• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Trước Ghét Sau Yêu, Hoán Đổi Thê (1 Viewer)

  • Chương 33

Tập đoàn Lý Thị.
Thư ký Phi mở cửa, cô mang vào một sắp tài liệu cùng một bản hợp đồng đặt lên trên bàn của Lý Nghệ Hoành, cô vui vẻ nói:
"Những thứ anh cần đều nằm ở đây cả."
Lý Nghệ Hoành ký xong một mục thì đóng nắp bút bi lại, đặt sang một bên, anh nhìn thư ký Phi: "Em dạo này xinh hơn nhiều đấy, mới đổi màu son nữa phải không?"
Lý Nghệ Hoành những lúc chỉ có hai người sẽ không dùng kiểu xưng hô quy cách, anh nói chuyện khá thoải mái đối với thư ký Phi, đôi khi sự thoải mái ấy lại vô tình khiến ai đó hiểu nhầm.
Thư ký Phi tươi cười, đối với thư ký thì việc giữ nụ cười trên môi luôn là một điều cần thiết, cho dù những khi mệt mỏi hay không muốn đi chăng nữa thì vẫn phải chuyên nghiệp với bổn phận của mình, như thế mới có thể được boss giữ bên cạnh.
Cô lùi lại vài bước: "Cám ơn giám đốc đã khen, nhân viên thì phải biết giữ hình ảnh cho công ty vì thế tôi rất chú trọng đến vẻ ngoài của mình."
Trả lời rất khôn ngoan, cô gái này rất xứng đáng với danh hiệu thư ký xuất sắc nhất của Lý Nghệ Hoành, rất biết điều và ứng xử thông minh trong công việc.
Lý Nghệ Hoành cười nửa miệng, đôi mắt vui nhìn thư ký Phi:
"Đầu tháng sau tôi chính thức lên làm Lý tổng, khi đó em trở thành thư ký đặc biệt của chủ tịch, ngoại hình này sẽ phải cần chú trọng thêm đấy."
"Vâng, tôi sẽ chú ý."
"À phải rồi, bó hoa lần trước em chuẩn bị rất tốt, tháng này sẽ tăng tiền thưởng cho em."
Lý Nghệ Hoành nhắc đến bó hoa thì thư ký Phi mới nói: "Đó không phải công của tôi đâu ạ, bó hoa ấy là nhờ Lý tiểu thư đã chọn giúp, cô ấy còn chu đáo gói lại."
Lý Nghệ Hoành ngạc nhiên, Nghệ Hân vốn ghét nhất là hoa sao có thể là do em ấy chọn được.
"Em đã gặp Nghệ Hân ở tiệm hoa ư?"
Thư ký Phi đáp: "Vâng, cô ấy cũng đến để mua hoa, tình cờ đã gặp tôi."
Lý Nghệ Hoành thấy rất khó hiểu và cũng không thể tin, anh bỗng hỏi: "Phi Phi nếu một người ban đầu rất ghét một thứ gì đó, thì sau này liệu có thể thích lại thứ đó được không?"
Thư ký Phi đảo mắt, một hồi thì trả lời: "Tôi thấy còn tùy vào việc người đó căm ghét thứ ấy ở mức độ nào, nếu như là cực kỳ ghét thì không dễ gì lại thích ở một thời gian sau."
Câu trả lời của thư ký Phi nghe cũng có lý, như vậy thì Nghệ Hân lại càng kỳ lạ hơn, em ấy thuộc tip người thấy hoa là muốn quăng vào sọt rác, rất ghét là đằng khác. Từ sau khi bị tai nạn, Nghệ Hân hầu như thay đổi hoàng toàn, giống như em ấy không còn là em ấy của trước đây, chuyện gì đã khiến Nghệ Hân khác lạ như vậy? Không lẽ là vì Hàn Minh Vũ ư? Hắn có tác động lớn đối với Nghệ Hân như vậy sao?
"Giám đốc, anh còn muốn căn dặn việc gì không?" Thư ký Phi mở lời.
Lý Nghệ Hoành đang suy nghĩ thì chấn lại: "À...em hãy đi thu thập tin về các hợp đồng và dự án lớn của bên Hàn Thị, xong rồi thì gửi mail cho tôi."
"Vâng."
"Còn nữa." Lý Nghệ Hoành đưa một ngón tay lên: "Tối mai thì có một tiệc dạ hội, em cũng hãy chuẩn bị để đi với tôi, nhớ là luyện lại tiếng Pháp của em, sẽ có nhiều nữ thiết kế đến từ pari đấy."
"Vâng, tôi sẽ chuẩn bị kỹ."
Thư ký Phi nói xong thì bước ra đóng cửa lại, trên môi thoáng một nụ cười.
_________
Tại cửa hàng hoa Tùng Bách.
Hôm nay Na Na không đi làm, một mình Quyển Nhu tiếp khách. Lúc này thì không có ai vào cửa tiệm, ông chủ Tùng thì cũng đi ra ngoài chưa về, bên trong chỉ còn mỗi Quyển Nhu.
Quyển Nhu cầm chiếc bình, xịt nước lên những đóa hoa, hết hoa này lại đến hoa khác. Ánh mắt mông lung, đang làm nhưng tâm tư thì chẳng đặt ở đây, cô đang nghĩ chiều nay về nhà nhất định phải tìm cơ hội để nói với Minh Vũ việc của Lý Nghệ Hoành, cho dù anh ấy không tin thì cũng phải nói, nếu không lòng cô sẽ rất nặng nề.
Quyển Nhu thở phiền, cô đặt chiếc bình sang một bên, sau đó thì cầm kéo cắt đi những cành lá bị khô, trước đây chỉ cần thấy hoa thì cô sẽ vui vẻ nhưng sao bây giờ có hoa vẫn làm cho cô buồn, cả ngày hôm nay hầu như chỉ đều nghĩ đến Hàn Minh Vũ, thậm chí còn nghĩ nhiều hơn là chuyện phải tìm hiểu về thân thế của mình.
"Ahh.." Quyển Nhu mãi suy tư mà cắt trúng vào ngón tay.
Khi ấy thì Tùng Bách trở về tiệm, thấy Quyển Nhu tay rớm máu thì ngỡ ngàn bước đến cầm lấy tay của cô, anh ta rút ra khăn tay quấn lại cho Quyển Nhu.
Tùng Bách nói: "Cô phải cẩn thận chứ, kéo này rất bén không chú ý là đứt luôn ngón tay đấy."
Quyển Nhu cảm thấy rất buốt, cô hơi nhíu mày: "Tôi sẽ chú ý hơn."
Tùng Bách mở cái khăn ra, máu hình như không cầm được, bị đứt khá sâu.
"Ở gần đây có một trạm y tế, tôi đưa cô đến đó xử lý vết thương."
Quyển Nhu gật đầu, sau đó Tùng Bách đã đưa cô ấy đến đó. Sau 3 phút thì Quyển Nhu bước ra, ngón tay của cô đã được băng lại cẩn thận, nhưng trên gương mặt của cô có vết nước mắt, đôi con ngươi cũng hơi hồng hồng.
Tùng Bách bước đến hỏi: "Cô đau lắm à?"
Quyển Nhu thít mũi, cô nói: "Chỉ là do thuốc sát trùng rát quá nên tôi..." Quyển Nhu lại thít mũi, gương mặt xinh đẹp bị nước mắt làm lem đi. Quyển Nhu trước đây không phải là một cô gái yếu ớt như vậy, nhưng cơ thể của Lý Nghệ Hân tuy giống nhưng lại rất khác với cơ thể của cô, Quyển Nhu cảm nhận được Nghệ Hân là một cô gái rất sợ đau, vừa rồi khi thuốc sát trùng nhỏ xuống, cả người của cô cứ run lên, bị rát thì liền rớt nước mắt, có thể Nghệ Hân từ nhỏ đã được nuông chiều, đau đớn đối với cô ấy là một điều không thể chịu đựng.
Tùng Bách bất giác đưa tay lên lau nước mắt cho Quyển Nhu, nhưng anh làm vậy khiến Quyển Nhu khá ngại, cô hơi cuối đầu né đi bàn tay của Tùng Bách. Ông chủ Tùng cũng đã vô ý rồi, anh ta bỏ tay xuống, chỉ là không hiểu sao cứ muốn lau cho cô ấy.
"Ờm...chúng ta về thôi." Tùng Bạch nói, nét mặt có chút lúng túng.
"Vâng."
Quyển Nhu đáp xong thì cùng Tùng Bách quay về, anh ta dùng xe máy chở cô, chiếc xe này màu trắng, kiểu dáng khá là tao nhã, rất hợp với phong cách của Tùng Bách, nhìn bề ngoài anh ta cũng là một chàng trai như vậy, nhẹ nhàng và ôn hòa là hai cặp từ có thể dùng để nói về anh ta. Quyển Nhu ngồi ở đằng sau, đi xe máy dễ chịu hơn là xe ô tô, cảm giác tự do và thoải mái hơn rất nhiều, đâu đó lại thoang thoảng mùi nước hoa của Tùng Bách bay vào khứu giác, mùi hương này cũng dễ chịu không hề gắt, có lẽ Tùng Bách là người thế nào thì nước hoa cũng dùng thế ấy, chả giống với ai kia. Quyển Nhu chợt nghĩ đến ông chồng soái ca.
Bỗng Tùng Bách hơi ngoảnh ra sau nói với Quyển Nhu:
"Hôm nay tôi cho cô về sớm nhé."
Quyển Nhu bị gió tạt nên không nghe được, cô xê đầu tới một chút: "Anh nói gì cơ?"
Tùng Bách nhìn ở đằng trước thấy không có vật cản gì, thì lại ngoảnh ra sau mà nói: "Tôi cho cô về nhà sớm."
Trên đường một chiếc ô tô đang chạy với tốc độ chậm, cách sau xe của Tùng Bách chỉ chừng 2m, ánh mắt của ai kia đang phát hỏa nhìn về hướng của hai người.
Đến tiệm Quyển Nhu bước xuống, cô mở cái nón bảo hiểm đưa cho Tùng Bách. Nhưng mà hình như nón bị kẹt dây khóa, Quyển Nhu có chút khó khăn khi tháo.
Tùng Bách đang ngồi trên xe, anh nói: "Cô xích tới đây tôi tháo cho."
Quyển Nhu không tháo được nên kê đầu đến cho Tùng Bách tháo giúp. Ở đằng sau, người trong xe đang cầm tay thành nắm đấm, cơn giận bất giác nổi lên.
Chỉ tí xíu là Tùng Bách tháo được cái mũ: "Ok." Anh ta cầm mũ vắt lên xe, Quyển Nhu tươi cười: "Cám ơn anh, mà anh cho tôi về thật đấy à."
"Ừ, cô về sớm đi, tay cô bị đau mà, với lại lát nữa tôi cũng đóng tiệm sớm, có việc riêng ấy mà."
Quyển Nhu nghe vậy thì nói: "Vậy tôi vô lấy túi rồi về luôn đây, chào anh nhé." Cô đưa tay lên.
Tùng Bách cười, anh ta lái xe vào trong, lúc đi ra Quyển Nhu lại vẫy tay chào nhưng vừa ra đến ngoài cửa thì cô chợt đứng sững.
"Minh Vũ."
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom