Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 193
Vừa đến 0h, toàn thể thiết bị của tất cả các rạp chiếu phim trên khắp tinh hệ nhất tề khởi động, tiếng nhạt dồn dập cũng theo đó đột nhiên vang lên.
Tại phần lớn rạp chiếu phim, các khán giả đang thưởng thức chất lượng hình ảnh không có gì bất đồng với trước kia, vẫn là hiệu ựng vô cùng chân thật như trước giờ, tất cả hình ảnh phảng phất đều đang diễn ra trước mắt, mỗi người mỗi vật đều cực kỳ lập thể, tạo ra thể nghiệm vô cùng tốt đẹp.
Mà những khán giả đang ngồi tại rạp phim phổ thông này, trong lòng cũng không nhịn được thầm nghĩ: “Rốt cuộc phiên bản toàn tức thực tế ảo là như thế chứ…”
Bọn họ tuyệt đối không ngờ được, vào giờ khắc này, những khán giả thưởng thức phiên bản toàn tức thực tế ảo rốt cục đang nhìn thấy gì!
Trên khắp tinh hệ chỉ có năm mươi triệu vé, từ sớm đều bị tranh đoạt không còn, suất chiếu đầu lúc 0h của 《Giải trí bùng nổ》 có tỷ lệ ghế đầy lên tới 99. 99%! Hầu như tất cả chỗ ngồi đều được phủ kín, so với quán quân phòng vé năm ngoái 《Hắc ám tập kích 3》còn phải khoa trương hơn, sáng lập kỷ lục mới.
Hạ thị và Muckraker cho dù có mạnh vì gạo bạo vì tiền hơn chăng nữa cũng không thể thoáng cái bố trí thiết bị đầy đủ cho rạp chiếu trên toàn tinh hệ, bọn họ chỉ có thể đặc biệt xây dựng rạp toàn tức thực tế ảo tại những cơ sở thuộc Thiên Thịnh và Muckraker, tạo điều kiện cho khán giả trải nghiệm.
Vì vậy, năm triệu khán giả ôm theo tâm tình thấp thỏm mong chờ đi vào rạp chiếu, tìm chỗ ngồi của mình, nôn nóng trông mong điện ảnh bắt đầu, nghe kim đồng hồ tích tắc di chuyển, sau đó… rốt cục đến 0h!
Ngay trong nháy mắt đó!
Trong mấy trăm nghìn phòng chiếu tại khắp tinh hệ, một trận gió xào xạc lướt qua bên tai khán giả.
“Ấy, cửa chưa đóng sao?”
“Thế nào lại có gió vậy, nhanh đóng cửa nào.”
Có người nhịn không được lẩm bẩm, thế nhưng khi bọn họ quay đầu nhìn về phía cửa lại khiếp sợ phát hiện, cửa đã sớm được đóng chặt! Toàn bộ khán phòng đều đang trong trạng thái phong bế, căn bản không có khe hở nào có thể để gió lùa qua!
Hết thảy tựa như đã biến thành một bộ phim kinh dị, rất nhiều người đều khẩn trương nuốt một ngụm nước bọt, thậm chí có người còn kinh ngạc muốn đứng dậy đi tìm nhân viên hỏi rõ, tìm một câu trả lời hợp lý. Chỉ là những người này vừa mới đứng dậy, bất chợt cả khán phòng ánh sáng chói lòa, tia nắng ấm áp trải rộng trên da mỗi người bọn họ.
Tại thời khắc này, năm triệu khán giả đều ngơ ngẩn!
Hôm đó, ánh nắng mềm mại tựa như cát mịn, dịu dàng mơn trớn làn da mỗi khán giả, bọn họ phảng phất có thể cảm nhận được làn da của mình chậm rãi nóng lên, giống như đã thật sự tiến vào một mùa hè nóng bỏng, đứng trên tầng thượng một tòa nhà chọc trời gian nan công tác.
Không còn ai lên tiếng, ngay cả thanh âm hô hấp cũng trở nên cực kỳ khẽ khàng, những khán giả đã đứng dậy đều ngồi xuống, những người nguyên bản đang ngồi càng chặt chẽ ngưng mắt nhìn người thanh niên xuất hiện trước mặt, ngay cả chớp mắt cũng không dám.
Suốt vài giờ tiếp theo, đều là trải nghiệm khiến năm nghìn vạn khán giả cả đời khó quên.
Thanh niên trẻ trung non nớt ôm theo lý tưởng rộng lớn thuyết phục bạn tốt tại đại học, sáng lập công ty.
Mỗi một màn ảnh đều vô cùng mỹ cảm, gần như đạo diễn đã dùng màu sắc và ánh sáng đột phá miêu tả ra một câu chuyện xa xỉ hoa lệ. Đây là sở trường của đạo diễn hình ảnh《Giải trí bùng nổ》, Tiết Long, anh có thể dùng cực hạn mỹ học kể chuyện, khiến cho mỗi giây đều là trải nghiệm đỉnh cấp của thị giác.
Trong biển hình ảnh duy mỹ này, tâm tình khán giả liên tục cải biến theo mổi động tác của diễn viên. Đây là bản lĩnh của phó đạo diễn 《Giải trí bùng nổ》, Sở Tiêu Khanh, bà có thể bắt được mỗi biến hóa tinh tế nhất trong lòng khán giả, từng chi tiết nhỏ đều đọng lòng người.
Còn có Geogre Felton am hiểu nắm bắt tiết tấu câu chuyện cùng với Lister Berman thuần thục phối nhạc cho điện ảnh.
Những vị nhân sỹ chuyên nghiệp này đều có thiên phú trác việt hàng đầu trong lĩnh vực của mình, Lyon Felton thành công liên kết và xâu chuỗi bọn họ lại với nhau, chế tạo thành một đoàn đội mộng ảo, cũng chế tạo ra một bộ điện ảnh mang tính sử thi!
Trong rạp phim, câu chuyện vẫn đang được chậm rãi kể lại.
Người thanh niên tóc đen này xuất thân bình thường lại có thiên phú xuất chúng, cậu vẫn luôn là tiêu điểm giữa dám đông, mỗi lần đều có thể nắm chắc điểm yếu hại của đoàn đội, có thể làm ra sự sắp xếp thích hợp và hiệu quả nhất, bản thân cậu cũng mang theo kỹ thuật đỉnh cấp đáng sợ.
Trác Triêu Tụng, đến giờ phút này rốt cục có người hiểu ra đây là một nhân vật như thế nào.
Trong trailer, đoàn phim chưa từng tiết lộ nội dung cụ thể của bộ phim, thậm chí còn không cho biết tên nhân vật. Thế nhưng ngay khi các khán giả nghe được ba chữn ‘Trác Triêu Tụng’ kia, bọn họ đồng loạt ngơ ngẩn, trong đầu hiện lên bốn chữ ——
[Ông hoàng giải trí]
Mưa to tầm tã chiếu nghiêng từ trên trời xuống, tại rạp phim bình thường các khán giả vẫn say sưa xem chiếu bóng, tại rạp phim giả lập thực tế ảo, vô số khán giả hoảng sợ đưa tay che đầu muốn ngăn cản hạt mưa. Chỉ là bọn họ lại phát hiện, tuy rằng hạt mưa rơi lên da bọn họ tạo được cảm giác va chạm và ướt lạnh, thế nhưng cũng rất nhanh sẽ xuyên qua thân thể rơi xuống mặt đất.
—— Tất cả hình ảnh mang theo xúc cảm đặc hữu tuyệt đối, khán giả có thể chạm đến được lại không cách này thay đổi quy tắc vận hành của nó.
Giữa trận mưa rào rạt này, khán giả cũng chậm rãi phản ứng kịp, bắt đầu bất đắc dĩ tiếp nhận sự thật bản thân phải dầm ‘cơn mưa vô hình’ này. Hạt mưa tuy rằng không khiến quần áo bọn họ ướt đẫm thế nhưng lại có thể khiến cơ thể cảm giác như đang thật sự đắm vào màn mưa, quả đúng là đã làm được đến bước ‘thực tế ảo’.
Tom cũng là một trong những khán giả đang ngồi thành thật ‘hưởng thụ’ màn mưa.
Ngay từ đầu anh cũng không định đi xem phim toàn tức thực tế ảo gì gì đó, càng không vội vàng đi xem suất chiếu đầu của 《Giải trí bùng nổ》, bởi vì anh cho rằng mấy ngày đầu người xem khẳng định cực kỳ nhiều, anh hoàn toàn không muốn đi chen lấn, dự định chờ đến khi ít người mới đến xem.
Chỉ là người tính không bằng trời tính, bạn gái của Tom là fans cuồng của Raymond, nhất định lôi kéo anh đi xem suất chiếu đầu.
“Vậy nên, đây là câu chuyện khởi nghiệp của một đám sinh viên đại học sao? Oh my God, như vậy có cái gì đáng gọi là giải trí bùng nổ? Thật là không hiểu nổi. Vả lại, cái tên Trác Triêu Tụng này sao lại quen thuộc như vậy chứ, rốt cuộc là ai nha…”
Tome khinh khỉnh xem phim, còn dùng ánh mắt rất khắc khe đánh giá nam chính trước mặt.
Tom không hề thích Sở Ngôn, nói đúng ra anh chỉ cảm thấy người diễn viên này phát triển quá nhanh. Nếu thật sự để Sở Ngôn đánh bại Oliver, như vậy minh tinh Mỹ quốc của bọn họ không phải quá mất mặt rồi sao! Cái gì! Người khác không cảm thấy mất mặt? Nếu hai vị trí đầu trên bảng xếp hạng minh tinh thế giới đều bị người Hoa bắt giữ còn chưa mất mặt, như vậy cái gì mới gọi là mất mặt?
Giới giải trí của Hoa quốc và Mỹ quốc là phồn vinh nhất tinh hệ, thế lực hai bên đến giờ vẫn là thăng bằng với nhau, nếu quả thực xuất hiện loại tình huống như vậy đúng là một tràng tai nạn —— ít nhất đối với Tom mà nói.
Vậy nên dưới tình huống như thế, cho tới hiện tại Tom chưa từng xem qua bộ phim nào có Sở Ngôn tham gia.
Ồ không, kỳ thực anh đã xem qua seri 《Hắc ám tập kích》 có Sở Ngôn góp mặt, Tom chính là bị buộc bất đắc dĩ nhìn thấy diễn viên này. Dù rằng khi xem phim Tom cũng bị Phong Khi làm cho cảm động đến hai mắt lưng tròng, thế nhưng sau đó anh lại ngạo mạn bình phẩm: “Phong Khi? Chỉ là một nhân vật phụ cực nhỏ, đất diễn ít ỏi thôi.”
Nói tóm lại, đây là lần đầu tiên Tom chính thức xem phim của Sở Ngôn, hơn nữa còn là nhân vật chính.
Trên màn hình, thanh niên cao ngất tuấn tú đang đọc diễn văn dưới cơn mưa.
Y mặt bộ lễ phục màu đen, sống lưng thẳng tắp, cho dù cơn mưa đột nhiên kéo đến này xối y ướt sũng nhưng biểu tình của y vẫn bình tĩnh thong dong như trước, không hề có chút quẫn bách nào. Ánh mắt bình thản tự tinh, thanh âm thong dong thư giãn, dùng ngữ điệu thoải mái nhất nói ra những lời kích động lòng người, thật giống như y đã hoàn toàn khống chế cả khán phòng, khiến những người khác không cách nào thoát khỏi số phận nắm giữ.
“Cái gì là văn tự? Cái gì là khung hình? Cái gì là diễn xuất? Cái gì là điện ảnh?”
“Văn tự khiến diễn viên sản sinh liên tưởng, sáng tác một khung hình trong đầu. Bọn họ dùng diễn xuất thể hiện lại những khung hình đó, từng cảnh từng cảnh, từng đoạn từng đoạn, sau đó ghép hết bọn chúng vào với nhau… đó chính là điện ảnh!”
Dưới cơn mưa to, tóc Sở Ngôn ướt đẫm nhưng ánh lửa đang cháy bùng trong đôi mắt kia lại không hề tàn lụi.
“Kịch bản AI nhất định sẽ trở thành một phát minh vượt thời đại!”
“Các vị đang chứng kiến thời đại, bánh răng lịch sử chậm rãi chuyển động, vô số người bị vòng quay lớn kia chèn ép dưới mặt đất không thể lộ mặt, mà hôm nay, tôi mang đến cho mọi người một cơ hội công bằng để lộ diện. Trăm nghìn năm sau vẫn sẽ có người nhớ đến các vị, nhớ rằng các vị đã từng về linh cảm vĩ đại nhất trên thế giới cung cấp lực lượng thúc đẩy, khiến lịch sử nhanh hơn bước tiến.”
…
Những lời cuồng vọng đó vốn dĩ nên khiến người nảy sinh chán ghét, thế nhưng không hiểu vì sao tất cả khán giả trong đại sảnh đều giống như bị đối phương lây nhiễm.
Diễn thuyết gia vĩ đại có thể kích động tâm linh, châm lên ngọn lửa dưới đáy lòng mỗi người, ngay cả Tom cũng không nhịn được siết chặt nắm tay, nghiêm túc nhìn kỹ vị sinh viên trẻ đang chuẩn bị gây dựng sự nghiệp trước mặt.
Thân thể của đối phương vô cùng mảnh khảnh nhưng lại không hề khô quắt thiếu sức sống. Y phảng phất tích súc lực lượng vô cùng lớn, khiến mỗi người đều nguyện ý tin tưởng y, ủng hộ y, giống như chỉ cần đi theo y liền thật sự có thể dựng nên sự nghiệp vĩ đại!
Cho dù có không muốn thừa nhận như thế nào đi nữa, thời khắc này Tom đã hoàn toàn quên mất người ở trước mặt chính là Sở Ngôn mà anh từng chán ghét nhất. Anh đã từng phê bình vị diễn viên này thăng tiến quá nhanh, khiến giới giải trí Hoa quốc trở nên càng thêm mạnh mẽ, thế nhưng hiện tại anh lại không nhịn được vì Trác Triêu Tụng mà tán thán.
Người đàn ông này quả thực quá có thủ đoạn.
Anh ta dùng xong khoản tài chính khởi động từ bạn tốt cung cấp, lại gắt gao đem quyền quyết định của công ty nắm giữ trong tay. Anh ta theo đuổi nữ minh tinh xinh đẹp nổi tiếng nọ, thu được ái tình hồn nhiên của đối phương, mà giữa lúc giao ra trái tim của bản thân cũng nhận lại được vô số lợi ích.
Dựa vào vị nữ minh tinh này, y có thể nhanh chóng trà trộn vào giới giải trí Hoa quốc, phấn chấn như cá gặp nước.
Y không cam lòng làm người bình thường, đầu tư phim truyền hình, điện ảnh, không hề cố kỵ đem tất cả tiền của mình đầu tư vào sản nghiệp mắt xích, sau đó tại lúc nguy cấp thu về lợi nhuận. Lại đầu tư, lại thu lợi! Khi lời đã sinh lời, y hoàn toàn không cần phải cẩn thận mà ngược lại càng thêm bạo dạn.
Y sáng lập công ty giải trí của bản thân, bắt đầu xây dựng vương quốc giải trí khổng lồ của bản thân.
Rốt cục, y đưa ra kế hoạch kịch bản AI!
Giữa cơn mưa lớn mịt mờ này, y tiến hành biểu diễn thuyết đầu tiên của mình.
Y dùng một bộ thân thể trẻ trung xuất chúng, nói ra lời nói khiến mỗi người đều động tâm không ngớt.
Sau đó là khai sáng con đường mới, từng bước tiến lên địa vị cao hơn, mỗi khi gặp nguy cơ đều dùng sức mạnh và sự tĩnh táo hơn người vượt khỏi cửa ải khó khăn. Y cũng từng gặp phải đối thủ lớn cả đời, thế nhưng cuối cùng cả hai lại thưởng thức lẫn nhau, thiếu chút nữa trở thành bầu bạn âu yếm.
Nhân vật của Raymond là bạn tốt thời đại học, sau khi bị lợi dụng xong còn lâm vào cảnh chịu vứt bỏ, cuối cùng tức giận đoạn tuyệt quan hệ.
Triệu Mục Ca là nữ minh tinh nổi tiếng, thật lòng dâng ra tấm chân tình, cuối cùng lại nhận được đáp án ‘Cả đời này tôi không kết hôn’.
An Thiều Dương diễn đối thủ cạnh tranh, bản thân có gia thế hàng đầu, thủ đoạn cường đại, cầm giữ cơ nghiệp giải trí của gia tộc đã truyền thừa trên trăm năm, năm lần bảy lượt ép người đàn ông kia vào chỗ khốn cùng, thế nhưng cuối cùng vẫn là thua trong tay đối phương.
Trong phòng hội nghị không khí căng thẳng, An Thiều Dương ký tên vào phần hợp đồng cuối cùng trong cuộc đời mình.
Ráng chiều ảm đạm từ chân trời xa vời chiếu đến, vị nữ cường nhân cao quý ưu nhã kia viết ra tên của mình, chính thức bán số cổ phần cuối cùng của công ty gia tộc. Nàng đã thua người đàn ông này, thua đến thảm hại, cho dù từng nhiều lần đạt được thế thượng phong nhưng cuối cùng vẫn không tránh khỏi kết cục thất bại.
Ban quản lý cao cấp của hai công ty nối đuôi nhau ra khỏi phòng họp.
Đến cuối cùng, trong phòng hội nghị chỉ còn lại hai con người ấy.
Người đàn ông tuấn mỹ thâm trầm ngồi ở một đầu bàn hội nghị, ánh mắt bình thản tịch tĩnh, thiếu phụ mỹ lệ thanh nhã ngồi ở đầu khác của bàn, thần sắc đạm mạc không chút gợn sóng.
Ánh nhìn giao nhau, thời gian phảng phất cũng theo đó đình chỉ.
Giờ khắc này, bộ phim đã đạt đến cao triều đỉnh điểm, đây là một vương quốc giải trí cổ xưa cuối đầu thần phục trước một tân vương quốc giải trí. Hoàng hôn tiệm tẫn, già cỗi chết đi, tân sinh tràn ngập hy vọng.
Ở đầu phim, Trác Triêu Tụng từng nhìn theo bóng lưng thiếu nữ ấy tò mò hỏi: “Nàng chính là nữ vương giới giải trí trong truyền thuyết?”
Đến khi bộ phim sắp kết thúc, Trác Triêu Tụng nhẹ giọng gọi: “Ngữ Sanh.”
Ngụy Ngữ Sanh ngước đôi mắt đẹp, khí tràng mạnh mẽ vô hình trong nháy mắt tràn ra, mà đối diện với nàng, Trác Triêu Tụng cũng nhẹ nhàng mỉm cười.
Trước vách tường thủy tình sáng ngời, người đàn ông hơi cúi đầu vuốt nhẹ gương mặt thiếu phụ, ánh mắt kia vừa chân thành tha thiết lại ôn nhu, động tác trên đầu ngón tay cẩn thận mềm nhẹ, giống như là đang đối đãi với thứ trân bảo quan trọng nhất của mình.
Sau một hồi trầm mặc trôi qua, Trác Triêu Tụng thấp giọng mở miệng: “Đến với tôi đi.”
Trả lời y là một mảnh tĩnh mịch, cùng với nụ cười khẽ của Ngụy Ngữ Sanh: “Trác Triêu Tụng cả đời không kết hôn, hử?”
Trác Triêu Tụng ánh mắt yên tĩnh: “Em sẽ là người yêu của tôi.”
“Vậy anh đã từng yêu Tề Tích chứ?”
Không gian đình chỉ vào giờ khắc này, nữ minh tinh từng phong hoa tuyệt đại năm đó đã trở thành kẻ xa lạ với người đàn ông ấy. Thế nhưng mãi đến hiện tại, khi nghe nhắc đến cái tên này thân thể của Trác Triêu Tụng vẫn sững lại trong một chớp mắt, qua một hồi trầm mặc, y cười nhạt nói: “Đã từng thích qua.”
Ngụy Ngữ Sanh bình tĩnh ngước mắt: “Nhưng anh lại chưa từng yêu.”
Trong phòng hội nghị rộng rãi, nữ vương xinh đẹp kéo cổ áo người đàn ông nọ, ấn xuống nụ hôn sau cùng trong đời cả hai người.
“Trác Triêu Tụng, nếu anh đã chọn vị trí cao cả liền nên biết mình cần đối mặt với những gì. Anh hao tổn tâm cơ chiếm được tất thảy, tên của anh sẽ được người đời sau vĩnh viễn ghi khắc. Đây là vương quốc giải trí của anh, anh hiện tại đã là Đế vương của toàn giới giải trí Hoa quốc, có thể sau này anh còn sẽ trở thành Hoàng đế của giới giải trí toàn thế giới.”
“Thế nhưng, Trác Triêu Tụng….”
“Anh cả đời này, không kết hôn.”
“Cả đời này của anh cũng chưa bao giờ cần bạn bè, không cần đồng tình cũng không cần người yêu.”
“Khi anh vứt bỏ Reeves, anh đã từ bỏ hữu tình. Khi anh lợi dụng Tề Tích, anh đã coi khinh ái tình. Khi anh lợi dụng hết thảy thủ đoạn khiến Ngụy Ngữ Sanh tôi cũng phải thần phục trước vương quốc giải trí anh đã lập ra thì…”
“Trác Triêu Tụng, anh trở thành Đế vương giới giải trí, thế nhưng anh vĩnh viễn cũng sẽ không tìm được một người chân chính có thể tin tưởng.”
“Khi anh còn sống chỉ dùng gần mười một năm đã leo lên được đỉnh cao người khác cả đời không với tới, thế nhưng năm tháng tiếp theo mới chân chính là khảo nghiệm đối với anh. Tôi chúc phúc anh vĩnh viễn bảo vệ được những thứ hiện tại, thế nhưng tôi cũng thật lòng thương hại anh, bởi vì trên thế giới này đã không còn ai dám lại chân chính đào tim đào phổi đối xử tốt với anh, quan tâm anh.”
Lúc người phụ nữ nọ đi đến cửa phòng hội nghị, nàng quay đầu lại, đôi môi đỏ rực vẽ nên một nụ cười.
Trác Triêu Tụng thần sắc bình tĩnh nhìn nàng, hai người chăm chú nhìn nhau hồi lâu, không biết vì cớ gì, y hỏi: “Em từng yêu tôi sao?”
Dung nhan tuyệt mỹ tinh xảo của Ngụy Ngữ Sanh tràn ra một nụ cười thoải mái, ngữ điệu hoài niệm nói: “Yêu, rất yêu.”
Là yêu, đang yêu chứ không phải đã từng yêu.
Thế nhưng bọn họ đã định trước không thể tiến đến được với nhau.
Cuối cùng, cả căn phòng hội nghị cực rộng cũng chỉ còn lại một người..
Giống như nghìn cánh buồm lướt qua, cuối cùng chỉ còn trơ trụi mình ta.
Trên màn ảnh, người đàn ông nọ trầm tĩnh nhìn ra vách tường thủy tinh, môi mỏng khẽ mím cũng không hiện lên bất luận tâm tình kịch liệt gì. Ngôn ngữ phân tranh kịch liệt khi nãy ở nơi này phảng phất đã trở thành một giấc mộng xa xưa, người này bình tĩnh tiếp nhận hết sau đó càng bình tĩnh mở ra cuộc đời càng thêm huy hoàng của mình.
Từ hai mươi mốt tuổi đến ba mươi hai tuổi, cuộc đời Trác Triêu Tụng đã đi lên một con đường không ai tưởng tượng nổi.
Từ ba mươi hai tuổi đến sáu mươi bảy tuổi, cuộc đời ông hoàn toàn giống như Ngụy Ngữ Sanh đã tiên đoán năm đó, cô độc một mình dọn sạch bụi gai trước mặt, chưa bao giờ tín nhiệm bất kỳ ai, vẫn trương dương bước lên vị trí gần như kỳ tích ấy.
Ông sáng lập chế độ cho giới giải trí, phát minh kịch bản AI, vì ngành công nghiệp giải trí toàn thế giới vẽ ra một sơ đồ phác thảo, cũng đặt nên móng phát triển phồn vinh cho ngành công nghiệp điện ảnh suốt mấy trăm năm sau.
Thế nhưng mãi đến khi tóc mai đã nhuốm hoa râm, tuổi già treo ngay trên mắt, ông vẫn đơn độc ngự trị trên vương quốc giải trí vĩ đại của mình.
Tà dương hạ xuống, ánh đèn nhấp nhoáng. Sản nghiệp giải trí của ông cũng giống như nghìn vạn ngọn đèn hoa lệ này vĩnh viễn đều không lụi tàn, thế nhưng vầng dương rồi cũng phải lặn xuống chân trời, chuẩn bị nghênh đón kết cục của mình.
Cho đến lúc này, ông đã từng hối hận?
Vách tường thủy tinh phản chiếu hình bóng, người đàn ông vốn dĩ tang thương già cỗi bất chợt biến hóa trở về dáng dấp tuổi trẻ năm xưa.
Gương mặt này vô cùng có tính lừa dối, khiến bạn tốt tính nhiệm, khiến đồng đội kiên định. Gương mặt này cũng vô cùng có tính đầu độc, gạt được một vị nữ minh tinh xinh đẹp ái mộ, lại gạt được tình yêu của một nữ vương kiêu ngạo.
Mà giờ khắc này, đồng thời cùng tiếng nước tí tách, gượng mặt tuổi trẻ tuấn tú nọ lại lộ ra một nụ cười ôn nhu cường đại. Y nhìn chăm chú vào mảnh chân trời đã bắt đầu lấp lánh ánh sao, ngạo nghễ chiêm ngưỡng cái thế giới tân sinh hoành vĩ rộng lớn dưới chân mình, trong đôi mắt đen nhánh kia phản chiếu tâm huyết suốt mấy mươi năm cũng lóe ra một tia tang thương tịch mịch.
Trác Triêu Tụng nhìn hồi lâu, cuối cùng nhắm mắt, nụ cười yên ổn bình thản.
Giọt lệ tự nơi khóe mắt chậm rãi buông xuống, vô thanh vô tức, giữa bóng tối có vẻ phá lệ gai mắt.
Trong rạp chiếu phim toàn tức thực tế ảo nổi lên một trận tiếng gió xào xạc.
Một ông lão sống lưng hơi còng bước đến, là Reeves Feynman, ông đặt xuống trước khối mộ bia kia một nhánh hoa, sau đó không chút lưu luyến xoay người rời đi. Một vị lão phu nhân thanh nhã đoan trang bước đến, bà là Ảnh hậu Tề tích, bà đứng trước mộ bia nhìn kỹ hồi lâu, xoay người lần nữa rời đi.
Hàng sa số người dừng bước trước tấm mộ bia này rồi lại rời đi.
Bọn họ không có lời gì nói với người đang nằm đây, chỉ là nhìn thoáng qua liền không cần chần chừ thêm nữa.
Đến cuối cùng, người phụ nữ đã từng thâu tóm toàn giới giải trí kia chậm rãi bước đến, liếc nhìn khối mộ bia trước mặt, nhịn không được cười nhẹ.
[Một cuộc đời vĩ đại yên nghỉ tại đây, không cần bất cứ lời nghị luận gì thêm nữa.]
Dòng chữ màu đen cực kỳ nổi bật trên nền bia mộ trắng, Ngụy Ngữ Sanh mỉm cười rời đi chỉ để lại một câu nói thoảng trong tiếng gió: “Người đàn ông này, đến chết cũng không cần sự đồng tình của kẻ khác.”
Gió gào thét ngang qua màng tai toàn thể khán giả, tiếng gió này tuy rằng không thể làm rối tung mái tóc của bọn họ nhưng lại chân thật lướt qua làn da, tựa như xuyên qua thời gian mà đến, đem một đoạn huy hoàng hơn năm trăm năm trước trong lịch sử mở ra trước mặt bọn họ.
Phim điện ảnh kết thúc trong từng dòng phụ đề trắng.
[Sau khi Trác Triêu Tụng qua đời ba mươi mốt năm, tập đoàn Triêu Tụng đổi chủ, gia nhập vào dưới trướng tập đoàn Ngụy thị]
[Sau khi Trác Triêu Tụng đưa ra hình thức ban đầu của kịch bản AI, trải qua sự không ngừng cải tiến và phát triển mạnh mẽ, giới giải trí nghênh đón thời kỳ phồn vinh kéo dài suốt hơn năm trăm năm. Ông được gọi là cha đẻ của ngành điện ảnh, tên tuổi ghi vào sử sách, Hiệp hội giải trí do ông sáng lập đến ngày nay vẫn còn nỗ lực phục vụ, thúc đẩy sự phát triển của giới giải trí.]
[Trác Triêu Tụng, mở ra một thời đại giải trí bùng nổ]
Tại phần lớn rạp chiếu phim, các khán giả đang thưởng thức chất lượng hình ảnh không có gì bất đồng với trước kia, vẫn là hiệu ựng vô cùng chân thật như trước giờ, tất cả hình ảnh phảng phất đều đang diễn ra trước mắt, mỗi người mỗi vật đều cực kỳ lập thể, tạo ra thể nghiệm vô cùng tốt đẹp.
Mà những khán giả đang ngồi tại rạp phim phổ thông này, trong lòng cũng không nhịn được thầm nghĩ: “Rốt cuộc phiên bản toàn tức thực tế ảo là như thế chứ…”
Bọn họ tuyệt đối không ngờ được, vào giờ khắc này, những khán giả thưởng thức phiên bản toàn tức thực tế ảo rốt cục đang nhìn thấy gì!
Trên khắp tinh hệ chỉ có năm mươi triệu vé, từ sớm đều bị tranh đoạt không còn, suất chiếu đầu lúc 0h của 《Giải trí bùng nổ》 có tỷ lệ ghế đầy lên tới 99. 99%! Hầu như tất cả chỗ ngồi đều được phủ kín, so với quán quân phòng vé năm ngoái 《Hắc ám tập kích 3》còn phải khoa trương hơn, sáng lập kỷ lục mới.
Hạ thị và Muckraker cho dù có mạnh vì gạo bạo vì tiền hơn chăng nữa cũng không thể thoáng cái bố trí thiết bị đầy đủ cho rạp chiếu trên toàn tinh hệ, bọn họ chỉ có thể đặc biệt xây dựng rạp toàn tức thực tế ảo tại những cơ sở thuộc Thiên Thịnh và Muckraker, tạo điều kiện cho khán giả trải nghiệm.
Vì vậy, năm triệu khán giả ôm theo tâm tình thấp thỏm mong chờ đi vào rạp chiếu, tìm chỗ ngồi của mình, nôn nóng trông mong điện ảnh bắt đầu, nghe kim đồng hồ tích tắc di chuyển, sau đó… rốt cục đến 0h!
Ngay trong nháy mắt đó!
Trong mấy trăm nghìn phòng chiếu tại khắp tinh hệ, một trận gió xào xạc lướt qua bên tai khán giả.
“Ấy, cửa chưa đóng sao?”
“Thế nào lại có gió vậy, nhanh đóng cửa nào.”
Có người nhịn không được lẩm bẩm, thế nhưng khi bọn họ quay đầu nhìn về phía cửa lại khiếp sợ phát hiện, cửa đã sớm được đóng chặt! Toàn bộ khán phòng đều đang trong trạng thái phong bế, căn bản không có khe hở nào có thể để gió lùa qua!
Hết thảy tựa như đã biến thành một bộ phim kinh dị, rất nhiều người đều khẩn trương nuốt một ngụm nước bọt, thậm chí có người còn kinh ngạc muốn đứng dậy đi tìm nhân viên hỏi rõ, tìm một câu trả lời hợp lý. Chỉ là những người này vừa mới đứng dậy, bất chợt cả khán phòng ánh sáng chói lòa, tia nắng ấm áp trải rộng trên da mỗi người bọn họ.
Tại thời khắc này, năm triệu khán giả đều ngơ ngẩn!
Hôm đó, ánh nắng mềm mại tựa như cát mịn, dịu dàng mơn trớn làn da mỗi khán giả, bọn họ phảng phất có thể cảm nhận được làn da của mình chậm rãi nóng lên, giống như đã thật sự tiến vào một mùa hè nóng bỏng, đứng trên tầng thượng một tòa nhà chọc trời gian nan công tác.
Không còn ai lên tiếng, ngay cả thanh âm hô hấp cũng trở nên cực kỳ khẽ khàng, những khán giả đã đứng dậy đều ngồi xuống, những người nguyên bản đang ngồi càng chặt chẽ ngưng mắt nhìn người thanh niên xuất hiện trước mặt, ngay cả chớp mắt cũng không dám.
Suốt vài giờ tiếp theo, đều là trải nghiệm khiến năm nghìn vạn khán giả cả đời khó quên.
Thanh niên trẻ trung non nớt ôm theo lý tưởng rộng lớn thuyết phục bạn tốt tại đại học, sáng lập công ty.
Mỗi một màn ảnh đều vô cùng mỹ cảm, gần như đạo diễn đã dùng màu sắc và ánh sáng đột phá miêu tả ra một câu chuyện xa xỉ hoa lệ. Đây là sở trường của đạo diễn hình ảnh《Giải trí bùng nổ》, Tiết Long, anh có thể dùng cực hạn mỹ học kể chuyện, khiến cho mỗi giây đều là trải nghiệm đỉnh cấp của thị giác.
Trong biển hình ảnh duy mỹ này, tâm tình khán giả liên tục cải biến theo mổi động tác của diễn viên. Đây là bản lĩnh của phó đạo diễn 《Giải trí bùng nổ》, Sở Tiêu Khanh, bà có thể bắt được mỗi biến hóa tinh tế nhất trong lòng khán giả, từng chi tiết nhỏ đều đọng lòng người.
Còn có Geogre Felton am hiểu nắm bắt tiết tấu câu chuyện cùng với Lister Berman thuần thục phối nhạc cho điện ảnh.
Những vị nhân sỹ chuyên nghiệp này đều có thiên phú trác việt hàng đầu trong lĩnh vực của mình, Lyon Felton thành công liên kết và xâu chuỗi bọn họ lại với nhau, chế tạo thành một đoàn đội mộng ảo, cũng chế tạo ra một bộ điện ảnh mang tính sử thi!
Trong rạp phim, câu chuyện vẫn đang được chậm rãi kể lại.
Người thanh niên tóc đen này xuất thân bình thường lại có thiên phú xuất chúng, cậu vẫn luôn là tiêu điểm giữa dám đông, mỗi lần đều có thể nắm chắc điểm yếu hại của đoàn đội, có thể làm ra sự sắp xếp thích hợp và hiệu quả nhất, bản thân cậu cũng mang theo kỹ thuật đỉnh cấp đáng sợ.
Trác Triêu Tụng, đến giờ phút này rốt cục có người hiểu ra đây là một nhân vật như thế nào.
Trong trailer, đoàn phim chưa từng tiết lộ nội dung cụ thể của bộ phim, thậm chí còn không cho biết tên nhân vật. Thế nhưng ngay khi các khán giả nghe được ba chữn ‘Trác Triêu Tụng’ kia, bọn họ đồng loạt ngơ ngẩn, trong đầu hiện lên bốn chữ ——
[Ông hoàng giải trí]
Mưa to tầm tã chiếu nghiêng từ trên trời xuống, tại rạp phim bình thường các khán giả vẫn say sưa xem chiếu bóng, tại rạp phim giả lập thực tế ảo, vô số khán giả hoảng sợ đưa tay che đầu muốn ngăn cản hạt mưa. Chỉ là bọn họ lại phát hiện, tuy rằng hạt mưa rơi lên da bọn họ tạo được cảm giác va chạm và ướt lạnh, thế nhưng cũng rất nhanh sẽ xuyên qua thân thể rơi xuống mặt đất.
—— Tất cả hình ảnh mang theo xúc cảm đặc hữu tuyệt đối, khán giả có thể chạm đến được lại không cách này thay đổi quy tắc vận hành của nó.
Giữa trận mưa rào rạt này, khán giả cũng chậm rãi phản ứng kịp, bắt đầu bất đắc dĩ tiếp nhận sự thật bản thân phải dầm ‘cơn mưa vô hình’ này. Hạt mưa tuy rằng không khiến quần áo bọn họ ướt đẫm thế nhưng lại có thể khiến cơ thể cảm giác như đang thật sự đắm vào màn mưa, quả đúng là đã làm được đến bước ‘thực tế ảo’.
Tom cũng là một trong những khán giả đang ngồi thành thật ‘hưởng thụ’ màn mưa.
Ngay từ đầu anh cũng không định đi xem phim toàn tức thực tế ảo gì gì đó, càng không vội vàng đi xem suất chiếu đầu của 《Giải trí bùng nổ》, bởi vì anh cho rằng mấy ngày đầu người xem khẳng định cực kỳ nhiều, anh hoàn toàn không muốn đi chen lấn, dự định chờ đến khi ít người mới đến xem.
Chỉ là người tính không bằng trời tính, bạn gái của Tom là fans cuồng của Raymond, nhất định lôi kéo anh đi xem suất chiếu đầu.
“Vậy nên, đây là câu chuyện khởi nghiệp của một đám sinh viên đại học sao? Oh my God, như vậy có cái gì đáng gọi là giải trí bùng nổ? Thật là không hiểu nổi. Vả lại, cái tên Trác Triêu Tụng này sao lại quen thuộc như vậy chứ, rốt cuộc là ai nha…”
Tome khinh khỉnh xem phim, còn dùng ánh mắt rất khắc khe đánh giá nam chính trước mặt.
Tom không hề thích Sở Ngôn, nói đúng ra anh chỉ cảm thấy người diễn viên này phát triển quá nhanh. Nếu thật sự để Sở Ngôn đánh bại Oliver, như vậy minh tinh Mỹ quốc của bọn họ không phải quá mất mặt rồi sao! Cái gì! Người khác không cảm thấy mất mặt? Nếu hai vị trí đầu trên bảng xếp hạng minh tinh thế giới đều bị người Hoa bắt giữ còn chưa mất mặt, như vậy cái gì mới gọi là mất mặt?
Giới giải trí của Hoa quốc và Mỹ quốc là phồn vinh nhất tinh hệ, thế lực hai bên đến giờ vẫn là thăng bằng với nhau, nếu quả thực xuất hiện loại tình huống như vậy đúng là một tràng tai nạn —— ít nhất đối với Tom mà nói.
Vậy nên dưới tình huống như thế, cho tới hiện tại Tom chưa từng xem qua bộ phim nào có Sở Ngôn tham gia.
Ồ không, kỳ thực anh đã xem qua seri 《Hắc ám tập kích》 có Sở Ngôn góp mặt, Tom chính là bị buộc bất đắc dĩ nhìn thấy diễn viên này. Dù rằng khi xem phim Tom cũng bị Phong Khi làm cho cảm động đến hai mắt lưng tròng, thế nhưng sau đó anh lại ngạo mạn bình phẩm: “Phong Khi? Chỉ là một nhân vật phụ cực nhỏ, đất diễn ít ỏi thôi.”
Nói tóm lại, đây là lần đầu tiên Tom chính thức xem phim của Sở Ngôn, hơn nữa còn là nhân vật chính.
Trên màn hình, thanh niên cao ngất tuấn tú đang đọc diễn văn dưới cơn mưa.
Y mặt bộ lễ phục màu đen, sống lưng thẳng tắp, cho dù cơn mưa đột nhiên kéo đến này xối y ướt sũng nhưng biểu tình của y vẫn bình tĩnh thong dong như trước, không hề có chút quẫn bách nào. Ánh mắt bình thản tự tinh, thanh âm thong dong thư giãn, dùng ngữ điệu thoải mái nhất nói ra những lời kích động lòng người, thật giống như y đã hoàn toàn khống chế cả khán phòng, khiến những người khác không cách nào thoát khỏi số phận nắm giữ.
“Cái gì là văn tự? Cái gì là khung hình? Cái gì là diễn xuất? Cái gì là điện ảnh?”
“Văn tự khiến diễn viên sản sinh liên tưởng, sáng tác một khung hình trong đầu. Bọn họ dùng diễn xuất thể hiện lại những khung hình đó, từng cảnh từng cảnh, từng đoạn từng đoạn, sau đó ghép hết bọn chúng vào với nhau… đó chính là điện ảnh!”
Dưới cơn mưa to, tóc Sở Ngôn ướt đẫm nhưng ánh lửa đang cháy bùng trong đôi mắt kia lại không hề tàn lụi.
“Kịch bản AI nhất định sẽ trở thành một phát minh vượt thời đại!”
“Các vị đang chứng kiến thời đại, bánh răng lịch sử chậm rãi chuyển động, vô số người bị vòng quay lớn kia chèn ép dưới mặt đất không thể lộ mặt, mà hôm nay, tôi mang đến cho mọi người một cơ hội công bằng để lộ diện. Trăm nghìn năm sau vẫn sẽ có người nhớ đến các vị, nhớ rằng các vị đã từng về linh cảm vĩ đại nhất trên thế giới cung cấp lực lượng thúc đẩy, khiến lịch sử nhanh hơn bước tiến.”
…
Những lời cuồng vọng đó vốn dĩ nên khiến người nảy sinh chán ghét, thế nhưng không hiểu vì sao tất cả khán giả trong đại sảnh đều giống như bị đối phương lây nhiễm.
Diễn thuyết gia vĩ đại có thể kích động tâm linh, châm lên ngọn lửa dưới đáy lòng mỗi người, ngay cả Tom cũng không nhịn được siết chặt nắm tay, nghiêm túc nhìn kỹ vị sinh viên trẻ đang chuẩn bị gây dựng sự nghiệp trước mặt.
Thân thể của đối phương vô cùng mảnh khảnh nhưng lại không hề khô quắt thiếu sức sống. Y phảng phất tích súc lực lượng vô cùng lớn, khiến mỗi người đều nguyện ý tin tưởng y, ủng hộ y, giống như chỉ cần đi theo y liền thật sự có thể dựng nên sự nghiệp vĩ đại!
Cho dù có không muốn thừa nhận như thế nào đi nữa, thời khắc này Tom đã hoàn toàn quên mất người ở trước mặt chính là Sở Ngôn mà anh từng chán ghét nhất. Anh đã từng phê bình vị diễn viên này thăng tiến quá nhanh, khiến giới giải trí Hoa quốc trở nên càng thêm mạnh mẽ, thế nhưng hiện tại anh lại không nhịn được vì Trác Triêu Tụng mà tán thán.
Người đàn ông này quả thực quá có thủ đoạn.
Anh ta dùng xong khoản tài chính khởi động từ bạn tốt cung cấp, lại gắt gao đem quyền quyết định của công ty nắm giữ trong tay. Anh ta theo đuổi nữ minh tinh xinh đẹp nổi tiếng nọ, thu được ái tình hồn nhiên của đối phương, mà giữa lúc giao ra trái tim của bản thân cũng nhận lại được vô số lợi ích.
Dựa vào vị nữ minh tinh này, y có thể nhanh chóng trà trộn vào giới giải trí Hoa quốc, phấn chấn như cá gặp nước.
Y không cam lòng làm người bình thường, đầu tư phim truyền hình, điện ảnh, không hề cố kỵ đem tất cả tiền của mình đầu tư vào sản nghiệp mắt xích, sau đó tại lúc nguy cấp thu về lợi nhuận. Lại đầu tư, lại thu lợi! Khi lời đã sinh lời, y hoàn toàn không cần phải cẩn thận mà ngược lại càng thêm bạo dạn.
Y sáng lập công ty giải trí của bản thân, bắt đầu xây dựng vương quốc giải trí khổng lồ của bản thân.
Rốt cục, y đưa ra kế hoạch kịch bản AI!
Giữa cơn mưa lớn mịt mờ này, y tiến hành biểu diễn thuyết đầu tiên của mình.
Y dùng một bộ thân thể trẻ trung xuất chúng, nói ra lời nói khiến mỗi người đều động tâm không ngớt.
Sau đó là khai sáng con đường mới, từng bước tiến lên địa vị cao hơn, mỗi khi gặp nguy cơ đều dùng sức mạnh và sự tĩnh táo hơn người vượt khỏi cửa ải khó khăn. Y cũng từng gặp phải đối thủ lớn cả đời, thế nhưng cuối cùng cả hai lại thưởng thức lẫn nhau, thiếu chút nữa trở thành bầu bạn âu yếm.
Nhân vật của Raymond là bạn tốt thời đại học, sau khi bị lợi dụng xong còn lâm vào cảnh chịu vứt bỏ, cuối cùng tức giận đoạn tuyệt quan hệ.
Triệu Mục Ca là nữ minh tinh nổi tiếng, thật lòng dâng ra tấm chân tình, cuối cùng lại nhận được đáp án ‘Cả đời này tôi không kết hôn’.
An Thiều Dương diễn đối thủ cạnh tranh, bản thân có gia thế hàng đầu, thủ đoạn cường đại, cầm giữ cơ nghiệp giải trí của gia tộc đã truyền thừa trên trăm năm, năm lần bảy lượt ép người đàn ông kia vào chỗ khốn cùng, thế nhưng cuối cùng vẫn là thua trong tay đối phương.
Trong phòng hội nghị không khí căng thẳng, An Thiều Dương ký tên vào phần hợp đồng cuối cùng trong cuộc đời mình.
Ráng chiều ảm đạm từ chân trời xa vời chiếu đến, vị nữ cường nhân cao quý ưu nhã kia viết ra tên của mình, chính thức bán số cổ phần cuối cùng của công ty gia tộc. Nàng đã thua người đàn ông này, thua đến thảm hại, cho dù từng nhiều lần đạt được thế thượng phong nhưng cuối cùng vẫn không tránh khỏi kết cục thất bại.
Ban quản lý cao cấp của hai công ty nối đuôi nhau ra khỏi phòng họp.
Đến cuối cùng, trong phòng hội nghị chỉ còn lại hai con người ấy.
Người đàn ông tuấn mỹ thâm trầm ngồi ở một đầu bàn hội nghị, ánh mắt bình thản tịch tĩnh, thiếu phụ mỹ lệ thanh nhã ngồi ở đầu khác của bàn, thần sắc đạm mạc không chút gợn sóng.
Ánh nhìn giao nhau, thời gian phảng phất cũng theo đó đình chỉ.
Giờ khắc này, bộ phim đã đạt đến cao triều đỉnh điểm, đây là một vương quốc giải trí cổ xưa cuối đầu thần phục trước một tân vương quốc giải trí. Hoàng hôn tiệm tẫn, già cỗi chết đi, tân sinh tràn ngập hy vọng.
Ở đầu phim, Trác Triêu Tụng từng nhìn theo bóng lưng thiếu nữ ấy tò mò hỏi: “Nàng chính là nữ vương giới giải trí trong truyền thuyết?”
Đến khi bộ phim sắp kết thúc, Trác Triêu Tụng nhẹ giọng gọi: “Ngữ Sanh.”
Ngụy Ngữ Sanh ngước đôi mắt đẹp, khí tràng mạnh mẽ vô hình trong nháy mắt tràn ra, mà đối diện với nàng, Trác Triêu Tụng cũng nhẹ nhàng mỉm cười.
Trước vách tường thủy tình sáng ngời, người đàn ông hơi cúi đầu vuốt nhẹ gương mặt thiếu phụ, ánh mắt kia vừa chân thành tha thiết lại ôn nhu, động tác trên đầu ngón tay cẩn thận mềm nhẹ, giống như là đang đối đãi với thứ trân bảo quan trọng nhất của mình.
Sau một hồi trầm mặc trôi qua, Trác Triêu Tụng thấp giọng mở miệng: “Đến với tôi đi.”
Trả lời y là một mảnh tĩnh mịch, cùng với nụ cười khẽ của Ngụy Ngữ Sanh: “Trác Triêu Tụng cả đời không kết hôn, hử?”
Trác Triêu Tụng ánh mắt yên tĩnh: “Em sẽ là người yêu của tôi.”
“Vậy anh đã từng yêu Tề Tích chứ?”
Không gian đình chỉ vào giờ khắc này, nữ minh tinh từng phong hoa tuyệt đại năm đó đã trở thành kẻ xa lạ với người đàn ông ấy. Thế nhưng mãi đến hiện tại, khi nghe nhắc đến cái tên này thân thể của Trác Triêu Tụng vẫn sững lại trong một chớp mắt, qua một hồi trầm mặc, y cười nhạt nói: “Đã từng thích qua.”
Ngụy Ngữ Sanh bình tĩnh ngước mắt: “Nhưng anh lại chưa từng yêu.”
Trong phòng hội nghị rộng rãi, nữ vương xinh đẹp kéo cổ áo người đàn ông nọ, ấn xuống nụ hôn sau cùng trong đời cả hai người.
“Trác Triêu Tụng, nếu anh đã chọn vị trí cao cả liền nên biết mình cần đối mặt với những gì. Anh hao tổn tâm cơ chiếm được tất thảy, tên của anh sẽ được người đời sau vĩnh viễn ghi khắc. Đây là vương quốc giải trí của anh, anh hiện tại đã là Đế vương của toàn giới giải trí Hoa quốc, có thể sau này anh còn sẽ trở thành Hoàng đế của giới giải trí toàn thế giới.”
“Thế nhưng, Trác Triêu Tụng….”
“Anh cả đời này, không kết hôn.”
“Cả đời này của anh cũng chưa bao giờ cần bạn bè, không cần đồng tình cũng không cần người yêu.”
“Khi anh vứt bỏ Reeves, anh đã từ bỏ hữu tình. Khi anh lợi dụng Tề Tích, anh đã coi khinh ái tình. Khi anh lợi dụng hết thảy thủ đoạn khiến Ngụy Ngữ Sanh tôi cũng phải thần phục trước vương quốc giải trí anh đã lập ra thì…”
“Trác Triêu Tụng, anh trở thành Đế vương giới giải trí, thế nhưng anh vĩnh viễn cũng sẽ không tìm được một người chân chính có thể tin tưởng.”
“Khi anh còn sống chỉ dùng gần mười một năm đã leo lên được đỉnh cao người khác cả đời không với tới, thế nhưng năm tháng tiếp theo mới chân chính là khảo nghiệm đối với anh. Tôi chúc phúc anh vĩnh viễn bảo vệ được những thứ hiện tại, thế nhưng tôi cũng thật lòng thương hại anh, bởi vì trên thế giới này đã không còn ai dám lại chân chính đào tim đào phổi đối xử tốt với anh, quan tâm anh.”
Lúc người phụ nữ nọ đi đến cửa phòng hội nghị, nàng quay đầu lại, đôi môi đỏ rực vẽ nên một nụ cười.
Trác Triêu Tụng thần sắc bình tĩnh nhìn nàng, hai người chăm chú nhìn nhau hồi lâu, không biết vì cớ gì, y hỏi: “Em từng yêu tôi sao?”
Dung nhan tuyệt mỹ tinh xảo của Ngụy Ngữ Sanh tràn ra một nụ cười thoải mái, ngữ điệu hoài niệm nói: “Yêu, rất yêu.”
Là yêu, đang yêu chứ không phải đã từng yêu.
Thế nhưng bọn họ đã định trước không thể tiến đến được với nhau.
Cuối cùng, cả căn phòng hội nghị cực rộng cũng chỉ còn lại một người..
Giống như nghìn cánh buồm lướt qua, cuối cùng chỉ còn trơ trụi mình ta.
Trên màn ảnh, người đàn ông nọ trầm tĩnh nhìn ra vách tường thủy tinh, môi mỏng khẽ mím cũng không hiện lên bất luận tâm tình kịch liệt gì. Ngôn ngữ phân tranh kịch liệt khi nãy ở nơi này phảng phất đã trở thành một giấc mộng xa xưa, người này bình tĩnh tiếp nhận hết sau đó càng bình tĩnh mở ra cuộc đời càng thêm huy hoàng của mình.
Từ hai mươi mốt tuổi đến ba mươi hai tuổi, cuộc đời Trác Triêu Tụng đã đi lên một con đường không ai tưởng tượng nổi.
Từ ba mươi hai tuổi đến sáu mươi bảy tuổi, cuộc đời ông hoàn toàn giống như Ngụy Ngữ Sanh đã tiên đoán năm đó, cô độc một mình dọn sạch bụi gai trước mặt, chưa bao giờ tín nhiệm bất kỳ ai, vẫn trương dương bước lên vị trí gần như kỳ tích ấy.
Ông sáng lập chế độ cho giới giải trí, phát minh kịch bản AI, vì ngành công nghiệp giải trí toàn thế giới vẽ ra một sơ đồ phác thảo, cũng đặt nên móng phát triển phồn vinh cho ngành công nghiệp điện ảnh suốt mấy trăm năm sau.
Thế nhưng mãi đến khi tóc mai đã nhuốm hoa râm, tuổi già treo ngay trên mắt, ông vẫn đơn độc ngự trị trên vương quốc giải trí vĩ đại của mình.
Tà dương hạ xuống, ánh đèn nhấp nhoáng. Sản nghiệp giải trí của ông cũng giống như nghìn vạn ngọn đèn hoa lệ này vĩnh viễn đều không lụi tàn, thế nhưng vầng dương rồi cũng phải lặn xuống chân trời, chuẩn bị nghênh đón kết cục của mình.
Cho đến lúc này, ông đã từng hối hận?
Vách tường thủy tinh phản chiếu hình bóng, người đàn ông vốn dĩ tang thương già cỗi bất chợt biến hóa trở về dáng dấp tuổi trẻ năm xưa.
Gương mặt này vô cùng có tính lừa dối, khiến bạn tốt tính nhiệm, khiến đồng đội kiên định. Gương mặt này cũng vô cùng có tính đầu độc, gạt được một vị nữ minh tinh xinh đẹp ái mộ, lại gạt được tình yêu của một nữ vương kiêu ngạo.
Mà giờ khắc này, đồng thời cùng tiếng nước tí tách, gượng mặt tuổi trẻ tuấn tú nọ lại lộ ra một nụ cười ôn nhu cường đại. Y nhìn chăm chú vào mảnh chân trời đã bắt đầu lấp lánh ánh sao, ngạo nghễ chiêm ngưỡng cái thế giới tân sinh hoành vĩ rộng lớn dưới chân mình, trong đôi mắt đen nhánh kia phản chiếu tâm huyết suốt mấy mươi năm cũng lóe ra một tia tang thương tịch mịch.
Trác Triêu Tụng nhìn hồi lâu, cuối cùng nhắm mắt, nụ cười yên ổn bình thản.
Giọt lệ tự nơi khóe mắt chậm rãi buông xuống, vô thanh vô tức, giữa bóng tối có vẻ phá lệ gai mắt.
Trong rạp chiếu phim toàn tức thực tế ảo nổi lên một trận tiếng gió xào xạc.
Một ông lão sống lưng hơi còng bước đến, là Reeves Feynman, ông đặt xuống trước khối mộ bia kia một nhánh hoa, sau đó không chút lưu luyến xoay người rời đi. Một vị lão phu nhân thanh nhã đoan trang bước đến, bà là Ảnh hậu Tề tích, bà đứng trước mộ bia nhìn kỹ hồi lâu, xoay người lần nữa rời đi.
Hàng sa số người dừng bước trước tấm mộ bia này rồi lại rời đi.
Bọn họ không có lời gì nói với người đang nằm đây, chỉ là nhìn thoáng qua liền không cần chần chừ thêm nữa.
Đến cuối cùng, người phụ nữ đã từng thâu tóm toàn giới giải trí kia chậm rãi bước đến, liếc nhìn khối mộ bia trước mặt, nhịn không được cười nhẹ.
[Một cuộc đời vĩ đại yên nghỉ tại đây, không cần bất cứ lời nghị luận gì thêm nữa.]
Dòng chữ màu đen cực kỳ nổi bật trên nền bia mộ trắng, Ngụy Ngữ Sanh mỉm cười rời đi chỉ để lại một câu nói thoảng trong tiếng gió: “Người đàn ông này, đến chết cũng không cần sự đồng tình của kẻ khác.”
Gió gào thét ngang qua màng tai toàn thể khán giả, tiếng gió này tuy rằng không thể làm rối tung mái tóc của bọn họ nhưng lại chân thật lướt qua làn da, tựa như xuyên qua thời gian mà đến, đem một đoạn huy hoàng hơn năm trăm năm trước trong lịch sử mở ra trước mặt bọn họ.
Phim điện ảnh kết thúc trong từng dòng phụ đề trắng.
[Sau khi Trác Triêu Tụng qua đời ba mươi mốt năm, tập đoàn Triêu Tụng đổi chủ, gia nhập vào dưới trướng tập đoàn Ngụy thị]
[Sau khi Trác Triêu Tụng đưa ra hình thức ban đầu của kịch bản AI, trải qua sự không ngừng cải tiến và phát triển mạnh mẽ, giới giải trí nghênh đón thời kỳ phồn vinh kéo dài suốt hơn năm trăm năm. Ông được gọi là cha đẻ của ngành điện ảnh, tên tuổi ghi vào sử sách, Hiệp hội giải trí do ông sáng lập đến ngày nay vẫn còn nỗ lực phục vụ, thúc đẩy sự phát triển của giới giải trí.]
[Trác Triêu Tụng, mở ra một thời đại giải trí bùng nổ]
Bình luận facebook