Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 4
Biểu hiện của Hạ Đình Vãn trong buổi gặp mặt rất không thoải mái.
Phóng viên tuần san U hỏi những vấn đề liên quan đến diễn xuất, đầu tiên là khen y diễn một Tiểu Hạ là nạn nhân của nạn bạo lực gia đình thật sự chân thực. Sau đó phóng viên đó chuyển đề tài, hỏi trong cuộc sống y có từng trải qua chuyện tương tự, hoặc là tiếp xúc với những người như Tiểu Hạ không.
Hạ Đình Vãn cảm thấy cổ họng mình bỗng như bị ai bóp chặt.
Dưới ánh đèn, dù chỉ ba bốn giây tắt tiếng cũng khiến người ta vô cùng lúng túng. Y cảm thấy lòng bàn tay mình đẫm mồ hôi, muốn hút điếu thuốc, lại uống thêm mấy ly nữa. Lúc đang do dự thì y thấy được Tô Ngôn đang ngồi ở hàng ghế đầu tiên.
Hai tay Tô Ngôn chồng lên nhau, đôi mắt nhìn y thật bình thản vững vàng. Cái nhìn chăm chú kia bỗng khiến Hạ Đình Vãn yên tâm hơn.
Cuối cùng y miễn cưỡng nghĩ ra một câu trả lời coi như hợp lý: “Bản thân tôi không có kinh nghiệm hoặc từng tiếp xúc qua. Thật ra thì việc giải thích nhân vật Tiểu Hạ này thế nào là nhờ đạo diễn Hứa đã cho tôi rất nhiều gợi ý và giúp đỡ.”
Khi tiến vào showbiz, từ trước đến giờ Hạ Đình Vãn vẫn nằm ở tình trạng không tự nhận thức được bản thân.
Điều khiến y cảm thấy thỏa mãn nhất khi làm minh tinh là được người yêu thích.
Sau này nhớ lại đương nhiên cảm thấy quá mức ngây thơ, nhưng khi đó chính là ý nghĩ thật sự của y. Y muốn được thật nhiều thật nhiều người thích, muốn không bị theo đuổi cái tôi thật sự, muốn có được tình yêu miễn phí mà không cần bất cứ trách nhiệm hay báo đáp nào.
Y như một chú chim công ham hư vinh, chỉ thích giây phút sáng lấp lánh màu mè lúc xòe đuôi.
Còn bản chất thật bên dưới của mình, y không muốn bị nhìn thấy, không muốn bị tiếp cận, không muốn trả lời, không muốn nhớ lại.
Sau khi cuộc gặp mặt kết thúc, nơi tổ chức trở thành nơi diễn ra những cuộc nói chuyện xã giao tụm năm tụm ba. Đáng lẽ Hạ Đình Vãn là vai chính, nhưng bản thân y lại cảm thấy biểu hiện lúc phỏng vấn tệ quá, tâm trạng lại kém, thế nên y ước gì không ai để ý đến mình rồi nhanh chóng chạy đến một góc.
Vẫn là người đại diện tìm thấy y trước: “Có một việc.”
Những cuộc nói chuyện mà Chu Ngưỡng bắt đầu như vậy thường sẽ đi kèm với một số việc làm người ta phải nhức đầu. Hạ Đình Vãn uống một ngụm nhỏ champagne rồi đưa mắt nhìn Chu Ngưỡng, ý bảo hắn nói tiếp.
“Có người muốn mời cậu ăn một bữa cơm.”
“Không đi.” Hạ Đình Vãn từ chối mà không hề nghĩ ngợi. Từ khi y nổi tiếng đến nay, những chuyện như vậy xảy ra không ít, có phú thương, có đạo diễn, nhưng thứ nhất là chưa từng có nhân vật nào không tầm thường, thứ hai là tính cách của Hạ Đình Vãn tùy hứng cực đoan. Y hưởng thụ sự ái mộ, nhưng lại ghét những người có ý đồ tiếp cận, chỉ cần có ý muốn cưỡng ép thì sẽ đạp lên lằn ranh an toàn của y.
“E là cậu phải cho vị Tô tiên sinh này mặt mũi rồi.” Chu Ngưỡng lắc đầu. Hắn nghiêng người sang chỉ cho Hạ Đình Vãn thấy Tô Ngôn đang nói chuyện với Hứa Triết ở đằng xa: “Đình Vãn, tôi hiểu cậu. Nhưng nếu thật sự không phải không chọc nổi thì nhất định tôi cũng chẳng nói với cậu đâu.”
Ban đầu Hạ Đình Vãn có hơi kinh ngạc, nhưng tức thì ngực y bỗng dâng lên một luồng phẫn nộ. Y không để ý đến Chu Ngưỡng nữa mà siết chặt lấy ly champagne rồi đi thẳng về phía Tô Ngôn.
“Tô tiên sinh.”
Hạ Đình Vãn đột ngột xen vào cuộc nói chuyện vui vẻ của Hứa Triết và Tô Ngôn. Tuy trên má y là nụ cười có lúm đồng tiền nhạt, thế nhưng đôi mắt nhìn Tô Ngôn lại ngập tràn khiêu khích: “Lấy thân phận của ngài đây, muốn mời tôi ăn cơm cũng đâu cần phiền toái thế nhỉ, phải bịa ra thân phận là người mê phim để trêu tôi sao?”
Câu nói này của Hạ Đình Vãn không đầu không cuối, lại cực kỳ không khách sáo, khiến Hứa Triết kinh ngạc đến mức ngoảnh đầu lại.
Nhưng Hạ Đình Vãn thật sự rất giận.
Y cho rằng người ấy là một người mê phim phong độ phiên phiên, thế mà thực tế lại là một quyền quý dùng tiết mục cũ rích.
Nếu như Tô Ngôn nói rõ ra thì y cũng không đến mức phẫn nộ nhường ấy. Thế nhưng Tô Ngôn lừa y, như trêu chọc một con hát, nhìn y đắc chí, sau đó lại cao cao tại thượng ép y nhận lời. Chuyện này quả thực quá nhàm chán.
Tô Ngôn không ngầu như tưởng tượng, điều này khiến y thấy giận dữ.
“Thật ra tìm tôi ăn cơm đơn giản lắm, lần đó có người định giá ba trăm nghìn, nhưng tôi từ chối. Cho nên chi bằng Tô tiên sinh… xem người ta mà ra một cái giá đi?”
Lời vừa thốt ra Hạ Đình Vãn đã hối hận ngay lập tức.
Chuyện ba trăm nghìn là y bịa ra, tuy trong giới cũng có chuyện như vậy, nhưng mà công khai yết giá thì quá dung tục, chẳng ai nói ra bên ngoài cả. Y chỉ muốn dùng nó để chẹn họng Tô Ngôn mà thôi.
Thế nhưng trên thực tế chuyện này đã khiến y mất mặt mũi, cũng khiến nét mặt của Hứa Triết trở nên khó coi.
Huống chi y còn chưa biết rõ địa vị của Tô Ngôn, nhưng Chu Ngưỡng đã nói như vậy thì đương nhiên tuyệt đối không nên đắc tội.
Lông Hạ Đình Vãn xù nhanh, thế nhưng lòng y cũng chóng sợ hãi, rồi lại không muốn lập tức chịu thua, vì thế chỉ đành cứng đờ đứng đó.
Tô Ngôn cúi đầu nhìn Hạ Đình Vãn, vẻ mặt có phần kinh ngạc.
“Xin lỗi.”
Tô Ngôn nói xin lỗi trước, điều này khiến Hạ Đình Vãn có hơi bất ngờ. Nom Tô Ngôn không giống kiểu người cả đời không cần phải nói hai chữ xin lỗi kia.
“Hôm nay thấy em không vui lắm, cũng rất muốn mời em ăn một bữa cơm. Đáng ra phải nói trực tiếp với em cơ, có điều kết thúc buổi ra mắt này sẽ không gặp em nữa, thế nên tôi mới nhờ Chu tiên sinh. Có lẽ lúc thuật lại lời của tôi đã xảy ra hiểu lầm gì đó rồi.”
“Về phần thân phận người mê phim…”
Tô Ngôn xoay người, lúc này Hạ Đình Vãn mới để ý thấy phía sau anh có một vệ sĩ mặc đồ tây màu đen, cao gần hai mét. Tô Ngôn cầm lấy một đĩa CD mỏng từ tay anh ta rồi đưa đến tay Hạ Đình Vãn.
“Lúc trước tôi có bảo người mua đĩa blu – ray* “Lời cá voi”, hôm nay mang đến đây là muốn tìm em để ký tên.”
*Đĩa Blu-ray hay đĩa quang DVD định dạng Blu-ray là một chuẩn DVD, tiếp theo chuẩn DVD+RW.1. Blu-ray và HD DVD là hai công nghệ DVD có công suất lưu trữ lớn khi ghi nội dung độ phân giải cao, gấp 6 lần so với chuẩn DVD trước đó. Loại đĩa này có 25 GB bộ nhớ ghi trên một mặt của một đĩa đơn 12 cm, cho phép thu hình tới 13 giờ (Ở độ phân giải chuẩn DVD, tức là khoảng 720*480) so với đĩa 4,7 GB trước đó chỉ thu được 2 giờ
Đôi mắt màu xám nhạt của Tô Ngôn nhìn Hạ Đình Vãn, anh khẽ thở dài, nói: “Tôi thật sự là người mê phim, không lừa em đâu. Chỉ là bây giờ nhắc đến yêu cầu này hình như khá là khó xử đúng không?”
“Không, không khó xử đâu.”
Trong nháy mắt Hạ Đình Vãn cảm thấy da mặt mình nóng rẫy. Y không dám nhìn vẻ mặt của Tô Ngôn, chỉ dám len lén liếc nhìn Hứa Triết một chút. Hứa Triết đang dùng ngón tay xoa nhẹ lên trán không hề tiếp lời, hiển nhiên đang thấy hao tâm tổn trí.
Tô Ngôn cho y một bậc thang để bước xuống, Hạ Đình Vãn lặng lẽ thở dài một hơi, nhưng lại càng thấy bẽ mặt hơn. Y chỉ đành vội vã tìm một cây bút rồi viết tên của mình lên CD.
“Hạ tiên sinh.”
Lúc Hạ Đình Vãn đang ký tên, giọng nói trầm thấp của Tô Ngôn lại vang lên bên tai y: “Nếu như có người ra giá mời em ăn cơm nữa, dù là bao nhiêu tiền – Hãy bảo người đó cút.”
Hạ Đình Vãn bất giác ngẩng đầu lên nhìn Tô Ngôn.
Dù chỉ gặp nhau vội vàng như thế, nhưng trên người Tô Ngôn dường như đã dán nhãn khéo léo và tao nhã, chữ “Cút” xuất phát từ miệng của Tô Ngôn thật sự khiến Hạ Đình Vãn phải thất kinh.
“Nếu vì vậy mà gặp phải phiền toái, Hạ tiên sinh có thể tùy lúc đến tìm tôi.”
Tô Ngôn không giải thích thêm nữa, anh nhận lấy chiếc CD Hạ Đình Vãn đã ký tên xong, trong đôi mắt màu xám nhạt hiện lên chút ý cười dịu dàng: “Cảm ơn.”
Anh chỉ để lại hai chữ này, sau đó quay người rời đi.
Phóng viên tuần san U hỏi những vấn đề liên quan đến diễn xuất, đầu tiên là khen y diễn một Tiểu Hạ là nạn nhân của nạn bạo lực gia đình thật sự chân thực. Sau đó phóng viên đó chuyển đề tài, hỏi trong cuộc sống y có từng trải qua chuyện tương tự, hoặc là tiếp xúc với những người như Tiểu Hạ không.
Hạ Đình Vãn cảm thấy cổ họng mình bỗng như bị ai bóp chặt.
Dưới ánh đèn, dù chỉ ba bốn giây tắt tiếng cũng khiến người ta vô cùng lúng túng. Y cảm thấy lòng bàn tay mình đẫm mồ hôi, muốn hút điếu thuốc, lại uống thêm mấy ly nữa. Lúc đang do dự thì y thấy được Tô Ngôn đang ngồi ở hàng ghế đầu tiên.
Hai tay Tô Ngôn chồng lên nhau, đôi mắt nhìn y thật bình thản vững vàng. Cái nhìn chăm chú kia bỗng khiến Hạ Đình Vãn yên tâm hơn.
Cuối cùng y miễn cưỡng nghĩ ra một câu trả lời coi như hợp lý: “Bản thân tôi không có kinh nghiệm hoặc từng tiếp xúc qua. Thật ra thì việc giải thích nhân vật Tiểu Hạ này thế nào là nhờ đạo diễn Hứa đã cho tôi rất nhiều gợi ý và giúp đỡ.”
Khi tiến vào showbiz, từ trước đến giờ Hạ Đình Vãn vẫn nằm ở tình trạng không tự nhận thức được bản thân.
Điều khiến y cảm thấy thỏa mãn nhất khi làm minh tinh là được người yêu thích.
Sau này nhớ lại đương nhiên cảm thấy quá mức ngây thơ, nhưng khi đó chính là ý nghĩ thật sự của y. Y muốn được thật nhiều thật nhiều người thích, muốn không bị theo đuổi cái tôi thật sự, muốn có được tình yêu miễn phí mà không cần bất cứ trách nhiệm hay báo đáp nào.
Y như một chú chim công ham hư vinh, chỉ thích giây phút sáng lấp lánh màu mè lúc xòe đuôi.
Còn bản chất thật bên dưới của mình, y không muốn bị nhìn thấy, không muốn bị tiếp cận, không muốn trả lời, không muốn nhớ lại.
Sau khi cuộc gặp mặt kết thúc, nơi tổ chức trở thành nơi diễn ra những cuộc nói chuyện xã giao tụm năm tụm ba. Đáng lẽ Hạ Đình Vãn là vai chính, nhưng bản thân y lại cảm thấy biểu hiện lúc phỏng vấn tệ quá, tâm trạng lại kém, thế nên y ước gì không ai để ý đến mình rồi nhanh chóng chạy đến một góc.
Vẫn là người đại diện tìm thấy y trước: “Có một việc.”
Những cuộc nói chuyện mà Chu Ngưỡng bắt đầu như vậy thường sẽ đi kèm với một số việc làm người ta phải nhức đầu. Hạ Đình Vãn uống một ngụm nhỏ champagne rồi đưa mắt nhìn Chu Ngưỡng, ý bảo hắn nói tiếp.
“Có người muốn mời cậu ăn một bữa cơm.”
“Không đi.” Hạ Đình Vãn từ chối mà không hề nghĩ ngợi. Từ khi y nổi tiếng đến nay, những chuyện như vậy xảy ra không ít, có phú thương, có đạo diễn, nhưng thứ nhất là chưa từng có nhân vật nào không tầm thường, thứ hai là tính cách của Hạ Đình Vãn tùy hứng cực đoan. Y hưởng thụ sự ái mộ, nhưng lại ghét những người có ý đồ tiếp cận, chỉ cần có ý muốn cưỡng ép thì sẽ đạp lên lằn ranh an toàn của y.
“E là cậu phải cho vị Tô tiên sinh này mặt mũi rồi.” Chu Ngưỡng lắc đầu. Hắn nghiêng người sang chỉ cho Hạ Đình Vãn thấy Tô Ngôn đang nói chuyện với Hứa Triết ở đằng xa: “Đình Vãn, tôi hiểu cậu. Nhưng nếu thật sự không phải không chọc nổi thì nhất định tôi cũng chẳng nói với cậu đâu.”
Ban đầu Hạ Đình Vãn có hơi kinh ngạc, nhưng tức thì ngực y bỗng dâng lên một luồng phẫn nộ. Y không để ý đến Chu Ngưỡng nữa mà siết chặt lấy ly champagne rồi đi thẳng về phía Tô Ngôn.
“Tô tiên sinh.”
Hạ Đình Vãn đột ngột xen vào cuộc nói chuyện vui vẻ của Hứa Triết và Tô Ngôn. Tuy trên má y là nụ cười có lúm đồng tiền nhạt, thế nhưng đôi mắt nhìn Tô Ngôn lại ngập tràn khiêu khích: “Lấy thân phận của ngài đây, muốn mời tôi ăn cơm cũng đâu cần phiền toái thế nhỉ, phải bịa ra thân phận là người mê phim để trêu tôi sao?”
Câu nói này của Hạ Đình Vãn không đầu không cuối, lại cực kỳ không khách sáo, khiến Hứa Triết kinh ngạc đến mức ngoảnh đầu lại.
Nhưng Hạ Đình Vãn thật sự rất giận.
Y cho rằng người ấy là một người mê phim phong độ phiên phiên, thế mà thực tế lại là một quyền quý dùng tiết mục cũ rích.
Nếu như Tô Ngôn nói rõ ra thì y cũng không đến mức phẫn nộ nhường ấy. Thế nhưng Tô Ngôn lừa y, như trêu chọc một con hát, nhìn y đắc chí, sau đó lại cao cao tại thượng ép y nhận lời. Chuyện này quả thực quá nhàm chán.
Tô Ngôn không ngầu như tưởng tượng, điều này khiến y thấy giận dữ.
“Thật ra tìm tôi ăn cơm đơn giản lắm, lần đó có người định giá ba trăm nghìn, nhưng tôi từ chối. Cho nên chi bằng Tô tiên sinh… xem người ta mà ra một cái giá đi?”
Lời vừa thốt ra Hạ Đình Vãn đã hối hận ngay lập tức.
Chuyện ba trăm nghìn là y bịa ra, tuy trong giới cũng có chuyện như vậy, nhưng mà công khai yết giá thì quá dung tục, chẳng ai nói ra bên ngoài cả. Y chỉ muốn dùng nó để chẹn họng Tô Ngôn mà thôi.
Thế nhưng trên thực tế chuyện này đã khiến y mất mặt mũi, cũng khiến nét mặt của Hứa Triết trở nên khó coi.
Huống chi y còn chưa biết rõ địa vị của Tô Ngôn, nhưng Chu Ngưỡng đã nói như vậy thì đương nhiên tuyệt đối không nên đắc tội.
Lông Hạ Đình Vãn xù nhanh, thế nhưng lòng y cũng chóng sợ hãi, rồi lại không muốn lập tức chịu thua, vì thế chỉ đành cứng đờ đứng đó.
Tô Ngôn cúi đầu nhìn Hạ Đình Vãn, vẻ mặt có phần kinh ngạc.
“Xin lỗi.”
Tô Ngôn nói xin lỗi trước, điều này khiến Hạ Đình Vãn có hơi bất ngờ. Nom Tô Ngôn không giống kiểu người cả đời không cần phải nói hai chữ xin lỗi kia.
“Hôm nay thấy em không vui lắm, cũng rất muốn mời em ăn một bữa cơm. Đáng ra phải nói trực tiếp với em cơ, có điều kết thúc buổi ra mắt này sẽ không gặp em nữa, thế nên tôi mới nhờ Chu tiên sinh. Có lẽ lúc thuật lại lời của tôi đã xảy ra hiểu lầm gì đó rồi.”
“Về phần thân phận người mê phim…”
Tô Ngôn xoay người, lúc này Hạ Đình Vãn mới để ý thấy phía sau anh có một vệ sĩ mặc đồ tây màu đen, cao gần hai mét. Tô Ngôn cầm lấy một đĩa CD mỏng từ tay anh ta rồi đưa đến tay Hạ Đình Vãn.
“Lúc trước tôi có bảo người mua đĩa blu – ray* “Lời cá voi”, hôm nay mang đến đây là muốn tìm em để ký tên.”
*Đĩa Blu-ray hay đĩa quang DVD định dạng Blu-ray là một chuẩn DVD, tiếp theo chuẩn DVD+RW.1. Blu-ray và HD DVD là hai công nghệ DVD có công suất lưu trữ lớn khi ghi nội dung độ phân giải cao, gấp 6 lần so với chuẩn DVD trước đó. Loại đĩa này có 25 GB bộ nhớ ghi trên một mặt của một đĩa đơn 12 cm, cho phép thu hình tới 13 giờ (Ở độ phân giải chuẩn DVD, tức là khoảng 720*480) so với đĩa 4,7 GB trước đó chỉ thu được 2 giờ
Đôi mắt màu xám nhạt của Tô Ngôn nhìn Hạ Đình Vãn, anh khẽ thở dài, nói: “Tôi thật sự là người mê phim, không lừa em đâu. Chỉ là bây giờ nhắc đến yêu cầu này hình như khá là khó xử đúng không?”
“Không, không khó xử đâu.”
Trong nháy mắt Hạ Đình Vãn cảm thấy da mặt mình nóng rẫy. Y không dám nhìn vẻ mặt của Tô Ngôn, chỉ dám len lén liếc nhìn Hứa Triết một chút. Hứa Triết đang dùng ngón tay xoa nhẹ lên trán không hề tiếp lời, hiển nhiên đang thấy hao tâm tổn trí.
Tô Ngôn cho y một bậc thang để bước xuống, Hạ Đình Vãn lặng lẽ thở dài một hơi, nhưng lại càng thấy bẽ mặt hơn. Y chỉ đành vội vã tìm một cây bút rồi viết tên của mình lên CD.
“Hạ tiên sinh.”
Lúc Hạ Đình Vãn đang ký tên, giọng nói trầm thấp của Tô Ngôn lại vang lên bên tai y: “Nếu như có người ra giá mời em ăn cơm nữa, dù là bao nhiêu tiền – Hãy bảo người đó cút.”
Hạ Đình Vãn bất giác ngẩng đầu lên nhìn Tô Ngôn.
Dù chỉ gặp nhau vội vàng như thế, nhưng trên người Tô Ngôn dường như đã dán nhãn khéo léo và tao nhã, chữ “Cút” xuất phát từ miệng của Tô Ngôn thật sự khiến Hạ Đình Vãn phải thất kinh.
“Nếu vì vậy mà gặp phải phiền toái, Hạ tiên sinh có thể tùy lúc đến tìm tôi.”
Tô Ngôn không giải thích thêm nữa, anh nhận lấy chiếc CD Hạ Đình Vãn đã ký tên xong, trong đôi mắt màu xám nhạt hiện lên chút ý cười dịu dàng: “Cảm ơn.”
Anh chỉ để lại hai chữ này, sau đó quay người rời đi.
Bình luận facebook