• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Trùng Sinh Siêu Sao: Vợ Yêu Của Ám Dạ Đế Vương (2 Viewers)

  • Chương 125

Truyện được đăng tại Vietwriter.com
Bạn có thể tưởng tượng, người một phút trước còn đang nghiêm túc ngồi trong phòng họp, một phút sau đã cầm quyển tiểu thuyết tình cảm lên xem, đây là dáng vẻ nghiêm túc học tập của 'Ám Dạ đế vương' à?

Trước kia Đường Bội chưa bao giờ nghĩ tới.

Nhưng Sở Quân Việt lại làm được.

Không chỉ làm được, mà còn làm đến không biết mệt, còn cảm thấy đó là chuyện thiên kinh địa nghĩa. Editor ở Diệp Gia Quán thiệt xinh đẹp.

Im lặng ôm nhau trong chốc lát, Đường Bội bước xuống giường mặc tạm áo choàng tắm vào.

Sau đó cô đứng ở mép giường, xoay người hỏi Sở Quân Việt: "Chiếc nhẫn đâu?"

"Hả?" Sở Quân Việt có chút không hiểu.

Đường Bội cười tự nhiên: "Em nghe Lục Tử Mặc nói, anh chuẩn bị cầu hôn em trong tiệc sinh nhật, còn chuẩn bị một chiếc nhẫn kim cương làm mù mắt người ta."

Sở Quân Việt ngớ người, trong phim đâu có diễn như vậy. (@@, cho cái đĩa bay nè, 100.000$ thôi)

Nữ chính được cầu hôn nên vô cùng thẹn thùng sau đó chờ nam chính đeo nhẫn vào tay mình không phải sao?

Đường Bội lại cười, nhìn Sở Quân Việt, hỏi: "Nếu vẫn chưa cầu hôn, vậy anh còn giữ chiếc nhẫn không?"

Sở Quân Việt gật đầu.

"Bây giờ nó đâu?" Đường Bội lại hỏi.

Không biết Đường Bội chuẩn bị làm gì, Sở Quân Việt chần chừ chốc lát rồi mở hộc tủ ở đầu giường, lấy cái hộp nhỏ đựng chiếc nhẫn ra.

Trong hộp nhung tinh xảo, chiếc nhẫn kim cương màu hồng đang nằm đó.

Lục Tử Mặc nói không sai, chiếc nhẫn kim cương này, thật sự đủ sức cảm dỗ đa số mọi người.

Đường Bội đưa tay nhận lấy cái hộp.

Sở Quân Việt cảm thấy có chút không đúng, nhưng không đúng ở chỗ nào thì anh lại không nói ra được.

Anh chỉ có thể trơ mắt nhìn Đường Bội lấy chiếc nhẫn từ trong hộp ra, sau đó mặt không đổi sắc đeo vào ngón áp út của mình.

Rốt cuộc Sở Quân Việt cũng biết là không đúng chỗ nào rồi.

Đã tưởng tượng rất nhiều, nào là buổi cầu hôn xinh đẹp lãng mạn, được người thân bạn bè chúc phúc, người yêu xấu hổ hạnh phúc...

Nhưng hoàn toàn không có!

Có chăng chỉ là, màn đêm yên tĩnh, Đường Bội khoác áo choàng tắm đứng ở cạnh giường.

Không có lời ngon tiếng ngọt, không có hoa tươi rượu đỏ, không có khách khứa vây quanh làm chứng....

Đường Bội xoay năm ngón tay ra, nghiêng đầu nhìn chốc lát, cười nói: "Đeo hằng ngày thì không tiện lắm, em chụp vài tấm hình đã."

Cô lấy điện thoại di động, xòe tay ra chụp mấy tấm hình.

Sau đó cúi đầu nhìn vào điện thoại trong chốc lát.

"Em đang làm gì vậy?" Sở Quân Việt không nhịn được, hỏi.

"Không có gì." Đường Bội cười gian xảo.

Cô tháo chiếc nhẫn ra, để lại vào trong hộp, sau đó nhảy lên giường ôm lấy Sở Quân Việt, nói: "Đi ngủ nào."

Sở Quân Việt nghiêng đầu nhìn Đường Bội, cánh môi bất giác cong lên. Đường Bội điều chỉnh tư thế, tóc cọ qua vai anh mấy cái, tìm được vị trí thoải mái nhất, rồi yên tĩnh nằm ngủ.

Giây phút này, Sở Quân Việt cảm thấy tim mình mềm mại đến không tưởng.

Anh cẩn thận nằm xuống, ôm chặt Đường Bội vào lòng, hai thân thể dính sát vào nhau, cũng giống như linh hồn của họ, vô cùng thích hợp, quấn quít với nhau.

Sở Quân Việt cúi đầu hôn lên trán Đường Bội, lẩm bẩm nói: "Ngủ ngon."

Tối hôm đó, một đêm không mộng mị.

Lúc anh thức dậy, Đường Bội đã rửa mặt chải đầu xong, ngồi dưới phòng ăn ăn sáng.

Ít khi Lục Tử Mặc xuất hiện ở biệt thự Sở gia sớm như vậy, giờ phút này đang ngồi trong phòng khách, mặt trầm như nước, không nói câu gì.

Sở Quân Việt chưa kịp đi xuống lầu đã nghe tiếng Đường Bội chào hỏi: "Tử Mặc, anh thật sự không muốn ăn sao?"

Mặc dù không nhìn thấy mặt cô, nhưng Sở Quân Việt cũng có thể tưởng tượng ra, lúc này trên mặt Đường Bội chắc chắn là nụ cười phúc hắc gian xảo.

Quả nhiên lại nghe Đường Bội nói tiếp: "Tôi sợ hôm nay anh sẽ rất bận."

"Tôi không ăn được!" Lục Tử Mặc lạnh lùng nói.

Không phải anh ta tức giận, chỉ là có chút không chịu nổi Đường Bội tự nhiên bỏ đi.

"Không phải là đã sắp xếp xong rồi sao?" Đường Bội lại nói: "Chỉ là gặp một vài chuyện cho nên mới dời lại thôi mà."

"Vậy sao được chứ?" Lục Tử Mặc kích động nhảy khỏi ghế salon, không thèm quan tâm mình đang ở trong biệt thự Sở gia, trên lầu còn có một con sư tử đang ngủ say.

Anh ta bước nhanh tới phòng ăn, nhìn Đường Bội bình thản ngồi ăn, vô cùng đau đớn nói: "Gia chủ Sở gia chính thức công khai cầu hôn, cùng với nữa đêm đứng ở mép giường đeo nhân đính hôn, có thể gộp chung với nhau được sao?"

Đường Bội khẽ mỉm cười, nói: "Có chỗ nào khác nhau đâu?"

Nụ cười của cô quá tự nhiên và hào phóng, làm cho sáng sớm, không, là từ nửa đêm hôm qua Lục Tử Mặc bị cánh nhà báo điện thoại khủng bố suýt nổ điện thoại sợ hãi.

Anh ta lập tức phản ứng, bây giờ mình đang ở đâu? Ngồi trước mặt mình là một người phụ nữ thế nào?

Gần đây anh ta có hơi dựa vào thân phận người đại diện quá đà, (:3) hoặc là Đường Bội thật sự quá dễ sống chung, quá dễ nói chuyện, làm cho anh ta thỉnh thoảng quên mất bổn phận của mình.

Không đợi anh ta tự cảnh tỉnh xong, Đường Bội đã để ly nước trái cây xuống, thản nhiên nói: "Đều là nhẫn của Sở thiếu, đều là đính hôn, đều là tôi và anh ấy.... Lúc nào, trường hợp gì, thì có gì khác nhau?"

Nói xong cô lại cười một tiếng, thu lại tất cả khí thế, nói: "Anh đang khẩn trương cái gì?"

"Tôi rất lo lắng, người khác sẽ viết bậy viết bạ." Lục Tử Mặc lẩm bẩm nói.

Lời Đường Bội nói thật sự không sai, đối tượng và tín vật đính hôn không thay đổi, vậy rốt cuộc anh ta kích động cái gì?!

"Bảo bọn họ nói thật không được sao?" Đường Bội cười nói: "Anh cũng ăn một chút đi, lát nữa anh còn phải lái xe đưa tôi đi, tôi không muốn ngồi xe của một người không có sức lực."

"Tôi còn phải lái xe đưa cô đi?!" Lục Tử Mặc khó khăn lắm mới bình tĩnh lại được, bây giờ lại dâng tới cổ họng.

"Tất nhiên." Mắt Đường Bội lóe lên, đưa tay gãi cằm: "Chẳng lẽ, người đại diện của tôi, bởi vì chuyện đó mà định từ chức sao?"

"Tất nhiên là không phải!" Lục Tử Mặc vội vàng nói: "Nhưng cô có biết bây giờ đi ra ngoài sẽ phải đối mặt với tình huống như thế nào không?"

"Cũng đoán được một ít!" Đường Bội nói.

"Vậy cô còn muốn ra ngoài hả?" Lục Tử Mặc có chút không dám tin hỏi lại.

"Đúng vậy đó, đã hẹn ăn trưa với chú út rồi." Đường Bội cười với Lục Tử Mặc, trấn an nói: "Yên tâm đi, chắc chắn chú út sẽ tìm một chỗ thích hợp không để ai quấy rầy."

Ở phương diện này Sở Dực Thành luôn tỉ mỉ, quả nhiên hắn chọn chỗ hẹn ở một club tư nhân, cách biệt thự Sở gia cũng không quá xa.

Chủ của club đó còn là một người rất có tiền và địa vị, nếu muốn làm hội viên, không phải là có tiền là được mà còn cần phải có người đề cử mới có thể thông qua điều kiện sàng lọc, cuối cùng trở thành hội viên chính thức.

Phí hàng năm cao đến năm trăm ngàn, không ít người lùi bước vì điều này.

Cách thời gian hẹn nửa tiếng, Đường Bội đã tới nơi.

Chỉ cần trở thành hội viên sẽ biết chỗ tốt của nó ngay, ở đây tuyệt đối bạn sẽ không bao giờ gặp người bạn không muốn gặp, tuyệt đối không có phóng viên hoặc chó săn bám đuôi bạn.

Dù vậy, khi Đường Bội lững thững đi đến phòng bao thì Lục Tử Mặc vẫn còn chút khẩn trương dò xét khắp nơi.

Anh ta bị những cuộc điện thoại kia làm sợ rồi, đám chó săn có mặt ở khắp mọi nơi, khoảng thời gian này làm người đại diện cho Đường Bội, Lục Tử Mặc cũng hiền lành hơn không ít.

Đường Bội tới sớm nửa tiếng nhưng không ngờ rằng có người còn tới sớm hơn cô.

Cách ăn mặc hôm nay của Cố Diệp không giống với hôm ở đài truyền hình.

Hắn mặc âu phục, áo sơ mi trắng gài nút đến cổ, trên mặt còn đeo một cái kính màu đen.

Hắn đang cúi đầu đọc báo, nghe tiếng mở cửa nên ngẩng đầu lên nhìn.

Trong nháy mắt đó, Đường Bội có cảm giác người mình nhìn thấy lúc này không phải là Cố Diệp đầy tà khí ở đài truyền hình.

Giống như cô đang thấy được chú út năm đó, chàng trai tài hoa hơn người, mới vừa bộc lộ tài năng đã được giới giải trí khen không dứt miệng - Sở Dực Thành.

Vì muốn quay tốt bộ phim này, Đường Bội đã nghiên cứu tất cả những chuyện Sở Dực Thành từng trải qua.

Những tư liệu liên quan đến Thích Bạch Phong trên internet rất ít, nhưng Sở Dực Thành là nhà biên kịch kim bài của giới giải trí, lại là người Sở gia, thật sự làm người khác chú ý.

Cố Diệp lúc này, biểu cảm lạnh lùng, giống như cả thế giới không có gì lọt vào mắt hắn.

Hắn nhìn vào mắt Đường Bội, trong mắt hòa lẫn một tia không kiên nhẫn, khinh thường, và cả một chút nhớ nhung mà ngay cả chính bản thân hắn cũng không nhận ra.

Ánh mắt này, phút chốc đã dẫn Đường Bội trở về năm đó, dẫn cô vào câu chuyện của Sở Dực Thành và Thích Bạch Phong.

Cô đứng ở cửa kinh ngạc mấy giây, đột nhiên nhếch môi cười một cái, từ từ đi tới trước mặt Cố Diệp, nói: "Biên kịch Sở nói anh rất thích hợp với vai diễn này, vốn dĩ tôi còn hơi không tin, bây giờ nhìn lại, kỹ xảo của anh, thật sự rất giỏi."

Cố Diệp thấp giọng cười một tiếng.

Tiếng cười của hắn tràn đầy từ tính, vô cùng dễ nghe.

Lời nói thịnh hành của giới thượng lưu chính là, tiếng cười có thể làm cho lỗ tai của người ta mang thai. (WTF???)

Hắn lấy cái kính gọng đen trên mặt xuống đặt qua một bên, đưa tay nắm chặt tay Đường Bội, cười nói: "Cô Đường quá khen."

Cố Diệp không đeo mắt kính, giống như thay đổi hoàn toàn.

Lúc cười lên, hắn lại trở về hình dáng không đứng đắn như trước, trong nháy mắt đã tẩy sạch sự kiêu ngạo và khí chất lúc nãy, biến thành người Đường Bội biết, người đàn ông không chút ngần ngại lợi dụng mình để tạo scandal ở đài truyền hình, Cố Diệp.

"Tôi chỉ nói thật thôi." Đường Bội rút tay mình về, từ từ đi tới ghế đối diện ngồi xuống, nói: "Tôi tin tưởng ánh mắt của biên kịch Sở."

Cố Diệp lại cười một cái, ngồi xuống ghế.

Trên bàn là tờ báo giải trí hắn vừa đọc.

Nhưng lúc này không có ai đụng vào nó, Cố Diệp nhìn Đường Bội, cười nói: "Mặc dù có chút lỗ mãng, nhưng tôi có thể hỏi cô Đường một chuyện không?"

"Mời nói." Đường Bội khách sáo trả lời.

Cố Diệp nhìn lướt qua tờ báo, hỏi: "Liên quan đến tin tức về cô Đường đột nhiên xuất hiện tối qua, tôi có thể coi nó là một scandal được tạo ra với mục đích nổi tiếng sao?"

"Nếu anh là một người có thể tạo scandal trước 20 ngày khi vòng thi cuối bắt đầu." Đường Bội cười thản nhiên, không nặng không nhẹ đẩy vấn đề này về.

Cố Diệp nhìn cô thật sâu, đột nhiên hỏi: "Nói vậy, cô nghiêm túc?"

Đường Bội buông tay ra: "Cái này thì tôi không thể trả lời. Anh Cố cảm thấy thế nào, thì chính là như vậy đi."

Tối hôm qua, cô không hề xúc động nhất thời, cũng không phải cố ý làm bậy, mà là thật lòng cảm thấy, đó chỉ là chuyện riêng của cô và anh.

Có liên quan gì với những người khác đâu?

Cần gì phải quan tâm đến cái nhìn của người khác?!

Cố Diệp còn muốn nói gì đó, nhưng Đường Bội khẽ nhíu mày một cái, cúi đầu nhìn đồng hồ: "Sao biên kịch Sở vẫn chưa đến?"

Cách giờ hẹn chỉ còn năm phút, dựa theo thói quen của Sở Dực Thành chắc chắn phải đến từ lâu rồi mới đúng.

Đường Bội vừa nói vừa đứng lên, chuẩn bị đi ra hỏi Lục Tử Mặc xem Sở Dực Thành có liên lạc gì với anh ta hay không.

Lục Tử Mặc ngồi ở phòng kế bên chờ Đường Bội, mặc dù đây là club tư nhân không dễ vào, nhưng đừng thấy bây giờ Lục Tử Mặc chỉ là người đại diện của Đường Bội mà lầm, trên thực tế, ở tập đoàn Sở thị, chức của anh ta cũng khá cao, là một tinh anh tương đối nổi tiếng.

Anh ta và Văn Tư Miểu, đều là hội viên ở đây.

Có lúc, bọn họ cũng sẽ chiêu đãi khách ở đây.

Thấy Đường Bội đi ra, Lục Tử Mặc cũng đi ra, hỏi: "Sao vậy?"

"Chú út vẫn chưa tới." Đường Bội cúi đầu nhìn điện thoại di động, nói: "Chú ấy có gọi cho anh không?"

"Không có." Lục Tử Mặc lắc đầu.

Anh ta móc điện thoại ra, chuẩn bị gọi cho Sở Dực Thành, lại bị Đường Bội đè tay lại.

Ngẩng đầu không hiểu nhìn Đường Bội, Lục Tử Mặc lập tức biết tại sao cô lại làm như vậy.

Chỗ của bọn họ bây giờ là tầng ba của club.

Ở chỗ này, mỗi tầng chỉ có năm sáu phòng. Đồng thời, ở cuối hành lang mỗi tầng đều có sân thượng.

Trên sân thượng có cây cảnh và bể cá nhiệt đới trong suốt.

Từ chỗ của Đường Bội và Lục Tử Mặc, đúng lúc có thể thấy được cảnh ở sân thượng.

Sở Dực Thành đã đến, nhưng anh ta đang đứng đó, một bước cũng không dời.

Đường Bội đi tới mấy bước, cuối cùng cũng thấy rõ cảnh trong sân thượng.

Trước mặt Sở Dực Thành, có một người phụ nữ.

Cô ta đưa lưng về phía Đường Bội, nên cô không thể nhìn thấy mặt của cô ta.

Nhưng dáng người lả lướt, hiên ngang không thua bất kỳ một người đàn ông nào, đồ công sở màu trắng, vòng eo thon nhỏ, đôi chân dài miên mang.

Cô ta không mang giày cao gót như những phu nhân nhà giàu khác mà lại mang một đôi giày da rất nhẹ nhàng thoải mái.

Lúc này, cô ta đang nắm tay một cậu bé khoảng bốn năm tuổi. (Bingo: chú út có con ế.)

Mặc dù Đường Bội không thấy mặt của cô ta, nhưng lại có thể nhìn thấy biểu cảm trên mặt Sở Dực Thành.

Mặt của anh ta tái nhợt, trong mắt tràn đầy khiếp sợ, đến nỗi Đường Bội đã từ từ tới gần mà anh ta cũng không phát hiện ra.

Anh ta chỉ chuyên chú nhìn người phụ nữ đứng trước mặt mình, giống như, đang nhìn cả thế giới vậy.

Cho đến khi.....

Thích Bạch Phong hơi khom lưng, dịu dàng nói với cậu bé: "Chào chú Sở đi con."

"Chú Sở." Giọng nói non nót của bé trai, phá vỡ không gian yên tĩnh, cũng phá nát mơ ước của Sở Dực Thành. (D: nếu là con anh bà Phong cũng ếu cho anh nhận đâu nhé, anh tổn thương ngt vừa gì.)

Sở Dực Thành chớp mắt, đau thương hối hận giống như là thuỷ triều, vét sạch đôi mắt trong suốt của anh ta.

----

Lời editor:

Đấy làm con nhà giàu cũng có vui sướng gì đâu, nào là sự nghiệp gia tộc, hy sinh hôn nhân.... Chuyện mà cưới trước yêu sau mưa dầm thấm đất ý hả? Nằm mơ nhe. Không có chuyện mà được lấy một anh tổng giám đốc đẹp trai cao ráo tài giỏi đâu, tiểu thuyết thôi hé.... Nói chung là có tiền, đủ sống, không thiếu thốn, muốn làm gì mình thích cũng được là được rồi.

Không cần giàu nứt đố đỗ vách, không cần sinh ra trong hào môn....
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom