Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 144
Truyện được đăng tại Vietwriter.com
Cô tới bãi đậu xe mà Sở Dực Thành mướn rất sớm, nhưng mà Sở Dực Thành còn đến sớm hơn cô.
Nhân viên đoàn phim đã bắt đầu bận rộn, sau khi trang điểm và thay quần áo xong, Đường Bội từ từ đi tới bên cạnh Sở Dực Thành.
Sở Dực Thành đang nhìn chiếc xe đậu cách đó không xa, Đường Bội đi tới bên cạnh anh ta, anh ta cũng không quay đầu nhìn cô, chi nói: "Trước kia chú luôn cho là, có một vài thứ dù không có cũng không sao, nhưng chờ đến lúc mất rồi, mới phát hiện, thì ra muốn gặp lại lần nữa, là khó khăn như vậy."
"Chú út." Bởi vì xung quanh không có ai, Đường Bội thấp giọng gọi, hỏi: "Chú có ổn không?"
"Ừ." Sở Dực Thành gật đầu, quay đầu nhìn Đường Bội, cười nói: "Con có biết, tại sao chú lại chọn con là nữ chính không?"
"Chẳng lẽ không phải vì buổi đấu giá lần đó sao?" Đường Bội ngồi xuống ghế bên cạnh anh ta, hỏi.
"Đó cũng là một nguyên nhân." Sở Dực Thành từ từ thở ra, mắt nhìn về phía xa, nói: "Còn một nguyên nhân khác."
Anh ta dừng một chút, lại nói: "Có lần chú ngồi trên xe, con cười tiễn chú. Nụ cười ấy, làm chú nghĩ đến Bạch Phong. Trước kia..."
Anh ta cười tự giễu, giọng nói trở nên khổ sở: "Mỗi lần chú đưa cô ấy về, bất luận chú có kiên nhẫn hay không, cô ấy cũng sẽ cười đứng bên cạnh. Cô ấy từng nói với chú, chỉ cần mặt của cô ấy còn được chiếu trong kính chiếu hậu, cô ấy vẫn sẽ cố gắng cười cho chú xem. Đã qua lâu lắm rồi, mỗi lần chú nhìn vào kính chiếu hậu đều sẽ nhớ tới cô ấy."
Sau đó Sở Dực Thành mỗi khi nhìn vào kính chiếu hậu, đều sẽ nhớ đến cô gái với nụ cười xán lạn trên môi ngày ấy.
Nhưng bây giờ, cô ấy không bao giờ chịu đứng cười tiễn anh ta đi nữa rồi.
"Chú..." Đường Bội có chút thương xót, thấp giọng gọi.
"Con nói tại sao con người lại ngu ngốc như vậy?" Sở Dực Thành khàn giọng nói: "Luôn đợi sau khi mất đi mới biết quý trọng?"
"Con không biết." Đường Bội lắc đầu.
Sở Dực Thành yên lặng hồi lâu mới nói tiếp: "Chút nữa khi quay, nhớ chú ý góc độ của mình, phải quay kính chiếu hậu."
"Được." Đường Bội gật đầu.
Lúc này Cố Diệp cũng đã đến, Sở Dực Thành dặn dò hắn mấy câu rồi nói: "Cảnh quay hôm nay, hai người có thể tự do phát huy."
Cảnh quay hôm nay, là cảnh hai người đính ước.
Năm đó Thích Bạch Phong nhiều lần đứng cạnh xe đưa mắt nhìn Sở Dực Thành chạy đi, nhưng anh ta lại không hề cho cô một cái nhìn đáp lại.
Chuyện đã qua nhiều năm, khi Sở Dực Thành quay lại cảnh này, rốt cuộc anh ta cũng không khống chế được, ích kỷ mà nói, cảnh quay này là do anh ta muốn đưa vào hồi ức tốt đẹp, cắt cảnh này đưa vào lúc bọn họ đính ước.
Đường Bội và Cố Diệp đều đã vào vị trí, Sở Dực Thành hô action, bắt đầu diễn.
Bạch An và Tạ Liên Thành ngồi trong xe, lúc đầu chỉ là yên lặng ngồi đó.
Nhìn Tạ Liên Thành có chút chán chường.
Anh ta cho rằng mình tài hoa hơn người, là nhà biên kịch mới vào nghề ba năm, dựa vào tài hoa của mình mới có được thành tựu bây giờ.
Nhưng hôm nay ở dạ tiệc, anh ta vô tình nghe được một đoạn đối thoại, anh ta hiểu ra, trong xã hội hiện nay, thật sự cần có người tài, nhưng nếu sau lưng anh ta không có Tạ gia, bây giờ có lẽ anh ta vẫn chỉ là một nhà biên kịch nghèo kiết xác, sao có thể đạt được thành tựu bây giờ.
Lúc này Bạch An vừa tốt nghiệp đại học, trước giờ cô chưa từng thấy chú Tạ có vẻ mặt như thế.
Ngồi cạnh ghế lái, môi cô khép rồi lại mở, nhưng không thể nói ra câu gì.
"Xuống xe." Tạ Liên Thành gục trên tay lái thấp giọng nói.
"Chú Tạ..." Bạch An lẩm bẩm kêu một tiếng.
"Xuống xe!" Tạ Liên Thành lạnh lùng nói: "Hôm nay tâm trạng của tôi không tốt, không có kiên nhẫn chơi với cô."
"Chú Tạ." Bạch An lại gọi.
Cô nhíu đôi mày thanh tú, nhưng không động đậy mà là cúi đầu xuống.
"Cút!" Rốt cuộc Tạ Liên Thành không nhịn được, quay đầu, cau mày hung tợn nhìn Bạch An, nổi giận nói: "Đừng phiền tôi nữa!"
Bạch An kinh ngạc nhìn Tạ Liên Thành, đột nhiên đưa tay xoa đôi chân mày đang nhíu lại, dịu dàng nói: "Chú Tạ, chú đừng để những lời nói đó ở trong lòng, bọn họ đang ghen tỵ với chú thôi."
Tạ Liên Thành hất tay cô ta, không kiên nhẫn nói: "Cô biết cái gì?! Trừ chơi đùa ra thì cô không hề biết gì cả!"
"Tôi biết!" Bạch An đột nhiên lớn tiếng nói.
"Ha?" Tạ Liên Thành cười lạnh, khinh thường nhìn Bạch An, hỏi: "Vậy cô biết cái gì?"
"Chú Tạ!" Bạch An lớn tiếng nói: "Bọn họ nói như vậy, chú liền tin à? Các khán giả đi vào rạp chiếu phim, sẽ không vì chú là thiếu gia Tạ gia mới chịu tiêu tiền xem phim. Tôi... Tôi..."
Mặt cô đỏ lên, giọng cũng nhỏ lại: "Mỗi một bộ phim của chú, tôi đều xem mười mấy lần. Bộ phim gần đây, gần như mỗi lần, rạp đều đầy người. Theo từng tình tiết phim, khán giả sẽ cười, cũng sẽ khóc..."
Giọng của cô càng lúc càng nhỏ, cuối cùng biến thành tiếng muỗi kêu.
Lặng lẽ tới rạp chiếu phim, coi một bộ phim mười mấy lần, ngay cả bạn cô cũng phát chán, nên mỗi lần cô đều đi một mình.
Ngồi trong rạp chiếu phim tối đen, bên cạnh đều là người xa lạ, nhìn bọn họ vì câu chuyện của người mình yêu viết ra mà cảm động lúc khóc lúc cười. Cảm giác tự hào và hạnh phúc đó, Bạch An không muốn chia sẽ với bất kỳ ai, cô luôn giấu nó ở tận sâu trong đáy tim mình.
Cô lặng lẽ nhìn Tạ Liên Thành, nhưng lại phát hiện đối phương đang kinh ngạc nhìn mình.
Có lẽ là sự nghiêm túc nghiêm có trong mắt Tạ Liên Thành khiến Bạch An to gan hơn, lấy hết dũng khí nói: "Tôi... Bạn học của tôi cũng rất thích xem phim của chú... Thật đó!"
Sợ Tạ Liên Thành không tin, cô vội vàng nói tiếp: "Bọn họ thường xuyên thảo luận về phim của chú lúc đi học, nói là mấy năm nay, chỉ có phim của chú mới làm cho họ thấy hay và cảm động."
Đôi mày nhíu chặt của Tạ Liên Thành rốt cuộc cũng hơi giãn ra, anh ta quay đầu lại, trên môi là nụ cười nhạt: "Cứ thích nói dối! Cô đến trường được mấy ngày? Biết được mấy người bạn học? Còn ở đó nói bọn họ đều thích nữa!"
"Chú Tạ." Bạch An luôn luôn giỏi nhìn sắc mặt của anh ta, lúc này cầm cây đánh rắng, thân mật ôm cánh tay anh ta, cười nói: "Lần đó sau khi hứa với chú, tôi vẫn luôn ngoan ngoãn đi học. Mặc Doanh RF, Diệp Gia Quán. Lúc tốt nghiệp, còn cầm giấy khen đó. Cho nên tôi thật sự không có lừa chú, các bạn học của tôi đều rất thích chú!"
Tạ Liên Thành xoa đầu Bạch An, nói: "Con bé này, càng nói càng ghê gớm! Thích coi phim cũng nói được, ngay cả thích tôi cũng nói được! Người ta đi xem phim có ai để ý tới biên kịch là ai đâu chứ?!"
Mặc dù nói vậy nhưng nụ cười trên mặt Tạ Liên Thành lại càng rõ ràng hơn.
"Lời tôi nói đều là thật mà!" Bạch An bất mãn vểnh môi, lại nói: "Cho nên chú đừng nghe đám người ghen ăn tức ở kia nói linh tinh, bạn học của tôi, đâu có ai biết chú là thiếu gia Tạ gia đâu. Bọn họ đều vì phim của chú mà chảy nước mắt, chứ không chảy vì Tạ thiếu đâu."
"Được rồi, tôi biết rồi." Tạ Liên Thành lắc đầu một cái.
Bất luận Bạch An nói thật hay nói dối thì cũng đã làm dịu sự nóng nảy của anh ta, tâm trạng của Tạ Liên Thành lúc này đã bình tĩnh lại.
"Cô cũng cần phải về." Tạ Liên Thành nói: "Trễ lắm rồi."
"Vâng." Bạch An đáp.
Cô vẫn ôm tay Tạ Liên Thành không buông, đôi mắt to đen láy đột nhiên đảo một vòng, nhanh chóng xích tới, thừa dịp Tạ Liên Thành không chú ý mà hôn một cái lên mặt anh ta.
Hành động to gan này làm má Bạch An ửng hồng.
Cô nhanh chóng xoay người mở cửa nhảy xuống xe.
Tạ Liên Thành lắc đầu cười bất đắc dĩ, bị cô bé này quấn nhiều năm, lâu đến mức thậm chí anh ta đã quen có cô bên cạnh.
Quay đầu nhìn ra kính chiếu hậu, Bạch An đã xuống xe, nhưng vẫn đứng chỗ cạnh xe, hơi khom người, cười híp mắt vẫy tay về phía kính chiếu hậu.
Nụ cười rực rỡ như ánh mặt trời, đói với Tạ Liên Thành đang cảm thấy mệt mỏi mà nói, nó giống như ánh sáng trong màn sương dày đặc, làm cho tim anh ta đập loạn.
Anh ta có chút run rẩy khởi động xe, nhưng lúc máy nổ lại thấp giọng mắng một tiếng.
Tạ Liên Thành mở cửa xuống xe, sãi bước đi về phía Bạch An đang run sợ đứng tại chỗ.
Anh ta kéo cô qua, xoay người ép cô dựa vào cửa xe, cúi đầu hôn xuống.
Ống kính gần hơn, Tạ Liên Thành đã nhắm hai mắt lại.
Nhưng mà hai mắt Bạch An vẫn còn mở.
Hốc mắt của cô đỏ lên, lông mi run rẩy, đôi mắt mở to không dám tin, nhưng lại tràn đầy mừng rỡ nhìn Tạ Liên Thành.
"Nhắm mắt lại." Tạ Liên Thành rời khỏi môi cô, nhìn thẳng vào đôi mắt đang ngập nước trước mặt.
"Em không muốn..." Bạch An cố chấp lắc đầu.
Nước mắt của cô, rơi xuống.
Cô theo đuổi anh đã gần mười năm, cuối cùng cũng lấy được cái nhìn của anh.
Cô không dám nhắm mắt lại, chỉ sợ vừa nhắm mắt thì lại phát hiện, tất cả chỉ là một giấc mơ.
"Đồ ngốc..." Tạ Liên Thành khàn giọng nói.
Anh ta khẽ hôn một cái lên trán cô, trong mắt là sự dịu dàng mà ngay cả bản thân anh ta cũng không phát hiện ra.
"Chú Tạ..." Bạch An ngước mặt lên nhìn anh ta, dáng vẻ kẻ vừa tội nghiệp vừa đáng yêu, nào còn xót lại dáng vẻ phách lỗi thường ngày.
Tạ Liên Thành còn chưa kịp nói gì.
Bạch An đã ôm cổ anh ta khóc lớn.
Sở Dực Thành hô 'cut', cảnh này đã quay xong.
Đường Bội buông cổ Cố Diệp ra, móc khăn giấy trong túi xách, lau sạch nước mắt trên mặt.
Đôi mắt cô hơi đỏ, trong bộ phim này, cảnh khóc hơi nhiều. Nếu như cảnh khóc cứ lặp đi lặp lại nhìn lần, tất nhiên mắt sẽ sưng lên.
Cố Diệp mỉm cười, lùi về sau một bước, cười nói: "Vừa rồi cô làm tôi hết hồn."
Mặc dù trong kịch bản có cảnh này, nhưng cuối cùng Đường Bội lại ôm hắn khóc lớn, vẫn làm hắn hết hồn.
Nhưng hắn lại không nói, lúc ôm eo cô, tay hắn cũng có chút run rẩy.
Mấy hôm nay cùng nhau quay phim, cảnh quay chung của hắn và Đường Bội rất nhiều.
Lúc này Bạch An, còn là một cô bé dám yêu dám hận, cảm xúc đều biển lộ trên mặt.
Mặc dù có chút phản nghịch, nhưng thật ra lại vô cùng quyến rũ.
Có lúc nhìn Đường Bội diễn, Cố Diệp thỉnh thoảng sẽ đùa mà thành thật, hoàn toàn không khống chế được trái tim của mình.
Ví dụ như vừa rồi, lúc ngồi trong xe nhìn ra kính chiếu hậu, hắn giống như trúng cổ vậy, hoàn toàn không khống chế được hành vi của mình.
Hắn xuất thân chính quy, có không ít kinh nghiệm diễn xuất, nhưng trước kia, hắn rất ít khi nhập vai như vậy. Mặc Doanh RF, Diệp Gia Quán.
"Xin lỗi..." Đường Bội chớp mắt, chắc chắn lông mi không còn dính nước mắt, mới ngẩng đầu nhìn Cố Diệp nói.
"Xin lỗi cái gì?" Cố Diệp cười: "Cô diễn rất tốt, làm tôi cũng chìm vào vai diễn luôn."
Ngay cả Cố Diệp cũng nói vậy, thì Sở Dực Thành vẫn luôn ngồi nhìn, càng thấm hơn.
Khoảng thời gian này, mặc dù anh ta cố gắng hết sức để kiềm chế bản thân, không được giống như ngày đầu tiên, đắm chìm trong đó mà quên mất thực tại.
Nhưng mà tất cả đều như dừng lại, anh ta cũng giống như hồn ma vậy, nhìn Đường Bội nhào vào người Cố Diệp khóc nức nỡ.
Thật ra thì...
Đây không phải mảnh ký ức tồn tại trong đầu anh ta.
Năm đó, Sở Dực Thành đối với Thích Bạch Phong không hề dịu dàng như Cố Diệp đối với Đường Bội.
Anh đối với cô...
Sở Dực Thành cảm thấy cổ họng nghẹn đắng.
Năm đó Thích Bạch Phong an ủi anh trên xe, nhưng vẫn bị anh không chút lưu tình đuổi xuống xe.
Anh nhìn nụ cười của cô trên kính chiếu hậu, cũng thật sự không nhịn được mà bước xuống hôn cô.
Nhưng sau đó, anh lập tức đẩy cô ra.
Nói là trốn tránh cũng được, nhìn Thích Bạch Phong kinh ngạc nhìn theo, một lát sau, đau khổ ngồi xuống ôm đầu gối.
Thích Bạch Phong không cao như Đường Bội, cơ thể bé nhỏ đứng ở bãi đậu xe, mững rỡ rồi thất vọng, Sở Dực Thành thậm chí có thể tưởng tượng được biểu cảm trên mặt cô.
Nhưng anh lại không dừng xe để an ủi cô.
Anh chỉ chạy nhanh khỏi nơi đó, để lại một mình Thích Bạch Phong.
Nhưng hai ngày sau, khi đứng trước mặt Thích Bạch Phong, cô giống như đã quên mất chuyện ngày hôm đó, vẫn cười tươi bám theo anh ta, làm Sở Dực Thành vốn thấp thỏm dần bình tĩnh lại, cũng giấu kín chuyện kia xuống tận sâu đáy lòng.
Sau đó vô số lần nửa đêm tỉnh mộng, Mặc Doanh RF, Diệp Gia Quán. Sở Dực Thành luôn không kiềm được mà nhớ tới nụ hôn đầu của bọn họ, nhớ tới nụ cười vui mừng dẫn đổi thành nụ cười thê lương của Thích Bạch Phong khi bị mình đẩy ra.
Nếu như khi đó, anh ta có thể nhìn thẳng vào lòng mình, có phải mọi chuyện sẽ không trở nên như ngày hôm nay không?
Thích Bạch Phong sẽ không thất vọng đến mức một mình ra đi, càng không mang theo con anh, suýt chút một xác hai mạng.
Như vậy con của bọn họ...
Có lẽ đã sớm có thể ngồi trên vai anh, vui sướng kêu ba.
Đường Bội và Cố Diệp đi tới bên cạnh Sở Dực Thành, Sở Dực Thành không kêu cut, có nghĩa là đã qua rồi à?
Nhìn thấy Sở Dực Thành thất thần, trong lòng Đường Bội đã biết.
Cô bước lên một bước, cười phá vỡ sự yên lặng: "Đạo diễn Sở, cảnh này đã được qua rồi sao?"
Sở Dực Thành phục hồi tinh thần, ánh mắt rơi vào mặt Đường Bội. Nghĩ tới cảnh vừa rồi, anh ta há miệng, cố lấy dũng khí, khó khăn nói: "Cảnh vừa rồi, tôi nói tự do phát huy, hai người nghĩ như thế nào? Có thể nói ra một chút không?"
Đường Bội và Cố Diệp nhìn nhau.
Cố Diệp hỏi: "Có vấn đề gì sao?"
"Không phải." Sở Dực Thành lắc đầu, im lặng mấy giây rồi nói: "Tôi chỉ muốn nghe về cái nhìn của hai người."
Cố Diệp lại nhìn Đường Bội một cái, mới nói: "Chỉ là tôi cảm thấy, thật ra thì Tạ Liên Thành đã sớm yêu Bạch An rồi."
Cố Diệp lại nói: "Mặc dù không nói ra, nhưng ở lúc khó chịu nhất, Tạ Liên Thành không từ chối Bạch An ở bên cạnh, nói rõ trong lòng anh ta, từ đầu đến cuối Bạch An rất khác biệt. Cho nên mới tiếp nhận sự an ủi vụng về của Bạch An, cho nên mới bị nụ cười của Bạch An hấp dẫn..."
Cố Diệp cúi đầu nhìn vào ống kính, hỏi: "Đạo diễn Sở cảm thấy biểu cảm của tôi không thích hợp sao?"
Trong màn hình, hai mắt của Cố Diệp đầy dịu dàng và cưng chiều, lại mang theo sự ngọt ngào khó phát giác, ôm Đường Bội đang khóc lớn vào lòng.
Hình ảnh ấm áp như vậy, ấm áp đến mức khiến người ta muốn khóc.
Sở Dực Thành lắc đầu, ngồi về vị trí của mình, nói: "Biểu hiệu của cậu rất tốt."
Đường Bội và Cố Diệp không nói gì nữa, cảnh quay còn lại trong hôm này đều là của vai phụ.
Sau khi đổi quần áo và tẩy trang, Đường Bội và Cố Diệp sóng vai đi ra ngoài, Cố Diệp không nhịn được hỏi: "Vừa rồi đạo diễn Sở bị sao vậy? Diễn xuất của tôi có chỗ nào không đúng sao?" Mặc Doanh RF, Diệp Gia Quán.
Đường Bội lắc đầu.
Cố Diệp là một người vô cùng thông minh, Đường Bội cảm thấy hắn hẳn là đã đoán được, Bạch An và Tạ Liên Thành trong bộ phim này là ai.
Nhưng bọn họ cũng không vạch trần.
"Chắc là anh diễn tốt hơn dự liệu của anh ấy, cho nên mới khiến anh ấy kinh ngạc." Đường Bội cười híp mắt nói.
Cố Diệp lại nhìn Đường Bội một cái, nhưng không hỏi tiếp.
Lục Tử Mặc đã sớm chờ ở bên ngoài, nhưng hôm nay anh ta không chờ tới khi Đường Bội đi tới, mà bước đến gần cô, chào hỏi Cố Diệp, nói với hắn: "Cô Đường còn có chút chuyện, chút nữa chúng tôi mới đi."
Cố Diệp cười gật đầu, chào tạm biệt Đường Bội.
Lục Tử Mặc xoay người nhìn theo bóng lưng của hắn, đến khi Cố Diệp hoàn toàn biến mất khỏi khúc quanh, mới hạ thấp giọng nói với Đường Bội: "Vừa rồi Sở thiếu tới đây xem xét."
Trong lòng Lục Tử Mặc rất khổ sở, Đường Bội và Cố Diệp đã diễn chung nhiều ngày như vậy, Boss của hắn sớm không tới muộn không tới lại tới ngay hôm nay!
Sở thiếu vừa nhìn thấy một màn kia, sắc mặt lập tức trầm xuống.
Anh quản lý Sở gia, trên người vốn có khí thế không giận mà uy, được gọi là 'Ám Dạ đế vương' tuyệt đối không là cái danh không. Sở Quân Việt trầm mặt xuống, nghe nói ở Sở thị, có một nhân viên bị bệnh tim, khi thấy mặt anh như vậy phải lập tức uống mấy viên thuốc trợ tiếp mới trụ được.
"À." Đường Bội bình thản đáp.
Lục Tử Mặc nhìn Đường Bội một cái, anh ta cũng biết, một trong những người không sợ Boss nhà mình, có người trước mặt này.
Trong xe, Sở Quân Việt mặt không đổi sắc nhìn laptop trước mặt.
Lục Tử Mặc cau mày kéo cửa xe ra, thầm nháy mắt với Đường Bội.
Nhưng Đường Bội không chút để ý ngồi vào xe, giống như hoàn toàn không thấy sự lạnh lẽo trên mặt Sở Quân Việt, cười híp mắt tựa đầu vào vai anh, ngáp một cái, nói: "Hôm nay tới quá sớm, mệt quá, để em ngủ một lát."
"..." Sở Quân Việt từ từ khép laptop lại, nghiêng đầu nhìn Đường Bội đang dựa vào vai mình.
Anh nắm lấy cằm Đường Bội, nâng mặt của cô về hướng mình, chống với đôi mắt đầy ý cười của cô, cúi người hôn xuống.
Cô tới bãi đậu xe mà Sở Dực Thành mướn rất sớm, nhưng mà Sở Dực Thành còn đến sớm hơn cô.
Nhân viên đoàn phim đã bắt đầu bận rộn, sau khi trang điểm và thay quần áo xong, Đường Bội từ từ đi tới bên cạnh Sở Dực Thành.
Sở Dực Thành đang nhìn chiếc xe đậu cách đó không xa, Đường Bội đi tới bên cạnh anh ta, anh ta cũng không quay đầu nhìn cô, chi nói: "Trước kia chú luôn cho là, có một vài thứ dù không có cũng không sao, nhưng chờ đến lúc mất rồi, mới phát hiện, thì ra muốn gặp lại lần nữa, là khó khăn như vậy."
"Chú út." Bởi vì xung quanh không có ai, Đường Bội thấp giọng gọi, hỏi: "Chú có ổn không?"
"Ừ." Sở Dực Thành gật đầu, quay đầu nhìn Đường Bội, cười nói: "Con có biết, tại sao chú lại chọn con là nữ chính không?"
"Chẳng lẽ không phải vì buổi đấu giá lần đó sao?" Đường Bội ngồi xuống ghế bên cạnh anh ta, hỏi.
"Đó cũng là một nguyên nhân." Sở Dực Thành từ từ thở ra, mắt nhìn về phía xa, nói: "Còn một nguyên nhân khác."
Anh ta dừng một chút, lại nói: "Có lần chú ngồi trên xe, con cười tiễn chú. Nụ cười ấy, làm chú nghĩ đến Bạch Phong. Trước kia..."
Anh ta cười tự giễu, giọng nói trở nên khổ sở: "Mỗi lần chú đưa cô ấy về, bất luận chú có kiên nhẫn hay không, cô ấy cũng sẽ cười đứng bên cạnh. Cô ấy từng nói với chú, chỉ cần mặt của cô ấy còn được chiếu trong kính chiếu hậu, cô ấy vẫn sẽ cố gắng cười cho chú xem. Đã qua lâu lắm rồi, mỗi lần chú nhìn vào kính chiếu hậu đều sẽ nhớ tới cô ấy."
Sau đó Sở Dực Thành mỗi khi nhìn vào kính chiếu hậu, đều sẽ nhớ đến cô gái với nụ cười xán lạn trên môi ngày ấy.
Nhưng bây giờ, cô ấy không bao giờ chịu đứng cười tiễn anh ta đi nữa rồi.
"Chú..." Đường Bội có chút thương xót, thấp giọng gọi.
"Con nói tại sao con người lại ngu ngốc như vậy?" Sở Dực Thành khàn giọng nói: "Luôn đợi sau khi mất đi mới biết quý trọng?"
"Con không biết." Đường Bội lắc đầu.
Sở Dực Thành yên lặng hồi lâu mới nói tiếp: "Chút nữa khi quay, nhớ chú ý góc độ của mình, phải quay kính chiếu hậu."
"Được." Đường Bội gật đầu.
Lúc này Cố Diệp cũng đã đến, Sở Dực Thành dặn dò hắn mấy câu rồi nói: "Cảnh quay hôm nay, hai người có thể tự do phát huy."
Cảnh quay hôm nay, là cảnh hai người đính ước.
Năm đó Thích Bạch Phong nhiều lần đứng cạnh xe đưa mắt nhìn Sở Dực Thành chạy đi, nhưng anh ta lại không hề cho cô một cái nhìn đáp lại.
Chuyện đã qua nhiều năm, khi Sở Dực Thành quay lại cảnh này, rốt cuộc anh ta cũng không khống chế được, ích kỷ mà nói, cảnh quay này là do anh ta muốn đưa vào hồi ức tốt đẹp, cắt cảnh này đưa vào lúc bọn họ đính ước.
Đường Bội và Cố Diệp đều đã vào vị trí, Sở Dực Thành hô action, bắt đầu diễn.
Bạch An và Tạ Liên Thành ngồi trong xe, lúc đầu chỉ là yên lặng ngồi đó.
Nhìn Tạ Liên Thành có chút chán chường.
Anh ta cho rằng mình tài hoa hơn người, là nhà biên kịch mới vào nghề ba năm, dựa vào tài hoa của mình mới có được thành tựu bây giờ.
Nhưng hôm nay ở dạ tiệc, anh ta vô tình nghe được một đoạn đối thoại, anh ta hiểu ra, trong xã hội hiện nay, thật sự cần có người tài, nhưng nếu sau lưng anh ta không có Tạ gia, bây giờ có lẽ anh ta vẫn chỉ là một nhà biên kịch nghèo kiết xác, sao có thể đạt được thành tựu bây giờ.
Lúc này Bạch An vừa tốt nghiệp đại học, trước giờ cô chưa từng thấy chú Tạ có vẻ mặt như thế.
Ngồi cạnh ghế lái, môi cô khép rồi lại mở, nhưng không thể nói ra câu gì.
"Xuống xe." Tạ Liên Thành gục trên tay lái thấp giọng nói.
"Chú Tạ..." Bạch An lẩm bẩm kêu một tiếng.
"Xuống xe!" Tạ Liên Thành lạnh lùng nói: "Hôm nay tâm trạng của tôi không tốt, không có kiên nhẫn chơi với cô."
"Chú Tạ." Bạch An lại gọi.
Cô nhíu đôi mày thanh tú, nhưng không động đậy mà là cúi đầu xuống.
"Cút!" Rốt cuộc Tạ Liên Thành không nhịn được, quay đầu, cau mày hung tợn nhìn Bạch An, nổi giận nói: "Đừng phiền tôi nữa!"
Bạch An kinh ngạc nhìn Tạ Liên Thành, đột nhiên đưa tay xoa đôi chân mày đang nhíu lại, dịu dàng nói: "Chú Tạ, chú đừng để những lời nói đó ở trong lòng, bọn họ đang ghen tỵ với chú thôi."
Tạ Liên Thành hất tay cô ta, không kiên nhẫn nói: "Cô biết cái gì?! Trừ chơi đùa ra thì cô không hề biết gì cả!"
"Tôi biết!" Bạch An đột nhiên lớn tiếng nói.
"Ha?" Tạ Liên Thành cười lạnh, khinh thường nhìn Bạch An, hỏi: "Vậy cô biết cái gì?"
"Chú Tạ!" Bạch An lớn tiếng nói: "Bọn họ nói như vậy, chú liền tin à? Các khán giả đi vào rạp chiếu phim, sẽ không vì chú là thiếu gia Tạ gia mới chịu tiêu tiền xem phim. Tôi... Tôi..."
Mặt cô đỏ lên, giọng cũng nhỏ lại: "Mỗi một bộ phim của chú, tôi đều xem mười mấy lần. Bộ phim gần đây, gần như mỗi lần, rạp đều đầy người. Theo từng tình tiết phim, khán giả sẽ cười, cũng sẽ khóc..."
Giọng của cô càng lúc càng nhỏ, cuối cùng biến thành tiếng muỗi kêu.
Lặng lẽ tới rạp chiếu phim, coi một bộ phim mười mấy lần, ngay cả bạn cô cũng phát chán, nên mỗi lần cô đều đi một mình.
Ngồi trong rạp chiếu phim tối đen, bên cạnh đều là người xa lạ, nhìn bọn họ vì câu chuyện của người mình yêu viết ra mà cảm động lúc khóc lúc cười. Cảm giác tự hào và hạnh phúc đó, Bạch An không muốn chia sẽ với bất kỳ ai, cô luôn giấu nó ở tận sâu trong đáy tim mình.
Cô lặng lẽ nhìn Tạ Liên Thành, nhưng lại phát hiện đối phương đang kinh ngạc nhìn mình.
Có lẽ là sự nghiêm túc nghiêm có trong mắt Tạ Liên Thành khiến Bạch An to gan hơn, lấy hết dũng khí nói: "Tôi... Bạn học của tôi cũng rất thích xem phim của chú... Thật đó!"
Sợ Tạ Liên Thành không tin, cô vội vàng nói tiếp: "Bọn họ thường xuyên thảo luận về phim của chú lúc đi học, nói là mấy năm nay, chỉ có phim của chú mới làm cho họ thấy hay và cảm động."
Đôi mày nhíu chặt của Tạ Liên Thành rốt cuộc cũng hơi giãn ra, anh ta quay đầu lại, trên môi là nụ cười nhạt: "Cứ thích nói dối! Cô đến trường được mấy ngày? Biết được mấy người bạn học? Còn ở đó nói bọn họ đều thích nữa!"
"Chú Tạ." Bạch An luôn luôn giỏi nhìn sắc mặt của anh ta, lúc này cầm cây đánh rắng, thân mật ôm cánh tay anh ta, cười nói: "Lần đó sau khi hứa với chú, tôi vẫn luôn ngoan ngoãn đi học. Mặc Doanh RF, Diệp Gia Quán. Lúc tốt nghiệp, còn cầm giấy khen đó. Cho nên tôi thật sự không có lừa chú, các bạn học của tôi đều rất thích chú!"
Tạ Liên Thành xoa đầu Bạch An, nói: "Con bé này, càng nói càng ghê gớm! Thích coi phim cũng nói được, ngay cả thích tôi cũng nói được! Người ta đi xem phim có ai để ý tới biên kịch là ai đâu chứ?!"
Mặc dù nói vậy nhưng nụ cười trên mặt Tạ Liên Thành lại càng rõ ràng hơn.
"Lời tôi nói đều là thật mà!" Bạch An bất mãn vểnh môi, lại nói: "Cho nên chú đừng nghe đám người ghen ăn tức ở kia nói linh tinh, bạn học của tôi, đâu có ai biết chú là thiếu gia Tạ gia đâu. Bọn họ đều vì phim của chú mà chảy nước mắt, chứ không chảy vì Tạ thiếu đâu."
"Được rồi, tôi biết rồi." Tạ Liên Thành lắc đầu một cái.
Bất luận Bạch An nói thật hay nói dối thì cũng đã làm dịu sự nóng nảy của anh ta, tâm trạng của Tạ Liên Thành lúc này đã bình tĩnh lại.
"Cô cũng cần phải về." Tạ Liên Thành nói: "Trễ lắm rồi."
"Vâng." Bạch An đáp.
Cô vẫn ôm tay Tạ Liên Thành không buông, đôi mắt to đen láy đột nhiên đảo một vòng, nhanh chóng xích tới, thừa dịp Tạ Liên Thành không chú ý mà hôn một cái lên mặt anh ta.
Hành động to gan này làm má Bạch An ửng hồng.
Cô nhanh chóng xoay người mở cửa nhảy xuống xe.
Tạ Liên Thành lắc đầu cười bất đắc dĩ, bị cô bé này quấn nhiều năm, lâu đến mức thậm chí anh ta đã quen có cô bên cạnh.
Quay đầu nhìn ra kính chiếu hậu, Bạch An đã xuống xe, nhưng vẫn đứng chỗ cạnh xe, hơi khom người, cười híp mắt vẫy tay về phía kính chiếu hậu.
Nụ cười rực rỡ như ánh mặt trời, đói với Tạ Liên Thành đang cảm thấy mệt mỏi mà nói, nó giống như ánh sáng trong màn sương dày đặc, làm cho tim anh ta đập loạn.
Anh ta có chút run rẩy khởi động xe, nhưng lúc máy nổ lại thấp giọng mắng một tiếng.
Tạ Liên Thành mở cửa xuống xe, sãi bước đi về phía Bạch An đang run sợ đứng tại chỗ.
Anh ta kéo cô qua, xoay người ép cô dựa vào cửa xe, cúi đầu hôn xuống.
Ống kính gần hơn, Tạ Liên Thành đã nhắm hai mắt lại.
Nhưng mà hai mắt Bạch An vẫn còn mở.
Hốc mắt của cô đỏ lên, lông mi run rẩy, đôi mắt mở to không dám tin, nhưng lại tràn đầy mừng rỡ nhìn Tạ Liên Thành.
"Nhắm mắt lại." Tạ Liên Thành rời khỏi môi cô, nhìn thẳng vào đôi mắt đang ngập nước trước mặt.
"Em không muốn..." Bạch An cố chấp lắc đầu.
Nước mắt của cô, rơi xuống.
Cô theo đuổi anh đã gần mười năm, cuối cùng cũng lấy được cái nhìn của anh.
Cô không dám nhắm mắt lại, chỉ sợ vừa nhắm mắt thì lại phát hiện, tất cả chỉ là một giấc mơ.
"Đồ ngốc..." Tạ Liên Thành khàn giọng nói.
Anh ta khẽ hôn một cái lên trán cô, trong mắt là sự dịu dàng mà ngay cả bản thân anh ta cũng không phát hiện ra.
"Chú Tạ..." Bạch An ngước mặt lên nhìn anh ta, dáng vẻ kẻ vừa tội nghiệp vừa đáng yêu, nào còn xót lại dáng vẻ phách lỗi thường ngày.
Tạ Liên Thành còn chưa kịp nói gì.
Bạch An đã ôm cổ anh ta khóc lớn.
Sở Dực Thành hô 'cut', cảnh này đã quay xong.
Đường Bội buông cổ Cố Diệp ra, móc khăn giấy trong túi xách, lau sạch nước mắt trên mặt.
Đôi mắt cô hơi đỏ, trong bộ phim này, cảnh khóc hơi nhiều. Nếu như cảnh khóc cứ lặp đi lặp lại nhìn lần, tất nhiên mắt sẽ sưng lên.
Cố Diệp mỉm cười, lùi về sau một bước, cười nói: "Vừa rồi cô làm tôi hết hồn."
Mặc dù trong kịch bản có cảnh này, nhưng cuối cùng Đường Bội lại ôm hắn khóc lớn, vẫn làm hắn hết hồn.
Nhưng hắn lại không nói, lúc ôm eo cô, tay hắn cũng có chút run rẩy.
Mấy hôm nay cùng nhau quay phim, cảnh quay chung của hắn và Đường Bội rất nhiều.
Lúc này Bạch An, còn là một cô bé dám yêu dám hận, cảm xúc đều biển lộ trên mặt.
Mặc dù có chút phản nghịch, nhưng thật ra lại vô cùng quyến rũ.
Có lúc nhìn Đường Bội diễn, Cố Diệp thỉnh thoảng sẽ đùa mà thành thật, hoàn toàn không khống chế được trái tim của mình.
Ví dụ như vừa rồi, lúc ngồi trong xe nhìn ra kính chiếu hậu, hắn giống như trúng cổ vậy, hoàn toàn không khống chế được hành vi của mình.
Hắn xuất thân chính quy, có không ít kinh nghiệm diễn xuất, nhưng trước kia, hắn rất ít khi nhập vai như vậy. Mặc Doanh RF, Diệp Gia Quán.
"Xin lỗi..." Đường Bội chớp mắt, chắc chắn lông mi không còn dính nước mắt, mới ngẩng đầu nhìn Cố Diệp nói.
"Xin lỗi cái gì?" Cố Diệp cười: "Cô diễn rất tốt, làm tôi cũng chìm vào vai diễn luôn."
Ngay cả Cố Diệp cũng nói vậy, thì Sở Dực Thành vẫn luôn ngồi nhìn, càng thấm hơn.
Khoảng thời gian này, mặc dù anh ta cố gắng hết sức để kiềm chế bản thân, không được giống như ngày đầu tiên, đắm chìm trong đó mà quên mất thực tại.
Nhưng mà tất cả đều như dừng lại, anh ta cũng giống như hồn ma vậy, nhìn Đường Bội nhào vào người Cố Diệp khóc nức nỡ.
Thật ra thì...
Đây không phải mảnh ký ức tồn tại trong đầu anh ta.
Năm đó, Sở Dực Thành đối với Thích Bạch Phong không hề dịu dàng như Cố Diệp đối với Đường Bội.
Anh đối với cô...
Sở Dực Thành cảm thấy cổ họng nghẹn đắng.
Năm đó Thích Bạch Phong an ủi anh trên xe, nhưng vẫn bị anh không chút lưu tình đuổi xuống xe.
Anh nhìn nụ cười của cô trên kính chiếu hậu, cũng thật sự không nhịn được mà bước xuống hôn cô.
Nhưng sau đó, anh lập tức đẩy cô ra.
Nói là trốn tránh cũng được, nhìn Thích Bạch Phong kinh ngạc nhìn theo, một lát sau, đau khổ ngồi xuống ôm đầu gối.
Thích Bạch Phong không cao như Đường Bội, cơ thể bé nhỏ đứng ở bãi đậu xe, mững rỡ rồi thất vọng, Sở Dực Thành thậm chí có thể tưởng tượng được biểu cảm trên mặt cô.
Nhưng anh lại không dừng xe để an ủi cô.
Anh chỉ chạy nhanh khỏi nơi đó, để lại một mình Thích Bạch Phong.
Nhưng hai ngày sau, khi đứng trước mặt Thích Bạch Phong, cô giống như đã quên mất chuyện ngày hôm đó, vẫn cười tươi bám theo anh ta, làm Sở Dực Thành vốn thấp thỏm dần bình tĩnh lại, cũng giấu kín chuyện kia xuống tận sâu đáy lòng.
Sau đó vô số lần nửa đêm tỉnh mộng, Mặc Doanh RF, Diệp Gia Quán. Sở Dực Thành luôn không kiềm được mà nhớ tới nụ hôn đầu của bọn họ, nhớ tới nụ cười vui mừng dẫn đổi thành nụ cười thê lương của Thích Bạch Phong khi bị mình đẩy ra.
Nếu như khi đó, anh ta có thể nhìn thẳng vào lòng mình, có phải mọi chuyện sẽ không trở nên như ngày hôm nay không?
Thích Bạch Phong sẽ không thất vọng đến mức một mình ra đi, càng không mang theo con anh, suýt chút một xác hai mạng.
Như vậy con của bọn họ...
Có lẽ đã sớm có thể ngồi trên vai anh, vui sướng kêu ba.
Đường Bội và Cố Diệp đi tới bên cạnh Sở Dực Thành, Sở Dực Thành không kêu cut, có nghĩa là đã qua rồi à?
Nhìn thấy Sở Dực Thành thất thần, trong lòng Đường Bội đã biết.
Cô bước lên một bước, cười phá vỡ sự yên lặng: "Đạo diễn Sở, cảnh này đã được qua rồi sao?"
Sở Dực Thành phục hồi tinh thần, ánh mắt rơi vào mặt Đường Bội. Nghĩ tới cảnh vừa rồi, anh ta há miệng, cố lấy dũng khí, khó khăn nói: "Cảnh vừa rồi, tôi nói tự do phát huy, hai người nghĩ như thế nào? Có thể nói ra một chút không?"
Đường Bội và Cố Diệp nhìn nhau.
Cố Diệp hỏi: "Có vấn đề gì sao?"
"Không phải." Sở Dực Thành lắc đầu, im lặng mấy giây rồi nói: "Tôi chỉ muốn nghe về cái nhìn của hai người."
Cố Diệp lại nhìn Đường Bội một cái, mới nói: "Chỉ là tôi cảm thấy, thật ra thì Tạ Liên Thành đã sớm yêu Bạch An rồi."
Cố Diệp lại nói: "Mặc dù không nói ra, nhưng ở lúc khó chịu nhất, Tạ Liên Thành không từ chối Bạch An ở bên cạnh, nói rõ trong lòng anh ta, từ đầu đến cuối Bạch An rất khác biệt. Cho nên mới tiếp nhận sự an ủi vụng về của Bạch An, cho nên mới bị nụ cười của Bạch An hấp dẫn..."
Cố Diệp cúi đầu nhìn vào ống kính, hỏi: "Đạo diễn Sở cảm thấy biểu cảm của tôi không thích hợp sao?"
Trong màn hình, hai mắt của Cố Diệp đầy dịu dàng và cưng chiều, lại mang theo sự ngọt ngào khó phát giác, ôm Đường Bội đang khóc lớn vào lòng.
Hình ảnh ấm áp như vậy, ấm áp đến mức khiến người ta muốn khóc.
Sở Dực Thành lắc đầu, ngồi về vị trí của mình, nói: "Biểu hiệu của cậu rất tốt."
Đường Bội và Cố Diệp không nói gì nữa, cảnh quay còn lại trong hôm này đều là của vai phụ.
Sau khi đổi quần áo và tẩy trang, Đường Bội và Cố Diệp sóng vai đi ra ngoài, Cố Diệp không nhịn được hỏi: "Vừa rồi đạo diễn Sở bị sao vậy? Diễn xuất của tôi có chỗ nào không đúng sao?" Mặc Doanh RF, Diệp Gia Quán.
Đường Bội lắc đầu.
Cố Diệp là một người vô cùng thông minh, Đường Bội cảm thấy hắn hẳn là đã đoán được, Bạch An và Tạ Liên Thành trong bộ phim này là ai.
Nhưng bọn họ cũng không vạch trần.
"Chắc là anh diễn tốt hơn dự liệu của anh ấy, cho nên mới khiến anh ấy kinh ngạc." Đường Bội cười híp mắt nói.
Cố Diệp lại nhìn Đường Bội một cái, nhưng không hỏi tiếp.
Lục Tử Mặc đã sớm chờ ở bên ngoài, nhưng hôm nay anh ta không chờ tới khi Đường Bội đi tới, mà bước đến gần cô, chào hỏi Cố Diệp, nói với hắn: "Cô Đường còn có chút chuyện, chút nữa chúng tôi mới đi."
Cố Diệp cười gật đầu, chào tạm biệt Đường Bội.
Lục Tử Mặc xoay người nhìn theo bóng lưng của hắn, đến khi Cố Diệp hoàn toàn biến mất khỏi khúc quanh, mới hạ thấp giọng nói với Đường Bội: "Vừa rồi Sở thiếu tới đây xem xét."
Trong lòng Lục Tử Mặc rất khổ sở, Đường Bội và Cố Diệp đã diễn chung nhiều ngày như vậy, Boss của hắn sớm không tới muộn không tới lại tới ngay hôm nay!
Sở thiếu vừa nhìn thấy một màn kia, sắc mặt lập tức trầm xuống.
Anh quản lý Sở gia, trên người vốn có khí thế không giận mà uy, được gọi là 'Ám Dạ đế vương' tuyệt đối không là cái danh không. Sở Quân Việt trầm mặt xuống, nghe nói ở Sở thị, có một nhân viên bị bệnh tim, khi thấy mặt anh như vậy phải lập tức uống mấy viên thuốc trợ tiếp mới trụ được.
"À." Đường Bội bình thản đáp.
Lục Tử Mặc nhìn Đường Bội một cái, anh ta cũng biết, một trong những người không sợ Boss nhà mình, có người trước mặt này.
Trong xe, Sở Quân Việt mặt không đổi sắc nhìn laptop trước mặt.
Lục Tử Mặc cau mày kéo cửa xe ra, thầm nháy mắt với Đường Bội.
Nhưng Đường Bội không chút để ý ngồi vào xe, giống như hoàn toàn không thấy sự lạnh lẽo trên mặt Sở Quân Việt, cười híp mắt tựa đầu vào vai anh, ngáp một cái, nói: "Hôm nay tới quá sớm, mệt quá, để em ngủ một lát."
"..." Sở Quân Việt từ từ khép laptop lại, nghiêng đầu nhìn Đường Bội đang dựa vào vai mình.
Anh nắm lấy cằm Đường Bội, nâng mặt của cô về hướng mình, chống với đôi mắt đầy ý cười của cô, cúi người hôn xuống.
Bình luận facebook