Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 184
Truyện được đăng tại Vietwriter.com
Đường Bội giật mình, nhưng nhanh chóng cười nói: "Còn chưa quay, thế mà anh đã nhập vai rồi à?"
Lúc Âu Dương Lạc quay lại nhìn cô, cô đã nhìn sang hướng khác. Trên mặt là nụ cười dịu dàng-- đây là Đường Bội mà Âu Dương Lạc rất hiếm khi được thấy.
Đường Bội mà anh ta biết, kiêu ngạo, độc lập, kiên cường, nhưng xưa nay đều không cho phép bản thân để lộ sự mềm yếu trước mặt người khác.
"Bội Bội..." Âu Dương Lạc đặt tay lên vai Đường Bội.
"?" Đường Bội quay đầu nhìn anh ta, cười hỏi: "Sao vậy?"
Cô im lặng nhìn Âu Dương Lạc, nghiêm túc nói: "Lạc, em biết anh rất quan tâm em, nhưng anh không cần vì em mà làm đến mức này. Em..."
Đường Bội duỗi tay vuốt cành cây khô bên cạnh, cười nói: "Những năm tháng cùng lớn lên với Lạc, đối với em mà nói, nó rất quý giá, là sự tồn tại mà không có bất kỳ thứ gì có thể thay thế được. Tình bạn với anh, cũng là tình bạn quý giá nhất trong cuộc đời này của em."
Cô vỗ lên vai Âu Dương Lạc một cái, cười nói: "Anh cũng là người bạn tốt nhất của em."
"Bội Bội..." Giọng Âu Dương Lạc trở nên khô khốc.
Nhưng đúng thật là như vậy, cho nên thua thảm hại.
Vì anh ta trễ một bước, rõ ràng không hề kém Sở Quân Việt, vì thân phận nên mới xảy ra kết cục hôm nay.
"Em vẫn thích cách ở chung của chúng ta trước đây hơn." Đường Bội lại cười nói: "Anh và em đều có chuyện của riêng mình, đều có thể tự do làm chuyện mình muốn làm, cuộc đời nhìn như không có giao điểm, nhưng khi đối phương cần đều xuất hiện đúng lúc, vậy là đủ rồi."
Đường Bội vỗ vai Âu Dương Lạc.
Đối với tình cảm của Âu Dương Lạc, nếu nói khi còn niên thiếu có thể vì đối phương không thèm để ý mà không hề có cảm giác thì hiện tại, cô đã thấy rõ.
Nhưng nếu thật sự coi đối phương là bạn, cái gọi là không đành lòng tổn thương và nhẹ dạ, chỉ càng làm cho đối phương tổn thương sâu hơn mà thôi.
Đường Bội tin tưởng mình hiểu rõ đạo lý này, Âu Dương Lạc cũng sẽ hiểu.
Sau này Âu Dương Lạc sẽ gặp được người toàn tâm toàn ý yêu anh, trong mắt, trong lòng đều là cô gái đó, không cần cứ luôn mong mà không được, chỉ có thể đứng từ xa khó chịu nhìn Đường Bội.
Cô sẽ không để cho tình huống như vậy xuất hiện.
Sở Dực Thành đang vẫy tay gọi cô và Âu Dương Lạc qua, Đường Bội nghiêng đầu nhìn Âu Dương Lạc, cười nói: "Sao? Bây giờ đổi ý vẫn còn kịp."
Dù sao Âu Dương Lạc ghét cái giới này thế nào, sao cô lại không hiểu.
Nhưng Âu Dương Lạc chỉ kinh ngạc nhìn cô, rồi đột nhiên mỉm cười.
Bọn họ đều đã trải qua gió tanh mưa máu, bước ra từ những đợt huấn luyện tàn khốc.
Đường Bội cũng đủ quyết đoán, sao anh ta có thể không biết?!
"Thử một chút cũng không có gì xấu." Âu Dương Lạc cười nhạt, bước đi qua chỗ Sở Dực Thành trước.
Anh ta đi được mấy bước, quay lại nhìn Đường Bội vẫn còn đứng đó, cười nói: "Sao vậy?"
"Đừng hối hận nhé." Đường Bội nhìn Âu Dương Lạc cười như không có gì, từ từ bước tới, nói: "Người mới, quay lại một cảnh mười, hai mươi lần cũng là chuyện bình thường."
Âu Dương Lạc ho nhẹ một cái, cười nói: "Diễn hôn thì sao? Cũng có thể NG mười mấy hai mươi lần hả?"
Anh ta vừa nói vừa hoạt động tay chân, cười to nói: "Anh phải cố gắng mới được."
Nói chuyện với nhau xong, giữa hai người không còn ngượng ngùng như lúc mới gặp nữa.
Đường Bội lại quá rõ, một người mạnh mẽ như Âu Dương Lạc, bất luận gặp phải đả kích gì, cũng sẽ không cần người bên cạnh đồng tình và thương hại.
Dù cho nó là thật lòng.
Cô bước nhanh hơn, đi về phía Sở Dực Thành.
"Bội Bội." Âu Dương Lạc đột nhiên gọi.
"Sao?" Đường Bội dừng bước quay sang nhìn anh ta."
"Anh có thể hỏi, rốt cuộc anh kém người kia ở chỗ nào không?"
Đường Bội suy nghĩ một chút, cô nhìn sự nghiêm túc trên mặt Âu Dương Lạc, nhìn người đàn ông đẹp trai, mạnh mẽ, đủ để nhiều cô gái điên cuồng này, cười nhạt.
Cô không trả lời vấn đề này, chỉ khẽ ngâm nga bước tiếp về phía Sở Dực Thành.
Giai điệu xa lạ, nhưng anh ta vẫn nghe rõ từng chữ: "Em đau đớn khóc thảm thiết trước mặt anh..." Diệp gia quán.
Cả người Âu Dương Lạc bổng nhiên cứng ngắc.
Anh ta và Đường Bội là thanh mai trúc mã, chứng kiến quá trình trưởng thành của nhau, nhưng anh ta chưa bao giờ thấy, Đường Bội kiên cường nhường này, khóc trước mặt mình.
Âu Dương Lạc siết chặt hai nắm đấm.
Anh ta không thể nào tưởng tượng được, cảnh Đường Bội khóc lóc trước mặt Sở Quân Việt.
Nhưng mà...
Anh ta biết, cho dù Đường Bội kiên cường thế nào, cũng đã trải qua lúc đau đến xé lòng.
Anh ta cũng biết, Đường Bội đã cắn răng để đi đến hôm nay như thế nào.
Nhưng hình như, anh ta chưa từng chân chính cho cô một cái ôm dịu dàng thoải mái.
Âu Dương Lạc từ từ buông lỏng hai tay.
Anh ta nghĩ rằng mình thua trong khi cạnh tranh với Sở Quân Việt, nhưng bây giờ mới phát hiện, thì ra lúc vừa bắt đầu, mình đã thua triệt để.
Âu Dương Lạc kinh ngạc nhìn Đường Bội đã đi xa, bóng lưng cao gầy nhưng lại có chút yếu ớt, thời đánh đấm sinh tồn trong rừng, mồ hôi đổ như mưa đã qua.
Anh ta nhìn lại chính mình, hồi ấy vì tranh giành vị trí thứ nhất với Đường Bội mà mặt đỏ gây, cả hai không ai nhường ai.
Anh ta cũng nhớ rõ, lần đầu tiên mình và Đường Bội cùng tham gia huấn luyện sinh tồn dã ngoại, lúc ấy Đường Bội bị thương ở chân, trước ánh mắt cười nhạo khiêu khích của mình, quật cường thu lại nước mắt sắp chảy xuống...
Mặc dù sau đó anh ta hết lòng xử lý vết thương cho cô, mấy ngày sau, kiên nhẫn chờ Đường Bội, không để cô đang bị thương mà tụt lại phía sau... Nhưng tất cả, đều bị lời nói ác độc của anh ta vây lấy.
Tay Âu Dương Lạc run rẩy.
Những chuyện cũ tưởng rằng đã lãng quên, cứ hiện ra từng chút.
Thì ra, mối ràng buộc giữa họ, lại sâu và nhiều như thế.
Chỉ tiếc...
Chuyện cũ, không bao giờ có thể thay đổi!
Đường Bội đang nghe Sở Dực Thành nói đùa, nhìn qua mới thấy Âu Dương Lạc đang cười, vẻ mặt lại hơi lạ, nhưng cô cũng không nói gì, chỉ tiếp tục nghe Sở Dực Thành nói.
Xế chiều hôm đó quay cảnh của nam thứ số 2 và nữ chính, nhưng thật ra cũng là lần đầu nữ chính và Nghiêm Minh Lãng gặp nhau.
Nghiêm gia và Bạch gia mấy đời thân nhau, Nghiêm Minh Lãng và Bạch An đã quen biết nhau từ nhỏ.
Nghiêm Minh Lãng còn là bạn học đại học của Bạch An.
Lúc họ quen nhau, chính là lúc Bạch An đau khổ theo đuổi Tạ Liên Thành.
Thành tích của Bạch An tuy cũng không tệ, nhưng đối với Nghiêm Minh Lãng luôn đứng nhất trường mà nói, lúc đó anh ta vào học ở trường đại học này, làm cho mọi người hết sức kinh ngạc.
Bao gồm cả Bạch An.
Cô từng cười đùa đứng trong sân trường chặn đường Nghiêm Minh Lãng, người mà như không cùng thế giới với cô, dưới sự chỉ chỏ của các học sinh, lớn gan đùa anh ta: "Nghiêm Minh Lãng, cậu không phải là học sinh giỏi nhất trường sao? Sau lại lưu lạc tới trường tôi vậy?" (muốn để 'lạc trôi' cơ =)))
Cô còn nắm cằm Nghiêm Minh Lãng, cười nói: "Nói nhỏ cho tôi biết, có phải hồi cấp ba quen bạn gái nên ảnh hưởng đến việc học tập hay không, hửm?"
Cô vẫn còn nhớ khuôn mặt đỏ gây và cái kiểu đi như chạy của Nghiêm Minh Lãng ngày ấy.
Cũng nhớ sau khi Nghiêm Minh Lãng đi rồi, mình đã cười to như thế nào.
Nhưng không ai ngờ rằng, cái người Nghiêm Minh Lãng này, không chỉ giúp Bạch An học bổ túc để lấy được tấm phiếu điểm xinh đẹp để chứng minh cho Tạ Liên Thành thấy, sau đó, khi Bạch An thất hồn lạc phách, đi khỏi nước, im hơi lặng tiếng, cùng cô sang Mỹ.
Cảnh quay hôm nay, Bạch An và Nghiêm Minh Lãng, ở trong sân trường nơi đất khách, lần đầu chạm mặt nhau.
Lúc đầu Bạch An cho rằng, ba năm kế tiếp, hoặc trong thời gian dài hơn, cô cũng sẽ ở lại nơi xa lạ này.
Tạ Liên Thành vừa bị cô từ chối, theo hiểu biết của cô về người này, thì anh ta tuyệt đối sẽ không tìm cô lần nữa.
Mặt dày bất chấp tất cả đi theo sau lưng người ta, vĩnh viễn chỉ có riêng cô mà thôi.
Sau đó, đúng lúc, ở xứ sở xinh đẹp này, trong sân trường cổ điển, Bạch An ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy Nghiêm Minh Lãng đang dựa ngồi dựa vào cây, yên lặng xem tài liệu trong tay.
Anh ta mặc tây trang màu đen, áo sơ mi trắng được cài nghiêm chỉnh, cà vạt được thắt chỉnh tề, thêm cặp kính tri thức tạo cho người ta cảm giác cấm dục.
Nhưng Bạch An biết, dưới bộ đồ cực kỳ nghiêm túc này, là một Nghiêm Minh Lãng vô cùng đẹp trai.
Thân là người học giỏi nhất trường, lại có thêm ánh hào quang của cái thân phận là thiếu gia Nghiêm gia, ở trường Nghiêm Minh Lãng có rất nhiều người theo đuổi.
Nhưng bá chủ học tập này, hoàn toàn khác biệt với Bạch An.
Cả đại học... Không! Từ cấp hai, tất cả tâm tư của cô đều đặt trên người Tạ Liên Thành.
Nhưng bá chủ học tập Nghiêm Minh Lãng, người khác phái duy nhất anh ta tiếp xúc, có lẽ cũng chỉ có cô gái Bạch An thích bắt nạt anh ta mà thôi.
Tha hương gặp bạn cũ!
Vả lại người bạn này còn là một người bạn cũ đặc biệt!
Mắt Bạch An lập tức sáng lên.
Cô vừa chuẩn bị bắt chuyện với Nghiêm Minh Lãng, nhưng lại buông tay xuống, khẽ bước vòng qua sau cái cây Nghiêm Minh Lãng đang dựa.
Cô chuẩn bị dọa người bạn tốt này.
Cho nên không chú ý, thật ra từ đầu tới cuối, ánh mắt của Nghiêm Minh Lãng đều chỉ dừng lại ở một chỗ trên quyển sách.
Khi Bạch An nhẹ bước vòng ra phía sau, cơ thể căng thẳng của anh ta lập tức được thả lỏng, ngay cả khóe môi cũng khẽ cong lên.
Khi bàn tay mềm mại trắng nõn từ phía sau vươn tới, một tay rút quyển sách thật dày trên tay anh ta, Nghiêm Minh Lãng nhanh chóng thu lại sự dịu dàng trên mặt, đè cái tay đang quay kia lại, nghiêm túc nhìn Bạch An đang cười cợt phía sau.
Thật tốt... Trái tim Nghiêm Minh Lãng nóng lên, rốt cuộc cũng thấy được nụ cười của cô ấy rồi.
Nhưng sắc mặt anh ta vẫn nghiêm túc như cũ, đẩy gọng kính như bao con mọt sách khác, có chút bất đắc dĩ nói: "Tôi mới đến ngày đầu tiên, sao lại..."
"Tại chúng ta có duyên chứ sao!" Bạch An không chút nghi ngờ trả sách lại cho Nghiêm Minh Lãng, diệp gia quán, cười hì hì nói: "Lãng ca, sao cậu lại luân lạc tới trường tôi vậy? Không phải họ nói cậu tới trường đại học danh tiếng đào tạo chuyên sâu rồi sao? Nhưng nói gì thì nói, mấy năm tới, nhờ cậu chỉ giáo nhiều hơn rồi."
Vừa nói vừa giống như hai người anh em tốt, quàng tay qua vai Nghiêm Minh Lãng.
Nghiêm Minh Lãng chăm chú nhìn mặt Bạch An.
Cô ấy đang cười.
Giống như lần gặp gỡ nhiều năm trước, cười giống như không tim không phổi.
Nhưng Nghiêm Minh Lãng biết, dưới nụ cười của Bạch An bây giờ, đã không còn ngông cuồng và bồng bột như trước.
Trong mắt của cô, có sự đau khổ mà ngay cả chính bản thân cô cũng không nhận ra.
Nghiêm Minh Lãng nắm chặt quyển sách trong tay, gật đầu, nói: "Được."
Khi đó Nghiêm Minh Lãng cũng không biết, chuyện xưa của anh ta và Bạch An lại bắt đầu từ đó.
Có thế từ lúc sớm hơn, khi anh ta bỏ qua trường học tốt nhất trong nước, lựa chọn học chung trường với Bạch An, lựa chọn lặng lẽ bảo vệ Bạch An, khi đó, giữa trời xanh, đã mở ra chuyện xưa của họ.
Theo tiếng 'cut' của Sở Dực Thành, cảnh quay buổi chiều chính thức kết thúc.
Âu Dương Lạc lần đầu đóng phim, biểu hiện của anh ta không giống như hai người mới khác trong đoàn phim.
Ngay cả Đường Bội còn thấy lạ, rõ ràng tính cách nhân vật của Nghiêm Minh Lãng và Âu Dương Lạc khác nhau, nhưng sao Sở Dực Thành lại để anh ta gia nhập đoàn phim.
Cô không tin Sở Dực Thành bị Âu Dương gia uy hiếp, hoặc vì tiền tài trợ gì gì đó.
Phân cảnh buổi chiều, có thể nói là lần NG nhiều lần nhất của Đường Bội từ khi gia nhập đoàn phim tới nay.
Phong cách cá nhân của Âu Dương Lạc cũng rất rõ ràng, thỉnh thoảng lơ đãng giở tay nhấc chân, căn bản là một người ngang ngược có dã tâm, nào có nửa điểm hào hoa phong nhã câu nệ của bá chủ học tập.
Nhiều lần chính anh ta cũng cảm thấy hơi cứng, diễn được phân nửa đã dừng, cười như không cười nhìn Đường Bội.
Đường Bội không quen nhìn Âu Dương Lạc như vậy, cũng thấy hơi buồn cười.
Gian nan lắm mới quay xong, cô vừa đấm vai mình, vừa nhìn qua bên cạnh, Âu Dương Lạc cũng bị hành đến mệt mỏi, cười trêu: "Sao hả? Muốn rút lui à?"
"Rút lui?" Âu Dương Lạc nhíu mày, kinh ngạc lặp lại câu nói của Đường Bội.
Dáng vẻ anh ta bây giờ, giống như lúc huấn luyện, cũng không gò bó, không chịu thua như vậy.
"Trong từ điển của anh, không có hai chữ rút lui!" Âu Dương Lạc nhướng mày cười, cúi đầu nhìn kịch bản bị mình hành cả buổi chiều, nói: "Ngày mai chắc chắn anh sẽ khiến em nhìn bằng cặp mắt khác xưa."
Trải qua một buổi quay, chút xấu hổ nho nhỏ lúc trưa cũng biến mất.
Đường Bội vừa cười nói với Âu Dương Lạc vừa đi tới phòng nghỉ ngơi.
Sở Dực Thành đã thương lượng với nhà trường mượn chỗ này để quay phim, thế nhưng thiết bị ở đây cũng không thể nào đầy đủ như ở thành phố điện ảnh.
Chỉ có vài người có địa vị trong đoàn phim mới có phòng nghỉ và phòng hóa trang riêng, những người khác thì dùng chung một phòng.
Dù vậy, trong căn phòng trên tầng hai, vẫn có hơi chen chúc.
Đường Bội và Âu Dương Lạc dùng phòng hóa trang riêng, đi tới ngã rẽ hai người liền tách ra.
Từ đầu tới cuối chú Lợi vẫn đứng cách Đường Bội không xa, lúc này lại quan sát bốn phía, đi tới phòng hóa trang trước Đường Bội một bước.
Bình thường lúc cô quay Ann sẽ tự tìm thú vui, hôm nay lại lúng túng đứng canh ở cửa phòng hóa trang.
Thảo nào chú Lợi lại cảnh giác, Đường Bội dừng bước, như có điều suy nghĩ nhìn Ann.
Hiện tại có thể nói Ann là thợ trang điểm riêng của cô, không chỉ thế, cô ấy còn là bạn của Đường Bội.
Lúc này nét mặt Ann không phải xấu hổ mà là lo lắng.
Thấy đám người Đường Bội đi tới, rõ ràng mắt cô ấy sáng lên, bước nhanh tới đón.
Chỉ tiếc có người còn nhanh chân hơn.
Không biết từ lúc nào Lục Tử Mặc đã nhanh chân bước lên trước. Không cho Ann cơ hội nói chuyện đã hạ giọng nhìn Đường Bội, nói: "Sở thiếu đang chờ cô."
Rốt cuộc Đường Bội cũng hiểu tại sao Ann lại như vậy, trong lòng không khỏi thấy cảm kích.
Đường Bội không phải là người thích bàn luận chuyện riêng của mình với người khác, cho nên cô cũng không nói chuyện của mình và Sở Quân Việt cho Ann nghe.
Cho nên Ann cũng hiểu lầm.
Trong mắt cô ấy, quan hệ của Sở Quân Việt và Đường Bội cũng giống như những nữ diễn viên và kim chủ khác.
Cũng chính bởi vì vậy, cô ấy mới đứng chờ ở đây, đồng thời còn lo lắng như thế.
Nghĩ tới đây, Đường Bội cười trấn an nhìn Ann, quay lại gật đầu với Lục Tử Mặc, sau đó nói với chú Lợi: "Chú Lợi, không sao đâu!"
Lúc đi qua Ann, Đường Bội vỗ vai cô một cái, cười nói: "Đừng lo, không sao đâu."
Trong phòng hóa trang vô cùng yên tĩnh.
Đường Bội vừa đẩy cửa ra, đã nhìn thấy Sở Quân Việt im lặng ngồi trên ghế salon.
Cô đóng cửa phòng lại, tất cả những ánh mắt hoặc tò mò hoặc lo lắng đều bị ngăn ngoài cửa, bước chậm tới chỗ Sở Quân Việt đang chăm chú nhìn laptop.
Ghế không lớn, nhưng có thể chuẩn bị được căn phòng thế này, Sở Dực Thành đã tốn khá nhiều sức lực rồi.
Đường Bội cũng không cảm thấy có gì bất tiện.
Cô đi qua bàn trà, chống hai tay bên hông ghế của Sở Quân Việt, nhìn anh chằm chằm, cười nói: "Không phải hôm nay Sở thiếu rất bận rộn sao?"
Hai mắt Sở Quân Việt vẫn đặt trên màn hình laptop.
Đường Bội nhìn anh chốc lát thấy anh không nhìn mình cũng bắt chước anh nhìn vào màn hình laptop.
Trên máy không phải là tài liệu công việc, cũng không phải bất cứ thứ gì liên quan tới công việc, mà là phim.
Là cảnh quay từ đầu giờ trưa tới chiều của đám người Đường Bội.
Cảnh quay của cô và Âu Dương Lạc, nếu như thật sự có người có tư tâm, tùy tiện cắt chụp, cũng có thể ngắt được một vài hình ảnh mờ ám của hai người.
Ví dụ như cảnh Sở Quân Việt đang xem, Đường Bội và Âu Dương Lạc gặp lại nhau ở trường, cô vô cùng thân thiết nhiệt tình ôm vai anh ta, dáng vẻ cười cười nói nói.
Người quay hiển nhiên rất có kinh nghiệm về mặt này, nếu như nhìn lướt qua, sẽ cảm thấy cảnh Đường Bội chuyên tâm muốn đùa giỡn Âu Dương Lạc là chuyện bình thường.
Nhưng nếu quan sát kỹ một chút, sẽ phát hiện ánh mắt sau cặp kính của Âu Dương Lạc, cũng đang chăm chú nhìn Đường Bội.
"Quay tốt thật!" Đường Bội tán dương từ đáy lòng.
Cô ngồi lên tay vịn của ghế, cười hỏi: "Còn cảnh khác không?"
Sở Quân Việt hừ một cái, nhưng không bật cảnh khác cho Đường Bội xem.
Đường Bội chống cằm, nghiêng đầu nhìn mình và Âu Dương Lạc trên màn hình. Không thể không nói, cô và Âu Dương Lạc đều cực ăn ảnh. Trai đẹp, gái xinh, sánh vai chiến đấu, trong sân trường cổ điển, thoạt nhìn vô cùng xinh đẹp.
"Anh vội vã tới đây..." Sở Quân Việt không chịu bật, Đường Bội đành tự tìm cảnh khác để xem.
Quả nhiên không nằm ngoài dự đoán của cô, trong laptop của Sở Quân Việt vẫn còn những cảnh quay khác, đều là cảnh quay hồi chiều, hơn nữa tất cả đều là cảnh quay của Đường Bội và Âu Dương Lạc.
"Vì mấy đoạn phim này sao?" Đường Bội cười gượng nhìn Sở Quân Việt.
Sở Quân Việt mặt trầm như nước.
Đường Bội không kìm được mà bật cười.
Cô vươn tay qua, giống như Bạch An đối với Nghiêm Minh Lãng trong phim, nắm lấy cằm Sở Quân Việt, sau đó thuận thế ôm vai anh, cười nói: "Bạch An thích đùa giỡn Nghiêm Minh Lãng, nhưng mà em lại chỉ thích đùa giỡn Sở tổng thôi. Anh nói em phải làm sao mới tốt đây?"
Vừa nói cô vừa vòng tay qua gáy Sở Quân Việt, kéo anh về phía mình.
Tay còn lại ngả ngớn nâng cằm anh lên, cúi xuống hôn lên môi anh một cái rồi dời ra.
Lúc nói chuyện, hơi thở của cô phun lên môi Sở Quân Việt, nhìn đôi mắt sâu thẳm của đối phương, Đường Bội cười nói: "Cái bộ dạng nổi máu ghen này, em rất thích!"
Sở Quân Việt ôm lấy Đường Bội.
Anh chôn đầu ở bụng Đường Bội, khẽ gọi: "Bội Bội..."
Đuôi lông mày khóe mắt của Đường Bội đều là ý cười.
Cô vuốt tóc Sở Quân Việt, cười hỏi: "Thế nào?"
"Những hình ảnh này, đều do người nặc danh gửi cho anh." Sở Quân Việt giải thích nói: "Tuy anh mời rất nhiều vệ sĩ tới bảo vệ em, nhưng không có ý định can thiệp vào công việc của em."
"Em biết." Đường Bội đáp, ôm lại anh.
Sở Quân Việt ôm cô lên ngồi trên đùi mình, để cô tựa vào ngực mình, tiếp tục nói: "Người nặc danh gửi những thứ này tới, rõ ràng là không có ý tốt..."
Đường Bội nhẹ nhàng vuốt tóc anh.
"Chắc là cùng phe với người kia." Sở Quân Việt lại nói.
Đường Bội gật đầu.
Cái này không khó đoán.
Trước đó họ có thể ra tay với Đường Bội, nhưng bây giờ bên cạnh Đường Bội được Sở Quân Việt bố trí như thùng sắt, ngay cả ruồi cũng chui không lọt, những người đó muốn ra, thật sự khó.
Cho nên họ mới dùng đến chiêu này.
Có lẽ đối phương đã xác định tầm quan trọng của Đường Bội đối với nhà họ Sở, nên mới xài chiêu rút củi dưới đáy nồi, khích bác ly gian quan hệ của hai người, kích thích tâm trạng của Sở Quân Việt.
Đường Bội híp mắt.
Đúng lúc Sở Quân Việt ngẩng đầu lên nhìn cô.
Bốn mắt chạm vào nhau, đều thấy được sự nghi ngờ trong mắt nhau.
Sở Quân Việt trầm giọng nói: "Em cũng nghĩ đến."
"Không phải Lạc." Đường Bội chắc chắn nói: "Em tin tưởng Lạc, mặc kệ xảy ra chuyện gì, anh ấy cũng tuyệt đối không liên thủ với người muốn hại em."
Thái độ của cô rất chắc chắn, làm con ngươi của Sở Quân Việt cũng co rút lại.
Anh có chút không cam lòng nheo mắt nhìn Đường Bội, tuy anh cũng biết, chuyện này tuyệt đối không có sự tham dự của Âu Dương Lạc, nhưng hết lần này đến lần khác anh ta đều xuất hiện đúng lúc như vậy, thân là trùm thế lực ngầm ở Châu Âu, nếu không phải anh ta tự nguyện, ai có thể ép anh ta tham gia?
Nhưng mà Đường Bội tin tưởng Âu Dương Lạc thế này.
Một chút cũng không hoài nghi anh ta.
Điều này làm cho Sở Quân Việt khó chịu.
"Tại sao?" Anh không kìm lòng được, hỏi: "Tại sao em lại tin tưởng anh ta như vậy?' ( ở đây, Lạc nhỏ tuổi hơn SQV, nhưng vì sự tôn trọng giữa những người mạnh, nên mình để xưng hô giữa họ là 'anh' 'tôi')
"Lạc không biết làm chuyện như vậy." Đường Bội kiên nhẫn giải thích: "Lạc cũng không phải là người ngu xuẩn như thế." Diệp gia quán.
"Có thể vì vậy, cho nên anh mới mạo hiểm làm thế thì sao?" Giọng của Sở Quân Việt trở nên lạnh lẽo.
Anh thật sự không thích Đường Bội tin tưởng và bảo vệ Âu Dương Lạc như vậy.
"Không thể nào." Đường Bội lại mỉm cười.
Giống như vì trấn an Sở Quân Việt, cô cúi đầu hôn lên môi anh một cái, nói tiếp: "Nếu như là Lạc, anh ấy tuyệt đối sẽ không tính sai một điểm."
"Điểm nào?" Sở Quân Việt hỏi.
"Người chuyển mấy thứ này cho anh, sẽ phải nghĩ đến, mặc kệ hắn giấu tên thế nào, em cũng đều có cách, tìm được địa chỉ email của hắn." Đường Bội cười tự tin: "Nếu như là Lạc, anh ấy tuyệt đối sẽ không quên điểm này. Cho nên..."
Cô nghiêng người, ngón tay thon dài gõ mấy cái trên bàn phím, từ tốn nói: "Không phải Lạc."
Sở Quân Việt nuốt sạch cơn tức.
Anh nhìn nụ cười tự tin trên mặt Đường Bội, không kìm được mà ôm chặt cô hơn.
Chóp mũi của anh đều là mùi hương của Đường Bội, nhưng lòng cũng nôn nóng như vậy.
"Thật ra anh cũng không nghĩ là Âu Dương Lạc..." Sở Quân Việt buồn bực nói.
"Nhưng mà anh ghen." Lúc Đường Bội quay đầu nhìn anh, anh bổ sung thêm một câu.
Lúc này đây, Đường Bội cười rộ lên.
"Em đóng phim anh không phản đối." Sở Quân Việt không nhìn Đường Bội, nói: "Nhưng anh ghét em và anh ta diễn chung."
Anh càng rầu rĩ không vui, nụ cười trên mặt Đường Bội càng rõ hơn.
"Anh không tin em sao?" Đường Bội cúi đầu, hôn lên trán anh, cười nói: "Đây chỉ là quay phim mà thôi. Với lại lúc nãy không phải em đã nói rồi sao? Mặc kệ trong phim em và những diễn viên nam khác diễn thế nào, việc này em chỉ nghĩ muốn làm cùng anh."
"Lần trước em và Cố Diệp diễn hôn, anh đã rất kìm chế, mới bỏ qua cho hắn." Sở Quân Việt trầm giọng nói.
Lúc anh và Đường Bội ở cùng nhau, anh đều bằng lòng yếu thế trước cô.
Trong mắt Sở Quân Việt, đó không phải chuyện mất mặt gì.
Lúc này giống như bị kích thích, ngay cả giọng nói cũng có vẻ hơi u sầu, ánh mắt lại có chút sắc bén.
Đường Bội nhướng mày, kinh ngạc nhìn Sở Quân Việt, không hiểu tại sao tự nhiên anh lại lật nợ cũ ra nói.
"Anh biết, đấy chỉ là công việc." Sở Quân Việt lại nói: "Nên anh mới miễn cưỡng ép bản thân nhẫn nại, không bắt em nhốt lại, nhốt vào chỗ chỉ có mình anh nhìn thấy."
Đường Bội bật cười.
Sở Quân Việt lại nói tiếp: "Bởi vì Cố Diệp đối với em mà nói, chỉ là một người qua đường, nếu như hai người vẫn ở lại giới giải trí, có lẽ sẽ có hợp tác tiếp, có lẽ cũng sẽ không. Bất luận thế nào, đối với em mà nói, hắn chỉ là một người có cũng như không mà thôi."
Sở Quân Việt nhắm mắt lại, ép mình nhìn vào màn hình latop, nhìn Đường Bội và Âu Dương Lạc cùng nói cùng cười.
Anh nhìn Đường Bội, khẽ nói: "Nhưng nếu anh thật sự làm như vậy, có phải em sẽ rời xa anh không?"
"Sao lại thế?" Đường Bội dịu dàng sờ trán anh, cười nói: "Với em mà nói, anh là người vô cùng quan trọng, diệp gia quán, sao em có thể nói ra hai chữ chia tay đơn giản như vậy?"
"Bội Bội..." Sở Quân Việt thì thào: "Nếu lại xảy ra chuyện như vậy, anh thật sự không biết mình có thể khống chế bản thân hay không."
Anh sờ mặt Đường Bội, nói: "Cứ tiếp tục như vậy, anh chắc chắn sẽ trở nên càng đáng sợ, khiến em cũng không chịu nổi, ngay cả anh cũng khinh bỉ chính mình..."
Đường Bội nhìn anh chăm chú, cười nói: "Nói đi, anh muốn nói cái gì? Là muốn em không diễn chung với Lạc nữa hả? Hay kêu chú út sa thải anh ấy?"
Sở Quân Việt quay đầu qua chỗ khác, lỗ tai đỏ lên.
Có một cô vợ thông minh như vậy, thật là đau đớn mà cũng vui sướng.
"Diễn hôn, xóa sạch."
"Được."
"Ôm ấp, xóa."
"..."
"Nắm tay, anh cũng không thích."
".... Sở tổng của em muốn em và anh ấy đứng cách nhau ba bước khi diễn sao?" Đường Bội không thể nhịn được nữa, cười nói.
Ai biết Sở Quân Việt quay đầu lại nhìn cô, nghiêm túc nói: "Như vậy rất hợp ý anh."
Đường Bội giật mình, nhưng nhanh chóng cười nói: "Còn chưa quay, thế mà anh đã nhập vai rồi à?"
Lúc Âu Dương Lạc quay lại nhìn cô, cô đã nhìn sang hướng khác. Trên mặt là nụ cười dịu dàng-- đây là Đường Bội mà Âu Dương Lạc rất hiếm khi được thấy.
Đường Bội mà anh ta biết, kiêu ngạo, độc lập, kiên cường, nhưng xưa nay đều không cho phép bản thân để lộ sự mềm yếu trước mặt người khác.
"Bội Bội..." Âu Dương Lạc đặt tay lên vai Đường Bội.
"?" Đường Bội quay đầu nhìn anh ta, cười hỏi: "Sao vậy?"
Cô im lặng nhìn Âu Dương Lạc, nghiêm túc nói: "Lạc, em biết anh rất quan tâm em, nhưng anh không cần vì em mà làm đến mức này. Em..."
Đường Bội duỗi tay vuốt cành cây khô bên cạnh, cười nói: "Những năm tháng cùng lớn lên với Lạc, đối với em mà nói, nó rất quý giá, là sự tồn tại mà không có bất kỳ thứ gì có thể thay thế được. Tình bạn với anh, cũng là tình bạn quý giá nhất trong cuộc đời này của em."
Cô vỗ lên vai Âu Dương Lạc một cái, cười nói: "Anh cũng là người bạn tốt nhất của em."
"Bội Bội..." Giọng Âu Dương Lạc trở nên khô khốc.
Nhưng đúng thật là như vậy, cho nên thua thảm hại.
Vì anh ta trễ một bước, rõ ràng không hề kém Sở Quân Việt, vì thân phận nên mới xảy ra kết cục hôm nay.
"Em vẫn thích cách ở chung của chúng ta trước đây hơn." Đường Bội lại cười nói: "Anh và em đều có chuyện của riêng mình, đều có thể tự do làm chuyện mình muốn làm, cuộc đời nhìn như không có giao điểm, nhưng khi đối phương cần đều xuất hiện đúng lúc, vậy là đủ rồi."
Đường Bội vỗ vai Âu Dương Lạc.
Đối với tình cảm của Âu Dương Lạc, nếu nói khi còn niên thiếu có thể vì đối phương không thèm để ý mà không hề có cảm giác thì hiện tại, cô đã thấy rõ.
Nhưng nếu thật sự coi đối phương là bạn, cái gọi là không đành lòng tổn thương và nhẹ dạ, chỉ càng làm cho đối phương tổn thương sâu hơn mà thôi.
Đường Bội tin tưởng mình hiểu rõ đạo lý này, Âu Dương Lạc cũng sẽ hiểu.
Sau này Âu Dương Lạc sẽ gặp được người toàn tâm toàn ý yêu anh, trong mắt, trong lòng đều là cô gái đó, không cần cứ luôn mong mà không được, chỉ có thể đứng từ xa khó chịu nhìn Đường Bội.
Cô sẽ không để cho tình huống như vậy xuất hiện.
Sở Dực Thành đang vẫy tay gọi cô và Âu Dương Lạc qua, Đường Bội nghiêng đầu nhìn Âu Dương Lạc, cười nói: "Sao? Bây giờ đổi ý vẫn còn kịp."
Dù sao Âu Dương Lạc ghét cái giới này thế nào, sao cô lại không hiểu.
Nhưng Âu Dương Lạc chỉ kinh ngạc nhìn cô, rồi đột nhiên mỉm cười.
Bọn họ đều đã trải qua gió tanh mưa máu, bước ra từ những đợt huấn luyện tàn khốc.
Đường Bội cũng đủ quyết đoán, sao anh ta có thể không biết?!
"Thử một chút cũng không có gì xấu." Âu Dương Lạc cười nhạt, bước đi qua chỗ Sở Dực Thành trước.
Anh ta đi được mấy bước, quay lại nhìn Đường Bội vẫn còn đứng đó, cười nói: "Sao vậy?"
"Đừng hối hận nhé." Đường Bội nhìn Âu Dương Lạc cười như không có gì, từ từ bước tới, nói: "Người mới, quay lại một cảnh mười, hai mươi lần cũng là chuyện bình thường."
Âu Dương Lạc ho nhẹ một cái, cười nói: "Diễn hôn thì sao? Cũng có thể NG mười mấy hai mươi lần hả?"
Anh ta vừa nói vừa hoạt động tay chân, cười to nói: "Anh phải cố gắng mới được."
Nói chuyện với nhau xong, giữa hai người không còn ngượng ngùng như lúc mới gặp nữa.
Đường Bội lại quá rõ, một người mạnh mẽ như Âu Dương Lạc, bất luận gặp phải đả kích gì, cũng sẽ không cần người bên cạnh đồng tình và thương hại.
Dù cho nó là thật lòng.
Cô bước nhanh hơn, đi về phía Sở Dực Thành.
"Bội Bội." Âu Dương Lạc đột nhiên gọi.
"Sao?" Đường Bội dừng bước quay sang nhìn anh ta."
"Anh có thể hỏi, rốt cuộc anh kém người kia ở chỗ nào không?"
Đường Bội suy nghĩ một chút, cô nhìn sự nghiêm túc trên mặt Âu Dương Lạc, nhìn người đàn ông đẹp trai, mạnh mẽ, đủ để nhiều cô gái điên cuồng này, cười nhạt.
Cô không trả lời vấn đề này, chỉ khẽ ngâm nga bước tiếp về phía Sở Dực Thành.
Giai điệu xa lạ, nhưng anh ta vẫn nghe rõ từng chữ: "Em đau đớn khóc thảm thiết trước mặt anh..." Diệp gia quán.
Cả người Âu Dương Lạc bổng nhiên cứng ngắc.
Anh ta và Đường Bội là thanh mai trúc mã, chứng kiến quá trình trưởng thành của nhau, nhưng anh ta chưa bao giờ thấy, Đường Bội kiên cường nhường này, khóc trước mặt mình.
Âu Dương Lạc siết chặt hai nắm đấm.
Anh ta không thể nào tưởng tượng được, cảnh Đường Bội khóc lóc trước mặt Sở Quân Việt.
Nhưng mà...
Anh ta biết, cho dù Đường Bội kiên cường thế nào, cũng đã trải qua lúc đau đến xé lòng.
Anh ta cũng biết, Đường Bội đã cắn răng để đi đến hôm nay như thế nào.
Nhưng hình như, anh ta chưa từng chân chính cho cô một cái ôm dịu dàng thoải mái.
Âu Dương Lạc từ từ buông lỏng hai tay.
Anh ta nghĩ rằng mình thua trong khi cạnh tranh với Sở Quân Việt, nhưng bây giờ mới phát hiện, thì ra lúc vừa bắt đầu, mình đã thua triệt để.
Âu Dương Lạc kinh ngạc nhìn Đường Bội đã đi xa, bóng lưng cao gầy nhưng lại có chút yếu ớt, thời đánh đấm sinh tồn trong rừng, mồ hôi đổ như mưa đã qua.
Anh ta nhìn lại chính mình, hồi ấy vì tranh giành vị trí thứ nhất với Đường Bội mà mặt đỏ gây, cả hai không ai nhường ai.
Anh ta cũng nhớ rõ, lần đầu tiên mình và Đường Bội cùng tham gia huấn luyện sinh tồn dã ngoại, lúc ấy Đường Bội bị thương ở chân, trước ánh mắt cười nhạo khiêu khích của mình, quật cường thu lại nước mắt sắp chảy xuống...
Mặc dù sau đó anh ta hết lòng xử lý vết thương cho cô, mấy ngày sau, kiên nhẫn chờ Đường Bội, không để cô đang bị thương mà tụt lại phía sau... Nhưng tất cả, đều bị lời nói ác độc của anh ta vây lấy.
Tay Âu Dương Lạc run rẩy.
Những chuyện cũ tưởng rằng đã lãng quên, cứ hiện ra từng chút.
Thì ra, mối ràng buộc giữa họ, lại sâu và nhiều như thế.
Chỉ tiếc...
Chuyện cũ, không bao giờ có thể thay đổi!
Đường Bội đang nghe Sở Dực Thành nói đùa, nhìn qua mới thấy Âu Dương Lạc đang cười, vẻ mặt lại hơi lạ, nhưng cô cũng không nói gì, chỉ tiếp tục nghe Sở Dực Thành nói.
Xế chiều hôm đó quay cảnh của nam thứ số 2 và nữ chính, nhưng thật ra cũng là lần đầu nữ chính và Nghiêm Minh Lãng gặp nhau.
Nghiêm gia và Bạch gia mấy đời thân nhau, Nghiêm Minh Lãng và Bạch An đã quen biết nhau từ nhỏ.
Nghiêm Minh Lãng còn là bạn học đại học của Bạch An.
Lúc họ quen nhau, chính là lúc Bạch An đau khổ theo đuổi Tạ Liên Thành.
Thành tích của Bạch An tuy cũng không tệ, nhưng đối với Nghiêm Minh Lãng luôn đứng nhất trường mà nói, lúc đó anh ta vào học ở trường đại học này, làm cho mọi người hết sức kinh ngạc.
Bao gồm cả Bạch An.
Cô từng cười đùa đứng trong sân trường chặn đường Nghiêm Minh Lãng, người mà như không cùng thế giới với cô, dưới sự chỉ chỏ của các học sinh, lớn gan đùa anh ta: "Nghiêm Minh Lãng, cậu không phải là học sinh giỏi nhất trường sao? Sau lại lưu lạc tới trường tôi vậy?" (muốn để 'lạc trôi' cơ =)))
Cô còn nắm cằm Nghiêm Minh Lãng, cười nói: "Nói nhỏ cho tôi biết, có phải hồi cấp ba quen bạn gái nên ảnh hưởng đến việc học tập hay không, hửm?"
Cô vẫn còn nhớ khuôn mặt đỏ gây và cái kiểu đi như chạy của Nghiêm Minh Lãng ngày ấy.
Cũng nhớ sau khi Nghiêm Minh Lãng đi rồi, mình đã cười to như thế nào.
Nhưng không ai ngờ rằng, cái người Nghiêm Minh Lãng này, không chỉ giúp Bạch An học bổ túc để lấy được tấm phiếu điểm xinh đẹp để chứng minh cho Tạ Liên Thành thấy, sau đó, khi Bạch An thất hồn lạc phách, đi khỏi nước, im hơi lặng tiếng, cùng cô sang Mỹ.
Cảnh quay hôm nay, Bạch An và Nghiêm Minh Lãng, ở trong sân trường nơi đất khách, lần đầu chạm mặt nhau.
Lúc đầu Bạch An cho rằng, ba năm kế tiếp, hoặc trong thời gian dài hơn, cô cũng sẽ ở lại nơi xa lạ này.
Tạ Liên Thành vừa bị cô từ chối, theo hiểu biết của cô về người này, thì anh ta tuyệt đối sẽ không tìm cô lần nữa.
Mặt dày bất chấp tất cả đi theo sau lưng người ta, vĩnh viễn chỉ có riêng cô mà thôi.
Sau đó, đúng lúc, ở xứ sở xinh đẹp này, trong sân trường cổ điển, Bạch An ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy Nghiêm Minh Lãng đang dựa ngồi dựa vào cây, yên lặng xem tài liệu trong tay.
Anh ta mặc tây trang màu đen, áo sơ mi trắng được cài nghiêm chỉnh, cà vạt được thắt chỉnh tề, thêm cặp kính tri thức tạo cho người ta cảm giác cấm dục.
Nhưng Bạch An biết, dưới bộ đồ cực kỳ nghiêm túc này, là một Nghiêm Minh Lãng vô cùng đẹp trai.
Thân là người học giỏi nhất trường, lại có thêm ánh hào quang của cái thân phận là thiếu gia Nghiêm gia, ở trường Nghiêm Minh Lãng có rất nhiều người theo đuổi.
Nhưng bá chủ học tập này, hoàn toàn khác biệt với Bạch An.
Cả đại học... Không! Từ cấp hai, tất cả tâm tư của cô đều đặt trên người Tạ Liên Thành.
Nhưng bá chủ học tập Nghiêm Minh Lãng, người khác phái duy nhất anh ta tiếp xúc, có lẽ cũng chỉ có cô gái Bạch An thích bắt nạt anh ta mà thôi.
Tha hương gặp bạn cũ!
Vả lại người bạn này còn là một người bạn cũ đặc biệt!
Mắt Bạch An lập tức sáng lên.
Cô vừa chuẩn bị bắt chuyện với Nghiêm Minh Lãng, nhưng lại buông tay xuống, khẽ bước vòng qua sau cái cây Nghiêm Minh Lãng đang dựa.
Cô chuẩn bị dọa người bạn tốt này.
Cho nên không chú ý, thật ra từ đầu tới cuối, ánh mắt của Nghiêm Minh Lãng đều chỉ dừng lại ở một chỗ trên quyển sách.
Khi Bạch An nhẹ bước vòng ra phía sau, cơ thể căng thẳng của anh ta lập tức được thả lỏng, ngay cả khóe môi cũng khẽ cong lên.
Khi bàn tay mềm mại trắng nõn từ phía sau vươn tới, một tay rút quyển sách thật dày trên tay anh ta, Nghiêm Minh Lãng nhanh chóng thu lại sự dịu dàng trên mặt, đè cái tay đang quay kia lại, nghiêm túc nhìn Bạch An đang cười cợt phía sau.
Thật tốt... Trái tim Nghiêm Minh Lãng nóng lên, rốt cuộc cũng thấy được nụ cười của cô ấy rồi.
Nhưng sắc mặt anh ta vẫn nghiêm túc như cũ, đẩy gọng kính như bao con mọt sách khác, có chút bất đắc dĩ nói: "Tôi mới đến ngày đầu tiên, sao lại..."
"Tại chúng ta có duyên chứ sao!" Bạch An không chút nghi ngờ trả sách lại cho Nghiêm Minh Lãng, diệp gia quán, cười hì hì nói: "Lãng ca, sao cậu lại luân lạc tới trường tôi vậy? Không phải họ nói cậu tới trường đại học danh tiếng đào tạo chuyên sâu rồi sao? Nhưng nói gì thì nói, mấy năm tới, nhờ cậu chỉ giáo nhiều hơn rồi."
Vừa nói vừa giống như hai người anh em tốt, quàng tay qua vai Nghiêm Minh Lãng.
Nghiêm Minh Lãng chăm chú nhìn mặt Bạch An.
Cô ấy đang cười.
Giống như lần gặp gỡ nhiều năm trước, cười giống như không tim không phổi.
Nhưng Nghiêm Minh Lãng biết, dưới nụ cười của Bạch An bây giờ, đã không còn ngông cuồng và bồng bột như trước.
Trong mắt của cô, có sự đau khổ mà ngay cả chính bản thân cô cũng không nhận ra.
Nghiêm Minh Lãng nắm chặt quyển sách trong tay, gật đầu, nói: "Được."
Khi đó Nghiêm Minh Lãng cũng không biết, chuyện xưa của anh ta và Bạch An lại bắt đầu từ đó.
Có thế từ lúc sớm hơn, khi anh ta bỏ qua trường học tốt nhất trong nước, lựa chọn học chung trường với Bạch An, lựa chọn lặng lẽ bảo vệ Bạch An, khi đó, giữa trời xanh, đã mở ra chuyện xưa của họ.
Theo tiếng 'cut' của Sở Dực Thành, cảnh quay buổi chiều chính thức kết thúc.
Âu Dương Lạc lần đầu đóng phim, biểu hiện của anh ta không giống như hai người mới khác trong đoàn phim.
Ngay cả Đường Bội còn thấy lạ, rõ ràng tính cách nhân vật của Nghiêm Minh Lãng và Âu Dương Lạc khác nhau, nhưng sao Sở Dực Thành lại để anh ta gia nhập đoàn phim.
Cô không tin Sở Dực Thành bị Âu Dương gia uy hiếp, hoặc vì tiền tài trợ gì gì đó.
Phân cảnh buổi chiều, có thể nói là lần NG nhiều lần nhất của Đường Bội từ khi gia nhập đoàn phim tới nay.
Phong cách cá nhân của Âu Dương Lạc cũng rất rõ ràng, thỉnh thoảng lơ đãng giở tay nhấc chân, căn bản là một người ngang ngược có dã tâm, nào có nửa điểm hào hoa phong nhã câu nệ của bá chủ học tập.
Nhiều lần chính anh ta cũng cảm thấy hơi cứng, diễn được phân nửa đã dừng, cười như không cười nhìn Đường Bội.
Đường Bội không quen nhìn Âu Dương Lạc như vậy, cũng thấy hơi buồn cười.
Gian nan lắm mới quay xong, cô vừa đấm vai mình, vừa nhìn qua bên cạnh, Âu Dương Lạc cũng bị hành đến mệt mỏi, cười trêu: "Sao hả? Muốn rút lui à?"
"Rút lui?" Âu Dương Lạc nhíu mày, kinh ngạc lặp lại câu nói của Đường Bội.
Dáng vẻ anh ta bây giờ, giống như lúc huấn luyện, cũng không gò bó, không chịu thua như vậy.
"Trong từ điển của anh, không có hai chữ rút lui!" Âu Dương Lạc nhướng mày cười, cúi đầu nhìn kịch bản bị mình hành cả buổi chiều, nói: "Ngày mai chắc chắn anh sẽ khiến em nhìn bằng cặp mắt khác xưa."
Trải qua một buổi quay, chút xấu hổ nho nhỏ lúc trưa cũng biến mất.
Đường Bội vừa cười nói với Âu Dương Lạc vừa đi tới phòng nghỉ ngơi.
Sở Dực Thành đã thương lượng với nhà trường mượn chỗ này để quay phim, thế nhưng thiết bị ở đây cũng không thể nào đầy đủ như ở thành phố điện ảnh.
Chỉ có vài người có địa vị trong đoàn phim mới có phòng nghỉ và phòng hóa trang riêng, những người khác thì dùng chung một phòng.
Dù vậy, trong căn phòng trên tầng hai, vẫn có hơi chen chúc.
Đường Bội và Âu Dương Lạc dùng phòng hóa trang riêng, đi tới ngã rẽ hai người liền tách ra.
Từ đầu tới cuối chú Lợi vẫn đứng cách Đường Bội không xa, lúc này lại quan sát bốn phía, đi tới phòng hóa trang trước Đường Bội một bước.
Bình thường lúc cô quay Ann sẽ tự tìm thú vui, hôm nay lại lúng túng đứng canh ở cửa phòng hóa trang.
Thảo nào chú Lợi lại cảnh giác, Đường Bội dừng bước, như có điều suy nghĩ nhìn Ann.
Hiện tại có thể nói Ann là thợ trang điểm riêng của cô, không chỉ thế, cô ấy còn là bạn của Đường Bội.
Lúc này nét mặt Ann không phải xấu hổ mà là lo lắng.
Thấy đám người Đường Bội đi tới, rõ ràng mắt cô ấy sáng lên, bước nhanh tới đón.
Chỉ tiếc có người còn nhanh chân hơn.
Không biết từ lúc nào Lục Tử Mặc đã nhanh chân bước lên trước. Không cho Ann cơ hội nói chuyện đã hạ giọng nhìn Đường Bội, nói: "Sở thiếu đang chờ cô."
Rốt cuộc Đường Bội cũng hiểu tại sao Ann lại như vậy, trong lòng không khỏi thấy cảm kích.
Đường Bội không phải là người thích bàn luận chuyện riêng của mình với người khác, cho nên cô cũng không nói chuyện của mình và Sở Quân Việt cho Ann nghe.
Cho nên Ann cũng hiểu lầm.
Trong mắt cô ấy, quan hệ của Sở Quân Việt và Đường Bội cũng giống như những nữ diễn viên và kim chủ khác.
Cũng chính bởi vì vậy, cô ấy mới đứng chờ ở đây, đồng thời còn lo lắng như thế.
Nghĩ tới đây, Đường Bội cười trấn an nhìn Ann, quay lại gật đầu với Lục Tử Mặc, sau đó nói với chú Lợi: "Chú Lợi, không sao đâu!"
Lúc đi qua Ann, Đường Bội vỗ vai cô một cái, cười nói: "Đừng lo, không sao đâu."
Trong phòng hóa trang vô cùng yên tĩnh.
Đường Bội vừa đẩy cửa ra, đã nhìn thấy Sở Quân Việt im lặng ngồi trên ghế salon.
Cô đóng cửa phòng lại, tất cả những ánh mắt hoặc tò mò hoặc lo lắng đều bị ngăn ngoài cửa, bước chậm tới chỗ Sở Quân Việt đang chăm chú nhìn laptop.
Ghế không lớn, nhưng có thể chuẩn bị được căn phòng thế này, Sở Dực Thành đã tốn khá nhiều sức lực rồi.
Đường Bội cũng không cảm thấy có gì bất tiện.
Cô đi qua bàn trà, chống hai tay bên hông ghế của Sở Quân Việt, nhìn anh chằm chằm, cười nói: "Không phải hôm nay Sở thiếu rất bận rộn sao?"
Hai mắt Sở Quân Việt vẫn đặt trên màn hình laptop.
Đường Bội nhìn anh chốc lát thấy anh không nhìn mình cũng bắt chước anh nhìn vào màn hình laptop.
Trên máy không phải là tài liệu công việc, cũng không phải bất cứ thứ gì liên quan tới công việc, mà là phim.
Là cảnh quay từ đầu giờ trưa tới chiều của đám người Đường Bội.
Cảnh quay của cô và Âu Dương Lạc, nếu như thật sự có người có tư tâm, tùy tiện cắt chụp, cũng có thể ngắt được một vài hình ảnh mờ ám của hai người.
Ví dụ như cảnh Sở Quân Việt đang xem, Đường Bội và Âu Dương Lạc gặp lại nhau ở trường, cô vô cùng thân thiết nhiệt tình ôm vai anh ta, dáng vẻ cười cười nói nói.
Người quay hiển nhiên rất có kinh nghiệm về mặt này, nếu như nhìn lướt qua, sẽ cảm thấy cảnh Đường Bội chuyên tâm muốn đùa giỡn Âu Dương Lạc là chuyện bình thường.
Nhưng nếu quan sát kỹ một chút, sẽ phát hiện ánh mắt sau cặp kính của Âu Dương Lạc, cũng đang chăm chú nhìn Đường Bội.
"Quay tốt thật!" Đường Bội tán dương từ đáy lòng.
Cô ngồi lên tay vịn của ghế, cười hỏi: "Còn cảnh khác không?"
Sở Quân Việt hừ một cái, nhưng không bật cảnh khác cho Đường Bội xem.
Đường Bội chống cằm, nghiêng đầu nhìn mình và Âu Dương Lạc trên màn hình. Không thể không nói, cô và Âu Dương Lạc đều cực ăn ảnh. Trai đẹp, gái xinh, sánh vai chiến đấu, trong sân trường cổ điển, thoạt nhìn vô cùng xinh đẹp.
"Anh vội vã tới đây..." Sở Quân Việt không chịu bật, Đường Bội đành tự tìm cảnh khác để xem.
Quả nhiên không nằm ngoài dự đoán của cô, trong laptop của Sở Quân Việt vẫn còn những cảnh quay khác, đều là cảnh quay hồi chiều, hơn nữa tất cả đều là cảnh quay của Đường Bội và Âu Dương Lạc.
"Vì mấy đoạn phim này sao?" Đường Bội cười gượng nhìn Sở Quân Việt.
Sở Quân Việt mặt trầm như nước.
Đường Bội không kìm được mà bật cười.
Cô vươn tay qua, giống như Bạch An đối với Nghiêm Minh Lãng trong phim, nắm lấy cằm Sở Quân Việt, sau đó thuận thế ôm vai anh, cười nói: "Bạch An thích đùa giỡn Nghiêm Minh Lãng, nhưng mà em lại chỉ thích đùa giỡn Sở tổng thôi. Anh nói em phải làm sao mới tốt đây?"
Vừa nói cô vừa vòng tay qua gáy Sở Quân Việt, kéo anh về phía mình.
Tay còn lại ngả ngớn nâng cằm anh lên, cúi xuống hôn lên môi anh một cái rồi dời ra.
Lúc nói chuyện, hơi thở của cô phun lên môi Sở Quân Việt, nhìn đôi mắt sâu thẳm của đối phương, Đường Bội cười nói: "Cái bộ dạng nổi máu ghen này, em rất thích!"
Sở Quân Việt ôm lấy Đường Bội.
Anh chôn đầu ở bụng Đường Bội, khẽ gọi: "Bội Bội..."
Đuôi lông mày khóe mắt của Đường Bội đều là ý cười.
Cô vuốt tóc Sở Quân Việt, cười hỏi: "Thế nào?"
"Những hình ảnh này, đều do người nặc danh gửi cho anh." Sở Quân Việt giải thích nói: "Tuy anh mời rất nhiều vệ sĩ tới bảo vệ em, nhưng không có ý định can thiệp vào công việc của em."
"Em biết." Đường Bội đáp, ôm lại anh.
Sở Quân Việt ôm cô lên ngồi trên đùi mình, để cô tựa vào ngực mình, tiếp tục nói: "Người nặc danh gửi những thứ này tới, rõ ràng là không có ý tốt..."
Đường Bội nhẹ nhàng vuốt tóc anh.
"Chắc là cùng phe với người kia." Sở Quân Việt lại nói.
Đường Bội gật đầu.
Cái này không khó đoán.
Trước đó họ có thể ra tay với Đường Bội, nhưng bây giờ bên cạnh Đường Bội được Sở Quân Việt bố trí như thùng sắt, ngay cả ruồi cũng chui không lọt, những người đó muốn ra, thật sự khó.
Cho nên họ mới dùng đến chiêu này.
Có lẽ đối phương đã xác định tầm quan trọng của Đường Bội đối với nhà họ Sở, nên mới xài chiêu rút củi dưới đáy nồi, khích bác ly gian quan hệ của hai người, kích thích tâm trạng của Sở Quân Việt.
Đường Bội híp mắt.
Đúng lúc Sở Quân Việt ngẩng đầu lên nhìn cô.
Bốn mắt chạm vào nhau, đều thấy được sự nghi ngờ trong mắt nhau.
Sở Quân Việt trầm giọng nói: "Em cũng nghĩ đến."
"Không phải Lạc." Đường Bội chắc chắn nói: "Em tin tưởng Lạc, mặc kệ xảy ra chuyện gì, anh ấy cũng tuyệt đối không liên thủ với người muốn hại em."
Thái độ của cô rất chắc chắn, làm con ngươi của Sở Quân Việt cũng co rút lại.
Anh có chút không cam lòng nheo mắt nhìn Đường Bội, tuy anh cũng biết, chuyện này tuyệt đối không có sự tham dự của Âu Dương Lạc, nhưng hết lần này đến lần khác anh ta đều xuất hiện đúng lúc như vậy, thân là trùm thế lực ngầm ở Châu Âu, nếu không phải anh ta tự nguyện, ai có thể ép anh ta tham gia?
Nhưng mà Đường Bội tin tưởng Âu Dương Lạc thế này.
Một chút cũng không hoài nghi anh ta.
Điều này làm cho Sở Quân Việt khó chịu.
"Tại sao?" Anh không kìm lòng được, hỏi: "Tại sao em lại tin tưởng anh ta như vậy?' ( ở đây, Lạc nhỏ tuổi hơn SQV, nhưng vì sự tôn trọng giữa những người mạnh, nên mình để xưng hô giữa họ là 'anh' 'tôi')
"Lạc không biết làm chuyện như vậy." Đường Bội kiên nhẫn giải thích: "Lạc cũng không phải là người ngu xuẩn như thế." Diệp gia quán.
"Có thể vì vậy, cho nên anh mới mạo hiểm làm thế thì sao?" Giọng của Sở Quân Việt trở nên lạnh lẽo.
Anh thật sự không thích Đường Bội tin tưởng và bảo vệ Âu Dương Lạc như vậy.
"Không thể nào." Đường Bội lại mỉm cười.
Giống như vì trấn an Sở Quân Việt, cô cúi đầu hôn lên môi anh một cái, nói tiếp: "Nếu như là Lạc, anh ấy tuyệt đối sẽ không tính sai một điểm."
"Điểm nào?" Sở Quân Việt hỏi.
"Người chuyển mấy thứ này cho anh, sẽ phải nghĩ đến, mặc kệ hắn giấu tên thế nào, em cũng đều có cách, tìm được địa chỉ email của hắn." Đường Bội cười tự tin: "Nếu như là Lạc, anh ấy tuyệt đối sẽ không quên điểm này. Cho nên..."
Cô nghiêng người, ngón tay thon dài gõ mấy cái trên bàn phím, từ tốn nói: "Không phải Lạc."
Sở Quân Việt nuốt sạch cơn tức.
Anh nhìn nụ cười tự tin trên mặt Đường Bội, không kìm được mà ôm chặt cô hơn.
Chóp mũi của anh đều là mùi hương của Đường Bội, nhưng lòng cũng nôn nóng như vậy.
"Thật ra anh cũng không nghĩ là Âu Dương Lạc..." Sở Quân Việt buồn bực nói.
"Nhưng mà anh ghen." Lúc Đường Bội quay đầu nhìn anh, anh bổ sung thêm một câu.
Lúc này đây, Đường Bội cười rộ lên.
"Em đóng phim anh không phản đối." Sở Quân Việt không nhìn Đường Bội, nói: "Nhưng anh ghét em và anh ta diễn chung."
Anh càng rầu rĩ không vui, nụ cười trên mặt Đường Bội càng rõ hơn.
"Anh không tin em sao?" Đường Bội cúi đầu, hôn lên trán anh, cười nói: "Đây chỉ là quay phim mà thôi. Với lại lúc nãy không phải em đã nói rồi sao? Mặc kệ trong phim em và những diễn viên nam khác diễn thế nào, việc này em chỉ nghĩ muốn làm cùng anh."
"Lần trước em và Cố Diệp diễn hôn, anh đã rất kìm chế, mới bỏ qua cho hắn." Sở Quân Việt trầm giọng nói.
Lúc anh và Đường Bội ở cùng nhau, anh đều bằng lòng yếu thế trước cô.
Trong mắt Sở Quân Việt, đó không phải chuyện mất mặt gì.
Lúc này giống như bị kích thích, ngay cả giọng nói cũng có vẻ hơi u sầu, ánh mắt lại có chút sắc bén.
Đường Bội nhướng mày, kinh ngạc nhìn Sở Quân Việt, không hiểu tại sao tự nhiên anh lại lật nợ cũ ra nói.
"Anh biết, đấy chỉ là công việc." Sở Quân Việt lại nói: "Nên anh mới miễn cưỡng ép bản thân nhẫn nại, không bắt em nhốt lại, nhốt vào chỗ chỉ có mình anh nhìn thấy."
Đường Bội bật cười.
Sở Quân Việt lại nói tiếp: "Bởi vì Cố Diệp đối với em mà nói, chỉ là một người qua đường, nếu như hai người vẫn ở lại giới giải trí, có lẽ sẽ có hợp tác tiếp, có lẽ cũng sẽ không. Bất luận thế nào, đối với em mà nói, hắn chỉ là một người có cũng như không mà thôi."
Sở Quân Việt nhắm mắt lại, ép mình nhìn vào màn hình latop, nhìn Đường Bội và Âu Dương Lạc cùng nói cùng cười.
Anh nhìn Đường Bội, khẽ nói: "Nhưng nếu anh thật sự làm như vậy, có phải em sẽ rời xa anh không?"
"Sao lại thế?" Đường Bội dịu dàng sờ trán anh, cười nói: "Với em mà nói, anh là người vô cùng quan trọng, diệp gia quán, sao em có thể nói ra hai chữ chia tay đơn giản như vậy?"
"Bội Bội..." Sở Quân Việt thì thào: "Nếu lại xảy ra chuyện như vậy, anh thật sự không biết mình có thể khống chế bản thân hay không."
Anh sờ mặt Đường Bội, nói: "Cứ tiếp tục như vậy, anh chắc chắn sẽ trở nên càng đáng sợ, khiến em cũng không chịu nổi, ngay cả anh cũng khinh bỉ chính mình..."
Đường Bội nhìn anh chăm chú, cười nói: "Nói đi, anh muốn nói cái gì? Là muốn em không diễn chung với Lạc nữa hả? Hay kêu chú út sa thải anh ấy?"
Sở Quân Việt quay đầu qua chỗ khác, lỗ tai đỏ lên.
Có một cô vợ thông minh như vậy, thật là đau đớn mà cũng vui sướng.
"Diễn hôn, xóa sạch."
"Được."
"Ôm ấp, xóa."
"..."
"Nắm tay, anh cũng không thích."
".... Sở tổng của em muốn em và anh ấy đứng cách nhau ba bước khi diễn sao?" Đường Bội không thể nhịn được nữa, cười nói.
Ai biết Sở Quân Việt quay đầu lại nhìn cô, nghiêm túc nói: "Như vậy rất hợp ý anh."
Bình luận facebook