Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 87
Từ tinh cầu điện ảnh A-17 đến Duyên Ninh tinh tổng cộng mất nửa ngày hành trình. Suốt cả chuyến đi này Chu Hòa Huy một mực trò chuyện với Hàn Tiếu về những tin tức của giới âm nhạc, dù sao nghệ sỹ của Thiên Thịnh chủ yếu là diễn viên, tuy rằng cũng có một vài Thiên vương Thiên hậu bất quá trước sau không nhiều bằng Ảnh đế Ảnh hậu, vậy nên sự lý giải của Chu Hòa Huy với ca đàn tuyệt đối không bằng Hàn Tiếu.
Trên thực tế, từ mấy hôm trước khi Sở Ngôn ngân nga ca khúc không biết tên kia Chu Hòa Huy đã động tâm tư, dự định cho Sở Ngôn dấn thân vào giới âm nhạc, phát triển thành nghệ sỹ đa năng. Hơn nữa dựa theo thành quả từ những tiết mục giải trí và gameshow thực tế mà Sở Ngôn đã tham gia, thiên phú của cậu trên mặt này cũng không tệ, nếu thực sự chú tâm nhất định có thể phát triển toàn diện, như vậy đương nhiên là một chuyện tốt.
Sở Ngôn đã sớm phát giác dụng ý của Chu Hòa Huy, y không ngăn cản nhưng cũng không tán thành, dự định cứ thế thuận theo tự nhiên. Bất quá trước đó y cũng đã bỏ nhỏ với người đại diện, cho thấy bản thân vẫn luôn xem sự nghiệp diễn xuất là chính, sẽ không đặt trọng tâm ở những phương diện khác.
Nửa ngày sau, Chu Hòa Huy đã trò chuyện vô cùng hợp ý cùng Hàn Tiếu, mà Sở Ngôn cũng đã sớm đọc xong quyển 《Ánh sáng duy nhất trong đời ta》kia, sau đó cư nhiên rảnh rỗi đến mức bắt đầu gửi tin nhắn cho một ai đó, hai người bắt đầu câu được câu không nói chuyện phiếm.
Tin nhắn đầu tiên Sở Ngôn gửi qua, có thể mất khoảng mười phút mới đến, mà phía Hạ Bách Thâm nếu trả lời lại cũng phí đâu chừng hai mươi phút. Loại giao lưu thong thả như viết thư này cư nhiên lại có lạc thú ngoài ý liệu, hai người cứ thế hàn huyên hơn nửa giờ mới kết thúc.
Phim đã quay xong rồi, hiện tại liền bắt đầu ghi âm ca khúc.
Mà phía Đinh Thịnh đã sớm thu âm hoàn tất, chỉ còn nhạc cuối phim của Sở Ngôn là cần phải đẽo gọt thêm. Hàn Tiếu làm con trai của Hàn lão, dưới sự ảnh hưởng của cha mình nên tính cách cũng là phi thường văn nghệ. Anh đối với bộ phim 《Tinh Quang》 này có sự lý giải sâu sắc, ca khúc lần này anh an bày cho Tô Ngọc Quang gọi là《Chu kỳ 》.
Mỗi 24 giờ là một chu kỳ của Tô Ngọc Quang, 60 phút cũng là một chu kỳ, từng 60 giây đều là một chu kỳ. Mỗi một phút một giây, người nọ sẽ quay quanh một chu kỳ của nụ cười, sự ấm áp, dùng một trái tim hồn nhiên thuần khiết lan tỏa sự yêu thương với thế giới tràn ngập ác ý với chính mình.
『Chu kỳ thứ nhất, nhờ người đến bình minh.
Chu kỳ thứ hai, yêu người không muốn tỉnh.
Chu kỳ thứ ba, ai biết cả đời này là thua hay thắng. 』
Thanh âm của Sở Ngôn mềm mại nhu hòa, kỹ xảo biểu diễn cũng là đỉnh cấp, rõ ràng không giống người mới học. Tại một vài âm cuối cá biệt cậu sẽ dùng kỹ xảo luyến láy đặc thù, thủ đoạn xử lý như thế càng khiến thanh âm động lòng người kia phảng phất càng thêm giống tiếng thì thầm của tình nhân bên tai, khàn khàn uyển chuyển, rõ ràng là tiếng ca vui thích trong trẻo nhưng lại thấm đượm cảm giác cay đắng khó mà diễn tả.
Theo lý thuyết, biểu hiện của Sở Ngôn như vậy đã phi thường xuất sắc, thế nhưng có một câu gọi là dệt hoa trên gấm. Nếu trình độ của Sở Ngôn đã đủ tốt, Hàn Tiếu tự nhiên đã tốt còn muốn tốt hơn, hy vọng có thể dốc hết sức làm ra được 90 điểm, 95 điểm thậm chí là 100 điểm.
Vậy nên, trong suốt ba ngày thu âm này Hàn Tiếu tựa như thay đổi thành một người khác, ít nói ít cười, phi thường chuyên nghiệp chỉnh sửa lại những kỹ xảo của Sở Ngôn, hoàn toàn có khí thế muốn cậu hát ra một phiên bản《Chu kỳ 》hoàn hảo nhất.
Dưới tình huống như vậy, quá trình thu âm đơn giản chậm rãi biến thành song phương giằng co. Người không ai hoàn mỹ, kỹ thuật diễn của Sở Ngôn đã phi thường xuất sắc, vậy nên nếu trên phương diện ca hát y cũng có thiên phú như vậy thực sự là vô cùng đáng sợ, vậy nên tiến bộ của y mặc dù cũng có nhưng không thể một lần liền qua.
Mỗi một lần thu âm đều có chút tiến bộ với những dao động khác nhau, đến cuối cùng, trong lần ghi âm vào buồi chiều ngày thứ ba, Hàn Tiếu chống hai tay trên bàn điều kiện bên ngoài, ánh mắt lấp lánhn nhìn thẳng vào Sở Ngôn trong phòng cách âm.
Giọng hát uyển chuyển dễ nghe chậm rãi chảy ra, mỗi một âm vận đều phảng phất như tiếng nước suối xuyên giữa rừng, linh hoạt kỳ ảo lại dịu dàng mềm mại, khiến người nghe tim đập thình thịch. Cảm giác này thật tương tự với khi xem tranh của Tô Ngọc Quang, có tác dụng tẩy rửa lòng người.
Đoạn đầu kết thúc, sau đó chính là điệp khúc, thanh âm cao vút khiến nghìn vạn ngôi sao trên bầu trời giật mình vỡ nát, từng mảnh quang điểm đông kết lại thành một viên kim cương lấp lánh, tình yêu đong đầy bao nhiêu thì thủy triều mãnh liệt bấy nhiều, cuốn cuộn tràn tới phủ lấp người nghe, phảng phất là dùng một lưỡi dao nhỏ từng miếng từng miếng cắt vào tim thính giả, để lộ máu thịt tanh nồng, đáng buồn đáng sợ.
Đây là lần đầu tiên Chu Hòa Huy nghe được âm nhạc như vậy, nhịn không được ửng đỏ vành mắt, tiểu trợ lý càng thêm cảm tính, khi cảm nhận được câu chuyện của Tô Ngọc Quang trong tiếng hát liền che miệng thấp giọng nức nở.
Ngay cả Hàn Tiếu đã nghe bài hát này hơn nghìn lần, thế nhưng hiện tại cũng phải cố gắng chống giữ thần sắc, đợi đến khi Sở Ngôn nhả ra thanh điệu cuối cùng anh mới hít sâu một hơi, khẽ lau viền mắt ướt át rồi ngẩng đầu nhìn thẳng về phía Sở Ngôn qua lớp thủy tinh, nhấc tay ra một dấu hiệu ‘Tốt’.
Ba ngày thu một ca khúc, cái thành tích này tuyệt đối không tính là khiến người kinh diễm, thế nhưng ai cũng không thể phủ nhận, thành quả sau cùng lại khiến người ta vô cùng cảm động. Sở Ngôn sắc mặt bình đạm hát ra bài hát này, thế nhưng thanh âm của cậu đã diễn dịch trọn vẹn được sự bi thương của 《Chu kỳ 》.
Đó là sự đau đớn bị vùi lấp trong bề ngoài lạc quan, đau đến tận tim, thấm sâu tận cốt tủy, đem linh hồn xé thành mảnh nhỏ, khiến một người lạc quan vui vẻ trăn trở suốt mười sáu năm, cuối cùng rốt cục không chịu đựng nổi, cô độc mà chết.
『Ta dùng một chu kỳ, đổi bầu trời ánh sao lấp lánh mà người từng mang đến, đổi một chút ý nghĩ yêu thương mà người từng trao tặng.』
『Cái chu kỳ này, mười sáu năm, đến chết không thôi.』
…
Thu âm xong, Hàn Tiếu cũng cho rằng Sở Ngôn sẽ ‘diễn tốt thì hát’, đem thứ âm nhạc kỳ diệu này giao tặng cho càng nhiều người hơn. Đối với việc này Sở Ngôn chỉ cười cười, nói: “Vậy cũng phải xem sự hưởng ứng sau khi chiếu phim đã, nếu như ca khúc《Chu kỳ 》được nhiều người yêu thích thì anh Chu nhất định sẽ liên lạc với anh thỏa thuận chuyện ra ca khúc.”
Mà Chu Hòa Huy ở bên cạnh cũng khẽ đẩy kính mắt, kinh ngạc nói: “Tiểu Ngôn làm sao biết được? Chuyện này hình như anh còn chưa bàn với cậu mà?”
Sở Ngôn khẽ nhướn mày, cười nói: “Chúng ta đã làm việc chung lâu như vậy rồi, em còn không hiểu anh sao? Còn cần nói à?”
Chu Hòa Huy nghe vậy cũng cười xòa.
Đến lúc này, hành trình 《Tinh Quang》 của Sở Ngôn cũng xem như chân chính kết thúc, bởi vì năng lực của cẩu rất tốt nên chỉ cần dựa vào bản thu âm thô liền có thể đưa ra sử dụng, không cần đưa đi làm hậu kỳ. Vậy nên sau khi nói từ biệt Hàn Tiếu, cậu liền cùng Chu Hòa Huy và Vu Đồng Đồng rời khỏi Duyên Ninh tinh trở về Thủ đô tinh.
Lần này khi ngồi trên phi thuyền, Sở Ngôn còn gặp được hai vị fans nhà mình. Cậu mỉm cười cùng đối phương chụp ảnh, còn lưu lại chữ ký.
Bất quá lúc này Sở Ngôn còn không biết, đây chri là khởi đầu, tiếp đó khi phi thuyền đáp xuống trạm không gian, có rất nhiều fans đã chờ sẵn bên trong, tất cả mọi người đều mang theo bản đèn màu đề tên cậu, đủ loại kiểu dáng, thứ gì cũng có.
Loại bảng đèn này sẽ tự động trôi nổi trên đầu người sử dụng, muốn biểu hiện nội dung gì đều được, bảng đèn càng đắt tiền thì ánh sáng và chữ viết sẽ càng rõ ràng bắt mắt, có người nói loại đắt nhất cho dù cách hơn 1000m cũng có thể thấy được rõ ràng sắc nét.
Mà hiện tại, trên đầu rất nhiều fans đều xuất hiện các loại khẩu hiệu ‘Sở Nghiên Nghiên’, ‘Sở Ngôn, em yêu anh’, ‘Sở Nghiên Nghiên gả cho ta’… Bọn họ vừa thấy Sở Ngôn đi ra khỏi trạm không gian liền kích động vẫy tay, chỉ hận không thể lập tức khiến Sở Ngôn nhìn về phía mình.
“Sở Nghiên Nghiên!! Nhìn qua đây!! Sở Nghiên Nghiên!!”
“A a a a Nghiên Nghiên nhà ta, Nghiên Nghiên nhà ta! Nghiên Nghiên mau đến cưới ta!!!”
“Tóc của Nghiên Nghiên dài ra rồi kìa! Ta không lấy chồng là vì sao, không lấy chồng là vì sao! Nghiên Nghiên mau nhanh cưới ta nào!!!”
…
Nhìn thấy tình huống như vậy, Sở Ngôn cũng không nhịn được sửng sốt chớp mắt một cái. Hôm nay các fans tụ tập rất đông, dõi mắt qua nhìn chỉ thấy đầu người chen chúc, ít nhất phải có hơn nghìn người. May là ở thế giới này ngành giải trí vẫn luôn phát triển rất phồn vinh, văn hóa fans cũng cực kỳ quy chuẩn, vậy vên trạm không gian tại Thủ đô tinh còn đặc biệt bố trí khu riêng cho fans, nhờ đó mới không khiến giao thông trong trạm phát sinh hỗn loạn.
Đối với việc này, Sở Ngôn cũng là vừa cảm động vừa bất ngờ: “Lịch trình hôm nay của anh đã công bố?”
Vu Đồng Đồng gật đầu: “Dạ, anh Chu nói trước đó anh đóng phim quá nhiều, lịch trình thật chặt, có rất ít cơ hội trao đổi với fans, vậy nên bảo em chú tâm quản lý cộng đồng fans, thỉnh thoảng cũng nên tiết lộ tình huống của anh.”
Sở Ngôn nghe vậy cũng hiểu rõ gật đầu.
Từ khi Chu Hòa Huy tiếp nhận Sở Ngôn, bọn họ chưa có thời gian nghỉ ngơi nào quá dài. Sắp tới giải Kim Thịnh cũng chuẩn bị cử hành, tuy rằng danh sách đề cử vẫn chưa công bố, thế nhưng Chu Hòa Huy lại mạnh mẽ yêu cầu Sở Ngôn giữ một kỳ nghỉ dài hạn, điều chỉnh tâm tình cộng với tiến hành hỗ động với fans, xem như liên lạc cảm tình.
Tác phẩm của Sở Ngôn rất nhiều, thế nhưng nhiều tác phẩm cũng đồng nghĩa với cậu có rất ít thời gian giao lưu cùng các fans.
Một diễn viên giỏi không chỉ cần tạo ra những tác phẩm tốt mà còn cần làm tấm gương tốt, khiến bản thân mình trở thành mục tiêu phấn đấu của người hâm mộ, dùng khả năng bản thân thống lĩnh cộng đồng fans tiến đến cuộc sống tốt đẹp hơn.
Bất quá, lần này nhân số có mặt thực sự cũng nằm ngoài dự liệu của Chu Hòa Huy, trước đó Sở Ngôn chưa từng công bố lịch trình vậy nên các fans cũng chưa từng tổ chức hoạt động chào đón, mà Chu Hòa Huy lại căn cứ vào lượng fans trên weibo của Sở Ngôn để suy đoán. Theo tính toán của anh, lượng fans đến đón Sở Ngôn có thể trên dưới năm trăm người là tối đa.
Mà hiện tại, ít nhất có hơn một nghìn người.
Có vài fans khi nói chuyện để lộ khẩu âm nơi khác, việc này khiến Sở Ngôn kinh ngạc nhìn nhiều hơn mấy lần, trong lòng càng thêm cảm động. Hóa ra còn có fans đặc biệt chạy từ tinh cầu khác đến đây chỉ vì đón mình.
“Sở Nghiên Nghiên!!!”
“Sở Nghiên Nghiên gầy rồi! Phải ăn cho ngon! Phải ngủ cho tốt! Nhất định phải sống thật tốt!!!”
“Sở Nghiên Nghiên tôi yêu em!!!”
Thanh âm của người hâm mộ dần nhỏ đi, nhìn dáng dấp kích động của bọn họ, Sở Ngôn khẽ lắc đầu với Chu Hòa Huy, chính mình cất bước rời khỏi khu vực bảo hộ dành riêng cho ngôi sao trong trạm không gian, tiến đến khu của fans.
Thoáng cái, các fans lập tức nổ tung.
Hơn một nghìn người, mỗi một người Sở Ngôn đều phi thường kiên nhẫn ký tên cho bọn họ, còn cùng bọn họ chụp ảnh. Đại khái là hành vi của Sở Ngôn quá ngoài dự liệu của các fans, bọn họ đầu tiên là sửng sốt một hồi, tràng diện cũng mất khống chế trong vài phút, sau đó lập tức có fans tiến lên duy trì trật tự, giám sát việc xếp hàng và chụp ảnh chung với Sở Ngôn.
Chu Hòa Huy ở bên cạnh nhìn thấy như vậy cũng hơi bất ngờ mà Vu Đồng Đồng càng không quá hiểu Sở Ngôn vì sao muốn làm như vậy.
Ở thế giới này, việc fans đón phi thuyền của ngôi sao đã trở thành một hoạt động chính thức, chỉ dựa vào việc trạm không gian đặc biệt bố trí khu vực dành cho fans đã có thể thấy được. Ngôi sao không có khả năng sẽ vì mỗi fans trình diện tặng chữ ký và ảnh chụp, như vậy thực sự quá lãng phí thời gian, vậy nên phần lớn ngôi sao sẽ lựa chọn chụp ảnh tập thể, sau đó ký tên lên làm kỷ niệm.
Đương nhiên cũng có ngôi sao sẽ đơn độc chụp chung với fans, nhưng thường đều là những ngôi sao nhỏ, lượng fans đến đón cũng dao động có vài mươi ngươi. Mà với tình huống lượng fans đến đón vượt ra bốn con số vẫn tự mình rời khỏi khu bảo hộ, trong vòng mười năm gần đây tại trạm không gian của Thủ đô tinh là sự kiện chưa từng nhìn thấy.
Vu Đồng Đồng ngơ ngác, lẩm bẩm: “Như vậy rất mất thời gian nha, Tiểu Ngôn khi ở trên phi thuyền không phải đã nói hôm nay cảm thấy rất mệt mỏi, muốn về sớm nghỉ ngơi sao…”
Chu Hòa Huy nghe cô nói như vậy thì khẽ lắc đầu: “Fans chính là thân nhân của nghệ sỹ, là động lực duy trì bọn họ tiến về phía trước. Đây là hoạt động tiếp đón đầu tiên của Sở Ngôn, cũng là lần đầu cậu ấy tiếp xúc thân mật cùng các fans, cậu ấy muốn làm gì cứ để cậu ấy làm thôi, chúng ta chỉ cần ủng hộ là được.”
Ngay từ đầu các fans trong trạm không gian chỉ có trên dưới một nghìn người, thế nhưng sau đó có rất nhiều fans nhận được chữ ký xong liền kích động đến nước mắt trào dâng, nhanh chóng gọi điện thoại cho bạn tốt chạy đến, thậm chí còn có người xin nghỉ làm từ nơi xa xôi chạy tới trạm không gian Thủ đô tinh.
Hoạt động ký tên chụp ảnh lần này tổng cộng giằng co hơn bốn giờ đồng hồ, vốn trong quá trình còn có rất nhiều fans muốn ôm Sở Ngôn thế nhưng lại bị những fans đảm nhiệm công việc giữ trật tự ngăn lại: “Sở Nghiên Nghiên đã rất mệt rồi, đừng khiến anh ấy thêm vất vả.”
Qua hơn bốn giờ, Sở Ngôn phất tay với người hâm mộ, vui vẻ rời đi.
Mà trong hơn bốn giờ này, cả nghìn fans cũng không ai rời đi, đợi sau khi Sở Ngôn đi rồi rốt cuộc có người không nhịn được òa khóc, kích động ôm chữ ký vào ngực, nói: “Ô ô ô ô, làm fans của Sở Nghiên Nghiên thực sự quá hạnh phúc!!!!”
Trên thực tế, từ mấy hôm trước khi Sở Ngôn ngân nga ca khúc không biết tên kia Chu Hòa Huy đã động tâm tư, dự định cho Sở Ngôn dấn thân vào giới âm nhạc, phát triển thành nghệ sỹ đa năng. Hơn nữa dựa theo thành quả từ những tiết mục giải trí và gameshow thực tế mà Sở Ngôn đã tham gia, thiên phú của cậu trên mặt này cũng không tệ, nếu thực sự chú tâm nhất định có thể phát triển toàn diện, như vậy đương nhiên là một chuyện tốt.
Sở Ngôn đã sớm phát giác dụng ý của Chu Hòa Huy, y không ngăn cản nhưng cũng không tán thành, dự định cứ thế thuận theo tự nhiên. Bất quá trước đó y cũng đã bỏ nhỏ với người đại diện, cho thấy bản thân vẫn luôn xem sự nghiệp diễn xuất là chính, sẽ không đặt trọng tâm ở những phương diện khác.
Nửa ngày sau, Chu Hòa Huy đã trò chuyện vô cùng hợp ý cùng Hàn Tiếu, mà Sở Ngôn cũng đã sớm đọc xong quyển 《Ánh sáng duy nhất trong đời ta》kia, sau đó cư nhiên rảnh rỗi đến mức bắt đầu gửi tin nhắn cho một ai đó, hai người bắt đầu câu được câu không nói chuyện phiếm.
Tin nhắn đầu tiên Sở Ngôn gửi qua, có thể mất khoảng mười phút mới đến, mà phía Hạ Bách Thâm nếu trả lời lại cũng phí đâu chừng hai mươi phút. Loại giao lưu thong thả như viết thư này cư nhiên lại có lạc thú ngoài ý liệu, hai người cứ thế hàn huyên hơn nửa giờ mới kết thúc.
Phim đã quay xong rồi, hiện tại liền bắt đầu ghi âm ca khúc.
Mà phía Đinh Thịnh đã sớm thu âm hoàn tất, chỉ còn nhạc cuối phim của Sở Ngôn là cần phải đẽo gọt thêm. Hàn Tiếu làm con trai của Hàn lão, dưới sự ảnh hưởng của cha mình nên tính cách cũng là phi thường văn nghệ. Anh đối với bộ phim 《Tinh Quang》 này có sự lý giải sâu sắc, ca khúc lần này anh an bày cho Tô Ngọc Quang gọi là《Chu kỳ 》.
Mỗi 24 giờ là một chu kỳ của Tô Ngọc Quang, 60 phút cũng là một chu kỳ, từng 60 giây đều là một chu kỳ. Mỗi một phút một giây, người nọ sẽ quay quanh một chu kỳ của nụ cười, sự ấm áp, dùng một trái tim hồn nhiên thuần khiết lan tỏa sự yêu thương với thế giới tràn ngập ác ý với chính mình.
『Chu kỳ thứ nhất, nhờ người đến bình minh.
Chu kỳ thứ hai, yêu người không muốn tỉnh.
Chu kỳ thứ ba, ai biết cả đời này là thua hay thắng. 』
Thanh âm của Sở Ngôn mềm mại nhu hòa, kỹ xảo biểu diễn cũng là đỉnh cấp, rõ ràng không giống người mới học. Tại một vài âm cuối cá biệt cậu sẽ dùng kỹ xảo luyến láy đặc thù, thủ đoạn xử lý như thế càng khiến thanh âm động lòng người kia phảng phất càng thêm giống tiếng thì thầm của tình nhân bên tai, khàn khàn uyển chuyển, rõ ràng là tiếng ca vui thích trong trẻo nhưng lại thấm đượm cảm giác cay đắng khó mà diễn tả.
Theo lý thuyết, biểu hiện của Sở Ngôn như vậy đã phi thường xuất sắc, thế nhưng có một câu gọi là dệt hoa trên gấm. Nếu trình độ của Sở Ngôn đã đủ tốt, Hàn Tiếu tự nhiên đã tốt còn muốn tốt hơn, hy vọng có thể dốc hết sức làm ra được 90 điểm, 95 điểm thậm chí là 100 điểm.
Vậy nên, trong suốt ba ngày thu âm này Hàn Tiếu tựa như thay đổi thành một người khác, ít nói ít cười, phi thường chuyên nghiệp chỉnh sửa lại những kỹ xảo của Sở Ngôn, hoàn toàn có khí thế muốn cậu hát ra một phiên bản《Chu kỳ 》hoàn hảo nhất.
Dưới tình huống như vậy, quá trình thu âm đơn giản chậm rãi biến thành song phương giằng co. Người không ai hoàn mỹ, kỹ thuật diễn của Sở Ngôn đã phi thường xuất sắc, vậy nên nếu trên phương diện ca hát y cũng có thiên phú như vậy thực sự là vô cùng đáng sợ, vậy nên tiến bộ của y mặc dù cũng có nhưng không thể một lần liền qua.
Mỗi một lần thu âm đều có chút tiến bộ với những dao động khác nhau, đến cuối cùng, trong lần ghi âm vào buồi chiều ngày thứ ba, Hàn Tiếu chống hai tay trên bàn điều kiện bên ngoài, ánh mắt lấp lánhn nhìn thẳng vào Sở Ngôn trong phòng cách âm.
Giọng hát uyển chuyển dễ nghe chậm rãi chảy ra, mỗi một âm vận đều phảng phất như tiếng nước suối xuyên giữa rừng, linh hoạt kỳ ảo lại dịu dàng mềm mại, khiến người nghe tim đập thình thịch. Cảm giác này thật tương tự với khi xem tranh của Tô Ngọc Quang, có tác dụng tẩy rửa lòng người.
Đoạn đầu kết thúc, sau đó chính là điệp khúc, thanh âm cao vút khiến nghìn vạn ngôi sao trên bầu trời giật mình vỡ nát, từng mảnh quang điểm đông kết lại thành một viên kim cương lấp lánh, tình yêu đong đầy bao nhiêu thì thủy triều mãnh liệt bấy nhiều, cuốn cuộn tràn tới phủ lấp người nghe, phảng phất là dùng một lưỡi dao nhỏ từng miếng từng miếng cắt vào tim thính giả, để lộ máu thịt tanh nồng, đáng buồn đáng sợ.
Đây là lần đầu tiên Chu Hòa Huy nghe được âm nhạc như vậy, nhịn không được ửng đỏ vành mắt, tiểu trợ lý càng thêm cảm tính, khi cảm nhận được câu chuyện của Tô Ngọc Quang trong tiếng hát liền che miệng thấp giọng nức nở.
Ngay cả Hàn Tiếu đã nghe bài hát này hơn nghìn lần, thế nhưng hiện tại cũng phải cố gắng chống giữ thần sắc, đợi đến khi Sở Ngôn nhả ra thanh điệu cuối cùng anh mới hít sâu một hơi, khẽ lau viền mắt ướt át rồi ngẩng đầu nhìn thẳng về phía Sở Ngôn qua lớp thủy tinh, nhấc tay ra một dấu hiệu ‘Tốt’.
Ba ngày thu một ca khúc, cái thành tích này tuyệt đối không tính là khiến người kinh diễm, thế nhưng ai cũng không thể phủ nhận, thành quả sau cùng lại khiến người ta vô cùng cảm động. Sở Ngôn sắc mặt bình đạm hát ra bài hát này, thế nhưng thanh âm của cậu đã diễn dịch trọn vẹn được sự bi thương của 《Chu kỳ 》.
Đó là sự đau đớn bị vùi lấp trong bề ngoài lạc quan, đau đến tận tim, thấm sâu tận cốt tủy, đem linh hồn xé thành mảnh nhỏ, khiến một người lạc quan vui vẻ trăn trở suốt mười sáu năm, cuối cùng rốt cục không chịu đựng nổi, cô độc mà chết.
『Ta dùng một chu kỳ, đổi bầu trời ánh sao lấp lánh mà người từng mang đến, đổi một chút ý nghĩ yêu thương mà người từng trao tặng.』
『Cái chu kỳ này, mười sáu năm, đến chết không thôi.』
…
Thu âm xong, Hàn Tiếu cũng cho rằng Sở Ngôn sẽ ‘diễn tốt thì hát’, đem thứ âm nhạc kỳ diệu này giao tặng cho càng nhiều người hơn. Đối với việc này Sở Ngôn chỉ cười cười, nói: “Vậy cũng phải xem sự hưởng ứng sau khi chiếu phim đã, nếu như ca khúc《Chu kỳ 》được nhiều người yêu thích thì anh Chu nhất định sẽ liên lạc với anh thỏa thuận chuyện ra ca khúc.”
Mà Chu Hòa Huy ở bên cạnh cũng khẽ đẩy kính mắt, kinh ngạc nói: “Tiểu Ngôn làm sao biết được? Chuyện này hình như anh còn chưa bàn với cậu mà?”
Sở Ngôn khẽ nhướn mày, cười nói: “Chúng ta đã làm việc chung lâu như vậy rồi, em còn không hiểu anh sao? Còn cần nói à?”
Chu Hòa Huy nghe vậy cũng cười xòa.
Đến lúc này, hành trình 《Tinh Quang》 của Sở Ngôn cũng xem như chân chính kết thúc, bởi vì năng lực của cẩu rất tốt nên chỉ cần dựa vào bản thu âm thô liền có thể đưa ra sử dụng, không cần đưa đi làm hậu kỳ. Vậy nên sau khi nói từ biệt Hàn Tiếu, cậu liền cùng Chu Hòa Huy và Vu Đồng Đồng rời khỏi Duyên Ninh tinh trở về Thủ đô tinh.
Lần này khi ngồi trên phi thuyền, Sở Ngôn còn gặp được hai vị fans nhà mình. Cậu mỉm cười cùng đối phương chụp ảnh, còn lưu lại chữ ký.
Bất quá lúc này Sở Ngôn còn không biết, đây chri là khởi đầu, tiếp đó khi phi thuyền đáp xuống trạm không gian, có rất nhiều fans đã chờ sẵn bên trong, tất cả mọi người đều mang theo bản đèn màu đề tên cậu, đủ loại kiểu dáng, thứ gì cũng có.
Loại bảng đèn này sẽ tự động trôi nổi trên đầu người sử dụng, muốn biểu hiện nội dung gì đều được, bảng đèn càng đắt tiền thì ánh sáng và chữ viết sẽ càng rõ ràng bắt mắt, có người nói loại đắt nhất cho dù cách hơn 1000m cũng có thể thấy được rõ ràng sắc nét.
Mà hiện tại, trên đầu rất nhiều fans đều xuất hiện các loại khẩu hiệu ‘Sở Nghiên Nghiên’, ‘Sở Ngôn, em yêu anh’, ‘Sở Nghiên Nghiên gả cho ta’… Bọn họ vừa thấy Sở Ngôn đi ra khỏi trạm không gian liền kích động vẫy tay, chỉ hận không thể lập tức khiến Sở Ngôn nhìn về phía mình.
“Sở Nghiên Nghiên!! Nhìn qua đây!! Sở Nghiên Nghiên!!”
“A a a a Nghiên Nghiên nhà ta, Nghiên Nghiên nhà ta! Nghiên Nghiên mau đến cưới ta!!!”
“Tóc của Nghiên Nghiên dài ra rồi kìa! Ta không lấy chồng là vì sao, không lấy chồng là vì sao! Nghiên Nghiên mau nhanh cưới ta nào!!!”
…
Nhìn thấy tình huống như vậy, Sở Ngôn cũng không nhịn được sửng sốt chớp mắt một cái. Hôm nay các fans tụ tập rất đông, dõi mắt qua nhìn chỉ thấy đầu người chen chúc, ít nhất phải có hơn nghìn người. May là ở thế giới này ngành giải trí vẫn luôn phát triển rất phồn vinh, văn hóa fans cũng cực kỳ quy chuẩn, vậy vên trạm không gian tại Thủ đô tinh còn đặc biệt bố trí khu riêng cho fans, nhờ đó mới không khiến giao thông trong trạm phát sinh hỗn loạn.
Đối với việc này, Sở Ngôn cũng là vừa cảm động vừa bất ngờ: “Lịch trình hôm nay của anh đã công bố?”
Vu Đồng Đồng gật đầu: “Dạ, anh Chu nói trước đó anh đóng phim quá nhiều, lịch trình thật chặt, có rất ít cơ hội trao đổi với fans, vậy nên bảo em chú tâm quản lý cộng đồng fans, thỉnh thoảng cũng nên tiết lộ tình huống của anh.”
Sở Ngôn nghe vậy cũng hiểu rõ gật đầu.
Từ khi Chu Hòa Huy tiếp nhận Sở Ngôn, bọn họ chưa có thời gian nghỉ ngơi nào quá dài. Sắp tới giải Kim Thịnh cũng chuẩn bị cử hành, tuy rằng danh sách đề cử vẫn chưa công bố, thế nhưng Chu Hòa Huy lại mạnh mẽ yêu cầu Sở Ngôn giữ một kỳ nghỉ dài hạn, điều chỉnh tâm tình cộng với tiến hành hỗ động với fans, xem như liên lạc cảm tình.
Tác phẩm của Sở Ngôn rất nhiều, thế nhưng nhiều tác phẩm cũng đồng nghĩa với cậu có rất ít thời gian giao lưu cùng các fans.
Một diễn viên giỏi không chỉ cần tạo ra những tác phẩm tốt mà còn cần làm tấm gương tốt, khiến bản thân mình trở thành mục tiêu phấn đấu của người hâm mộ, dùng khả năng bản thân thống lĩnh cộng đồng fans tiến đến cuộc sống tốt đẹp hơn.
Bất quá, lần này nhân số có mặt thực sự cũng nằm ngoài dự liệu của Chu Hòa Huy, trước đó Sở Ngôn chưa từng công bố lịch trình vậy nên các fans cũng chưa từng tổ chức hoạt động chào đón, mà Chu Hòa Huy lại căn cứ vào lượng fans trên weibo của Sở Ngôn để suy đoán. Theo tính toán của anh, lượng fans đến đón Sở Ngôn có thể trên dưới năm trăm người là tối đa.
Mà hiện tại, ít nhất có hơn một nghìn người.
Có vài fans khi nói chuyện để lộ khẩu âm nơi khác, việc này khiến Sở Ngôn kinh ngạc nhìn nhiều hơn mấy lần, trong lòng càng thêm cảm động. Hóa ra còn có fans đặc biệt chạy từ tinh cầu khác đến đây chỉ vì đón mình.
“Sở Nghiên Nghiên!!!”
“Sở Nghiên Nghiên gầy rồi! Phải ăn cho ngon! Phải ngủ cho tốt! Nhất định phải sống thật tốt!!!”
“Sở Nghiên Nghiên tôi yêu em!!!”
Thanh âm của người hâm mộ dần nhỏ đi, nhìn dáng dấp kích động của bọn họ, Sở Ngôn khẽ lắc đầu với Chu Hòa Huy, chính mình cất bước rời khỏi khu vực bảo hộ dành riêng cho ngôi sao trong trạm không gian, tiến đến khu của fans.
Thoáng cái, các fans lập tức nổ tung.
Hơn một nghìn người, mỗi một người Sở Ngôn đều phi thường kiên nhẫn ký tên cho bọn họ, còn cùng bọn họ chụp ảnh. Đại khái là hành vi của Sở Ngôn quá ngoài dự liệu của các fans, bọn họ đầu tiên là sửng sốt một hồi, tràng diện cũng mất khống chế trong vài phút, sau đó lập tức có fans tiến lên duy trì trật tự, giám sát việc xếp hàng và chụp ảnh chung với Sở Ngôn.
Chu Hòa Huy ở bên cạnh nhìn thấy như vậy cũng hơi bất ngờ mà Vu Đồng Đồng càng không quá hiểu Sở Ngôn vì sao muốn làm như vậy.
Ở thế giới này, việc fans đón phi thuyền của ngôi sao đã trở thành một hoạt động chính thức, chỉ dựa vào việc trạm không gian đặc biệt bố trí khu vực dành cho fans đã có thể thấy được. Ngôi sao không có khả năng sẽ vì mỗi fans trình diện tặng chữ ký và ảnh chụp, như vậy thực sự quá lãng phí thời gian, vậy nên phần lớn ngôi sao sẽ lựa chọn chụp ảnh tập thể, sau đó ký tên lên làm kỷ niệm.
Đương nhiên cũng có ngôi sao sẽ đơn độc chụp chung với fans, nhưng thường đều là những ngôi sao nhỏ, lượng fans đến đón cũng dao động có vài mươi ngươi. Mà với tình huống lượng fans đến đón vượt ra bốn con số vẫn tự mình rời khỏi khu bảo hộ, trong vòng mười năm gần đây tại trạm không gian của Thủ đô tinh là sự kiện chưa từng nhìn thấy.
Vu Đồng Đồng ngơ ngác, lẩm bẩm: “Như vậy rất mất thời gian nha, Tiểu Ngôn khi ở trên phi thuyền không phải đã nói hôm nay cảm thấy rất mệt mỏi, muốn về sớm nghỉ ngơi sao…”
Chu Hòa Huy nghe cô nói như vậy thì khẽ lắc đầu: “Fans chính là thân nhân của nghệ sỹ, là động lực duy trì bọn họ tiến về phía trước. Đây là hoạt động tiếp đón đầu tiên của Sở Ngôn, cũng là lần đầu cậu ấy tiếp xúc thân mật cùng các fans, cậu ấy muốn làm gì cứ để cậu ấy làm thôi, chúng ta chỉ cần ủng hộ là được.”
Ngay từ đầu các fans trong trạm không gian chỉ có trên dưới một nghìn người, thế nhưng sau đó có rất nhiều fans nhận được chữ ký xong liền kích động đến nước mắt trào dâng, nhanh chóng gọi điện thoại cho bạn tốt chạy đến, thậm chí còn có người xin nghỉ làm từ nơi xa xôi chạy tới trạm không gian Thủ đô tinh.
Hoạt động ký tên chụp ảnh lần này tổng cộng giằng co hơn bốn giờ đồng hồ, vốn trong quá trình còn có rất nhiều fans muốn ôm Sở Ngôn thế nhưng lại bị những fans đảm nhiệm công việc giữ trật tự ngăn lại: “Sở Nghiên Nghiên đã rất mệt rồi, đừng khiến anh ấy thêm vất vả.”
Qua hơn bốn giờ, Sở Ngôn phất tay với người hâm mộ, vui vẻ rời đi.
Mà trong hơn bốn giờ này, cả nghìn fans cũng không ai rời đi, đợi sau khi Sở Ngôn đi rồi rốt cuộc có người không nhịn được òa khóc, kích động ôm chữ ký vào ngực, nói: “Ô ô ô ô, làm fans của Sở Nghiên Nghiên thực sự quá hạnh phúc!!!!”
Bình luận facebook