Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 107
Lúc Cố Cửu Tư rời khỏi nhà Lục Vĩnh, trời đã tối khuya. Lục Vĩnh giới thiệu gần như toàn bộ thân tín của ông ta cho Cố Cửu Tư, hai bên chào hỏi xong thì hắn cũng tương đối hiểu biết bọn họ. Mọi người cùng nhau dùng cơm rồi hắn mới về nhà.
Liễu Ngọc Như đã được nhắn rằng Cố Cửu Tư đến Lục phủ, nhưng nàng không ngờ hắn sẽ nán lại lâu vậy. Nàng đã chuẩn bị tiệc đón gió tẩy trần cho hắn, cứ nghĩ chờ một lát hắn sẽ về ngay, rốt cuộc lại chờ tới tận buổi tối.
Liễu Ngọc Như thu xếp để người nhà ăn trước, còn mình ở trong phòng nghiên cứu chuyện tiền nong và tuyến đường thủy. Nếu nàng buôn bán lương thực và thành lập một thương đội lớn như thế thì tất nhiên phải suy xét vấn đề nguồn hàng. Tức nghĩa nàng cần mua nhiều đất đai hơn cũng như tăng cường chiêu mộ người, mà làm những chuyện này đều đụng đến tiền.
Liễu Ngọc Như tính tiền tới tận khuya thì bên ngoài truyền đến tiếng náo loạn; có người đưa Cố Cửu Tư về. Nàng vội đứng dậy ra ngoài liền thấy một Cố Cửu Tư đang say khướt được người ta dìu đi.
Nàng chưa từng gặp những người đưa hắn về, nhưng nhìn qua thì không phải nô bộc nên chắc là quan viên. Cố Cửu Tư say mèm mà còn lè nhè chào bọn họ, “Vương đại nhân, Lý đại nhân, đi thong thả.”
Liễu Ngọc Như cũng vội vàng cảm tạ đối phương, bọn họ cười chào tạm biệt nàng rồi lên xe ngựa rời đi.
Liễu Ngọc Như đỡ Cố Cửu Tư vào trong nhà, nàng không vui chút nào. Nàng không thích Cố Cửu Tư vắng mặt trong bữa tối, càng chẳng thích hắn say bí tỉ lúc về thế này.
Nhưng nàng vẫn kiềm chế cảm xúc để đỡ Cố Cửu Tư về phòng. Tay hắn đặt trên vai nàng nhưng dường như sợ đè nặng nàng nên hắn vẫn cố gắng tự đi. Hắn mơ màng hỏi, “Nàng ăn cơm chưa?”
Liễu Ngọc Như nghe vậy mới thấy dễ chịu hơn đôi chút; người này vẫn nhớ đến nàng.
Nàng đáp qua loa, “Đã ăn cháo lót dạ rồi, chàng ăn gì chưa?”
“Ừm, có ăn.” Cố Cửu Tư được nàng dìu tới giường, hắn hình như hơi mệt nên nằm trên giường mà thì thào, “Còn uống rất nhiều rượu nữa.”
Liễu Ngọc Như gọi người bưng nước đến rửa mặt cho hắn, có vẻ hắn đang khó chịu nên nói chuyện hơi đứt quãng. Liễu Ngọc Như sai người nấu canh giải rượu, Cố Cửu Tư vừa nằm vừa thấp giọng hỏi, “Ngọc Như, có phải tính ta dễ ghét lắm không?”
“Làm gì có chuyện đó?” Liễu Ngọc Như cúi đầu. “Mọi người đều thích chàng.”
“Không đâu.” Lưỡi Cố Cửu Tư xoắn lại. “Chỉ có người thân quen mới thích ta, còn lại biết bao người đều chán ghét ta.”
“Nhất là hiện tại, khi ta phải đắc tội rất nhiều người.”
Cố Cửu Tư chậm chạp nói, “Ta không biết cách tán dương người khác… Cũng chả biết phải ở chung với họ thế nào… Tính tình còn khó ưa…”
“Ai nói với chàng mấy lời này?” Liễu Ngọc Như hơi bực bội nhíu mày.
Cố Cửu Tư mở mắt nhìn nóc giường, hắn chầm chậm bảo, “Lục Vĩnh nói ta phải chừa đường lui cho mình. Ta thấy ông ta nói không sai.”
“Ta không thể vĩnh viễn ngông cuồng.”
Lời này khiến tay Liễu Ngọc Như thoáng dừng lại. Cố Cửu Tư bắt đầu nôn khan, Liễu Ngọc Như vội kêu người mang ống nhổ tới. Cố Cửu Tư nôn khan vài lần rồi đột ngột nhoài nửa người ra khỏi giường, hắn ôm ống nhổ mà nôn mửa.
Liễu Ngọc Như chưa từng chứng kiến dáng vẻ này của hắn. Trông hắn rất khó chịu, nước mắt chảy ra từ khóe mắt làm người nhìn phải đau lòng.
Tâm trạng Liễu Ngọc Như không hiểu vì sao vô cùng nặng nề. Nàng nhẹ nhàng vỗ lưng Cố Cửu Tư, chờ hắn nôn xong thì dùng khăn ướt lau mặt sạch sẽ cho hắn.
Cố Cửu Tư bắt lấy tay nàng, giọng hắn thấp thoáng tiếng thở dài, “Ngọc Như, ta khó chịu.”
Liễu Ngọc Như kiên định cầm tay hắn, dịu dàng nói, “Canh giải rượu sẽ được bưng lên ngay thôi.”
Cố Cửu Tư nằm im lìm trên giường, mất một lúc lâu hắn mới lên tiếng, “Ngọc Như, ta sắp làm Hộ Bộ Thượng thư.”
“Ta biết,” Liễu Ngọc Như khẽ cười, “hôm nay vốn định mở tiệc đón gió tẩy trần cho chàng đấy.”
“Rốt cuộc đã kết thúc rồi.”
Hắn mở mắt ra, trong đó ngập tràn sự mờ mịt. “Thời gian qua, ta thật lòng sợ hãi. Ta từng thấy mình có năng lực xuất chúng, hiện giờ lại phát hiện bản thân chả tài cán gì. Dù không giết người nhưng chỉ cần người khác muốn liền có ngay chứng cứ chứng minh ngươi phạm tội. Làm gì có công lý khi đứng trước quyền thế?”
“Ta làm nàng bị ức hiếp.”
Hắn đặt tay nàng lên ngực rồi nhắm nghiền mắt và dùng thanh âm khản đặc lặp lại một lần nữa, “Ta làm nàng bị ức hiếp.”
“Cửu Tư…”
Chuyện đã trôi qua một thời gian mà đây là lần đầu tiên hắn biểu lộ sự yếu đuối trước nàng.
Nàng luôn cho rằng dù chuyện gì xảy ra thì hắn vẫn trấn định bày mưu lập kế. Song vào giờ phút này, nàng mới phát hiện sự kiện Cố Cửu Tư bị bắt giam không chỉ ảnh hưởng sâu sắc đến nàng – khiến nàng cảm thấy mình vô năng – mà nó còn tác động chẳng nhỏ tới Cố Cửu Tư.
Trong lòng hai người đều hoảng sợ tột độ nhưng vẫn giả vờ làm điểm tựa cho đối phương.
Liễu Ngọc Như hiểu cảm giác này, nàng lặng lẽ ngắm nhìn người đang cau mày mà dùng tay nàng che trước ngực. Sau một hồi, nàng cất tiếng hỏi, “Nên hôm nay chàng mới đi uống rượu với người ta?”
“Ta sẽ bò lên trên,” Cố Cửu Tư có vẻ mệt mỏi, âm sắc cũng biến dị, “bò tới vị trí mà chả ai có thể ức hiếp nàng.”
“Ngọc Như,” hắn chân thành nói, “ta sắp hai mươi tuổi. Ta đã trưởng thành, không nên ương ngạnh nữa.”
Liễu Ngọc Như im lặng.
Nàng giúp Cố Cửu Tư uống canh giải rượu và thay quần áo. Ban đêm, nàng vừa nằm cạnh hắn vừa lắng nghe tiếng mưa rơi tí tách bên ngoài. Rất lâu sau, nàng nghiêng người rồi duỗi tay ôm lấy hắn.
“Ta thích chàng ương ngạnh.”
Nàng thì thầm.
Nhưng Cố Cửu Tư đã say giấc nên không nghe thấy.
Cố Cửu Tư ngủ dậy thì đầu bớt đau hơn nhiều. Khi hắn tỉnh lại, Liễu Ngọc Như đã dậy từ sớm, nàng dẫn theo nô tỳ đến rồi tự mình mặc quần áo cho hắn. Cố Cửu Tư thấp thỏm nhìn Liễu Ngọc Như giúp hắn buộc đai lưng, hắn thành khẩn giải thích, “Hôm qua ta mới làm quen với một nhóm đại nhân. Lần đầu gặp mặt phải kính rượu, người hơi nhiều mà ta ngại từ chối, nàng đừng giận.”
Liễu Ngọc Như nghe hắn nhận sai thì không thể không cười, nàng hờn dỗi liếc hắn một cái, “Gì mà chàng sợ thế? Ta biết rõ chàng làm vì chính sự. Nhưng về sau ấy,” Liễu Ngọc Như sửa sang lại trang phục cho hắn, ôn hòa nói, “đừng ngoan ngoãn uống nhiều như vậy, hại sức khỏe lắm. Ngài là Cố Thượng thư,” nàng ngẩng đầu lên, cười tủm tỉm, “là người có địa vị, phải làm cao một chút.”
Nàng nói khiến hắn bật cười, hắn ôm nàng vào lòng rồi nỉ non, “Nàng chỉ gọi ta là Cố Thượng thư thôi mà không biết sao ta cảm thấy miệng lưỡi nàng ngọt ngào thế?”
Liễu Ngọc Như thấy hắn sáng sớm đã chơi lưu manh bèn trừng trộ liếc hắn một cái sắc lẻm, nàng đẩy hắn, “Mau lên triều đi.”
Cố Cửu Tư cúi đầu hôn nàng cái chụt mới chịu rời đi. Lúc tới cổng hắn chợt nhớ ra nên hỏi nàng, “À Ngọc Như, nàng có thiếu tiền không?”
Liễu Ngọc Như ngớ người nhưng sau đấy quả quyết gật đầu, “Có.”
Cố Cửu Tư cười cười, “Vậy nàng đưa ta sổ sách của Hoa Dung, ta sẽ giới thiệu Thần Tài cho nàng.”
Cố Cửu Tư nói xong liền đi ngay, để lại một Liễu Ngọc Như đang sửng sốt. Lát sau, nàng bỗng nói với Ấn Hồng, “Ta cảm thấy hôm nay cô gia anh tuấn lạ thường.”
Ấn Hồng chịu thua nàng, “Phu nhân, ai cho ngài tiền thì ngài đều thấy người ta anh tuấn đúng không?”
“Cũng không hẳn,” Liễu Ngọc Như nghiêm túc đáp, “như Diệp đại ca thì có cho ta tiền hay không, ta vẫn nghĩ huynh ấy cực kỳ anh tuấn.”
Diệp Thế An ở trên xe ngựa nhịn không được mà hắt xì.
Cố Cửu Tư bảo sẽ giới thiệu Thần Tài cho nàng nên Liễu Ngọc Như nhanh nhẹn chuẩn bị kỹ lưỡng sổ sách, đồng thời đi kiểm tra tình hình cửa hàng lương thực.
Hiện giờ một tay Diệp Vận quản lý cửa tiệm, sau khi được Liễu Ngọc Như chỉ điểm thì nàng ấy nhờ Vân Vân hướng dẫn rồi từ một mà suy ra ba. Đầu tiên nàng ấy đặt tên gạo là “Thần Tiên Hương”, tiếp theo liên hệ người trong cung để đưa gạo vào Ngự Thiện Phòng[1] với mục đích muốn Phạm Hiên nếm thử. Phạm Hiên chỉ nếm một chút đã nhận ra là gạo Vọng Đô, ông nổi hứng sáng tác ngay tại chỗ một bài thơ khen ngợi loại gạo này. Vì vậy mấy ngày qua, toàn bộ Đông Đô đều trên làm dưới theo, quan gia sôi nổi mua Thần Tiên Hương về nếm thử. Vì muốn mở rộng nguồn tiêu thụ, Diệp Vận còn mời khách ăn thử ngay tại tiệm. Nồi cơm to được đặt trước cửa để khách thưởng thức; nàng ấy chuẩn bị nào là cơm hoa tiêu, cơm dầu vừng, cơm hoa hòe, cơm hoa quế…
Miễn phí ăn thử, lại giới hạn lượng mua, cộng thêm quan gia nhiệt tình tranh giành, bây giờ gạo “Thần Tiên Hương” đã trở thành chủ đề nóng hổi khắp phố phường Đông Đô.
Độ thơm ngon của gạo vốn chỉ được sáu điểm thì nhờ mọi người tranh nhau mua hàng ngày mà đạt điểm tuyệt đối. Thậm chí mới bán mấy ngày, Diệp Vận đã yêu cầu nhập thêm hàng.
Hoa Dung hoạt động ổn định và Thần Tiên Hương bán chạy nên tiền bạc của Liễu Ngọc Như cũng dư dả. Nàng tra xong sổ sách từ sáng sớm, vì vậy nàng vô cùng cao hứng rời khỏi tửu lầu. Đi chưa được vài bước, nàng nghe thấy một giọng nói quen tai gọi mình, “Không ngờ có thể gặp Cố phu nhân ở đây.”
Liễu Ngọc Như thoáng dừng bước, nàng xoay người lại và thấy Lý Vân Thường đứng gần đó.
Trông Lý Vân Thường hơi tiều tụy, Liễu Ngọc Như hành lễ với nàng ta, “Bái kiến điện hạ.”
“Ngươi đi dạo phố à?” Lý Vân Thường tiến lại gần Liễu Ngọc Như. “Hai ta cùng đi nhé?”
Liễu Ngọc Như đáp ứng rồi thoải mái sánh bước bên Lý Vân Thường. Lý Vân Thường cùng nàng đến một quán trà và đặt phòng riêng cho hai người. Sau khi ngồi xuống, nàng ta đột ngột hỏi, “Có phải bây giờ ngươi đang chê cười ta không?”
“Công chúa cành vàng lá ngọc,” Liễu Ngọc Như hạ giọng nói, “sao đến lượt dân nữ chê cười ngài?”
“Đây chắc là lần cuối chúng ta gặp nhau.” Lý Vân Thường ngồi ghế trên, sắc mặt điềm tĩnh. Nàng ta toát ra vẻ tĩnh mịch từ người sắp chết, nhưng vậy cũng chẳng suy giảm được nét đẹp của nàng ta. Đôi mắt tựa ngọc lưu ly nhìn về phía Liễu Ngọc Như, “Ngươi không có gì muốn hỏi ta ư?”
“Giữa ta và công chúa có gì cần hỏi han sao?” Liễu Ngọc Như bình thản uống trà.
Lý Vân Thường lặng lẽ quan sát nàng, sau một hồi, nàng ta khẽ cười, “Lúc phụ hoàng còn trên đời, người từng bảo ta là nữ nhi mà người yêu thương nhất nên người hy vọng hôn sự của ta không trở thành quân bài chính trị. Hễ người còn tồn tại thì sẽ chăm sóc ta, nếu người chết vẫn còn thái tử ca ca nên ta có thể sống tự do phóng khoáng cả đời.”
Lý Vân thường quay đầu nhìn bên ngoài cửa sổ, khuôn mặt đầy sự chua xót, “Ai ngờ bọn họ ra đi sớm như vậy. Trước khi qua đời, phụ hoàng còn đang suy nghĩ chọn chồng cho ta. Thật ra lúc đấy ta đã có người trong lòng.”
Lý Vân Thường liếc nhìn Liễu Ngọc Như, “Ngươi không hỏi là ai à?”
“Có liên quan gì đến ta đâu?” Khuôn mặt Liễu Ngọc Như hờ hững.
Lý Vân Thường ngẩn người giây lát rồi cười cười, “Cũng có chút liên quan đến ngươi, kỳ thật vị phò mã được ta chọn từ lâu chính là Cố Cửu Tư. Ta định chờ hắn tới Đông Đô để gặp mặt thử xem, chỉ cần hắn tốt đẹp như Giang Thượng thư nói thì ta sẽ cầu xin phụ hoàng hạ lệnh tứ hôn ngay.”
Nói rồi Lý Vân Thường trầm mặc như đang hồi tưởng cái gì, mất một lúc lâu nàng ta mới chậm rãi tiếp tục, “Hắn còn ưu tú hơn cả tưởng tượng của ta; hắn rất có năng lực, rất có nguyên tắc, dung mạo cũng đẹp đẽ. Lần đầu tiên thấy hắn, ta đã cảm thấy tiếc nuối vì đây vốn là người của ta. Ta thật lòng ghen ghét ngươi. Mỗi lần nghe hắn bảo vệ ngươi, chứng kiến hắn bầu bạn bên ngươi, ta đều nhịn không được mà nghĩ những thứ này vốn thuộc về ta.”
“Ta đáng lẽ nên có một hôn sự không liên quan đến chính trị,” đôi mắt Lý Vân Thường mang theo nỗi khát khao, “ta đáng lẽ nên gả cho người ta thích và có cuộc sống tốt đẹp.”
Liễu Ngọc Như nghe đến đây liền cười nhã nhặn, “Điện hạ, thật ra ngài không thích chàng. Ngài chỉ cảm thấy Cố Cửu Tư là chuẩn mực cho cuộc sống tốt đẹp. Nếu thật sự thành hôn với chàng, e rằng ngài sẽ hối hận.”
Hoài niệm ẩn hiện trong ánh mắt Liễu Ngọc Như, “Khi xưa chàng khác hiện tại, ngài sẽ chẳng thích chàng của trước kia.”
Lý Vân Thường chăm chú nghe, lát sau, nàng ta bật cười, “Có lẽ vậy.” �
“Điện hạ còn chuyện gì khác không?” Liễu Ngọc Như nhìn sắc trời. “Ta có việc bận nên không thể tiếp tục hàn huyên với ngài.”
Lý Vân thường gật đầu, Liễu Ngọc Như cáo biệt nàng ta. Đi được vài bước, nàng nhớ đến một chuyện bèn dừng ở cửa và quay đầu lại chúc, “Nghe bảo ngài sắp gả cho Trương đại công tử, mong rằng cuộc sống mai sau của điện hạ được trôi chảy.”
Lời này khiến Lý Vân Thường mỉm cười, “Ừ.”
Nàng ta quay đầu nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ, thờ ơ nói, “Phượng hoàng là loài chim chỉ đậu gốc ngô đồng và uống nước trong, ta sẽ sống tốt.”
Liễu Ngọc Như gật gù, Lý Vân Thường nhìn nàng mà không thể nhịn cười, “Ta cứ tưởng ngươi sẽ nguyền rủa ta.”
“Hửm?” Liễu Ngọc Như mù mờ hỏi.
Thế rồi nàng chợt hiểu ra, nàng mỉm cười, “Không dám dối gạt ngài,” giọng nàng ôn hòa, “từ trước đến nay ta luôn khoan dung với kẻ yếu.”
Lý Vân Thường sững sờ, nhưng Liễu Ngọc Như không nói chuyện tiếp mà cất bước đi ra ngoài. Lý Vân Thường nhìn căn phòng trống trải, lát sau, nàng ta không khỏi cười thành tiếng. Và tiếng cười dần biến thành những giọt nước mắt.
Đến tận khoảnh khắc này, nàng ta mới cảm nhận triệt để sự lợi hại của Liễu Ngọc Như.
Một câu nói không mặn không nhạt lẫn chu toàn lễ nghĩa lại đâm thẳng vào trái tim người ta, khiến toàn thân run rẩy vì đau đớn.
Lý Vân Thường đột ngột cầm lấy cái chén cạnh bên rồi nện xuống sàn nhà, sau đó nàng ta thống khổ nhắm nghiền hai mắt.
Liễu Ngọc Như quay lại Cố phủ thì thấy người do Cố Cửu Tư dẫn về; là quản gia của Lục Vĩnh. Nàng đưa ông đến thư phòng, hai người trò chuyện riêng trong chốc lại rồi nàng giao sổ sách của Hoa Dung cho ông.
“Lục đại nhân muốn kiếm tiền thì ta có rất nhiều cửa hàng cần đầu tư. Ta còn đang lên kế hoạch cho một dự án, nếu Lục đại nhân thấy hứng thú thì sau khi chuẩn bị hoàn tất, ta sẽ đích thân ghé qua.”
Lục quản gia gật đầu rồi mang sổ sách rời đi. Ấn tượng của Lục quản gia về Liễu Ngọc Như rất tốt; lúc tới cổng, ông đã vô cùng thân thiết với nàng. Quả thật là trừ trường hợp đặc biệt, người bình thường khi nói chuyện với Liễu Ngọc Như đều có ấn tượng không tồi. Đây chắc là bản năng lẫn thiên phú của người làm ăn.
Liễu Ngọc Như tiễn Lục quản gia lên xe ngựa, nàng bảo, “Lang quân nhà ta chưa hiểu sự đời, chàng còn trẻ nên mai sau cần Lục đại nhân chỉ dạy và chiếu cố nhiều hơn.”
Lục quản gia nghe vậy bèn cười cười, “Ta không đồng ý lắm với lời ngài nói. Đại nhân nhà ta nhận xét Cố đại nhân ngoài việc trẻ tuổi nên nóng tính thì là kẻ tàn nhẫn miễn bàn cãi.”
Liễu Ngọc Như không đồng tình với đánh giá “kẻ tàn nhẫn” này. Nàng luôn cảm thấy trước mặt nàng, Cố Cửu Tư lúc nào cũng có chút trẻ con, chả hề dính dáng gì đến từ “tàn nhẫn”.
Song mấy ngày sau, một sự kiện xảy ra làm chấn động toàn bộ triều đình.
Cố Cửu Tư mất năm ngày kiểm kê kho bạc, cuối cùng phát hiện thiếu khoảng mười triệu lượng. Vụ án trộm kho bạc này lại liên quan trực tiếp tới Lưu Xuân, Cố Cửu Tư điều tra được gần hai trăm người tham gia trộm kho bạc. Sau đấy hắn tố cáo hết đống người này, chả chừa một ai.
Trong một ngày mà có cá nhân vạch tội hai trăm quan viên, đây chắc là người đầu tiên làm việc này trong vòng trăm năm trở lại đây. Cùng ngày đó, một vị quan viên già liều chết tranh luận với Cố Cửu Tư trên triều song kết quả nhận được là tức đến hộc máu.
Lúc hạ triều, Diệp Thanh Văn đi bên cạnh Cố Cửu Tư. Ông khẽ tằng hắng, “Cửu Tư này, hay ngươi cũng đến làm ở Ngự Sử Đài đi?”
Cố Cửu Tư cười cười, hắn khéo léo từ chối lời đề nghị của Diệp Thanh Văn rồi tung tăng về nhà.
Nhìn bóng dáng dần đi xa của Cố Cửu Tư, bá quan văn võ run bần bật.
May mà kẻ tàn nhẫn này không làm trong Ngự Sử Đài.
Liễu Ngọc Như đã được nhắn rằng Cố Cửu Tư đến Lục phủ, nhưng nàng không ngờ hắn sẽ nán lại lâu vậy. Nàng đã chuẩn bị tiệc đón gió tẩy trần cho hắn, cứ nghĩ chờ một lát hắn sẽ về ngay, rốt cuộc lại chờ tới tận buổi tối.
Liễu Ngọc Như thu xếp để người nhà ăn trước, còn mình ở trong phòng nghiên cứu chuyện tiền nong và tuyến đường thủy. Nếu nàng buôn bán lương thực và thành lập một thương đội lớn như thế thì tất nhiên phải suy xét vấn đề nguồn hàng. Tức nghĩa nàng cần mua nhiều đất đai hơn cũng như tăng cường chiêu mộ người, mà làm những chuyện này đều đụng đến tiền.
Liễu Ngọc Như tính tiền tới tận khuya thì bên ngoài truyền đến tiếng náo loạn; có người đưa Cố Cửu Tư về. Nàng vội đứng dậy ra ngoài liền thấy một Cố Cửu Tư đang say khướt được người ta dìu đi.
Nàng chưa từng gặp những người đưa hắn về, nhưng nhìn qua thì không phải nô bộc nên chắc là quan viên. Cố Cửu Tư say mèm mà còn lè nhè chào bọn họ, “Vương đại nhân, Lý đại nhân, đi thong thả.”
Liễu Ngọc Như cũng vội vàng cảm tạ đối phương, bọn họ cười chào tạm biệt nàng rồi lên xe ngựa rời đi.
Liễu Ngọc Như đỡ Cố Cửu Tư vào trong nhà, nàng không vui chút nào. Nàng không thích Cố Cửu Tư vắng mặt trong bữa tối, càng chẳng thích hắn say bí tỉ lúc về thế này.
Nhưng nàng vẫn kiềm chế cảm xúc để đỡ Cố Cửu Tư về phòng. Tay hắn đặt trên vai nàng nhưng dường như sợ đè nặng nàng nên hắn vẫn cố gắng tự đi. Hắn mơ màng hỏi, “Nàng ăn cơm chưa?”
Liễu Ngọc Như nghe vậy mới thấy dễ chịu hơn đôi chút; người này vẫn nhớ đến nàng.
Nàng đáp qua loa, “Đã ăn cháo lót dạ rồi, chàng ăn gì chưa?”
“Ừm, có ăn.” Cố Cửu Tư được nàng dìu tới giường, hắn hình như hơi mệt nên nằm trên giường mà thì thào, “Còn uống rất nhiều rượu nữa.”
Liễu Ngọc Như gọi người bưng nước đến rửa mặt cho hắn, có vẻ hắn đang khó chịu nên nói chuyện hơi đứt quãng. Liễu Ngọc Như sai người nấu canh giải rượu, Cố Cửu Tư vừa nằm vừa thấp giọng hỏi, “Ngọc Như, có phải tính ta dễ ghét lắm không?”
“Làm gì có chuyện đó?” Liễu Ngọc Như cúi đầu. “Mọi người đều thích chàng.”
“Không đâu.” Lưỡi Cố Cửu Tư xoắn lại. “Chỉ có người thân quen mới thích ta, còn lại biết bao người đều chán ghét ta.”
“Nhất là hiện tại, khi ta phải đắc tội rất nhiều người.”
Cố Cửu Tư chậm chạp nói, “Ta không biết cách tán dương người khác… Cũng chả biết phải ở chung với họ thế nào… Tính tình còn khó ưa…”
“Ai nói với chàng mấy lời này?” Liễu Ngọc Như hơi bực bội nhíu mày.
Cố Cửu Tư mở mắt nhìn nóc giường, hắn chầm chậm bảo, “Lục Vĩnh nói ta phải chừa đường lui cho mình. Ta thấy ông ta nói không sai.”
“Ta không thể vĩnh viễn ngông cuồng.”
Lời này khiến tay Liễu Ngọc Như thoáng dừng lại. Cố Cửu Tư bắt đầu nôn khan, Liễu Ngọc Như vội kêu người mang ống nhổ tới. Cố Cửu Tư nôn khan vài lần rồi đột ngột nhoài nửa người ra khỏi giường, hắn ôm ống nhổ mà nôn mửa.
Liễu Ngọc Như chưa từng chứng kiến dáng vẻ này của hắn. Trông hắn rất khó chịu, nước mắt chảy ra từ khóe mắt làm người nhìn phải đau lòng.
Tâm trạng Liễu Ngọc Như không hiểu vì sao vô cùng nặng nề. Nàng nhẹ nhàng vỗ lưng Cố Cửu Tư, chờ hắn nôn xong thì dùng khăn ướt lau mặt sạch sẽ cho hắn.
Cố Cửu Tư bắt lấy tay nàng, giọng hắn thấp thoáng tiếng thở dài, “Ngọc Như, ta khó chịu.”
Liễu Ngọc Như kiên định cầm tay hắn, dịu dàng nói, “Canh giải rượu sẽ được bưng lên ngay thôi.”
Cố Cửu Tư nằm im lìm trên giường, mất một lúc lâu hắn mới lên tiếng, “Ngọc Như, ta sắp làm Hộ Bộ Thượng thư.”
“Ta biết,” Liễu Ngọc Như khẽ cười, “hôm nay vốn định mở tiệc đón gió tẩy trần cho chàng đấy.”
“Rốt cuộc đã kết thúc rồi.”
Hắn mở mắt ra, trong đó ngập tràn sự mờ mịt. “Thời gian qua, ta thật lòng sợ hãi. Ta từng thấy mình có năng lực xuất chúng, hiện giờ lại phát hiện bản thân chả tài cán gì. Dù không giết người nhưng chỉ cần người khác muốn liền có ngay chứng cứ chứng minh ngươi phạm tội. Làm gì có công lý khi đứng trước quyền thế?”
“Ta làm nàng bị ức hiếp.”
Hắn đặt tay nàng lên ngực rồi nhắm nghiền mắt và dùng thanh âm khản đặc lặp lại một lần nữa, “Ta làm nàng bị ức hiếp.”
“Cửu Tư…”
Chuyện đã trôi qua một thời gian mà đây là lần đầu tiên hắn biểu lộ sự yếu đuối trước nàng.
Nàng luôn cho rằng dù chuyện gì xảy ra thì hắn vẫn trấn định bày mưu lập kế. Song vào giờ phút này, nàng mới phát hiện sự kiện Cố Cửu Tư bị bắt giam không chỉ ảnh hưởng sâu sắc đến nàng – khiến nàng cảm thấy mình vô năng – mà nó còn tác động chẳng nhỏ tới Cố Cửu Tư.
Trong lòng hai người đều hoảng sợ tột độ nhưng vẫn giả vờ làm điểm tựa cho đối phương.
Liễu Ngọc Như hiểu cảm giác này, nàng lặng lẽ ngắm nhìn người đang cau mày mà dùng tay nàng che trước ngực. Sau một hồi, nàng cất tiếng hỏi, “Nên hôm nay chàng mới đi uống rượu với người ta?”
“Ta sẽ bò lên trên,” Cố Cửu Tư có vẻ mệt mỏi, âm sắc cũng biến dị, “bò tới vị trí mà chả ai có thể ức hiếp nàng.”
“Ngọc Như,” hắn chân thành nói, “ta sắp hai mươi tuổi. Ta đã trưởng thành, không nên ương ngạnh nữa.”
Liễu Ngọc Như im lặng.
Nàng giúp Cố Cửu Tư uống canh giải rượu và thay quần áo. Ban đêm, nàng vừa nằm cạnh hắn vừa lắng nghe tiếng mưa rơi tí tách bên ngoài. Rất lâu sau, nàng nghiêng người rồi duỗi tay ôm lấy hắn.
“Ta thích chàng ương ngạnh.”
Nàng thì thầm.
Nhưng Cố Cửu Tư đã say giấc nên không nghe thấy.
Cố Cửu Tư ngủ dậy thì đầu bớt đau hơn nhiều. Khi hắn tỉnh lại, Liễu Ngọc Như đã dậy từ sớm, nàng dẫn theo nô tỳ đến rồi tự mình mặc quần áo cho hắn. Cố Cửu Tư thấp thỏm nhìn Liễu Ngọc Như giúp hắn buộc đai lưng, hắn thành khẩn giải thích, “Hôm qua ta mới làm quen với một nhóm đại nhân. Lần đầu gặp mặt phải kính rượu, người hơi nhiều mà ta ngại từ chối, nàng đừng giận.”
Liễu Ngọc Như nghe hắn nhận sai thì không thể không cười, nàng hờn dỗi liếc hắn một cái, “Gì mà chàng sợ thế? Ta biết rõ chàng làm vì chính sự. Nhưng về sau ấy,” Liễu Ngọc Như sửa sang lại trang phục cho hắn, ôn hòa nói, “đừng ngoan ngoãn uống nhiều như vậy, hại sức khỏe lắm. Ngài là Cố Thượng thư,” nàng ngẩng đầu lên, cười tủm tỉm, “là người có địa vị, phải làm cao một chút.”
Nàng nói khiến hắn bật cười, hắn ôm nàng vào lòng rồi nỉ non, “Nàng chỉ gọi ta là Cố Thượng thư thôi mà không biết sao ta cảm thấy miệng lưỡi nàng ngọt ngào thế?”
Liễu Ngọc Như thấy hắn sáng sớm đã chơi lưu manh bèn trừng trộ liếc hắn một cái sắc lẻm, nàng đẩy hắn, “Mau lên triều đi.”
Cố Cửu Tư cúi đầu hôn nàng cái chụt mới chịu rời đi. Lúc tới cổng hắn chợt nhớ ra nên hỏi nàng, “À Ngọc Như, nàng có thiếu tiền không?”
Liễu Ngọc Như ngớ người nhưng sau đấy quả quyết gật đầu, “Có.”
Cố Cửu Tư cười cười, “Vậy nàng đưa ta sổ sách của Hoa Dung, ta sẽ giới thiệu Thần Tài cho nàng.”
Cố Cửu Tư nói xong liền đi ngay, để lại một Liễu Ngọc Như đang sửng sốt. Lát sau, nàng bỗng nói với Ấn Hồng, “Ta cảm thấy hôm nay cô gia anh tuấn lạ thường.”
Ấn Hồng chịu thua nàng, “Phu nhân, ai cho ngài tiền thì ngài đều thấy người ta anh tuấn đúng không?”
“Cũng không hẳn,” Liễu Ngọc Như nghiêm túc đáp, “như Diệp đại ca thì có cho ta tiền hay không, ta vẫn nghĩ huynh ấy cực kỳ anh tuấn.”
Diệp Thế An ở trên xe ngựa nhịn không được mà hắt xì.
Cố Cửu Tư bảo sẽ giới thiệu Thần Tài cho nàng nên Liễu Ngọc Như nhanh nhẹn chuẩn bị kỹ lưỡng sổ sách, đồng thời đi kiểm tra tình hình cửa hàng lương thực.
Hiện giờ một tay Diệp Vận quản lý cửa tiệm, sau khi được Liễu Ngọc Như chỉ điểm thì nàng ấy nhờ Vân Vân hướng dẫn rồi từ một mà suy ra ba. Đầu tiên nàng ấy đặt tên gạo là “Thần Tiên Hương”, tiếp theo liên hệ người trong cung để đưa gạo vào Ngự Thiện Phòng[1] với mục đích muốn Phạm Hiên nếm thử. Phạm Hiên chỉ nếm một chút đã nhận ra là gạo Vọng Đô, ông nổi hứng sáng tác ngay tại chỗ một bài thơ khen ngợi loại gạo này. Vì vậy mấy ngày qua, toàn bộ Đông Đô đều trên làm dưới theo, quan gia sôi nổi mua Thần Tiên Hương về nếm thử. Vì muốn mở rộng nguồn tiêu thụ, Diệp Vận còn mời khách ăn thử ngay tại tiệm. Nồi cơm to được đặt trước cửa để khách thưởng thức; nàng ấy chuẩn bị nào là cơm hoa tiêu, cơm dầu vừng, cơm hoa hòe, cơm hoa quế…
Miễn phí ăn thử, lại giới hạn lượng mua, cộng thêm quan gia nhiệt tình tranh giành, bây giờ gạo “Thần Tiên Hương” đã trở thành chủ đề nóng hổi khắp phố phường Đông Đô.
Độ thơm ngon của gạo vốn chỉ được sáu điểm thì nhờ mọi người tranh nhau mua hàng ngày mà đạt điểm tuyệt đối. Thậm chí mới bán mấy ngày, Diệp Vận đã yêu cầu nhập thêm hàng.
Hoa Dung hoạt động ổn định và Thần Tiên Hương bán chạy nên tiền bạc của Liễu Ngọc Như cũng dư dả. Nàng tra xong sổ sách từ sáng sớm, vì vậy nàng vô cùng cao hứng rời khỏi tửu lầu. Đi chưa được vài bước, nàng nghe thấy một giọng nói quen tai gọi mình, “Không ngờ có thể gặp Cố phu nhân ở đây.”
Liễu Ngọc Như thoáng dừng bước, nàng xoay người lại và thấy Lý Vân Thường đứng gần đó.
Trông Lý Vân Thường hơi tiều tụy, Liễu Ngọc Như hành lễ với nàng ta, “Bái kiến điện hạ.”
“Ngươi đi dạo phố à?” Lý Vân Thường tiến lại gần Liễu Ngọc Như. “Hai ta cùng đi nhé?”
Liễu Ngọc Như đáp ứng rồi thoải mái sánh bước bên Lý Vân Thường. Lý Vân Thường cùng nàng đến một quán trà và đặt phòng riêng cho hai người. Sau khi ngồi xuống, nàng ta đột ngột hỏi, “Có phải bây giờ ngươi đang chê cười ta không?”
“Công chúa cành vàng lá ngọc,” Liễu Ngọc Như hạ giọng nói, “sao đến lượt dân nữ chê cười ngài?”
“Đây chắc là lần cuối chúng ta gặp nhau.” Lý Vân Thường ngồi ghế trên, sắc mặt điềm tĩnh. Nàng ta toát ra vẻ tĩnh mịch từ người sắp chết, nhưng vậy cũng chẳng suy giảm được nét đẹp của nàng ta. Đôi mắt tựa ngọc lưu ly nhìn về phía Liễu Ngọc Như, “Ngươi không có gì muốn hỏi ta ư?”
“Giữa ta và công chúa có gì cần hỏi han sao?” Liễu Ngọc Như bình thản uống trà.
Lý Vân Thường lặng lẽ quan sát nàng, sau một hồi, nàng ta khẽ cười, “Lúc phụ hoàng còn trên đời, người từng bảo ta là nữ nhi mà người yêu thương nhất nên người hy vọng hôn sự của ta không trở thành quân bài chính trị. Hễ người còn tồn tại thì sẽ chăm sóc ta, nếu người chết vẫn còn thái tử ca ca nên ta có thể sống tự do phóng khoáng cả đời.”
Lý Vân thường quay đầu nhìn bên ngoài cửa sổ, khuôn mặt đầy sự chua xót, “Ai ngờ bọn họ ra đi sớm như vậy. Trước khi qua đời, phụ hoàng còn đang suy nghĩ chọn chồng cho ta. Thật ra lúc đấy ta đã có người trong lòng.”
Lý Vân Thường liếc nhìn Liễu Ngọc Như, “Ngươi không hỏi là ai à?”
“Có liên quan gì đến ta đâu?” Khuôn mặt Liễu Ngọc Như hờ hững.
Lý Vân Thường ngẩn người giây lát rồi cười cười, “Cũng có chút liên quan đến ngươi, kỳ thật vị phò mã được ta chọn từ lâu chính là Cố Cửu Tư. Ta định chờ hắn tới Đông Đô để gặp mặt thử xem, chỉ cần hắn tốt đẹp như Giang Thượng thư nói thì ta sẽ cầu xin phụ hoàng hạ lệnh tứ hôn ngay.”
Nói rồi Lý Vân Thường trầm mặc như đang hồi tưởng cái gì, mất một lúc lâu nàng ta mới chậm rãi tiếp tục, “Hắn còn ưu tú hơn cả tưởng tượng của ta; hắn rất có năng lực, rất có nguyên tắc, dung mạo cũng đẹp đẽ. Lần đầu tiên thấy hắn, ta đã cảm thấy tiếc nuối vì đây vốn là người của ta. Ta thật lòng ghen ghét ngươi. Mỗi lần nghe hắn bảo vệ ngươi, chứng kiến hắn bầu bạn bên ngươi, ta đều nhịn không được mà nghĩ những thứ này vốn thuộc về ta.”
“Ta đáng lẽ nên có một hôn sự không liên quan đến chính trị,” đôi mắt Lý Vân Thường mang theo nỗi khát khao, “ta đáng lẽ nên gả cho người ta thích và có cuộc sống tốt đẹp.”
Liễu Ngọc Như nghe đến đây liền cười nhã nhặn, “Điện hạ, thật ra ngài không thích chàng. Ngài chỉ cảm thấy Cố Cửu Tư là chuẩn mực cho cuộc sống tốt đẹp. Nếu thật sự thành hôn với chàng, e rằng ngài sẽ hối hận.”
Hoài niệm ẩn hiện trong ánh mắt Liễu Ngọc Như, “Khi xưa chàng khác hiện tại, ngài sẽ chẳng thích chàng của trước kia.”
Lý Vân Thường chăm chú nghe, lát sau, nàng ta bật cười, “Có lẽ vậy.” �
“Điện hạ còn chuyện gì khác không?” Liễu Ngọc Như nhìn sắc trời. “Ta có việc bận nên không thể tiếp tục hàn huyên với ngài.”
Lý Vân thường gật đầu, Liễu Ngọc Như cáo biệt nàng ta. Đi được vài bước, nàng nhớ đến một chuyện bèn dừng ở cửa và quay đầu lại chúc, “Nghe bảo ngài sắp gả cho Trương đại công tử, mong rằng cuộc sống mai sau của điện hạ được trôi chảy.”
Lời này khiến Lý Vân Thường mỉm cười, “Ừ.”
Nàng ta quay đầu nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ, thờ ơ nói, “Phượng hoàng là loài chim chỉ đậu gốc ngô đồng và uống nước trong, ta sẽ sống tốt.”
Liễu Ngọc Như gật gù, Lý Vân Thường nhìn nàng mà không thể nhịn cười, “Ta cứ tưởng ngươi sẽ nguyền rủa ta.”
“Hửm?” Liễu Ngọc Như mù mờ hỏi.
Thế rồi nàng chợt hiểu ra, nàng mỉm cười, “Không dám dối gạt ngài,” giọng nàng ôn hòa, “từ trước đến nay ta luôn khoan dung với kẻ yếu.”
Lý Vân Thường sững sờ, nhưng Liễu Ngọc Như không nói chuyện tiếp mà cất bước đi ra ngoài. Lý Vân Thường nhìn căn phòng trống trải, lát sau, nàng ta không khỏi cười thành tiếng. Và tiếng cười dần biến thành những giọt nước mắt.
Đến tận khoảnh khắc này, nàng ta mới cảm nhận triệt để sự lợi hại của Liễu Ngọc Như.
Một câu nói không mặn không nhạt lẫn chu toàn lễ nghĩa lại đâm thẳng vào trái tim người ta, khiến toàn thân run rẩy vì đau đớn.
Lý Vân Thường đột ngột cầm lấy cái chén cạnh bên rồi nện xuống sàn nhà, sau đó nàng ta thống khổ nhắm nghiền hai mắt.
Liễu Ngọc Như quay lại Cố phủ thì thấy người do Cố Cửu Tư dẫn về; là quản gia của Lục Vĩnh. Nàng đưa ông đến thư phòng, hai người trò chuyện riêng trong chốc lại rồi nàng giao sổ sách của Hoa Dung cho ông.
“Lục đại nhân muốn kiếm tiền thì ta có rất nhiều cửa hàng cần đầu tư. Ta còn đang lên kế hoạch cho một dự án, nếu Lục đại nhân thấy hứng thú thì sau khi chuẩn bị hoàn tất, ta sẽ đích thân ghé qua.”
Lục quản gia gật đầu rồi mang sổ sách rời đi. Ấn tượng của Lục quản gia về Liễu Ngọc Như rất tốt; lúc tới cổng, ông đã vô cùng thân thiết với nàng. Quả thật là trừ trường hợp đặc biệt, người bình thường khi nói chuyện với Liễu Ngọc Như đều có ấn tượng không tồi. Đây chắc là bản năng lẫn thiên phú của người làm ăn.
Liễu Ngọc Như tiễn Lục quản gia lên xe ngựa, nàng bảo, “Lang quân nhà ta chưa hiểu sự đời, chàng còn trẻ nên mai sau cần Lục đại nhân chỉ dạy và chiếu cố nhiều hơn.”
Lục quản gia nghe vậy bèn cười cười, “Ta không đồng ý lắm với lời ngài nói. Đại nhân nhà ta nhận xét Cố đại nhân ngoài việc trẻ tuổi nên nóng tính thì là kẻ tàn nhẫn miễn bàn cãi.”
Liễu Ngọc Như không đồng tình với đánh giá “kẻ tàn nhẫn” này. Nàng luôn cảm thấy trước mặt nàng, Cố Cửu Tư lúc nào cũng có chút trẻ con, chả hề dính dáng gì đến từ “tàn nhẫn”.
Song mấy ngày sau, một sự kiện xảy ra làm chấn động toàn bộ triều đình.
Cố Cửu Tư mất năm ngày kiểm kê kho bạc, cuối cùng phát hiện thiếu khoảng mười triệu lượng. Vụ án trộm kho bạc này lại liên quan trực tiếp tới Lưu Xuân, Cố Cửu Tư điều tra được gần hai trăm người tham gia trộm kho bạc. Sau đấy hắn tố cáo hết đống người này, chả chừa một ai.
Trong một ngày mà có cá nhân vạch tội hai trăm quan viên, đây chắc là người đầu tiên làm việc này trong vòng trăm năm trở lại đây. Cùng ngày đó, một vị quan viên già liều chết tranh luận với Cố Cửu Tư trên triều song kết quả nhận được là tức đến hộc máu.
Lúc hạ triều, Diệp Thanh Văn đi bên cạnh Cố Cửu Tư. Ông khẽ tằng hắng, “Cửu Tư này, hay ngươi cũng đến làm ở Ngự Sử Đài đi?”
Cố Cửu Tư cười cười, hắn khéo léo từ chối lời đề nghị của Diệp Thanh Văn rồi tung tăng về nhà.
Nhìn bóng dáng dần đi xa của Cố Cửu Tư, bá quan văn võ run bần bật.
May mà kẻ tàn nhẫn này không làm trong Ngự Sử Đài.
Bình luận facebook