Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 50
Mùa xuân tháng ba.
Trong một quán cà phê ở trung tâm thành phố, Hứa Nhượng và Tưởng Hiểu ngồi đối diện nhau, bởi vì Bạch Ly chưa muốn xuất hiện, nên Hứa Nhượng chỉ có thể tự mình đến nói chuyện với Tưởng Hiểu trước.
Khuôn mặt của Tưởng Hiểu rất dịu dàng, vừa nhìn là biết thuộc người thùy mị, hiểu chuyện, Hứa Nhượng nhớ tới lúc Tưởng Hiểu gặp phải chuyện như vậy, còn không quên nhắc nhở Bạch Ly trốn đi.
Đột nhiên, Hứa Nhượng có thể lý giải được tại sao Bạch Ly lại thích cô ấy như vậy, quả thật Tưởng Hiểu rất dịu dàng, và khiến người ta yên tâm, hẳn cô ấy là tia sáng hiếm hoi trong cuộc đời tăm tối của Bạch Ly khi còn nhỏ.
Tưởng Hiểu vẫn luôn căng thẳng, lo lắng tay vuốt nhẹ thành cốc cà phê, cô ấy nhìn người đàn ông đối diện.
Kiêu ngạo lại mang theo vài phần khí chất lười nhác không thể che giấu được.
Cô ấy nhìn xung quanh rồi đánh giá một chút.
“Xin chào.” Hứa Nhượng mở miệng trước, anh đưa danh thiếp qua: “Tôi là Hứa Nhượng.”
“Xin chào.”
Hứa Nhượng bắt tay, anh nói: “Tôi là bạn trai của Bạch Ly.”
Tưởng Hiểu nghe thấy tên này, ánh mắt lóe lên một chút, cô ấy hơi cong môi: “Em gái..... “
“Gần đây em ấy thế nào rồi?”
Rất lâu rồi không nhắc đến, nên cô ấy rất do dự khi nói ra.
Khi Tưởng Hiểu hỏi xong, thì đột nhiên thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng hơi thả lỏng.
Đã bao lâu rồi cô ấy không nhắc đến Bạch Ly?
Thật sự rất lâu, rất lâu rồi.
“Dạo này cô ấy rất tốt.” Hứa Nhượng nói: “Mặc dù trước kia cũng có những ngày khó khăn, nhưng bây giờ cơ thể và trạng thái tâm lý đều rất tốt.”
“Trước kia?” Tưởng Hiểu nhíu mày.
“Trước kia Bạch Ly đi theo mẹ đến Diệp Thành, hẳn là cô cũng biết chuyện mẹ của cô ấy tái hôn chứ?”
Tưởng Hiểu gật đầu.
“Bọn họ ở bên kia cũng không được hạnh phúc.” Hứa Nhượng cầm cốc cà phê ở trước mặt lên uống một ngụm: “Nhưng những chuyện này đều trôi qua rồi.”
Hứa Nhượng vẫn luôn nhấn mạnh với Tưởng Hiểu rằng: “Mọi chuyện đã trôi qua rồi.”
Tưởng Hiểu không phải kẻ ngốc, sẽ không thể nghe mà không hiểu được lời nói của Hứa Nhượng có ý nghĩa gì, nếu người đàn ông này có thể đến tìm cô ấy như vậy, vậy chứng minh rằng, Hứa Nhượng đã biết rất rõ về những chuyện của cô ấy.
Nhất định là Bạch Ly cực kỳ tin tưởng anh nên mới có thể kể cho anh nghe về quá khứ kinh khủng kia.
Cô ấy cúi đầu, môi dưới hơi cong lên, thở dài: “Đúng vậy.”
“Thật ra đã trôi qua từ lâu rồi.” Tưởng Hiểu nói: “Bỗng nhiên mọi người tìm đến tôi, khiến tôi có chút kinh ngạc.”
“Đã bao lâu rồi tôi không có gặp Tiểu Ly nhỉ.”
Tưởng Hiểu cầm cái cốc, suy nghĩ, cô ấy nói: “Tiểu Ly khỏe mạnh là tốt rồi, thật ra tôi cũng không để ý đến chuyện năm đó như vậy.”
“Bây giờ tôi có một người chồng yêu thương tôi, có đứa con đáng yêu, có gia đình đầm ấm, hơn nữa chồng của tôi cũng rất thông cảm cho tôi, tôi cũng không cảm thấy bản thân mất đi cái gì trong chuyện lần đó.”
“Tôi biết Tiểu Ly vẫn luôn cảm thấy rất áy náy, nhiều năm như vậy tôi cũng không dám đi tìm em ấy, không nghĩ tới Tiểu Ly........ “
“Những năm đó em ấy cũng rất khó khăn.”
Hứa Nhượng im lặng nghe cô ấy nói hết, rồi mở điện thoại di động ra, giống như bày ra cho Tưởng Hiểu thấy, những chứng cứ hiện ra trước mặt Tưởng Hiểu.
“Tôi tìm thấy cô, còn có một nguyên nhân nữa.”
“Cô hy vọng người đàn ông đó ngồi tù không?”
–
Hứa Nhượng nói chuyện với Tưởng Hiểu xong thì sắc trời cũng dần tối, mặc dù bây giờ là đầu mùa xuân, màn đêm đến hơi muộn một chút, nhưng bọn họ vẫn không nén được mà nói chuyện quá lâu.
Chỗ ngồi của Hứa Nhượng ở gần cửa sổ, đối diện chỉ có cái cốc, cho thấy lúc nãy đã có người ngồi ở đó.
Tưởng Hiểu vừa mới đi vào nhà vệ sinh.
Mười phút sau, cô ấy trở lại, lớp trang điểm trên mặt rõ ràng đã nhạt đi một chút.
Tưởng Hiểu hít sâu mấy hơi, đứng ở cạnh bàn, cô ấy nói: “Cảm ơn cậu.”
Hứa Nhượng đứng lên, chỉ nói một câu: “Chuyện nên làm.”
Thật ra không phải là anh đang giúp đỡ Tưởng Hiểu, chỉ là anh đang giúp Bạch Ly mà thôi.
Khi Tưởng Hiểu nhìn thấy những điều này còn rung động hơn so với Bạch Ly, dù sao cô ấy cũng là người bị hại trong chuyện đó.
“Cho nên bây giờ cô muốn gặp Bạch Ly không?”
Tưởng Hiểu gật đầu.
Hứa Nhượng cười gọi điện thoại cho Bạch Ly: “A Ly, xuống lầu đi.”
Thật ra Bạch Ly vẫn luôn ở trên lầu, cô trốn ở góc nào đó trên tầng hai, cô nhìn thấy Hứa Nhượng đang nghiêm túc nói chuyện với chị họ của mình, người mà đã rất lâu rồi cô không gặp.
Bạch Ly rất ít khi nhìn thấy bộ dạng kiên nhẫn như vậy của Hứa Nhượng, anh vì cô mà có thể kiên nhẫn nói chuyện nghiêm túc với người khác.
Cô vẫn luôn ở phía trên, không lên tiếng, lâu rồi anh vẫn chưa liên lạc với cô, thật ra Bạch Ly cũng muốn hỏi Tưởng Hiểu xem bây giờ chị ấy có khỏe không, cũng muốn biết tâm lý bây giờ của chị ấy như thế nào rồi.
Nhưng cô không thể xuống dưới, cho đến khi Hứa Nhượng gọi điện thoại cho cô.
Đã rất lâu Bạch Ly không có chạy nhanh như vậy, cô cảm thấy mình như lao xuống dưới lầu, lao thẳng vào vòng tay của Tưởng Hiểu.
Vòng tay của chị họ vẫn ấm ấp giống như trước đây, mềm mại nhưng vẫn đầy sự an toàn.
“Tiểu Ly.” Tưởng Hiểu ôm cô, giọng nói bỗng nhiên nghẹn ngào.
Hứa Nhượng nhìn thấy hai người bọn họ, xoay người: “Hai người nói chuyện đi, anh đi lên lầu chờ.”
“Vâng.” Bạch Ly đáp lại.
Khóe miệng của Hứa Nhượng nở nụ cười, thuận tay gửi tin nhắn cho Tống Cảnh Thước.
[ Trên tay tôi có một số bằng chứng của người phạm tội, trộm cắp và tụ tập hút thuốc phiện, tôi nhớ anh trai của An Tai làm việc ở cục cảnh sát......]
Sức mạnh của các mối quan hệ đã giúp anh làm chuyện gì cũng trở lên dễ dàng hơn.
Bây giờ anh chỉ cần báo cảnh sát, đưa những chứng cớ này chuyển giao cho cảnh sát, sau đó lại đợi cảnh sát chuyển giao cho viện kiểm sát đưa ra truy tố, viện kiểm sát gửi đến tòa án để xét xử.
Sau khi Hứa Nhượng đi lên, Tưởng Hiểu và Bạch Ly nói chuyện mấy tiếng đồng hồ liền, cuối cùng sắc trời cũng tối hoàn toàn, bên Tưởng Hiểu nhận được điện thoại của người trong nhà, lúc này cuộc nói chuyện sau mấy năm xa cách mới kết thúc.
Nhưng hai người Tưởng Hiểu và Bạch Ly đều rất không nỡ rời xa đối phương.
“Con trai chị bây giờ đang ở nhà ầm ĩ tìm chị, nó đã khóc hai giờ rồi, nếu như chị không trở về dỗ dành.....” Tưởng Hiểu bất đắc dĩ nói.
“Không sao, chị đi đi.” Bạch Ly khẽ cười: “Dù sao sau này bất cứ lúc nào cũng có thể liên lạc với chị mà đúng không?”
Tưởng Hiểu rất không muốn về, duỗi tay ôm cô một cái.
“Tiểu Ly, giữ liên lạc.”
“Vâng.”
“Giúp chị nói lời cảm ơn với bạn trai của em.”
“Dạ.”
Trước khi Tưởng Hiểu đi, cô ấy còn không quên quay lại nhắc Bạch Ly một câu: “Khi kết hôn phải mời chị nhé.”
Bạch Ly cong mày, cười: “Chị là người nhà mẹ đẻ, đến lúc đó phải tới giúp em.”
Tưởng Hiểu đưa tay xoa nhẹ tóc của cô, giống như khi còn nhỏ thường dịu dàng xoa tóc của cô vậy.
Bạch Ly không ngờ đến, mình và Tưởng Hiểu mất liên lạc nhiều năm như vậy, vậy mà cuối cùng là bởi vì Hứa Nhượng nên lại có cơ hội gặp nhau.
Sau khi Tưởng Hiểu đi, Bạch Ly mới đi lên tìm Hứa Nhượng, anh đang gọi điện thoại nói chuyện công việc với người khác.
“Chí Cao, người bên khoa học kỹ thuật kia sao? Lần trước đã nói chuyện với chúng tôi rồi, riêng tôi cảm thấy......”
Bạch Ly nhẹ nhàng đi qua, cũng không định quấy rầy anh, im lặng lắng nghe.
Hứa Nhượng nói chuyện điện thoại xong, quay đầu lại thì nhìn thấy Bạch Ly đang ngồi ở đây, anh liếc mắt nhìn xuống, hỏi: “Cô ấy đi rồi sao?”
“Vâng, cháu trai nhỏ khóc muốn mẹ trở về.”
Hứa Nhượng cất điện thoại di động, hỏi cô: “Em nói những chuyện gì vậy?”
“Cũng không có gì.” Bạch Ly nói: “Chỉ là hỏi thăm một chút về tình hình gần đây của đối phương, nói một chút về những chuyện trước kia.”
“Chị họ đã gặp được một người đàn ông rất tốt.” Ánh mắt của Bạch Ly khẽ động: “Người tốt như chị ấy, nhất định phải là người rất tốt mới có thể xứng đôi với chị ấy.”
Tưởng Hiểu còn nói, năm đó cô ấy vì muốn bảo vệ cô mới có thể làm như vậy.
Cô ấy không hy vọng sự bảo vệ của mình lại trở thành sự áy náy của Bạch Ly.
Bạch Ly duỗi tay, đặt bàn tay của mình lên ngực, đột nhiên ngẩng đầu nói với Hứa Nhượng một câu.
“A Nhượng.”
“Cảm ơn anh.”
Cô hổ thẹn với Tưởng Hiểu nhiều năm như vậy, cô không dám đối mặt với Tưởng Hiểu nhiều năm như vậy.
Bạch Ly cảm nhận được nhịp tim của mình đang đập mạnh, đứng lên đưa tay nắm lấy tay của Hứa Nhượng, đầu ngón tay nhẹ nhàng cào vào lòng bàn tay của anh.
“Thật tốt khi còn sống.”
Còn sống là còn có thể đem những chuyện vốn cho rằng đã tuyệt vọng biến thành có hy vọng, còn sống thì còn có thể biến sa mạc thành một bụi hoa.
Bạch Ly rũ mắt, đột nhiên cảm giác được hơi thở của người đàn ông phả vào mặt mình.
“Có phải bỗng nhiên càng yêu anh hơn hay không?” Trong nụ cười của Hứa Nhượng có chút lưu manh vô lại, cực kỳ giống bộ dạng không đứng đắn năm đó trêu chọc cô.
Bạch Ly không trả lời anh, giả vờ giận dỗi, xoay người bước đi.
Hứa Nhượng đuổi theo cô.
Mấy ngày hôm trước trời vừa mới mưa, bầu trời Nam Thành ngày hôm nay được gội rửa rất sạch sẽ, vừa ngẩng đầu là có thể nhìn thấy các vì sao trên bầu trời.
Bạch Ly bước đi rất nhanh, nhưng khóe miệng không ngừng cong lên, không thể che giấu được tâm trạng vui vẻ.
Thật tốt.
Người mà cô thích, người mà cô cho rằng có thể bỏ lỡ cả đời lại đang ở bên cạnh cô.
Anh giữ lời, mở một phòng vẽ tranh cho cô.
Còn bí mật giúp cô vá lại tất cả những tiếc nuối.
Bạch Ly đi đến trước xe mới dừng lại, vừa mới dừng thì đã bị Hứa Nhượng nắm lấy cổ tay, anh kéo cô.
“Đi nhanh như vậy, là không cho anh đuổi theo à?”
“Khi nào thì em không cho anh đuổi theo?” Bạch Ly cười nói.
Hứa Nhượng nhướng mày, giúp cô nhớ lại: “Trước đây lúc anh muốn theo đuổi em, nhưng em lại không cho anh một cơ hội nào.”
“Năm đó, lúc chúng ta ở bên nhau anh cũng không cho em cơ hội.”
“...... Thế nên chúng ta huề nhau.”
Bạch Ly duỗi tay ôm anh, ngẩng đầu nhìn anh: “A Nhượng, hôm nay đột nhiên em cảm thấy rất hạnh phúc.”
“Ừ.”
“Cuối cùng em cũng gặp lại chị họ.” Bạch Ly nói: “Mà còn nói chuyện lâu như vậy, làm em có chút không tin đó là sự thật.”
“Còn có chuyện đó nữa.” Bạch Ly không muốn nhắc đến tên của người đàn ông đó: “Lâu như vậy, em cũng chưa nghĩ tới kết quả này.”
Hứa Nhượng cười khẽ: “Em cảm thấy không có kết quả, kết quả anh cho em có thấy tốt không?”
Đôi mắt của Bạch Ly hơi cong lên: “Tốt.”
“Cho nên em mới nói rất hạnh phúc.”
“Vậy còn anh?” Bạch Ly hỏi: “Có qua có lại, anh cho em kết quả, em cũng cho anh kết quả.”
Nếu như cô có thể làm được, nhất định sẽ cho anh.
Cánh tay Hứa Nhượng ôm eo của cô đột nhiên siết chặt, Bạch Ly áp vào trong lồng ngực của anh, giọng nghe có chút rầu rĩ, anh chậm rãi mở miệng: “Anh có gì mà không hạnh phúc.”
“Thứ anh cần chỉ có một mình em.”
Hứa Nhượng rũ mắt nhìn cô.
“Hạnh phúc của anh.”
“Chính là ở bên cạnh em.”
Bạch Ly cười ra tiếng, nói: “Bây giờ không phải chúng ta vẫn đang ở bên nhau sao?”
Hứa Nhượng ngầm thừa nhận, không nói gì thêm, im lặng vài giây, khi Bạch Ly đang muốn mở miệng nói, thì nghe được giọng nam trầm thấp trên đầu truyền đến, ẩn chứa một chút khẩn trương.
“Cho nên, khi nào thì em gả cho anh.”
Trong một quán cà phê ở trung tâm thành phố, Hứa Nhượng và Tưởng Hiểu ngồi đối diện nhau, bởi vì Bạch Ly chưa muốn xuất hiện, nên Hứa Nhượng chỉ có thể tự mình đến nói chuyện với Tưởng Hiểu trước.
Khuôn mặt của Tưởng Hiểu rất dịu dàng, vừa nhìn là biết thuộc người thùy mị, hiểu chuyện, Hứa Nhượng nhớ tới lúc Tưởng Hiểu gặp phải chuyện như vậy, còn không quên nhắc nhở Bạch Ly trốn đi.
Đột nhiên, Hứa Nhượng có thể lý giải được tại sao Bạch Ly lại thích cô ấy như vậy, quả thật Tưởng Hiểu rất dịu dàng, và khiến người ta yên tâm, hẳn cô ấy là tia sáng hiếm hoi trong cuộc đời tăm tối của Bạch Ly khi còn nhỏ.
Tưởng Hiểu vẫn luôn căng thẳng, lo lắng tay vuốt nhẹ thành cốc cà phê, cô ấy nhìn người đàn ông đối diện.
Kiêu ngạo lại mang theo vài phần khí chất lười nhác không thể che giấu được.
Cô ấy nhìn xung quanh rồi đánh giá một chút.
“Xin chào.” Hứa Nhượng mở miệng trước, anh đưa danh thiếp qua: “Tôi là Hứa Nhượng.”
“Xin chào.”
Hứa Nhượng bắt tay, anh nói: “Tôi là bạn trai của Bạch Ly.”
Tưởng Hiểu nghe thấy tên này, ánh mắt lóe lên một chút, cô ấy hơi cong môi: “Em gái..... “
“Gần đây em ấy thế nào rồi?”
Rất lâu rồi không nhắc đến, nên cô ấy rất do dự khi nói ra.
Khi Tưởng Hiểu hỏi xong, thì đột nhiên thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng hơi thả lỏng.
Đã bao lâu rồi cô ấy không nhắc đến Bạch Ly?
Thật sự rất lâu, rất lâu rồi.
“Dạo này cô ấy rất tốt.” Hứa Nhượng nói: “Mặc dù trước kia cũng có những ngày khó khăn, nhưng bây giờ cơ thể và trạng thái tâm lý đều rất tốt.”
“Trước kia?” Tưởng Hiểu nhíu mày.
“Trước kia Bạch Ly đi theo mẹ đến Diệp Thành, hẳn là cô cũng biết chuyện mẹ của cô ấy tái hôn chứ?”
Tưởng Hiểu gật đầu.
“Bọn họ ở bên kia cũng không được hạnh phúc.” Hứa Nhượng cầm cốc cà phê ở trước mặt lên uống một ngụm: “Nhưng những chuyện này đều trôi qua rồi.”
Hứa Nhượng vẫn luôn nhấn mạnh với Tưởng Hiểu rằng: “Mọi chuyện đã trôi qua rồi.”
Tưởng Hiểu không phải kẻ ngốc, sẽ không thể nghe mà không hiểu được lời nói của Hứa Nhượng có ý nghĩa gì, nếu người đàn ông này có thể đến tìm cô ấy như vậy, vậy chứng minh rằng, Hứa Nhượng đã biết rất rõ về những chuyện của cô ấy.
Nhất định là Bạch Ly cực kỳ tin tưởng anh nên mới có thể kể cho anh nghe về quá khứ kinh khủng kia.
Cô ấy cúi đầu, môi dưới hơi cong lên, thở dài: “Đúng vậy.”
“Thật ra đã trôi qua từ lâu rồi.” Tưởng Hiểu nói: “Bỗng nhiên mọi người tìm đến tôi, khiến tôi có chút kinh ngạc.”
“Đã bao lâu rồi tôi không có gặp Tiểu Ly nhỉ.”
Tưởng Hiểu cầm cái cốc, suy nghĩ, cô ấy nói: “Tiểu Ly khỏe mạnh là tốt rồi, thật ra tôi cũng không để ý đến chuyện năm đó như vậy.”
“Bây giờ tôi có một người chồng yêu thương tôi, có đứa con đáng yêu, có gia đình đầm ấm, hơn nữa chồng của tôi cũng rất thông cảm cho tôi, tôi cũng không cảm thấy bản thân mất đi cái gì trong chuyện lần đó.”
“Tôi biết Tiểu Ly vẫn luôn cảm thấy rất áy náy, nhiều năm như vậy tôi cũng không dám đi tìm em ấy, không nghĩ tới Tiểu Ly........ “
“Những năm đó em ấy cũng rất khó khăn.”
Hứa Nhượng im lặng nghe cô ấy nói hết, rồi mở điện thoại di động ra, giống như bày ra cho Tưởng Hiểu thấy, những chứng cứ hiện ra trước mặt Tưởng Hiểu.
“Tôi tìm thấy cô, còn có một nguyên nhân nữa.”
“Cô hy vọng người đàn ông đó ngồi tù không?”
–
Hứa Nhượng nói chuyện với Tưởng Hiểu xong thì sắc trời cũng dần tối, mặc dù bây giờ là đầu mùa xuân, màn đêm đến hơi muộn một chút, nhưng bọn họ vẫn không nén được mà nói chuyện quá lâu.
Chỗ ngồi của Hứa Nhượng ở gần cửa sổ, đối diện chỉ có cái cốc, cho thấy lúc nãy đã có người ngồi ở đó.
Tưởng Hiểu vừa mới đi vào nhà vệ sinh.
Mười phút sau, cô ấy trở lại, lớp trang điểm trên mặt rõ ràng đã nhạt đi một chút.
Tưởng Hiểu hít sâu mấy hơi, đứng ở cạnh bàn, cô ấy nói: “Cảm ơn cậu.”
Hứa Nhượng đứng lên, chỉ nói một câu: “Chuyện nên làm.”
Thật ra không phải là anh đang giúp đỡ Tưởng Hiểu, chỉ là anh đang giúp Bạch Ly mà thôi.
Khi Tưởng Hiểu nhìn thấy những điều này còn rung động hơn so với Bạch Ly, dù sao cô ấy cũng là người bị hại trong chuyện đó.
“Cho nên bây giờ cô muốn gặp Bạch Ly không?”
Tưởng Hiểu gật đầu.
Hứa Nhượng cười gọi điện thoại cho Bạch Ly: “A Ly, xuống lầu đi.”
Thật ra Bạch Ly vẫn luôn ở trên lầu, cô trốn ở góc nào đó trên tầng hai, cô nhìn thấy Hứa Nhượng đang nghiêm túc nói chuyện với chị họ của mình, người mà đã rất lâu rồi cô không gặp.
Bạch Ly rất ít khi nhìn thấy bộ dạng kiên nhẫn như vậy của Hứa Nhượng, anh vì cô mà có thể kiên nhẫn nói chuyện nghiêm túc với người khác.
Cô vẫn luôn ở phía trên, không lên tiếng, lâu rồi anh vẫn chưa liên lạc với cô, thật ra Bạch Ly cũng muốn hỏi Tưởng Hiểu xem bây giờ chị ấy có khỏe không, cũng muốn biết tâm lý bây giờ của chị ấy như thế nào rồi.
Nhưng cô không thể xuống dưới, cho đến khi Hứa Nhượng gọi điện thoại cho cô.
Đã rất lâu Bạch Ly không có chạy nhanh như vậy, cô cảm thấy mình như lao xuống dưới lầu, lao thẳng vào vòng tay của Tưởng Hiểu.
Vòng tay của chị họ vẫn ấm ấp giống như trước đây, mềm mại nhưng vẫn đầy sự an toàn.
“Tiểu Ly.” Tưởng Hiểu ôm cô, giọng nói bỗng nhiên nghẹn ngào.
Hứa Nhượng nhìn thấy hai người bọn họ, xoay người: “Hai người nói chuyện đi, anh đi lên lầu chờ.”
“Vâng.” Bạch Ly đáp lại.
Khóe miệng của Hứa Nhượng nở nụ cười, thuận tay gửi tin nhắn cho Tống Cảnh Thước.
[ Trên tay tôi có một số bằng chứng của người phạm tội, trộm cắp và tụ tập hút thuốc phiện, tôi nhớ anh trai của An Tai làm việc ở cục cảnh sát......]
Sức mạnh của các mối quan hệ đã giúp anh làm chuyện gì cũng trở lên dễ dàng hơn.
Bây giờ anh chỉ cần báo cảnh sát, đưa những chứng cớ này chuyển giao cho cảnh sát, sau đó lại đợi cảnh sát chuyển giao cho viện kiểm sát đưa ra truy tố, viện kiểm sát gửi đến tòa án để xét xử.
Sau khi Hứa Nhượng đi lên, Tưởng Hiểu và Bạch Ly nói chuyện mấy tiếng đồng hồ liền, cuối cùng sắc trời cũng tối hoàn toàn, bên Tưởng Hiểu nhận được điện thoại của người trong nhà, lúc này cuộc nói chuyện sau mấy năm xa cách mới kết thúc.
Nhưng hai người Tưởng Hiểu và Bạch Ly đều rất không nỡ rời xa đối phương.
“Con trai chị bây giờ đang ở nhà ầm ĩ tìm chị, nó đã khóc hai giờ rồi, nếu như chị không trở về dỗ dành.....” Tưởng Hiểu bất đắc dĩ nói.
“Không sao, chị đi đi.” Bạch Ly khẽ cười: “Dù sao sau này bất cứ lúc nào cũng có thể liên lạc với chị mà đúng không?”
Tưởng Hiểu rất không muốn về, duỗi tay ôm cô một cái.
“Tiểu Ly, giữ liên lạc.”
“Vâng.”
“Giúp chị nói lời cảm ơn với bạn trai của em.”
“Dạ.”
Trước khi Tưởng Hiểu đi, cô ấy còn không quên quay lại nhắc Bạch Ly một câu: “Khi kết hôn phải mời chị nhé.”
Bạch Ly cong mày, cười: “Chị là người nhà mẹ đẻ, đến lúc đó phải tới giúp em.”
Tưởng Hiểu đưa tay xoa nhẹ tóc của cô, giống như khi còn nhỏ thường dịu dàng xoa tóc của cô vậy.
Bạch Ly không ngờ đến, mình và Tưởng Hiểu mất liên lạc nhiều năm như vậy, vậy mà cuối cùng là bởi vì Hứa Nhượng nên lại có cơ hội gặp nhau.
Sau khi Tưởng Hiểu đi, Bạch Ly mới đi lên tìm Hứa Nhượng, anh đang gọi điện thoại nói chuyện công việc với người khác.
“Chí Cao, người bên khoa học kỹ thuật kia sao? Lần trước đã nói chuyện với chúng tôi rồi, riêng tôi cảm thấy......”
Bạch Ly nhẹ nhàng đi qua, cũng không định quấy rầy anh, im lặng lắng nghe.
Hứa Nhượng nói chuyện điện thoại xong, quay đầu lại thì nhìn thấy Bạch Ly đang ngồi ở đây, anh liếc mắt nhìn xuống, hỏi: “Cô ấy đi rồi sao?”
“Vâng, cháu trai nhỏ khóc muốn mẹ trở về.”
Hứa Nhượng cất điện thoại di động, hỏi cô: “Em nói những chuyện gì vậy?”
“Cũng không có gì.” Bạch Ly nói: “Chỉ là hỏi thăm một chút về tình hình gần đây của đối phương, nói một chút về những chuyện trước kia.”
“Chị họ đã gặp được một người đàn ông rất tốt.” Ánh mắt của Bạch Ly khẽ động: “Người tốt như chị ấy, nhất định phải là người rất tốt mới có thể xứng đôi với chị ấy.”
Tưởng Hiểu còn nói, năm đó cô ấy vì muốn bảo vệ cô mới có thể làm như vậy.
Cô ấy không hy vọng sự bảo vệ của mình lại trở thành sự áy náy của Bạch Ly.
Bạch Ly duỗi tay, đặt bàn tay của mình lên ngực, đột nhiên ngẩng đầu nói với Hứa Nhượng một câu.
“A Nhượng.”
“Cảm ơn anh.”
Cô hổ thẹn với Tưởng Hiểu nhiều năm như vậy, cô không dám đối mặt với Tưởng Hiểu nhiều năm như vậy.
Bạch Ly cảm nhận được nhịp tim của mình đang đập mạnh, đứng lên đưa tay nắm lấy tay của Hứa Nhượng, đầu ngón tay nhẹ nhàng cào vào lòng bàn tay của anh.
“Thật tốt khi còn sống.”
Còn sống là còn có thể đem những chuyện vốn cho rằng đã tuyệt vọng biến thành có hy vọng, còn sống thì còn có thể biến sa mạc thành một bụi hoa.
Bạch Ly rũ mắt, đột nhiên cảm giác được hơi thở của người đàn ông phả vào mặt mình.
“Có phải bỗng nhiên càng yêu anh hơn hay không?” Trong nụ cười của Hứa Nhượng có chút lưu manh vô lại, cực kỳ giống bộ dạng không đứng đắn năm đó trêu chọc cô.
Bạch Ly không trả lời anh, giả vờ giận dỗi, xoay người bước đi.
Hứa Nhượng đuổi theo cô.
Mấy ngày hôm trước trời vừa mới mưa, bầu trời Nam Thành ngày hôm nay được gội rửa rất sạch sẽ, vừa ngẩng đầu là có thể nhìn thấy các vì sao trên bầu trời.
Bạch Ly bước đi rất nhanh, nhưng khóe miệng không ngừng cong lên, không thể che giấu được tâm trạng vui vẻ.
Thật tốt.
Người mà cô thích, người mà cô cho rằng có thể bỏ lỡ cả đời lại đang ở bên cạnh cô.
Anh giữ lời, mở một phòng vẽ tranh cho cô.
Còn bí mật giúp cô vá lại tất cả những tiếc nuối.
Bạch Ly đi đến trước xe mới dừng lại, vừa mới dừng thì đã bị Hứa Nhượng nắm lấy cổ tay, anh kéo cô.
“Đi nhanh như vậy, là không cho anh đuổi theo à?”
“Khi nào thì em không cho anh đuổi theo?” Bạch Ly cười nói.
Hứa Nhượng nhướng mày, giúp cô nhớ lại: “Trước đây lúc anh muốn theo đuổi em, nhưng em lại không cho anh một cơ hội nào.”
“Năm đó, lúc chúng ta ở bên nhau anh cũng không cho em cơ hội.”
“...... Thế nên chúng ta huề nhau.”
Bạch Ly duỗi tay ôm anh, ngẩng đầu nhìn anh: “A Nhượng, hôm nay đột nhiên em cảm thấy rất hạnh phúc.”
“Ừ.”
“Cuối cùng em cũng gặp lại chị họ.” Bạch Ly nói: “Mà còn nói chuyện lâu như vậy, làm em có chút không tin đó là sự thật.”
“Còn có chuyện đó nữa.” Bạch Ly không muốn nhắc đến tên của người đàn ông đó: “Lâu như vậy, em cũng chưa nghĩ tới kết quả này.”
Hứa Nhượng cười khẽ: “Em cảm thấy không có kết quả, kết quả anh cho em có thấy tốt không?”
Đôi mắt của Bạch Ly hơi cong lên: “Tốt.”
“Cho nên em mới nói rất hạnh phúc.”
“Vậy còn anh?” Bạch Ly hỏi: “Có qua có lại, anh cho em kết quả, em cũng cho anh kết quả.”
Nếu như cô có thể làm được, nhất định sẽ cho anh.
Cánh tay Hứa Nhượng ôm eo của cô đột nhiên siết chặt, Bạch Ly áp vào trong lồng ngực của anh, giọng nghe có chút rầu rĩ, anh chậm rãi mở miệng: “Anh có gì mà không hạnh phúc.”
“Thứ anh cần chỉ có một mình em.”
Hứa Nhượng rũ mắt nhìn cô.
“Hạnh phúc của anh.”
“Chính là ở bên cạnh em.”
Bạch Ly cười ra tiếng, nói: “Bây giờ không phải chúng ta vẫn đang ở bên nhau sao?”
Hứa Nhượng ngầm thừa nhận, không nói gì thêm, im lặng vài giây, khi Bạch Ly đang muốn mở miệng nói, thì nghe được giọng nam trầm thấp trên đầu truyền đến, ẩn chứa một chút khẩn trương.
“Cho nên, khi nào thì em gả cho anh.”
Bình luận facebook