liên thanh đáp ứng, Liễu Tuấn vừa cắt điện thoại thì Trang Quốc Thắng đứng dậy ngay, vội vã đi ra ngoài, phân phó thư ký chuẩn bị xe, đồng thời vừa đi vừa gọi điện thoại cho người phụ trách của trung tâm, bảo hắn bằng tốc độ nhanh nhất dọn dẹp sân bãi, Liễu bí thư sắp qua đó thị sát công tác, thuận tiện bắn mấy phát đạn giải trí.
Người phụ trách của trung tâm huấn luyện vừa nhận được điện thoại chỉ thị, nhất thời đầu óc choáng váng, hai chân giống như lắp tên lửa bay đi.
Nói thật, từ khi trung tâm này được xây nên, vẫn chưa từng có bí thư Tỉnh ủy đến thị sát qua. Mặc dù nghe ý của Trang bí thư, Liễu bí thư kỳ thực chủ yếu là tới để bắn mấy viên đạn để tiêu khiển, nhưng vẫn không dám chậm trễ chút nào.
Trong tỉnh, bí thư Tỉnh ủy đi tới đâu đều có thể coi đó là thị sát công tác.
Khi xe số 1 của Tỉnh ủy xuất hiện tại cửa trung tâm huấn luyện, Trang Quốc Thắng đã đến được một lúc, tạm thời tổ chức một số nhân viên quản lý và cảnh sát đang trong huấn luyện của trung tâm xếp thành hai hàng đứng chở ở cửa, bày ra tư thế hoan nghênh.
Mặc dù Liễu Tuấn không chỉ một lần nhấn mạnh qua, y không thích kiểu chào đón như vậy, nhưng chỉ thị này vẫn chưa từng đạt được sự chấp hành chân chính. Việc này có quan hệ đệ đến truyền thống trong nước. Tại một quốc gia cực kỳ coi trọng quan uy quan thể, không dùng phương thức này thì dùng cái gì để biểu hiện uy nghiêm của thượng vị giả?
Trong miệng Liễu Tuấn là nói như vậy, cán bộ phía dưới cũng không thể tưởng thật. Phân biệt được lời nói nào của lãnh đạo nên nghiêm túc chấp hành, lời nói nào nên gật đầu đáp ứng, chính là tố chất cơ bản của người làm quan.
Trang Quốc Thắng làm sao có thể phạm vào sai lầm hạ đẳng thế này?
Khi Trang Quốc Thắng ở trên xe, cũng đã suy nghĩ qua vô số lần nguyên nhân Liễu Tuấn thình lình ước hẹn lần này. Không thể nghi ngờ, Liễu Tuấn cũng không phải thích bắn súng, thực sự muốn qua đây giải trí. Trước đây cũng chưa bao giờ nghe nói qua Liễu Tuấn có sở thích này. Cũng không phải thuần túy vì thị sát trung tâm huấn luyện, nếu quả thực là vậy, sẽ không đến mức thông tri tạm thời thế này.
Bí thư Tỉnh ủy chính thức thị sát công tác, đó là an bài rất quan trọng, tuyệt đối không thể qua loa.
Như vậy, chỉ còn lại một khả năng, chính là Liễu Tuấn có chuyện muốn liên hệ với Trang Quốc Thắng hắn. Đối với điểm này, Trang Quốc Thắng vẫn khá cảm động, chí ít chứng minh tại chuyện này Liễu Tuấn đã hao tổn tâm tư. Bằng không thì, trực tiếp điện thoại, mời hắn đến văn phòng nói chuyện là được rồi.
Xem ra sự ương ngạnh của Liễu nha nội cũng chỉ đối với một số người.
Hoặc là nói, sự ương ngạnh, cường thế của Liễu Tuấn đều chỉ là một loại thủ pháp mà thôi.
Mắt thấy bóng hình cao to đi xuống từ xe Audi, ngoại trừ Trang Quốc Thắng còn có thể bảo trì trấn định, các cảnh sát của trung tâm đều ngừng thở, nhìn chăm chú vào bí thư Tỉnh ủy không chuyển mắt.
Có thể nói, Liễu Tuấn tại tỉnh A, là một nhân vật truyền kỳ không hơn không kém, không chỉ bởi vì y là bí thư Tỉnh ủy, cũng không chỉ bởi vì y trẻ tuổi, mà sự thật y làm cho quần chúng tỉnh A. Hình như rất nhiều quần chúng đều nghe nói qua đại danh của Liễu Tuấn. Việc này thì quá đặc biệt, vì phần lớn quần chúng bình thường, ngay cả chủ nhiệm của mấy ủy hội là ai cũng không rõ, chứ đừng nói đến bí thư Tỉnh ủy.
Đương nhiên, việc này cũng là nhờ vào đại danh "Liễu thanh thiên".
Còn về cố sự Liễu Tuấn vì dân làm chủ, chủ trì chính nghĩa, có vẻ như rất nhiều quần chúng đều có thể nói ra một hai đoạn, trong đó không khỏi tăng thêm yếu tố "diễn nghĩa" tương xứng.
Tỉnh A gần 20 năm qua, chưa có một vị bí thư Tỉnh ủy có thể như Liễu Tuấn, tại dân gian có đánh giá chính diện như vậy.
Cảnh sát bình thường cũng là nhân viên cơ sở, tâm lý trên cơ bản cũng không khác gì quần chúng. Lần đầu tiên đã từng nhìn thấy vị bí thư truyền kỳ này, nỗi kích động trong lòng thế nào có thể nghĩ.
Đợi Liễu Tuấn xuống xe, Trang Quốc Thắng rất kịp thời bước tới vài bước nghênh đón, cùng Liễu Tuấn nắm chặt tay, mỉm cười nói: "Hoan nghênh Liễu bí thư thị sát trung tâm huấn luyện!"
Việc này nói ra cũng là cần thiết.
Thời gian bí thư Tỉnh ủy đang đi làm mà chạy tới bắn bia tiêu khiển, ảnh hưởng cũng không được tốt thì phải?
Tiếng vỗ tay lập tức vang lên, các cảnh sát rất chỉnh tề cất tiếng: "Hoan nghênh Liễu bí thư thị sát trung tâm huấn luyện!"
Liễu Tuấn cười nói: "Đồng chí Quốc Thắng làm long trọng quá rồi, ngày hôm nay tôi tới cũng chỉ để giải trí thế thôi."
Trang Quốc Thắng mỉm cười, cũng không "phản bác", khách khí nói: "Bí thư, mời!"
Trang Quốc Thắng cũng rất rõ ràng, ngày hôm nay Liễu Tuấn cũng thật sự không phải tới thị sát công tác, bởi thế vẫn chưa giới thiệu số cảnh sát hoan nghênh cho Liễu Tuấn. Nhiều cảnh sát cơ sở như vậy, nhất định sau này Liễu bí thư cũng rất khó có cơ hội gặp mặt với họ lần thứ hai, không cần làm điều thừa.
Thấy sự an bài của Trang Quốc Thắng, Liễu Tuấn biết, Trang Quốc Thắng đã biết được dụng ý thực mà lần này y đến đây. Bằng không, ở chỗ này hoan nghênh, ngoại trừ Trang Quốc Thắng sẽ còn có các cán bộ phụ trách chủ chốt khác của Sở công an tỉnh. Bí thư Tỉnh ủy thị sát một đơn vị thuộc Sở công an, mấy người đứng đầu của Sở công an có thể không lộ diện được sao?
Liễu Tuấn cho Trang Quốc Thắng thời gian 20p chuẩn bị, cũng đủ thông tri cho các lãnh đạo khác của Sở công an chạy tới mà!
Đối với sự nhạy cảm của Trang Quốc Thắng, Liễu Tuấn vẫn tương đối tán thành.
"Chào các đồng chí!"
Liễu Tuấn mỉm cười, liên tiếp nhấc tay thăm hỏi các cảnh sát, và cũng nắm tay với người đứng đầu hàng.
Cảnh sát được Liễu Tuấn nắm tay, phải nói kích động không ngớt, hắn lớn tiếng chào hỏi lại Liễu Tuấn.
Nán lại cửa một lúc, Liễu Tuấn mới đi cùng Trang Quốc Thắng vào trung tâm huấn luyện.
"Bí thư thích bắn súng trường hay súng lục?"
Trang Quốc Thắng vừa đi vừa thuận miệng hỏi.
Liễu Tuấn mỉm cười nói: "Súng lục đi."
"Được!"
Trang Quốc Thắng liền dẫn Liễu Tuấn đến căn phòng huấn luyện số 1.
Bình luận facebook