Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 75
“Hạ Bách Thâm, ly hôn đi.”
Người đàn ông lập tức trợn to mắt nhìn thiếu niên trước mặt, chỉ thấy Sở Ngôn lúc này đang đứng trên bậc thang cúi đầu nhìn xuống, thần sắc trịnh trọng, trong ánh mắt không hề mang theo một chút do dự nào, bộ dáng này khiến trong lòng Hạ Bách Thâm hơi có chút đau đớn. Anh cũng không biết đây là loại tư vị gì, chỉ cảm thấy trái tim nhói lên hệt như bị kim đâm, áp lực nặng nề tựa hồ có một tảng đá to lớn đè lên lồng ngực.
Ánh mắt Hạ Bách Thâm sâu thẳm, do dự hồi lâu mới mấp máy môi muốn lên tiếng, thế nhưng ngay khi đó Sở Ngôn chợt nhếc khóe miệng, để lộ nụ cười xinh đẹp sáng lạn.
“Ly hôn xong chúng ta lại nói chuyện yêu đương đi.”
Thanh âm nhu hòa thế nhưng lại mang theo một tia khẳng định không cho phép cự tuyệt.
Hậu tố của ‘Tôi thích anh’ vốn dĩ không nên là ‘biệt ly’ cũng càng không nên là ‘ly hôn’. Trong thoáng chốc phảng phất xuân về hoa nở, gió mát ngày thu cũng trở nên dịu nhẹ hơn nhiều, cơn gió thổi nhẹ lên tóc Sở Ngôn để lộ vầng trán no đủ.
Nếu như nói một khắc trước trong lòng Hạ Bách Thâm có bao nhiêu nôn nóng, như vậy giờ khắc này mọi thứ trước mặt anh liền trở nên sáng rọi trong trẻo. Thậm chí vừa rồi anh đã lên kế hoạch xong phải dùng phương thức gì mới có thể cột thiếu niên này vào bên cạnh mình, thế nhưng hiện tại hết thảy đều đã trở thành không cần thiết.
Hai người nhìn nhau một hồi, Hạ Bách Thâm chợt kéo nhẹ khóe môi: “Đây chính là dự tính của em ngay từ đầu?”
Sở Ngôn lại có chút dửng dưng: “Đây cũng không phải dự tính ban đầu, chỉ là tôi cảm thấy nếu như anh thực sự có thể thực sự vì tôi bỏ qua công việc, hơn nữa chạy thẳng tới đây thì cũng xem như có chút thành ý. Chuyện anh gạt tôi suốt một năm nay, tôi liền xem như bỏ qua 10%.”
Hạ Bách Thâm nhíu mày, thấp giọng hỏi: “Chỉ có 10%?”
“Anh còn muốn nhiều ít?” Sở Ngôn khẽ hừ mũi, y nhìn người đàn ông trước mặt từ trên xuống dưới từ trái qua phải vài lượt, sau đó cười lạnh nói: “Hạ Bách Thâm ơi Hạ Bách Thâm, anh đúng là lợi hại, một hiệp ước như vậy cũng có thể làm giả ra được, mà tôi cũng cứ thế tin anh. Anh đúng thật khiến tôi bội phục sát đất.”
Lúc Sở Ngôn nói lời này vẫn đang đứng trên nấc thang, từ trên nhìn xuống bao quát người đàn ông tuấn mỹ kia. Trước giờ đều là Hạ Bách Thâm mượn ưu thế chiều cao nhìn xuống y, vậy nên đến khi Sở Ngôn chiếm lấy cao điểm bất chợt có chút thoải mái không thể nói, ít nhất cũng coi như vượt qua người đàn ông kia một lần.
Thế nhưng Hạ Bách Thâm tự nhiên không có khả năng thuận theo ý muốn của y, rất nhanh cũng bước lên bậc thang, đứng bên cạnh Sở Ngôn hỏi: “Tôi rất hiếu kỳ, còn 90% còn lại nên bù đắp thế nào?”
Sở Ngôn cười khẽ một tiếng, lại bước thêm một bậc: “Anh đoán xem.”
Hạ Bách Thâm cũng bước theo: “Đoán không được, không bằng em nói cho tôi biết là được rồi?”
Sở Ngôn tiếp tục lên thêm bậc nữa: “Khi anh yêu đương sẽ hỏi đối phương thích cái gì sao? Chẳng lẽ không phải tự mình đoán lấy?”
Hạ Bách Thâm cũng tiến sát theo, vô cùng thẳng thắng nói: “Tôi chưa từng yêu đương với ai cả.”
Sở Ngôn: “…”
Hạ Bách Thâm nhìn bộ dạng này của y, chợt bừng tỉnh: “Ồ, hóa ra em cũng chưa từng yêu đương.”
Sở Ngôn lơ đễnh hỏi ngược lại: “Vậy cho nên, không muốn sao?”
Hạ Bách Thâm trịnh trọng nghiêm túc lắc đầu, giọng điệu thành khẩn nói: “Kỳ thực em nên tha thứ cho tôi nhiều một chút, tôi từ đầu tới cuối chỉ có một mình em, trước khi gặp em chưa từng dính dáng đến bất luận kẻ nào, sự chung thủy này có thể cảm động trời đất, chẳng lẽ không thể cảm động được em.”
Lời tâm tình này nói có chút quá thấp điểm, bất quá lại đủ khôi hài, Sở Ngôn trước giờ chưa từng thấy Hạ Bách Thâm ‘thâm tình’ như vậy, ngược lại không nhịn được mà cười phì ra tiếng. Y giơ chân lên lần nước tiến thêm một bậc thang, ngay khi Hạ Bách Thâm cũng chuẩn bị cất bước theo y lại dùng tay giữ vai đối phương lại.
Hạ Bách Thâm ngẩng đầu, Sở Ngôn cúi đầu.
Dưới ánh mặt trời rực rỡ, chỉ thấy thiếu niên cong cong khóe môi, trên gương mặt tinh xảo tú lãng chợt hiện ra nụ cười tùy tiện, mà nụ cười này lại khiến Hạ Bách Thâm bị chói đến hơi nheo mắt lại. Sở Ngôn chợt cúi đầu đặt nhẹ lên môi Hạ Bách Thâm một nụ hôn, lại không cho người nọ có cơ hội khiến nụ hôn kia sâu hơn mà lập tức rời đi.
“Hạ Bách Thâm, chuyện yêu đương này phải để ý thiên thời địa lợi nhân hòa, hơn nữa cũng chia làm ba giai đoạn trước, trong và sau. Hiện tại anh nghĩ chúng ta đang ở giai đoạn nào?”
Hạ Bách Thâm rất đương nhiên nói: “Chúng ta đã kết hôn, là vợ cồng được pháp luật công nhận, thuộc về giai đoạn cuối cùng.”
Sở Ngôn lại nhướn mày: “Ly hôn đi?”
Hạ Bách Thâm giả vờ kinh ngạc hỏi: “Thật muốn ly hôn?”
Sở Ngôn nghiêm túc gật đầu: “Ly.”
Lại trở về đề tài này, nụ cười trên mặt Hạ Bách Thâm nhạt dần, thần sắc nghiêm túc hỏi: “Thực sự?”
Sở Ngôn hơi hất cằm: “Hạ Bách Thâm, anh thực sự muốn bảo trì quan hệ hôn nhân này sao? Cho dù đây không phải cuộc hôn nhân do tôi và anh cùng quyết định? Người sẽ cùng đi với anh là tôi, giai đoạn đầu của tình yêu là một bên theo đuổi một bên, giai đoạn thứ hai là cùng nhau chung sống, cuối cùng mới là đi vào hôn nhân điện phủ. Tôi nghĩ, tôi muốn cùng anh yêu đương.”
Loại chuyện như tỏ tình này, trước đây Hạ Bách Thâm đã làm, mà hiện tại Sở Ngôn cũng đang làm.
Y bây giờ tuy rằng còn đang giận người đàn ông trước mặt, thế nhưng y cũng sẽ không thật sự cứ thế vứt bỏ đối phương, không tiếp tục liên hệ, không cho nhau thêm cơ hội nào nữa. Đây là những việc chỉ xảy ra trong tiểu thuyết sến súa, tức giận là một chuyện thế nhưng sau này còn tiếp tục với nhau không lại là chuyện khác, chí ít cũng nên cho đối phương một cơ hội, càng là cho mình thêm một cơ hội.
Hơn nữa, trong những lời này Sở Ngôn còn ám chỉ vài thứ với Hạ Bách Thâm.
Giống như vừa rồi của Hạ Bách Thâm, Sở Ngôn cũng có rất nhiều việc gạt anh, thế nhưng hiện tại Sở Ngôn lại nói ra một ít chuyện vốn không nên nói. Yêu một người chính là yêu bản thân người đó, Sở Ngôn tin tưởng ánh mắt của mình cũng tin Hạ Bách Thâm.
Ảnh hưởng của những lời này đến Hạ Bách Thâm tuyệt đối là đủ lớn, thế nhưng sau khi kết thúc khoảnh khắc khiếp sợ anh liền bình tĩnh xuống, thậm chí phi thường bình tĩnh gật đầu, trong đôi mắt đen kịt ảnh ngược vóc dáng cao ráo của Sở Ngôn.
Hạ Bách Thâm nhìn thiếu niên trước mặt, rõ ràng chỉ là một thoáng chốc nhưng lại tựa như cả thế kỷ.
Một lúc lâu sau, anh nói: “Được, chúng ta ly hôn.”
Chỉ một giờ sau, trợ lý Lâm liền đưa đến một giấy chứng nhận ly hôn đến trước mặt Sở Ngôn. Tờ giấy ly hôn này phía nhà trai vẫn liết là ‘Ẩn Danh’, mà phía còn lại vẫn viết là bên nữ. Hạ Bách Thâm đem tờ giấy kết hôn nguyên bản chuyển thành ly hôn, không có một tia biến động, ban đầu như thế nào thì hiện tại hệt như thế, trọn vẹ trả lại cho Sở Ngôn.
Hành động này phảng phất tuyên cáo chung kết một đoạn quan hệ, kết thúc đến vô cùng triệt để, cũng tựa hồ đang biểu thị có một quan hệ mới sắp bắt đầu.
Từ hôm nay, Sở Ngôn bỏ ra số tiền một trăm triệu, người đeo món nợ tám mươi triệu tinh tệ để bắt lấy sự kết thúc của một phần hôn nhân chưa từng thuộc về mình. Từ giờ khắc này, y rốt cục thoát khỏi một phần hiệp ước hôn nhân không mong muốn, có thể dùng quan hệ bình đẳng nói chuyện yêu đương cùng người mình thích.
Đương nhiên, sau khi Sở Ngôn nhận lấy giấy ly hôn, Hạ Bách Thâm vốn tưởng hai người có thể vui vui vẻ vẻ nói chuyện yêu dương rồi, bất quá Sở Ngôn lại trực tiếp hất cái móng heo của anh đi trong ánh mắt kinh ngạc của trợ lý Lâm, cười hỏi: “Hạ tiên sinh, vậy nên hiện tại anh đang dùng thân phận gì đến đây tìm tôi?”
Hạ Bách Thâm theo bản năng định nói ‘Chồng của em’, thế nhưng anh còn chưa mở miệng chợt nghẹn lại.
Lông mày của Sở Ngôn giương lên, bình tĩnh ung dung nói: “Giai đoạn đầu của yêu đương là một bên theo đuổi một bên, Hạ tiên sinh, hiện tại tôi còn 90% tức giận nha, anh lại muốn lướt qua giai đoạn đầu trực tiếp tiến vào giai đoạn sau, thật cho rằng bầu trời sẽ rớt bánh nhân thịt xuống?”
Hạ Bách Thâm nhất thời bật cười.
Sau đó, Hạ Bách Thâm còn muốn tiến hành động tác thân mật vài lần, bất quá khiến anh thất vọng rồi, thiếu niên lúc nãy còn nói ‘Tôi thích anh, chúng ta yêu đương đi’ cư nhiên thật sự không thèm để ý tới anh, hơn nữa còn nâng cao cái cằm nhỏ kiêu ngạo, phảng phất trở thành một chú chim công ngạo mạn mỹ lệ, dương dương đắc ý nhìn anh
Sợ ràng ngay cả Sở Ngôn cũng không phát hiện, từ sau khi nhận được lấy ly hôn, thái độ của mình đối với Hạ Bách Thâm càng thêm tùy ý rất nhiều. Bởi vì hiện tại y đã không còn thiếu đối phương cái gì nữa, vậy nên y rất cao hứng, cũng không có lý do gì kềm chế sự cao hứng này.
Mà bộ dáng này trong mắt Hạ Bách Thâm lại là vừa yêu vừa hận, cảm thấy đúng là kiêu ngạo đến khả ái lại cảm thấy quá mức ngông nghênh. Trong lúc nhất thời, Hạ Bách Thâm cũng chỉ có thể lưu lại tinh cầu A-17, tiến hành đại kế ‘phục hôn’ của mình.
Bất quá tối hôm đó, Hạ Bách Thâm lại nhận được điện thoại từ Hạ lão gia tử.
Trong ảnh giả lập, Hạ lão gia tử nước mắt tung hoành, không ngừng dùng khăn lau mắt còn vô cùng đau đớn nói: “Mày sao lại ly hôn hả? Sao có thể ly hôn chứ? Hạ Bách Thâm, mày rốt cuộc là muốn làm gì? Kết hôn cũng là mày muốn kết, hiện tại ly hôn cũng là mày chủ động ly, thằng nhãi như mày vì sao không khiến người khác bớt lo như vậy hả! Mày muốn cháu cố của ông đến khi nào mới có thể ra đời!”
Một chuỗi dài lời nói, chỉ có một câu cuối cùng là trọng điểm.
Hạ Bách Thâm uống một hớp cà phê, cúi đầu xử lý công việc, tùy tiện để Hạ lão gia tử thâm tình diễn kịch.
Đại khái diễn được năm phút đồng hồ, Hạ lão gia tử khóc đến mắt cũng khô rồi, không nhịn được vẫy tay ra hiện cho lão quản gia mang thêm một hộp nước mắt nhân tạo đến, nào ngờ Hạ Bách Thâm lại canh đúng lúc này ngẩng đầu lên, nói: “Không giả vờ nữa?”
Hạ lão gia tử cười gượng hai tiếng, không hề hé răng.
Gương mặt Hạ Bách Thâm nhìn không ra vui buồn, cứ thế nhìn Hạ lão gia tử, nói: “Con và Sở Ngôn sẽ hàn gắn lại, chuyện này ông không cần quan tâm. Về phần cháu cố của ông, con sẽ cố gắng, thế nhưng con không cho rằng trong vòng một năm chuyện này có thể thực hiện. cuối cùng, ông nội, đây là lần cuối cùng còn nói với ông…không, là lần cuối cùng cản cáo ông. Con thích Sở Ngôn, em ấy cũng thích con, thế nhưng hiện tại bọn con đã ly hôn, mà nguyên nhân trực tiếp của chuyện này là ông, hiện tại con rất không cao hứng, vậy nên con hy vọng ông nên biết sau này phải cư xử thế nào.”
Lời nói vừa dứt, tín hiệu điện thoại cũng ngắt hẳn.
Ngữ điệu của Hạ Bách Thâm vô cùng bình thản, thần sắc cũng không mang theo phẫn nộ, thế nhưng Hạ lão gia tử lại cứng hết cả người, qua hồi lâu mới cười ha hả đứng dậy. Ông không ngừng vỗ bắp đùi của mình, nói: “Động lòng! Hạ Bách Thâm đây là thật sự động lòng rồi! Quả thực quá thú vị mà! Thằng nhãi kia cũng có thể thích người khác, còn vì đối phương mà giận dỗi ông già này? Lão Vương, ông nói xem như vậy có phải rất thú vị không, thật sự giống thệt ta rất còn trẻ!”
Lão quản gia: “…”
Thật không muốn nhắc lại lần nữa, lão gia ngài phải kiểm điểm lại đã, lúc còn trẻ ngài thực sự không đẹp trai bằng thiếu gia hiện tại…
–
Sở Ngôn đến tinh cầu A-17 được ba ngày, vai chính Đinh Thịnh cũng cũng chính thức có mặt. Như vậy thành viên nòng cốt của đoàn phim 《Tinh Quang》 đều đã vào chỗ, quá trình quay chụp cũng dần bắt đầu vào quỹ đạo, nghênh đón thời kỳ làm việc bận rộn nhất.
Bất quá, lúc này đoàn phim lại chợt nhiều ra thêm một người, rõ ràng đối phương không có liên quan gì đến bộ phim thế nhưng lại hết sức tự nhiên tiến vào, đồng thời chỉ qua một đêm, Hàn lão liền mang đối phương ra chính thức giới thiệu cùng mọi người ——
“Từ hôm nay trở đi, Hạ tiên sinh sẽ gia nhập đoàn phim của chúng ta, trở thành tổng giám chế của 《Tinh Quang》.”
Mọi người: “…”
Sở Ngôn: “…”
Ánh mắt mọi người bất giác đều hướng về phía Sở Ngôn, phần lớn bọn họ đều cảm thấy kinh ngạc, kinh ngạc vì sao một diễn viên quèn vốn bị kim chủ bao dưỡng lại có thể làm ra nhiều chuyện như vậy. Thế nhưng, một vài người thông minh lại có thể phỏng đoán ra được vài thứ, bọn họ đều ý thức được: Đối với Hạ Bách Thâm, hóa ra Sở Ngôn quan trọng như vậy!
Đây tuyệt đối không phải quan hệ bao dưỡng, có thể… bọn họ là đang thực sự yêu đương!!!
Mà cái sự thật này cũng khiến người ta lọt cả tròng mắt, duy chỉ có Bạch Kỳ Nhiên là âm thầm cười nhạo: Ai nói Tiểu Ngôn không xứng với Hạ Bách Thâm chứ? Các người quả là không có tầm nhìn xa rộng. Một diễn viên chỉ trong một năm có thể thăng từ tuyến ba lên tuyến đầu hơn nữa còn là danh tiếng cực thịnh, như vậy thực lực tuyệt đối không thể khinh thường.
Bên này, kế hoạch ‘phục hôn’ của Hạ Bách Thâm đang triển khai với khí thế vũ bão, mà bên kia, quá trình cắt nối biên tập của 《Tiếng vọng nơi góc biển》 cũng vừa hoàn tất, chính thức công bố trailer cuối cùng, chỉ chờ đến ngày công chiếu đồng loạt trên toàn tinh hệ!
Người đàn ông lập tức trợn to mắt nhìn thiếu niên trước mặt, chỉ thấy Sở Ngôn lúc này đang đứng trên bậc thang cúi đầu nhìn xuống, thần sắc trịnh trọng, trong ánh mắt không hề mang theo một chút do dự nào, bộ dáng này khiến trong lòng Hạ Bách Thâm hơi có chút đau đớn. Anh cũng không biết đây là loại tư vị gì, chỉ cảm thấy trái tim nhói lên hệt như bị kim đâm, áp lực nặng nề tựa hồ có một tảng đá to lớn đè lên lồng ngực.
Ánh mắt Hạ Bách Thâm sâu thẳm, do dự hồi lâu mới mấp máy môi muốn lên tiếng, thế nhưng ngay khi đó Sở Ngôn chợt nhếc khóe miệng, để lộ nụ cười xinh đẹp sáng lạn.
“Ly hôn xong chúng ta lại nói chuyện yêu đương đi.”
Thanh âm nhu hòa thế nhưng lại mang theo một tia khẳng định không cho phép cự tuyệt.
Hậu tố của ‘Tôi thích anh’ vốn dĩ không nên là ‘biệt ly’ cũng càng không nên là ‘ly hôn’. Trong thoáng chốc phảng phất xuân về hoa nở, gió mát ngày thu cũng trở nên dịu nhẹ hơn nhiều, cơn gió thổi nhẹ lên tóc Sở Ngôn để lộ vầng trán no đủ.
Nếu như nói một khắc trước trong lòng Hạ Bách Thâm có bao nhiêu nôn nóng, như vậy giờ khắc này mọi thứ trước mặt anh liền trở nên sáng rọi trong trẻo. Thậm chí vừa rồi anh đã lên kế hoạch xong phải dùng phương thức gì mới có thể cột thiếu niên này vào bên cạnh mình, thế nhưng hiện tại hết thảy đều đã trở thành không cần thiết.
Hai người nhìn nhau một hồi, Hạ Bách Thâm chợt kéo nhẹ khóe môi: “Đây chính là dự tính của em ngay từ đầu?”
Sở Ngôn lại có chút dửng dưng: “Đây cũng không phải dự tính ban đầu, chỉ là tôi cảm thấy nếu như anh thực sự có thể thực sự vì tôi bỏ qua công việc, hơn nữa chạy thẳng tới đây thì cũng xem như có chút thành ý. Chuyện anh gạt tôi suốt một năm nay, tôi liền xem như bỏ qua 10%.”
Hạ Bách Thâm nhíu mày, thấp giọng hỏi: “Chỉ có 10%?”
“Anh còn muốn nhiều ít?” Sở Ngôn khẽ hừ mũi, y nhìn người đàn ông trước mặt từ trên xuống dưới từ trái qua phải vài lượt, sau đó cười lạnh nói: “Hạ Bách Thâm ơi Hạ Bách Thâm, anh đúng là lợi hại, một hiệp ước như vậy cũng có thể làm giả ra được, mà tôi cũng cứ thế tin anh. Anh đúng thật khiến tôi bội phục sát đất.”
Lúc Sở Ngôn nói lời này vẫn đang đứng trên nấc thang, từ trên nhìn xuống bao quát người đàn ông tuấn mỹ kia. Trước giờ đều là Hạ Bách Thâm mượn ưu thế chiều cao nhìn xuống y, vậy nên đến khi Sở Ngôn chiếm lấy cao điểm bất chợt có chút thoải mái không thể nói, ít nhất cũng coi như vượt qua người đàn ông kia một lần.
Thế nhưng Hạ Bách Thâm tự nhiên không có khả năng thuận theo ý muốn của y, rất nhanh cũng bước lên bậc thang, đứng bên cạnh Sở Ngôn hỏi: “Tôi rất hiếu kỳ, còn 90% còn lại nên bù đắp thế nào?”
Sở Ngôn cười khẽ một tiếng, lại bước thêm một bậc: “Anh đoán xem.”
Hạ Bách Thâm cũng bước theo: “Đoán không được, không bằng em nói cho tôi biết là được rồi?”
Sở Ngôn tiếp tục lên thêm bậc nữa: “Khi anh yêu đương sẽ hỏi đối phương thích cái gì sao? Chẳng lẽ không phải tự mình đoán lấy?”
Hạ Bách Thâm cũng tiến sát theo, vô cùng thẳng thắng nói: “Tôi chưa từng yêu đương với ai cả.”
Sở Ngôn: “…”
Hạ Bách Thâm nhìn bộ dạng này của y, chợt bừng tỉnh: “Ồ, hóa ra em cũng chưa từng yêu đương.”
Sở Ngôn lơ đễnh hỏi ngược lại: “Vậy cho nên, không muốn sao?”
Hạ Bách Thâm trịnh trọng nghiêm túc lắc đầu, giọng điệu thành khẩn nói: “Kỳ thực em nên tha thứ cho tôi nhiều một chút, tôi từ đầu tới cuối chỉ có một mình em, trước khi gặp em chưa từng dính dáng đến bất luận kẻ nào, sự chung thủy này có thể cảm động trời đất, chẳng lẽ không thể cảm động được em.”
Lời tâm tình này nói có chút quá thấp điểm, bất quá lại đủ khôi hài, Sở Ngôn trước giờ chưa từng thấy Hạ Bách Thâm ‘thâm tình’ như vậy, ngược lại không nhịn được mà cười phì ra tiếng. Y giơ chân lên lần nước tiến thêm một bậc thang, ngay khi Hạ Bách Thâm cũng chuẩn bị cất bước theo y lại dùng tay giữ vai đối phương lại.
Hạ Bách Thâm ngẩng đầu, Sở Ngôn cúi đầu.
Dưới ánh mặt trời rực rỡ, chỉ thấy thiếu niên cong cong khóe môi, trên gương mặt tinh xảo tú lãng chợt hiện ra nụ cười tùy tiện, mà nụ cười này lại khiến Hạ Bách Thâm bị chói đến hơi nheo mắt lại. Sở Ngôn chợt cúi đầu đặt nhẹ lên môi Hạ Bách Thâm một nụ hôn, lại không cho người nọ có cơ hội khiến nụ hôn kia sâu hơn mà lập tức rời đi.
“Hạ Bách Thâm, chuyện yêu đương này phải để ý thiên thời địa lợi nhân hòa, hơn nữa cũng chia làm ba giai đoạn trước, trong và sau. Hiện tại anh nghĩ chúng ta đang ở giai đoạn nào?”
Hạ Bách Thâm rất đương nhiên nói: “Chúng ta đã kết hôn, là vợ cồng được pháp luật công nhận, thuộc về giai đoạn cuối cùng.”
Sở Ngôn lại nhướn mày: “Ly hôn đi?”
Hạ Bách Thâm giả vờ kinh ngạc hỏi: “Thật muốn ly hôn?”
Sở Ngôn nghiêm túc gật đầu: “Ly.”
Lại trở về đề tài này, nụ cười trên mặt Hạ Bách Thâm nhạt dần, thần sắc nghiêm túc hỏi: “Thực sự?”
Sở Ngôn hơi hất cằm: “Hạ Bách Thâm, anh thực sự muốn bảo trì quan hệ hôn nhân này sao? Cho dù đây không phải cuộc hôn nhân do tôi và anh cùng quyết định? Người sẽ cùng đi với anh là tôi, giai đoạn đầu của tình yêu là một bên theo đuổi một bên, giai đoạn thứ hai là cùng nhau chung sống, cuối cùng mới là đi vào hôn nhân điện phủ. Tôi nghĩ, tôi muốn cùng anh yêu đương.”
Loại chuyện như tỏ tình này, trước đây Hạ Bách Thâm đã làm, mà hiện tại Sở Ngôn cũng đang làm.
Y bây giờ tuy rằng còn đang giận người đàn ông trước mặt, thế nhưng y cũng sẽ không thật sự cứ thế vứt bỏ đối phương, không tiếp tục liên hệ, không cho nhau thêm cơ hội nào nữa. Đây là những việc chỉ xảy ra trong tiểu thuyết sến súa, tức giận là một chuyện thế nhưng sau này còn tiếp tục với nhau không lại là chuyện khác, chí ít cũng nên cho đối phương một cơ hội, càng là cho mình thêm một cơ hội.
Hơn nữa, trong những lời này Sở Ngôn còn ám chỉ vài thứ với Hạ Bách Thâm.
Giống như vừa rồi của Hạ Bách Thâm, Sở Ngôn cũng có rất nhiều việc gạt anh, thế nhưng hiện tại Sở Ngôn lại nói ra một ít chuyện vốn không nên nói. Yêu một người chính là yêu bản thân người đó, Sở Ngôn tin tưởng ánh mắt của mình cũng tin Hạ Bách Thâm.
Ảnh hưởng của những lời này đến Hạ Bách Thâm tuyệt đối là đủ lớn, thế nhưng sau khi kết thúc khoảnh khắc khiếp sợ anh liền bình tĩnh xuống, thậm chí phi thường bình tĩnh gật đầu, trong đôi mắt đen kịt ảnh ngược vóc dáng cao ráo của Sở Ngôn.
Hạ Bách Thâm nhìn thiếu niên trước mặt, rõ ràng chỉ là một thoáng chốc nhưng lại tựa như cả thế kỷ.
Một lúc lâu sau, anh nói: “Được, chúng ta ly hôn.”
Chỉ một giờ sau, trợ lý Lâm liền đưa đến một giấy chứng nhận ly hôn đến trước mặt Sở Ngôn. Tờ giấy ly hôn này phía nhà trai vẫn liết là ‘Ẩn Danh’, mà phía còn lại vẫn viết là bên nữ. Hạ Bách Thâm đem tờ giấy kết hôn nguyên bản chuyển thành ly hôn, không có một tia biến động, ban đầu như thế nào thì hiện tại hệt như thế, trọn vẹ trả lại cho Sở Ngôn.
Hành động này phảng phất tuyên cáo chung kết một đoạn quan hệ, kết thúc đến vô cùng triệt để, cũng tựa hồ đang biểu thị có một quan hệ mới sắp bắt đầu.
Từ hôm nay, Sở Ngôn bỏ ra số tiền một trăm triệu, người đeo món nợ tám mươi triệu tinh tệ để bắt lấy sự kết thúc của một phần hôn nhân chưa từng thuộc về mình. Từ giờ khắc này, y rốt cục thoát khỏi một phần hiệp ước hôn nhân không mong muốn, có thể dùng quan hệ bình đẳng nói chuyện yêu đương cùng người mình thích.
Đương nhiên, sau khi Sở Ngôn nhận lấy giấy ly hôn, Hạ Bách Thâm vốn tưởng hai người có thể vui vui vẻ vẻ nói chuyện yêu dương rồi, bất quá Sở Ngôn lại trực tiếp hất cái móng heo của anh đi trong ánh mắt kinh ngạc của trợ lý Lâm, cười hỏi: “Hạ tiên sinh, vậy nên hiện tại anh đang dùng thân phận gì đến đây tìm tôi?”
Hạ Bách Thâm theo bản năng định nói ‘Chồng của em’, thế nhưng anh còn chưa mở miệng chợt nghẹn lại.
Lông mày của Sở Ngôn giương lên, bình tĩnh ung dung nói: “Giai đoạn đầu của yêu đương là một bên theo đuổi một bên, Hạ tiên sinh, hiện tại tôi còn 90% tức giận nha, anh lại muốn lướt qua giai đoạn đầu trực tiếp tiến vào giai đoạn sau, thật cho rằng bầu trời sẽ rớt bánh nhân thịt xuống?”
Hạ Bách Thâm nhất thời bật cười.
Sau đó, Hạ Bách Thâm còn muốn tiến hành động tác thân mật vài lần, bất quá khiến anh thất vọng rồi, thiếu niên lúc nãy còn nói ‘Tôi thích anh, chúng ta yêu đương đi’ cư nhiên thật sự không thèm để ý tới anh, hơn nữa còn nâng cao cái cằm nhỏ kiêu ngạo, phảng phất trở thành một chú chim công ngạo mạn mỹ lệ, dương dương đắc ý nhìn anh
Sợ ràng ngay cả Sở Ngôn cũng không phát hiện, từ sau khi nhận được lấy ly hôn, thái độ của mình đối với Hạ Bách Thâm càng thêm tùy ý rất nhiều. Bởi vì hiện tại y đã không còn thiếu đối phương cái gì nữa, vậy nên y rất cao hứng, cũng không có lý do gì kềm chế sự cao hứng này.
Mà bộ dáng này trong mắt Hạ Bách Thâm lại là vừa yêu vừa hận, cảm thấy đúng là kiêu ngạo đến khả ái lại cảm thấy quá mức ngông nghênh. Trong lúc nhất thời, Hạ Bách Thâm cũng chỉ có thể lưu lại tinh cầu A-17, tiến hành đại kế ‘phục hôn’ của mình.
Bất quá tối hôm đó, Hạ Bách Thâm lại nhận được điện thoại từ Hạ lão gia tử.
Trong ảnh giả lập, Hạ lão gia tử nước mắt tung hoành, không ngừng dùng khăn lau mắt còn vô cùng đau đớn nói: “Mày sao lại ly hôn hả? Sao có thể ly hôn chứ? Hạ Bách Thâm, mày rốt cuộc là muốn làm gì? Kết hôn cũng là mày muốn kết, hiện tại ly hôn cũng là mày chủ động ly, thằng nhãi như mày vì sao không khiến người khác bớt lo như vậy hả! Mày muốn cháu cố của ông đến khi nào mới có thể ra đời!”
Một chuỗi dài lời nói, chỉ có một câu cuối cùng là trọng điểm.
Hạ Bách Thâm uống một hớp cà phê, cúi đầu xử lý công việc, tùy tiện để Hạ lão gia tử thâm tình diễn kịch.
Đại khái diễn được năm phút đồng hồ, Hạ lão gia tử khóc đến mắt cũng khô rồi, không nhịn được vẫy tay ra hiện cho lão quản gia mang thêm một hộp nước mắt nhân tạo đến, nào ngờ Hạ Bách Thâm lại canh đúng lúc này ngẩng đầu lên, nói: “Không giả vờ nữa?”
Hạ lão gia tử cười gượng hai tiếng, không hề hé răng.
Gương mặt Hạ Bách Thâm nhìn không ra vui buồn, cứ thế nhìn Hạ lão gia tử, nói: “Con và Sở Ngôn sẽ hàn gắn lại, chuyện này ông không cần quan tâm. Về phần cháu cố của ông, con sẽ cố gắng, thế nhưng con không cho rằng trong vòng một năm chuyện này có thể thực hiện. cuối cùng, ông nội, đây là lần cuối cùng còn nói với ông…không, là lần cuối cùng cản cáo ông. Con thích Sở Ngôn, em ấy cũng thích con, thế nhưng hiện tại bọn con đã ly hôn, mà nguyên nhân trực tiếp của chuyện này là ông, hiện tại con rất không cao hứng, vậy nên con hy vọng ông nên biết sau này phải cư xử thế nào.”
Lời nói vừa dứt, tín hiệu điện thoại cũng ngắt hẳn.
Ngữ điệu của Hạ Bách Thâm vô cùng bình thản, thần sắc cũng không mang theo phẫn nộ, thế nhưng Hạ lão gia tử lại cứng hết cả người, qua hồi lâu mới cười ha hả đứng dậy. Ông không ngừng vỗ bắp đùi của mình, nói: “Động lòng! Hạ Bách Thâm đây là thật sự động lòng rồi! Quả thực quá thú vị mà! Thằng nhãi kia cũng có thể thích người khác, còn vì đối phương mà giận dỗi ông già này? Lão Vương, ông nói xem như vậy có phải rất thú vị không, thật sự giống thệt ta rất còn trẻ!”
Lão quản gia: “…”
Thật không muốn nhắc lại lần nữa, lão gia ngài phải kiểm điểm lại đã, lúc còn trẻ ngài thực sự không đẹp trai bằng thiếu gia hiện tại…
–
Sở Ngôn đến tinh cầu A-17 được ba ngày, vai chính Đinh Thịnh cũng cũng chính thức có mặt. Như vậy thành viên nòng cốt của đoàn phim 《Tinh Quang》 đều đã vào chỗ, quá trình quay chụp cũng dần bắt đầu vào quỹ đạo, nghênh đón thời kỳ làm việc bận rộn nhất.
Bất quá, lúc này đoàn phim lại chợt nhiều ra thêm một người, rõ ràng đối phương không có liên quan gì đến bộ phim thế nhưng lại hết sức tự nhiên tiến vào, đồng thời chỉ qua một đêm, Hàn lão liền mang đối phương ra chính thức giới thiệu cùng mọi người ——
“Từ hôm nay trở đi, Hạ tiên sinh sẽ gia nhập đoàn phim của chúng ta, trở thành tổng giám chế của 《Tinh Quang》.”
Mọi người: “…”
Sở Ngôn: “…”
Ánh mắt mọi người bất giác đều hướng về phía Sở Ngôn, phần lớn bọn họ đều cảm thấy kinh ngạc, kinh ngạc vì sao một diễn viên quèn vốn bị kim chủ bao dưỡng lại có thể làm ra nhiều chuyện như vậy. Thế nhưng, một vài người thông minh lại có thể phỏng đoán ra được vài thứ, bọn họ đều ý thức được: Đối với Hạ Bách Thâm, hóa ra Sở Ngôn quan trọng như vậy!
Đây tuyệt đối không phải quan hệ bao dưỡng, có thể… bọn họ là đang thực sự yêu đương!!!
Mà cái sự thật này cũng khiến người ta lọt cả tròng mắt, duy chỉ có Bạch Kỳ Nhiên là âm thầm cười nhạo: Ai nói Tiểu Ngôn không xứng với Hạ Bách Thâm chứ? Các người quả là không có tầm nhìn xa rộng. Một diễn viên chỉ trong một năm có thể thăng từ tuyến ba lên tuyến đầu hơn nữa còn là danh tiếng cực thịnh, như vậy thực lực tuyệt đối không thể khinh thường.
Bên này, kế hoạch ‘phục hôn’ của Hạ Bách Thâm đang triển khai với khí thế vũ bão, mà bên kia, quá trình cắt nối biên tập của 《Tiếng vọng nơi góc biển》 cũng vừa hoàn tất, chính thức công bố trailer cuối cùng, chỉ chờ đến ngày công chiếu đồng loạt trên toàn tinh hệ!
Bình luận facebook