Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-38
Trùng Sinh Cực Sủng Minh Vương Phi - Chương 38: Trân Vị Các
Editor: Bộ Yến Tử
___________
Trong kinh thành phố xá náo nhiệt có một lầu các độc lập, gạch ngói màu xanh đen, mơ hồ lộ ra một góc hòn non bộ, đình đài lầu các, hoa và cây cối sum suê đong đưa theo gió, rất có hương vị vùng sông nước Giang Nam. Mọi người vẫn chưa đi vào, cũng có thể suy ra, chắc hẳn phong cảnh bên trong có thể làm say lòng người. Đứng ở cửa là hai người mặc y phục tiểu nhị lộ ra nụ cười đúng chuẩn, tìm kiếm ghế lô và chỗ ngồi cho mỗi người. Đi vào, sẽ phát hiện trên mỗi cái bàn bên trong đều đặt một bình sứ thon dài màu trắng, bên trong cắm vài đóa hoa tao nhã. Đây chính là Vô Tình Trân Vị các tiếng tăm lừng lẫy trong kinh thành!
Trân Vị các không chỉ bố trí mới mẻ độc đáo, món ăn ngon, quan trọng chính là bên trong đại sảnh trên cùng có một vũ đài [1] chạm khác vô cùng mỹ lệ. Bốn phía vũ đài đều có bức rèm che thẳng đứng, bên trong bức rèm che còn có một chuỗi hoa tươi được xâu lại giống như bức rèm che buông xuống bốn phía vũ đài. Từ đại sảnh cùng ghế lô lầu hai chỉ có thể nhìn thấy bóng người mơ hồ trong vũ đài.
[1] Vũ đài: Vũ đài.
Vũ đài của Trân Vị các nổi danh nhất nơi này, bởi vì từ khi Trân Vị các khai trương tới nay, tại đây sẽ có một cô nương tới đánh đàn ca hát không định trước thời gian. Tất cả mọi người không biết tuổi tác và tướng mạo vị cô nương này, nhưng mỗi từ khúc của cô nương này đều thịnh hành trên đại lục.
Đã từng có biết bao nhiêu người có tiền có thế muốn gặp mặt cô nương này một lần đều không bệnh mà mất, nếu như có người dám nói năng lỗ mãng lúc cô nương này biểu diễn thì ngày hôm sau sẽ phát hiện thi thể người đó, điều này làm cho tất cả mọi người không dám tiếp tục đánh chủ ý tới cô nương này. Người người đều biết tửu lâu [2] này là sản nghiệp của Vô Tình công tử, còn vị cô nương đó có thể được che chở như vậy trong tửu lâu, rất nhiều người đều cho rằng cô nương này có quan hệ không tầm thường với Vô Tình công tử.
[2] Tửu lâu: quán rượu.
Lam U Niệm và Quỷ Tam từ cửa sau lặng lẽ đi vào Trân Vị các, đứng trong ghế lô ở lầu ba nhìn khách nhân chen chúc phía dưới, Lam U Niệm không nói gì, chỉ hỏi: "Tam ca, huynh làm cái gì vậy?"
"Ta chỉ cho người tản ra tin tức, ngày hôm nay Diệu Âm cô nương xa cách ba tháng lại lên đài lần nữa, sau đó như muội thấy." Quỷ Tam bất đắc dĩ chỉ chỉ tình huống người chật kín đại sảnh phía dưới, vẫn còn có rất nhiều người đang nghĩ biện pháp tiến vào Trân Vị các nghe một khúc của Diệu Âm cô nương.
Lam U Niệm nhìn phía dưới rất nhiều người, không khỏi cảm khái xem ra ở cổ đại cũng rất thịnh hành theo đuổi thần tượng, hơn nữa còn điên cuồng hơn so với hiện đại. Chẳng qua là nàng hát một từ khúc tập trung văn hóa hiện đại, hơn nữa kể từ khi thành lập Trân Vị các tới nay nàng cũng đã chỉ đài mấy lần, không nghĩ tới nàng vẫn được nghênh đón nhiệt tình như thế.
"Thật ngại quá, hôm nay Trân Vị các đã đầy ngập khách." Tiểu nhị mặc áo bào màu xanh mỉm cười nói với rất rất nhiều người ở ngoài cửa đang muốn tiến vào tửu lâu.
"Cái gì, đầy ngập khách rồi á? Ta có thể ra bạc gấp đôi, hôm nay Diệu Âm cô nương đến, chúng ta đợi lâu như vậy chính là vì muốn nghe Diệu Âm cô nương xướng một khúc." Một quý công tử bất mãn nói.
"Đúng vậy, Diệu Âm cô nương rất hiếm khi lên đài, tiểu nhị, ta ra gấp ba bạc." Một quý công tử khác gào lên.
Tiểu nhị nhìn biển người ngoài cửa, lau mồ hôi trên trán, không nghĩ tới hôm nay chỉ cần nghe tin Diệu Âm cô nương tới tửu lâu lại có nhiều người đến tới vậy, bây giờ nên làm sao mới tốt đây.
"Các vị khách nhân tôn quý, bởi vì người trong tiểu điếm đã sớm đầy, cho nên thật xin lỗi, nhưng mà không lâu nữa Diệu Âm cô nương còn có thể lên đài, đến lúc đó xin mời các vị đặt chỗ trước thời gian là được." Ông chủ tửu lâu mỉm cười đứng dậy, trấn an cảm xúc rất nhiều người ngoài cửa, kỳ thật trong lòng cũng vô cùng ngột ngạt, sao Tam công tử lại thả ra tin tức, lần này thật khó khăn.
Trong ghế lô tôn quý nhất ở lầu hai ngồi bốn nam tử, một người là Chiến Thần Phong Dực Hiên tiếng tăm lừng lẫy Phong Quốc, y phục trắng, tóc đen, toàn thân phát ra khí phách vương giả, vẻ mặt lạnh lẽo giống như băng tuyết, khiến người ta không rét mà run. Hắn đứng nơi đó như một tượng băng, tuấn mỹ như đúc, băng lãnh như sương, phong hoa tuyệt đại [3]!
[3] Phong hoa tuyệt đại: còn có thể hiểu là tao nhã/ phong nhã tài hoa/hào hoa phong nhã,...
Ngồi ở một nơi khác là một nam tử rất nho nhã khiêm tốn, hắn ta là Tứ Vương gia Phong Quốc Phong Hạ Kỳ, đôi mắt ấm áp nhưng lại hiện ra tinh quang giống như hồ ly, lúc nào cũng tỏa ra hào quang hấp dẫn người, gương mặt trong trẻo, môi như cánh hoa hồng, dáng người thon dài rắn chắc.
Ngồi ở một góc khác nữa là Quân sư Kinh Vô An rất được kính ngưỡng trong quân đội, mặt vị Quân sư Kinh Vô An này hơi gầy, đôi mắt hẹp dài, sống mũi cao thẳng, môi mỏng hơi trắng, làm cho người ta có cảm giác là một tên thư sinh tay trói gà không chặt, nhưng mưu lược của người này lại không thể khinh thường.
Còn một người nữa chính là Trang chủ giang hồ đệ nhất trang Vũ Lưu Ly, hắn khoác bên ngoài một cái áo choàng không có tay vàng nhạt, tà áo tùy ý rộng mở, lộ ra y phục thanh lịch bên trong, cùng với màu sắc óng ánh của ngọc bội bên hông, trong quý khí lộ ra thanh nhã, tựa như một văn nhân nho nhã, một thân trang phục làm nổi bật nam tử phong thần như ngọc, sáng ngời như trăng.
"Ta nói này Lưu Ly, cả ngày huynh chỉ làm những chuyện phong hoa tuyết nguyệt [4], thật sự không cảm thấy có chút vô vị à?" Kinh Vô An vừa thưởng thức trà thơm ở Trân Vị các vừa nói.
[4] Phong hoa tuyết nguyệt: dùng để chỉ tình cảm trai gái. Ở đây tác giả chơi chữ nên giữ nguyên.
"Vô An, lần này huynh nói sai rồi, mặc dù ta phong lưu nhưng cũng không phải loại người háo sắc, thật sự thì ca khúc của Diệu Âm cô nương thật là khéo, khúc từ [5] quá hay, vô cùng có khí chất!" Vũ Lưu Ly nói đến nữ thần trong lòng cũng cực kỳ tán thưởng.
[5] Khúc từ: lời bài hát.
"Hả? Sao lại nói vậy?" Kinh Vô An nghi ngờ nói, người bằng hữu này của hắn ta mặc dù phong lưu, nhưng cũng chỉ vui đùa một chút mà thôi, từ khi nào thì lại tán thưởng qua một nữ tử.
"Hẳn là các huynh cũng nghe qua ca từ Diệu Âm cô nương truyền ra ngoài, phải chăng tuyệt không thể tả?"
"Đúng vậy, tuy chưa từng nghe cô nương này xướng, nhưng chỉ bằng những ca từ kia cũng đã không ai bằng."
"Vô An, huynh không biết đâu, Lưu Ly từng nhiều lần muốn gặp mặt Diệu Âm cô nương nhưng đều chưa từng thấy, cho nên không phải vì người ta đẹp mà đến." Phong Hạ Kỳ giải thích.
"Như vậy xem ra, quả thực Diệu Âm cô nương có chỗ hơn người, có thể không cho đệ nhất trang chủ mặt mũi, nử tử này đúng là không giống người thường." Kinh Vô An mang theo vài phần tán thưởng nói, nhiều nữ tử thấy người sang bắt quàng làm họ, nhưng nữ tử này không vì thân phận của Lưu Ly mà bị thuyết phục, lên đài rất ít nhưng không lấy lòng mọi người, người có thể viết ra từ khúc tuyệt vời như vậy là vô cùng hiếm thấy, thế gian này vẫn còn có nữ tử như vậy.
Đọc nhanh tại Vietwriter.com
Editor: Bộ Yến Tử
___________
Trong kinh thành phố xá náo nhiệt có một lầu các độc lập, gạch ngói màu xanh đen, mơ hồ lộ ra một góc hòn non bộ, đình đài lầu các, hoa và cây cối sum suê đong đưa theo gió, rất có hương vị vùng sông nước Giang Nam. Mọi người vẫn chưa đi vào, cũng có thể suy ra, chắc hẳn phong cảnh bên trong có thể làm say lòng người. Đứng ở cửa là hai người mặc y phục tiểu nhị lộ ra nụ cười đúng chuẩn, tìm kiếm ghế lô và chỗ ngồi cho mỗi người. Đi vào, sẽ phát hiện trên mỗi cái bàn bên trong đều đặt một bình sứ thon dài màu trắng, bên trong cắm vài đóa hoa tao nhã. Đây chính là Vô Tình Trân Vị các tiếng tăm lừng lẫy trong kinh thành!
Trân Vị các không chỉ bố trí mới mẻ độc đáo, món ăn ngon, quan trọng chính là bên trong đại sảnh trên cùng có một vũ đài [1] chạm khác vô cùng mỹ lệ. Bốn phía vũ đài đều có bức rèm che thẳng đứng, bên trong bức rèm che còn có một chuỗi hoa tươi được xâu lại giống như bức rèm che buông xuống bốn phía vũ đài. Từ đại sảnh cùng ghế lô lầu hai chỉ có thể nhìn thấy bóng người mơ hồ trong vũ đài.
[1] Vũ đài: Vũ đài.
Vũ đài của Trân Vị các nổi danh nhất nơi này, bởi vì từ khi Trân Vị các khai trương tới nay, tại đây sẽ có một cô nương tới đánh đàn ca hát không định trước thời gian. Tất cả mọi người không biết tuổi tác và tướng mạo vị cô nương này, nhưng mỗi từ khúc của cô nương này đều thịnh hành trên đại lục.
Đã từng có biết bao nhiêu người có tiền có thế muốn gặp mặt cô nương này một lần đều không bệnh mà mất, nếu như có người dám nói năng lỗ mãng lúc cô nương này biểu diễn thì ngày hôm sau sẽ phát hiện thi thể người đó, điều này làm cho tất cả mọi người không dám tiếp tục đánh chủ ý tới cô nương này. Người người đều biết tửu lâu [2] này là sản nghiệp của Vô Tình công tử, còn vị cô nương đó có thể được che chở như vậy trong tửu lâu, rất nhiều người đều cho rằng cô nương này có quan hệ không tầm thường với Vô Tình công tử.
[2] Tửu lâu: quán rượu.
Lam U Niệm và Quỷ Tam từ cửa sau lặng lẽ đi vào Trân Vị các, đứng trong ghế lô ở lầu ba nhìn khách nhân chen chúc phía dưới, Lam U Niệm không nói gì, chỉ hỏi: "Tam ca, huynh làm cái gì vậy?"
"Ta chỉ cho người tản ra tin tức, ngày hôm nay Diệu Âm cô nương xa cách ba tháng lại lên đài lần nữa, sau đó như muội thấy." Quỷ Tam bất đắc dĩ chỉ chỉ tình huống người chật kín đại sảnh phía dưới, vẫn còn có rất nhiều người đang nghĩ biện pháp tiến vào Trân Vị các nghe một khúc của Diệu Âm cô nương.
Lam U Niệm nhìn phía dưới rất nhiều người, không khỏi cảm khái xem ra ở cổ đại cũng rất thịnh hành theo đuổi thần tượng, hơn nữa còn điên cuồng hơn so với hiện đại. Chẳng qua là nàng hát một từ khúc tập trung văn hóa hiện đại, hơn nữa kể từ khi thành lập Trân Vị các tới nay nàng cũng đã chỉ đài mấy lần, không nghĩ tới nàng vẫn được nghênh đón nhiệt tình như thế.
"Thật ngại quá, hôm nay Trân Vị các đã đầy ngập khách." Tiểu nhị mặc áo bào màu xanh mỉm cười nói với rất rất nhiều người ở ngoài cửa đang muốn tiến vào tửu lâu.
"Cái gì, đầy ngập khách rồi á? Ta có thể ra bạc gấp đôi, hôm nay Diệu Âm cô nương đến, chúng ta đợi lâu như vậy chính là vì muốn nghe Diệu Âm cô nương xướng một khúc." Một quý công tử bất mãn nói.
"Đúng vậy, Diệu Âm cô nương rất hiếm khi lên đài, tiểu nhị, ta ra gấp ba bạc." Một quý công tử khác gào lên.
Tiểu nhị nhìn biển người ngoài cửa, lau mồ hôi trên trán, không nghĩ tới hôm nay chỉ cần nghe tin Diệu Âm cô nương tới tửu lâu lại có nhiều người đến tới vậy, bây giờ nên làm sao mới tốt đây.
"Các vị khách nhân tôn quý, bởi vì người trong tiểu điếm đã sớm đầy, cho nên thật xin lỗi, nhưng mà không lâu nữa Diệu Âm cô nương còn có thể lên đài, đến lúc đó xin mời các vị đặt chỗ trước thời gian là được." Ông chủ tửu lâu mỉm cười đứng dậy, trấn an cảm xúc rất nhiều người ngoài cửa, kỳ thật trong lòng cũng vô cùng ngột ngạt, sao Tam công tử lại thả ra tin tức, lần này thật khó khăn.
Trong ghế lô tôn quý nhất ở lầu hai ngồi bốn nam tử, một người là Chiến Thần Phong Dực Hiên tiếng tăm lừng lẫy Phong Quốc, y phục trắng, tóc đen, toàn thân phát ra khí phách vương giả, vẻ mặt lạnh lẽo giống như băng tuyết, khiến người ta không rét mà run. Hắn đứng nơi đó như một tượng băng, tuấn mỹ như đúc, băng lãnh như sương, phong hoa tuyệt đại [3]!
[3] Phong hoa tuyệt đại: còn có thể hiểu là tao nhã/ phong nhã tài hoa/hào hoa phong nhã,...
Ngồi ở một nơi khác là một nam tử rất nho nhã khiêm tốn, hắn ta là Tứ Vương gia Phong Quốc Phong Hạ Kỳ, đôi mắt ấm áp nhưng lại hiện ra tinh quang giống như hồ ly, lúc nào cũng tỏa ra hào quang hấp dẫn người, gương mặt trong trẻo, môi như cánh hoa hồng, dáng người thon dài rắn chắc.
Ngồi ở một góc khác nữa là Quân sư Kinh Vô An rất được kính ngưỡng trong quân đội, mặt vị Quân sư Kinh Vô An này hơi gầy, đôi mắt hẹp dài, sống mũi cao thẳng, môi mỏng hơi trắng, làm cho người ta có cảm giác là một tên thư sinh tay trói gà không chặt, nhưng mưu lược của người này lại không thể khinh thường.
Còn một người nữa chính là Trang chủ giang hồ đệ nhất trang Vũ Lưu Ly, hắn khoác bên ngoài một cái áo choàng không có tay vàng nhạt, tà áo tùy ý rộng mở, lộ ra y phục thanh lịch bên trong, cùng với màu sắc óng ánh của ngọc bội bên hông, trong quý khí lộ ra thanh nhã, tựa như một văn nhân nho nhã, một thân trang phục làm nổi bật nam tử phong thần như ngọc, sáng ngời như trăng.
"Ta nói này Lưu Ly, cả ngày huynh chỉ làm những chuyện phong hoa tuyết nguyệt [4], thật sự không cảm thấy có chút vô vị à?" Kinh Vô An vừa thưởng thức trà thơm ở Trân Vị các vừa nói.
[4] Phong hoa tuyết nguyệt: dùng để chỉ tình cảm trai gái. Ở đây tác giả chơi chữ nên giữ nguyên.
"Vô An, lần này huynh nói sai rồi, mặc dù ta phong lưu nhưng cũng không phải loại người háo sắc, thật sự thì ca khúc của Diệu Âm cô nương thật là khéo, khúc từ [5] quá hay, vô cùng có khí chất!" Vũ Lưu Ly nói đến nữ thần trong lòng cũng cực kỳ tán thưởng.
[5] Khúc từ: lời bài hát.
"Hả? Sao lại nói vậy?" Kinh Vô An nghi ngờ nói, người bằng hữu này của hắn ta mặc dù phong lưu, nhưng cũng chỉ vui đùa một chút mà thôi, từ khi nào thì lại tán thưởng qua một nữ tử.
"Hẳn là các huynh cũng nghe qua ca từ Diệu Âm cô nương truyền ra ngoài, phải chăng tuyệt không thể tả?"
"Đúng vậy, tuy chưa từng nghe cô nương này xướng, nhưng chỉ bằng những ca từ kia cũng đã không ai bằng."
"Vô An, huynh không biết đâu, Lưu Ly từng nhiều lần muốn gặp mặt Diệu Âm cô nương nhưng đều chưa từng thấy, cho nên không phải vì người ta đẹp mà đến." Phong Hạ Kỳ giải thích.
"Như vậy xem ra, quả thực Diệu Âm cô nương có chỗ hơn người, có thể không cho đệ nhất trang chủ mặt mũi, nử tử này đúng là không giống người thường." Kinh Vô An mang theo vài phần tán thưởng nói, nhiều nữ tử thấy người sang bắt quàng làm họ, nhưng nữ tử này không vì thân phận của Lưu Ly mà bị thuyết phục, lên đài rất ít nhưng không lấy lòng mọi người, người có thể viết ra từ khúc tuyệt vời như vậy là vô cùng hiếm thấy, thế gian này vẫn còn có nữ tử như vậy.
Đọc nhanh tại Vietwriter.com
Bình luận facebook