-
Chương 70
Thư ký Phi nhìn qua chủ tịch, ngồi trên xe sắc mặt của Lý Nghệ Hoành vẫn sa sầm, thư ký Phi cảm thấy anh ấy rất không dễ chịu, cô muốn mở miệng hỏi nhưng cô biết là không được, có những chuyện người thư ký như cô cũng không thể vượt quá giới hạn, cho dù có thân thiết với cấp trên thì nghiệp vụ vẫn là nghiệp vụ phải có một chuẩn mực nhất định.
Đến một quán karaoke, chiếc xe dừng lại, thư ký Phi bước xuống cô nhanh chóng đi qua mở cửa cho Lý Nghệ Hoành.
Lý Nghệ Hoành xuống xe, anh nhìn quán karaoke rồi đi vào, thư ký Phi cũng đi theo. Hôm nay chủ tịch Lý đến gặp đối tác của Hưng Thịnh là một tập đoàn có mối làm ăn với Lý Thị đã năm năm khá là thân thiết, vì vậy mỗi lần bàn bạc về một dự án mới thì Lý Nghệ Hoành đều hẹn gặp với tổng giám đốc của Hưng Thịnh ở bên ngoài, thông thường sẽ là nhà hàng hoặc một quán ba yên tĩnh, nhưng lần này lại khác, Hưng Thịnh đổi chủ, địa điểm cũng đổi, thay vì yên tĩnh lại chuyển sang hát hò.
Đây là một quán karaoke lớn, chỉ cần bước vào lặp tức được chào đón rất ân cần, Lý Nghệ Hoành và Thư ký Phi được dẫn đến một căn phòng, người nhân viên đưa tay mở cửa.
Tổng giám đốc của Hưng Thị đang ngồi thì đứng dậy, thư ký bên cạnh cũng lặp tức đứng lên. Vị tổng giám đốc này lớn hơn Lý Nghệ Hoành một con giáp năm nay đã bước qua tuổi 40, tổng giám đốc bắt tay với Lý Nghệ Hoành niềm nở nói:
"Rất hân hạnh được gặp chủ tịch."
Lý Nghệ Hoành nở một nụ cười: "Tôi cũng vậy, rất hân hạnh được gặp tổng giám đốc."
Tổng giám đốc Hưng Thịnh bắt tay với Lý Nghệ xong thì nhìn sang thư ký Phi:
"Đây là thư ký Mã đa tài phải không, nghe danh từ lâu, rất vui khi được gặp cô." Ông đưa tay với thư ký Phi.
Thư ký Phi cũng tươi vui đáp lại, cô bắt tay với tổng giám đốc khiêm tốn nói:
"Cám ơn! Ngài đã quá khen."
Vị tổng giám đốc cười: "Tôi không quá khen, cô không những đa tài mà còn rất xinh đẹp!"
Thư ký Phi mỉm cười, nụ cười tươi tắng như nắng xuân của cô đã khiến cô thư ký đi bên cạnh của tổng giám đốc Hưng Thịnh thoáng một sự đố kỵ trong lòng, cô ta chẳng được nhắc đến, trong khi thư ký Phi lại được tổng giám đốc hết lời khen ngợi, hơn nữa lại còn rất xinh đẹp khả ái, cảm thấy thật lép vế khi đứng cạnh cô ta, tại sao chủ tịch Lý lại có thể tuyển được một cô thư ký tuyệt vời như vậy, giọng nói còn vô cùng êm ả vừa nghe là đã thích.
"Mời chủ tịch và thư ký Mã ngồi!" Tổng giám đốc đưa tay về phía ghế vui vẻ mời.
Lý Nghệ Hoành cùng thư ký Phi đi tới ghế ngồi xuống, tổng giám đốc Hưng Thịnh cũng ngồi xuống.
Sau một hồi nói chuyện bàn bạc các loại giấy tờ điều lệ hợp đồng thì màn hình tivi được bật lên, tổng giám đốc Hưng Thịnh bắt đầu hát bản đầu tiên, phục vụ cũng mang vào rượu và thức ăn theo yêu cầu.
Lý Nghệ Hoành ngồi dưới anh nhìn tổng giám đốc Hưng Thịnh thì cười, trông ông ta lúc hát rất hài hước giọng hát thì thôi dở tệ. Thư ký Phi cứ tưởng chủ tịch đã vui vẻ hơn nhưng có lẽ không phải, Lý Nghệ Hoành cứ uống rượu, thậm chí uống không khác gì là uống nước, từng trai từng trai cứ bị quăng sang một bên, thư ký Phi lo ngại: "Chủ tịch đừng uống nữa."
Lý Nghệ Hoành mặt đã hơi đỏ, anh nhìn thư ký Phi mỉm cười và nói hai từ "Không sao" thế rồi lại tiếp tục uống.
Giám đốc Hưng Thịnh nhảy nhót cùng cô thư ký, khi thoảng lại đưa cho cô ta hát rồi chạy xuống uống với Lý Nghệ Hoành.
"Chủ tịch anh cũng lên hát một bài đi cho vui."
"Được thôi, tôi mà hát đảm bảo sẽ hay hơn anh."
Lý Nghệ Hoành đứng dậy, anh loạng choạng đi lên trên cầm lấy mic và hát.
"Thư ký Mã cô cũng uống một trai đi."
Tổng giám đốc Hưng Thịnh đưa một trai rượu sang cho thư ký Phi, thư ký Phi cười nhẹ cô cầm lấy mở nắp và uống, nhìn thì cứ tưởng cô ấy đã uống nhưng trừ khi là những buổi tiệc thư ký Phi mới uống thật, còn những lúc như thế này cô chỉ sử dụng chiêu để đánh lừa tổng giám đốc Hưng Thịnh, nhân lúc ông ta nhìn sang chỗ khác thư ký Phi lặp tức nhổ rượu ra một chiếc khăn.
Thư ký Phi khép khăn lại rồi đặt trên bàn, cô nhìn lên chủ tịch, anh ấy đang rất say sưa hát, có lẽ nỗi buồn của anh ấy rất khó để nguôi ngoai, trước đây cô chưa từng thấy chủ tịch uống quá nhiều rượu, anh ấy luôn biết chừng mực đối với khả năng uống của mình, nhưng lần này lại uống bất chấp, uống như muốn quên đi tất cả những phiền muộn những mệt mỏi và khổ tâm.
Kết thúc cuộc hát hò, thư ký Phi vất vã dìu Lý Nghệ Hoành ra xe, cô nói với tài xế riêng của Lý Nghệ Hoành: "Về Lý gia."
Lý Nghệ Hoành ngồi ở ghế sau thì bất thình lình chồm người lên trước, anh ôm lấy hàng ghế trên mở miệng nói ngà ngà: "Không được về Lý gia, đến khách sạn."
Thư ký Phi đang đứng ở ngoài cô vẫn chưa khép cửa, nghe Lý Nghệ Hoành nói vậy thì cô cũng bảo với anh tài: "Đến khách sạn đi."
Thư ký Phi đóng cửa lại, cô đi sang bên đối diện rồi mở cửa leo lên, trên đường thư ký Phi đã phải rất cực nhọc với Lý Nghệ Hoành, anh ta cứ 5 đến 10 phút thì lại buồn nôn, chiếc xe chạy được một đoạn thì phải dừng. Lý Nghệ Hoành xuống xe liên tục nôn ra toàn là nước, thư ký Phi vỗ vỗ ở lưng cho anh, suốt chặn đường cứ phải khổ như thế, thư ký Phi rất xót lòng, lẽ ra cô phải ngăn anh ấy quyết liệt hơn, cứ nôn mãi thế này chắc nhập viện mất thôi.
Một lát sau cũng đến khách sạn, thư ký Phi nhanh chóng đặc phòng, cô còn nhờ nhân viên mua giùm thuốc giải rượu.
Thư ký Phi cùng một người phục vụ trong khách sạn dìu Lý Nghệ Hoành lên trên căn phòng mà cô đã đặc, mở cửa phòng đi vào cô đặt anh xuống giường, chỉnh lại tư thế để anh nằm thoải mái, sau đó thì cởi giày và áo khoác.
Thư ký Phi ngồi xuống bên cạnh, cô trầm lắng nhìn Lý Nghệ Hoành, đôi mắt cô hiện lên hai chữ yêu thương, cô đưa tay vuốt nhẹ mái tóc của chủ tịch: "Tại sao anh lại uống nhiều như vậy? Đã có chuyện gì khiến anh phải buồn lòng."
Lý Nghệ Hoành say khước, những gì thư ký Phi nói anh ta đều không có phản ứng, thư ký Phi đứng dậy cô lấy một chiếc khăn vắt nước cho sạch rồi đi ra, nhưng lúc này Lý Nghệ Hoành lại nôn, anh nghiêng xuống giường nôn xuống dưới sàn.
Thư ký Phi chạy tới, cô vuốt rồi vỗ lưng cho Lý Nghệ Hoành, Lý Nghệ Hoành nôn xong thì nghiêng đầu lại, thư ký Phi cầm khăn lau mặt cho anh.
Lý Nghệ Hoành sau khi nôn nhiều thì có vẻ tĩnh hơn một chút, anh bỗng nắm lấy bàn tay đang cầm khăn của thư ký Phi.
Thư ký Phi nâng nhẹ ánh mắt, cô chưa kịp phản ứng gì thì đột nhiên Lý Nghệ Hoành kéo mạnh cô ngã lên người, hai tay anh ôm lấy vùng eo của thư ký Phi, đôi môi xinh đẹp căng mộng của cô bị anh thưởng thức, khoái cảm của Lý Nghệ Hoành dần dần tăng lên.
Thư ký Phi rất kinh ngạc, thậm chí là sợ, cô chưa từng được ai hôn hơn nữa đó còn là chủ tịch. Cô bối rối cố gắng vặng vẹo người, hai tay cũng đang dùng lực để thoát ra, Lý Nghệ Hoành như chẳng biết gì ngoài việc cảm thấy đôi môi của thư ký Phi vô cùng sướng khoái, anh hôn như muốn hết hơi, lúc nhả ra anh lại lật người đè thư ký Phi xuống giường.
Lồng ngực của thư ký Phi phập phồng, cô mặc chiếc áo màu trắng, cổ áo tròn và rộng vì vậy lúc cô thở mạnh bộ ngực của cô nâng lên hạ xuống rất kích tình.
Hai tay của thư ký Phi bị giữ lấy, đôi mắt của Lý Nghệ Hoành mơ màng nhìn cô, lúc này là lúc anh ấy chỉ có thể nghe theo bản năng. Lý Nghệ Hoành cuối xuống, say mê hôn lên gò má của thư ký Phi.
Thư ký Phi sợ hãi, cô thốt lên: "Chủ tịch không được đâu."
Lý Nghệ Hoành không dừng lại, bàn tay anh đã xong vào nơi làn da bụng mềm mại của thư ký Phi, hương nước hoa của cô ấy phản phất rất dễ chịu lại càng khiến Lý Nghệ Hoành bị quyến rũ.
Thư ký Phí không muốn lần đầu của cô trải qua một cách vô nghĩa, mặc dù cô yêu chủ tịch nhưng cũng không thể như thế này. Thư ký Phi giật được tay ra thì đẩy người của Lý Nghệ Hoành, cô lặp tức ngồi dậy nhưng chưa kịp leo xuống giường thì Lý Nghệ Hoành nắm lấy cánh tay phải của cô.
"Phi Phi! Anh khó chịu".
Thư ký Phi bỗng đơ người, câu nói này làm trái tim cô rung động, anh ấy gọi cô là Phi Phi, trong lúc say, trong lúc không còn lý trí anh ấy vẫn gọi tên cô. Thư ký Phi không kiềm được lòng mà quay đầu lại, nhìn vào ánh mắt của anh cô lại càng yếu lòng hơn.
Thư ký Phi nằm xuống giường, cô sẽ không chạy nữa, cho dù người chủ tịch trọn làm vợ có lẽ không phải là Mã Phi Phi nhưng cô chấp nhận, chấp nhận vì lúc này anh ấy đã gọi tên cô.
Đến một quán karaoke, chiếc xe dừng lại, thư ký Phi bước xuống cô nhanh chóng đi qua mở cửa cho Lý Nghệ Hoành.
Lý Nghệ Hoành xuống xe, anh nhìn quán karaoke rồi đi vào, thư ký Phi cũng đi theo. Hôm nay chủ tịch Lý đến gặp đối tác của Hưng Thịnh là một tập đoàn có mối làm ăn với Lý Thị đã năm năm khá là thân thiết, vì vậy mỗi lần bàn bạc về một dự án mới thì Lý Nghệ Hoành đều hẹn gặp với tổng giám đốc của Hưng Thịnh ở bên ngoài, thông thường sẽ là nhà hàng hoặc một quán ba yên tĩnh, nhưng lần này lại khác, Hưng Thịnh đổi chủ, địa điểm cũng đổi, thay vì yên tĩnh lại chuyển sang hát hò.
Đây là một quán karaoke lớn, chỉ cần bước vào lặp tức được chào đón rất ân cần, Lý Nghệ Hoành và Thư ký Phi được dẫn đến một căn phòng, người nhân viên đưa tay mở cửa.
Tổng giám đốc của Hưng Thị đang ngồi thì đứng dậy, thư ký bên cạnh cũng lặp tức đứng lên. Vị tổng giám đốc này lớn hơn Lý Nghệ Hoành một con giáp năm nay đã bước qua tuổi 40, tổng giám đốc bắt tay với Lý Nghệ Hoành niềm nở nói:
"Rất hân hạnh được gặp chủ tịch."
Lý Nghệ Hoành nở một nụ cười: "Tôi cũng vậy, rất hân hạnh được gặp tổng giám đốc."
Tổng giám đốc Hưng Thịnh bắt tay với Lý Nghệ xong thì nhìn sang thư ký Phi:
"Đây là thư ký Mã đa tài phải không, nghe danh từ lâu, rất vui khi được gặp cô." Ông đưa tay với thư ký Phi.
Thư ký Phi cũng tươi vui đáp lại, cô bắt tay với tổng giám đốc khiêm tốn nói:
"Cám ơn! Ngài đã quá khen."
Vị tổng giám đốc cười: "Tôi không quá khen, cô không những đa tài mà còn rất xinh đẹp!"
Thư ký Phi mỉm cười, nụ cười tươi tắng như nắng xuân của cô đã khiến cô thư ký đi bên cạnh của tổng giám đốc Hưng Thịnh thoáng một sự đố kỵ trong lòng, cô ta chẳng được nhắc đến, trong khi thư ký Phi lại được tổng giám đốc hết lời khen ngợi, hơn nữa lại còn rất xinh đẹp khả ái, cảm thấy thật lép vế khi đứng cạnh cô ta, tại sao chủ tịch Lý lại có thể tuyển được một cô thư ký tuyệt vời như vậy, giọng nói còn vô cùng êm ả vừa nghe là đã thích.
"Mời chủ tịch và thư ký Mã ngồi!" Tổng giám đốc đưa tay về phía ghế vui vẻ mời.
Lý Nghệ Hoành cùng thư ký Phi đi tới ghế ngồi xuống, tổng giám đốc Hưng Thịnh cũng ngồi xuống.
Sau một hồi nói chuyện bàn bạc các loại giấy tờ điều lệ hợp đồng thì màn hình tivi được bật lên, tổng giám đốc Hưng Thịnh bắt đầu hát bản đầu tiên, phục vụ cũng mang vào rượu và thức ăn theo yêu cầu.
Lý Nghệ Hoành ngồi dưới anh nhìn tổng giám đốc Hưng Thịnh thì cười, trông ông ta lúc hát rất hài hước giọng hát thì thôi dở tệ. Thư ký Phi cứ tưởng chủ tịch đã vui vẻ hơn nhưng có lẽ không phải, Lý Nghệ Hoành cứ uống rượu, thậm chí uống không khác gì là uống nước, từng trai từng trai cứ bị quăng sang một bên, thư ký Phi lo ngại: "Chủ tịch đừng uống nữa."
Lý Nghệ Hoành mặt đã hơi đỏ, anh nhìn thư ký Phi mỉm cười và nói hai từ "Không sao" thế rồi lại tiếp tục uống.
Giám đốc Hưng Thịnh nhảy nhót cùng cô thư ký, khi thoảng lại đưa cho cô ta hát rồi chạy xuống uống với Lý Nghệ Hoành.
"Chủ tịch anh cũng lên hát một bài đi cho vui."
"Được thôi, tôi mà hát đảm bảo sẽ hay hơn anh."
Lý Nghệ Hoành đứng dậy, anh loạng choạng đi lên trên cầm lấy mic và hát.
"Thư ký Mã cô cũng uống một trai đi."
Tổng giám đốc Hưng Thịnh đưa một trai rượu sang cho thư ký Phi, thư ký Phi cười nhẹ cô cầm lấy mở nắp và uống, nhìn thì cứ tưởng cô ấy đã uống nhưng trừ khi là những buổi tiệc thư ký Phi mới uống thật, còn những lúc như thế này cô chỉ sử dụng chiêu để đánh lừa tổng giám đốc Hưng Thịnh, nhân lúc ông ta nhìn sang chỗ khác thư ký Phi lặp tức nhổ rượu ra một chiếc khăn.
Thư ký Phi khép khăn lại rồi đặt trên bàn, cô nhìn lên chủ tịch, anh ấy đang rất say sưa hát, có lẽ nỗi buồn của anh ấy rất khó để nguôi ngoai, trước đây cô chưa từng thấy chủ tịch uống quá nhiều rượu, anh ấy luôn biết chừng mực đối với khả năng uống của mình, nhưng lần này lại uống bất chấp, uống như muốn quên đi tất cả những phiền muộn những mệt mỏi và khổ tâm.
Kết thúc cuộc hát hò, thư ký Phi vất vã dìu Lý Nghệ Hoành ra xe, cô nói với tài xế riêng của Lý Nghệ Hoành: "Về Lý gia."
Lý Nghệ Hoành ngồi ở ghế sau thì bất thình lình chồm người lên trước, anh ôm lấy hàng ghế trên mở miệng nói ngà ngà: "Không được về Lý gia, đến khách sạn."
Thư ký Phi đang đứng ở ngoài cô vẫn chưa khép cửa, nghe Lý Nghệ Hoành nói vậy thì cô cũng bảo với anh tài: "Đến khách sạn đi."
Thư ký Phi đóng cửa lại, cô đi sang bên đối diện rồi mở cửa leo lên, trên đường thư ký Phi đã phải rất cực nhọc với Lý Nghệ Hoành, anh ta cứ 5 đến 10 phút thì lại buồn nôn, chiếc xe chạy được một đoạn thì phải dừng. Lý Nghệ Hoành xuống xe liên tục nôn ra toàn là nước, thư ký Phi vỗ vỗ ở lưng cho anh, suốt chặn đường cứ phải khổ như thế, thư ký Phi rất xót lòng, lẽ ra cô phải ngăn anh ấy quyết liệt hơn, cứ nôn mãi thế này chắc nhập viện mất thôi.
Một lát sau cũng đến khách sạn, thư ký Phi nhanh chóng đặc phòng, cô còn nhờ nhân viên mua giùm thuốc giải rượu.
Thư ký Phi cùng một người phục vụ trong khách sạn dìu Lý Nghệ Hoành lên trên căn phòng mà cô đã đặc, mở cửa phòng đi vào cô đặt anh xuống giường, chỉnh lại tư thế để anh nằm thoải mái, sau đó thì cởi giày và áo khoác.
Thư ký Phi ngồi xuống bên cạnh, cô trầm lắng nhìn Lý Nghệ Hoành, đôi mắt cô hiện lên hai chữ yêu thương, cô đưa tay vuốt nhẹ mái tóc của chủ tịch: "Tại sao anh lại uống nhiều như vậy? Đã có chuyện gì khiến anh phải buồn lòng."
Lý Nghệ Hoành say khước, những gì thư ký Phi nói anh ta đều không có phản ứng, thư ký Phi đứng dậy cô lấy một chiếc khăn vắt nước cho sạch rồi đi ra, nhưng lúc này Lý Nghệ Hoành lại nôn, anh nghiêng xuống giường nôn xuống dưới sàn.
Thư ký Phi chạy tới, cô vuốt rồi vỗ lưng cho Lý Nghệ Hoành, Lý Nghệ Hoành nôn xong thì nghiêng đầu lại, thư ký Phi cầm khăn lau mặt cho anh.
Lý Nghệ Hoành sau khi nôn nhiều thì có vẻ tĩnh hơn một chút, anh bỗng nắm lấy bàn tay đang cầm khăn của thư ký Phi.
Thư ký Phi nâng nhẹ ánh mắt, cô chưa kịp phản ứng gì thì đột nhiên Lý Nghệ Hoành kéo mạnh cô ngã lên người, hai tay anh ôm lấy vùng eo của thư ký Phi, đôi môi xinh đẹp căng mộng của cô bị anh thưởng thức, khoái cảm của Lý Nghệ Hoành dần dần tăng lên.
Thư ký Phi rất kinh ngạc, thậm chí là sợ, cô chưa từng được ai hôn hơn nữa đó còn là chủ tịch. Cô bối rối cố gắng vặng vẹo người, hai tay cũng đang dùng lực để thoát ra, Lý Nghệ Hoành như chẳng biết gì ngoài việc cảm thấy đôi môi của thư ký Phi vô cùng sướng khoái, anh hôn như muốn hết hơi, lúc nhả ra anh lại lật người đè thư ký Phi xuống giường.
Lồng ngực của thư ký Phi phập phồng, cô mặc chiếc áo màu trắng, cổ áo tròn và rộng vì vậy lúc cô thở mạnh bộ ngực của cô nâng lên hạ xuống rất kích tình.
Hai tay của thư ký Phi bị giữ lấy, đôi mắt của Lý Nghệ Hoành mơ màng nhìn cô, lúc này là lúc anh ấy chỉ có thể nghe theo bản năng. Lý Nghệ Hoành cuối xuống, say mê hôn lên gò má của thư ký Phi.
Thư ký Phi sợ hãi, cô thốt lên: "Chủ tịch không được đâu."
Lý Nghệ Hoành không dừng lại, bàn tay anh đã xong vào nơi làn da bụng mềm mại của thư ký Phi, hương nước hoa của cô ấy phản phất rất dễ chịu lại càng khiến Lý Nghệ Hoành bị quyến rũ.
Thư ký Phí không muốn lần đầu của cô trải qua một cách vô nghĩa, mặc dù cô yêu chủ tịch nhưng cũng không thể như thế này. Thư ký Phi giật được tay ra thì đẩy người của Lý Nghệ Hoành, cô lặp tức ngồi dậy nhưng chưa kịp leo xuống giường thì Lý Nghệ Hoành nắm lấy cánh tay phải của cô.
"Phi Phi! Anh khó chịu".
Thư ký Phi bỗng đơ người, câu nói này làm trái tim cô rung động, anh ấy gọi cô là Phi Phi, trong lúc say, trong lúc không còn lý trí anh ấy vẫn gọi tên cô. Thư ký Phi không kiềm được lòng mà quay đầu lại, nhìn vào ánh mắt của anh cô lại càng yếu lòng hơn.
Thư ký Phi nằm xuống giường, cô sẽ không chạy nữa, cho dù người chủ tịch trọn làm vợ có lẽ không phải là Mã Phi Phi nhưng cô chấp nhận, chấp nhận vì lúc này anh ấy đã gọi tên cô.
Bình luận facebook