19.
Tôi cầm ly cà phê lên nhấp một ngụm, cố gắng làm dịu đi những cơn sóng long trời lở đất trong lòng.
“Những chuyện sau này chắc cô cũng hiểu rồi. Hứa Kim Lan không chết, nhưng ông Hứa tuổi đã lớn, bị kích thích như vậy thì đột ngột không ổn, trước khi chết, ông ấy đã giao Hứa Kim Lan cho Diêu Kế Lai.”
“Diêu Kế Lai biết ơn ông Hứa nhất trong cuộc đời của mình, đồng thời thừa nhận mình cũng có trách nhiệm trong việc Hứa Kim Lan uống nhầm thuốc trừ sâu, với tình hình này, anh đã đã kết hôn với Hứa Kim Lan.”
“Chẳng lẽ không ai nghĩ đến việc làm rõ rốt cuộc có chuyện gì xảy ra sao?” – Tôi không kìm được hỏi – “Dù gì Hứa Kim Lan tự biết bản thân không phải là uống…”
“Tôi cũng từng nghĩ đến vấn đề này, nhưng sự thực chính là, không có ai truy cứu.” – Lưu Tử Nghiên cười kỳ quái – “Tôi nghĩ, theo ông Hứa, chính là Hứa Kim Lan tự mình chơi với lửa; còn về Hứa Kim Lan, có lẽ cô ta cho rằng Diêu Kế Lai đã vô tình lấy chai của cô ta, huống hồ Diêu Kế Lai đã đồng ý cưới cô ta, có khi cô ta còn âm thầm vui mừng ấy chứ, ai mà biết được!”
Tôi nhớ lại tấm ảnh chụp Hứa Kim Lan thuở đôi mươi trên bản tin, khuôn mặt thiếu nữ đầy vẻ kiêu ngạo, hơn nữa còn được lớn lên trong vòng tay nâng niu của cha mẹ, không ngờ, cho dù được ba mẹ cưng nựng nâng đỡ, thì cũng sẽ bị ngã nhào.
“Không lâu sau khi họ kết hôn, khi ông Hứa và vợ đã nhắm mắt xuôi tay, Diêu Kế Lai đã mời các bác sĩ giỏi nhất trên khắp đất nước, nhưng kết quả cuối cùng vẫn là Hứa Kim Lan đã vĩnh viễn mất đi khả năng sinh sản, thậm chí các hoạt động tốn sức một chút cũng không thể thực hiện được.”
“Thời gian đầu, Hứa Kim Lan vẫn còn đắm chìm trong cuộc hôn nhân mới, dần dần, cô ta càng ngày càng hiểu rõ bản thân đã mất đi những gì. Tôi đoán, lúc đó cô ta đã bắt đầu cảm thấy mình bị Diêu Kế Lai hãm hại, bởi vì trên mạng đâu đâu cũng có những tin đồn như thế, cả ngày cô ta không có việc gì làm, cộng thêm bị di chứng dày vò, tôi nghĩ tinh thần cô ta có chút… bất thường rồi.”
“Cô ta bắt đầu hận Diêu Kế Lai, không cho Diêu Kế Lai về nhà, mỗi ngày giống như kẻ điên vậy, nếu không phải chửi thẳng trước mặt Diêu Kế Lai, thì cũng là gọi điện mắng, nói tóm lại Kế Lai đã phải trải qua một đoạn thời gian rất đau khổ.”
“Sau này, một ngày nọ, tôi chịu không nổi áp lực trong lòng nữa, đợi đến khi tất cả mọi người trong công ty đã đi hết, tôi liền đến văn phòng của Kế Lai. Anh ấy đã rất say, tôi không nhịn được kể hết toàn bộ chuyện đổi chai thuốc cho anh ấy, anh ấy như ngốc luôn rồi; tôi nói tôi sẽ đi tự thú, nhưng anh ấy chỉ cười như điên. Tôi biết, cho dù tôi đi tự thú thì có thể như thế nào nữa? Anh ấy có thể ly hôn sao?”
“Anh ấy bảo tôi cút, đừng bao giờ xuất hiện nữa. Anh ấy tiếp tục liều mạng uống rượu, tôi giật lấy chai rượu uống cạn một hơi; thời gian đó tôi cũng sống người không ra người, ma chẳng ra ma, mỗi phút giây đều bị giày vò, sau khi uống một chai đó tôi đã lâng lâng rồi. Sau đó, chúng tôi uống như điên, cả hai đều điên rồi, chính là lần đó mà tôi có Tông Thịnh.”
“Tôi muốn bỏ đi, nhưng mà…” – Cô ấy bối rối – “Cô biết không, phụ nữ ở giai đoạn đó đều trở nên rất ngốc, là progesterone hay estrogen gây ra nhỉ? Hơn nữa tôi có một suy nghĩ rất buồn cười, tôi cảm thấy tôi có thể dùng con của mình để bù đắp cho hai người họ.”
Tôi nhăn mày, không tỏ ý kiến gì.
“Cô có thể cười nhạo tôi.” – Cô ấy nói – “Cô có tư cách này.”
Tôi cảm thấy câu này rất kì lạ.
“Sau khi sinh Tông Thịnh, tâm lý của tôi thay đổi, tôi không còn muốn đền con cho Hứa Kim Lan nữa. Thằng bé là con trai của tôi và Diêu Kế Lai, chừng nào đứa nhỏ còn tồn tại thì tôi và anh ấy còn có khả năng ở bên nhau. Tôi đã nghĩ như vậy, cho đến khi tôi phát hiện ra sự tồn tại của cô.”
“Tôi đã điều tra cô, vì chữa bệnh cho mẹ mà cô và Diêu Kế Lai ở bên nhau. Ban đầu tôi chỉ xem cô là tình nhân anh ấy mua về để giải tỏa dục vọng, nhưng sau này cô có thai, tôi mới phát hiện sự tình không giống như tôi tưởng tượng.”
“Diêu Kế Lai yêu cô, không biết cô nghĩ như thế nào, tôi chỉ có thể nói như vậy.”
Tôi muốn phản bác, nhưng khi thấy ánh mắt cô ấy nhìn tôi, nó hiện lên sự tự ti, bất lực và tuyệt vọng, nên tôi không nói ra.
“Chính vì yêu cô nên anh ấy càng hận tôi, hận Hứa Kim Lan, hận tất cả, thậm chí hận cả bản thân mình. Tất nhiên đây đều là suy đoán của tôi. Tôi nghĩ, anh ấy cho rằng tôi và Hứa Kim Lan cùng một loại người, sinh ra trong bể mật, không biết trời cao đất dày, trêu đùa người khác làm thú vui; còn cô, cô và anh ấy cùng một loại người, cuộc đời bất hạnh, cha mẹ nghèo, nhưng ngoan cường.”
“Có điều tôi không rõ lúc trước cô và Diêu Kế Lai đã xảy ra chuyện gì, tôi nghe nói thời gian trước cô nát rượu.” – Nói đến đây, cô ấy không nén nổi mà giương cao mắt nhìn tôi cười – “Tôi còn hy vọng cô uống rượu đến chết đi.”
Lời nói rất thẳng thắn, nhưng khiến tôi cảm nhận được ý vị của sự chân thành. Vốn dĩ Tống Cẩm Du và cô ấy có mối quan hệ cạnh tranh, không có gì đáng ngạc nhiên khi cô ấy có suy nghĩ như vậy.
“Có điều, nhìn dáng vẻ của cô bây giờ, chắc là không có việc gì rồi. Như vậy cũng tốt, dù gì cô cũng là người đã làm mẹ, ít nhiều gì thì cũng phải nghĩ cho con.” – Cô ấy nói xong thì gọi thêm một ly nước.
“Tại sao cô lại nói những chuyện này cho tôi?” – Sau khi nghe tâm sự của cô ấy, cuối cùng tôi bật ra câu hỏi vương vấn trong đầu từ nãy đến giờ.
Cô ấy bưng ly nước thứ hai lên, uống một hơi nửa ly
“Hứa Kim Lan chết rồi, Kế Lai cũng đã trả xong ân tình cho Hứa gia.”
“Bây giờ, tôi muốn thành toàn cho anh ấy!”
***
Cuối tuần đúng hẹn mà đến, sau bữa sáng, tôi đặc biệt ngồi trước gương, trang điểm một cách chậm rãi, ngâm nga một giai điệu trong miệng. Diêu Tinh Nam đứng sát cạnh tôi, ánh mắt hy vọng và mong chờ, thỉnh thoảng còn khen vài câu với giọng nói ngọt ngào.
“Mẹ ơi, sao mẹ lại đẹp như vậy ạ?” – Con bé nhón chân cào cào chân tôi, ngẩng đầu dùng đôi mắt to đen láy nhìn tôi.
“Nghe con nói như vậy mẹ rất vui, cảm ơn Tinh Nam.” – Tôi nén cười trả lời.
“Mẹ ơi, mẹ trang điểm xong là muốn đưa con đi đâu hả?” – Con bé thông minh nói chuyện quanh co.
Tôi nói trong lòng, cái tâm tư nhỏ đó của con có thể làm mẹ mắc câu sao?
“Hôm nay là sinh nhật bạn thân Lý Y Hợp của mẹ, mẹ muốn cùng cậu ấy đi công viên giải trí. Dì sẽ ở nhà, cùng con xem bộ phim hoạt hình con thích nhất. Mẹ tính như vậy đó.”
Tôi giả vờ tập trung tô son, thực tế là đang lén nhìn phản ứng của Diêu Tinh Nam. Chỉ thấy con bé ấm ức vùi đầu vào chân tôi, chà qua chà lại, một lúc sau nó mới ngẩng đầu lên, buồn buồn nói:
“Mẹ ơi, con có thể làm bạn với bạn của mẹ được không?”
Tôi bỏ thỏi son xuống, làm dáng vẻ khó xử: “Ừm… Nếu bạn thân của mẹ có bạn mới, mẹ sẽ rất buồn.”
Con bé chớp chớp mắt, cánh mũi động đậy nhẹ hai cái: “Vậy chúng ta cùng nhau làm bạn tốt không được ạ?”
“Vậy con có muốn làm bạn tốt với Kiều Kiều không?”
***
Đến công viên giải trí, Lý Thanh Yến vẫy tay chào chúng tôi từ xa. Tôi dắt tay Diêu Tinh Nam, Lý Y Hợp lon ton chạy đến nắm lấy tay còn lại của tôi.
Tôi mỉm cười dẫn hai đứa nhỏ đi qua, chào: “Chào cô La.”
La Thư Ngữ đen mặt đứng bên cạnh Lý Thanh Yến, không tình nguyện gật đầu.
“Chụp một tấm hình nhé.” – Lý Thanh Yến đề nghị
Tôi nhận máy ảnh từ tay anh ấy: “Tôi chụp cho mọi người.”
Tôi đẩy Lý Y Hợp về phía Lý Thanh Yến, lùi mấy bước, Diêu Tinh Nam nắm chặt dây túi của tôi và làm y theo tôi. Lý Y Hợp và Lý Thanh Yến vừa chụp xong, La Thư Ngữ vội vàng đi vào trước ống kính, đứng bên cạnh Lý Thanh Yến.
Ba người trong ảnh, La Thư Ngữ xinh đẹp và tươi sáng, Lý Thanh Yến tươi tắn và đẹp trai, Lý Y Hợp chưa trưởng thành nhưng trông như một anh trai nhỏ, rất ngầu; từ bên ngoài nhìn vào rất giống như một gia đình chất lượng cao!
Tôi bấm nút chụp, thầm nghĩ, nếu cô ấy có thể đối xử hết lòng với Lý Y Hợp, tôi sẽ không phản đối việc cô ấy làm mẹ kế của cậu bé.
Đang suy nghĩ, Lý Y Hợp chợt thoát khỏi La Thư Ngữ và Lý Thanh Yến, bước ra khỏi khung hình, đi về phía tôi. La Thư Ngữ rõ ràng là muốn chụp ảnh chung với Lý Thanh Yến, tôi cũng sẵn lòng giúp người ta hoàn thành mong ước, chụp một vài bức ảnh cho hai người.
Diêu Tinh Nam luôn thành thật đứng sau tôi, dè dặt vì sợ tôi sẽ nuốt lời không cho con bé làm bạn với Lý Y Hợp. Tôi buồn cười kéo hai đứa lại một chỗ.
“Chụp cho hai đứa vài tấm ảnh chung được không?”
“Vâng ạ!” – Hai đứa nhỏ vui vẻ gật đầu.
Chụp xong cho hai nhóc, Lý Y Hợp lại kéo tôi, lúc này tôi mới phản ứng được rằng thằng bé muốn chụp ảnh chung với tôi, thế là tôi đưa máy cho Lý Thanh Yến.
Tôi ngồi xổm bên cạnh Lý Y Hợp, Lý Y Hợp dựa gần vào người tôi; tôi đột nhiên có cảm giác kỳ lạ, không khỏi quay qua nhìn cậu bé, cùng lúc đó, Lý Y Hợp nhỏ quay đầu lại bắt gặp ánh mắt của tôi, không xa, tiếng máy chụp vang lên rõ ràng.
Có thể gặp lại anh lần nữa, thật tốt quá!
Sau đó, Diêu Tinh Nam cũng vào chụp chung với chúng tôi. Thật tuyệt làm sao, trong một thời gian và không gian khác, ba chúng tôi lại đứng bên nhau và mỉm cười trước ống kính.
Chụp xong những tấm đó, Lý Thanh Yến gọi tất cả chúng tôi lại để cùng nhau chụp một bức ảnh chung lớn. La Thư Ngữ đột nhiên nói rằng cô ta không ăn ảnh và không muốn tham gia, lại nói rằng mình không biết dùng máy ảnh, sau đó đứng ra xa.
Lý Thanh Yến chỉ đành nhờ một người qua đường, đưa máy ảnh cho đối phương xong thì lon ton chạy về phía chúng tôi.
Lý Y Hợp và Diêu Tinh Nam đứng ở giữa, tôi và Lý Thanh Yến thì ngồi xổm ở hai bên; người qua đường chụp xong còn nghiêm túc xem lại ảnh, chỉ thấy anh ấy nhìn máy ảnh rồi suy nghĩ một chút, ngẩng đầu lên hét với chúng tôi:
“Chúng ta đổi tư thế khác rồi chụp nhé!”
Lý Thanh Yến cười biểu thị đồng ý, thế là chúng tôi nghe thấy đối phương hài lòng mà chỉ dẫn:
“Ba mẹ ôm các bạn nhỏ lên đi, cả nhà dựa gần vào nhau nào!”
20.
Tuy nói đến công viên giải trí để chúc mừng sinh nhật Lý Y Hợp, nhưng thật ra tôi rất phấn khích! Dù gì cũng đã nhiều năm trôi qua kể từ lần cuối tôi đến công viên giải trí rồi.
Vì thế khi biết rằng cha mẹ có thể cùng các bạn nhỏ vào nhà bóng, tôi thực sự đã cởi giày trước cả Lý Y Hợp và Diêu Tinh Nam. Lý Thanh Yến đứng bên cạnh châm chọc rằng đề nghị đến công viên giải trí của tôi là lấy việc công làm việc tư.
Ngay khi Lý Thanh Yến cũng chuẩn bị cởi giày để vào nhà bóng, La Thư Ngữ đột nhiên kéo anh ấy lại nói cô ta khát, muốn đi mua nước cho mọi người. Tôi thấy thế cũng nói: “Đi đi đi đi, ba chúng tôi không vấn đề gì.”
Hai người họ vừa biến mất khỏi tầm mắt, Diêu Tinh Nam và Lý Y Hợp liền bổ nhào lên người tôi, cả ba người bay lượn trong nhà bóng khổng lồ.
Chúng tôi ném những quả bóng nhựa nhẹ tâng đó vào nhau, hễ ném trúng ai là chúng tôi bật cười, cũng không rõ cái này rốt cuộc có gì hay, chỉ cảm thấy vui vẻ và buồn cười!
Trong nhà bóng này còn có một lâu đài khổng lồ và các cầu trượt có thể cho người lớn chơi. Chúng tôi chơi trốn tìm trong lâu đài và chơi đuổi bắt trên cầu trượt. Mỗi khi trượt xuống, nếu không kịp bơi sang một bên mà bị người sau đuổi kịp thì người đằng trước thua cuộc. Không có phần thưởng hay hình phạt cho việc thắng thua, nó chẳng phải là một vấn đề lớn.
Cơ thể Diêu Tinh Nam khéo léo, mỗi lần đều có thể nhanh chóng đi xuống cầu trượt. Tôi là người lớn, muốn đứng lên từ nhà bóng dành cho trẻ em cũng dễ dàng hơn nhiều. Lý Y Hợp lại bị mắc kẹt trong bể bóng, vẫy đạp rất lâu mới thoát ra được khỏi chỗ đó, vì vậy thằng bé luôn bị tôi và Diêu Tinh Nam đuổi theo từ phía sau. Lúc này bọn nhỏ sẽ cười khúc khích vui vẻ, tôi cũng không thể nhịn được cười.
“Cẩm Du!”
Lý Thanh Yến hai tay cầm bốn ly nước giải khát, giơ tay gọi chúng tôi.
Tôi và hai đứa nhỏ lội đến mép nhà bóng thở hổn hển. Lý Y Hợp và Diêu Tinh Nam cầm cốc uống ừng ực, Lý Thanh Yến nhắc nhở uống chậm lại, và đưa cho tôi một cốc rồi thở dài: “Đầu của cô toàn là mồ hôi kìa.”
Nói rồi đưa cho tôi một chiếc khăn vuông, tôi ngẩn người, nghĩ lại thì dù sao anh ấy cũng đưa trẻ con theo mà. Nhận khăn và nói cảm ơn, tôi lại hỏi La Thư Ngữ đâu.
“Ở sau, tới liền thôi.”
Tôi gật đầu, cầm ly nước giải khát lên uống, Lý Thanh Yến lại nói “Cô cũng uống chậm thôi” lần nữa.
Đúng lúc này có một nhân viên bước đến chào chúng tôi, tôi không biết có chuyện gì, chỉ thấy nhân viên đó mỉm cười và nói:
“Cầu trượt trong nhà bóng của chúng tôi có nhiều trẻ em chơi, sau khi trượt xuống vui lòng tránh xa đáy cầu trượt càng sớm càng tốt, nếu không sẽ bị trẻ khác đá đúng đó.”
Nghe đến đây tôi không khỏi đỏ mặt, liên tục xin lỗi và bảo đảm nhất định sẽ chú ý.
Nhân viên lại dặn dò Lý Thanh Yến: “Người bố này phải coi kĩ ba bạn nhỏ nhà anh nha!”
Lần thứ 2! Lại bị hiểu nhầm rồi!
Khi nãy ở lối vào công viên giải trí, vì lượng người quá đông và cũng vội chụp ảnh cho xong để vào công viên nên chúng tôi không buồn giải thích. Bị hiểu lầm một lần nữa, tôi vội vàng xua tay: “Không, không phải…”
“Được, tôi sẽ chú ý.” – Lý Thanh Yến nhẹ nhàng tiễn nhân viên đi, lại quay qua tôi nhún vai – “Nhớ chú ý nha, cô bạn nhỏ.”
Tuy nhiên tôi không có cơ hội để nói gì nữa, bởi vì La Thư Ngữ đã xuất hiện phía sau Lý Thanh Yến không biết từ lúc nào.
“Đi nơi khác dạo thôi!” – Cô ta nói, khuôn mặt đen xì.
Nói rồi đầu cũng không quay lại mà đi luôn, tôi và Lý Thanh Yến chỉ đành ba chân bốn cẳng mang giày, chỉnh lại quần áo cho hai đứa nhỏ rồi đi theo.
La Thư Ngữ ở phía trước bước đi rất nhanh, tôi dắt theo hai đứa cũng đi nhanh, cho đến khi Diêu Tinh Nam hét lên: “Mẹ ơi con mệt quá, chúng ta nghỉ ngơi một chút được không?”
Tôi gợi ý để Lý Thanh Yến đi cùng La Thư Ngữ, còn tôi đưa Lý Y Hợp và Diêu Tinh Nam đến khu vực thích hợp cho trẻ em chơi. La Thư Ngữ lập tức nhân cơ hội nói muốn đi tàu lượn; nhìn bộ dạng bối rối khi bị kéo đi của Lý Thanh Yến, tôi và hai đứa nhỏ không có phản ứng gì, chỉ vui vẻ xoay người đi đến bể cát.
Chủ đề của bể cát ở khu vui chơi này là vườn cây ăn quả, trong bể cát có nhiều mô hình cây ăn quả và đồ chơi nông trại, còn có một số mô hình trái cây và hạt giống được chôn trong bể cát để trẻ có thể chơi truy tìm kho báu; đặt trái cây hoặc hạt giống bạn tìm thấy dưới cây tương ứng, đào được mười trái là có thể đổi một món quà nhỏ với nhân viên.
Cả ba chúng tôi tùy ý chất đống cát một lúc, không lâu sau chúng tôi bắt đầu truy tìm kho báu. Điều buồn cười là, thứ đầu tiên chúng tôi đào được là một quả nhân sâm hình búp bê trẻ con!
Diêu Tinh Nam mở to mắt nhìn tôi: “Mẹ ơi, mẹ ăn cái này đi!”
“Hả? Tại sao vậy con?” – Tôi kinh ngạc.
“Con muốn mẹ sống lâu trăm tuổi!”
Gần đây con bé mới xem phim hoạt hình Tây Du Ký và khá ấn tượng với quả nhân sâm; thấy Trư Bát Giới ăn quả nhân sâm thật thơm, con bé rất thèm thuồng.
“Đây là giả đó.” – Lý Y Hợp đứng một bên nhắc nhở con bé.
“Ồ.”
Diêu Tinh Nam được nhắc nhở có chút chán nản nhìn quả nhân sâm, tôi chỉ đành an ủi con bé: “Mẹ sẽ cố gắng sống lâu hơn…”
Về sau chúng tôi đào càng nhiều hơn, thu được hai mươi quả đào, chúng tôi ôm đống quả đó đi tìm được một cây đào, nhưng gần đây không có nhân viên, ba người liền ngồi dưới cây đào vừa đợi vừa nghỉ ngơi một chút.
“Mẹ ơi, đây là đào của Tây Vương Mẫu sao?” – Diêu Tinh Nam vẫn không quên được Tây Du Kí.
“Không chắc đâu.” – Tôi ngẩng đầu nhìn mô hình quả đào to nhất trên cây, lẩm bẩm – “Cũng có thể là đào của Momotaro*.”
*Momotaro: Người anh hùng nhỏ tuổi trong truyện cổ tích của Nhật Bản. Vì sinh ra từ quả đào nên cậu bé được đặt tên là Momotaro, có nghĩa là “Cậu bé quả đào”.
“Cũng có thể là đào của [Đào viên kết nghĩa]*.” – Lý Y Hợp cũng tham gia thảo luận – “Phim hoạt hình hôm qua con xem có.”
*Đào viên kết nghĩa: Một sự kiện hư cấu trong “Tam Quốc diễn nghĩa” của La Quán Trung.
Một tia sáng vụt qua tâm trí tôi, Đào viên kết nghĩa!
“Tinh Nam, con có muốn có một người anh không?” – Tôi hỏi.
“Dạ có!” – Diêu Tinh Nam gật đầu mạnh.
“Y Hợp, con đồng ý có thêm một em gái không?” – Tôi lại hỏi.
Lý Y Hợp cũng nghiêm túc gật đầu.
“Vậy chúng ta chơi kết nghĩa vườn đào nhé!” – Tôi đề nghị.
“Mẹ ơi đây không phải là vườn đào!” – Diêu Tinh Nam bắt bẻ.
“Ừ ừ, con nói rất đúng, vậy chúng ta chơi [Kết nghĩa dưới cây đào].”
Tôi quá phấn khích, đến mức lười phải nghĩ một cái tên đàng hoàng. Kéo tay của hai đứa nhỏ, tôi đổi biểu cảm nghiêm túc.
“Nghe mẹ nói này!”
“Diêu Tinh Nam và Lý Y Hợp, hôm nay kết nghĩa thành anh em, nguyện giúp đỡ, đùm bọc, yêu thương lẫn nhau.” – Tôi bịa đặt một câu, suýt nữa nói ra câu thương hiệu “Không nguyện sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm, nhưng nguyện…”
“Diêu Tinh Nam và Lý Y Hợp, hôm nay kết nghĩa thành anh em, nguyện giúp đỡ, đùm bọc, yêu thương lẫn nhau.” – Hai đứa nhỏ lặp lại, biểu cảm vừa mơ hồ vừa vui vẻ.
“Được, mẹ tuyên bố, bắt đầu từ hôm nay trở đi các con đã trở thành anh em tốt rồi, phải yêu thương nhau, có biết không?”
Diêu Tinh Nam gật đầu như gà mổ thóc. Tôi nghĩ thầm: Con đừng trách mẹ, đây cũng là vì tốt cho con…
Lúc này nhân viên đi tới, chúng tôi đưa cho cô ấy hai mươi quả đào nhựa. Cô ấy quay lại từ bàn phục vụ, mang hai chiếc bánh quy hình quả đào đến đưa cho Lý Y Hợp và Diêu Tinh Nam rồi cười nói: “Phải làm bạn tốt nha!”
“Không đúng!” – Diêu Tinh Nam phản bác – “Chúng con phải làm anh em tốt!”
“Đúng! Anh em tốt!” – Lý Y Hợp lớn tiếng phụ họa.
Tôi hơi kinh ngạc, chưa bao giờ thấy cậu bé, hay anh ấy, cao hứng như vậy.
Tôi vô cùng mãn nguyện với thành quả của bản thân, tình cờ là Lý Thanh Yến cũng gửi một tin nhắn hỏi chúng tôi đang ở đâu, tôi trả lời hẹn gặp trực tiếp tại nhà hàng.
Vừa đến nhà hàng, Lý Y Hợp và Diêu Tinh Nam đã không thể đợi được nữa, vội cầm bánh quy đào chạy đến trước mặt Lý Thanh Yến, kể chuyện tình bạn dưới gốc cây đào. Vì tiếng ồn ào trong nhà hàng, Lý Thanh Yến hiển nhiên không thể nghe rõ chúng đang nói gì, anh ấy vừa nở một nụ cười khó hiểu vừa nói rằng chúng đã làm rất tốt.
La Thư Ngữ ở bên cạnh nghe, sắc mặt càng thêm ảm đạm.
Sau khi tìm được chỗ ngồi ưng ý, tôi đứng dậy đi đến quầy gọi món cho mọi người, Lý Thanh Yến dặn dò La Thư Ngữ trông hai đứa rồi cũng đuổi theo.
“Vừa nãy bọn chúng nói gì vậy? Cái gì mà kết nghĩa?” – Lý Thanh Yến đứng phía sau tôi hỏi.
Tôi vừa dịch theo hàng người về phía trước vừa giải thích ngắn gọn mọi chuyện cho anh ấy. Nghe xong, anh ấy không nhịn được cười thầm: “Vậy à sau này thằng bé có mẹ nuôi rồi.”
Thấy tôi ngẩn người, anh ấy hất cằm: “Đến chúng ta rồi.”
Trở lại chỗ ngồi với đĩa đồ ăn, chỉ thấy hai đứa nhóc trên bàn đang khua tay múa chân trò chuyện rôm rả, còn La Thư Ngữ thì nghịch điện thoại một mình, cứ như thể ba người họ không ở cùng một bàn vậy.
Tôi ngồi đối diện với Lý Thanh Yến, Diêu Tinh Nam ở bên cạnh tôi, Lý Y Hợp ở đối diện với con bé, La Thư Ngữ ngồi bên phải Lý Y Hợp. Mặc dù tôi hiểu rằng La Thư Ngữ mang theo tâm trạng hẹn hò với Lý Thanh Yến nên mới đi chung, nhưng mặt mũi cô ta cứ tối sầm khiến tôi bắt đầu cảm thấy hơi khó chịu – dù gì thì hôm nay cũng là sinh nhật của Lý Y Hợp, nếu cô ta không muốn tham gia thì đừng có đến!
“Xin lỗi, làm phiền một chút!” – Một giọng nói ngọt ngào vang lên, tất cả chúng tôi đều nhìn qua đó, là một cô gái mặc đồng phục nhà hàng – “Nhà hàng chúng tôi tặng ảnh gia đình miễn phí cho các gia đình đến dùng bữa, ba mẹ và hai bạn nhỏ có thể chụp chung một tấm nhé!”
“Không, không phải…” – Tôi xua tay giải thích.
“Con mắt nào của cô thấy họ là ba mẹ?” – La Thư Ngữ ném dao dĩa lên đĩa một cái “keng”, nhìn chằm chằm vào cô gái kia với ánh mắt rực lửa.
Cô gái nhỏ có lẽ không ngờ rằng chỉ là chụp một tấm ảnh thôi mà cũng sẽ làm phiền, liền ngớ ra, lắp bắp xin lỗi. Mọi người trong nhà hàng cũng nhìn sang.
“Cậu ra đây.” – Lý Thanh Yến trầm giọng.
Nói xong, anh đẩy ghế ra, lạnh lùng liếc La Thư Ngữ một cái rồi đi ra khỏi nhà hàng.
La Thư Ngữ theo sau Lý Thanh Yến, nhìn cô gái nhỏ một cách chán ghét, không biết có phải tôi nghĩ nhiều không, cô ta hình như đã tiện thể thưởng cho tôi một cái trừng mắt.
Cô gái nhỏ vẫn đứng bên bàn, nước mắt lưng tròng, đi cũng không được, mà ở lại cũng không xong. Tôi lên tiếng an ủi cô ấy không cần căng thẳng, nói sẽ giúp cô ấy giải thích với quản lý nhà hàng.
Tưởng như vậy là kết thúc rồi, ai ngờ bên ngoài nhà hàng lại truyền đến tiếng hét lớn: “Cậu là ba thằng bé sao? Cậu có nghĩa vụ phải nuôi dưỡng nó à?”
Nghe thấy câu hỏi này, tôi vội vàng nhìn phản ứng của Lý Y Hợp, chỉ thấy Lý Y Hợp yên lặng ngồi đó, ánh mắt hướng đĩa thức ăn trước mặt, không biết đang nghĩ gì.
Tôi nhờ cô gái kia trông hai đứa nhỏ giúp rồi đứng dậy rời chỗ ngồi, muốn đi đến đến ngăn sự tức giận vô lý của La Thư Ngữ, hoặc ít nhất là kêu cô ta muốn cãi nhau thì cút ra xa một chút.
Vừa đến cửa, tôi nghe thấy âm thanh sắc bén hơn trước.
“Cậu vốn dĩ không phải là chú của thằng bé!”
21.
Câu này có ý gì?
Lý Thanh Yến… không phải là chú của Lý Y Hợp?
Là sao?
Bước chân kẹt ở cửa, tôi có chút nghi ngờ nhìn Lý Y Hợp, chỉ thấy bóng lưng nhỏ bé vẫn ở đó cúi đầu bất động, Diêu Tinh Nam lén bỏ bông cải xanh mà mình không thích vào đĩa của thằng bé, trong miệng còn đang lẩm bẩm điều gì đó, cũng không biết đang nói cái gì.
Mọi người trong quán thỉnh thoảng lại liếc nhìn hai đứa trẻ với ánh nhìn tò mò. Tôi đổi ý rồi, bây giờ tôi nên dẫn hai đứa nhỏ đi ra từ cửa khác trước, còn cặp ở ngoài thì để bọn họ tự cãi nhau là được rồi, có liên quan gì đến tôi đâu.
“Liên quan gì đến cậu?” – Giọng Lý Thanh Yến lạnh lùng, không cao, nhưng rõ ràng lạ thường.
“Tấm lòng mình đối với cậu, cậu không nhìn ra sao?” – La Thư Ngữ tức giận.
“Đó là việc của bản thân tôi. Tôi đã sớm nói với cậu chúng ta chỉ là bạn bè.” – Lý Thanh Yến không bị lay động – “Tôi nhắc lại lần nữa, Lý Y Hợp là cháu trai tôi; nếu cậu nói thêm một lời nào nữa, sau này giữa chúng ta sẽ chỉ còn quan hệ xã giao!”
“Cậu đối xử với tôi như vậy là vì cô ta sao?” – La Thư Ngữ đã phát hiện tôi đứng ở cửa.
Theo ánh mắt tức giận của cô ta, Lý Thanh Yến cũng quay lại nhìn tôi: “Đây là việc của tôi, không liên quan đến cậu.”
“Cô ta là tiểu tam! Cô ta là…” – La Thư Ngữ nửa căm giận nửa khó hiểu.
“Tôi đã nói không liên quan đến cậu! Sau này mong cậu đừng đến làm phiền cuộc sống của tôi và Lý Y Hợp nữa! Chào!” – Lý Thanh Yến cau mày, không cho phép La Thư Ngữ nói gì, nói xong liền quay người rời đi, để lại La Thư Ngữ với vẻ mặt khó tin.
Đến bên cạnh tôi, Lý Thanh Yến chỉ nói nhẹ một câu “Chúng ta đi thôi”. Tôi gật đầu, vội vàng theo anh ấy về bàn. Anh ấy ôm Lý Y Hợp lên, tôi nói cô gái nhỏ lưu số điện thoại của tôi lại, nói với cô ấy có thể bảo quản lí liên hệ tôi, tôi sẽ giải thích giúp cô ấy. Nói xong tôi ôm Diêu Tinh Nam đi theo Lý Thanh Yến rời khỏi nhà hàng.
La Thư Ngữ chạy theo chúng tôi nói: “Mình ở bên cạnh cậu nhiều năm như vậy, cậu mới quen cô ta được bao lâu chứ!”
Mặc cho cô ta gào hét sau lưng như thế nào, Lý Thanh Yến vẫn ôm Lý Y Hợp vững vàng đi về phía trước, không thèm đếm xỉa gì đến của cô ta. Mặc dù tôi nghĩ điều này là quá tàn nhẫn đối với một người phụ nữ trẻ, nhưng nghĩ đến thái độ của cô ta đối với Lý Y Hợp thì ngay lập tức tôi không còn thiện cảm gì với cô ta nữa.
Chặn một chiếc taxi, tôi đặt Diêu Tinh Nam vào ghế sau, con bé khéo léo bò vào trong. Lý Thanh Yến cũng đặt Lý Y Hợp ở ghế sau và giao cho tôi chăm sóc, còn mình thì ngồi vào ghế phụ.
Dọc đường đi, Lý Thanh Yến không nói lời nào ngoài việc đáp lại hai câu tán ngẫu của tài xế, Lý Y Hợp lại trở về vẻ trầm mặc không hợp với lứa tuổi của mình trước đây – tôi có chút bất an nhìn thằng bé, Diêu Tinh Nam cũng học theo dáng vẻ của tôi và nhìn Lý Y Hợp.
“Y Hợp?” – Tôi nhẹ giọng gọi.
Lý Y Hợp ngẩng đầu nhìn tôi.
“Sinh nhật vui vẻ.”
Nói xong, tôi duỗi tay ôm thằng bé vào lòng.
“Con cũng muốn!” – Diêu Tinh Nam nói to, chồm lên từ sau lưng Lý Y Hợp – “Sinh nhật vui vẻ!”
Lý Y Hợp vốn đang có chút trầm mặc, dần dần bị cái ôm của hai người làm tan chảy, thằng bé cười khúc khích.
Nụ cười lại xuất hiện trên môi của Lý Thanh Yến, anh ấy quay lại nói với Lý Y Hợp: “Sinh nhật vui vẻ, nhóc con, lát nữa về con có bánh kem ăn nữa đấy!”
Không khí trong taxi trở nên sôi động. Lý Y Hợp và Diêu Tinh Nam vui vẻ đoán đó là bánh sữa chua hay bánh vani; Lý Thanh Yến hỏi tôi đi ăn tối ở nhà hàng nào, tôi cầm điện thoại tìm kiếm một chút, lúc này màn hình điện thoại hiện lên có người gọi đến, tôi vô tình bấm trả lời.
“Alo, có chuyện gì?”
“Em và con có ở nhà không?” – Diêu Kế Lai trong điện thoại hỏi.
“Không, bây giờ đang trên đường về đây.” – Tôi nói như thật.
“Đừng quay về!”
“Sao thế?”
“Có một số Paparazzi đã tìm ra chỗ ở của em, em lánh đi, tìm một khách sạn tránh hai ngày nhé.”
*Paparazzi: thợ săn ảnh.
“Paparazzi? Tìm tôi?” – Tôi ngạc nhiên hỏi lại – “Sao họ biết được tôi sống ở đâu?”
“Không biết nữa.” – Diêu Kế Lai trả lời – “Đừng sợ, tôi gọi người đến đón hai mẹ con em.”
Tôi nói thầm trong lòng, sợ thì tôi không sợ, Hứa Kim Lan đâu phải bị tôi hại chết, chẳng ai có thể làm gì tôi. Tôi không tiếp tục hỏi thêm, chỉ trả lời rằng tôi sẽ cẩn thận rồi cúp điện thoại.
Lúc xe taxi dừng lại, chúng tôi đã đến cổng của tiểu khu. Bốn người bước xuống xe, Lý Thanh Yến hỏi tôi có chuyện gì, tôi vừa định trả lời thì điện thoại lại vang lên, là dì Triệu.
“Cẩm Du, con đang ở đâu?”
“Sao vậy ạ? Chúng con vừa đến cổng của tiểu khu.”
Tôi nghe thấy tiếng cảnh báo nhỏ và gấp rút của dì: “Các con từ từ hãy trở về! Trước cửa nhà có hai phóng viên, vừa nãy mới gõ cửa hỏi tìm con, dì không nói đây là nhà chúng ta, không có mở cửa cho họ nhưng họ vẫn chưa đi.”
Vừa nghe thấy, cơn thịnh nộ của tôi bốc lên – Mấy cái người này thật sự không cần mặt mũi mà, làm sao có thể chắn trước nhà người ta vậy? Đây không phải là xâm phạm quyền riêng tư của người khác sao?
“Dì đừng lo lắng, chúng con sẽ quay lại bây giờ, bây giờ con đi báo cảnh sát, nói bọn họ đuổi mấy người này đi!”
Còn chưa nói xong đã thấy hai người đi ngang qua chúng tôi, trong đó có một người đang cầm một chiếc máy ảnh nhỏ. Nghe thấy giọng nói của tôi, một trong số họ quay đầu lại liếc nhìn tôi, chỉ với một cái nhìn như vậy, anh ta dừng lại, kéo lấy người kia và hất cằm về phía tôi.
Người đàn ông quan sát tôi một chút, đột nhiên tiến về phía tôi. Tôi giấu Diêu Tinh Nam ra sau lưng.
“Cho hỏi cô là Tống Cẩm Du phải không?”
Người đó hỏi xong còn ác ý nhìn về phía sau tôi.
Tôi đang định hỏi đối phương muốn làm gì thì thấy Lý Thanh Yến tiến lên một bước, đẩy người kia một cái.
“Thật ngại quá, anh nhận nhầm người rồi, đây là vợ của tôi.”
Tôi ngay lập tức phản ứng lại, cũng chửi người kia một câu: “Anh là ai vậy! Có bệnh à!”
Người đàn ông nhìn chúng tôi với vẻ nghi ngờ, ra hiệu cho người cầm máy ảnh chụp hình Diêu Tinh Nam. Thấy vậy, Lý Thanh Yến cúi xuống và bế Diêu Tinh Nam lên, để con bé vùi mặt vào vai anh ấy, và vô cùng bất mãn nói:
“Chụp cái gì mà chụp! Các người làm gì vậy? Còn chụp nữa tôi đánh các người đấy!”
Người cầm ảnh chỉ đành quay máy ảnh đi và nhìn người đàn ông hỏi chúng tôi, người này ngập ngừng lắc đầu, rồi máy quay sang hướng khác.
Tôi duỗi tay kéo Lý Y Hợp.
“Con trai, chúng ta đi.”
Lý Y Hợp thuận theo duỗi tay đưa cho tôi.
Trong khi hai người đó đang đờ ra, bốn người chúng tôi nhanh chóng lướt qua họ, tôi còn cố tình lầm bầm lớn khi đi ngang: “Hôm nay bệnh thần kinh nào cũng có!”
Lý Thanh Yến vẫn ôm Diêu Tinh Nam, con bé vẫn úp mặt vào để tránh hai người đó chụp được.
“Được rồi, vợ đừng tức giận, không đáng đâu!”
Bốn người chúng tôi cùng nhau quay về nhà của Lý Thanh Yến, phía sau không có ai đuổi theo, chúng tôi không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Về đến nhà, Lý Thanh Yến đặt Diêu Tinh Nam xuống, cười lớn khen ngợi: “Cô phản ứng cũng nhanh ghê!”
“Quá khen quá khen, sao so được với anh!”
Nghe thấy tiếng cười của chúng tôi, hai đứa nhỏ vừa nãy bị dọa sợ cũng cười khúc khích. Lúc này tôi nhớ lại: “Hai con cũng biểu hiện rất tuyệt!”
“Anh Y Hợp vừa nói với con lúc ở công viên giải trí, nếu bản thân gặp phải chuyện không giải quyết được thì đừng nói gì cả.” – Diêu Tinh Nam vui vẻ nhận lời khen.
Tôi cảm động trong lòng, Một đứa trẻ ba tuổi đã phải trải qua chuyện gì mà có thể phán đoán như vậy?
Lý Thanh Yến hắng giọng: “Y Hợp nói đúng, Tinh Nam cũng rất thông minh. Lát nữa mỗi đứa đều có thể ăn một miếng bánh kem to!”
Diêu Tinh Nam kêu to vạn tuế, sau đó kéo Lý Y Hợp vào phòng khách chơi đồ chơi.
“Mọi người đợi ở nhà một chút, tôi ra ngoài đi dạo xem thử tình hình, tiện thể đi lấy bánh kém.”
Lý Thanh Yến dặn dò xong, một mình đi ra ngoài.
Tôi đi đến phòng khách, không chơi cùng Diêu Tinh Nam và Lý Y Hợp mà ngồi lên ghế sô pha gửi tin nhắn cho dì Triệu, nói tình hình của chúng tôi, nói dì ấy đừng đi ra ngoài, nếu mà phải đi ra ngoài, gặp phóng viên cũng đừng nói gì cả.
Sau khi dặn dò, tôi có chút mệt mỏi dựa vào thành ghế, trong đầu tràn ngập suy nghĩ hỗn độn.
Tại sao phóng viên đột nhiên chạy đến nhà? Bây giờ tôi không sống trong nhà của Diêu Kế Lai, không có lý do gì để tìm thấy dễ dàng như vậy chứ? Cho dù tìm thấy tôi thì sao? Tiếp tục bôi nhọ Diêu Kế Lai? Bây giờ bài viết đen trên internet chưa nhiều sao?
Tôi nghĩ rằng tôi nên yêu cầu Diêu Kế Lai đưa thỏa thuận quyền nuôi con càng sớm càng tốt, chia tay với anh ta để tránh bị liên lụy.
Nếu chuyện của anh ta cản trở cuộc sống của chúng tôi, tôi dứt khoát chuyển nhà, về quê của tôi, đến thành phố nơi tôi sống khi còn nhỏ.
Nhưng mà, Lý Y Hợp phải làm sao?
Ánh nắng từ cửa sổ ấm áp chiếu vào Diêu Tinh Nam và Lý Y Hợp, hai đứa nó đang chơi rất nghiêm túc, nếu chúng tôi rời đi, ai sẽ bầu bạn với Lý Y Hợp?
Kiều Kiều à?
Một giọng nói vang lên trong đầu tôi, tôi sững người một lúc, trong lòng đột nhiên có chút không tình nguyện, tôi lắc đầu ép buộc ném giọng nói đó ra khỏi tâm trí.
Câu nói đó của La Thư Ngữ là ý gì? Lý Thanh Yến không phải chú của Lý Y Hợp? Tôi nhớ lại phản ứng của Lý Y Hợp lúc đó, thằng bé rõ ràng biết chuyện này; nhưng tôi quả thực không nhẫn tâm hỏi thằng bé, thầm quyết định tìm cơ hội hỏi Lý Thanh Yến.
Ai da, thật là một mớ lộn xộn!
Ném những suy nghĩ này đi, những gì Lưu Tử Nghiên nói với tôi hai ngày trước lại xuất hiện lần nữa.
Lưu Tử Nghiên nói, cô ấy nói với tôi những chuyện này là vì muốn giúp đỡ Diêu Kế Lai, muốn thành toàn cho anh ấy và tôi. Nhưng mà tôi lại không muốn được cô ấy tác thành đâu! Tôi đâu có thích Diêu Kế Lai như cô ấy đâu?! Thành toàn sai người rồi!
Cô ấy sẽ không ngu ngốc đến mức phơi bày chuyện Hứa Kim Lan là do cô ấy hại chứ?
Tôi muốn gọi cho Lưu Tử Nghiên, nhưng khi lấy điện thoại ra mới nhớ mình không biết số điện thoại của cô ấy, tôi nghĩ đến Sữa Mực, vội vàng mở trình duyệt, tìm số tài khoản của cô ấy rồi để lại tin nhắn.
Sau khi làm xong điều này tôi vẫn còn một chút bất an, vì vậy tôi đã mở trình duyệt với rất nhiều tâm sự, nhưng chỉ cần nhập một từ "Diêu", những từ liên quan liền hiện ra:
[Báo ứng của Diêu JL đến rồi, chính nghĩa tuy rằng muộn nhưng vẫn đến!]
Mí mắt tôi giật giật, bấm vào tin.
<Tin tức nhỏ, hoàn toàn chính xác! Con trai do tình nhân của Diêu JL nhập viện rồi, hình như bệnh rất nặng! Báo ứng quả không sai mà…>
22.
Lúc Lý Thanh Yến trở về, Lý Y Hợp và Diêu Tinh Nam đã chơi mệt nên ngủ rồi.
Bỏ đồ xuống, anh ấy nhẹ giọng nói: “Vừa nãy tôi đi một vòng quanh tiểu khu thấy có không ít người cầm máy ảnh. Tốt hơn là cô không nên ra ngoài một thời gian.”
Tôi gật đầu.
Sau một lúc im lặng, anh trầm ngâm nhìn tôi: “Cô biết tại sao bọn họ tìm cô không?”
“Ừm, đại khái là như này...”
Tôi kể với anh ấy về bài đăng ẩn danh mà tôi vừa xem trên điện thoại.
Bài đăng nói, có người phát hiện con trai của tiểu tam của Diêu Kế Lai bị bệnh nặng, có vẻ như không biết bệnh gì.
Người đăng cũng nói với một giọng điệu đùa cợt:
<Thực sự không biết đó là quả báo của ông trời dành cho Diêu JL, hay là cho tình nhân của Diêu dành và cấp trên của họ.>
Chính câu nói này đã gây náo động cả phần bình luận.
Nếu phỏng đoán là đúng, để thu hút sự chú ý, những phóng viên đó còn muốn quảng cáo loại tin tức này hơn nữa.
“Tuy nhiên, tôi không rõ nội dung trên có đúng sự thật hay không, tôi không có phương thức liên lạc với Lưu Tử Nghiên, Diêu Kế Lai cũng không thể liên lạc được.” – Nói rồi tôi lại liếc nhìn điện thoại xem có thông báo tin nhắn mới không.
“Có một phần là thật.” – Lý Thanh Yến đột nhiên tiếp lời, thấy tôi có vẻ không thể tin được thì giải thích tiếp – “Vừa nãy đồng nghiệp ở bệnh viện của tôi nói trong nhóm, nói mọi người cố gắng tránh cửa nam, ở đó tập trung nhiều phóng viên. Sau đó, tôi hỏi những người trong bộ phận chúng tôi, Diêu Tông Thịnh thực sự đã nhập viện vì viêm cơ tim cấp tính.”
“Viêm cơ tiêm cấp tính?” – Chỉ nghe cái tên thôi là tôi đã kinh ngạc rồi – “Rất nghiêm trọng sao? Bây giờ thằng bé như thế nào rồi?”
“Không lạc quan lắm, đã đưa thằng bé vào ECMO rồi.”
“Cái gì?”
“Là một loại hỗ trợ sinh mệnh từ bên ngoài.”
Tin tức mà Lý Thanh Yến mang về từ bên ngoài có tác động mạnh hơn nhiều so với những gì tôi vừa nhìn thấy trên điện thoại. Tôi nhất thời choáng váng, không thể tiêu hóa được những thứ này.
“Đừng lo, bác sĩ trong phòng chăm sóc đặc biệt rất chú ý đến tình hình của Diêu Tông Thịnh, nếu có chuyện gì xảy ra, bác sĩ nhất định sẽ…”
“Sao lại như thế?” – Tôi lẩm bẩm với chính mình – “Sao đột nhiên lại…”
“Mẹ.” – Giọng Diêu Tinh Nam đột nhiên vang lên – “Mẹ ơi!”
Tôi và Lý Thanh Yến giật mình, tôi vội vàng đi xem Diêu Tinh Nam. Chỉ thấy con bé còn đang buồn ngủ, đưa tay dụi dụi mắt, có chút yếu ớt nói: “Mẹ, con quên mất chúng ta đang ở nhà của Lý Y Hợp.”
Lý Y Hợp lúc này cũng mơ màng ngồi dậy trên ghế sô pha.
Nhân lúc đó, Lý Thanh Yến gọi mọi người ăn bánh. Nhìn thấy chiếc bánh, hai đứa nhỏ lập tức tràn đầy năng lượng, phấn khích nhảy nhót leo lên chiếc ghế bên cạnh bàn ăn, háo hức xem Lý Thanh Yến cắt bánh, Diêu Tinh Nam còn hát to “Chúc mừng sinh nhật”. Tôi rất ngạc nhiên khi phát hiện con bé vậy mà không thể hát theo giai điệu! Hèn gì kiếp trước mỗi lần mọi người nói cô ấy hát, cô ấy đều đen mặt.
“Mẹ ơi, mẹ cười gì vậy?” – Diêu Tinh Nam hỏi tôi.
“Không có gì.” – Tôi với tay lau sạch kem trên mặt con bé, còn lâu tôi mới nói rằng tôi đã phát hiện ra bí mật nhỏ của nó – “Hát rất hay.”
Diêu Tinh Nam đắc ý rung đùi, hát càng vui vẻ hơn, Lý Thanh yến có chút dở khóc dở cười nhướng mày, cuối cùng vẫn cười không ngừng. Lý Y Hợp ăn từng miếng từng miếng, giống như hoàn toàn không bị tiếng ồn quấy rầy.
“Hôm nay có lẽ hai người phải ở đây rồi.” – Lý Thanh Yến hỏi tôi.
“Tại sao vậy ạ?” – Diêu Tinh Nam giành đứng trước mặt tôi, hiếu kỳ hỏi.
Tôi ho nhẹ một cái, Lý Thanh Yến nháy mắt với tôi, thể hiện anh ấy hiểu ý tôi: “Bởi vì sinh nhật của Y Hợp phải đến 12h khuya mới kết thúc đó.”
Buổi tối, Lý Thanh Yến nhường phòng ngủ của anh ấy cho tôi và Diêu Tinh Nam, lúc đang kể chuyện trước khi đi ngủ cho Diêu Tinh Nam thì đột nhiên có tiếng gõ cửa, tôi đứng dậy mở cửa thì thấy Lý Y Hợp đang đứng ngoài, Lý Thanh Yến đứng sau thằng bé.
“Con có thể nghe kể chuyện trước khi ngủ không?” – Lý Y Hợp nhỏ rất lễ phép hỏi.
“Tôi kể cho nó nhưng nó không chịu nghe.” – Lý Thanh Yến đứng sau giải thích.
Tôi để Lý Y Hợp vào phòng, Lý Thanh Yến biểu thị tí nữa đến đón thằng bé, sau đó quay người ra phòng khách.
Lý Y Hợp và Diêu Tinh Nam ngoan ngoãn nằm trên giường tiếp tục nghe truyện. Diêu Tinh Nam là một đứa bé tò mò, mỗi khi nghe đến điều gì không hiểu đều hỏi; Lý Y Hợp trái ngược với con bé, thằng bé giống như một cậu bé câm, chỉ lặng lẽ nhìn chằm chằm vào mặt tôi, đôi mắt dịu dàng, rất dễ thương.
Chưa đến nửa tiếng hai đứa nhỏ đã chìm sâu vào giấc ngủ. Tôi lấy điện thoại di động ra định gửi tin nhắn cho Lý Thanh Yến thì một âm thanh nhỏ nhưng rất rõ ràng từ trong phòng khách truyền đến.
Tôi nghĩ một chút, mở cửa bước ra ngoài, chỉ thấy Lý Thanh Yến đứng ở bàn ăn, động tác lấy ly cẩn thận.
“Làm ồn đến mọi người rồi à?” – Anh ấy hỏi.
Tôi lắc đầu.
“Hai đứa nó ngủ say rồi.”
“Uống trà không?”
Tôi và Lý Thanh Yến ngồi ở hai bên đối diện, im lặng uống tách hồng trà của mình. Nghĩ đến những điều La Thư Ngữ nói hôm nay, dù tôi không để ý thì cũng biết rằng Lý Thanh Yến đã phải lòng Tống Cẩm Du rồi.
Thật đáng tiếc, tôi lại không phải Tống Cẩm Du.
Làm thế nào để có thể khiến anh ấy sớm ngừng ý nghĩ này lại?
Tôi ngước mắt len lén nhìn anh từ miệng cốc, không ngờ anh cũng đang nhìn tôi, đột nhiên tôi có chút luống cuống, hốt hoảng nhấp một ngụm trà.
“Khụ khụ!”
Tôi bị sặc, nhưng lại sợ mấy đứa nhỏ tỉnh nên đành đè tiếng ho xuống.
Nhìn thấy Lý Thanh Yến đi tới bên cạnh mình, tôi hoảng sợ đứng dậy cách anh ấy ra xa. Nhận ra sự né tránh của tôi, anh hơi ngơ ngác đứng đó, nhìn quanh một lát rồi đưa tách trà cho tôi, tôi cầm lấy nhấp một ngụm giữa tiếng ho.
Tôi cố nén cơn ho một cách khó khăn, bầu không khí quanh bàn ăn có chút tế nhị, tôi nhanh chóng nói “Tôi đi bế Lý Y Hợp ra” rồi xoay người trở về phòng ngủ.
Trước khi bế Lý Y Hợp lên, tôi nhìn khuôn mặt đang say ngủ của cậu bé, cười thầm, không khỏi cảm thán “Tại sao lại có đứa nhỏ dễ thương thế này!”, nói rồi hôn nhẹ lên trán nhỏ một cái.
Tôi nhẹ nhàng cẩn thận bế Lý Y Hợp lên đi ra khỏi phòng ngủ, Lý Thanh Yến đã đứng sẵn ở đó.
Anh ấy hơi ngượng ngùng tiến lại gần tôi, dường như không biết phải để tay chân như thế nào để đón được Lý Y Hợp, một lúc sau mới tìm được tư thế.
Hai người trao đổi trong âm thầm và vụng về, ngay lúc Lý Y Hợp hoàn toàn rời khỏi vòng tay của tôi, thằng nhỏ khẽ kêu một tiếng, vươn bàn tay be bé ra nắm lấy cổ áo tôi.
Trước khi tôi và Lý Thanh Yến kịp phản ứng, Lý Y Hợp đã dùng đôi tay nhỏ của mình kéo mạnh, áo len cổ tròn của tôi bị biến dạng. Lý Thanh Yến theo bản năng ôm lấy thằng bé lùi lại một bước – một nửa bầu ngực của tôi đã lộ ra không chút che đậy như vậy!
Giống như bị điểm huyệt, Lý Thanh Yến ngây người nhìn tôi, nhưng ngay lập tức anh ấy đã phản ứng lại, suýt chút nữa đã nhảy cẫng lên trước mặt tôi.
Nhờ vào sự lại gần của thằng bé, cổ áo của tôi cũng trở lại trạng thái ban đầu; tôi ước gì mình có thể biến mất luôn tại chỗ, nhưng tiếc là tôi không có khả năng đó, chỉ đành vội vàng tách bàn tay nhỏ bé của Lý Y Hợp ra.
Lý Thanh Yến đỏ mặt, ngại đến nỗi thở gấp, để giảm bớt sự xấu hổ, anh đành phải quay mặt đi chỗ khác. Lòng bàn tay tôi cũng đẫm mồ hôi.
Khó khăn lắm mới gỡ được tay của Lý Y Hợp ra, Lý Thanh Yến giống như chạy trốn về phòng của Lý Y Hợp.
Còn lại tôi đứng một mình trong mớ hỗn độn.
Trở lại phòng ngủ, nằm trên giường mà tim đập loạn xạ, tôi che mắt thở dài, tự an ủi rằng đây là cơ thể của Tống Cẩm Du, không phải của mình.
Điện thoại nhắc có tin nhắn mới, tôi chạm vào điện thoại và mở ra xem.
[Cô yên tâm.]
Là tin nhắn của Lý Thanh Yến.
Tôi dở khóc dở cười, tôi yên tâm cái gì đây?
[Tôi là bác sĩ, có góc nhìn khác về cơ thể con người.]
Anh tốt hơn là đừng giải thích!
Không biết phải trả lời thế nào, tôi dứt khoát ném điện thoại sang một bên. Cơn buồn ngủ dần ập đến, tôi quay đầu lại nhìn Diêu Tinh Nam, con bé vẫn đang ngủ một cách ngọt ngào, tôi cũng dần nhắm mắt lại.
Không biết đã qua bao lâu, âm thanh rất khẽ vang lên bên tai, có lẽ do tôi ngủ không ngon nên vô thức sờ đến điện thoại.
Màn hình sáng lên, là thông báo có tin nhắn đến.
Mở điện thoại, đăng nhập vào mạng, là phản hồi của Sữa Mực.
[Tôi đang ở bệnh viện, tôi rất sợ.]
Tôi ngồi dậy từ trên giường, nhanh chóng trả lời: [Đừng sợ, Tông Thịnh sao rồi?]
Lần này, cô ấy trả lời cũng rất nhanh: [Tông Thịnh vẫn ở trong phòng chăm sóc đặc biệt chưa tỉnh dậy. Bác sĩ nói rằng thằng bé cần đợi thiết bị cân bằng với tim, tôi không hiểu, bác sĩ vẫn luôn ở đây quan sát.]
[Một mình cô ở bệnh viện?] – Tôi hỏi
[Ừ. Chỉ có mình tôi.] – Cô ấy đáp.
[Nói số điện thoại của cô cho tôi.]
Có được số điện thoại, tôi đi ra khỏi phòng ngủ, gọi cho cô ấy.
Điện thoại được kết nối, tôi nghe thấy Lưu Tử Nghiên nức nở. Tôi không hỏi cô ấy tại sao không gọi Diêu Kế Lai hay người khác đi cùng, chỉ nhẹ nhàng an ủi vài câu, có lẽ cô ấy cũng không nghe.
Cảm thấy tinh thần của đối phương suy sụp, tôi cũng kìm không nổi, nói nhỏ:
“Trước tiên cô phải ổn định tinh thần, nếu không cô bệnh rồi thì con sẽ thế nào?”
Lưu Tử Nghiên nghẹn ngào.
“Bây giờ tôi đến bệnh viện cùng với cô, cô đã ăn gì chưa?”
Vừa cúp điện thoại, đèn trong phòng khách đột nhiên bật sáng, không biết Lý Thanh Yến đã đi ra từ lúc nào.
“Làm ồn đến anh rồi.” – Tôi thấy hơi có lỗi.
“Không không, tôi không ngủ được.” – Anh ấy vội vàng trả lời, nói xong như nhớ ra điều gì đó liền im lặng.
“Khụ… Thật đúng lúc! Bây giờ tôi định đi bệnh viện một chuyến, có thể nhờ anh chăm sóc cho Tinh Nam một chút không?”
“Đi bệnh viện?”
Tôi nói với Lý Thanh Yến về việc đi gặp Lưu Tử Nghiên, sau khi nghe xong anh ấy không đồng ý ngay, thay vào đó nói rằng muốn đi cùng tôi.
“Vậy hai đứa nhỏ thì sao?” – Tôi hỏi.
Khi dì Triệu đến nhà Lý Thanh Yến, tôi đã mặc áo khoác ngoài của anh, anh ấy còn đội mũ bóng chày của mình lên cho tôi.
Sau khi dặn dò dì Triệu vài câu đơn giản, tôi và Lý Thanh Yến vội vã ra khỏi nhà. Trên đường đi không ai nói gì, rất nhanh đã đến bệnh viện. Để ngăn phóng viên gây náo loạn trong bệnh viện, Lưu Tử Nghiên được sắp xếp đến một phòng bệnh tạm thời bỏ trống.
Dù đã chuẩn bị tâm lý nhưng khi nhìn thấy Lưu Tử Nghiên tôi vẫn rất ngạc nhiên. Trang phục giản dị, tóc không biết được duỗi từ khi nào, không phải là kiểu xoăn sóng lớn trước đây mà là mái tóc dài thẳng bình thường, mặt cũng không trang điểm đậm, khuôn mặt thanh thoát nhẹ nhàng hơn bình thường rất nhiều, cộng thêm những giọt nước mắt trên mặt cô ấy, dùng từ “nhếch nhác” để hình dung trạng thái của cô ấy lúc này cũng không có gì là không thể.
Nhìn thấy tôi, cô ấy dường như thở phào nhẹ nhõm, lại có chút quẫn bách, có lẽ lúc này mới phản ứng lại lập trường xấu hổ giữa tôi và cô ấy, nhưng tôi không quan tâm đến điều đó, chủ động an ủi cô ấy. Lý Thanh Yến giải thích cặn kẽ những gì anh biết cho cô ấy, tâm trạng của cô mới dịu đi một chút.
Thấy cô ấy dường như có điều gì đó muốn nói với tôi, Lý Thanh Yến khéo léo nói rằng sẽ đi hỏi thăm tình hình. Ngay khi anh ấy rời đi, Lưu Tử Nghiên nóng lòng nói: “Cô nhất định phải tin tôi, tôi tuyệt đối không như những gì họ nói, không dựa vào trẻ con để thu hút sự chú ý của Kế Lai. Tông Thịnh thực sự bị bệnh rồi!”
Tôi gật đầu, biểu thị bản thân không nghĩ nhiều.
Cô ấy rơm rớm nước mắt, so với trước đây thì cảm động hơn.
Tôi đưa cho cô ấy một túi khăn giấy, cô ấy nhẹ giọng nói cảm ơn, chậm rãi nói:
“Vốn dĩ hôm nay tôi muốn đi tự thú, nhưng mà Tông Thịnh nói thằng bé rất khó chịu, trên đường đưa nó đến bệnh viện tôi còn tưởng nó bị cảm cúm thông thường, không ngờ khi đến bệnh viện thì bác sĩ nói là viêm cơ tim…”
Nghe cô ấy nói xong, tôi đột nhiên nghĩ tới gì đó, hỏi thẳng: “Cô nói, Tông Thịnh là đến bệnh viện rồi mới được xác định là bị viêm cơ tiêm?”
Cô ấy gật đầu.
“Vậy tại sao truyền thông lại biết Tông Thịnh mắc bệnh nặng nhanh như vậy?”
23.
Bị tôi hỏi, Lưu Tử Nghiên ngây người, rõ ràng là vì lo lắng cho Diêu Tông Thịnh nên hoàn toàn chưa nghĩ đến những điều này.
“Sau khi đến bệnh viện hai người có gặp người quen nào không?” – Tôi hỏi.
“Tôi không biết, tôi…” – Lưu Tử Nghiên hỗn loạn nhớ lại – “... không có chú ý tới.”
“Đừng gấp, từ từ nghĩ.” – Tôi nhẹ giọng an ủi cô ấy một câu.
Cô nhắm mắt lại một cách bất lực: “Tôi đáng ra nên biết rằng, một khi Hứa Kim Lan chết thì sẽ có người theo dõi Kế Lai. Căn nhà tôi đang ở bây giờ là tài sản Kế Lai đứng tên, tôi đưa Tông Thịnh đi dạo chợ đã bị người khác chú ý, có lẽ lúc đó đã có người nhắm vào và muốn đào bới scandal của Kế Lai rồi.”
Thấy cô ấy chủ động nhắc đến Diêu Kế Lai, lúc này tôi mới hỏi: “Cô nói với Diêu Kế Lai chuyện Tông Thịnh bị bệnh chưa?”
“Chưa, nhưng chắc anh ấy đã biết rồi.” – Lưu Tử Nghiên cười khổ một tiếng – “Buổi sáng tôi bảo anh ấy cử người đến đón Tông Thịnh qua chỗ của anh, kết quả là ngay khi người bên đó vừa đến, Tông Thịnh liền bắt đầu cảm thấy khó chịu, vì vậy chúng tôi mới đến bệnh viện. Đến tối, tôi gọi điện cho anh ấy thì điện thoại anh đã tắt máy.”
Chúng tôi chìm vào im lặng, tôi biết mọi chuyện không thể dễ dàng giải quyết như vậy, nhưng tôi không bỏ cuộc và luôn muốn điều tra.
Giống như Lưu Tử Nghiên nói, một khi Hứa Kim Lan chết, khẳng định sẽ có những phóng viên để mắt tới mọi thứ liên quan đến Diêu Kế Lai.
Nghĩ đến những bài viết ác ý trên internet, tôi luôn cảm thấy rằng những người nhắm vào Diêu Kế Lai không chỉ là cánh nhà báo.
Diêu Kế Lai tắt máy, chắc là không để cho phóng viên quấy rối nhỉ…
“Cảm ơn cô.” – Lưu Tử Nghiên nhìn tôi, khóe miệng có chút khó khăn nở nụ cười – “Cảm ơn cô đã sẵn lòng mạo hiểm ra ngoài lúc này.”
Tôi vỗ vai cô ấy, không nói gì.
Lý Thanh Yến trở lại, nói với chúng tôi rằng bác sĩ trưởng đang chăm sóc cho Diêu Tông Thịnh, tình hình hiện tại cũng coi như đã ổn định nhưng không thể xem nhẹ. Khi nghe anh ấy nói những lời này, Lưu Tử Nghiên vô thức nắm lấy cánh tay tôi, sức hơi mạnh nên tôi không khỏi nhíu mày. Lý Thanh Yến nói với Lưu Tử Nghiên xong, anh ấy nhìn về phía cánh tay tôi, đôi mắt cụp xuống.
“Cô là mẹ của Tông Thịnh, lúc này nhất định phải bình tĩnh, đừng để lúc con cần mình nhất thì bị ốm.”
Lưu Tử Nghiên gật đầu, nắm cánh tay tôi chặt hơn. Lúc này Lý Thanh Yến giống như nhìn thấy gì đó, đột nhiên đi qua giữa tôi và Lưu Tử Nghiên, Lưu Tử Nghiên không thể không buông tay tôi ra, tôi không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Tôi nhìn thấy Lý Thanh Yến đi tới bên cửa sổ, chồm nửa người trên của mình ra một chút, hướng về phía góc của tòa nhà nói:
“Có một lối ra vào tương đối khuất ở góc đó, bình thường mọi người không đến đó, không gây náo động; nếu cô có việc cần đi ra ngoài thì đi chỗ đó. Ra khỏi phòng bệnh này thì rẽ phải rồi đi thẳng, bỏ qua hai thang máy ở giữa, đi đến cuối thì rẽ phải, có một cửa cứu hỏa, mở cửa cứu hỏa ra là có thể thấy thang máy độc lập.”
Cửa sổ bệnh viện tương đối hẹp, để có thể nhìn rõ Lý Thanh Yến đang chỉ cái gì, Lưu Tử Nghiên cố hết sức rướn đầu nhìn, suýt chút nữa đã dán lên người Lý Thanh Yến. Lý Thanh Yến ngẩn người một lúc, vội vàng rời khỏi cửa sổ để kéo dãn khoảng cách với cô ấy.
Ngay khi Lưu Tử Nghiên vẫn đang xác định lối vào và lối ra mà Lý Thanh Yến nói trong bóng tối, Lý Thanh Yến ngẩng đầu lên và nói với tôi:
“Ở đây không có gì để chúng ta làm cả, về nhà thôi!”
Vừa nghe anh ấy nói vậy Lưu Tử Nghiên đã vội vàng thu đầu lại, cô ấy ngại ngùng khẩn cầu tôi đừng đi, vẻ mặt cầu xin nhưng không dám nói ra.
Tôi thở dài: “Tôi ở đây cùng cô ấy một đêm, anh mau về nghỉ ngơi đi, sáng sớm mai tôi về.”
Lưu Tử Nghiên thở phào nhẹ nhõm, Lý Thanh Yến cũng không phản đối, yên lặng gật đầu rồi xoay người rời đi.
Trong phòng bệnh chỉ còn lại tôi và Lưu Tử Nghiên, cô ấy nhỏ giọng cảm ơn, tôi liền không khách sáo, dù sao thì việc làm này của tôi quả thực có hơi bao đồng. Xem tình hình trước mắt, tôi và cô ấy có quan hệ gì? Tôi nên tránh xa một chút để tránh rước vạ vào thân mới đúng.
Nhưng nhìn Lưu Tử Nghiên trước mặt, tôi quả thực không chịu nổi, tôi nhớ tới lần đưa Diêu Tinh Nam đi khám bệnh đó – đối mặt với đứa con gái tự nhiên mà có tôi cũng đã rất nóng lòng, huống hồ đây còn là con trai ruột của người ta?
Có lẽ vì để giảm bớt ngại ngùng, hoặc là để thể hiện sự cảm kích, Lưu Tử Nghiên hình như có chút nhiệt tình vẫy tay với tôi biểu thị có hai cái giường trong phòng bệnh: “Cô chọn trước!”
Tôi chỉ đại một cái, dù gì cũng chỉ nằm một đêm.
“Cốc cốc”
Tiếng gõ cửa vang lên trong không gian yên tĩnh, Lưu Tử Nghiên rùng mình sợ hãi, mở to mắt nhìn tôi. Phóng viên đã tìm ra nơi này rồi à?
“Cẩm Du, cô ngủ chưa?” – Là giọng nói của Lý Thanh Yến.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, đi ra mở cửa.
Chỉ thấy Lý Thanh Yến đứng ở cửa, tay trái xách một túi ni lông căng phồng, tay phải xách một cái ấm giữ nhiệt, không đợi tôi hỏi đã để đồ trong tay xuống cửa:
“Tôi tìm được một ít đồ ăn, đói rồi thì lấy ra ăn. Đây là nước ấm tôi vừa đun, trong túi có cốc dùng một lần.”
Tôi không ngờ anh ấy rời đi để làm những việc này, tôi cảm động trong lòng, nhẹ nhàng nói cảm ơn.
Anh ấy phớt lờ lời cảm ơn của tôi, thay vào đó nắm lấy tay tôi, tay kia lấy ra một gói đồ từ trong túi áo khoác và đặt vào tay tôi, nhẹ nhàng dặn dò:
“Lúc về nhà nhớ đeo lên, nếu gặp kẻ xấu thì gọi điện thoại cho tôi.”
Nói xong, trên mặt thoáng hiện một nụ cười mỉm, không đợi tôi đáp ứng anh ấy đã rời đi. Tôi đứng ở cửa một lúc, đợi hết ngẩn ngơ rồi mới xách mọi thứ vào phòng.
“Bác sĩ Lý đặc biệt đem đồ ăn tới à?” – Lưu Tử Nghiên hơi tò mò hỏi.
“Còn có cái này.”
Tôi đặt khẩu trang lên bàn.
Sau một ngày giày vò, Lưu Tử Nghiên có lẽ đã kiệt sức, uống chút nước xong liền nhanh chóng nằm xuống giường chìm vào giấc ngủ.
Phòng bệnh tĩnh lặng, trong bóng tối thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng thở gấp gáp khó chịu của Lưu Tử Nghiên trong giấc mơ, thỉnh thoảng lại có những âm thanh ồn ào từ bên ngoài phòng, nhưng cũng rất nhanh đã lắng xuống.
Nằm trên giường bệnh, nghe những giọng nói xa gần này, tôi cảm giác như bản thân đã quay trở lại quãng thời gian thoi thóp của kiếp trước.
Lúc đó, tôi cũng như thế này, nghe giọng nói lúc có lúc không bên ngoài, ngày này qua ngày khác chìm vào giấc ngủ mê man…
***
“Cậu nghe gì chưa? Chuyện Diêu Tinh Nam là con riêng ấy?” – Một nữ sinh cao gầy hết sức phấn khởi nói.
Đây là đâu? Cô gái này nhìn thật quen?
“Cái gì? Tin tức khiến người ta vui vẻ này cậu nghe ở đâu vậy? Mau nói đi!” – Một cô nữ sinh tóc ngắn khác tò mò hỏi.
Tôi quay người lại nhìn, đây là ai? Hình như tôi quen cô ấy? Nơi này… hình như là kí túc xá đại học?!
“Không biết là ai truyền ra, nói Diêu Tinh Nam chính là con gái riêng của Diêu Kế Lai đó, mẹ cậu ta chính là tiểu tam!”
“Kịch tính như vậy sao?”
“Còn có chuyện kịch tính hơn nè!”
“Cái gì cái gì? Mau nói mau nói!”
“Aiya! Chuyện chưa chắc chắn đừng có đoán mò!” – Một cô gái khác thò đầu ra khỏi giường, ngăn hai cô gái đang nói tầm phào.
Tôi quay đầu lại nhìn, đứng hình ngay lúc đó, đó là…
Tôi???
Đây là… trong mơ?
“Chao ôi, sao thế? Nói cậu ta chứ có nói cậu đâu, cậu gấp cái gì chứ?” – Cô gái cao gầy có chút bất mãn lầu bầu.
“Aiya, nói người khác mà, hai cậu cãi nhau làm gì? Rốt cuộc chuyện kịch tính hơn là gì, mau nói đi! Tớ vẫn đang nghe đây này, đừng ngắt lời!” – Cô gái tóc ngắn cố hỏi.
Tôi ngơ ngác nhìn tôi của lúc trẻ rụt đầu trở lại giường, hình như muốn nói điều gì đó nhưng cuối cùng lại thôi. Tôi ở thời điểm đó hình như vẫn chưa quen Lý Y Hợp và Diêu Tinh Nam.
“Bọn họ nói, vợ hiện tại của Diêu Kế Lai là nhờ con trai mà kế vị, còn vợ anh ta đã chết nhiều năm trước rồi. Mẹ của Diêu Tinh Nam vì sinh con gái nên không được thừa kế hahahaha!”
“Hahahaha mẹ quý nhờ con trai mà!” – Cô gái tóc ngắn cười lớn.
“Còn có chuyện càng càng kích thích hơn nữa!” – Cô gái lau nước mắt vì cười quá nhiều, nói tiếp – “Nghe nói mẹ của Diêu Tinh Nam vì không chiếm được ưu ái nên đã quay qua cắm sừng ba cô ta, đến với người đàn ông khác.”
“Ôi trời! Như vậy cũng quá drama rồi? Còn đặc sắc hơn cả phim truyền hình!” – Cô gái tóc ngắn kinh ngạc cảm thán.
“Có câu gì nhỉ?” – Cô gái cao gầy làm biểu cảm sâu sắc – “Cướp chồng người khác sẽ bị người khác cướp lại!”
“Hahaha bị người khác cướp lại! Cậu cũng có tài quá đó!” – Cô gái tóc ngắn vừa cảm khái vừa cười lớn.
Tôi thấy tôi của lúc trẻ không chịu nổi đã ngồi dậy từ trên giường, muốn ngăn cản hai người đang cười nhạo sau lưng Diêu Tinh Nam, cô ấy mò mẫm quanh, cầm lấy một quyển sách, gõ mạnh xuống giường vài lần.
“Đùng đùng đùng!”
Tôi bật người ngồi dậy trên giường, bên kia Lưu Tử Nghiên cũng kinh ngạc bò dậy, nhờ ánh sáng bên ngoài , tôi nhìn thấy vẻ mặt của cô ấy nửa sợ hãi nửa mơ hồ, cả hai chúng tôi cùng nhìn về phía cửa phòng có tiếng đùng đùng đó.
“Lưu Tử Nghiên?” – Giọng nói của một cô gái – “Đứa nhỏ tỉnh rồi, cô mau qua xem đi.”
Nghe thấy lời này, Lưu Tử Nghiên lăn xuống giường, ba chân bốn cẳng chạy ra khỏi phòng bệnh, tôi cũng theo sau đó.
Thấy Diêu Tông Thịnh tỉnh lại, Lưu Tử Nghiên vừa khóc vừa cười xoa đầu và mặt thằng bé, khi Diêu Tông Thịnh được dỗ ngủ trở lại, tôi cùng cô ấy theo bác sĩ đến phòng để nghe tư vấn.
Lúc này, đầu óc tôi cứ quay cuồng, giấc mơ đó quá chân thực! Không! Chính xác mà nói, đó không phải là một giấc mơ, mà là một quá khứ đã bị khoá lại trong sâu thẳm ký ức!
Hai cô gái đó, chính là bạn cùng phòng thời đại học của tôi!
Ngày đó, tôi đã nghe thấy rồi.
Tôi đã nghe thấy câu chuyện về Diêu Tinh Nam và Tống Cẩm Du, nhưng tôi chỉ coi nó như một câu chuyện phiếm từ miệng người khác, chưa bao giờ tôi nghĩ rằng nó sẽ liên quan đến bản thân mình.
Tình trạng của Diêu Tông Thịnh đã ổn định, Lưu Tử Nghiên cũng nhẹ nhõm hơn, tôi tạm biệt cô ấy, nói phải về nhà để chăm sóc cho Diêu Tinh Nam. Sau lời cảm ơn lặp đi lặp lại của Lưu Tử Nghiên, tôi rời bệnh viện trong tình trạng xuất thần.
Khi đi đến nhà của Lý Thanh Yến, chưa tới sáu giờ, Lý Thanh Yến là người mở cửa cho tôi.
Vừa thấy là tôi, anh ấy vội vàng duỗi tay kéo tôi vào nhà rồi nhanh chóng đóng cửa lại. Tôi cố tình hất tay anh ấy ra, cởi chiếc mũ lưỡi trai treo lên giá đồ sau cánh cửa.
Thấy vẻ mặt ủ rũ của tôi, anh ấy lo lắng hỏi: “Sao thế? Trong người không thoải mái sao?”
Nói rồi anh đưa tay sờ trán tôi, tôi lùi lại nửa bước tránh đi.
Tay anh ấy lơ lửng trong không khí: “Cô sao vậy?”
Tôi quyết định phớt lờ câu hỏi của anh ấy.
Bây giờ vẫn còn kịp!
Nếu cuộc tình chết yểu của anh ấy là Tống Cẩm Du, vậy hãy để tôi ngăn nó xảy ra!
Tôi thẫn thờ cởi áo khoác của anh ấy, im lặng treo nó lên móc áo và quay về phía phòng ngủ chính, tôi định đưa Diêu Tinh Nam rời khỏi đây.
“Đừng đi!” – Giọng Lý Thanh Yến trầm xuống, xen lẫn một chút run rẩy.
Tôi cố gắng thoát khỏi tay anh ấy, nhưng lại bị giữ chặt hơn. Không đợi tôi bảo buông tay, chuông cửa đã vang lên.
Hai chúng tôi đều sững sờ, chẳng lẽ trên đường trở về tôi bị theo dõi sao?
Anh buông tay tôi ra, đi tới chỗ mắt mèo nhìn một cái, ngay sau đó thở phào nhẹ nhõm rồi mở cửa.
Ngoài cửa chẳng phải là ai khác, chính là La Thư Ngữ.
Nhìn thấy Lý Thanh Yến, trên mặt La Thư Ngữ lập tức nở nụ cười, nhưng nụ cười chưa kịp nở hết thì mặt đã lạnh đi, ánh mắt cô ta lướt qua Lý Thanh Yến, rơi lên người tôi.
“Cô… sao cô lại ở đây?” – La Thư Ngữ lắp bắp hỏi, giọng điệu đầy nghi ngờ và phẫn uất.
“Bởi vì có một số nguyên nhân bất đắc dĩ…” – Tôi cân nhắc từ ngữ để trả lời.
“Vô sỉ!” – La Thư Ngữ cắt ngang, căm giận mắng – “Cô thật sự là không cần…”
“Là tôi mời cô ấy đến.” – Lý Thanh Yến cắt lời cô ấy – “Cậu có việc gì sao?”
Thấy Lý Thanh Yến bảo vệ tôi, viền mắt La Thư Ngữ đột nhiên đỏ lên, ánh mắt nhìn chằm chằm Lý Thanh Yến, trong chốc lát, nước mắt liền rơi xuống.
“Cô La, gây nên sự hiểu lầm cho cô, tôi rất xin lỗi. Nhưng mà bác sĩ Lý đưa tôi đến đây chỉ đơn thuần là muốn giúp tôi và Tinh Nam, cô đừng hiểu lầm.”
“Hiểu lầm? Hiểu lầm cái gì? Hiểu lầm cô câu dẫn chồng người khác chưa đủ, còn đến…”
“Cô La, tôi nói lại lần nữa, cô hiểu lầm rồi, trong lòng tôi… chỉ có chồng tôi thôi.”
Tôi nhìn thẳng vào La Thư Ngữ, nói chữ "Chồng tôi" thật lớn, khóe mắt tôi thấy bàn tay của Lý Thanh Yến đột nhiên nắm chặt thành nắm đấm.
“Không làm phiền hai người nữa, tôi đi đón Diêu Tinh Nam ra.”
Nói xong, tôi quay người muốn đi, âm thanh của Lý Thanh Yến ở phía sau vang lên:
“Lý do anh giúp em… không đơn thuần.”
“Anh thích em.”
Bình luận facebook