Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 10
Cô từng liều lĩnh, từng làm một việc không chắc là sẽ có kết quả tốt.
Mùa đông bốn năm trước, gió lạnh, sau khi không khí lạnh lẽo của phía nam thổi đến Nam Thành, một trận tuyết bao phủ hầu hết cả thành phố.
Bạch Ly vừa mới về tới nhà thì chợt nghe thấy Giang Miêu đang nói chuyện điện thoại, giọng nói không giấu được hạnh phúc, Bạch Ly thấy mẹ mình vui vẻ, tâm trạng của cô cũng rất tốt, sau khi đặt cặp sách xuống thì cô đi tới nhà bếp để giúp đỡ.
Bạch Ly nhặt phần rau vẫn còn tươi, vứt chỗ già đi, Giang Miêu nói chuyện điện thoại xong thì đi vào, bà cầm lấy đĩa thức ăn mà Bạch Ly đã làm, hỏi: “Dạo này ở trường học thế nào?”
“Mọi thứ vẫn thuận lợi chứ?”
“Dạ, rất tốt, không có vấn đề gì đâu mẹ.” Bạch Ly nói: “Sao thế?”
Thực ra Giang Miêu rất ít khi hỏi Bạch Ly chuyện ở trường học, Bạch Ly cũng không quan tâm. Dù sao từ nhỏ cô đã như vậy, một mình Giang Miêu cũng rất vất nuôi cô nhiều năm như vậy, nên cô không đòi hỏi gì nữa.
Vốn dĩ bản thân đã khác người khác cho nên yêu cầu cũng sẽ không cao như vậy.
“Trước đây mẹ từng nói qua, mẹ quen một chú ở Diệp Thành. Nói chuyện cùng nhau rất lâu rồi, lúc nãy cũng là chú Trần gọi đến đây…”
Bạch Ly tiếp tục rửa rau, trả lời: “Dạ.”
“Tiểu Ly...” Giang Miêu dừng một chút, giọng điệu nghiêm túc nói: “Mẹ dự định đi bước nữa.”
“Gả đến Diệp Thành sao?”
“Ừ.”
“Mẹ đã suy nghĩ kỹ chưa?”
“Đương nhiên, mẹ suy nghĩ rất kỹ rồi... chú Trần thật sự rất tốt, trong khoảng thời gian này, con cũng có thể nhìn thấy.”
Bạch Ly thu mắt lại, cô biết, chú Trần thường xuyên mua đồ gửi đến đây, trời lạnh sẽ mua cho cô quần áo dày, lúc bình thường cũng quan tâm đến thân thể của Giang Miêu, mỗi ngày đều gọi video với Giang Miêu.
Nửa năm trước, Giang Miêu quen biết ông ấy, do đồng nghiệp giới thiệu, nói ở quê có người có thể làm quen được, không ngờ hai người họ lại rất hợp nhau, thậm chí tiền học phí học kì này ở lớp bổ túc mỹ thuật của Bạch Ly cũng là ông ấy cho.
Bạch Ly không mù, đương nhiên có thể nhìn thấy ông ấy đối xử với mẹ và mình rất tốt.
“Tiểu Ly này, con cũng muốn thi vào trường đại học, chắc con sẽ chọn trường đại học ở nơi khác đúng không.” Giang Miêu nói: “Với lại, bệnh của con nhiều năm như vậy rồi, cuối cùng cũng khá hơn, nếu không về sau học đại học sẽ rất phiền toái.”
Tiếng nước ào ào, Bạch Ly nói: “Con không biết.”
Cô không biết có nên học đại học ở nơi khác hay không.
Hiện tại cô chỉ muốn ở bên cạnh Hứa Nhượng.
“Mẹ, chúng ta có thể thương lượng chuyện này được không?”
“Chuyện gì?”
“Bệnh của con, lúc trước có một nam sinh giúp đỡ rất nhiều, mẹ biết mà đúng không.”
“Ừ.”
Chứng sợ đàn ông của Bạch Ly trong thời gian dài không có chuyển biến gì tốt, trước khi chuyển trường cô đã phải tìm bác sĩ tâm lý điều trị trong một thời gian dài. Cuối cùng cô sử dụng phương pháp phơi nhiễm để chữa bệnh, cô tiếp tục trốn tránh cũng không có tác dụng gì, hơn nữa tình hình hiện tại của Bạch Ly đã tốt hơn rất nhiều, trước đây chỉ tới gần nam sinh một chút, cô sẽ cảm thấy khó chịu và có tình trạng mất kiềm chế.
Chỉ là cô vẫn chưa thể chấp nhận tiếp xúc thân thể, nhưng sau này sẽ dần dần tốt lên, cô chỉ cần một chút thời gian để thử nghiệm.
Sau đó Hứa Nhượng xuất hiện, anh biết Bạch Ly bị bệnh nên sau đó bảo vệ cô mọi nơi, còn tìm giúp cô bác sĩ tâm lý giỏi nhất ở Nam Thành để chữa trị, mỗi lần đến bệnh viện anh đều sẽ đi cùng.
Nếu như không có Hứa Nhượng, tình hình của Bạch Ly sẽ không chuyển biến tốt nhanh như vậy.
“Thật ra, con vẫn cảm thấy hơi sợ hãi những nam sinh khác.” Bạch Ly cụp mắt xuống, thấp giọng nói: “Chỉ có cậu ấy thì không thấy sợ hãi.”
Thật ra đây là phương pháp chữa bệnh tháo gỡ sự nhạy cảm, chia mức độ sợ hãi đàn ông thành các cấp độ từ nhẹ đến nặng, rồi cho họ chủ động tiếp xúc với đối tượng mà họ sợ hãi.
Hứa Nhượng từ lâu đã không giống với những người khác.
“Vì vậy.” Bạch Ly nhìn Giang Miêu: “Con muốn ở bên cạnh cậu ấy.”
Giang Miêu hiểu ý của Bạch Ly, cũng hiểu được nam sinh tên Hứa Nhượng này có ý nghĩa như thế nào đối với Bạch Ly, hoàn cảnh của Bạch Ly rất đặc biệt, Giang Miêu không muốn ép cô, vốn dĩ chuyện này là quyền lựa chọn của Bạch Ly.
“Mẹ sẽ không bắt ép con đi, nhưng Tiểu Ly....” Giang Miêu nhìn cô: “Con phải biết rằng, sau kỳ thi tuyển sinh đại học, 90% các con sẽ tách ra, tương lai của các con không giống nhau, sẽ có những lựa chọn khác nhau.”
“Bây giờ con vẫn còn quá trẻ, có thể không hiểu được việc bất đắc dĩ phải xa cách này, ở trường học mọi người quen biết nhau là nhờ duyên phận, nhưng tương lai ai cũng sẽ vì bản thân, sẽ không ai mà vứt bỏ tương lai của bản thân vì người khác, con người chính là tồn tại thực tế như vậy.”
“Cậu nam sinh kia cũng thế, chung quy lại con cũng không thể đi theo cậu ta suốt đời được.”
“Tiểu Ly, chuyên này con nhất định phải đưa ra lựa chọn, để đề phòng bản thân con càng ngày càng lún sâu, hoặc là tương lai, hoặc là cắt đứt không qua lại nữa.
Khi đó Bạch Ly nghĩ, nếu có thể ở bên cạnh Hứa Nhượng cả đời thì thật tốt biết bao.
Sau này, cô mới phát hiện thì ra là do bản thân mình quá ngây thơ.
Những đạo lý đó cô đều hiểu được, nhưng nếu bản thân không làm gì cả, lúc đó cô và Hứa Nhượng vẫn như cũ, không có thay đổi gì, vậy cuối cùng bọn họ chắc chắn phải đi trên con đường đó, cho dù là ai cũng không tránh được việc xa cách, mỗi người sẽ có niềm vui riêng của mình.
Nhưng nếu là Hứa Nhượng, cô bằng lòng liều lĩnh thử một lần.
——————–
Vào cuối năm cấp ba, một tuần trước kỳ thi cuối kỳ, cô và Hứa Nhượng đi lên sân thượng hóng gió như mọi khi, ngày đó cô hỏi anh, có muốn thử yêu đương với cô không.
Trong không gian rất yên tĩnh, không khí thì như bị đóng băng.
Hứa Nhượng sửng sốt hồi lâu, tàn thuốc rơi trên mặt đất còn chưa tắt, vẫn màu đỏ tươi.
Chỉ có màn hình điện thoại di động trên tay anh có một chút ánh sáng loé lên, cuối cùng Hứa Nhượng mới khịt mũi một cái, liếm môi hỏi: “Cái gì?”
“Muốn yêu đương với tớ?”
Anh ngắm nghía chiếc điện thoại di động trên tay, nhướng mày: “A Ly, cậu không phải không biết bộ dạng của tớ khi yêu đương là như thế nào.”
“Yêu đương với người như tớ, cậu muốn gì?” Hứa Nhượng cười: “Chẳng lẽ những nam sinh khác xung quanh cậu, không đáp ứng được yêu cầu đi săn của cậu sao? Tay đã duỗi tới chỗ tới rồi.”
Từ trước đến nay, Hứa Nhượng đều không nghiêm túc yêu đương một ai đó, điều này là sự thật.
“Cậu coi tớ như là người đi săn đi.” Giọng Bạch Ly rất nhẹ: “Tớ muốn thử yêu đương với cậu.”
“Ở một chỗ với những người khác không có cảm giác gì cả”
Chỉ có mình Bạch Ly biết, những lời nói với Hứa Nhượng này, tất cả đều là lời nói dối.
Dũng cảm tiến lên thử một lần, để cho mình một cơ hội lựa chọn.
Ý của Giang Miêu rất rõ ràng, bà phải gả đến Diệp Thành, vậy Bạch Ly chắc chắn phải đi theo, cả nhà đều chuyển đi.
Nếu cô rời đi cùng với Giang Miêu như vậy, hơn nữa thi đại học xong chắc chắn sẽ có sự xa cách, Bạch Ly biết rất rõ, nếu như vậy cuộc đời cô sẽ không liên quan gì đến Hứa Nhượng nữa.
Chính cô là người vượt qua ranh giới, chính cô là người có tâm tư trước, cho nên phải chấp nhận tất cả.
Nhưng trước đây, nếu Hứa Nhượng đối với cô có một chút xíu tình cảm thôi, thì cô sẽ mãi mãi ở bên cạnh anh.
Bạch Ly thấy Hứa Nhượng như vậy, còn tưởng anh không đồng ý, cô đành chịu, nhún vai nói: “Nếu như cậu cảm thấy không ổn, cậu có thể coi như tớ chưa nói những lời này.”
Hứa Nhượng dập tàn thuốc, nhặt lên ném vào thùng rác bên cạnh, quay đầu hỏi cô: ” Cậu thật sự không sợ?”
“Cái gì?”
“Cậu không sợ, chúng ta ở bên nhau, nếu về sau chia tay sẽ rất xấu hổ sao?”
“Tớ cho rằng....” Bạch Ly dừng lại: “Tớ và cậu cũng không phải thứ gì tốt đẹp, nên sẽ không ai làm tổn thương đến ai cả, không phải tra nam, tra nữ là để chơi đùa với nhau sao?”
Hứa Nhượng bật cười: “Ồ.”
“Cho nên cũng muốn thử yêu đương với tớ, muốn thử yêu đương với tra nam xem có cảm giác gì?”
“Nếu cậu cảm thấy kì quái thì có thể từ chối.” Bạch Ly nhấn mạnh một lần nữa.
Hứa Nhượng đột nhiên đưa tay ra, ôm vai cô, cười nhẹ nói: “Được.”
“Vậy thử xem.”
——————–
Không ai biết Hứa Nhượng và Bạch Ly ở bên nhau, ngoại trừ hai người bọn họ, ngoại trừ thay đổi thân phận, giữa hai người bọn họ dường như không có gì thay đổi.
Bạch Ly nghĩ, có lẽ là trước kia Hứa Nhượng đối với cô quá tốt, cho nên không thể tốt hơn, có lẽ là Hứa Nhượng cũng không biết phải yêu đương như thế nào, cô cho Hứa Nhượng vô số lý do, cho chính mình vô số lý do để tha thứ cho anh.
Nhưng hết lần này đến này khác, những hành vi của Hứa Nhượng khiến cô không thể lấy cớ được nữa.
Cô muốn làm nũng như một người “Bạn gái”, thì Hứa Nhượng lại cười nhạo cô, thậm chí còn nói với cô: “A Ly, cậu khác người như vậy từ lúc nào thế?”
Sau khi trở thành bạn gái của Hứa Nhượng, mọi chuyện dường như không gì thay đổi, mối quan hệ của bọn họ vẫn không thay đổi một chút nào, Hứa Nhượng căn bản không coi tình cảm này là thật, chính cô là một người ngu ngốc, muốn nhận được sự chân thành của anh.
Nếu Hứa Nhượng để ý đến cô, lúc bọn họ ở bên cạnh nhau, anh nên có những biểu hiện khác trước kia, thế nhưng mà không có gì thay đổi cả.
Thất vọng hết lần này đến lần khác, mất mác hết lần này đến lần khác.
Đến cuối cùng, cuối cùng Bạch Ly không thể bào chữa được giúp Hứa Nhượng nữa, một sự thật hiện ra trước mắt cô.
Hứa Nhượng không thích cô, thật sự không thích.
Giữa bọn họ thật sự không có tình yêu.
Khoảnh khắc thật sự khiến Bạch Ly hết hy vọng là vào một lần tụ họp, ngày hôm đó, có một nữ sinh ngoan ngoãn với mái tóc dài thẳng, đôi mắt to, mặc một chiếc áo len cao cổ rất dễ thương, khi cô ấy mới bước vào, có người đã nói với Hứa Nhượng: “Ồ, cậu Hứa, đây không phải là mẫu người lý tưởng của cậu sao?”
Hứa Nhượng không trả lời, hình như cũng lười phản ứng, đang nói thì có người chuyển đề tài tới trên người Bạch Ly: “Anh ý, nếu không anh thật sự ở cùng một chỗ với Bạch Ly đi, như vậy rất tốt, rồi kết hôn là được.”
Anh cười nhạt: “Quên đi.”
Lúc ấy, Bạch Ly đang ngồi ở bên kia, cơ thể cứng đờ, sau khi cuộc tụ họp kết thúc, Hứa Nhượng đưa cô về nhà, vẫn là bộ dạng không quan tâm đến cái gì, uể oải, làm như buổi tối chưa xảy ra chuyện gì.
“Hứa Nhượng.”
“Nếu cậu đã nói như vậy, chúng ta cũng không cần thiết phải tiếp tục nữa.”
“Thử nghiệm thất bại, chia tay đi.”
Trong bóng tối, Bạch Ly không nhìn thấy vẻ mặt của Hứa Nhượng, chỉ nghe thấy anh hỏi một câu: “Làm sao vậy?”
“Cậu nói thích những nữ sinh ngoan một chút.” Cô nhún vai: “Không phải cậu thích cô gái lúc tối đến hay sao?”
“Không thích.”
“Cũng không liên quan, dù sao cậu cũng không thích tớ, ngộ nhỡ sau này cậu gặp được người mình thích... cũng không vì tớ mà từ chối, khiến cậu đi sai đường như vậy, vốn dĩ hai chúng ta cũng chỉ là chơi đùa mà thôi.”
“A Ly?” Vẻ mặt Hứa Nhượng có chút nghi ngờ: “Cậu rất để ý những chuyện này sao?”
“Nói như thế nào nhỉ, không phải tớ để ý, tớ chỉ là cảm thấy bây giờ chúng ta ở trong mối quan hệ này, nếu chúng ta đã biết bản thân không phải là mẫu người mà đối phương thích, vậy cũng không cần thiết phải tiếp tục nữa, nếu đã thử qua mà thấy không hợp thì nên kết thúc.”
“Ngộ nhỡ sau này gặp được người mình thích, cũng không thể làm trò trước mặt người yêu đúng không?”
Bọn họ đã quy ước, việc bọn họ yêu đương là bí mật, tạm thời không nên nói cho người khác biết về mối quan hệ này, nếu bọn họ qua lại thất bại thì sẽ coi như chưa có chuyện gì xảy ra.
Cô nhẹ nhàng đưa tay ra, chỉ có bản thân Bạch Ly biết đầu ngón tay của cô đang run rẩy.
“Hứa Nhượng, cậu xoay người đi.”
“Ngày mai, lúc chúng ta gặp nhau cứ coi như chưa có chuyện gì xảy ra.”
Hứa Nhượng im lặng hồi lâu, chỉ nói: “Đã biết.”
Giống như Bạch Ly suy đoán, anh thản nhiên chấp nhận chia tay, dù sao bọn họ cũng không ở bên nhau thật sự, Hứa Nhượng nói không sai, ngay từ đầu bọn họ đã không nên ở bên nhau.
Bộ dạng Hứa Nhượng xoay người và rời đi ngày đó không khác gì so với mọi ngày, anh cũng không nhận ra rằng có chuyện gì đó đột nhiên thay đổi.
Sau khi Hứa Nhượng rời đi, Bạch Ly cúi đầu nhìn tay mình.
Yêu đương gì chứ? Hai người bọn họ còn không có nắm tay nhau.
Thậm chí cô không thể trách Hứa Nhượng, bởi vì ngay từ đầu anh đã biết rõ, Hứa Nhượng đã sớm biết bọn họ không có tương lai, trong trò chơi này cô là người được thì ăn cả, không thì không được gì hết.
Cô đã thua hoàn toàn.
——————–
Đêm đó Bạch Ly đã cho Giang Miêu câu trả lời.
“Mẹ, con có đi theo mẹ đến Diệp Thành, con đến Diệp thành học đại học.”
Cô chỉ có hai lựa chọn, một là rời đi theo Giang Miêu, hai là cô phải có được trái tim của Hứa Nhượng, mãi mãi ở bên cạnh anh.
Bạn bè bình thường không thể kéo dài được mãi mãi, Bạch Ly cũng không thể đánh cược thêm lần nữa, cũng biết trong lòng mình mang tâm tình như vậy, nên không thể vô tư ở bên cạnh Hứa Nhượng nữa.
Vì vậy.
Bạch Ly hoàn toàn rời khỏi nơi này, từ nay về sau, trong cuộc sống của cô sẽ không có người nào như Hứa Nhượng nữa.
Mùa đông bốn năm trước, gió lạnh, sau khi không khí lạnh lẽo của phía nam thổi đến Nam Thành, một trận tuyết bao phủ hầu hết cả thành phố.
Bạch Ly vừa mới về tới nhà thì chợt nghe thấy Giang Miêu đang nói chuyện điện thoại, giọng nói không giấu được hạnh phúc, Bạch Ly thấy mẹ mình vui vẻ, tâm trạng của cô cũng rất tốt, sau khi đặt cặp sách xuống thì cô đi tới nhà bếp để giúp đỡ.
Bạch Ly nhặt phần rau vẫn còn tươi, vứt chỗ già đi, Giang Miêu nói chuyện điện thoại xong thì đi vào, bà cầm lấy đĩa thức ăn mà Bạch Ly đã làm, hỏi: “Dạo này ở trường học thế nào?”
“Mọi thứ vẫn thuận lợi chứ?”
“Dạ, rất tốt, không có vấn đề gì đâu mẹ.” Bạch Ly nói: “Sao thế?”
Thực ra Giang Miêu rất ít khi hỏi Bạch Ly chuyện ở trường học, Bạch Ly cũng không quan tâm. Dù sao từ nhỏ cô đã như vậy, một mình Giang Miêu cũng rất vất nuôi cô nhiều năm như vậy, nên cô không đòi hỏi gì nữa.
Vốn dĩ bản thân đã khác người khác cho nên yêu cầu cũng sẽ không cao như vậy.
“Trước đây mẹ từng nói qua, mẹ quen một chú ở Diệp Thành. Nói chuyện cùng nhau rất lâu rồi, lúc nãy cũng là chú Trần gọi đến đây…”
Bạch Ly tiếp tục rửa rau, trả lời: “Dạ.”
“Tiểu Ly...” Giang Miêu dừng một chút, giọng điệu nghiêm túc nói: “Mẹ dự định đi bước nữa.”
“Gả đến Diệp Thành sao?”
“Ừ.”
“Mẹ đã suy nghĩ kỹ chưa?”
“Đương nhiên, mẹ suy nghĩ rất kỹ rồi... chú Trần thật sự rất tốt, trong khoảng thời gian này, con cũng có thể nhìn thấy.”
Bạch Ly thu mắt lại, cô biết, chú Trần thường xuyên mua đồ gửi đến đây, trời lạnh sẽ mua cho cô quần áo dày, lúc bình thường cũng quan tâm đến thân thể của Giang Miêu, mỗi ngày đều gọi video với Giang Miêu.
Nửa năm trước, Giang Miêu quen biết ông ấy, do đồng nghiệp giới thiệu, nói ở quê có người có thể làm quen được, không ngờ hai người họ lại rất hợp nhau, thậm chí tiền học phí học kì này ở lớp bổ túc mỹ thuật của Bạch Ly cũng là ông ấy cho.
Bạch Ly không mù, đương nhiên có thể nhìn thấy ông ấy đối xử với mẹ và mình rất tốt.
“Tiểu Ly này, con cũng muốn thi vào trường đại học, chắc con sẽ chọn trường đại học ở nơi khác đúng không.” Giang Miêu nói: “Với lại, bệnh của con nhiều năm như vậy rồi, cuối cùng cũng khá hơn, nếu không về sau học đại học sẽ rất phiền toái.”
Tiếng nước ào ào, Bạch Ly nói: “Con không biết.”
Cô không biết có nên học đại học ở nơi khác hay không.
Hiện tại cô chỉ muốn ở bên cạnh Hứa Nhượng.
“Mẹ, chúng ta có thể thương lượng chuyện này được không?”
“Chuyện gì?”
“Bệnh của con, lúc trước có một nam sinh giúp đỡ rất nhiều, mẹ biết mà đúng không.”
“Ừ.”
Chứng sợ đàn ông của Bạch Ly trong thời gian dài không có chuyển biến gì tốt, trước khi chuyển trường cô đã phải tìm bác sĩ tâm lý điều trị trong một thời gian dài. Cuối cùng cô sử dụng phương pháp phơi nhiễm để chữa bệnh, cô tiếp tục trốn tránh cũng không có tác dụng gì, hơn nữa tình hình hiện tại của Bạch Ly đã tốt hơn rất nhiều, trước đây chỉ tới gần nam sinh một chút, cô sẽ cảm thấy khó chịu và có tình trạng mất kiềm chế.
Chỉ là cô vẫn chưa thể chấp nhận tiếp xúc thân thể, nhưng sau này sẽ dần dần tốt lên, cô chỉ cần một chút thời gian để thử nghiệm.
Sau đó Hứa Nhượng xuất hiện, anh biết Bạch Ly bị bệnh nên sau đó bảo vệ cô mọi nơi, còn tìm giúp cô bác sĩ tâm lý giỏi nhất ở Nam Thành để chữa trị, mỗi lần đến bệnh viện anh đều sẽ đi cùng.
Nếu như không có Hứa Nhượng, tình hình của Bạch Ly sẽ không chuyển biến tốt nhanh như vậy.
“Thật ra, con vẫn cảm thấy hơi sợ hãi những nam sinh khác.” Bạch Ly cụp mắt xuống, thấp giọng nói: “Chỉ có cậu ấy thì không thấy sợ hãi.”
Thật ra đây là phương pháp chữa bệnh tháo gỡ sự nhạy cảm, chia mức độ sợ hãi đàn ông thành các cấp độ từ nhẹ đến nặng, rồi cho họ chủ động tiếp xúc với đối tượng mà họ sợ hãi.
Hứa Nhượng từ lâu đã không giống với những người khác.
“Vì vậy.” Bạch Ly nhìn Giang Miêu: “Con muốn ở bên cạnh cậu ấy.”
Giang Miêu hiểu ý của Bạch Ly, cũng hiểu được nam sinh tên Hứa Nhượng này có ý nghĩa như thế nào đối với Bạch Ly, hoàn cảnh của Bạch Ly rất đặc biệt, Giang Miêu không muốn ép cô, vốn dĩ chuyện này là quyền lựa chọn của Bạch Ly.
“Mẹ sẽ không bắt ép con đi, nhưng Tiểu Ly....” Giang Miêu nhìn cô: “Con phải biết rằng, sau kỳ thi tuyển sinh đại học, 90% các con sẽ tách ra, tương lai của các con không giống nhau, sẽ có những lựa chọn khác nhau.”
“Bây giờ con vẫn còn quá trẻ, có thể không hiểu được việc bất đắc dĩ phải xa cách này, ở trường học mọi người quen biết nhau là nhờ duyên phận, nhưng tương lai ai cũng sẽ vì bản thân, sẽ không ai mà vứt bỏ tương lai của bản thân vì người khác, con người chính là tồn tại thực tế như vậy.”
“Cậu nam sinh kia cũng thế, chung quy lại con cũng không thể đi theo cậu ta suốt đời được.”
“Tiểu Ly, chuyên này con nhất định phải đưa ra lựa chọn, để đề phòng bản thân con càng ngày càng lún sâu, hoặc là tương lai, hoặc là cắt đứt không qua lại nữa.
Khi đó Bạch Ly nghĩ, nếu có thể ở bên cạnh Hứa Nhượng cả đời thì thật tốt biết bao.
Sau này, cô mới phát hiện thì ra là do bản thân mình quá ngây thơ.
Những đạo lý đó cô đều hiểu được, nhưng nếu bản thân không làm gì cả, lúc đó cô và Hứa Nhượng vẫn như cũ, không có thay đổi gì, vậy cuối cùng bọn họ chắc chắn phải đi trên con đường đó, cho dù là ai cũng không tránh được việc xa cách, mỗi người sẽ có niềm vui riêng của mình.
Nhưng nếu là Hứa Nhượng, cô bằng lòng liều lĩnh thử một lần.
——————–
Vào cuối năm cấp ba, một tuần trước kỳ thi cuối kỳ, cô và Hứa Nhượng đi lên sân thượng hóng gió như mọi khi, ngày đó cô hỏi anh, có muốn thử yêu đương với cô không.
Trong không gian rất yên tĩnh, không khí thì như bị đóng băng.
Hứa Nhượng sửng sốt hồi lâu, tàn thuốc rơi trên mặt đất còn chưa tắt, vẫn màu đỏ tươi.
Chỉ có màn hình điện thoại di động trên tay anh có một chút ánh sáng loé lên, cuối cùng Hứa Nhượng mới khịt mũi một cái, liếm môi hỏi: “Cái gì?”
“Muốn yêu đương với tớ?”
Anh ngắm nghía chiếc điện thoại di động trên tay, nhướng mày: “A Ly, cậu không phải không biết bộ dạng của tớ khi yêu đương là như thế nào.”
“Yêu đương với người như tớ, cậu muốn gì?” Hứa Nhượng cười: “Chẳng lẽ những nam sinh khác xung quanh cậu, không đáp ứng được yêu cầu đi săn của cậu sao? Tay đã duỗi tới chỗ tới rồi.”
Từ trước đến nay, Hứa Nhượng đều không nghiêm túc yêu đương một ai đó, điều này là sự thật.
“Cậu coi tớ như là người đi săn đi.” Giọng Bạch Ly rất nhẹ: “Tớ muốn thử yêu đương với cậu.”
“Ở một chỗ với những người khác không có cảm giác gì cả”
Chỉ có mình Bạch Ly biết, những lời nói với Hứa Nhượng này, tất cả đều là lời nói dối.
Dũng cảm tiến lên thử một lần, để cho mình một cơ hội lựa chọn.
Ý của Giang Miêu rất rõ ràng, bà phải gả đến Diệp Thành, vậy Bạch Ly chắc chắn phải đi theo, cả nhà đều chuyển đi.
Nếu cô rời đi cùng với Giang Miêu như vậy, hơn nữa thi đại học xong chắc chắn sẽ có sự xa cách, Bạch Ly biết rất rõ, nếu như vậy cuộc đời cô sẽ không liên quan gì đến Hứa Nhượng nữa.
Chính cô là người vượt qua ranh giới, chính cô là người có tâm tư trước, cho nên phải chấp nhận tất cả.
Nhưng trước đây, nếu Hứa Nhượng đối với cô có một chút xíu tình cảm thôi, thì cô sẽ mãi mãi ở bên cạnh anh.
Bạch Ly thấy Hứa Nhượng như vậy, còn tưởng anh không đồng ý, cô đành chịu, nhún vai nói: “Nếu như cậu cảm thấy không ổn, cậu có thể coi như tớ chưa nói những lời này.”
Hứa Nhượng dập tàn thuốc, nhặt lên ném vào thùng rác bên cạnh, quay đầu hỏi cô: ” Cậu thật sự không sợ?”
“Cái gì?”
“Cậu không sợ, chúng ta ở bên nhau, nếu về sau chia tay sẽ rất xấu hổ sao?”
“Tớ cho rằng....” Bạch Ly dừng lại: “Tớ và cậu cũng không phải thứ gì tốt đẹp, nên sẽ không ai làm tổn thương đến ai cả, không phải tra nam, tra nữ là để chơi đùa với nhau sao?”
Hứa Nhượng bật cười: “Ồ.”
“Cho nên cũng muốn thử yêu đương với tớ, muốn thử yêu đương với tra nam xem có cảm giác gì?”
“Nếu cậu cảm thấy kì quái thì có thể từ chối.” Bạch Ly nhấn mạnh một lần nữa.
Hứa Nhượng đột nhiên đưa tay ra, ôm vai cô, cười nhẹ nói: “Được.”
“Vậy thử xem.”
——————–
Không ai biết Hứa Nhượng và Bạch Ly ở bên nhau, ngoại trừ hai người bọn họ, ngoại trừ thay đổi thân phận, giữa hai người bọn họ dường như không có gì thay đổi.
Bạch Ly nghĩ, có lẽ là trước kia Hứa Nhượng đối với cô quá tốt, cho nên không thể tốt hơn, có lẽ là Hứa Nhượng cũng không biết phải yêu đương như thế nào, cô cho Hứa Nhượng vô số lý do, cho chính mình vô số lý do để tha thứ cho anh.
Nhưng hết lần này đến này khác, những hành vi của Hứa Nhượng khiến cô không thể lấy cớ được nữa.
Cô muốn làm nũng như một người “Bạn gái”, thì Hứa Nhượng lại cười nhạo cô, thậm chí còn nói với cô: “A Ly, cậu khác người như vậy từ lúc nào thế?”
Sau khi trở thành bạn gái của Hứa Nhượng, mọi chuyện dường như không gì thay đổi, mối quan hệ của bọn họ vẫn không thay đổi một chút nào, Hứa Nhượng căn bản không coi tình cảm này là thật, chính cô là một người ngu ngốc, muốn nhận được sự chân thành của anh.
Nếu Hứa Nhượng để ý đến cô, lúc bọn họ ở bên cạnh nhau, anh nên có những biểu hiện khác trước kia, thế nhưng mà không có gì thay đổi cả.
Thất vọng hết lần này đến lần khác, mất mác hết lần này đến lần khác.
Đến cuối cùng, cuối cùng Bạch Ly không thể bào chữa được giúp Hứa Nhượng nữa, một sự thật hiện ra trước mắt cô.
Hứa Nhượng không thích cô, thật sự không thích.
Giữa bọn họ thật sự không có tình yêu.
Khoảnh khắc thật sự khiến Bạch Ly hết hy vọng là vào một lần tụ họp, ngày hôm đó, có một nữ sinh ngoan ngoãn với mái tóc dài thẳng, đôi mắt to, mặc một chiếc áo len cao cổ rất dễ thương, khi cô ấy mới bước vào, có người đã nói với Hứa Nhượng: “Ồ, cậu Hứa, đây không phải là mẫu người lý tưởng của cậu sao?”
Hứa Nhượng không trả lời, hình như cũng lười phản ứng, đang nói thì có người chuyển đề tài tới trên người Bạch Ly: “Anh ý, nếu không anh thật sự ở cùng một chỗ với Bạch Ly đi, như vậy rất tốt, rồi kết hôn là được.”
Anh cười nhạt: “Quên đi.”
Lúc ấy, Bạch Ly đang ngồi ở bên kia, cơ thể cứng đờ, sau khi cuộc tụ họp kết thúc, Hứa Nhượng đưa cô về nhà, vẫn là bộ dạng không quan tâm đến cái gì, uể oải, làm như buổi tối chưa xảy ra chuyện gì.
“Hứa Nhượng.”
“Nếu cậu đã nói như vậy, chúng ta cũng không cần thiết phải tiếp tục nữa.”
“Thử nghiệm thất bại, chia tay đi.”
Trong bóng tối, Bạch Ly không nhìn thấy vẻ mặt của Hứa Nhượng, chỉ nghe thấy anh hỏi một câu: “Làm sao vậy?”
“Cậu nói thích những nữ sinh ngoan một chút.” Cô nhún vai: “Không phải cậu thích cô gái lúc tối đến hay sao?”
“Không thích.”
“Cũng không liên quan, dù sao cậu cũng không thích tớ, ngộ nhỡ sau này cậu gặp được người mình thích... cũng không vì tớ mà từ chối, khiến cậu đi sai đường như vậy, vốn dĩ hai chúng ta cũng chỉ là chơi đùa mà thôi.”
“A Ly?” Vẻ mặt Hứa Nhượng có chút nghi ngờ: “Cậu rất để ý những chuyện này sao?”
“Nói như thế nào nhỉ, không phải tớ để ý, tớ chỉ là cảm thấy bây giờ chúng ta ở trong mối quan hệ này, nếu chúng ta đã biết bản thân không phải là mẫu người mà đối phương thích, vậy cũng không cần thiết phải tiếp tục nữa, nếu đã thử qua mà thấy không hợp thì nên kết thúc.”
“Ngộ nhỡ sau này gặp được người mình thích, cũng không thể làm trò trước mặt người yêu đúng không?”
Bọn họ đã quy ước, việc bọn họ yêu đương là bí mật, tạm thời không nên nói cho người khác biết về mối quan hệ này, nếu bọn họ qua lại thất bại thì sẽ coi như chưa có chuyện gì xảy ra.
Cô nhẹ nhàng đưa tay ra, chỉ có bản thân Bạch Ly biết đầu ngón tay của cô đang run rẩy.
“Hứa Nhượng, cậu xoay người đi.”
“Ngày mai, lúc chúng ta gặp nhau cứ coi như chưa có chuyện gì xảy ra.”
Hứa Nhượng im lặng hồi lâu, chỉ nói: “Đã biết.”
Giống như Bạch Ly suy đoán, anh thản nhiên chấp nhận chia tay, dù sao bọn họ cũng không ở bên nhau thật sự, Hứa Nhượng nói không sai, ngay từ đầu bọn họ đã không nên ở bên nhau.
Bộ dạng Hứa Nhượng xoay người và rời đi ngày đó không khác gì so với mọi ngày, anh cũng không nhận ra rằng có chuyện gì đó đột nhiên thay đổi.
Sau khi Hứa Nhượng rời đi, Bạch Ly cúi đầu nhìn tay mình.
Yêu đương gì chứ? Hai người bọn họ còn không có nắm tay nhau.
Thậm chí cô không thể trách Hứa Nhượng, bởi vì ngay từ đầu anh đã biết rõ, Hứa Nhượng đã sớm biết bọn họ không có tương lai, trong trò chơi này cô là người được thì ăn cả, không thì không được gì hết.
Cô đã thua hoàn toàn.
——————–
Đêm đó Bạch Ly đã cho Giang Miêu câu trả lời.
“Mẹ, con có đi theo mẹ đến Diệp Thành, con đến Diệp thành học đại học.”
Cô chỉ có hai lựa chọn, một là rời đi theo Giang Miêu, hai là cô phải có được trái tim của Hứa Nhượng, mãi mãi ở bên cạnh anh.
Bạn bè bình thường không thể kéo dài được mãi mãi, Bạch Ly cũng không thể đánh cược thêm lần nữa, cũng biết trong lòng mình mang tâm tình như vậy, nên không thể vô tư ở bên cạnh Hứa Nhượng nữa.
Vì vậy.
Bạch Ly hoàn toàn rời khỏi nơi này, từ nay về sau, trong cuộc sống của cô sẽ không có người nào như Hứa Nhượng nữa.