-
Chương 63
Quyển Nhu vào nhà gặp phải Minh Hạ, Hàn Minh Hạ tức giận liền chỉ tay vào Quyển Nhu:
"Chị còn về đây làm gì?"
Quyển Nhu hạ ánh mắt, cô bỏ cái ô xuống, định quay đi thì Hàn Minh Vũ liền khom người dịnh tay lên cầu thang.
Minh Hạ thốt lên: "Anh hai anh sao vậy?"
Quyển Nhu đứng gần hơn nên chạy tới trước Minh Hạ, cô lo lắng: "Minh Vũ anh không sao chứ?"
Minh Vũ nhăn mặt, anh hất tay của Quyển Nhu, ở phía dưới áo nhìn thấy vết máu, Quyển Nhu sợ hãi. Minh Vũ tiếp tục bước đi, Minh Hạ chạy tới động vào, anh cũng hất ra.
Quyển Nhu định ra khỏi Hàn gia nhưng thấy Minh Vũ như vậy cô lại không đành lòng, Quyển Nhu không đi nữa, cô chạy theo Minh Vũ.
Minh Hạ kéo lại: "Chị tránh xa anh tôi ra."
Quyển Nhu gạt tay Minh Hạ: "Ngày mai chị sẽ đi nhưng bây giờ thì không."
Quyển Nhu nói, thái độ rất nghiêm túc, Minh Hạ không ngăn được Quyển Nhu thì tức giận, cô muốn chạy lên kéo cô ta ra khỏi nhà, nhưng vừa rồi anh hai hất cô ra chứng tỏ anh ấy không muốn cô quản. Tức chết đi được, đến nước này mà anh ấy vẫn còn mê muội như vậy.
Lên trên phòng Hàn Minh Vũ lại dịnh tay lên cái bàn, anh từ từ lại giường mà ngồi xuống. Quyển Nhu chạy vào, cô dừng lại một chút ở cửa lo lắng nhìn Minh Vũ, sau đó cô liền đi tới ngồi thấp dưới sàn, Minh Vũ đang ôm lấy chỗ vết thương, Quyển Nhu kéo tay anh ra, cô nhìn thấy một vùng máu đỏ.
Đôi mắt cô lại rưng rưng, cô ngẩn lên nhìn Minh Vũ:
"Hồi nảy khi kéo em đứng dậy anh bị động thương phải không?"
Hàn Minh Vũ không nói, chỉ trầm mặc lạnh lùng. Quyển Nhu đưa tay cởi áo của Minh Vũ ra nhưng anh nắm lại.
"Để em giúp anh thay băng."
Hàn Minh Vũ bỏ tay của Quyển Nhu ra: "Em ướt át như vậy thì làm sao mà thay băng cho anh."
Quyển Nhu nhìn lại người mình, cô nói: "Em đi thay đồ ngay đây."
Cô đứng dậy chạy tới tủ lấy đại một cái váy với đồ lót rồi chạy vào phòng tắm, chỉ ba phút sau thì đã thấy cô chạy ra.
Quyển Nhu liền hỏi Minh Vũ: "Băng gạc anh để đâu?"
"Trong học bàn đấy."
Quyển Nhu vội kéo học bàn, vội đến nỗi kéo làm sao mà hư luôn cái học không đóng vô được, nhưng cô không quan tâm chỉ vội lấy băng gạc và mấy trai thuốc trong ấy.
Hàn Minh Vũ nhìn cô ấy như vậy thì cong khóe miệng, Quyển Nhu cầm băng gạc đặt trên giường, cô còn quỳ gối để tiện cởi áo cho Minh Vũ.
Quyển Nhu chăm chú làm, cô cởi xong thì tháo băng, miếng băng đỏ sẫm vì máu. Quyển Nhu bỏ miếng băng xuống sàn, cô lấy bông thấm vết máu, sau đó cầm trai thuốc nhưng thuốc này toàn chữ tiếng Anh lại có đến ba trai cô chẳng biết công dụng nên hỏi Minh Vũ:
"Thuốc nào thì bôi trước?"
Hàn Minh Vũ chỉ trai màu vàng, anh nói: "Thuốc sát trùng bôi trước, trai màu vàng đấy."
Quyển Nhu bỏ xuống, cô cầm lấy trai thuốc màu vàng, cô cũng biết là thuốc sát trùng bôi trước chỉ là hiệu thuốc mà Minh Vũ dùng là thuốc ngoại nhập, nên cô không đọc được chữ, cũng không quen tên thuốc.
Quyển Nhu thấm thuốc vào cây tâm bông rồi bôi từ từ lên vết thương, sau đó cô lại nhìn Minh Vũ mà hỏi:
"Tiếp theo là trai nào?"
"Trai màu trắng."
Quyển Nhu tiếp tục lấy trai màu trắng, cô xịt thuốc rồi cẩn thận bôi lên, sau khi bôi xong thuốc này cô lại định hỏi thì Minh Vũ nói: "Được rồi em băng lại đi, thuốc kia là thuốc uống."
Thuốc có ba trai, hai trai để bôi và trai còn lại là uống, Quyển Nhu hiểu rồi thì lấy băng quấn lại cho Minh Vũ, cô tỉ mĩ nhẹ nhàng quấn từng vòng, sau đó gim lại gọn gàng.
Cô cầm mấy trai thuốc đi cất, xong thì chạy xuống dưới nhà, một xíu là lại chạy lên ngay, cô bưng theo một ly nước đưa cho Minh Vũ, sau đó cầm trai thuốc còn lại hồi nảy, cô hỏi "Uống bao nhiêu viên?"
Hàn Minh Vũ nói: "Hai viên."
Quyển Nhu cầm tay của Minh Vũ rồi đổ ra hai viên:
"Anh uống đi."
Hàn Minh Vũ bỏ thuốc vào trong miệng, anh đưa ly nước lên uống.
Minh Vũ uống xong thì Quyển Nhu cầm lấy ly đặt trên bàn. Những gì cần làm đều đã làm xong, Quyển Nhu bất giác im lặng, ánh mắt đang nhìn Minh Vũ tự dưng né đi, Hàn Minh Vũ thật ra đã chẳng còn giận Quyển Nhu, nếu không cô ấy đã chẳng động được vào anh chứ nói gì là thay băng. Là anh muốn để cô ấy chủ động, muốn cô ấy tự vào nhà, nhưng Nghệ Hân vẫn không dám, không có tự tin, nếu như anh không gài không giả vờ hờ hững thì cô ấy chắc chắn sẽ bỏ đi.
"Nghệ Hân." Minh Vũ gọi.
Quyển Nhu nâng mắt lên, Minh Vũ nói: "Anh muốn đi tắm."
Quyển Nhu hiểu anh ấy muốn nói gì, cô bây giờ cũng chẳng còn gì phải ngại ngùng: "Em sẽ giúp anh."
Cô đi tới dìu Minh Vũ, vào phòng tắm cô đóng cửa lại. Hàn Minh Vũ tháo dây nịch, anh bắt đầu kéo khóa quần, Quyển Nhu tuy nói là không ngại nhưng lúc này lại e thẹn.
"Kéo xuống giúp anh đi."
Ý Minh Vũ nói là kéo quần, Quyển Nhu mặt nghiêng nghiêng sang bên, cũng đã nhìn thấy một lần, tóm lại là không dám nhìn lần hai, Quyển Nhu trong sáng quá rồi.
Quyển Nhu sau một lúc thì cũng kéo xuống cái quần nhưng còn cái quần nhỏ nữa, Quyển Nhu phải giúp Minh Vũ nên cũng kéo xuống nốt.
Mặt cô cứ nghiêng sang bên chẳng dám nhìn trực diện.
"Nếu em ngại thì ra ngoài đi."
"Em không ngại."
Quyển Nhu bỗng quay lại, vô tình cũng nhìn thấy hết, cô xấu hổ liền đưa hai tay lên che mắt.
Hàn Minh Vũ khẽ cười, anh cầm cái vòi sen mở nước. Quyển Nhu nghe tiếng nước thì bỏ tay xuống.
"Để em, không cẩn thận vết thương sẽ bị dính nước đấy."
Hàn Minh Vũ nghiêng đầu sang nói: "Em đến nhìn cũng chẳng dám nhìn thì làm sao mà giúp anh."
Quyển Nhu lúng túng, nhưng sau đó cũng mạnh miệng mà nói: "Em làm được."
Cô đi tới trước người anh, mạnh dạn không che mắt, cô cầm lấy vòi bỏ xuống, sau đó lấy cái khăn nhúng nước, lau cho Minh Vũ. Cô lau vài lần xong rồi thì mới mở vòi sen để sối phần dưới cho Minh Vũ, lúc cô sối Hàn Minh Vũ lại nắm lấy tay của cô, anh đặt tay cô chạm một cái, cả người của Quyển Nhu liền run lên, cô ngượng đỏ cả mặt, tức khắc giật tay lại, cô sối sối mấy cái thì vội bỏ vòi sen xuống.
"Xong rồi em ra ngoài đây, anh tự lau người đi."
Quyển Nhu đi nhanh ra ngoài, trong cô rất lúng túng. Hàn Minh Vũ lau người xong thì mặc khăn choàng rồi đi ra.
Quyển Nhu ngồi ở trên giường, tóc cô ấy bị nướt mưa làm cho ướt nhũng mà khi nảy chẳng chịu lau cho tử tế. Hàn Minh Vũ đưa tay định kéo cái học thì chợt cười, lúc nảy cũng bị cô ấy kéo cho hư, anh lấy ra cái máy sấy cấm điện vào.
Anh đi tới, chạm tay vào đầu của Quyển Nhu mà sấy cho cô ấy, Quyển Nhu ngồi yên, Minh Vũ sấy xong thì tắt máy, anh ngồi xuống bên cạnh, Quyển Nhu nhích người nhẹ nhàng ôm Minh Vũ, không phải cô không biết, thật ra cô rất hiểu anh, chỉ khi Minh Vũ hết giận dỗi anh ấy mới để cô lại gần, mới chịu nói chuyện với cô.
"Lúc ở bệnh viện sao không ở bên cạnh của anh?" Hàn Minh Vũ cất giọng nhẹ nhàng, chậm rãi nói ra.
"Em có việc phải đi"
"Là việc gì?"
Quyển Nhu nắm chặt lòng bàn tay, hôm nay cô đến gặp Minh Vũ là để chia tay với anh nhưng cô nói được sao? Anh ấy đang bệnh sức khỏe lại yếu, nếu làm kích động anh ấy chẳng phải là đang hại anh ấy ư? Tại sao cô cứ làm theo cảm xúc mà không suy nghĩ đến tính chất của sự việc chứ?
"Em không nói được không?"
Hàn Minh Vũ trầm lắng, anh cũng không nói gì, Quyển Nhu thấy anh im lặng thì nói: "Anh lại giận em à?"
"Ừm."
Quyển Nhu không tựa vào Minh Vũ nữa, cô buông anh ra rồi nhìn anh, đôi mắt của cô cứ uẩn khúc thế nào, Hàn Minh Vũ không thể hiểu được suy nghĩ của Quyển Nhu lúc này.
"Anh đừng giận, cũng đừng bận tâm, bởi vì em không đáng để anh phải như vậy."
Hàn Minh Vũ nghe những lời này thì trĩu mày, anh đưa tay ra sau gáy của Quyển Nhu đẩy mạnh một cái, gương mặt của cô liền áp sát đến cánh mũi của Hàn Minh Vũ: "Ai nói em không đáng."
Hàn Minh Vũ nói xong thì hôn lên bờ môi của Quyển Nhu, anh nhỏ nhẹ nói với cô:
"Anh nhớ em."
Đôi mắt của Quyển Nhu bỗng ngấn lệ, cô nhìn anh mà đau lòng, cô nghẹn ngào mở cửa miệng: "Em cũng rất nhớ và rất lo cho anh, tại sao chỉ mới giải phẫu mà anh đã xuất viện rồi?"
Hàn Minh Vũ nhẹ thở ra, hàng chân mày hơi nhích một chút, Quyển Nhu lo lắng liền hỏi: "Anh đau hả?"
"Chỉ đau một ít."
"Điều trị tại nhà liệu có ổn không hay là..."
Quyển Nhu đang nói thì Hàn Minh Vũ lại hôn cô một cái, anh ấy thật sự rất thích dùng môi mình để chặn miệng của Quyển Nhu.
"Minh Vũ anh đừng dỡn nữa mà, em đang nghiêm túc đấy."
Hàn Minh Vũ cười sau đó thì nói: "Điều trị tại nhà sẽ thuận tiện cho anh hơn ở bệnh viện, với lại tình hình tập đoàn bây giờ đang rất rối ren, anh không thể yên tâm mà nằm một chỗ được."
Quyển Nhu chớp ánh mắt, cô nghe Minh Vũ nói vậy thì rất thương anh, nhưng cô đã đồng ý với điều kiện của Lý Nghệ Hoành nếu nói cho Minh Vũ biết thì chắc chắn anh ấy sẽ bị sốc, lúc đó có giải thích thế nào thì Minh Vũ cũng sẽ không chịu nghe cô.
Quyển Nhu rất khổ tâm, cô chỉ muốn được ở cạnh Minh Vũ nhưng giữa cô và anh ấy đến cuối cùng vẫn phải là chia xa, cô sẽ không nói tuyệt đối không nói, đợi tới khi Minh Vũ khỏe hẵng thì cô mới nói cho anh ấy biết về ý định muốn ly hôn.
"Nghệ Hân anh hơi mệt nên sẽ ngủ một chút, 3 tiếng sau thì gọi anh dậy nhé."
Quyển Nhu gật đầu, Minh Vũ nằm xuống, cô kéo chăn đắp lên cho anh rồi lặng yên ngồi bên cạnh, trong thâm tâm của Quyển Nhu thầm nói: "Anh bệnh thế này mà vẫn phải cực khổ vì Hàn Thị, em không thể trơ mắt ra nhìn anh lao lực như vậy. Minh Vũ! Em xin lỗi, em không còn cách nào khác, vì anh em buộc phải nghe theo Lý Nghệ Hoành, em biết anh sẽ không chấp nhận nhưng đây là điều cuối cùng mà em có thể làm cho anh."
"Chị còn về đây làm gì?"
Quyển Nhu hạ ánh mắt, cô bỏ cái ô xuống, định quay đi thì Hàn Minh Vũ liền khom người dịnh tay lên cầu thang.
Minh Hạ thốt lên: "Anh hai anh sao vậy?"
Quyển Nhu đứng gần hơn nên chạy tới trước Minh Hạ, cô lo lắng: "Minh Vũ anh không sao chứ?"
Minh Vũ nhăn mặt, anh hất tay của Quyển Nhu, ở phía dưới áo nhìn thấy vết máu, Quyển Nhu sợ hãi. Minh Vũ tiếp tục bước đi, Minh Hạ chạy tới động vào, anh cũng hất ra.
Quyển Nhu định ra khỏi Hàn gia nhưng thấy Minh Vũ như vậy cô lại không đành lòng, Quyển Nhu không đi nữa, cô chạy theo Minh Vũ.
Minh Hạ kéo lại: "Chị tránh xa anh tôi ra."
Quyển Nhu gạt tay Minh Hạ: "Ngày mai chị sẽ đi nhưng bây giờ thì không."
Quyển Nhu nói, thái độ rất nghiêm túc, Minh Hạ không ngăn được Quyển Nhu thì tức giận, cô muốn chạy lên kéo cô ta ra khỏi nhà, nhưng vừa rồi anh hai hất cô ra chứng tỏ anh ấy không muốn cô quản. Tức chết đi được, đến nước này mà anh ấy vẫn còn mê muội như vậy.
Lên trên phòng Hàn Minh Vũ lại dịnh tay lên cái bàn, anh từ từ lại giường mà ngồi xuống. Quyển Nhu chạy vào, cô dừng lại một chút ở cửa lo lắng nhìn Minh Vũ, sau đó cô liền đi tới ngồi thấp dưới sàn, Minh Vũ đang ôm lấy chỗ vết thương, Quyển Nhu kéo tay anh ra, cô nhìn thấy một vùng máu đỏ.
Đôi mắt cô lại rưng rưng, cô ngẩn lên nhìn Minh Vũ:
"Hồi nảy khi kéo em đứng dậy anh bị động thương phải không?"
Hàn Minh Vũ không nói, chỉ trầm mặc lạnh lùng. Quyển Nhu đưa tay cởi áo của Minh Vũ ra nhưng anh nắm lại.
"Để em giúp anh thay băng."
Hàn Minh Vũ bỏ tay của Quyển Nhu ra: "Em ướt át như vậy thì làm sao mà thay băng cho anh."
Quyển Nhu nhìn lại người mình, cô nói: "Em đi thay đồ ngay đây."
Cô đứng dậy chạy tới tủ lấy đại một cái váy với đồ lót rồi chạy vào phòng tắm, chỉ ba phút sau thì đã thấy cô chạy ra.
Quyển Nhu liền hỏi Minh Vũ: "Băng gạc anh để đâu?"
"Trong học bàn đấy."
Quyển Nhu vội kéo học bàn, vội đến nỗi kéo làm sao mà hư luôn cái học không đóng vô được, nhưng cô không quan tâm chỉ vội lấy băng gạc và mấy trai thuốc trong ấy.
Hàn Minh Vũ nhìn cô ấy như vậy thì cong khóe miệng, Quyển Nhu cầm băng gạc đặt trên giường, cô còn quỳ gối để tiện cởi áo cho Minh Vũ.
Quyển Nhu chăm chú làm, cô cởi xong thì tháo băng, miếng băng đỏ sẫm vì máu. Quyển Nhu bỏ miếng băng xuống sàn, cô lấy bông thấm vết máu, sau đó cầm trai thuốc nhưng thuốc này toàn chữ tiếng Anh lại có đến ba trai cô chẳng biết công dụng nên hỏi Minh Vũ:
"Thuốc nào thì bôi trước?"
Hàn Minh Vũ chỉ trai màu vàng, anh nói: "Thuốc sát trùng bôi trước, trai màu vàng đấy."
Quyển Nhu bỏ xuống, cô cầm lấy trai thuốc màu vàng, cô cũng biết là thuốc sát trùng bôi trước chỉ là hiệu thuốc mà Minh Vũ dùng là thuốc ngoại nhập, nên cô không đọc được chữ, cũng không quen tên thuốc.
Quyển Nhu thấm thuốc vào cây tâm bông rồi bôi từ từ lên vết thương, sau đó cô lại nhìn Minh Vũ mà hỏi:
"Tiếp theo là trai nào?"
"Trai màu trắng."
Quyển Nhu tiếp tục lấy trai màu trắng, cô xịt thuốc rồi cẩn thận bôi lên, sau khi bôi xong thuốc này cô lại định hỏi thì Minh Vũ nói: "Được rồi em băng lại đi, thuốc kia là thuốc uống."
Thuốc có ba trai, hai trai để bôi và trai còn lại là uống, Quyển Nhu hiểu rồi thì lấy băng quấn lại cho Minh Vũ, cô tỉ mĩ nhẹ nhàng quấn từng vòng, sau đó gim lại gọn gàng.
Cô cầm mấy trai thuốc đi cất, xong thì chạy xuống dưới nhà, một xíu là lại chạy lên ngay, cô bưng theo một ly nước đưa cho Minh Vũ, sau đó cầm trai thuốc còn lại hồi nảy, cô hỏi "Uống bao nhiêu viên?"
Hàn Minh Vũ nói: "Hai viên."
Quyển Nhu cầm tay của Minh Vũ rồi đổ ra hai viên:
"Anh uống đi."
Hàn Minh Vũ bỏ thuốc vào trong miệng, anh đưa ly nước lên uống.
Minh Vũ uống xong thì Quyển Nhu cầm lấy ly đặt trên bàn. Những gì cần làm đều đã làm xong, Quyển Nhu bất giác im lặng, ánh mắt đang nhìn Minh Vũ tự dưng né đi, Hàn Minh Vũ thật ra đã chẳng còn giận Quyển Nhu, nếu không cô ấy đã chẳng động được vào anh chứ nói gì là thay băng. Là anh muốn để cô ấy chủ động, muốn cô ấy tự vào nhà, nhưng Nghệ Hân vẫn không dám, không có tự tin, nếu như anh không gài không giả vờ hờ hững thì cô ấy chắc chắn sẽ bỏ đi.
"Nghệ Hân." Minh Vũ gọi.
Quyển Nhu nâng mắt lên, Minh Vũ nói: "Anh muốn đi tắm."
Quyển Nhu hiểu anh ấy muốn nói gì, cô bây giờ cũng chẳng còn gì phải ngại ngùng: "Em sẽ giúp anh."
Cô đi tới dìu Minh Vũ, vào phòng tắm cô đóng cửa lại. Hàn Minh Vũ tháo dây nịch, anh bắt đầu kéo khóa quần, Quyển Nhu tuy nói là không ngại nhưng lúc này lại e thẹn.
"Kéo xuống giúp anh đi."
Ý Minh Vũ nói là kéo quần, Quyển Nhu mặt nghiêng nghiêng sang bên, cũng đã nhìn thấy một lần, tóm lại là không dám nhìn lần hai, Quyển Nhu trong sáng quá rồi.
Quyển Nhu sau một lúc thì cũng kéo xuống cái quần nhưng còn cái quần nhỏ nữa, Quyển Nhu phải giúp Minh Vũ nên cũng kéo xuống nốt.
Mặt cô cứ nghiêng sang bên chẳng dám nhìn trực diện.
"Nếu em ngại thì ra ngoài đi."
"Em không ngại."
Quyển Nhu bỗng quay lại, vô tình cũng nhìn thấy hết, cô xấu hổ liền đưa hai tay lên che mắt.
Hàn Minh Vũ khẽ cười, anh cầm cái vòi sen mở nước. Quyển Nhu nghe tiếng nước thì bỏ tay xuống.
"Để em, không cẩn thận vết thương sẽ bị dính nước đấy."
Hàn Minh Vũ nghiêng đầu sang nói: "Em đến nhìn cũng chẳng dám nhìn thì làm sao mà giúp anh."
Quyển Nhu lúng túng, nhưng sau đó cũng mạnh miệng mà nói: "Em làm được."
Cô đi tới trước người anh, mạnh dạn không che mắt, cô cầm lấy vòi bỏ xuống, sau đó lấy cái khăn nhúng nước, lau cho Minh Vũ. Cô lau vài lần xong rồi thì mới mở vòi sen để sối phần dưới cho Minh Vũ, lúc cô sối Hàn Minh Vũ lại nắm lấy tay của cô, anh đặt tay cô chạm một cái, cả người của Quyển Nhu liền run lên, cô ngượng đỏ cả mặt, tức khắc giật tay lại, cô sối sối mấy cái thì vội bỏ vòi sen xuống.
"Xong rồi em ra ngoài đây, anh tự lau người đi."
Quyển Nhu đi nhanh ra ngoài, trong cô rất lúng túng. Hàn Minh Vũ lau người xong thì mặc khăn choàng rồi đi ra.
Quyển Nhu ngồi ở trên giường, tóc cô ấy bị nướt mưa làm cho ướt nhũng mà khi nảy chẳng chịu lau cho tử tế. Hàn Minh Vũ đưa tay định kéo cái học thì chợt cười, lúc nảy cũng bị cô ấy kéo cho hư, anh lấy ra cái máy sấy cấm điện vào.
Anh đi tới, chạm tay vào đầu của Quyển Nhu mà sấy cho cô ấy, Quyển Nhu ngồi yên, Minh Vũ sấy xong thì tắt máy, anh ngồi xuống bên cạnh, Quyển Nhu nhích người nhẹ nhàng ôm Minh Vũ, không phải cô không biết, thật ra cô rất hiểu anh, chỉ khi Minh Vũ hết giận dỗi anh ấy mới để cô lại gần, mới chịu nói chuyện với cô.
"Lúc ở bệnh viện sao không ở bên cạnh của anh?" Hàn Minh Vũ cất giọng nhẹ nhàng, chậm rãi nói ra.
"Em có việc phải đi"
"Là việc gì?"
Quyển Nhu nắm chặt lòng bàn tay, hôm nay cô đến gặp Minh Vũ là để chia tay với anh nhưng cô nói được sao? Anh ấy đang bệnh sức khỏe lại yếu, nếu làm kích động anh ấy chẳng phải là đang hại anh ấy ư? Tại sao cô cứ làm theo cảm xúc mà không suy nghĩ đến tính chất của sự việc chứ?
"Em không nói được không?"
Hàn Minh Vũ trầm lắng, anh cũng không nói gì, Quyển Nhu thấy anh im lặng thì nói: "Anh lại giận em à?"
"Ừm."
Quyển Nhu không tựa vào Minh Vũ nữa, cô buông anh ra rồi nhìn anh, đôi mắt của cô cứ uẩn khúc thế nào, Hàn Minh Vũ không thể hiểu được suy nghĩ của Quyển Nhu lúc này.
"Anh đừng giận, cũng đừng bận tâm, bởi vì em không đáng để anh phải như vậy."
Hàn Minh Vũ nghe những lời này thì trĩu mày, anh đưa tay ra sau gáy của Quyển Nhu đẩy mạnh một cái, gương mặt của cô liền áp sát đến cánh mũi của Hàn Minh Vũ: "Ai nói em không đáng."
Hàn Minh Vũ nói xong thì hôn lên bờ môi của Quyển Nhu, anh nhỏ nhẹ nói với cô:
"Anh nhớ em."
Đôi mắt của Quyển Nhu bỗng ngấn lệ, cô nhìn anh mà đau lòng, cô nghẹn ngào mở cửa miệng: "Em cũng rất nhớ và rất lo cho anh, tại sao chỉ mới giải phẫu mà anh đã xuất viện rồi?"
Hàn Minh Vũ nhẹ thở ra, hàng chân mày hơi nhích một chút, Quyển Nhu lo lắng liền hỏi: "Anh đau hả?"
"Chỉ đau một ít."
"Điều trị tại nhà liệu có ổn không hay là..."
Quyển Nhu đang nói thì Hàn Minh Vũ lại hôn cô một cái, anh ấy thật sự rất thích dùng môi mình để chặn miệng của Quyển Nhu.
"Minh Vũ anh đừng dỡn nữa mà, em đang nghiêm túc đấy."
Hàn Minh Vũ cười sau đó thì nói: "Điều trị tại nhà sẽ thuận tiện cho anh hơn ở bệnh viện, với lại tình hình tập đoàn bây giờ đang rất rối ren, anh không thể yên tâm mà nằm một chỗ được."
Quyển Nhu chớp ánh mắt, cô nghe Minh Vũ nói vậy thì rất thương anh, nhưng cô đã đồng ý với điều kiện của Lý Nghệ Hoành nếu nói cho Minh Vũ biết thì chắc chắn anh ấy sẽ bị sốc, lúc đó có giải thích thế nào thì Minh Vũ cũng sẽ không chịu nghe cô.
Quyển Nhu rất khổ tâm, cô chỉ muốn được ở cạnh Minh Vũ nhưng giữa cô và anh ấy đến cuối cùng vẫn phải là chia xa, cô sẽ không nói tuyệt đối không nói, đợi tới khi Minh Vũ khỏe hẵng thì cô mới nói cho anh ấy biết về ý định muốn ly hôn.
"Nghệ Hân anh hơi mệt nên sẽ ngủ một chút, 3 tiếng sau thì gọi anh dậy nhé."
Quyển Nhu gật đầu, Minh Vũ nằm xuống, cô kéo chăn đắp lên cho anh rồi lặng yên ngồi bên cạnh, trong thâm tâm của Quyển Nhu thầm nói: "Anh bệnh thế này mà vẫn phải cực khổ vì Hàn Thị, em không thể trơ mắt ra nhìn anh lao lực như vậy. Minh Vũ! Em xin lỗi, em không còn cách nào khác, vì anh em buộc phải nghe theo Lý Nghệ Hoành, em biết anh sẽ không chấp nhận nhưng đây là điều cuối cùng mà em có thể làm cho anh."
Bình luận facebook