Ko có C2032 nhé các bạn!
Theo cùng giọng nói, một đám nam nữ nói cười đi tới.
Kẻ đi đầu chừng hai sáu tuổi, mặc chiếc áo sơ mi hoa hoét, ngực đeo một sợi dây sách xích vàng lớn, da ngăm đen, môi dầy, kẻ lên tiếng chính là hắn.
Đi cùng Áo Hoa còn có mấy nam nữ nữa, hai nam nhân tuổi đại khái bằng Áo Hoa, trong đó có một tên khá trắng trẻo, mặt mày thanh tú, có điều thần thái dâm tà, nhìn có vẻ tửu sắc quá độ. Một tên khác thì để tóc húi cua, ăn mặc chỉnh tề nhất trong ba tên, tựa hồ có đặc trưng của quân nhân, có điều lúc này đang cười cợt, chẳng có lấy chút khí chất quân nhân nào.
Bốn cô gái trẻ tới cùng bọn chúng thì ăn mặc đủ loại, lòe loét diêm dúa, trong đó một cô y phục xộc xệch, vú lộ ra quá nửa, trắng phau phau rung rinh trước mặt người khác.
Liễu Tuấn hơi nheo mắt lại, Trầm Nhiêu cũng giật mình.
Nguyên nhân một trong bốn cô gái kia, một là đại sứ hình tượng vừa mới được tuyển tối qua, còn được khen ngợi là người đẹp nhất, được cổ vũ nhiệt liệt.
Không ngờ lại gặp ở đây, đoán chừng bọn họ là cùng một bọn, cô gái này sở dĩ được cổ vũ nhiệt liệt là do liên quan tới ba tân hoàn khố kia.
Chắc là sau cuộc thi tối qua, đám nam nữ này ở lại khách sạn thác loạn, tới ăn trưa mới ra, cho nên kẻ nào cũng tinh thần uể oải.
Có điều Áo Hoa bất ngờ nhìn thấy Ngân Muội ở đây, cứ như uống thuốc kích thích, lập tức trở nên phấn chấn.
Thấy đột nhiên xuất hiện một đám nam nữ trẻ lai lịch không rõ ràng, đám Hồ Hạo Nhiên đang dùng cơm phía bên kia muốn tới can thiệp, Liễu Tuấn khẽ xua tay, đám Hồ Hạo Nhiên dừng bước, nhưng lại bày ra thế sẵn sàng, chỉ cần mấy kẻ này có hành động bất lợi với Liễu Tuấn, là hạ gục ngay.
Sức chú ý của Áo Hoa hoàn toàn đặt trên người Ngân Muội, đâu có để ý tới bên cạnh có mấy trên sát thần đang nhìn chằm chằm.
Chu Huệ Tuệ biến sắc, khẽ nói bên tai Liễu Tuấn:
- Chính là mấy kẻ này, tên áo hoa họ Trương, tên Trương Hạo, là con trai Trương Vạn Trung chủ tịch tập đoàn Tứ Hải.
Tập đoàn Tứ Hải có thể chống lại áp lực "tịch thu" của Lưu Thiên Minh, có thể thấy quan hệ của Trương Vạn Trung rất vững, ông ta sinh ra một đứa con hoàn khố cũng chẳng có gì lạ.
Hai hai chục năm qua, trong nước xuất hiện giai cấp phất lên trong một đêm, trình độ giáo dục không theo kịp tốc độ tăng trưởng của tiền bạc, rất nhiều người mới phất lên đó trong mình mang khí chất giàu xổi, thì làm sao giáo dục được con cái phấn đấu tiến bộ? Vì thế đám nhị thế tổ ngông cuồng não tàn xuất hiện không ngớt là điều hết sức bình thường.
Vừa rồi Chu Hiểu Tuệ "cầu viện" Liễu Tuấn, y coi là chuyện nhỏ, tất nhiên không hỏi kỹ. Nhưng không đại biểu đám Áo Hoa này tới tận nơi thì y sẽ khoanh tay ngồi nhìn.
- A, Ngân Muội tiểu thư hẹn bạn hả? Ha ha, Tư Đồng tiên sinh cũng có mặt.. Sao, không giới thiệu một chút, những người bạn này là thần thánh phương nào?
Trương Hạo sán tới, cười cợt nói, người ngả về phía trước, gần như chạm vào mặt Ngân Muội rồi, miệng phả ra hơi rượu nồng nặc, làm Ngân Muội hoa dung thất sức, cuối cùng lui về sau né tránh.
Nhìn điệu bộ này, đám Trương Hạo chưa nói nốc rượu, nói không chừng còn dùng thuốc kích thích.
Tư Đồng là nam tử, lúc này tất nhiên phải ra mặt, lập tức đứng dậy, chắn trước Ngân Muội, cười nói:
- Chào Trương công tử.
- Chào Tư Đồng tiên sinh... Hắc hắc, đáng tiếc không biết tiên sinh ở đây, nếu không tôi gọi chị Mi tới, anh chàng da non thịt mềm thế này chị Mi thích nhất đấy. Ha ha ha...
Trương Hạo phát ra tiếng cười chói tai.
Mấy nam nữ đi theo hắn cũng cười hố hố.
Tư Đồng tức thì mặt đỏ bừng, luận tuổi, hắn khả năng không kém Ngân Muội , có điều tâm tính của nam tử vào độ tuổi này không được thành thục bằng nữ nhân, không chịu được bị khích bác.
Trương Hạo khả năng cũng cảm thụ được sự phẫn nộ của Tư Đồng, liếc mắt khiêu khích.
Chu Hiểu Tuệ sợ Tư Đồng không khống chế được, liền đứng dậy. Cô là đạo diện, cũng là lão đại của Ngân Muội và Tư Đồng, loại tình huống này, cô phải chủ động đứng ra. Hơn nữa trước mặt Liễu Tuấn, Chu Hiểu Tuệ không thể tỏ ra nhu nhược.
Đúng là Liễu Tuấn.
Bí thư tỉnh ủy chẳng phải ở đây sao?
Cần gì sợ mấy tên hoàn khố!
Chút lo lắng lập tức vứt lên tận chín tầng trời, thay vào đó là nụ cười nhạt, đầy tự tin, cô nói:
- Trương tiên sinh, chúng tôi tụ hội tư nhân, nơi này không hoan nghênh anh, mời anh lập tức rời đi.
- Á, khẩu khí lớn nhỉ... Tiểu thư là thần thánh phương nào thế.
Trương Hạo bỏ Tư Đồng qua một bên, ngạc nhiên nhìn Chu Hiểu Tuệ.
- Tôi là Chu Huệ Tuệ, đạo diện của đoàn phim. Ngân Muội và Tư Đồng là nhân viên của Cty Phượng Hoàng, xin anh tự trọng, đừng cứ tới quấy nhiễu chúng tôi.
- Tao nhổ vào.
Trương Hạo nổi điên.
- Cty Phượng Hoàng mà to à? Cho cô biết, nơi này là Bách Đảo, không phải là Nam Phương, Cty Phượng Hoàng các người có thể ngông nghênh ở Nam Phương, chứ ở đây đừng hòng. Con mẹ nó đừng có nể mặt mà lại không biết điều.
Xem ra tên Trương Hạo này đúng là bị chiều hư rồi, lập tức dùng lời thổ bỉ.
Chu Hiểu Tuệ cau mày:
- Trương tiên sinh, mời anh văn minh một chút, anh không đi, tôi gọi bảo vệ.
Lời này vừa phát ra, lập tức truyền tới tràng cười rú rượi.
Hai tên nam nhân đi theo Trương Hạo càng cười dữ.
Cô ả lộ vú cười nhạo:
- Đạo diễn đại nhân, cô không tỉnh táo à? Có biết khách sạn này do ai mở không? Là tập đoàn Tứ Hải mở đấy. Đây là phó tổn giám đốc tập đoàn Tứ Hải.
Té ra là vào hang sói rồi.
Chu Hiểu Tuệ trầm mặt xuống:
- Bất kể là nơi này do ai mở, đây là nơi công cộng, mời các vị tự trọng.
- Tao không tự trọng đấy, mày làm gì được tao?
Trương Hạo lộ ra vẻ mặt vô lại, nhìn thái độ của hắn, rất có khả năng làm chuyện phi lễ giữa ban ngày ban mặt.
Lúc này tên Trắng Trẻo đi tới một bước, vỗ vai Trương Hạo, ý bảo hắn chớ nóng, cười giả tạo nói:
- Đạo diễn Chu phải phải? Xin lỗi, Trương Hạo uống hơi nhiều, cô đừng để ý. Chúng tôi không có ý gì khác, chỉ muốn kết bạn.. Thế nào? Hay là chúng ta cùng ăn cơm, mọi người tiếp xúc nhiều hơn là thành bạn rồi, cô nói có phải không?
Phải nói Trắng Trẻo còn lịch sự, có điều câu tiếp theo cũng lộ bản tính hoàn khố hoàn toàn, đôi mắt của Trắng Trẻo cứ lướt qua lướt lại trên mặt Chu Hiểu Tuệ, rồi dừng ở bầu ngực cao cao của cô, cười hì hì nói:
- Thật ra, đạo diễn Chu, theo tôi cô không thích hợp làm đạo diễn, mà thích hợp làm diễn viễn hơn, nhìn vóc người này, đúng là ngon...
Lời này vừa phát ra, Tư Đồng biến sắc, quát:
- Liêu tiên sinh, mời anh ăn nói sạch sẽ một chút.
Chu Hiểu Tuệ thường ngày rất quan tâm tới các diễn viên, nhất là Tư Đồng, có thể nói là do một tay cô đưa lên, Tư Đồng rất kính trọng Chu Hiểu Tuệ, thấy tên Trắng Trẻo buông lời xúc phạm, Tư Đồng không nhịn nổi nữa.
Trương Hạo trợn mắt nhìn hắn, chửi:
- Mẹ cái thằng mặt trắng, mày là cái chó gi? Thằng diễn viên thối tha, tưởng mình ghê gớm lắm.. Mẹ nó, nể mặt còn không muốn..
Nói rồi đưa tay kéo áo Tư Đồng.
Tư Đồng không nhịn nữa, lật cổ tay, vặn tay Trương Hạo, "á" một tiếng, Trương Hạo bị bẻ tay ra sau.
Tư Đồng lúc mới vào nghề là võ sinh, mặc dù không nói là cao thủ, nhưng đối phó với Trương Hạo thì quá dư.
- Ê, mày làm gì đấy, buông tay ra!
Húi Cua thấy cảnh này thì quát lớn.
- Còn không buông tay tao bắt hết bọn mày lại đấy.
- Đúng đúng, Tiểu Quân, bắt hết bọn chúng lại, đưa tới khu cảnh bị, xem bọn chúng còn dám ngông cuồng không...
Trương Hạo gào lên.
- Còn không buông tay?
Húi Cua Tiểu Quân quát lên, rồi đưa tay mò vào hông, hông hắn căng phồng, xem ra là chuẩn bị rút súng.
Không ngờ Tiểu Tuấn vừa mới đặt tay vào hông, đã bị tóm chặt, giống như Trương Hạo, bị bẻ tay ra sau lưng, một cánh tay chắc khỏe khá siết lấy cổ hắn. Tiểu Quân cũng "á" một tiếng, đầu bị ấn xuống bàn, cả khuông mặt bị dí vào đĩa thức ăn, dính đầy dầu.
Người đột nhiên ra tay là Hồ Hạo Nhiên.
Cùng lúc này Trắng Trẻo cũng cảm thấy cổ tay đau buốt, cổ bị siết chặt, chưa kịp phản ứng thì đầu cũng bị ấn xuống bàn, cùng Tiểu Quân mặt đối diện với nhau, đều phẫn nộ vô cùng.
Hồ Hạo Nhiên lập tức móc một khẩu súng quân dụng bên hông Tiểu Quân ra, mặt trầm xuống, nói với vệ sĩ bên cạnh:
- Tiểu Lương, cậu và Tiểu Dư hộ tống thủ trưởng rời khỏi nơi này.
Lấy được súng quân dụng từ trên người một tên hoàn khố, tình thế trở thành nghiêm trọng rồi, thủ trưởng phải lập tức rời khỏi vùng nguy hiểm.
- Tuân lệnh.
Tiểu Lương và Tiểu Dư đáp lời.
Liễu Tuấn đứng dậy, nói :
- Họa Nhiên, hỏi cho rõ ràng.
- Tuân lệnh.
Liễu Tuấn không nói một lời, cùng Trầm Nhiêu xoay người rời đi.
- Này này, các ngươi làm cái gì thế? Muốn chết à?
Trương Hạo vẫn rống lên.
Chu Hiểu Tuệ cười nhạo báng.
Bình luận facebook