-
Chương 52
Mọi việc vẫn chưa dừng lại ở camera, tiệm hoa Tùng Bách hôm nay còn chào đón một nghệ nhân. Khi người phụ nữ này bước vào, liền toát lên một nét tinh tế và trang nhã, Quyển Nhu và Na Na ban đầu còn tưởng là khách nhưng đến khi Tùng Bách giới thiệu thì mới biết cô ấy là một nghệ nhân nổi tiếng, hiện còn là giảng viên của một trường đại học.
"Xin chào, tôi là Lữ Nhàn, hôm nay tôi sẽ bắt đầu giảng dạy cắm hoa."
Na Na mừng rỡ, cô cứ nghĩ Tùng Bách đang muốn giúp cô và Hân Hân học hỏi thêm tay nghề nhưng ai ngờ Tùng Bách lại nói thế này:
"Cô Lý, cô theo giáo viên Lữ vào trong văn phòng học đi."
Anh ấy vừa nói thế thì cả Na Na và Quyển Nhu đều mở tròn mắt.
"Đi đi cô Lý." Tùng Bách giục Quyển Nhu, nhưng Quyển Nhu thì rất ngạc nhiên tại sao chỉ có cô là được học, còn Na Na thì sao?
Câu hỏi mà Quyển Nhu đang suy nghĩ cũng là câu mà Na Na muốn hỏi, nếu chỉ cho Hân Hân học thì khác nào là Tùng Bách đang phân biệt đối xử.
"Tùng Bách ca anh thiên vị." Na Na bức xúc nói.
Tùng Bách biết thế nào Na Na cũng sẽ nói như vậy, nên anh đã chuẩn bị sẵn tinh thần và cả cách để ứng phó rồi. Tùng Bách quay sang Na Na, anh nói nhỏ vào tai cô:
"Cô giỏi hơn cô Lý, không cần học."
Na Na nghe xong thì tủm tỉm cười, sau đó lại quay sang thúc Quyển Nhu: "Hân Hân cô mau đi học đi, đừng để giáo viên phải chờ."
Quyển Nhu ngỡ ngàn vì Na Na mới đó mà đã vui vẻ hẵng, còn tỏ ra cỗ vũ cho cô nữa, như vậy là sao nhỉ?
Quyển Nhu đi theo nghệ nhân Lữ vào trong văn phòng, bên ngoài Na Na bẻn lẻn thọc tay vào cánh tay của Tùng Bách.
Tùng Bách bỗng ngoảnh qua Na Na, miệng của Na Na thì cứ mím mím cười, cô nói: "Cám ơn anh nhé Tùng Bách ca."
Tùng Bạch mắt lơ lớ, anh cũng cười cười rồi nói: "Có gì đâu mà cô phải cám ơn."
Na Na nâng đôi mắt, vẻ mặt khẳng định:
"Sao lại không có gì." Na Na ngưng một chút thì thẹn thùng, giọng nói lại ỏng ẻo: "Anh là người đầu tiên khen Na đấy, mặc dù Na cũng biết là Na giỏi nhưng chưa có ai là mở miệng khen Na cả, Tùng Bách ca vừa rồi khen Na, Na rất vui, thật sự rất vui."
Tùng Bách nuốt ực nước bọt, cảm giác như mình vừa làm cái gì đó sai rồi thì phải: "Na Na à, chuyện đó cũng không có gì đâu, bây giờ tôi có việc phải ra ngoài một chút đây."
Tùng Bách kiếm cái cớ chuồn lẹ, khi anh đi Na Na còn "Ấy" một tiếng nhưng Tùng Bách vờ như không nghe mà ba mươi sáu kế chạy là thượng sách.
Na Na nhìn theo Tùng Bách mà cười cười, haiz...kiểu này thì tương tư anh chàng rồi, ai bảo khen ai không khen Tùng Bách lại đi khen Na Na, cô ấy vốn có lời thề nếu ai là người đầu tiên khen cô ấy thì cả đời bám víu không tha, hì mà cũng may Tùng Bách là nam nhân chứ nếu là nữ nhân thì thôi có thề cũng cho qua nhỉ?
Trong văn phòng, Quyển Nhu đang chăm chú lắng nghe nghệ nhân Lữ giảng dạy, bà ấy đã lấy vào một giỏ hoa sau đó chỉ cho cô ấy những bước cắm hoa khéo léo và tinh tế, đáng ra phải dạy từng bước cơ bản nhưng Quyển Nhu vốn đã học qua một khóa cho nên những bước ấy là không cần thiết nữa.
Nghệ nhân Lữ vừa dạy vừa thực hiện cắm, kèm theo chỉ bảo cho Quyển Nhu về đặc điểm và ý nghĩa của từng loại hoa. Quyển Nhu rất tập trung lắng nghe, nhìn nghệ nhân Lữ cắm hoa điêu luyện mà cô thích vô cùng.
Trong khi đó tại Hàn Thị, Hàn Minh Vũ đang bực mình vì lít chuột đến khắp các vị trí trên màn hình mà không thấy Nghệ Hân đâu, cũng bởi trong văn phòng của Tùng Bách chưa có gắn camera.
Hàn Minh Vũ bực quá liền thảy con chuột máy tính một cái bụp, bàn tay nhấn nhanh một nút gọi jensi.
Jensi liền nhấc máy: "Tôi nghe thưa chủ tịch."
"Gọi giám đốc Hà."
Giám đốc Hà lại bị chịu tập, anh ta lặp tức có mặt, Hàn Minh Vũ chỉ bực mình vì không thấy Lý Nghệ Hân mà gọi cho giám đốc Hà, cái này cũng là do giám đốc Hà thiếu sót nhưng ai mà biết là cái cô họ Lý đó lại vào văn phòng của quản lí chứ.
Giám đốc Hà sau khi bị Hàn Minh Vũ cằn nhằn thì đi ra ngoài, anh nhanh chóng liên lạc lại với tiệm camera để yêu cầu lắp thêm vài cái nữa. Giám đốc Hà gọi điện xong thì cúp máy, anh cũng có chút bực mình, máy ngày nay bận với mẫu sản phẩm mới cũng thắm mệt bây giờ lại phải chạy tới chạy lui vì một cái tiệm hoa, Hàn Minh Vũ này riết rồi xem người giám đốc như anh đây là chân sai vặt không bằng, haiz...thật là bực mình mà, ca với chả ra, lần này lắp cho đủ chục cái, không biết có cần lắp luôn một cái vào phòng vệ sinh không?
--------
Lý Thị.
Thư ký Phùng bước vào, cô đặt lên bàn của Lý Nghệ Hoành một tấm thiệp. Lý Nghệ Hoành đang xem văn kiện, ánh mắt vẫn chưa rời đi những dòng chữ, anh mở miệng nói: "Cái gì vậy?"
Thư ký Phùng đáp: "Dạ! là thiệp mời Dạ tiệc của Trương Thị."
Lý Nghệ Hoành đặt tờ văn kiện xuống, anh nhíu mày cầm tấm thiệp lên nhìn sau đó đưa tay ra hiệu cho thư ký Phùng ra ngoài.
Dạ tiệc, lại là dạ tiệc, tháng này anh cũng đi lắm tiệc thật, nhưng đây cũng là một tập đoàn máu mặt, Lý Thị lại muốn phát triển ở hạng mục trang sức, nếu hợp tác được với tập đoàn thời trang hàng đầu này thì cũng rất có lợi. Dạ tiệc này xem ra phải đi dự rồi, nhưng đi cùng ai đây nhỉ? Nếu đơn phương độc mã thì lại có cả đám nữ nhân bao vây tứ phía, có muốn xã giao cũng khó. Không biết Phi Phi thế nào rồi, đi cùng anh tốt nhất thì chỉ có cô ấy, cần ngoại ngữ có ngoại ngữ, cần thông minh có thông minh, cần đẹp có đẹp luôn, đám thư ký còn lại trong tập đoàn tuy cũng xinh đẹp nhưng cách ứng xử lại không ưng ý anh bằng Phi Phi, Phi Phi luôn là ưu tú nhất và vừa lòng anh nhất trong mọi việc.
Nghĩ đến Phi Phi Lý Nghệ Hoành bỗng có chút nhớ nhớ, không có cô ấy ở công ty kể cũng cảm thấy thiếu vắng giống như một món ăn ngon lại thiếu đi một phụ liệu quan trọng.
Lý Nghệ Hoành lấy điện thoại, anh nhấn số gọi cho thư ký Phi.
Giọng nói mềm mại của thư ký Phi vang lên:
"Tôi nghe thưa giám đốc."
Lý Nghệ Hoành nghe giọng của thư ký Phi thì cảm thấy rất thoải mái, anh hỏi: "Mấy ngày nay em ở nhà thế nào rồi?"
"Hơi chán ạ."
"Tôi có hỏi là em chán hay vui ư?" Lý Nghệ Hoành chợt cười.
"Không ạ." Thư ký Phi hỏi gì thì đáp đó, rất ngắn gọn.
Lý Nghệ Hoành cũng nhiều lần bảo cô ấy không cần phải kính cẩn như vậy, nhất là lúc không có ở công ty nhưng hình như cái này đã thành thói quen của cô ấy rồi thì phải.
"Trán em thế nào rồi?" Lý Nghệ Hoành nhẹ nhàng hỏi.
"Dạ đã khá hơn rồi."
"Vậy chiều này em đi dạ tiệc với tôi nhé."
Nghe dạ tiệc thì giọng của thư ký Phi trở nên ngần ngại:
"Chắc không được đâu ạ, bởi vì trán tôi vẫn còn sẹo."
Lý Nghệ Hoành cười, anh nói: "Không sao, em để mái xéo che lại là được, chiều nay nhớ chuẩn bị, 8h tôi sang đón em."
Lý Nghệ Hoành nói xong thì cúp máy không đợi thư ký Phi trả lời.
Lúc này tại nhà thư ký Phi vẫn còn đặt điện thoại trên tai, bàn tay cô đưa lên trạm vào vết thương ở trán. Lý Nghệ Hoành đột ngột lại muốn cô dự tiệc, nếu muốn dùng tóc mái để che lấy vết xẹo thì phải đi cắt lại tóc mới được.
Nghĩ vậy thư ký Phi liền đi lấy cái áo khoác, cô nhanh chóng mặc vào rồi lấy cái ví chạy ra bên ngoài.
"Xin chào, tôi là Lữ Nhàn, hôm nay tôi sẽ bắt đầu giảng dạy cắm hoa."
Na Na mừng rỡ, cô cứ nghĩ Tùng Bách đang muốn giúp cô và Hân Hân học hỏi thêm tay nghề nhưng ai ngờ Tùng Bách lại nói thế này:
"Cô Lý, cô theo giáo viên Lữ vào trong văn phòng học đi."
Anh ấy vừa nói thế thì cả Na Na và Quyển Nhu đều mở tròn mắt.
"Đi đi cô Lý." Tùng Bách giục Quyển Nhu, nhưng Quyển Nhu thì rất ngạc nhiên tại sao chỉ có cô là được học, còn Na Na thì sao?
Câu hỏi mà Quyển Nhu đang suy nghĩ cũng là câu mà Na Na muốn hỏi, nếu chỉ cho Hân Hân học thì khác nào là Tùng Bách đang phân biệt đối xử.
"Tùng Bách ca anh thiên vị." Na Na bức xúc nói.
Tùng Bách biết thế nào Na Na cũng sẽ nói như vậy, nên anh đã chuẩn bị sẵn tinh thần và cả cách để ứng phó rồi. Tùng Bách quay sang Na Na, anh nói nhỏ vào tai cô:
"Cô giỏi hơn cô Lý, không cần học."
Na Na nghe xong thì tủm tỉm cười, sau đó lại quay sang thúc Quyển Nhu: "Hân Hân cô mau đi học đi, đừng để giáo viên phải chờ."
Quyển Nhu ngỡ ngàn vì Na Na mới đó mà đã vui vẻ hẵng, còn tỏ ra cỗ vũ cho cô nữa, như vậy là sao nhỉ?
Quyển Nhu đi theo nghệ nhân Lữ vào trong văn phòng, bên ngoài Na Na bẻn lẻn thọc tay vào cánh tay của Tùng Bách.
Tùng Bách bỗng ngoảnh qua Na Na, miệng của Na Na thì cứ mím mím cười, cô nói: "Cám ơn anh nhé Tùng Bách ca."
Tùng Bạch mắt lơ lớ, anh cũng cười cười rồi nói: "Có gì đâu mà cô phải cám ơn."
Na Na nâng đôi mắt, vẻ mặt khẳng định:
"Sao lại không có gì." Na Na ngưng một chút thì thẹn thùng, giọng nói lại ỏng ẻo: "Anh là người đầu tiên khen Na đấy, mặc dù Na cũng biết là Na giỏi nhưng chưa có ai là mở miệng khen Na cả, Tùng Bách ca vừa rồi khen Na, Na rất vui, thật sự rất vui."
Tùng Bách nuốt ực nước bọt, cảm giác như mình vừa làm cái gì đó sai rồi thì phải: "Na Na à, chuyện đó cũng không có gì đâu, bây giờ tôi có việc phải ra ngoài một chút đây."
Tùng Bách kiếm cái cớ chuồn lẹ, khi anh đi Na Na còn "Ấy" một tiếng nhưng Tùng Bách vờ như không nghe mà ba mươi sáu kế chạy là thượng sách.
Na Na nhìn theo Tùng Bách mà cười cười, haiz...kiểu này thì tương tư anh chàng rồi, ai bảo khen ai không khen Tùng Bách lại đi khen Na Na, cô ấy vốn có lời thề nếu ai là người đầu tiên khen cô ấy thì cả đời bám víu không tha, hì mà cũng may Tùng Bách là nam nhân chứ nếu là nữ nhân thì thôi có thề cũng cho qua nhỉ?
Trong văn phòng, Quyển Nhu đang chăm chú lắng nghe nghệ nhân Lữ giảng dạy, bà ấy đã lấy vào một giỏ hoa sau đó chỉ cho cô ấy những bước cắm hoa khéo léo và tinh tế, đáng ra phải dạy từng bước cơ bản nhưng Quyển Nhu vốn đã học qua một khóa cho nên những bước ấy là không cần thiết nữa.
Nghệ nhân Lữ vừa dạy vừa thực hiện cắm, kèm theo chỉ bảo cho Quyển Nhu về đặc điểm và ý nghĩa của từng loại hoa. Quyển Nhu rất tập trung lắng nghe, nhìn nghệ nhân Lữ cắm hoa điêu luyện mà cô thích vô cùng.
Trong khi đó tại Hàn Thị, Hàn Minh Vũ đang bực mình vì lít chuột đến khắp các vị trí trên màn hình mà không thấy Nghệ Hân đâu, cũng bởi trong văn phòng của Tùng Bách chưa có gắn camera.
Hàn Minh Vũ bực quá liền thảy con chuột máy tính một cái bụp, bàn tay nhấn nhanh một nút gọi jensi.
Jensi liền nhấc máy: "Tôi nghe thưa chủ tịch."
"Gọi giám đốc Hà."
Giám đốc Hà lại bị chịu tập, anh ta lặp tức có mặt, Hàn Minh Vũ chỉ bực mình vì không thấy Lý Nghệ Hân mà gọi cho giám đốc Hà, cái này cũng là do giám đốc Hà thiếu sót nhưng ai mà biết là cái cô họ Lý đó lại vào văn phòng của quản lí chứ.
Giám đốc Hà sau khi bị Hàn Minh Vũ cằn nhằn thì đi ra ngoài, anh nhanh chóng liên lạc lại với tiệm camera để yêu cầu lắp thêm vài cái nữa. Giám đốc Hà gọi điện xong thì cúp máy, anh cũng có chút bực mình, máy ngày nay bận với mẫu sản phẩm mới cũng thắm mệt bây giờ lại phải chạy tới chạy lui vì một cái tiệm hoa, Hàn Minh Vũ này riết rồi xem người giám đốc như anh đây là chân sai vặt không bằng, haiz...thật là bực mình mà, ca với chả ra, lần này lắp cho đủ chục cái, không biết có cần lắp luôn một cái vào phòng vệ sinh không?
--------
Lý Thị.
Thư ký Phùng bước vào, cô đặt lên bàn của Lý Nghệ Hoành một tấm thiệp. Lý Nghệ Hoành đang xem văn kiện, ánh mắt vẫn chưa rời đi những dòng chữ, anh mở miệng nói: "Cái gì vậy?"
Thư ký Phùng đáp: "Dạ! là thiệp mời Dạ tiệc của Trương Thị."
Lý Nghệ Hoành đặt tờ văn kiện xuống, anh nhíu mày cầm tấm thiệp lên nhìn sau đó đưa tay ra hiệu cho thư ký Phùng ra ngoài.
Dạ tiệc, lại là dạ tiệc, tháng này anh cũng đi lắm tiệc thật, nhưng đây cũng là một tập đoàn máu mặt, Lý Thị lại muốn phát triển ở hạng mục trang sức, nếu hợp tác được với tập đoàn thời trang hàng đầu này thì cũng rất có lợi. Dạ tiệc này xem ra phải đi dự rồi, nhưng đi cùng ai đây nhỉ? Nếu đơn phương độc mã thì lại có cả đám nữ nhân bao vây tứ phía, có muốn xã giao cũng khó. Không biết Phi Phi thế nào rồi, đi cùng anh tốt nhất thì chỉ có cô ấy, cần ngoại ngữ có ngoại ngữ, cần thông minh có thông minh, cần đẹp có đẹp luôn, đám thư ký còn lại trong tập đoàn tuy cũng xinh đẹp nhưng cách ứng xử lại không ưng ý anh bằng Phi Phi, Phi Phi luôn là ưu tú nhất và vừa lòng anh nhất trong mọi việc.
Nghĩ đến Phi Phi Lý Nghệ Hoành bỗng có chút nhớ nhớ, không có cô ấy ở công ty kể cũng cảm thấy thiếu vắng giống như một món ăn ngon lại thiếu đi một phụ liệu quan trọng.
Lý Nghệ Hoành lấy điện thoại, anh nhấn số gọi cho thư ký Phi.
Giọng nói mềm mại của thư ký Phi vang lên:
"Tôi nghe thưa giám đốc."
Lý Nghệ Hoành nghe giọng của thư ký Phi thì cảm thấy rất thoải mái, anh hỏi: "Mấy ngày nay em ở nhà thế nào rồi?"
"Hơi chán ạ."
"Tôi có hỏi là em chán hay vui ư?" Lý Nghệ Hoành chợt cười.
"Không ạ." Thư ký Phi hỏi gì thì đáp đó, rất ngắn gọn.
Lý Nghệ Hoành cũng nhiều lần bảo cô ấy không cần phải kính cẩn như vậy, nhất là lúc không có ở công ty nhưng hình như cái này đã thành thói quen của cô ấy rồi thì phải.
"Trán em thế nào rồi?" Lý Nghệ Hoành nhẹ nhàng hỏi.
"Dạ đã khá hơn rồi."
"Vậy chiều này em đi dạ tiệc với tôi nhé."
Nghe dạ tiệc thì giọng của thư ký Phi trở nên ngần ngại:
"Chắc không được đâu ạ, bởi vì trán tôi vẫn còn sẹo."
Lý Nghệ Hoành cười, anh nói: "Không sao, em để mái xéo che lại là được, chiều nay nhớ chuẩn bị, 8h tôi sang đón em."
Lý Nghệ Hoành nói xong thì cúp máy không đợi thư ký Phi trả lời.
Lúc này tại nhà thư ký Phi vẫn còn đặt điện thoại trên tai, bàn tay cô đưa lên trạm vào vết thương ở trán. Lý Nghệ Hoành đột ngột lại muốn cô dự tiệc, nếu muốn dùng tóc mái để che lấy vết xẹo thì phải đi cắt lại tóc mới được.
Nghĩ vậy thư ký Phi liền đi lấy cái áo khoác, cô nhanh chóng mặc vào rồi lấy cái ví chạy ra bên ngoài.
Bình luận facebook