Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 37
Sự tồn tại của Diệp Bỉnh Văn khiến Hạ Đình Vãn có hơi bất an.
Diệp Bỉnh Văn là con trai út nhà họ Diệp, không học vấn không nghề nghiệp, nên gã ta không tham gia vào sự nghiệp kinh doanh châu báu trong nhà.
Nhà họ Diệp bỏ vốn ra cho gã làm chủ tịch Thiều Quang Entertainment chủ yếu là kiếm chút việc cho gã làm. Nhưng Diệp Bỉnh Văn háo sắc, dù ở trong showbiz đã lâu nhưng gã chỉ chơi bời lêu lổng.
Năm đó, một tháng sau khi Hạ Đình Vãn quen Tô Ngôn, hai người họ đã thân mật lắm rồi, thế nhưng không một ai trong giới biết chuyện này.
Lần nọ, một buổi dạ tiệc từ thiện được tổ chức có sự tham gia của cả Tô Ngôn và Diệp Bỉnh Văn. Lúc đó Hạ Đình Vãn đang giận dỗi Tô Ngôn vì một chuyện nhỏ nhặt, đã mấy ngày y không rep tin nhắn của anh. Mà Tô Ngôn gửi tin nhắn ba ngày không thấy y trả lời thì cũng không nhắn tiếp nữa.
Hạ Đình Vãn đã hết giận, nhưng không tìm được bậc thang để xuống nước, cho nên trong buổi dạ tiệc vẫn không chịu nói câu nào với Tô Ngôn.
Diệp Bỉnh Văn đổi chỗ để lại gần Hạ Đình Vãn hơn, vừa uống vừa bắt chuyện với y, đầu tiên là đắc ý khoe khoang chuyện kinh doanh châu báu của nhà mình, nói có hoàng thất của một nước nhỏ bên châu Âu tìm Diệp gia đặt riêng một bộ trang sức châu báu để chuẩn bị cho lễ cưới. Trong đó không chỉ có một chiếc vương miện bên trên khảm hơn sáu trăm viên kim cương, còn dùng bảo vật trấn điếm của nhà họ Diệp là viên kim cương Heart of Light nặng 30 carat chế tạo thành vòng cổ để tặng tân nương.
Nghe đến đây Hạ Đình Vãn không kiên nhẫn được nữa, thế nhưng đôi mắt xinh đẹp kia lại nhuộm đầy ý cười châm chọc nhìn Diệp Bỉnh Văn, sau đó hồn nhiên hỏi một câu: “Hoành tráng vậy sao – Đến lúc Diệp thiếu kết hôn chắc kim cương trên tay cô dâu cũng phải đến 60 carat đấy nhỉ?”
Nhất thời Diệp Bỉnh Văn nghẹn lại. Gã chỉ là một thiếu gia nhàn tản, đâu có thể dứt khoát lấy được kim cương 60 carat. Nhưng gã cũng không trở mặt mà tiến lại gần thì thầm bên tai Hạ Đình Vãn, nói Thiều Quang Ent. của mình hiện đang có một bộ phim, vị trí nam chính được rất nhiều người nhắm đến, hỏi Hạ Đình Vãn có hứng thú không, nếu có thì tối nay đến khách sạn W tìm gã.
Hạ Đình Vãn vốn muốn từ chối thẳng, thế nhưng khi nhìn thấy Tô Ngôn đang mang vẻ mặt bình thản nhìn về bên này, đột nhiên y nhanh trí tìm được cho mình một bậc thang xuống nước.
Y không dứt khoát từ chối Diệp Bỉnh Văn mà cúi đầu nhắn cho Tô Ngôn một tin: “Tối nay em chưa ăn no, chờ lát nữa đón em nhé?”
Tô Ngôn lập tức nhắn lại: “Được.”
Sau khi dạ tiệc kết thúc, có lẽ Diệp Bỉnh Văn cho rằng mình chỉ cần dùng tí sức đã bắt được Hạ Đình Vãn, thế nên gã phấn khởi dẫn Hạ Đình Vãn đi về phía khách sạn. Không ngờ khi đến chỗ làn xe chạy trước đại sảnh, chiếc Maybach đen nhánh của Tô Ngôn thình lình dừng lại.
Tô Ngôn vốn lười xuống xe, chỉ ngồi yên trong đó rồi vươn một tay ra với Hạ Đình Vãn.
Hạ Đình Vãn thoáng nở nụ cười. Y không thèm để ý đến Diệp Bỉnh Văn nữa, chỉ nắm lấy tay Tô Ngôn rồi chui vào trong.
Chỉ có tài xế của Tô Ngôn rất khách khí chào Diệp Bỉnh Văn: “Diệp thiếu gia, tiên sinh nhà chúng tôi hôm nay có hẹn Hạ tiên sinh đi ăn khuya, ngài có muốn đi cùng không?”
Diệp Bỉnh Văn lúng túng đứng đó, cuối cùng gã chỉ nghiến răng nghiến lợi đáp một câu: “Cảm ơn ý tốt của Tô tiên sinh, nhưng hôm nay tôi bận rộn, không thể đi được.”
Trong xe, Tô Ngôn ôm y vào lòng rồi thấp giọng nói: “Lẽ ra em không nên bất lịch sự như vậy. Hôm nay em chọc Diệp Bỉnh Văn mất hứng, không chừa cho gã mặt mũi, gã sẽ ghi hận.”
Cho Diệp Bỉnh Văn mượn thêm một lá gan, gã ta cũng chẳng dám cướp người của Tô Ngôn.
Đây chính là sức mạnh của anh.
Nhưng thực ra đó không phải là sức mạnh của Hạ Đình Vãn, chỉ có điều y chẳng hề ý thức được chuyện này.
Sau đó khi kết hôn với Tô Ngôn rồi y vẫn không để Diệp Bỉnh Văn vào mắt, thậm chí đã sớm quên kẻ này.
Mãi đến hôm nay nhớ lại sắc mặt xanh mét của Diệp Bỉnh Văn khi đứng ngoài xe Tô Ngôn năm đó, y mới bỗng cảm thấy đứng ngồi không yên.
Vốn y có thể có cách xử lý chuyện năm đó khéo léo hơn, nhưng y không biết trời cao đất rộng, đã khinh thường Diệp Bỉnh Văn thì chớ, thậm chí lại còn kiêu ngạo đến mức dùng gã ta làm bậc thang để mình xuống nước với Tô Ngôn, để gã phải chịu nỗi nhục nhã lớn ngần ấy.
Hạ Đình Vãn chỉ có thể gắng sức lạc quan tự an ủi mình rằng đã năm năm trôi qua rồi, người bên cạnh Diệp Bỉnh Văn e là đã thay đổi đến hàng chục người, chưa chắc sẽ nhớ kỹ mình.
Thế nhưng mấy hôm sau, ảo tưởng của y triệt để vỡ tan.
Hôm đó sau khi đi lấy một vài tài liệu ở đài truyền hình TBN, y vừa xuống bãi đỗ xe chưa kịp lên xe Triệu Nam Thù đã bị một vệ sĩ mặc đồ tây đen cản lại.
“Hạ tiên sinh, Diệp thiếu gia muốn gặp cậu, mời mình cậu lên xe nói chuyện.”
Vệ sĩ kia tuy nói năng khách khí, thế nhưng cánh tay đang ngăn cản y và Triệu Nam Thù lại rất cứng rắn, hiển nhiên không cho y có quyền từ chối.
Hạ Đình Vãn nhìn chiếc Bentley màu trắng đỗ phía sau vệ sĩ kia, cảm thấy lòng bàn tay mình bất giác toát mồ hôi lạnh.
Diệp Bỉnh Văn là con trai út nhà họ Diệp, không học vấn không nghề nghiệp, nên gã ta không tham gia vào sự nghiệp kinh doanh châu báu trong nhà.
Nhà họ Diệp bỏ vốn ra cho gã làm chủ tịch Thiều Quang Entertainment chủ yếu là kiếm chút việc cho gã làm. Nhưng Diệp Bỉnh Văn háo sắc, dù ở trong showbiz đã lâu nhưng gã chỉ chơi bời lêu lổng.
Năm đó, một tháng sau khi Hạ Đình Vãn quen Tô Ngôn, hai người họ đã thân mật lắm rồi, thế nhưng không một ai trong giới biết chuyện này.
Lần nọ, một buổi dạ tiệc từ thiện được tổ chức có sự tham gia của cả Tô Ngôn và Diệp Bỉnh Văn. Lúc đó Hạ Đình Vãn đang giận dỗi Tô Ngôn vì một chuyện nhỏ nhặt, đã mấy ngày y không rep tin nhắn của anh. Mà Tô Ngôn gửi tin nhắn ba ngày không thấy y trả lời thì cũng không nhắn tiếp nữa.
Hạ Đình Vãn đã hết giận, nhưng không tìm được bậc thang để xuống nước, cho nên trong buổi dạ tiệc vẫn không chịu nói câu nào với Tô Ngôn.
Diệp Bỉnh Văn đổi chỗ để lại gần Hạ Đình Vãn hơn, vừa uống vừa bắt chuyện với y, đầu tiên là đắc ý khoe khoang chuyện kinh doanh châu báu của nhà mình, nói có hoàng thất của một nước nhỏ bên châu Âu tìm Diệp gia đặt riêng một bộ trang sức châu báu để chuẩn bị cho lễ cưới. Trong đó không chỉ có một chiếc vương miện bên trên khảm hơn sáu trăm viên kim cương, còn dùng bảo vật trấn điếm của nhà họ Diệp là viên kim cương Heart of Light nặng 30 carat chế tạo thành vòng cổ để tặng tân nương.
Nghe đến đây Hạ Đình Vãn không kiên nhẫn được nữa, thế nhưng đôi mắt xinh đẹp kia lại nhuộm đầy ý cười châm chọc nhìn Diệp Bỉnh Văn, sau đó hồn nhiên hỏi một câu: “Hoành tráng vậy sao – Đến lúc Diệp thiếu kết hôn chắc kim cương trên tay cô dâu cũng phải đến 60 carat đấy nhỉ?”
Nhất thời Diệp Bỉnh Văn nghẹn lại. Gã chỉ là một thiếu gia nhàn tản, đâu có thể dứt khoát lấy được kim cương 60 carat. Nhưng gã cũng không trở mặt mà tiến lại gần thì thầm bên tai Hạ Đình Vãn, nói Thiều Quang Ent. của mình hiện đang có một bộ phim, vị trí nam chính được rất nhiều người nhắm đến, hỏi Hạ Đình Vãn có hứng thú không, nếu có thì tối nay đến khách sạn W tìm gã.
Hạ Đình Vãn vốn muốn từ chối thẳng, thế nhưng khi nhìn thấy Tô Ngôn đang mang vẻ mặt bình thản nhìn về bên này, đột nhiên y nhanh trí tìm được cho mình một bậc thang xuống nước.
Y không dứt khoát từ chối Diệp Bỉnh Văn mà cúi đầu nhắn cho Tô Ngôn một tin: “Tối nay em chưa ăn no, chờ lát nữa đón em nhé?”
Tô Ngôn lập tức nhắn lại: “Được.”
Sau khi dạ tiệc kết thúc, có lẽ Diệp Bỉnh Văn cho rằng mình chỉ cần dùng tí sức đã bắt được Hạ Đình Vãn, thế nên gã phấn khởi dẫn Hạ Đình Vãn đi về phía khách sạn. Không ngờ khi đến chỗ làn xe chạy trước đại sảnh, chiếc Maybach đen nhánh của Tô Ngôn thình lình dừng lại.
Tô Ngôn vốn lười xuống xe, chỉ ngồi yên trong đó rồi vươn một tay ra với Hạ Đình Vãn.
Hạ Đình Vãn thoáng nở nụ cười. Y không thèm để ý đến Diệp Bỉnh Văn nữa, chỉ nắm lấy tay Tô Ngôn rồi chui vào trong.
Chỉ có tài xế của Tô Ngôn rất khách khí chào Diệp Bỉnh Văn: “Diệp thiếu gia, tiên sinh nhà chúng tôi hôm nay có hẹn Hạ tiên sinh đi ăn khuya, ngài có muốn đi cùng không?”
Diệp Bỉnh Văn lúng túng đứng đó, cuối cùng gã chỉ nghiến răng nghiến lợi đáp một câu: “Cảm ơn ý tốt của Tô tiên sinh, nhưng hôm nay tôi bận rộn, không thể đi được.”
Trong xe, Tô Ngôn ôm y vào lòng rồi thấp giọng nói: “Lẽ ra em không nên bất lịch sự như vậy. Hôm nay em chọc Diệp Bỉnh Văn mất hứng, không chừa cho gã mặt mũi, gã sẽ ghi hận.”
Cho Diệp Bỉnh Văn mượn thêm một lá gan, gã ta cũng chẳng dám cướp người của Tô Ngôn.
Đây chính là sức mạnh của anh.
Nhưng thực ra đó không phải là sức mạnh của Hạ Đình Vãn, chỉ có điều y chẳng hề ý thức được chuyện này.
Sau đó khi kết hôn với Tô Ngôn rồi y vẫn không để Diệp Bỉnh Văn vào mắt, thậm chí đã sớm quên kẻ này.
Mãi đến hôm nay nhớ lại sắc mặt xanh mét của Diệp Bỉnh Văn khi đứng ngoài xe Tô Ngôn năm đó, y mới bỗng cảm thấy đứng ngồi không yên.
Vốn y có thể có cách xử lý chuyện năm đó khéo léo hơn, nhưng y không biết trời cao đất rộng, đã khinh thường Diệp Bỉnh Văn thì chớ, thậm chí lại còn kiêu ngạo đến mức dùng gã ta làm bậc thang để mình xuống nước với Tô Ngôn, để gã phải chịu nỗi nhục nhã lớn ngần ấy.
Hạ Đình Vãn chỉ có thể gắng sức lạc quan tự an ủi mình rằng đã năm năm trôi qua rồi, người bên cạnh Diệp Bỉnh Văn e là đã thay đổi đến hàng chục người, chưa chắc sẽ nhớ kỹ mình.
Thế nhưng mấy hôm sau, ảo tưởng của y triệt để vỡ tan.
Hôm đó sau khi đi lấy một vài tài liệu ở đài truyền hình TBN, y vừa xuống bãi đỗ xe chưa kịp lên xe Triệu Nam Thù đã bị một vệ sĩ mặc đồ tây đen cản lại.
“Hạ tiên sinh, Diệp thiếu gia muốn gặp cậu, mời mình cậu lên xe nói chuyện.”
Vệ sĩ kia tuy nói năng khách khí, thế nhưng cánh tay đang ngăn cản y và Triệu Nam Thù lại rất cứng rắn, hiển nhiên không cho y có quyền từ chối.
Hạ Đình Vãn nhìn chiếc Bentley màu trắng đỗ phía sau vệ sĩ kia, cảm thấy lòng bàn tay mình bất giác toát mồ hôi lạnh.
Bình luận facebook