-
Chương 48
Lý phu nhân cùng Lý lão gia đi xuống dưới nhà, nhìn thấy Nghệ Hân và Minh Vũ ông bà liền nở nụ cười.
Đối với họ thì Nghệ Hân là con gái, là một sự quen thuộc trong căn nhà này, nhưng ngược lại đối với Khương Quyển Nhu thì nơi này lại là một nơi hoàn toàn xa lạ, kể cả những người đang nở nụ cười với cô.
"Nghệ Hân con càng ngày càng xinh ra đấy, xem ra Minh Vũ đã chăm sóc con rất tốt."
Lý lão gia tươi cười nói trong khi Quyển Nhu thì chỉ gượng cười: "Con vẫn vậy thôi ạ."
"Ồ, hôm nay con gái lại khiêm tốn nữa cơ, ta ngạc nhiên lắm đó." Lý lão gia tươi vui nói.
Quyển Nhu chợt suy nghĩ: Thôi chết, cô đang ở Lý gia, tuyệt đối phải cẩn thận, Nghệ Hân theo như Lý lão gia nói thì không phải là người biết khiêm tốn, mình phải chú ý hơn mới được.
"Nghệ Hân Minh Vũ, lại ghế ngồi đi." Lý phu nhân nói.
Minh Vũ và Quyển Nhu cũng đi tới ghế cùng Lý phu nhân và Lý lão gia ngồi xuống.
"Mẹ ơi, anh hai đâu ạ?" Quyển Nhu hỏi đến Lý Nghệ Hoành.
Lý phu nhân chỉ tay lên lầu: "Nó ở trên phòng đấy, cũng mới về nhà thôi."
Quyển Nhu ngước mắt nhìn lên trên, ở trong phòng mà là phòng nào mới được nhỉ? Biệt thư của Lý gia to rộng và đồ sộ hơn ở Hàn gia, cho nên có rất nhiều gian phòng.
"Sao vậy, con nhớ Nghệ Hoành à?" Lý lão gia cười rồi hỏi.
Quyển Nhu nhìn Lý lão gia: "Dạ không, chỉ là con có mang áo khoác tới trả cho anh ấy."
"Áo ư?" Lý phu nhân hỏi.
"Dạ, lần trước anh ấy có tới gặp con và đã cho con mượn áo."
"Vậy con đem lên cho anh hai đi, sẵn tiện gọi anh con xuống ăn cơm luôn." Lý phu nhân bảo.
Quyển Nhu chần chừ một xíu thì mở miệng "Dạ" nhưng cô làm sao mà biết anh Nghệ Hoành ở phòng nào mà lên, cô bỗng nhìn sang Minh Vũ.
Minh Vũ thì không biết tại sao Quyển Nhu lại nhìn mình, ánh mắt của cô ấy lại có cái gì đó giống như là đang muốn được giúp đỡ.
Quyển Nhu nhận thấy nếu mình ngồi đây thì sẽ bị hoài nghi, thôi thì cô đành liều một phen, biết đâu cô may mắn đụng trúng phòng của Lý Nghệ Hoành thì sao, nhưng mà liệu có may mắn được không đây, có cả mấy chục phòng như cái khách sạn thế kia.
Quyển Nhu khẽ cắn môi, cô cầm cái túi đựng áo khoác của Lý Nghệ Hoành đứng dậy, nhưng lúc cô đi ngang qua Minh Vũ thì anh ấy bỗng nắm tay cô lại, Quyển Nhu ngạc nhiên.
Minh Vũ ngẩn lên, anh nhẹ nhàng nói: "Cái áo này em đã giặc đâu mà đưa cho anh Nghệ Hoành, em nên đưa cho người giúp việc mang đi giặc thì đúng hơn."
Quyển Nhu chợt mỉm cười, Minh Vũ đúng là cứu tinh của cô. Lý phu nhân nghe vậy thì nói:
"Nghệ Hân con cũng thật là, mượn áo anh hai sao lại không chịu giặc chứ hả?"
"Con quên mất." Quyển Nhu giả vờ cười cho qua.
"Chị Điền." Lý phu nhân gọi người giúp việc.
Bên dưới nhà chị Điền chạy lên, Lý phu nhân bảo Quyển Nhu đưa cho chị ta cái túi, Quyển Nhu theo ý Lý phu nhân đưa cho chị Điền.
Quyển Nhu ngồi xuống cảm giác căng thẳng giảm đi nhiều, nhưng vẫn phải làm gì đó để ba mẹ Nghệ Hân không nhắc đến Lý Nghệ Hoành nữa thì cô mới an tâm. Quyển Nhu bèn lấy ra món quà sinh nhật đưa cho Lý phu nhân.
"Mẹ cái này con tặng mẹ."
Lý phu nhân mỉm cười, bà vui vẻ nhận lấy, lúc mở ra thấy sợi dây chuyền có đóa hoa Bách Hợp thì ánh mắt của Lý phu nhân rất rạng ngời.
"Nghệ Hân sợi dây chuyền rất đẹp, cám ơn con gái nhé."
Quyển Nhu tươi cười: "Cái này là do con chọn, nhưng tiền là chồng con trả, đây coi như là món quà của hai vợ chồng con tặng cho mẹ đấy ạ."
"Vậy thì mẹ phải cám ơn hai con rồi."
Hàn Minh Vũ nhìn Quyển Nhu, cô ấy rất vui vẻ khi Lý phu nhân thích món quà, nhưng vừa rồi là anh giải quây cho cô, anh cũng không biết tại sao mình lại làm vậy, chỉ là anh cảm thấy Nghệ Hân có vẻ không muốn lên phòng của Lý Nghệ Hoành.
Trong Lý gia có lẻ Quyển Nhu chỉ biết đến sự tồn tại của anh hai Lý Nghệ Hoành nhưng đó chẳng qua là vì cô không có ký ức của Lý Nghệ Hân, nếu là Nghệ Hân thì chắc chắn cô ấy sẽ cảnh giác với một người trong nhà họ Lý đó chính là Lý Vân Lục.
Vân Lục ở gian dưới, cô không lên trên bởi vì đang phụ giúp chuẩn bị các món ăn và hoa quả, cái này đáng lý ra không phải là việc của một vị tiểu thư nên làm, nhưng nếu muốn lấy lòng thương của Lý lão gia và anh Nghệ Hoành thì bản thân phải tội nghiệp một chút.
Vân Lục trong lúc chuẩn bị đồ ăn vẫn nhớ đến cái lần Lý Nghệ Hân thẳng tay hất ly trà nóng vào tay cô, đôi mắt Vân Lục liếc lên gian trên, lần này cô sẽ không bỏ qua cơ hội để trả thù.
Vân Lục ngó qua nói với đầu bếp: "Món súp này hình như bị nguội rồi hâm nóng lại đi, tiểu thư lâu lâu mới về nhà, ăn mà không được ngon miệng thì sẽ bị quở trách đấy."
Chú đầu bếp nghe vậy thì cũng mang tô súp đi hâm nóng lại. Vân Lục mắt nhìn vào cái lò vi sóng, cô nhân lúc không ai để ý thì lén chỉnh nút nhiệt độ lên mức cực nóng.
Lý Nghệ Hoành nghỉ một lúc ở trên phòng thì mới bước xuống dưới nhà, anh đi tới ngồi xuống ghế, câu đầu tiên là khen Quyển Nhu: "Hân, bộ váy này rất hợp với em."
Quyển Nhu định mở miệng nói cám ơn thì chợt sửng lại, cô nghĩ mình nên tự phụ một chút sẽ đúng hơn: "Em mặc cái gì mà chả đẹp."
Lý Nghệ Hoành cười: "Ừ, mặc cái gì cũng đẹp."
Lý phu nhân nói: "Được rồi, cũng đã 7h các con sang bàn ăn để cùng ăn tối với ba mẹ."
Mọi người đứng dậy di chuyển qua bàn ăn đã được dọn sẵn, riêng còn một món mà Nghệ Hân rất thích thì chưa thấy mang lên.
"Chú Kiều, món súp khoai bắp đâu rồi." Lý phu nhân hỏi chú đầu bếp.
"Dạ đang hâm cho nóng lại, lúc nảy nấu sớm nên hơi nguội."
"Ừm, khi nào xong thì nhớ bưng lên ngay đấy."
"Vâng." Đầu bếp Kiều trả lời.
Trên bàn ăn có rất nhiều món ngon sơn hào hải vị, gia đình phú quý cho nên của ăn cũng phú quý, tuy mỗi ngày Quyển Nhu đều không thiếu bữa ăn ngon ở Hàn gia, nhưng có lẽ vì hôm nay là sinh thần của Lý phu nhân nên ăn uống cũng tầm cao hơn một chút, đếm qua thì cũng chỉ có 5 người mà bày ra đến 100 món ăn, kiểu này có là cả một đại gia đình cũng ăn không hết.
"Vân Lục đâu rồi, sao từ nảy giờ không thấy nó?" Lý lão gia bỗng hỏi.
Lý phu nhân hễ nghe đến Vân Lục thì tâm tình liền không vui, bà nói:
"Nó ở dưới bếp đấy, lát nó lên thôi."
"Để con đi kêu em ấy." Lý Nghệ Hoành đứng dậy.
Quyển Nhu trong đầu đang suy nghĩ, Lý gia ngoài cô và anh Nghệ Hoành thì còn có một người con nữa sao? Nhưng liệu có phải là con không, hay là cháu gái của lão gia và phu nhân.
Lý Nghệ Hoành đi xuống bếp, anh thấy Vân Lục đang gọt hoa quả thì đặt tay lên vai cô. Vân Lục quay lại, thấy anh Nghệ Hoành thì mỉm cười: "Sao anh lại xuống đây?"
Lý Nghệ Hoành cầm lấy cái đĩa hoa quả mà Vân Lục đang gọt đặt sang một bên: "Nhà mình không người giúp việc hay sao mà em phải làm mấy cái này, lên trên đi ba tìm em đấy."
" Em nghĩ mình không nên lên đó thì tốt hơn."
"Lại sợ Nghệ Hân sao?"
Vân Lục mắt hạ xuống, giọng nói buồn bã: "Lần trước em bị hất nước sôi vào tay, lần này nhỡ lại bị nữa thì tay của em sẽ phế mất."
Lý Nghệ Hoành vỗ về vai của Vân Lục, anh nói: "Em sẽ không sao, có anh ngồi bên cạnh thì Nghệ Hân sẽ không làm gì em đâu, thôi đi lên trên với anh."
Lý Nghệ Hoành nói vậy mà Vân Lục muốn ôm lấy anh ấy, khóc lóc với anh ấy, anh ấy luôn tốt với cô như vậy, chả giống với cái con ác đức Lý Nghệ Hân kia.
Lý lão gia nhìn thấy Vân Lục và Nghệ Hoành đi lên thì nhẹ cười, ông nói: "Vậy là đông đủ rồi, chúng ta dùng bữa thôi."
Quyển Nhu bây giờ bụng cũng đã kêu ồn ột, cô nhanh chóng gắp những món ăn ngon cho vào miệng, nhưng cô ăn thì ăn cũng không quên gắp cho Minh Vũ, cái này như trở thành thói quen của cô rồi, cũng vì thói quen này mà cô bị ánh mắt của Lý Nghệ Hoành để ý, Nghệ Hân rất khác, khác đến mức Lý Nghệ Hoành sinh lòng tức tối khi thấy em ấy quan tâm Hàn Minh Vũ, là em ấy đang giả vờ hay là đang cố tình để cho anh thấy.
Ở dưới bếp lò vi sóng đã bật sang chế độ nghỉ, như vậy tô súp cũng đã được hâm nóng xong. Đầu bếp nhắc người làm bưng lên cho tiểu thư Nghệ Hân, cô giúp việc Hạ mở cánh cửa lò dùng hai miếng khăn áp vào để bưng nhưng cô phải lặp tức rút tay lại vì tô súp cực kỳ là nóng.
Quyển Nhu lúc này đã ăn khá no, cô đang nghĩ mình đến thì cũng đến rồi, quà thì cũng tặng rồi, ăn thì cũng ăn rồi nhưng còn việc điều tra thân phận của mình thì phải làm sao đây? Quyển Nhu nhai nhai thức ăn trong miệng, trầm tư suy nghĩ thì Lý phu nhân nói: "Nghệ Hân, ăn xong thì chụp vài tấm ảnh với mẹ nhé."
Quyển Nhu trong lòng thầm thốt lên "Đúng rồi!", hình, chụp hình, cô có thể nhờ Lý phu nhân cho xem qua anbum ảnh của gia đình, nếu cô là con của Lý gia thì sẽ có tổng cộng là 3, à mà còn cái cô Vân Lục này không biết là thân phận gì nữa. Quyển Nhu chợt nhìn sang Vân Lục.
Nếu cô ấy cũng là con thì cộng vô là 4 người con, còn nếu không phải thì sao nhỉ? Nhưng mà không sao, dung mạo của cô và Nghệ Hân giống nhau thế kia mà, chỉ cần nhìn thấy có bức ảnh sinh đôi hồi nhỏ là có thể khẳng định được cô chính là con gái của Lý gia và đây chính là ba mẹ của cô.
Quyển Nhu chợt cảm thấy buồn tủi khi nghĩ đến ba mẹ, nếu họ là ba mẹ thì tại sao lại bỏ rơi cô lúc tuổi còn non dại chứ?
Đối với họ thì Nghệ Hân là con gái, là một sự quen thuộc trong căn nhà này, nhưng ngược lại đối với Khương Quyển Nhu thì nơi này lại là một nơi hoàn toàn xa lạ, kể cả những người đang nở nụ cười với cô.
"Nghệ Hân con càng ngày càng xinh ra đấy, xem ra Minh Vũ đã chăm sóc con rất tốt."
Lý lão gia tươi cười nói trong khi Quyển Nhu thì chỉ gượng cười: "Con vẫn vậy thôi ạ."
"Ồ, hôm nay con gái lại khiêm tốn nữa cơ, ta ngạc nhiên lắm đó." Lý lão gia tươi vui nói.
Quyển Nhu chợt suy nghĩ: Thôi chết, cô đang ở Lý gia, tuyệt đối phải cẩn thận, Nghệ Hân theo như Lý lão gia nói thì không phải là người biết khiêm tốn, mình phải chú ý hơn mới được.
"Nghệ Hân Minh Vũ, lại ghế ngồi đi." Lý phu nhân nói.
Minh Vũ và Quyển Nhu cũng đi tới ghế cùng Lý phu nhân và Lý lão gia ngồi xuống.
"Mẹ ơi, anh hai đâu ạ?" Quyển Nhu hỏi đến Lý Nghệ Hoành.
Lý phu nhân chỉ tay lên lầu: "Nó ở trên phòng đấy, cũng mới về nhà thôi."
Quyển Nhu ngước mắt nhìn lên trên, ở trong phòng mà là phòng nào mới được nhỉ? Biệt thư của Lý gia to rộng và đồ sộ hơn ở Hàn gia, cho nên có rất nhiều gian phòng.
"Sao vậy, con nhớ Nghệ Hoành à?" Lý lão gia cười rồi hỏi.
Quyển Nhu nhìn Lý lão gia: "Dạ không, chỉ là con có mang áo khoác tới trả cho anh ấy."
"Áo ư?" Lý phu nhân hỏi.
"Dạ, lần trước anh ấy có tới gặp con và đã cho con mượn áo."
"Vậy con đem lên cho anh hai đi, sẵn tiện gọi anh con xuống ăn cơm luôn." Lý phu nhân bảo.
Quyển Nhu chần chừ một xíu thì mở miệng "Dạ" nhưng cô làm sao mà biết anh Nghệ Hoành ở phòng nào mà lên, cô bỗng nhìn sang Minh Vũ.
Minh Vũ thì không biết tại sao Quyển Nhu lại nhìn mình, ánh mắt của cô ấy lại có cái gì đó giống như là đang muốn được giúp đỡ.
Quyển Nhu nhận thấy nếu mình ngồi đây thì sẽ bị hoài nghi, thôi thì cô đành liều một phen, biết đâu cô may mắn đụng trúng phòng của Lý Nghệ Hoành thì sao, nhưng mà liệu có may mắn được không đây, có cả mấy chục phòng như cái khách sạn thế kia.
Quyển Nhu khẽ cắn môi, cô cầm cái túi đựng áo khoác của Lý Nghệ Hoành đứng dậy, nhưng lúc cô đi ngang qua Minh Vũ thì anh ấy bỗng nắm tay cô lại, Quyển Nhu ngạc nhiên.
Minh Vũ ngẩn lên, anh nhẹ nhàng nói: "Cái áo này em đã giặc đâu mà đưa cho anh Nghệ Hoành, em nên đưa cho người giúp việc mang đi giặc thì đúng hơn."
Quyển Nhu chợt mỉm cười, Minh Vũ đúng là cứu tinh của cô. Lý phu nhân nghe vậy thì nói:
"Nghệ Hân con cũng thật là, mượn áo anh hai sao lại không chịu giặc chứ hả?"
"Con quên mất." Quyển Nhu giả vờ cười cho qua.
"Chị Điền." Lý phu nhân gọi người giúp việc.
Bên dưới nhà chị Điền chạy lên, Lý phu nhân bảo Quyển Nhu đưa cho chị ta cái túi, Quyển Nhu theo ý Lý phu nhân đưa cho chị Điền.
Quyển Nhu ngồi xuống cảm giác căng thẳng giảm đi nhiều, nhưng vẫn phải làm gì đó để ba mẹ Nghệ Hân không nhắc đến Lý Nghệ Hoành nữa thì cô mới an tâm. Quyển Nhu bèn lấy ra món quà sinh nhật đưa cho Lý phu nhân.
"Mẹ cái này con tặng mẹ."
Lý phu nhân mỉm cười, bà vui vẻ nhận lấy, lúc mở ra thấy sợi dây chuyền có đóa hoa Bách Hợp thì ánh mắt của Lý phu nhân rất rạng ngời.
"Nghệ Hân sợi dây chuyền rất đẹp, cám ơn con gái nhé."
Quyển Nhu tươi cười: "Cái này là do con chọn, nhưng tiền là chồng con trả, đây coi như là món quà của hai vợ chồng con tặng cho mẹ đấy ạ."
"Vậy thì mẹ phải cám ơn hai con rồi."
Hàn Minh Vũ nhìn Quyển Nhu, cô ấy rất vui vẻ khi Lý phu nhân thích món quà, nhưng vừa rồi là anh giải quây cho cô, anh cũng không biết tại sao mình lại làm vậy, chỉ là anh cảm thấy Nghệ Hân có vẻ không muốn lên phòng của Lý Nghệ Hoành.
Trong Lý gia có lẻ Quyển Nhu chỉ biết đến sự tồn tại của anh hai Lý Nghệ Hoành nhưng đó chẳng qua là vì cô không có ký ức của Lý Nghệ Hân, nếu là Nghệ Hân thì chắc chắn cô ấy sẽ cảnh giác với một người trong nhà họ Lý đó chính là Lý Vân Lục.
Vân Lục ở gian dưới, cô không lên trên bởi vì đang phụ giúp chuẩn bị các món ăn và hoa quả, cái này đáng lý ra không phải là việc của một vị tiểu thư nên làm, nhưng nếu muốn lấy lòng thương của Lý lão gia và anh Nghệ Hoành thì bản thân phải tội nghiệp một chút.
Vân Lục trong lúc chuẩn bị đồ ăn vẫn nhớ đến cái lần Lý Nghệ Hân thẳng tay hất ly trà nóng vào tay cô, đôi mắt Vân Lục liếc lên gian trên, lần này cô sẽ không bỏ qua cơ hội để trả thù.
Vân Lục ngó qua nói với đầu bếp: "Món súp này hình như bị nguội rồi hâm nóng lại đi, tiểu thư lâu lâu mới về nhà, ăn mà không được ngon miệng thì sẽ bị quở trách đấy."
Chú đầu bếp nghe vậy thì cũng mang tô súp đi hâm nóng lại. Vân Lục mắt nhìn vào cái lò vi sóng, cô nhân lúc không ai để ý thì lén chỉnh nút nhiệt độ lên mức cực nóng.
Lý Nghệ Hoành nghỉ một lúc ở trên phòng thì mới bước xuống dưới nhà, anh đi tới ngồi xuống ghế, câu đầu tiên là khen Quyển Nhu: "Hân, bộ váy này rất hợp với em."
Quyển Nhu định mở miệng nói cám ơn thì chợt sửng lại, cô nghĩ mình nên tự phụ một chút sẽ đúng hơn: "Em mặc cái gì mà chả đẹp."
Lý Nghệ Hoành cười: "Ừ, mặc cái gì cũng đẹp."
Lý phu nhân nói: "Được rồi, cũng đã 7h các con sang bàn ăn để cùng ăn tối với ba mẹ."
Mọi người đứng dậy di chuyển qua bàn ăn đã được dọn sẵn, riêng còn một món mà Nghệ Hân rất thích thì chưa thấy mang lên.
"Chú Kiều, món súp khoai bắp đâu rồi." Lý phu nhân hỏi chú đầu bếp.
"Dạ đang hâm cho nóng lại, lúc nảy nấu sớm nên hơi nguội."
"Ừm, khi nào xong thì nhớ bưng lên ngay đấy."
"Vâng." Đầu bếp Kiều trả lời.
Trên bàn ăn có rất nhiều món ngon sơn hào hải vị, gia đình phú quý cho nên của ăn cũng phú quý, tuy mỗi ngày Quyển Nhu đều không thiếu bữa ăn ngon ở Hàn gia, nhưng có lẽ vì hôm nay là sinh thần của Lý phu nhân nên ăn uống cũng tầm cao hơn một chút, đếm qua thì cũng chỉ có 5 người mà bày ra đến 100 món ăn, kiểu này có là cả một đại gia đình cũng ăn không hết.
"Vân Lục đâu rồi, sao từ nảy giờ không thấy nó?" Lý lão gia bỗng hỏi.
Lý phu nhân hễ nghe đến Vân Lục thì tâm tình liền không vui, bà nói:
"Nó ở dưới bếp đấy, lát nó lên thôi."
"Để con đi kêu em ấy." Lý Nghệ Hoành đứng dậy.
Quyển Nhu trong đầu đang suy nghĩ, Lý gia ngoài cô và anh Nghệ Hoành thì còn có một người con nữa sao? Nhưng liệu có phải là con không, hay là cháu gái của lão gia và phu nhân.
Lý Nghệ Hoành đi xuống bếp, anh thấy Vân Lục đang gọt hoa quả thì đặt tay lên vai cô. Vân Lục quay lại, thấy anh Nghệ Hoành thì mỉm cười: "Sao anh lại xuống đây?"
Lý Nghệ Hoành cầm lấy cái đĩa hoa quả mà Vân Lục đang gọt đặt sang một bên: "Nhà mình không người giúp việc hay sao mà em phải làm mấy cái này, lên trên đi ba tìm em đấy."
" Em nghĩ mình không nên lên đó thì tốt hơn."
"Lại sợ Nghệ Hân sao?"
Vân Lục mắt hạ xuống, giọng nói buồn bã: "Lần trước em bị hất nước sôi vào tay, lần này nhỡ lại bị nữa thì tay của em sẽ phế mất."
Lý Nghệ Hoành vỗ về vai của Vân Lục, anh nói: "Em sẽ không sao, có anh ngồi bên cạnh thì Nghệ Hân sẽ không làm gì em đâu, thôi đi lên trên với anh."
Lý Nghệ Hoành nói vậy mà Vân Lục muốn ôm lấy anh ấy, khóc lóc với anh ấy, anh ấy luôn tốt với cô như vậy, chả giống với cái con ác đức Lý Nghệ Hân kia.
Lý lão gia nhìn thấy Vân Lục và Nghệ Hoành đi lên thì nhẹ cười, ông nói: "Vậy là đông đủ rồi, chúng ta dùng bữa thôi."
Quyển Nhu bây giờ bụng cũng đã kêu ồn ột, cô nhanh chóng gắp những món ăn ngon cho vào miệng, nhưng cô ăn thì ăn cũng không quên gắp cho Minh Vũ, cái này như trở thành thói quen của cô rồi, cũng vì thói quen này mà cô bị ánh mắt của Lý Nghệ Hoành để ý, Nghệ Hân rất khác, khác đến mức Lý Nghệ Hoành sinh lòng tức tối khi thấy em ấy quan tâm Hàn Minh Vũ, là em ấy đang giả vờ hay là đang cố tình để cho anh thấy.
Ở dưới bếp lò vi sóng đã bật sang chế độ nghỉ, như vậy tô súp cũng đã được hâm nóng xong. Đầu bếp nhắc người làm bưng lên cho tiểu thư Nghệ Hân, cô giúp việc Hạ mở cánh cửa lò dùng hai miếng khăn áp vào để bưng nhưng cô phải lặp tức rút tay lại vì tô súp cực kỳ là nóng.
Quyển Nhu lúc này đã ăn khá no, cô đang nghĩ mình đến thì cũng đến rồi, quà thì cũng tặng rồi, ăn thì cũng ăn rồi nhưng còn việc điều tra thân phận của mình thì phải làm sao đây? Quyển Nhu nhai nhai thức ăn trong miệng, trầm tư suy nghĩ thì Lý phu nhân nói: "Nghệ Hân, ăn xong thì chụp vài tấm ảnh với mẹ nhé."
Quyển Nhu trong lòng thầm thốt lên "Đúng rồi!", hình, chụp hình, cô có thể nhờ Lý phu nhân cho xem qua anbum ảnh của gia đình, nếu cô là con của Lý gia thì sẽ có tổng cộng là 3, à mà còn cái cô Vân Lục này không biết là thân phận gì nữa. Quyển Nhu chợt nhìn sang Vân Lục.
Nếu cô ấy cũng là con thì cộng vô là 4 người con, còn nếu không phải thì sao nhỉ? Nhưng mà không sao, dung mạo của cô và Nghệ Hân giống nhau thế kia mà, chỉ cần nhìn thấy có bức ảnh sinh đôi hồi nhỏ là có thể khẳng định được cô chính là con gái của Lý gia và đây chính là ba mẹ của cô.
Quyển Nhu chợt cảm thấy buồn tủi khi nghĩ đến ba mẹ, nếu họ là ba mẹ thì tại sao lại bỏ rơi cô lúc tuổi còn non dại chứ?
Bình luận facebook