-
Chương 110
Quyển Nhu buồn chán, cô leo xuống giường đi đến cửa sổ nhìn ra bên ngoài. Bất giác cửa phòng của cô mở ra, Quyển Nhu quay lại, cô kinh ngạc: "Mẹ!"
Lý phu nhân sắc mặt phờ phạt, đôi mắt ửng đỏ. Quyển Nhu bước tới cô nắm lấy tay bà, cô lo lắng hỏi:
"Mẹ! Sao mẹ lại khóc? Đã xảy ra chuyện gì?"
Lý phu nhân ôm lấy Quyển Nhu, bà khóc trên bờ vai của cô:
"Hân nhi! Từ nay mẹ biết phải sống sao?"
Quyển Nhu lo lắng cho Lý phu nhân, cô ôm bà:
"Mẹ hãy nói cho con biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Lý phu nhân đau lòng, chỉ còn Hân nhi là quan tâm và yêu thương bà, chỉ còn Hân nhi thôi.
Lý phu nhân kể cho Quyển Nhu nghe sự tình, sau đó bà cùng cô ngồi xuống giường. Quyển Nhu đưa tay lau nước mắt của Lý phu nhân, nhìn thấy bà khóc lòng cô rất buồn và rất khó chịu.
Lý phu nhân nắm lấy bàn tay của Quyển Nhu:
"Hân nhi! Mẹ chỉ còn lại mỗi con, Hân nhi đừng bao giờ hiểu lằm mẹ như ba của con nhé!"
Quyển Nhu nhói lòng, cô lại ôm lấy phu nhân vỗ về lưng của bà:
"Con sẽ không bao giờ như thế, con luôn tin mẹ của con."
Lý phu nhân bùi ngùi nói: "Cám ơn con!"
"Mẹ đừng buồn nữa, đợi sau khi con có thể xuất viện, con nhất định đòi công bằng lại cho mẹ."
"Ừm."
Quyển Nhu buông Lý phu nhân, cô hiền lành nhìn bà:
"Bây giờ mẹ không về Lý gia thì mẹ ở đâu?"
Lý phu nhân nói: "Mẹ không muốn chuyện này bị đồn đại nhiều, vì vậy tạm thời mẹ sẽ về ngôi nhà của ngoại con."
"Vậy con yên tâm, mẹ đừng buồn nữa nhé, con không muốn thấy mẹ khóc đâu."
Lý phu nhân gật đầu, Quyển Nhu mỉm cười. Lát sau Quyển Nhu bảo Lý phu nhân về nghỉ ngơi, cô nói dối là Minh Vũ sẽ vào chăm cô, Lý phu nhân nghe vậy thì cũng không lo lắng gì nữa mà ra về.
Quyển Nhu đợi Lý phu nhân đi rồi thì đã hỏi cô y tá:
"Tôi có thể xuất viện được không?"
Cô y tá trả lời: "Cái này phải hỏi ý kiến của bác sĩ, nhưng đối với tình trạng của cô thì chắc phải thêm mười mấy ngày nữa."
Quyển Nhu thầm nghĩ: "Mười mấy ngày thì không được, hôm nay mình phải ra viện."
Buổi tối nhân lúc y tá và bác sĩ không còn tới lui phòng bệnh của mình, Quyển Nhu lại lén lúc trốn ra khỏi bệnh viện, cái gì chứ việc này thì cô đã có kinh nghiệm một lần rồi.
Quyển Nhu thay y phục cô trộm được từ phòng y tá, sau đó lén đi ra ngoài. Lúc cô vừa đi ra một người đàn ông đeo kính đen tay cầm tờ báo liền liếc ánh mắt theo cô, khóe miệng của gã cong lên: "Tốt, ít ra khỏi đứng một chỗ, vận động một chút nào."
Quyển Nhu bắt taxi cô đến ngôi nhà của Mạc Đình, người đàn ông bám theo sau còn kèm cả máy ảnh chụp lại nơi mà Quyển Nhu đã đến.
Quyển Nhu vội vã gõ cửa, cửa mở cô vào trong ngay.
Mạc Đình vui mừng khi Quyển Nhu đến, cô kéo tay Quyển Nhu định nói cho cô biết chuyện của Lý Nghệ Hân thì Quyển Nhu lại hấp tấp hỏi:
"Nghệ Hân đâu rồi?"
Mạc Đình chỉ tay vào phòng, Quyển Nhu liền đi ngay.
"Quyển Nhu à...!" Mạc Đình còn chưa kịp nói gì.
"Nghệ Hân có chuyện không hay rồi."
Lý Nghệ Hân đang ngồi trên giường thì nâng mắt, ánh mắt không vui tí nào với Khương Quyển Nhu.
"Chuyện không hay chẳng phải đều là từ cô cả sao?" Lý Nghệ Hân thốt lên.
Quyển Nhu không quan tâm đến thái độ của Nghệ Hân, cô nói:
"Là mẹ cô gặp chuyện, là Lý phu nhân."
Lý Nghệ Hân nhíu mày, cô đứng dậy: "Cái gì?"
"Phu nhân bị bắt gặp gian tình với người làm tại Lý gia, Lý lão gia đã đuổi bà ra khỏi nhà."
Lý Nghệ Hân đôi đồng tử lóe tia phẫn nộ, cô nâng giọng:
"Ai dám hại mẹ tôi?"
Nghệ Hân không hề nghi ngờ Lý phu nhân, cô khẳng định ngay trong tâm trí là bà bị ai đó giở trò đểu.
"Tôi không biết." Quyển Nhu trả lời.
Lý Nghệ Hân lấy ngay điện thoại trên bàn mà gọi một cuộc gọi:
"Anh hai! Anh biết chuyện mẹ em chứ?"
"Anh biết."
"Vậy tại sao anh để mẹ bị đuổi đi?" Lý Nghệ Hân giọng nói bức bối.
"Nghệ Hân anh không thể bên vực cho người đã làm sai."
"Đến anh cũng nói như thế? Không có em ở nhà mọi người xúm lại bắt nạt mẹ, được lắm, đợi khi em về, em sẽ không tha cho kẻ dám gài bẫy bà, còn anh, anh làm em quá thất vọng."
"Nghệ Hân anh...."
Lý Nghệ Hân tắt máy, cô tức tối ném điện thoại xuống sàn:
"Khốn kiếp."
Phản ứng của Nghệ Hân rất dữ dội, Quyển Nhu cảm thấy mình rất khó để có thể học theo tính cách của cô ấy. Lý Nghệ Hân liếc mắt tới Quyển Nhu:
"Cô tạm thời tránh mặt cho tôi."
Quyển Nhu ngạc nhiên: "Tránh mặt như thế nào?"
"Tôi sẽ xuất hiện với thân phận Lý Nghệ Hân."
Quyển Nhu hiểu ra thì lo lắng, Nghệ Hân muốn đích thân ra mặt để giải quyết mọi vấn đề.
"Nghệ Hân! Không được đâu."
Lý Nghệ Hân lớn tiếng: "Không được cũng phải được, người bị hại là mẹ tôi, tôi làm sao có thể đứng nhìn."
Lý Nghệ Hân tháo xuống khăn che mặt, cô kéo học lấy ra một bông hoa rất đặc biệt. Quyển Nhu không biết bông hoa này là gì nhưng khi thấy Nghệ Hân dán lên mặt thì cô mới hiểu, thì ra hoa này là dùng để che khiếm khuyết.
Lý Nghệ Hân cũng thay một bộ y phục sang chảnh đúng với tính cách của cô.
"Cô ở lại đây cho đến khi nào tôi quay lại, nghe rõ chưa?"
Lý Nghệ Hân trừng mắt gằn giọng với Quyển Nhu sau đó thì bước ra khỏi căn nhà của Mạc Đình.
Tách tách..tách tách chiếc máy ảnh từ đằng xa liên tục chụp lại hình ảnh của Lý Nghệ Hân.
"Thay đồ, xõa tóc, rồi còn dán bông trên má, hôm nay là halloween ư? Cô gái này thú vị nhỉ?"
Lý phu nhân sắc mặt phờ phạt, đôi mắt ửng đỏ. Quyển Nhu bước tới cô nắm lấy tay bà, cô lo lắng hỏi:
"Mẹ! Sao mẹ lại khóc? Đã xảy ra chuyện gì?"
Lý phu nhân ôm lấy Quyển Nhu, bà khóc trên bờ vai của cô:
"Hân nhi! Từ nay mẹ biết phải sống sao?"
Quyển Nhu lo lắng cho Lý phu nhân, cô ôm bà:
"Mẹ hãy nói cho con biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Lý phu nhân đau lòng, chỉ còn Hân nhi là quan tâm và yêu thương bà, chỉ còn Hân nhi thôi.
Lý phu nhân kể cho Quyển Nhu nghe sự tình, sau đó bà cùng cô ngồi xuống giường. Quyển Nhu đưa tay lau nước mắt của Lý phu nhân, nhìn thấy bà khóc lòng cô rất buồn và rất khó chịu.
Lý phu nhân nắm lấy bàn tay của Quyển Nhu:
"Hân nhi! Mẹ chỉ còn lại mỗi con, Hân nhi đừng bao giờ hiểu lằm mẹ như ba của con nhé!"
Quyển Nhu nhói lòng, cô lại ôm lấy phu nhân vỗ về lưng của bà:
"Con sẽ không bao giờ như thế, con luôn tin mẹ của con."
Lý phu nhân bùi ngùi nói: "Cám ơn con!"
"Mẹ đừng buồn nữa, đợi sau khi con có thể xuất viện, con nhất định đòi công bằng lại cho mẹ."
"Ừm."
Quyển Nhu buông Lý phu nhân, cô hiền lành nhìn bà:
"Bây giờ mẹ không về Lý gia thì mẹ ở đâu?"
Lý phu nhân nói: "Mẹ không muốn chuyện này bị đồn đại nhiều, vì vậy tạm thời mẹ sẽ về ngôi nhà của ngoại con."
"Vậy con yên tâm, mẹ đừng buồn nữa nhé, con không muốn thấy mẹ khóc đâu."
Lý phu nhân gật đầu, Quyển Nhu mỉm cười. Lát sau Quyển Nhu bảo Lý phu nhân về nghỉ ngơi, cô nói dối là Minh Vũ sẽ vào chăm cô, Lý phu nhân nghe vậy thì cũng không lo lắng gì nữa mà ra về.
Quyển Nhu đợi Lý phu nhân đi rồi thì đã hỏi cô y tá:
"Tôi có thể xuất viện được không?"
Cô y tá trả lời: "Cái này phải hỏi ý kiến của bác sĩ, nhưng đối với tình trạng của cô thì chắc phải thêm mười mấy ngày nữa."
Quyển Nhu thầm nghĩ: "Mười mấy ngày thì không được, hôm nay mình phải ra viện."
Buổi tối nhân lúc y tá và bác sĩ không còn tới lui phòng bệnh của mình, Quyển Nhu lại lén lúc trốn ra khỏi bệnh viện, cái gì chứ việc này thì cô đã có kinh nghiệm một lần rồi.
Quyển Nhu thay y phục cô trộm được từ phòng y tá, sau đó lén đi ra ngoài. Lúc cô vừa đi ra một người đàn ông đeo kính đen tay cầm tờ báo liền liếc ánh mắt theo cô, khóe miệng của gã cong lên: "Tốt, ít ra khỏi đứng một chỗ, vận động một chút nào."
Quyển Nhu bắt taxi cô đến ngôi nhà của Mạc Đình, người đàn ông bám theo sau còn kèm cả máy ảnh chụp lại nơi mà Quyển Nhu đã đến.
Quyển Nhu vội vã gõ cửa, cửa mở cô vào trong ngay.
Mạc Đình vui mừng khi Quyển Nhu đến, cô kéo tay Quyển Nhu định nói cho cô biết chuyện của Lý Nghệ Hân thì Quyển Nhu lại hấp tấp hỏi:
"Nghệ Hân đâu rồi?"
Mạc Đình chỉ tay vào phòng, Quyển Nhu liền đi ngay.
"Quyển Nhu à...!" Mạc Đình còn chưa kịp nói gì.
"Nghệ Hân có chuyện không hay rồi."
Lý Nghệ Hân đang ngồi trên giường thì nâng mắt, ánh mắt không vui tí nào với Khương Quyển Nhu.
"Chuyện không hay chẳng phải đều là từ cô cả sao?" Lý Nghệ Hân thốt lên.
Quyển Nhu không quan tâm đến thái độ của Nghệ Hân, cô nói:
"Là mẹ cô gặp chuyện, là Lý phu nhân."
Lý Nghệ Hân nhíu mày, cô đứng dậy: "Cái gì?"
"Phu nhân bị bắt gặp gian tình với người làm tại Lý gia, Lý lão gia đã đuổi bà ra khỏi nhà."
Lý Nghệ Hân đôi đồng tử lóe tia phẫn nộ, cô nâng giọng:
"Ai dám hại mẹ tôi?"
Nghệ Hân không hề nghi ngờ Lý phu nhân, cô khẳng định ngay trong tâm trí là bà bị ai đó giở trò đểu.
"Tôi không biết." Quyển Nhu trả lời.
Lý Nghệ Hân lấy ngay điện thoại trên bàn mà gọi một cuộc gọi:
"Anh hai! Anh biết chuyện mẹ em chứ?"
"Anh biết."
"Vậy tại sao anh để mẹ bị đuổi đi?" Lý Nghệ Hân giọng nói bức bối.
"Nghệ Hân anh không thể bên vực cho người đã làm sai."
"Đến anh cũng nói như thế? Không có em ở nhà mọi người xúm lại bắt nạt mẹ, được lắm, đợi khi em về, em sẽ không tha cho kẻ dám gài bẫy bà, còn anh, anh làm em quá thất vọng."
"Nghệ Hân anh...."
Lý Nghệ Hân tắt máy, cô tức tối ném điện thoại xuống sàn:
"Khốn kiếp."
Phản ứng của Nghệ Hân rất dữ dội, Quyển Nhu cảm thấy mình rất khó để có thể học theo tính cách của cô ấy. Lý Nghệ Hân liếc mắt tới Quyển Nhu:
"Cô tạm thời tránh mặt cho tôi."
Quyển Nhu ngạc nhiên: "Tránh mặt như thế nào?"
"Tôi sẽ xuất hiện với thân phận Lý Nghệ Hân."
Quyển Nhu hiểu ra thì lo lắng, Nghệ Hân muốn đích thân ra mặt để giải quyết mọi vấn đề.
"Nghệ Hân! Không được đâu."
Lý Nghệ Hân lớn tiếng: "Không được cũng phải được, người bị hại là mẹ tôi, tôi làm sao có thể đứng nhìn."
Lý Nghệ Hân tháo xuống khăn che mặt, cô kéo học lấy ra một bông hoa rất đặc biệt. Quyển Nhu không biết bông hoa này là gì nhưng khi thấy Nghệ Hân dán lên mặt thì cô mới hiểu, thì ra hoa này là dùng để che khiếm khuyết.
Lý Nghệ Hân cũng thay một bộ y phục sang chảnh đúng với tính cách của cô.
"Cô ở lại đây cho đến khi nào tôi quay lại, nghe rõ chưa?"
Lý Nghệ Hân trừng mắt gằn giọng với Quyển Nhu sau đó thì bước ra khỏi căn nhà của Mạc Đình.
Tách tách..tách tách chiếc máy ảnh từ đằng xa liên tục chụp lại hình ảnh của Lý Nghệ Hân.
"Thay đồ, xõa tóc, rồi còn dán bông trên má, hôm nay là halloween ư? Cô gái này thú vị nhỉ?"
Bình luận facebook