• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Trường phong độ (1 Viewer)

  • Chương 134

Sau ngày cắt băng, kho hàng của Liễu Ngọc Như chính thức hoạt động. Nhóm hàng đầu tiên tới từ U Châu, hơn phân nửa số hàng này là cung cấp cho Thần Tiên Hương. Số nhỏ còn lại thuộc về một vài thương gia U Châu muốn thử nghiệm đội vận chuyển của họ.

Trước giờ muốn đi từ U Châu tới Đông Đô phải dùng đường bộ. Trên đường có đủ loại trạm kiểm tra, chưa kể còn đường núi với sơn phỉ, nên nửa tháng là tốc độ nhanh nhất; phần lớn cần mất tháng rưỡi đến hai tháng, chi phí vận chuyển thì cao miễn bàn. Bây giờ bọn họ quy hoạch đường thủy ở đây, phí tổn giảm ít nhất phân nửa, mà thời gian cùng lắm chỉ cỡ một tháng.

Tất cả mọi người đang dõi theo nhóm hàng đầu tiên của Liễu Ngọc Như; nó được thuận lợi vận chuyển đồng nghĩa với việc một con đường mới từ U Châu đến Đông Đô đã mở ra. Song nếu đợt hàng này gặp chuyện, kho hàng của Liễu Ngọc Như sẽ chỉ có nàng sử dụng. Một mình nàng mà phải chi trả mọi thứ từ bảo dưỡng thuyền, kho hàng, phí đi đường thì vô cùng tốn kém.

Vì vậy từ lúc U Châu bắt đầu giao hàng, Liễu Ngọc Như luôn nghe ngóng mọi tin tức về nhóm hàng này.

Dọc đường đi, vấn đề đáng lo nhất chính là hải tặc. Liễu Ngọc Như không chỉ chuẩn bị đội ngũ hùng hậu bảo vệ thuyền mà còn phái người đứng đầu mỗi kho hàng tặng bạc cho đội vận chuyển đường thủy địa phương, lấy đó làm quà “chào hỏi”.

Dù đã thu xếp chu đáo cả hai bên nhưng Liễu Ngọc Như vẫn hơi lo lắng. Hàng hóa còn ở địa giới U Châu thì không sao, rốt cuộc đó là nơi Chu Diệp quản lý, chỉ cần hiểu chuyện sẽ chẳng ai động tới nhóm hàng này. Nhưng nó vừa rời khỏi địa giới U Châu, Liễu Ngọc Như liền mất ngủ. Ban đêm nàng cứ trằn trọc miết, Cố Cửu Tư cảm nhận rõ nỗi lo âu từ nàng.

Ban ngày Cố Cửu Tư đi giám sát sông ngòi, ban đêm hắn ngủ tới nửa đêm thì phát hiện Liễu Ngọc Như còn thức. Hắn đau đầu không thôi bèn ôm nàng vào lòng rồi ngái ngủ nói, “Cô nãi nãi, ta xin nàng đấy, ngủ giùm ta. Nàng mất ngủ thì ta cũng mất ngủ.”

“Xin lỗi,” Liễu Ngọc Như áy náy bảo, “để ta sang phòng cách vách ngủ.”

“Vậy càng khiến ta mất ngủ.” Cố Cửu Tư thở dài một tiếng, hắn vùi đầu vào vai nàng và lẩm bẩm, “Để ta khuyên nàng một câu, đừng nghĩ mấy chuyện này nữa là ngủ ngon ngay. Toàn chuyện ở xa thì nàng có lo cũng chẳng giải quyết được gì.”

Liễu Ngọc Như biết Cố Cửu Tư nói đúng, nàng xoay người lại duỗi tay ôm lấy Cố Cửu Tư, ân cần hỏi, “Chàng điều tra Vương Hậu Thuần đến đâu rồi?”

“Ta để Triệu Cửu ẩn núp trước đã,” Cố Cửu Tư mơ màng đáp, “tiện thể phái hắn điều tra những kẻ khác. Vương Hậu Thuần tạo nghiệt nhiều lắm, trước mắt cứ cho đối phương nghĩ mình không định ra tay, để ông ta nới lỏng cảnh giác. Khi nào điều tra xong xuôi, ta sẽ xử lý toàn bộ Vĩnh Châu.”

Liễu Ngọc Như hỏi tiếp, “Còn Tần Nam thì sao?”

“Thẩm Minh vẫn đang trông chừng,” Cố Cửu Tư thì thầm, “hình như có nhóm người theo dõi ông ấy. Thẩm Minh không biết nhóm người này từ đâu tới, cũng chẳng rõ là địch hay bạn. Bọn họ không phải người của Tần Nam, chính ông ấy còn chả phát hiện mình bị theo dõi. Tần Nam không cùng một giuộc với Vương Tư Viễn, nhưng ta chưa rõ tại sao ông ấy vạch tội ta.”

Trong lúc hai người trò chuyện rồi ngủ thiếp đi, một nam nhân đang quỳ trên mặt đất tại nhà Vương Hậu Thuần. Nam nhân thấp thỏm báo, “Vương lão gia, ta mang thứ ngài muốn đến.”

Nam nhân móc từ trong túi ra một phong thư, Vương Hậu Thuần cầm lấy rồi cười nói, “Đóng dấu chưa?”

“Đã đóng đấu,” nam nhân cúi đầu, vội vã đáp, “còn chừa lại chỗ trống như ngài giao phó.”

“Vất vả cho ngươi.”

Vương Hậu Thuần cầm thư nam nhân mang đến, ông ta chăm chú đọc một lượt và gật đầu, “Người đâu.”

Nghe ông ta gọi, người hầu nâng một cái hộp tới trước mặt Vương Hậu Thuần. Ông ta ngồi xổm xuống rồi mở hộp ra, bên trong chứa đầy bạc. Ánh mắt nam nhân đang quỳ sáng rực, Vương Hậu Thuần vừa cầm hộp vừa cười, “Đã đóng dấu thì giúp ta một chuyện nhé?”

Lời này khiến nam nhân ngẩn người, Vương Hậu Thuần tiếp tục, “Đêm mai đội thuyền của Liễu Thông Thương Hành sẽ đi ngang địa bàn trực thuộc Lưu tam gia. Ngươi đưa thư này cho hắn, kêu hắn triệu tập mọi người trong trại. Sau đấy hãy nói nếu cướp được hàng hóa thì mọi thứ đều thuộc về bọn chúng, còn thất bại sẽ có quan phủ đi diệt phỉ ngay lập tức. Ngươi hiểu chưa?”

“Đại…đại nhân!” Nam nhân kia luống cuống. “Lúc trước hai ta thống nhất chỉ trộm con dấu, chứ đâu…”

“Còn muốn bạc không?”

Vương Hậu Thuần nhìn chòng chọc nam nhân kia làm sắc mặt người này cứng đờ. Ông ta nhẹ nhàng đặt tay lên sau cổ nam nhân rồi nói tiếp, “Còn muốn mạng không?”

Oo———oOo———oΟ

Liễu Ngọc Như nghỉ ngơi một đêm, hôm sau vừa thức dậy đã bắt tay chuẩn bị thuyền để sau khi thương đội tới Huỳnh Dương vào ban đêm sẽ đổi thuyền.

Đêm xuống, Liễu Ngọc Như không ở nhà mà dẫn người đến bến tàu chờ thuyền. Làm xong việc ở bờ sông, Cố Cửu Tư trở về tắm rửa thay quần áo. Thấy Liễu Ngọc Như chưa về, hắn mới lên tiếng hỏi, “Thiếu phu nhân có nói bao giờ về không?”

“Không ạ.” Mộc Nam thở dài. “Nhưng nô tài nghĩ với tính tình thiếu phu nhân, tối nay chắc ngài ấy không định về mà sẽ chờ hàng hóa rời khỏi Huỳnh Dương đã.”

Cố Cửu Tư nghe vậy liền do dự giây lát rồi bảo, “Để ta tới bến tàu xem sao.”

Hắn mặc bộ thường phục màu trắng, lấy kiếm từ trong phòng, và mang theo Thẩn Minh lẫn Mộc Nam đến hậu viện để kiếm ngựa. Vừa đến chuồng ngựa, hắn đã thấy Lạc Tử Thương cũng đang lấy ngựa nên không khỏi cười khanh khách, “Ồ, trễ vậy mà Lạc đại nhân chưa ngủ à?”

“Ngoài công vụ ra thì tại hạ còn bận kinh doanh,” Lạc Tử Thương cười cười, “đâu có phu nhân để dựa vào như Cố đại nhân.”

Cố Cửu Tư biết Lạc Tử Thương đang chế nhạo mình nhưng chả thèm bận tâm, hắn đắc ý nhướn mày, “Chính xác, cô vợ nhỏ của ta kiếm tiền siêu lợi hại.”

Lạc Tử Thương: …

Đồ trơ trẽn.

“Thôi, Lạc đại nhân mau đi xử lý công vụ,” Cố Cửu Tư nhảy lên ngựa, hí hửng chào, “còn ta phải đi thăm cô vợ nhỏ, hẹn gặp lại nhé.”

Dứt lời, Cố Cửu Tư sung sướng dẫn theo người rời phủ. Lạc Tử Thương dùng vẻ mặt vô cảm lên ngựa rồi đi theo phía sau.

Tuy hai người không hỏi điểm đến của đối phương nhưng cả hai lại chung một đáp án, vì vậy bọn họ một trước một sau có mặt tại bến tàu. Khi gần tới nơi, Cố Cửu Tư bỗng siết chặt dây cương.

Từ xa hắn đã thấy Liễu Ngọc Như đứng trước bến tàu. Nàng mặc trang phục tím thêu hoa rơi, khoác áo choàng trắng có hình hạc. Mái tóc nàng được cài trâm ngọc trắng làm lộ ra cần cổ thon dài, tao nhã cao quý khiến người ta không thể rời mắt khỏi nàng. Nàng đứng ở nơi xa, xiêm y bồng bềnh giữa gió sông. Cố Cửu Tư lặng lẽ nhìn một hồi mới phát hiện bên cạnh mình có người, hắn liếc mắt nhìn sang thì thấy là Lạc Tử Thương. Không hiểu vì sao y cũng dừng lại và yên lặng ngắm nhìn Liễu Ngọc Như.

Trong lòng Cố Cửu Tư bất chợt sinh ra vài phần bực tức nhưng mặt hắn không biểu lộ gì cả. Chẳng biết hắn nhớ tới chuyện gì mà đột nhiên bật cười, Lạc Tử Thương nghe thấy bèn quay lại nhíu mày hỏi, “Ngươi cười cái gì?”

“À, không có gì,” Cố Cửu Tư giải thích, “ta chợt nhớ mình đã cưới cô vợ nhỏ, nàng còn vô cùng xinh đẹp, nhưng ngươi vẫn chưa cưới vợ.”

“A,” Lạc Tử Thương cười lạnh lùng, “ngươi thật nhạt nhẽo.”

Cố Cửu Tư tấm tắc, “Nếu thấy ta nhạt nhẽo thì ngươi tức giận làm chi? Đúng là đồ nghĩ một đằng làm một nẻo.”

Lạc Tử Thương hình như tức giận vì mấy lời này, ánh mắt y lạnh băng. Cố Cửu Tư cười ha ha rồi cưỡi ngựa về phía Liễu Ngọc Như. Liễu Ngọc Như nghe tiếng vó ngựa bèn xoay người lại thì thấy Cố Cửu Tư đang xuống ngựa và cao hứng hô, “Ngọc Như.”

Liễu Ngọc Như nhìn hắn; Cố Cửu Tư mặc đồ trắng, tóc cài quan ngọc, kiếm giắt ở eo, hắn chạy một mạch tới chỗ nàng.

Liễu Ngọc Như thấy hắn thì chả nhịn cười nổi. Khi Cố Cửu Tư tới trước mặt nàng, Liễu Ngọc Như vươn tay vuốt phẳng nếp nhăn trên quần áo hắn và ôn hòa nói, “Sao chàng đến đây?”

“Nghe nói nàng đang chờ hàng,” Cố Cửu Tư vui vẻ đáp, “nên ta tới bầu bạn với nàng.”

Liễu Ngọc Như cúi đầu cười, nàng đang định nói tiếp thì bên cạnh vang lên giọng Lạc Tử Thương, “Liễu lão bản.”

“Lạc đại nhân cũng tới,” Liễu Ngọc Như hơi kinh ngạc.

Lạc Tử Thương gật đầu, “Nghe bảo đêm nay hàng hóa sẽ cập bến, ta muốn lại xem.”

“Khiến Lạc đại nhân nhọc lòng rồi,” Liễu Ngọc Như cung kính khẳng định, “nhưng ngài yên tâm, ta đã chuẩn bị kỹ càng nên sẽ không phát sinh sự cố.”

“Không sao,” Lạc Tử Thương lắc đầu, “đâu thể bắt một mình Liễu lão bản lo toan hết mọi thứ.”

Hai bên hàn huyên rồi tiếp tục chờ ở bến tàu. Cố Cửu Tư nói nhiều, bến tàu vốn yên tĩnh bị hắn làm ầm ĩ cả lên; Liễu Ngọc Như đứng một bên nghe hắn ba hoa mà không thể nhịn cười.

Chờ đến trăng lên cao, thuyền buôn hẳn giờ này phải tới nơi nhưng mặt sông chẳng hề có bóng đèn đuốc, chỉ có tiếng nước chảy siết.

Mọi người đều nhíu mày, Thẩm Minh nghi ngờ lên tiếng, “Sao chưa đến nữa?”

Hắn chưa nói xong, mặt sông thấp thoáng bóng một con thuyền nhỏ. Người trên thuyền đốt đèn lên, sau đấy có người gào, “Liễu lão bản?”

Giọng người hòa lẫn với tiếng nước chảy nên khá khó nghe, Liễu Ngọc Như cảnh giác tiến lên một bước rồi hô to, “Là ta! Lão Hắc ca đấy à?”

Lão Hắc là người nàng phái đi, hắn biết rõ tình hình ở Huỳnh Dương. Giọng hắn có chất khàn đặc trưng nên Liễu Ngọc Như vừa nghe đã nhận ra ngay.

“Phải! Liễu lão bản,” thuyền chậm chạp tới gần, thanh âm của đối phương cũng rõ ràng hơn, “có kẻ cướp thuyền.”

Lời này khiến mặt Liễu Ngọc Như đanh lại, nàng nhìn con thuyền mà lớn tiếng chất vấn, “Ai làm?”

“Tổng cộng mười bốn chiếc thuyền,” lão Hắc thét đáp trả, “là Lưu tam gia đứng đầu Hổ Minh Sơn[1]. Người của mười trại gần đấy cũng xuất hiện.”

Thuyền lão Hắc càng lúc càng gần bờ hơn, Cố Cửu Tư và Lạc Tử Thương liếc nhìn nhau, còn Liễu Ngọc Như cụp mắt xuống không biết đang nghĩ gì.

Lát sau, Cố Cửu Tư đề nghị, “Ta sẽ gọi người từ quan phủ đến.”

“Khoan đã.”

Liễu Ngọc Như giơ tay ngăn cản Cố Cửu Tư, sau đấy nàng ngẩng đầu nhìn hắn, “Chàng không thể gọi người của quan phủ đến.”

“Nhưng…”

Cố Cửu Tư định phản đối song bị Thẩm Minh cắt ngang, “Cửu ca, ngươi thật sự không thể đi báo quan, như vậy sẽ thành dùng quyền lực mưu lợi việc tư.”

Cố Cửu Tư im bặt.

Đạo lý mà ngay cả Thẩm Minh cũng hiểu thì dĩ nhiên hắn phải biết. Thổ phỉ cướp bóc hàng hóa của Liễu Ngọc Như, quan phủ xuất binh diệt phỉ là hợp tình hợp lý. Song tại địa bàn Huỳnh Dương, mặc cho Liễu Ngọc Như đã chuẩn bị cẩn thận, Lưu tam gia vẫn kêu gọi mười trại đi cướp hàng; đây rõ ràng không phải nhắm vào Liễu Ngọc Như.

Nếu chuyện này có gì mờ ám, hắn mà đi báo quan thì tất nhiên bọn họ sẽ kiếm cớ thoái thác vụ diệt phỉ. Thời gian càng kéo dài, chuyện này sẽ bị truyền ra ngoài. Dù ngay sau đấy xuất binh diệt phỉ và Liễu Ngọc Như đòi lại được hàng hóa, thanh danh của Liễu Thông Thương Hành cũng coi như tan nát.

Ngay từ nhóm hàng đầu tiên đã bị cướp, còn mất thời gian mới kiếm về được, thử hỏi sao có thể không bị bêu xấu?

Một khi Cố Cửu Tư báo quan, dĩ nhiên sẽ phát sinh mâu thuẫn với quan phủ. Nếu hắn ép buộc ra lệnh diệt phỉ, người khác sẽ cầm được nhược điểm để vạch tội hắn.

Ai ở đây cũng trầm mặc. Sau một hồi, Lạc Tử Thương cất tiếng, “Liễu lão bản đi báo quan, ta sẽ xử lý việc này.”

Đây là biện pháp tốt nhất; Liễu Ngọc Như báo quan, Lạc Tử Thương âm thầm tìm người giải quyết rắc rối.

Cố Cửu Tư ngẫm nghĩ rồi chấp nhận, “Đành vậy thôi.”

“Không,” Liễu Ngọc Như quả quyết bác bỏ.

w๖ebtruy๖enonlin๖e

Cố Cửu Tư lẫn Lạc Tử Thương ngỡ ngàng, Lạc Tử Thương hỏi theo bản năng, “Ngươi[2]muốn làm gì?”

“Ta sẽ tự lấy lại hàng,” Liễu Ngọc Như bình tĩnh đáp.

Cố Cửu Tư vô thức bật thốt, “Không được!”

Liễu Ngọc Như ngoái lại nhìn Cố Cửu Tư, “Nếu ta đi báo quan thì chẳng biết quan phủ có đồng ý xuất binh không hay chừng nào sẽ xuất binh. Hơn nữa một khi quan phủ nhúng tay, dù muốn ta cũng không có cơ hội giải quyết riêng. Báo quan đồng nghĩa với giao quyền chủ động cho người khác, ta không thể làm thế.”

“Nàng định giải quyết riêng thế nào?” Cố Cửu Tư nhíu mày.

Liễu Ngọc Như nhìn sang chỗ khác, chậm rãi phân tích, “Thương đội sợ nhất bị chặn đường thu phí. Lúc giao hàng cho Liễu Thông Thương Hành vận chuyển, khách hàng lại quan tâm nhất về độ an toàn. Nếu ta không biểu lộ sự quyết đoán muốn bảo vệ hàng, mai sau sẽ rất khó giành được sự tín nhiệm của các thương gia lớn.”

“Tại Huỳnh Dương, ta đã chu toàn hết mọi thứ mà bọn họ còn muốn gây sự,” ánh mắt Liễu Ngọc Như hiện lên sự lạnh lẽo, “vậy phải trả giá vì dám cướp hàng của ta.”

“Tẩu tử nói đúng.” Thẩm Minh cất lời, hắn nhìn Cố Cửu Tư. “Cửu ca, nếu tẩu tử muốn người khác đừng động vào hàng hóa của mình thì phải làm giống Tào Bang, đó là đánh cho bọn chúng sợ. Lần này rõ ràng do quan phủ cấu kết với sơn phỉ, chứ không sao Lưu tam gia triệu tập được nhiều người thế.”

“Nhưng…”

Lạc Tử Thương do dự mở miệng, y muốn khuyên can song chưa kịp nói hết thì Cố Cửu Tư đã hỏi, “Vậy kế hoạch của nàng là?”

Thuyền lão Hắc cập bến, hắn vừa thở hổn hển vừa lên bờ. Liễu Ngọc Như hỏi, “Lão Hắc, thuyền bị cướp hết chưa?”

“Chưa,” lão Hắc lắc đầu,” chúng ta đông người, hàng hóa nhiều, bọn chúng không thể gặm khối xương này trong thời gian ngắn.”

“Tốt.” Liễu Ngọc Như gật đầu, điềm tĩnh chỉ thị, “Ngươi quay về dặn đội trưởng giao hàng cho Lưu tam gia và tận lực bảo vệ mọi người.”

“Vâng.”

Lão Hắc tuân lệnh, Liễu Ngọc Như phái người hộ tống hắn quay lại. Tiếp theo Liễu Ngọc Như quay đầu nhìn Lạc Tử Thương rồi thản nhiên nói, “Lạc đại nhân, ta có ba trăm người, xin hỏi ngài có thể cho ta mượn thêm không?”

Lạc Tử Thương quan sát Liễu Ngọc Như, vẻ mặt nàng cực kỳ bình tĩnh. Y lặng lẽ nhìn đôi mắt nàng, sau đấy chậm rãi cất tiếng cười, “Ngươi thật là…”

Y thở dài và giơ một ngón tay, “Một trăm.”

Liễu Ngọc Như gật đầu, nàng nói với Ấn Hồng đang đứng sau mình, “Kêu Hổ Tử chuẩn bị người, chúng ta đến núi Hổ Minh ngay bây giờ.”

“Từ từ,” Cố Cửu Tư lập tức lên tiếng, “nàng muốn tấn công Hổ Minh Sơn?”

“Phải,” Liễu Ngọc Như dứt khoát đáp, “triệt hạ Hổ Minh Sơn, điều tra người đứng sau ông ta. Ngày mai ta sẽ giao người cho quan phủ, lúc đó chàng hãy bắt đầu phá án.”

“Được,” Cố Cửu Tư đồng ý, “ta đi cùng nàng.”

“Chàng đi làm gì?” Liễu Ngọc Như thấy hơi khó hiểu. “Chàng là tam phẩm thượng thư,” Liễu Ngọc Như bật cười, “đừng tới quấy rối.”

“Ta không chỉ là tam phẩm thượng thư,” Cố Cửu Tư nắm tay nàng, khuôn mặt nghiêm túc, “mà còn là trượng phu của nàng.”

Liễu Ngọc Như ngẩn người, Cố Cửu Tư quay sang bảo Thẩm Minh, “Gọi người của ta tới để chuẩn bị cùng Hổ Tử.”

“Đã thế thì,” Lạc Tử Thương cười rộ, “tại hạ cũng tham gia trò náo nhiệt này.”

Nói xong, Lạc Tử Thương đi chỗ khác ra lệnh cho thuộc hạ chuẩn bị sẵn sàng. Liễu Ngọc Như phục hồi tinh thần, nàng dùng ánh mắt chịu thua nhìn Cố Cửu Tư và thở dài, “Tùy chàng vậy.”

Dứt lời, Liễu Ngọc Như ra ngoài cất cao giọng, “Triệu tập mọi người, đi thôi!”

Nàng vừa nói vừa nhanh chân đến bên ngựa. Sau khi lên ngựa, nàng dẫn đầu mọi người phóng ra ngoài như mũi tên rời dây cung.

Liễu Ngọc Như đi thẳng từ bến tàu tới núi Hổ Minh, Ấn Hồng lẫn Mộc Nam quay về thành triệu tập mọi người rồi cấp tốc đuổi theo nàng.

Vương Tư Viễn và Vương Hậu Thuần chưa ngủ, hai người đang đánh cờ trong phòng. Quản gia lại gần bọn họ, cung kính báo tin, “Đại nhân, tối nay Liễu Thông Thương Hành phái rất nhiều người ra khỏi thành.”

Lời này khiến Vương Hậu Thuần cười hả hê, “Giờ mới đi thì có ích gì?”

Ông ta đặt quân cờ xuống, “Hàng hóa đâu còn nữa.”

“Nàng ta không báo quan,” Vương Tư Viễn trầm tĩnh mở miệng, “hay có sự cố phát sinh?”

“Chắc tự tin mình giải quyết được.” Vương Hậu Thuần thoáng nhìn Vương Tư Viễn. “Ngài yên tâm, nàng ta trở lại sẽ báo quan ngay. Đến lúc đó, chúng ta cố tình câu giờ thì Cố Cửu Tư phải chường mặt ra. Chờ hắn ra mặt xử lý chuyện này, chúng ta sẽ vạch tội rồi xử gọn hắn.”

Vương Tư Viễn nghe vậy bèn ngước nhìn Vương Hậu Thuần, “Tiểu tử nhà ngươi,” lão ta cười, “đúng là đồ con nít quỷ.”

Hai người đều nở nụ cười.

Liễu Ngọc Như dẫn theo người phi nước đại đến dưới chân núi Hổ Minh, bọn họ chờ trong chốc lát thì những người khác cũng có mặt.

Người của nàng, Lạc Tử Thương, và Cố Cửu Tư cộng lại gần năm trăm; tất cả đang chờ dưới chân núi. Liễu Ngọc Như gọi Thẩm Minh đến, “Có thể tấn công trực tiếp với loại trại thế này không?”

Thẩm Minh ngẩng đầu, hắn chăm chú quan sát rồi gật đầu, “Hiện tại không người canh gác, chúng ta có thể lên núi luôn.”

Được lời này, Liễu Ngọc Như yên tâm hơn nhiều, nàng phó thác cho Thẩm Minh, “Ngươi chỉ huy.”

Thẩm Minh đáp ứng, Liễu Ngọc Như quay lại nhìn mọi người mà hô, “Tất cả nghe lệnh Thẩm công tử, lên núi đi!”

Dưới sự chỉ huy của Thẩm Minh, mọi người đồng thời phóng lên núi.

Ba người Liễu Ngọc Như, Cố Cửu Tư, và Lạc Tử Thương đứng sau cùng nhìn hai phe chém giết.

Hiện tại đa số người của Hổ Minh Sơn vẫn chưa về, trên núi chỉ chừa lại ít người điều khiển những cái bẫy phòng thủ; đội ngũ do Liễu Ngọc Như mang đến nhẹ nhàng đánh bại Hổ Minh Sơn. Người già, phụ nữ, trẻ em còn sót lại được Liễu Ngọc Như xếp ở cùng nhau, sau đó nàng để Thẩm Minh dẫn người đi khôi phục bẫy dưới chân núi. Tiếp theo nàng ngồi chờ ở đại sảnh cùng Cố Cửu Tư và Lạc Tử Thương.

Chẳng mấy chốc, dưới chân núi truyền đến tiếng ồn ào. Toàn bộ người của Liễu Ngọc Như núp trong bóng tối lắng nghe tiếng ầm ĩ mỗi lúc một gần hơn.

“Không ngờ con dê này béo thế.”

Liễu Ngọc Như nghe có kẻ nói, “Phải cảm tạ Phó quản gia mật báo, nếu biết trước đợt này Liễu Thông Thương Hành vận chuyển nhiều hàng hóa như vậy thì cho bao nhiêu tiền cũng không thể buông tha.”

“Ngốc,” một kẻ khác xen ngang, “số lượng hàng lớn thế thì chủ nhân chúng chỉ lo đối phó một bên được thôi. Cướp dễ quá làm tim ta cứ đập thình thịch. Quan phủ không ra tay thật à? Mấy thương đội lắm tiền chẳng lẽ không có tí quan hệ nào với quan phủ?”

“Ai biết được?” Một thanh âm mang theo chút lo lắng vang lên. “Dù sao chúng ta cũng đâu có quyền lựa chọn?”

Vừa dứt lời, tiếng bước chân bên ngoài dừng phắt lại. Một người thắc mắc, “Các ngươi có thấy gì lạ không? Nãy giờ chúng ta lên núi…”

Người nọ đột ngột kích động, “Các huynh đệ canh gác đâu?!”

“Chắc đi ngủ… Trễ rồi mà. Trên chòi canh còn hai người kìa.”

“Lạ quá,” người đầu tiên phát hiện điểm kỳ quặc nói tiếp, “tư thế của hai huynh đệ ở chòi canh sao mãi không thay đổi?”

Từ cuối cùng vừa thốt lên, người nọ hình như hiểu ra cái gì bèn gào thét, “Chạy mau! Có mai phục!”

Hắn vừa cất tiếng, mũi tên được bắn ra từ bốn phía, bên ngoài tràn ngập những tiếng kêu thảm thiết.

Liễu Ngọc Như ngồi ngay ngắn, tay nâng chén trà. Khi toàn bộ đại sảnh được thắp sáng, một giọng nữ từ bên trong truyền ra.

“Lưu tam gia.”

Thanh âm của nữ nhân kia vừa hòa nhã vừa bình tĩnh. Giữa khung cảnh chém giết rối loạn, nó giống một phép lạ thần kỳ đủ sức trấn định lòng người. Khoảnh khắc giọng nói cất lên, cung tên bỗng dừng lại; người của Lưu tam gia cầm đao mà ngơ ngác nhìn.

Lưu tam gia thấy đại sảnh sáng trưng, thảm đỏ trải từ cửa đến cuối phòng; nơi đấy có một nữ tử mặc áo trắng và tím ngồi đoan trang trên ghế vàng.

Khuôn mặt nàng dịu dàng, nó không sở hữu sắc đẹp chói mắt người nhìn mà là vẻ đẹp thanh nhã tựa hạc. Nàng giống một đóa sen mang theo cả niềm kiêu hãnh lẫn nét nhã nhặn để bừng nở giữa chốn tăm tối đến tận cùng.

Bên trái và bên phải phía sau nàng là hai nam nhân. Một người mặc áo trắng và tóc cài quan vàng, kiếm giắt trên eo; người còn lại mặc áo gấm màu lam, tay cầm cây quạt nhỏ màu vàng kim. Cả hai đều toát lên vẻ độc nhất vô nhị.

Phía trên đại sảnh treo tấm bảng đen với dòng chữ vàng: Thuận xương nghịch vong[3].

Đây vốn là tấm bảng do Lưu tam gia sai người khác viết rồi treo lên. Song vào giờ phút này, cảnh tượng một nữ nhân ngồi ngay ngắn bên dưới nó khiến ông ta không khỏi ngây người. Đúng lúc ấy, ông ta nghe nữ nhân kia bình thản mở lời, “Ngài ngồi xuống uống chén trà đi.”

Ánh mắt Lưu tam gia lạnh lùng, ông ta siết chặt đao và căng thẳng hỏi, “Người trong trại đâu?”

“Còn sống.” Liễu Ngọc Như biết ông ta quan tâm điều gì nên nhàn nhạt bổ sung, “Ta không vô cớ xuống tay với người già, phụ nữ, trẻ em.”

“Ngươi là ai?” Lưu tam gia tiếp tục truy vấn.

Liễu Ngọc Như khẽ cười, nàng đưa mắt nhìn ông ta, “Cướp hàng hóa của ta mà còn hỏi ta là ai? Lưu tam gia làm việc qua loa thật đấy.”

Nghe đến đây, Lưu tam gia lộ vẻ khiếp sợ, “Ngươi…Liễu Thông Thương Hành là của…”

“Tại hạ là Liễu Ngọc Như, chủ nhân của Liễu Thông Thương Hành.” Liễu Ngọc Như thả tấm chăn mềm trong tay xuống rồi ung dung đứng dậy. Nàng chắp tay trước người, nhẹ nhàng gật đầu về phía Lưu tam gia và hành lễ, “Bái kiến Lưu tam gia.”

Chú thích

[1] Hổ Minh Sơn dịch ra là núi Hổ Minh. Trại của Lưu tam gia nằm trên núi Hổ Minh và tên trại cũng là Hổ Minh Sơn. Vì vậy khi nói về trại mình sẽ dùng Hổ Minh Sơn, còn lúc nói về địa danh sẽ là núi Hổ Minh.

[2] Lúc trước trừ khi cáu thì mình luôn để Lạc Tử Thương gọi Liễu Ngọc Như là “ngài” theo đúng tính thảo mai của anh. Nhưng tình cảm anh dành cho chị phát triển nên mình muốn đổi xưng hộ; “nàng” thì không hợp, “ngài” hay “người” lại quá trang trọng. Vì vậy mình chọn “ngươi” cho đủ gần gũi (về phía Lạc Tử Thương, chứ chị Liễu vẫn gọi “ngài” lịch sự nhé).

[3] Thuận theo thì có thể cùng tồn tại phát triển, cãi lời sẽ bị diệt vong. Câu thành ngữ này thường dùng để mô tả giai cấp thống trị bóc lột và độc tài.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom