-
Chương 14
Khương Quyển Nhu nhịp nhịp ngón chân, cô đang vu vơ cho đỡ buồn thì chợt nhìn thấy một chàng trai mặt chiếc áo sơ mi trắng sọc đen nửa bên, kiểu áo này nhìn sao mà giống với áo của Hàn Minh Vũ thế nhỉ? Quyển Nhu ngẩm nghĩ nhưng chắc là không phải đâu, không phải anh ấy, Quyển Nhu cười nhạt, cô lại cúi đầu nhịp nhịp chân nhưng bỗng chốc lại nghĩ, có khi nào là anh ấy đến thật không, nhưng mà 12 ngày qua anh ấy có đến đâu, sao hôm nay lại tự dưng đến chứ? Quyển Nhu ngẩn lên, mắt hướng về phía xa xa, không thấy nữa rồi, chắc là đã đi vào trong.
Khương Quyển Nhu vội xỏ dép lại đàng hoàng, cô lăng tăng chạy vào trong, quả thật là Hàn Minh Vũ đã đến. Quyển Nhu mỉm môi cười, tâm trạng đang buồn bỗng dưng tan biến, cô vui vẻ bước vào nhưng khi đối diện với Hàn Minh Vũ lại giả làm mặt rầu.
Quyển Nhu hai tay vòng sau lưng, bước từng bước lười biếng, cô ngồi xuống giường, ngồi cạnh Hàn Minh Vũ.
" Vừa đi đâu đấy?" Hàn Minh Vũ sắc mặt vẫn vậy, lạnh lạnh lùng lùng mà cất giọng hỏi.
Quyển Nhu nhàn nhạt trả lời: " Đi dạo thôi." Ngưng một chút cô lại hỏi: " Anh đến thăm tôi à?"
Hàn Minh Vũ hời hợt thốt lên: " Không."
" Vậy thì anh đến đây để làm gì? Đừng nói là anh đi nhầm chỗ đó nha." Quyển Nhu mặt xị lại, trong lòng chẳng vui chút nào.
" Hình như là đi nhầm thật."
Quyển Nhu bị chọc tức, cái môi nhỏ liền nhu nhoa: " Nếu anh đã đi nhầm thì sao không ra khỏi đây đi."
" Ái..." Quyên Nhu chợt ngứa ở tay, cô nhìn xuống thì ra là có con kiến.
Hàn Minh Vũ chuyển mắt nhìn mu bàn tay của Quyển Nhu, miệng anh nhếch cười.
Quyển Nhu đập chết con kiến càng, cô vừa ngứa vừa đau xoa xoa ở mu bàn tay: " Đến con kiến mà cũng ức hiếp tôi."
" Tôi thấy con kiến đó nó thích cô đấy chứ."
" Thích cái cóc khô ý, nó cắn tôi đau muốn chết mà anh còn bảo là nó thích tôi."
" Nó phải thích cô thì mới leo lên người cô để cắn cô, nó cắn là nó yêu đấy." Hàn Minh Vũ lại châm chọc Quyển Nhu.
Khương Quyển Nhu tức tối, cô liếc Hàn Minh Vũ: " Yêu cái đầu anh, nếu vậy để tôi bắt một con kiến cho nó yêu anh luôn nhé, mà không, bắt cả 100 con cho nó sủng anh luôn."
" Cái gì, cô định cho kiến sủng tôi..?" Hàn Minh Vũ tự dưng bật cười thành tiếng, lần đầu tiên anh nghe có người nói bắt kiến cho sủng như Lý Nghệ Hân.
Quyển Nhu nghe tiếng cười của Hàn Minh Vũ thì không tức giận mà ngược lại ánh mắt bực bội của cô lại dịu nhẹ đi, nhất thời ngẩn người, thật ra Hàn Minh Vũ khi cười rất dễ thương, rất hòa ái, tảng băng này cũng có lúc được chảy ra một chút.
" Minh Vũ à, mấy ngày nay anh không đến có phải là vì bận nhiều việc không? Anh hai của tôi không làm khó anh nữa chứ?"
Hàn Minh Vũ trầm mặc, nụ cười tan biến nhanh chóng, anh lạnh lùng đứng dậy, hai tay thong thả đúc vào trong túi quần.
" Cô quan tâm tôi như vậy từ khi nào?"
Quyển Nhu tiếp tục xoa xoa tay: " Cái gì mà từ khi nào, quan tâm anh thì anh không vui sao?"
Hàn Minh Vũ xoay người, anh nhìn Khương Quyển Nhu với một sự nghi hoặc: " Lý Nghệ Hân cô có còn muốn ly hôn không?"
Quyển Nhu ngẩn lên, tự nhiên sao lại hỏi câu này nữa rồi.
" Nếu im lặng thì tức là cô vẫn muốn." Hàn Minh Vũ không thấy Quyển Nhu trả lời thì khẳng định.
Hàn Minh Vũ kế đó lại nói: " Nếu thế thì đừng giả bộ quá nhiều, vì cô càng như thế thì bản thân cô chỉ càng trở nên ngớ ngẩn thôi. Dù sao đến cuối năm nay tôi cũng sẽ hạ bút ký cho cô, cho nên không cần phải giở nhiều chiêu trò làm gì, cô biết điều một chút thì tôi cũng sẽ chẳng làm khó cô, đôi bên cùng có lợi, cô nên suy nghĩ tích cực hơn đi."
Quyển Nhu đã nghe nhưng mặt thì ngơ ngác, anh ta đang muốn nói gì vậy trời, cô đây không hiểu ý của anh ta một chút nào, cuối năm hạ bút ký, cái này chắc là ký vào đơn ly hôn, nhưng mà đôi bên cùng có lợi là sao? Cô phải biết điều là thế nào?
" Minh Vũ anh trông tôi ngớ ngẩn lắm sao?"
" Cô tự soi gương đi."
" Soi gương thì chỉ thấy tôi đẹp thôi." Quyển Nhu liền đáp lại, lời nói lại rất thẳng thường.
Hàn Minh Vũ giật nhẹ khóe miệng, cô ta cái gì cũng nói được hết.
" Lý Nghệ Hân cô thay đồ đi, đồ ở trong túi kia" Minh Vũ chỉ tay về cái túi anh đem đến.
Quyển Nhu ngạc nhiên: " Thay đồ làm gì?"
" Xuất viện." Minh Vũ nói.
Quyển Nhu ánh mắt liền sáng lên, cô há miệng mừng rỡ, một mạch chạy tới ôm lấy cổ của Hàn Minh Vũ bao nhiêu cảnh cáo của anh trước đây đều quên sạch.
" Minh Vũ thì ra anh đến đón tôi về ư? Cám ơn anh, cám ơn, cám ơn đã không bắt tôi ở đây một tháng, Minh Vũ anh thật tốt."
Hàn Minh Vũ hóa đá đứng một chỗ, Lý Nghệ Hân cứ thích tấn công đột ngột làm anh không kịp phản ứng.
Quyển Nhu hồn nhiên, mắt nhắm miệng cười tinh tích ôm chặt cổ của Minh Vũ, cứ nghĩ Hàn Minh Vũ đáng ghét lắm cơ nhưng cô sai rồi, anh ấy dễ thương đấy chứ.
" Cô thả tôi ra coi." Hàn Minh Vũ bực bội đẩy tay của Quyển Nhu ra.
Quyển Nhu thả tay, nhưng miệng vẫn túm tím cười, cô nhanh chân đi lấy túi để thay đồ.
" Minh Vũ chờ xíu nha, tôi sẽ ra liền." Quyển Nhu nhanh nhảu nói.
Hàn Minh Vũ sẩn sờ, được ra viện cô ta vui đến thế sao?
Sau đó Khương Quyển Nhu cùng Hàn Minh Vũ ra khỏi bệnh viện. Minh Vũ đi như sợ ai mắng, còn Quyển Nhu thì cực khổ chạy theo, cô bực mình: " Minh Vũ à, anh bước ngắn lại chút đi."
Minh Vũ ung dung đáp: " Chân tôi dài thì làm sao mà bước ngắn."
" Hừ...anh sợ ai đuổi kịp à?"
" Là sợ cô đấy."
" Anh..." Quyển Nhu bức bối, cô nhăn mày, được thôi anh ta tưởng cô sẽ không theo kịp ư.
Quyển Nhu đi hùng đi hục, chân liên tục bước sành sạch, cô cố gắng đi le đi lẹ để đuổi kịp cái tên oái ăm kia nhưng không ngờ Hàn Minh Vũ đột nhiên dừng lại, Quyển Nhu như xe mất thắng qua vào lưng anh ta một cái bụp.
" Ái za...Minh Vũ anh cố ý phải không?" Quyển Nhu sờ tay lên trán.
" Là cô đi không chịu nhìn."
" Ai nói tôi không nhìn, anh rõ ràng là muốn bắt nạt tôi." Quyển Nhu vung tay chỉ vào Minh Vũ.
Hàn Minh Vũ cười nhạt, sau đó thì mặc kệ ai kia mà tiếp tục đi.
" Hàn Minh Vũ, anh là cái đồ hâm..."
Quyển Nhu lớn tiếng mắng, Hàn Minh Vũ anh ta không làm tức cô thì ăn cơm không ngon mà.
___________
Khi đã lên xe, Minh Vũ ngồi ở ghế lái. Quyển Nhu cũng ngồi ngay bên cạnh, Minh Vũ bực mà nói: " Cô ngồi ở ghế sau đi."
" Tôi thích ngồi đằng trước hơn." Quyển Nhu mặc kệ sự khó chịu của Minh Vũ, cô thích ngồi đâu thì ngồi, đằng nào cũng phải ở trong xe thôi.
Hàn Minh Vũ coi như không chấp Lý Nghệ Hân, anh vặn chìa khóa và bắt đầu xoay vô lăng.
Quyển Nhu nhìn qua Minh Vũ, trong lòng vui vẻ, lần đầu xem soái ca lái xe miễn phí không tín cước, miệng cô mim mím cười nhưng khi Minh Vũ liếc sang thì liền giấu đi, giả vờ như không biết gì.
" Minh Vũ, tại sao anh lại cho tôi xuất viện sớm vậy?" Quyển Nhu bỗng hỏi.
" Cô nghĩ xem."
Quyển Nhu ngẩm nghĩ một chút thì tỉnh bơ nói: " Anh nhớ tôi à?"
Quyển Nhu vừa nói thì Minh Vũ liền bị ho." Khụ..khụ.."
" Minh Vũ sao anh lại ho nữa rồi, tôi có hôn anh đâu."
Quyển Nhu đưa cánh tay sang vuốt lồng ngực của Minh Vũ.
Hàn Minh Vũ lại hất tay cô ấy ra, anh nghiêm mặt quay sang nói: " Từ giờ cho đến khi về, cô im cái miệng lại cho tôi."
Quyển Nhu chĩu mày: " Tôi im thì anh sẽ hết ho phải không? Vậy được rồi tôi im cho anh vừa lòng."
Hàn Minh Vũ lạnh băng nhìn về đằng trước, tập trung vào việc lái xe.
Khương Quyển Nhu mặt cúi xuống, cô lại đang xoa xoa chà chà ở tay, vết cắn của con kiến làm tay cô bị sưng một cục, ngứa ơi là ngứa. Mày Quyển Nhu nhíu lại, cô chà chà bóp bóp cho bớt ngứa nhưng càng làm thì tay càng bị đỏ.
" Đừng chà nữa, lát về nhà thì bôi thuốc vô." Hàn Minh Vũ tuy không ngó sang nhưng những hành động của Quyển Nhu đều lọt vào mắt của anh.
Quyển Nhu ngưng tay, cô khẽ nhìn qua nhưng im lặng không nói gì, chỉ một chút cô lại nhìn bàn tay bị sưng, cảm giác vừa ngứa vừa đau của kiến cắn rất khó chịu, Quyển Nhu bất giác kê mu bàn tay lên miệng cắn vào cái cục tròn tròn bị sưng do nộc độc của kiến.
Hàn Minh Vũ thấy vậy mà muốn cạn lời với cô ta, anh bực mình với tay sang giật mạnh cái tay đang đưa vào miệng của Khương Quyển Nhu.
" Cô ngồi yên một lúc thì cô chết hả?"
Quyển Nhu giọng xìu xìu: " Tôi có làm gì anh đâu mà anh bảo là tôi không yên."
Hàn Minh Vũ lườm Quyển Nhu, sau đó đột nhiên đạp phanh xe thắng một cái làm Quyển Nhu nhào cả người, Quyển Nhu ngỡ ngàn nhìn Hàn Minh Vũ, anh ta lại đang tức tối gì vậy không biết, tự dưng lại dừng xe ở chỗ này, đã có đến Hàn gia đâu?
Hàn Minh Vũ mở cửa xe bước xuống, Quyển Nhu ngơ ngác, anh ta không định bỏ cô ở trong xe rồi tự bắt taxi về đấy chứ.
" Minh Vũ, anh đi đâu vậy? Ấy..Minh Vũ tôi không biết lái xe đâu, anh đừng bỏ tôi một mình mà."
Khương Quyển Nhu vội xỏ dép lại đàng hoàng, cô lăng tăng chạy vào trong, quả thật là Hàn Minh Vũ đã đến. Quyển Nhu mỉm môi cười, tâm trạng đang buồn bỗng dưng tan biến, cô vui vẻ bước vào nhưng khi đối diện với Hàn Minh Vũ lại giả làm mặt rầu.
Quyển Nhu hai tay vòng sau lưng, bước từng bước lười biếng, cô ngồi xuống giường, ngồi cạnh Hàn Minh Vũ.
" Vừa đi đâu đấy?" Hàn Minh Vũ sắc mặt vẫn vậy, lạnh lạnh lùng lùng mà cất giọng hỏi.
Quyển Nhu nhàn nhạt trả lời: " Đi dạo thôi." Ngưng một chút cô lại hỏi: " Anh đến thăm tôi à?"
Hàn Minh Vũ hời hợt thốt lên: " Không."
" Vậy thì anh đến đây để làm gì? Đừng nói là anh đi nhầm chỗ đó nha." Quyển Nhu mặt xị lại, trong lòng chẳng vui chút nào.
" Hình như là đi nhầm thật."
Quyển Nhu bị chọc tức, cái môi nhỏ liền nhu nhoa: " Nếu anh đã đi nhầm thì sao không ra khỏi đây đi."
" Ái..." Quyên Nhu chợt ngứa ở tay, cô nhìn xuống thì ra là có con kiến.
Hàn Minh Vũ chuyển mắt nhìn mu bàn tay của Quyển Nhu, miệng anh nhếch cười.
Quyển Nhu đập chết con kiến càng, cô vừa ngứa vừa đau xoa xoa ở mu bàn tay: " Đến con kiến mà cũng ức hiếp tôi."
" Tôi thấy con kiến đó nó thích cô đấy chứ."
" Thích cái cóc khô ý, nó cắn tôi đau muốn chết mà anh còn bảo là nó thích tôi."
" Nó phải thích cô thì mới leo lên người cô để cắn cô, nó cắn là nó yêu đấy." Hàn Minh Vũ lại châm chọc Quyển Nhu.
Khương Quyển Nhu tức tối, cô liếc Hàn Minh Vũ: " Yêu cái đầu anh, nếu vậy để tôi bắt một con kiến cho nó yêu anh luôn nhé, mà không, bắt cả 100 con cho nó sủng anh luôn."
" Cái gì, cô định cho kiến sủng tôi..?" Hàn Minh Vũ tự dưng bật cười thành tiếng, lần đầu tiên anh nghe có người nói bắt kiến cho sủng như Lý Nghệ Hân.
Quyển Nhu nghe tiếng cười của Hàn Minh Vũ thì không tức giận mà ngược lại ánh mắt bực bội của cô lại dịu nhẹ đi, nhất thời ngẩn người, thật ra Hàn Minh Vũ khi cười rất dễ thương, rất hòa ái, tảng băng này cũng có lúc được chảy ra một chút.
" Minh Vũ à, mấy ngày nay anh không đến có phải là vì bận nhiều việc không? Anh hai của tôi không làm khó anh nữa chứ?"
Hàn Minh Vũ trầm mặc, nụ cười tan biến nhanh chóng, anh lạnh lùng đứng dậy, hai tay thong thả đúc vào trong túi quần.
" Cô quan tâm tôi như vậy từ khi nào?"
Quyển Nhu tiếp tục xoa xoa tay: " Cái gì mà từ khi nào, quan tâm anh thì anh không vui sao?"
Hàn Minh Vũ xoay người, anh nhìn Khương Quyển Nhu với một sự nghi hoặc: " Lý Nghệ Hân cô có còn muốn ly hôn không?"
Quyển Nhu ngẩn lên, tự nhiên sao lại hỏi câu này nữa rồi.
" Nếu im lặng thì tức là cô vẫn muốn." Hàn Minh Vũ không thấy Quyển Nhu trả lời thì khẳng định.
Hàn Minh Vũ kế đó lại nói: " Nếu thế thì đừng giả bộ quá nhiều, vì cô càng như thế thì bản thân cô chỉ càng trở nên ngớ ngẩn thôi. Dù sao đến cuối năm nay tôi cũng sẽ hạ bút ký cho cô, cho nên không cần phải giở nhiều chiêu trò làm gì, cô biết điều một chút thì tôi cũng sẽ chẳng làm khó cô, đôi bên cùng có lợi, cô nên suy nghĩ tích cực hơn đi."
Quyển Nhu đã nghe nhưng mặt thì ngơ ngác, anh ta đang muốn nói gì vậy trời, cô đây không hiểu ý của anh ta một chút nào, cuối năm hạ bút ký, cái này chắc là ký vào đơn ly hôn, nhưng mà đôi bên cùng có lợi là sao? Cô phải biết điều là thế nào?
" Minh Vũ anh trông tôi ngớ ngẩn lắm sao?"
" Cô tự soi gương đi."
" Soi gương thì chỉ thấy tôi đẹp thôi." Quyển Nhu liền đáp lại, lời nói lại rất thẳng thường.
Hàn Minh Vũ giật nhẹ khóe miệng, cô ta cái gì cũng nói được hết.
" Lý Nghệ Hân cô thay đồ đi, đồ ở trong túi kia" Minh Vũ chỉ tay về cái túi anh đem đến.
Quyển Nhu ngạc nhiên: " Thay đồ làm gì?"
" Xuất viện." Minh Vũ nói.
Quyển Nhu ánh mắt liền sáng lên, cô há miệng mừng rỡ, một mạch chạy tới ôm lấy cổ của Hàn Minh Vũ bao nhiêu cảnh cáo của anh trước đây đều quên sạch.
" Minh Vũ thì ra anh đến đón tôi về ư? Cám ơn anh, cám ơn, cám ơn đã không bắt tôi ở đây một tháng, Minh Vũ anh thật tốt."
Hàn Minh Vũ hóa đá đứng một chỗ, Lý Nghệ Hân cứ thích tấn công đột ngột làm anh không kịp phản ứng.
Quyển Nhu hồn nhiên, mắt nhắm miệng cười tinh tích ôm chặt cổ của Minh Vũ, cứ nghĩ Hàn Minh Vũ đáng ghét lắm cơ nhưng cô sai rồi, anh ấy dễ thương đấy chứ.
" Cô thả tôi ra coi." Hàn Minh Vũ bực bội đẩy tay của Quyển Nhu ra.
Quyển Nhu thả tay, nhưng miệng vẫn túm tím cười, cô nhanh chân đi lấy túi để thay đồ.
" Minh Vũ chờ xíu nha, tôi sẽ ra liền." Quyển Nhu nhanh nhảu nói.
Hàn Minh Vũ sẩn sờ, được ra viện cô ta vui đến thế sao?
Sau đó Khương Quyển Nhu cùng Hàn Minh Vũ ra khỏi bệnh viện. Minh Vũ đi như sợ ai mắng, còn Quyển Nhu thì cực khổ chạy theo, cô bực mình: " Minh Vũ à, anh bước ngắn lại chút đi."
Minh Vũ ung dung đáp: " Chân tôi dài thì làm sao mà bước ngắn."
" Hừ...anh sợ ai đuổi kịp à?"
" Là sợ cô đấy."
" Anh..." Quyển Nhu bức bối, cô nhăn mày, được thôi anh ta tưởng cô sẽ không theo kịp ư.
Quyển Nhu đi hùng đi hục, chân liên tục bước sành sạch, cô cố gắng đi le đi lẹ để đuổi kịp cái tên oái ăm kia nhưng không ngờ Hàn Minh Vũ đột nhiên dừng lại, Quyển Nhu như xe mất thắng qua vào lưng anh ta một cái bụp.
" Ái za...Minh Vũ anh cố ý phải không?" Quyển Nhu sờ tay lên trán.
" Là cô đi không chịu nhìn."
" Ai nói tôi không nhìn, anh rõ ràng là muốn bắt nạt tôi." Quyển Nhu vung tay chỉ vào Minh Vũ.
Hàn Minh Vũ cười nhạt, sau đó thì mặc kệ ai kia mà tiếp tục đi.
" Hàn Minh Vũ, anh là cái đồ hâm..."
Quyển Nhu lớn tiếng mắng, Hàn Minh Vũ anh ta không làm tức cô thì ăn cơm không ngon mà.
___________
Khi đã lên xe, Minh Vũ ngồi ở ghế lái. Quyển Nhu cũng ngồi ngay bên cạnh, Minh Vũ bực mà nói: " Cô ngồi ở ghế sau đi."
" Tôi thích ngồi đằng trước hơn." Quyển Nhu mặc kệ sự khó chịu của Minh Vũ, cô thích ngồi đâu thì ngồi, đằng nào cũng phải ở trong xe thôi.
Hàn Minh Vũ coi như không chấp Lý Nghệ Hân, anh vặn chìa khóa và bắt đầu xoay vô lăng.
Quyển Nhu nhìn qua Minh Vũ, trong lòng vui vẻ, lần đầu xem soái ca lái xe miễn phí không tín cước, miệng cô mim mím cười nhưng khi Minh Vũ liếc sang thì liền giấu đi, giả vờ như không biết gì.
" Minh Vũ, tại sao anh lại cho tôi xuất viện sớm vậy?" Quyển Nhu bỗng hỏi.
" Cô nghĩ xem."
Quyển Nhu ngẩm nghĩ một chút thì tỉnh bơ nói: " Anh nhớ tôi à?"
Quyển Nhu vừa nói thì Minh Vũ liền bị ho." Khụ..khụ.."
" Minh Vũ sao anh lại ho nữa rồi, tôi có hôn anh đâu."
Quyển Nhu đưa cánh tay sang vuốt lồng ngực của Minh Vũ.
Hàn Minh Vũ lại hất tay cô ấy ra, anh nghiêm mặt quay sang nói: " Từ giờ cho đến khi về, cô im cái miệng lại cho tôi."
Quyển Nhu chĩu mày: " Tôi im thì anh sẽ hết ho phải không? Vậy được rồi tôi im cho anh vừa lòng."
Hàn Minh Vũ lạnh băng nhìn về đằng trước, tập trung vào việc lái xe.
Khương Quyển Nhu mặt cúi xuống, cô lại đang xoa xoa chà chà ở tay, vết cắn của con kiến làm tay cô bị sưng một cục, ngứa ơi là ngứa. Mày Quyển Nhu nhíu lại, cô chà chà bóp bóp cho bớt ngứa nhưng càng làm thì tay càng bị đỏ.
" Đừng chà nữa, lát về nhà thì bôi thuốc vô." Hàn Minh Vũ tuy không ngó sang nhưng những hành động của Quyển Nhu đều lọt vào mắt của anh.
Quyển Nhu ngưng tay, cô khẽ nhìn qua nhưng im lặng không nói gì, chỉ một chút cô lại nhìn bàn tay bị sưng, cảm giác vừa ngứa vừa đau của kiến cắn rất khó chịu, Quyển Nhu bất giác kê mu bàn tay lên miệng cắn vào cái cục tròn tròn bị sưng do nộc độc của kiến.
Hàn Minh Vũ thấy vậy mà muốn cạn lời với cô ta, anh bực mình với tay sang giật mạnh cái tay đang đưa vào miệng của Khương Quyển Nhu.
" Cô ngồi yên một lúc thì cô chết hả?"
Quyển Nhu giọng xìu xìu: " Tôi có làm gì anh đâu mà anh bảo là tôi không yên."
Hàn Minh Vũ lườm Quyển Nhu, sau đó đột nhiên đạp phanh xe thắng một cái làm Quyển Nhu nhào cả người, Quyển Nhu ngỡ ngàn nhìn Hàn Minh Vũ, anh ta lại đang tức tối gì vậy không biết, tự dưng lại dừng xe ở chỗ này, đã có đến Hàn gia đâu?
Hàn Minh Vũ mở cửa xe bước xuống, Quyển Nhu ngơ ngác, anh ta không định bỏ cô ở trong xe rồi tự bắt taxi về đấy chứ.
" Minh Vũ, anh đi đâu vậy? Ấy..Minh Vũ tôi không biết lái xe đâu, anh đừng bỏ tôi một mình mà."
Bình luận facebook