Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 89
Thế là bữa yến tiệc này còn đính kèm thêm một nhiệm vụ.
Liễu Ngọc Như cho người chuẩn bị chu đáo lễ vật, ngày hôm sau nàng mang theo người đi dự tiệc.
Nàng chọn xe ngựa ngẫu nhiên chứ không suy xét nhiều. Bữa tiệc được tổ chức tại ngoại ô, nơi có lâm viên mà năm xưa hoàng đế từng ban cho Vân Thường Công chúa. Khi ra khỏi thành, Liễu Ngọc Như để ý cổng thành có nhiều xe ngựa đẹp đẽ quý giá lục tục đi về phía ngoại thành. Ngày thường ở Đông Đô hiếm khi có xe ngựa như vậy đi ra ngoài. Xe ngựa nạm vàng khảm ngọc hoặc được chạm trổ rất đặc biệt, nhìn trông to lớn và vững chắc. Đầu xe treo tấm bảng của dòng họ mà chủ chân xe ngựa thuộc về. Mỗi tấm bảng đều sở hữu thiết kế độc đáo, mọi góc cạnh được chế tác chỉn chu, dường như chúng cũng trở thành một trong những thứ để ngấm ngầm so kè.
Tới cổng của địa điểm tổ chức tiệc, xe ngựa đang xếp hàng ở đó cũng xa xỉ như vậy. Xe ngựa của Liễu Ngọc Như trông rất bình thường và nhìn chả có gì đặc biệt, chỉ lớn hơn xe ngựa nhà bình dân một chút. Khi bị kẹp giữa những chiếc xe ngựa kia, nó thành ra trông hơi bần hàn.
Người khác đã sớm để ý chiếc xe ngựa này. Rất nhiều phu nhân tiểu thư trong lúc được đỡ xuống xe cũng không tự chủ được mà liếc nhìn và tò mò thì thầm, “Đây là nhà ai?”
Sau đó thấy tấm bảng ở đầu xe khắc chữ “Cố” thì lập tức vỡ lẽ, bọn họ mím môi cười và chẳng nhiều lời nữa.
Lúc xe ngựa vừa đứng vào hàng, Liễu Ngọc Như lập tức nhận ra vấn đề. Nàng nhíu mày nhưng không nói gì mà chỉ hờ hững phe phẩy quạt rồi xốc màn xe nhìn bên ngoài.
Ấn Hồng mãi mới phát hiện tình hình không đúng lắm. Lúc xe ngựa đến gần cổng, nàng ấy nhỏ giọng bảo, “Phu nhân, có phải hôm nay chúng ta hơi giản dị quá?”
Liễu Ngọc Như vừa phe phẩy quạt vừa bình tĩnh đáp, “Đừng hoảng hốt, cứ giả bộ không sao hết.”
Ấn Hồng vâng lời, thấy Liễu Ngọc Như trấn định nên trong lòng yên tâm hơn.
Kỳ thật Liễu Ngọc Như cũng hơi bất an nhưng dẫu có sóng to gió lớn thì cũng đã tới nới rồi. Trong trường hợp thế này, chỉ cần nói ít làm ít và im lặng ngồi cho đủ thời gian là có thể quay về.
Song đồng thời, nàng cũng quan sát trang phục lẫn cách trang điểm của nữ tử Đông Đô.
Những nử tử quý tộc có nhiều tiền bạc và thời gian, là đối tượng khách hàng phù hợp nhất Đông Đô. Nhưng họ hiếm khi ra khỏi nhà nên ít có cơ hội tiếp xúc, Liễu Ngọc Như sao có thể buông tha dịp tốt như vậy?
Nghĩ đến bạc của những người này, nỗi bất an kia bỗng nhiên biến mất, thay thế nó là sự nóng lòng muốn thử nghiệm khó diễn tả thành lời.
Xe ngựa tới cổng lớn, Liễu Ngọc Như xốc mành từ trong xe đi xuống. Nhiều người vén rèm nhô đầu ra vì muốn nhìn xem chủ nhân xe ngựa là ai.
Liễu Ngọc Như mặc áo mùa xuân màu lam nhạt, dáng vẻ thong dong, chẳng có điểm gì để bắt bẻ. Nhưng các nữ tử liếc mắt một cái liền biết ngay từ trên xuống dưới của nàng chẳng hề có món đồ nào đáng giá. Vì vậy dù dung mạo đẹp đẽ, bộ dạng đoan chính thì trong mắt mọi người nàng chỉ là cô nương được gia đình bình dân hao tổn sức lực nuôi dưỡng.
Thêm tấm bảng tên trên xe ngựa thì bọn họ càng khẳng định “thứ tới từ U Châu quả nhiên là chẳng ra gì”.
Liễu Ngọc Như bước xuống xe rồi được thị nữ dẫn đường đi vào sân và thu xếp chỗ ngồi. Vị trí ngồi trong yến tiệc dựa theo thân phận của nữ tử. Chức Hộ Bộ Thị lang của Cố Cửu Tư không thấp nên Liễu Ngọc Như cũng ngồi phía trên. Liễu Ngọc Như để Ấn Hồng đưa thị nữ hai lượng bạc, lúc này thị nữ mới tươi cười hành lễ với nàng, “Phu nhân nếu có việc thì hãy gọi nô tỳ. Nô tỳ tên Tư Vũ, được phân công hầu hạ trong yến tiệc.”
Liễu Ngọc Như cười cười, “Hôm nay phải làm phiền ngươi rồi.”
Tâm tình Tư Vũ đang rất tốt, cung kính trò chuyện với Liễu Ngọc Như vài câu rồi mới lui xuống.
Chờ Tư Vũ đi khuất, Ấn Hồng vừa rót rượu cho Liễu Ngọc Như vừa lầm bầm, “Nô tài ở Đông Đô thấy tiền là mắt sáng cả lên.”
Liễu Ngọc Như dùng quạt tròn gõ đầu Ấn Hồng, “Đừng vội nói bậy.”
Ấn Hồng bĩu môi, Liễu Ngọc Như nhìn lướt xung quanh liền thấy Chu phu nhân. Chu Cao Lãng đảm nhiệm chức xu mật sứ[1] trên triều, quản lý quân quyền cả nước; vì vậy tất nhiên vị trí của Chu phu nhân ở ngay đầu. Bên cạnh Chu phu nhân là gia quyến của quan lớn U Châu, Liễu Ngọc Như nhanh nhẹn đứng lên đi chào hỏi bà.
Chu phu nhân thấy Liễu Ngọc Như liền cười nói, “Ngọc Như cũng tới à? Vậy là yến tiệc hôm nay của công chúa đông đủ mọi người rồi.”
Liễu Ngọc Như cười đáp lại, Chu phu nhân gọi nàng sang ngồi cùng.
Khi còn ở U Châu nàng vốn có quan hệ tốt với những phu nhân này, họ vừa thấy nàng liền tán gẫu về cao thơm mà Hoa Dung mới tung ra. Liễu Ngọc Như giới thiệu sản phẩm mới của Hoa Dung xong thì bảo, “Hoa Dung sắp khai trương cửa hàng tại Đông Đô, lần này ta còn mời sư phó chế tác vài món trang sức. Hôm nay ta có mang theo, đợi lát nữa lúc về sẽ sai người mang tặng các vị phu nhân.”
Mấy vị phu nhân nghe vậy thì đa số đều hớn hở ra mặt, bọn họ nói, “Ngọc Như buôn bán đâu dễ dàng, sao có thể tặng không như vậy.”
“Được làm quà tặng cho các phu nhân và được các vị sử dụng là phúc khí, ta hận không thể biến thành hộp cao thơm ấy chứ.”
Lời này khiến mọi người cười giòn giã, ai mà chẳng vui vẻ khi được tán dương. Liễu Ngọc Như ngồi một lát thì thấy người dự tiệc tới đông hơn, nàng bèn đứng dậy và xin phép cáo lui với Chu phu nhân.
Ấn Hồng thấy lạ nên hỏi, “Ngài không ngồi thêm à?”
Liễu Ngọc Như cười, “Chúng ta dù sao cũng đang sống ở Đông Đô.”
“Thì sao ạ?”
Ấn Hồng không hiểu lắm.
Liễu Ngọc Như phe phẩy quạt, “Một người nếu giới hạn phạm vi quan hệ thì người ở ngoài phạm vi tất nhiên sẽ chủ động tránh xa vì họ cảm thấy mình bị bài xích. Ở mãi bên Chu phu nhân cũng tốt nhưng vậy sẽ không hòa hợp được với Đông Đô.”
Ấn Hồng đã giác ngộ chân lý.
Trong lúc hai người nói chuyện, người đến ngồi càng nhiều hơn.
Chưa được bao lâu, một nữ tử có dáng người đầy đặn đến ngồi kế bên Liễu Ngọc Như. Bà ta vừa ngồi xuống vừa than phiền với thị nữ đứng cạnh, “Sắp xếp chỗ ngồi kiểu gì thế này, ta muốn ngồi cùng Trương phu nhân.”
Liễu Ngọc Như quay đầu lại thấy vẻ mặt bà ta thiếu kiên nhẫn liền mỉm cười bắt chuyện, “Phu nhân có người quen ở đây?”
“Ngươi là?” Đối phương nghi hoặc hỏi.
Liễu Ngọc Như nhếch môi đáp, “Ta họ Liễu, nhà chồng là Hộ Bộ Thị lang Cố Cửu Tư.”
Nghe nàng trả lời, đối phương sửng sốt giây lát rồi nở một nụ cười có phần châm chọc, bà ta nói, “Hóa ra là phu nhân của Cố đại nhân, tâm phúc của hoàng thượng, ta ngưỡng mộ đã lâu. Chắc ngài không biết nhà chồng của thiếp thân, ông ấy họ Lưu…”
“Là Thương Bộ Ti lang Lưu đại nhân Lưu Xuân?” Liễu Ngọc Như cười tủm tỉm.
Lưu phu nhân cười châm biếm, “Ngài thế mà cũng biết ông ấy.”
“Lưu đại nhân là vị quan cần cù, giỏi giang, được đồng liêu khen ngợi nên ta có nghe nói.”
Lời tâng bốc này khiến sắc mặt Lưu phu nhân dễ chịu hơn nhiều, bà ta không nhắc tới chuyện đổi chỗ nữa mà bắt đầu nói chuyện phiếm với Liễu Ngọc Như.
Liễu Ngọc Như rắp tâm muốn moi tin từ Lưu phu nhân bèn gợi chuyện bằng trang phục của bà ta, “Vải vóc ngài mặc chắc là loại tơ lụa tốt nhất nhỉ.”
“Tơ tằm tuyết[2],” Lưu phu nhân cắn hạt dưa, đôi mắt lóe lên vẻ khoe khoang, “ngươi[3] từng nghe qua chứ?”
Liễu Ngọc Như nghe vậy thì ánh mắt tràn ngập sự khiếp sợ, nàng cao giọng nói, “Là tơ tằm tuyết mà một con giá đến trăm lượng?!”
Lưu phu nhân đắc ý nhìn Liễu Ngọc Như cư xử hệt đồ nhà quê, bà ta khoe với nàng, “Đúng vậy, nguyên bộ trang phục của ta đều dệt từ tơ tằm tuyết. Da ta mỏng nên sợ mấy loại vải thô ráp, cứ đụng vào là da đau.”
“Ngài thật là trời sinh mệnh quý nhân.” Liễu Ngọc Như nhanh nhảu nói, “Quả thật mặc tơ lụa hảo hạng vậy mới xứng.”
“Ngươi nói đúng,” Lưu phu nhân thích chí nâng tay lên, “thấy cái vòng tay này không?”
Liễu Ngọc Như giả đò không biết, “Đây là?”
Một vị phu nhân ở bên cạnh nãy giờ nghe hai người nói chuyện nhịn không được mà dùng quạt tròn che mặt rồi khẽ cười thành tiếng.
Liễu Ngọc Như lẫn Lưu phu nhân đều ngoảnh lại nhìn. Mặt Liễu Ngọc Như đầy vẻ khó hiểu nhưng Lưu phu nhân hơi bực bội, bà ta giận dữ hỏi, “Ngươi cười cái gì?”
Vị phu nhân kia xua tay, vội giải thích, “Ta chợt tới một chuyện thú vị, tỷ tỷ đừng hiểu lầm.”
“Ngươi rõ ràng chê cười ta!” Lưu phu nhân cáu gắt.
Vị phu nhân kia thấy vậy bèn chối, “Hiểu lầm, là hiểu lầm thật mà.”
Một vị phu nhân khác có khuôn mặt gầy gò đang xem trò vui liền chen ngang câu chuyện mà cười nói, “Lưu phu nhân, bà ấy không chê cười ngài mà chê cười người khác, ngài đừng hiểu lầm.”
Lưu phu nhân nghe đến đây liền hiểu. Liễu Ngọc Như lặng lẽ cười, giả vờ không hiểu ý tứ của những người này, nàng tiếp tục câu chuyện ban nãy với Lưu phu nhân, “Đây là noãn ngọc[4]?”
“Ồ,” vị phu nhân mặt gầy hơi kinh ngạc, “ngươi cũng biết noãn ngọc à?”
Liễu Ngọc Như ngờ ngợ liếc nhìn bà, “Vị phu nhân này là?”
“Vị này là Diệp phu nhân,” Lưu phu nhân giới thiệu, “thê tử của Ngự sử trung thừa[5] Diệp đại nhân.”
Liễu Ngọc Như nghe họ “Diệp” liền vô thức nhìn lâu hơn một chút, nàng gật đầu hành lễ nhưng cũng không nói gì thêm.
Dần dần mấy phu nhân khác cũng tham gia cuộc nói chuyện, ai cũng khoe của với Liễu Ngọc Như cứ như nàng thật sự là đứa nhà quê U Châu. Nhất là Lưu phu nhân thường xuyên nói lời kẹp dao giấu kiếm, mà Diệp phu nhân thi thoảng cũng phụ họa vài câu.
“Ngươi từ U Châu tới chắc phải biết Hoa Dung nhỉ?” Lưu phu nhân kiêu ngạo hỏi.
Liễu Ngọc Như ngẩn người, sau đấy bật cười hòa nhã, “Có biết.”
“Vậy ngươi có dùng đồ của Hoa Dung không?”
“Có dùng một ít.”
“Năm nay Hoa Dung mới ra cao thơm mẫu đơn vô cùng quý giá, ngươi thử dùng xem.”
Lưu phu nhân vừa dứt lời, các phu nhân xung quanh cười khanh khách.
“Ngài khiến Cố phu nhân khó xử rồi,” Diệp phu nhân cười chê, “đây chính là sản phẩm đắt giá nhất của Hoa Dung. Cố đại nhân mới gánh vác chức Hộ Bộ Thị lang, nghe nói lúc trước còn phải chạy trốn khỏi Dương Châu, chỉ sợ không có bạc để Cố phu nhân hưởng thụ loại phú quý này.”
Lời này làm mọi người cười rất to, đúng lúc ấy, bên ngoài truyền đến tiếng ồn ào. Lý Vân Thường tới, tất cả mọi người đứng lên cung kính hành lễ với nàng ta. Lý Vân Thường vừa đi vừa nói với mọi người, “Đều là tỷ muội cả, xin hãy đứng lên.” Rồi nàng ta nhanh chân đến chỗ nhóm người Chu phu nhân và hành lễ với họ.
Sự xuất hiện của công chúa báo hiệu yến tiệc chính thức bắt đầu.
Yến tiệc của giới quý tộc Đông Đô lộng lẫy hơn Dương Châu nhưng không thú vị bằng. Người quen túm tụm nói chuyện với nhau, Liễu Ngọc Như chỉ ngồi bên cạnh nghe. Tiệc rượu trôi qua hơn phân nửa, Lưu phu nhân đã ngà ngà say, bà ta đang trò chuyện với phu nhân của Lục Vĩnh thì đột nhiên bật cười, “Quần áo hạ nhân nhà ngài trông còn tươm tất hơn trang phục của Cố phu nhân.”
Bà ta mới uống rượu nên khá to tiếng, lời này vừa nói ra thì yến tiệc tức khắc yên tĩnh. Liễu Ngọc Như liếc mắt nhìn, Lưu phu nhân thoáng xấu hổ. Lục phu nhân khẽ cười và vỗ vỗ vai bà ta, “Ngươi say rồi.”
Lục phu nhân nhìn về phía Liễu Ngọc Như, “Bà ấy say nên nói chuyện không thỏa đáng, Cố phu nhân đừng để bụng.”
Người xung quanh lục tục cười khúc khích, chẳng thấy chuyện này có gì to tát. Chu phu nhân nhíu mày, bà đang định lên tiếng liền thấy Liễu Ngọc Như dùng ánh mắt cực kỳ hâm mộ nhìn Lục phu nhân, “Không sao, Ngọc Như chỉ nghĩ người hầu trong nhà Lục phu nhân sống tốt như vậy thì Lục phu nhân nhất định là người vô cùng dễ gần lương thiện.”
Được thổi phồng nên Lục phu nhân yên lòng và giọng điệu thân thiện hơn nhiều, trong lòng ngầm khinh thường sự yếu đuối của Liễu Ngọc Như. Bà ta đáp, “Làm gì được như ngươi nói, chẳng qua cho bọn họ ăn mặc tử tế chút thì bọn họ sẽ tận tâm tận lực làm việc.”
“Lục đại nhân cũng thật hào phóng.” Liễu Ngọc Như cảm khái. “Bộ trang phục này của ta giá hai lượng bạc, nếu hạ nhân Lục gia đều mặc quần áo như thế vậy lương tháng của Lục đại nhân hẳn rất cao?”
Nghe đến đây, Lục phu nhân tức khắc biến sắc. Liễu Ngọc Như cúi đầu uống trà, chậm rãi nói, “Thật ra thì cũng không có gì lạ, chúng ta đều biết Lục đại nhân sở hữu chút tài sản ở U Châu. Nhưng nhà của Lưu đại nhân đâu được tính là gia tộc hào môn, ngài ấy toàn dựa vào bản thân mới đi đến ngày hôm nay. Thế nên lương tháng của Thương Bộ Ti lang nhất định rất cao, trang phục này từ trên xuống dưới,” Liễu Ngọc Như cười tủm tỉm nhìn Lưu phu nhân như đang kiểm kê kho hàng và ung dung liệt kê, “trâm vàng, noãn ngọc, tơ tằm tuyết, cao thơm mới nhất của Hoa Dung… Toàn bộ những món này sợ là không dưới trăm lượng bạc?”
Mọi người không ai cất tiếng, ánh mắt đều dừng trên người Lưu phu nhân.
Rất nhiều người ngồi đây xuất thân từ gia tộc lớn quyền quý, bọn họ có tiền thì chẳng ai thấy lạ. Song Lưu Xuân đúng thật là từ tầng dưới chót bò lên, trước giờ mọi người không nhắc tới vì muốn giữ thể diện cho nhau; suy cho cùng, đây là nơi nữ nhân tụ tập chứ đâu phải triều đình – chỗ chém giết của chính khách. Liễu Ngọc Như lại chả hề nể mặt, đôi mắt đầy ý cười kia tựa hồ mang theo đao, nàng vừa nhìn Lưu phu nhân vừa dịu dàng nói, “Tuy phu quân ta là Hộ Bộ Thị lang nhưng không hào phóng bằng Lưu đại nhân, nếu Lưu đại nhân biết cách phát tài thì mong Lưu phu nhân chỉ giáo. Chứ không quần áo của ta còn rẻ tiền hơn của người hầu trong phủ Lục phu nhân, như vậy chả phải khiến ta mất mặt à?”
Lưu phu nhân không dám mở miệng trả lời.
Bà ta tỉnh rượu, đầu óc sáng suốt hơn. Nhìn ánh mắt mọi người – đặc biệt là Chu phu nhân – bà ta lập tức biết mình gặp họa lớn.
Lục phu nhân mau chóng liếc mắt ra hiệu, bà ta đổ mồ hôi lạnh mất một lúc mới nghĩ ra cách đối đáp bèn gượng cười, “Cố phu nhân cứ giỡn, đồ của ta đâu quý giá như vậy?”
“Không quý giá?” Liễu Ngọc Như bật cười. “Một hộp cao thơm mẫu đơn của Hoa Dung là hai mươi lượng bạc, toàn bộ trang phục của ngài,” Liễu Ngọc Như khoát tay từ đầu đến chân Lưu phu nhân, “không đến mức toàn là đồ giả đấy chứ?”
Lưu phu nhân gần như chẳng cười nổi nữa nhưng vẫn chật vật đáp, “Bị ngài phát hiện mất rồi.”
Bà ta đỏ mặt bảo, “Nói tiếp thì sợ mọi người chê cười nhưng hiện giờ Cố phu nhân hiểu lầm nên ta phải giải thích thôi. Nãy giờ ta khoác lác về trang phục của mình, không ngờ Cố phu nhân nghiêm túc như vậy… Để mọi người chê cười rồi.”
Lời này khiến Liễu Ngọc Như tỉnh ngộ, nàng vội nói, “Thật lòng xin lỗi tỷ tỷ, do ta không biết.”
Nói rồi Liễu Ngọc Như thở dài, “Ngài thật là, tiền bạc chỉ là vật ngoài thân. Nữ quyến của các đại nhân như chúng ta nếu có tiền thì là phúc phận; không phải ai cũng giống Chu phu nhân xuất thân cao quý lại tốt số, mấy thứ quần áo trang sức thành dệt hoa trên gấm. Người thường như chúng ta hà tất phải cố gắng tranh đua cái thể diện này làm gì?”
w๖ebtruy๖enonlin๖e
“Cố phu nhân nói đúng.” Lưu phu nhân cắn răng đồng ý. “Là ta sai, khiến mọi người hiểu lầm.”
“Ta cũng sai rồi,” Liễu Ngọc Như vội nhận lỗi, “đáng lẽ phải hỏi tỷ tỷ trước đã.”
Tiếng “tỷ tỷ” này làm Lưu phu nhân ghê tởm song bà ta vẫn cố gắng tươi cười hồi đáp.
“Được rồi,” Lý Vân Thường ngồi trên cao rốt cuộc lên tiếng, “chỉ là đùa giỡn mà thôi, cần gì phải nghiêm túc như thế? Cố phu nhân không nên truy cứu quá mức.”
Lời này của Lý Vân Thường khiến Liễu Ngọc Như không khỏi ngoảnh đầu nhìn. Dung mạo nữ tử ngồi trên cao mỹ lệ vô cùng, tựa như được điêu khắc chạm trổ từ ngọc quý và băng đá, vì vậy không có hơi thở cõi tục giống kẻ lăn lê bò lết trên phố phường như nàng.
Lúc nàng quay đầu nhìn, Lý Vẫn Thường cũng trùng hợp đưa mắt nhìn nàng. Hai người lẳng lặng nhìn đối phương trong chốc lát, Lý Vân Thường gật đầu trước rồi quay đầu sang chỗ khác.
Liễu Ngọc Như chợt có một cảm giác khó nói thành lời. Trong nháy mắt kia, nàng thấy mình hệt như bụi bặm trước mắt nàng ta.
Loại cảm giác này khiến tâm trạng nàng thoáng suy sụp, nhưng nàng giữ im lặng.
Nàng chỉ ngồi xuống và không lên tiếng nữa.
Khi yến tiệc kết thúc, Liễu Ngọc Như chào hỏi vài người xong mới ra về.
Đầu xuân nên tiết trời còn hơi rét lạnh, Liễu Ngọc Như lên xe ngựa trở về. Nàng ngồi trong xe, cảm thấy thật mệt mỏi. Xe ngựa đi được nửa đường thì đột ngột dừng lại. Nàng hơi ngạc nhiên, đang muốn mở miệng hỏi thì thấy một công tử mặc áo trắng cuốn mành đi lên.
Khí lạnh khiến nàng tỉnh táo hơn, nàng kinh ngạc hô, “Lang quân.”
Cố Cửu Tư ngồi xuống cạnh nàng, chỉ thị với xa phu ở bên ngoài, “Về nhà đi.”
Xe ngựa một lần nữa lăn bánh, Cố Cửu Tư quay đầu nói với Liễu Ngọc Như, “Hôm nay ta chẳng có nhiều việc bèn về sớm. Nàng không ở nhà nên ta nhớ lắm, trái lo phải nghĩ một hồi liền quyết định đi đón nàng. Nếu trực tiếp đến phủ công chúa thì ta sợ mọi người chê cười nàng nên chờ ở trên đường. Ta cứ chờ mãi, hết xe này đến xe khác, rốt cuộc cũng thấy nàng đến.”
Nghe những lời này, Liễu Ngọc Như không biết vì sao mà bao cảm xúc – tủi thân, phẫn nộ, buồn bã – đều đột nhiên tan biến. Nàng mím môi cười với người trước mặt mình, “Chàng chờ lâu chưa?”
“Nói lâu cũng đúng, mà không lâu cũng đúng.”
“Tại sao lại vậy?” Liễu Ngọc Như chớp chớp mắt.
Cố Cửu Tư cười giòn giã. Hắn chống một tay trên cửa sổ xe ngựa, bàn tay nắm lại và đầu nhẹ nhàng dựa vào đấy; tay còn lại phe phẩy chiếc quạt giấy. Trông hắn như vị công tử phóng đãng nhà ai, nụ cười của hắn tràn ngập ý xuân khi trả lời, “Chỉ là khoảng thời gian ngắn ngủi nhưng một khắc không có nàng tựa như thiên trường địa cửu[6].”
Lời tác giả
[Xin hỏi các ngươi có nhiều thứ gì nhất?]
Liễu Ngọc Như: Ta có nhiều tiền.
Lạc Tử Thương: Ta có nhiều tâm nhãn[7].
Cố Cửu Tư: Ta có nhiều lời tán gái.
Chú thích
[1] Chức quan đứng đầu Xu Mật Viện, nơi tập trung quan võ và trông coi nhiều việc trọng đại bí mật của quốc gia. Xu mật xứ thường có quyền lực tương đương tể tướng.
[2] Một loại tơ tằm cho ra chất vải nhẹ, mát, thấm mồ hôi tốt, tạo cảm giác thoải mái cho người mặc.
[3] Lúc trước khi Lưu phu nhân đang nói mỉa Cố Cửu Tư được hoàng thượng để ý thì cũng gọi mỉa Liễu Ngọc Như là “ngài”. Về sau coi Liễu Ngọc Như là đồ nhà quê nên dùng “ngươi”. Tùy trường hợp mà mình sẽ thay đổi cách xưng hô.
[4] Mình nghĩ là loại ngọc có nhiệt độ, đeo vào ấm người vì noãn ngọc dịch ra là ngọc ấm.
[5] Một chức quan lớn trong Ngự Sử Đài. Tùy thời đại mà ngự sử đại phu hoặc ngự sử trung thừa sẽ là chức quan đứng đầu Ngự Sử Đài.
[6] Lâu dài như trời đất.
[7] Ý chỉ thấy được thứ người thường có thể thấy và đồng thời chiếu soi những thứ vô hình, vô tướng mà người thường không thể thấy.
Liễu Ngọc Như cho người chuẩn bị chu đáo lễ vật, ngày hôm sau nàng mang theo người đi dự tiệc.
Nàng chọn xe ngựa ngẫu nhiên chứ không suy xét nhiều. Bữa tiệc được tổ chức tại ngoại ô, nơi có lâm viên mà năm xưa hoàng đế từng ban cho Vân Thường Công chúa. Khi ra khỏi thành, Liễu Ngọc Như để ý cổng thành có nhiều xe ngựa đẹp đẽ quý giá lục tục đi về phía ngoại thành. Ngày thường ở Đông Đô hiếm khi có xe ngựa như vậy đi ra ngoài. Xe ngựa nạm vàng khảm ngọc hoặc được chạm trổ rất đặc biệt, nhìn trông to lớn và vững chắc. Đầu xe treo tấm bảng của dòng họ mà chủ chân xe ngựa thuộc về. Mỗi tấm bảng đều sở hữu thiết kế độc đáo, mọi góc cạnh được chế tác chỉn chu, dường như chúng cũng trở thành một trong những thứ để ngấm ngầm so kè.
Tới cổng của địa điểm tổ chức tiệc, xe ngựa đang xếp hàng ở đó cũng xa xỉ như vậy. Xe ngựa của Liễu Ngọc Như trông rất bình thường và nhìn chả có gì đặc biệt, chỉ lớn hơn xe ngựa nhà bình dân một chút. Khi bị kẹp giữa những chiếc xe ngựa kia, nó thành ra trông hơi bần hàn.
Người khác đã sớm để ý chiếc xe ngựa này. Rất nhiều phu nhân tiểu thư trong lúc được đỡ xuống xe cũng không tự chủ được mà liếc nhìn và tò mò thì thầm, “Đây là nhà ai?”
Sau đó thấy tấm bảng ở đầu xe khắc chữ “Cố” thì lập tức vỡ lẽ, bọn họ mím môi cười và chẳng nhiều lời nữa.
Lúc xe ngựa vừa đứng vào hàng, Liễu Ngọc Như lập tức nhận ra vấn đề. Nàng nhíu mày nhưng không nói gì mà chỉ hờ hững phe phẩy quạt rồi xốc màn xe nhìn bên ngoài.
Ấn Hồng mãi mới phát hiện tình hình không đúng lắm. Lúc xe ngựa đến gần cổng, nàng ấy nhỏ giọng bảo, “Phu nhân, có phải hôm nay chúng ta hơi giản dị quá?”
Liễu Ngọc Như vừa phe phẩy quạt vừa bình tĩnh đáp, “Đừng hoảng hốt, cứ giả bộ không sao hết.”
Ấn Hồng vâng lời, thấy Liễu Ngọc Như trấn định nên trong lòng yên tâm hơn.
Kỳ thật Liễu Ngọc Như cũng hơi bất an nhưng dẫu có sóng to gió lớn thì cũng đã tới nới rồi. Trong trường hợp thế này, chỉ cần nói ít làm ít và im lặng ngồi cho đủ thời gian là có thể quay về.
Song đồng thời, nàng cũng quan sát trang phục lẫn cách trang điểm của nữ tử Đông Đô.
Những nử tử quý tộc có nhiều tiền bạc và thời gian, là đối tượng khách hàng phù hợp nhất Đông Đô. Nhưng họ hiếm khi ra khỏi nhà nên ít có cơ hội tiếp xúc, Liễu Ngọc Như sao có thể buông tha dịp tốt như vậy?
Nghĩ đến bạc của những người này, nỗi bất an kia bỗng nhiên biến mất, thay thế nó là sự nóng lòng muốn thử nghiệm khó diễn tả thành lời.
Xe ngựa tới cổng lớn, Liễu Ngọc Như xốc mành từ trong xe đi xuống. Nhiều người vén rèm nhô đầu ra vì muốn nhìn xem chủ nhân xe ngựa là ai.
Liễu Ngọc Như mặc áo mùa xuân màu lam nhạt, dáng vẻ thong dong, chẳng có điểm gì để bắt bẻ. Nhưng các nữ tử liếc mắt một cái liền biết ngay từ trên xuống dưới của nàng chẳng hề có món đồ nào đáng giá. Vì vậy dù dung mạo đẹp đẽ, bộ dạng đoan chính thì trong mắt mọi người nàng chỉ là cô nương được gia đình bình dân hao tổn sức lực nuôi dưỡng.
Thêm tấm bảng tên trên xe ngựa thì bọn họ càng khẳng định “thứ tới từ U Châu quả nhiên là chẳng ra gì”.
Liễu Ngọc Như bước xuống xe rồi được thị nữ dẫn đường đi vào sân và thu xếp chỗ ngồi. Vị trí ngồi trong yến tiệc dựa theo thân phận của nữ tử. Chức Hộ Bộ Thị lang của Cố Cửu Tư không thấp nên Liễu Ngọc Như cũng ngồi phía trên. Liễu Ngọc Như để Ấn Hồng đưa thị nữ hai lượng bạc, lúc này thị nữ mới tươi cười hành lễ với nàng, “Phu nhân nếu có việc thì hãy gọi nô tỳ. Nô tỳ tên Tư Vũ, được phân công hầu hạ trong yến tiệc.”
Liễu Ngọc Như cười cười, “Hôm nay phải làm phiền ngươi rồi.”
Tâm tình Tư Vũ đang rất tốt, cung kính trò chuyện với Liễu Ngọc Như vài câu rồi mới lui xuống.
Chờ Tư Vũ đi khuất, Ấn Hồng vừa rót rượu cho Liễu Ngọc Như vừa lầm bầm, “Nô tài ở Đông Đô thấy tiền là mắt sáng cả lên.”
Liễu Ngọc Như dùng quạt tròn gõ đầu Ấn Hồng, “Đừng vội nói bậy.”
Ấn Hồng bĩu môi, Liễu Ngọc Như nhìn lướt xung quanh liền thấy Chu phu nhân. Chu Cao Lãng đảm nhiệm chức xu mật sứ[1] trên triều, quản lý quân quyền cả nước; vì vậy tất nhiên vị trí của Chu phu nhân ở ngay đầu. Bên cạnh Chu phu nhân là gia quyến của quan lớn U Châu, Liễu Ngọc Như nhanh nhẹn đứng lên đi chào hỏi bà.
Chu phu nhân thấy Liễu Ngọc Như liền cười nói, “Ngọc Như cũng tới à? Vậy là yến tiệc hôm nay của công chúa đông đủ mọi người rồi.”
Liễu Ngọc Như cười đáp lại, Chu phu nhân gọi nàng sang ngồi cùng.
Khi còn ở U Châu nàng vốn có quan hệ tốt với những phu nhân này, họ vừa thấy nàng liền tán gẫu về cao thơm mà Hoa Dung mới tung ra. Liễu Ngọc Như giới thiệu sản phẩm mới của Hoa Dung xong thì bảo, “Hoa Dung sắp khai trương cửa hàng tại Đông Đô, lần này ta còn mời sư phó chế tác vài món trang sức. Hôm nay ta có mang theo, đợi lát nữa lúc về sẽ sai người mang tặng các vị phu nhân.”
Mấy vị phu nhân nghe vậy thì đa số đều hớn hở ra mặt, bọn họ nói, “Ngọc Như buôn bán đâu dễ dàng, sao có thể tặng không như vậy.”
“Được làm quà tặng cho các phu nhân và được các vị sử dụng là phúc khí, ta hận không thể biến thành hộp cao thơm ấy chứ.”
Lời này khiến mọi người cười giòn giã, ai mà chẳng vui vẻ khi được tán dương. Liễu Ngọc Như ngồi một lát thì thấy người dự tiệc tới đông hơn, nàng bèn đứng dậy và xin phép cáo lui với Chu phu nhân.
Ấn Hồng thấy lạ nên hỏi, “Ngài không ngồi thêm à?”
Liễu Ngọc Như cười, “Chúng ta dù sao cũng đang sống ở Đông Đô.”
“Thì sao ạ?”
Ấn Hồng không hiểu lắm.
Liễu Ngọc Như phe phẩy quạt, “Một người nếu giới hạn phạm vi quan hệ thì người ở ngoài phạm vi tất nhiên sẽ chủ động tránh xa vì họ cảm thấy mình bị bài xích. Ở mãi bên Chu phu nhân cũng tốt nhưng vậy sẽ không hòa hợp được với Đông Đô.”
Ấn Hồng đã giác ngộ chân lý.
Trong lúc hai người nói chuyện, người đến ngồi càng nhiều hơn.
Chưa được bao lâu, một nữ tử có dáng người đầy đặn đến ngồi kế bên Liễu Ngọc Như. Bà ta vừa ngồi xuống vừa than phiền với thị nữ đứng cạnh, “Sắp xếp chỗ ngồi kiểu gì thế này, ta muốn ngồi cùng Trương phu nhân.”
Liễu Ngọc Như quay đầu lại thấy vẻ mặt bà ta thiếu kiên nhẫn liền mỉm cười bắt chuyện, “Phu nhân có người quen ở đây?”
“Ngươi là?” Đối phương nghi hoặc hỏi.
Liễu Ngọc Như nhếch môi đáp, “Ta họ Liễu, nhà chồng là Hộ Bộ Thị lang Cố Cửu Tư.”
Nghe nàng trả lời, đối phương sửng sốt giây lát rồi nở một nụ cười có phần châm chọc, bà ta nói, “Hóa ra là phu nhân của Cố đại nhân, tâm phúc của hoàng thượng, ta ngưỡng mộ đã lâu. Chắc ngài không biết nhà chồng của thiếp thân, ông ấy họ Lưu…”
“Là Thương Bộ Ti lang Lưu đại nhân Lưu Xuân?” Liễu Ngọc Như cười tủm tỉm.
Lưu phu nhân cười châm biếm, “Ngài thế mà cũng biết ông ấy.”
“Lưu đại nhân là vị quan cần cù, giỏi giang, được đồng liêu khen ngợi nên ta có nghe nói.”
Lời tâng bốc này khiến sắc mặt Lưu phu nhân dễ chịu hơn nhiều, bà ta không nhắc tới chuyện đổi chỗ nữa mà bắt đầu nói chuyện phiếm với Liễu Ngọc Như.
Liễu Ngọc Như rắp tâm muốn moi tin từ Lưu phu nhân bèn gợi chuyện bằng trang phục của bà ta, “Vải vóc ngài mặc chắc là loại tơ lụa tốt nhất nhỉ.”
“Tơ tằm tuyết[2],” Lưu phu nhân cắn hạt dưa, đôi mắt lóe lên vẻ khoe khoang, “ngươi[3] từng nghe qua chứ?”
Liễu Ngọc Như nghe vậy thì ánh mắt tràn ngập sự khiếp sợ, nàng cao giọng nói, “Là tơ tằm tuyết mà một con giá đến trăm lượng?!”
Lưu phu nhân đắc ý nhìn Liễu Ngọc Như cư xử hệt đồ nhà quê, bà ta khoe với nàng, “Đúng vậy, nguyên bộ trang phục của ta đều dệt từ tơ tằm tuyết. Da ta mỏng nên sợ mấy loại vải thô ráp, cứ đụng vào là da đau.”
“Ngài thật là trời sinh mệnh quý nhân.” Liễu Ngọc Như nhanh nhảu nói, “Quả thật mặc tơ lụa hảo hạng vậy mới xứng.”
“Ngươi nói đúng,” Lưu phu nhân thích chí nâng tay lên, “thấy cái vòng tay này không?”
Liễu Ngọc Như giả đò không biết, “Đây là?”
Một vị phu nhân ở bên cạnh nãy giờ nghe hai người nói chuyện nhịn không được mà dùng quạt tròn che mặt rồi khẽ cười thành tiếng.
Liễu Ngọc Như lẫn Lưu phu nhân đều ngoảnh lại nhìn. Mặt Liễu Ngọc Như đầy vẻ khó hiểu nhưng Lưu phu nhân hơi bực bội, bà ta giận dữ hỏi, “Ngươi cười cái gì?”
Vị phu nhân kia xua tay, vội giải thích, “Ta chợt tới một chuyện thú vị, tỷ tỷ đừng hiểu lầm.”
“Ngươi rõ ràng chê cười ta!” Lưu phu nhân cáu gắt.
Vị phu nhân kia thấy vậy bèn chối, “Hiểu lầm, là hiểu lầm thật mà.”
Một vị phu nhân khác có khuôn mặt gầy gò đang xem trò vui liền chen ngang câu chuyện mà cười nói, “Lưu phu nhân, bà ấy không chê cười ngài mà chê cười người khác, ngài đừng hiểu lầm.”
Lưu phu nhân nghe đến đây liền hiểu. Liễu Ngọc Như lặng lẽ cười, giả vờ không hiểu ý tứ của những người này, nàng tiếp tục câu chuyện ban nãy với Lưu phu nhân, “Đây là noãn ngọc[4]?”
“Ồ,” vị phu nhân mặt gầy hơi kinh ngạc, “ngươi cũng biết noãn ngọc à?”
Liễu Ngọc Như ngờ ngợ liếc nhìn bà, “Vị phu nhân này là?”
“Vị này là Diệp phu nhân,” Lưu phu nhân giới thiệu, “thê tử của Ngự sử trung thừa[5] Diệp đại nhân.”
Liễu Ngọc Như nghe họ “Diệp” liền vô thức nhìn lâu hơn một chút, nàng gật đầu hành lễ nhưng cũng không nói gì thêm.
Dần dần mấy phu nhân khác cũng tham gia cuộc nói chuyện, ai cũng khoe của với Liễu Ngọc Như cứ như nàng thật sự là đứa nhà quê U Châu. Nhất là Lưu phu nhân thường xuyên nói lời kẹp dao giấu kiếm, mà Diệp phu nhân thi thoảng cũng phụ họa vài câu.
“Ngươi từ U Châu tới chắc phải biết Hoa Dung nhỉ?” Lưu phu nhân kiêu ngạo hỏi.
Liễu Ngọc Như ngẩn người, sau đấy bật cười hòa nhã, “Có biết.”
“Vậy ngươi có dùng đồ của Hoa Dung không?”
“Có dùng một ít.”
“Năm nay Hoa Dung mới ra cao thơm mẫu đơn vô cùng quý giá, ngươi thử dùng xem.”
Lưu phu nhân vừa dứt lời, các phu nhân xung quanh cười khanh khách.
“Ngài khiến Cố phu nhân khó xử rồi,” Diệp phu nhân cười chê, “đây chính là sản phẩm đắt giá nhất của Hoa Dung. Cố đại nhân mới gánh vác chức Hộ Bộ Thị lang, nghe nói lúc trước còn phải chạy trốn khỏi Dương Châu, chỉ sợ không có bạc để Cố phu nhân hưởng thụ loại phú quý này.”
Lời này làm mọi người cười rất to, đúng lúc ấy, bên ngoài truyền đến tiếng ồn ào. Lý Vân Thường tới, tất cả mọi người đứng lên cung kính hành lễ với nàng ta. Lý Vân Thường vừa đi vừa nói với mọi người, “Đều là tỷ muội cả, xin hãy đứng lên.” Rồi nàng ta nhanh chân đến chỗ nhóm người Chu phu nhân và hành lễ với họ.
Sự xuất hiện của công chúa báo hiệu yến tiệc chính thức bắt đầu.
Yến tiệc của giới quý tộc Đông Đô lộng lẫy hơn Dương Châu nhưng không thú vị bằng. Người quen túm tụm nói chuyện với nhau, Liễu Ngọc Như chỉ ngồi bên cạnh nghe. Tiệc rượu trôi qua hơn phân nửa, Lưu phu nhân đã ngà ngà say, bà ta đang trò chuyện với phu nhân của Lục Vĩnh thì đột nhiên bật cười, “Quần áo hạ nhân nhà ngài trông còn tươm tất hơn trang phục của Cố phu nhân.”
Bà ta mới uống rượu nên khá to tiếng, lời này vừa nói ra thì yến tiệc tức khắc yên tĩnh. Liễu Ngọc Như liếc mắt nhìn, Lưu phu nhân thoáng xấu hổ. Lục phu nhân khẽ cười và vỗ vỗ vai bà ta, “Ngươi say rồi.”
Lục phu nhân nhìn về phía Liễu Ngọc Như, “Bà ấy say nên nói chuyện không thỏa đáng, Cố phu nhân đừng để bụng.”
Người xung quanh lục tục cười khúc khích, chẳng thấy chuyện này có gì to tát. Chu phu nhân nhíu mày, bà đang định lên tiếng liền thấy Liễu Ngọc Như dùng ánh mắt cực kỳ hâm mộ nhìn Lục phu nhân, “Không sao, Ngọc Như chỉ nghĩ người hầu trong nhà Lục phu nhân sống tốt như vậy thì Lục phu nhân nhất định là người vô cùng dễ gần lương thiện.”
Được thổi phồng nên Lục phu nhân yên lòng và giọng điệu thân thiện hơn nhiều, trong lòng ngầm khinh thường sự yếu đuối của Liễu Ngọc Như. Bà ta đáp, “Làm gì được như ngươi nói, chẳng qua cho bọn họ ăn mặc tử tế chút thì bọn họ sẽ tận tâm tận lực làm việc.”
“Lục đại nhân cũng thật hào phóng.” Liễu Ngọc Như cảm khái. “Bộ trang phục này của ta giá hai lượng bạc, nếu hạ nhân Lục gia đều mặc quần áo như thế vậy lương tháng của Lục đại nhân hẳn rất cao?”
Nghe đến đây, Lục phu nhân tức khắc biến sắc. Liễu Ngọc Như cúi đầu uống trà, chậm rãi nói, “Thật ra thì cũng không có gì lạ, chúng ta đều biết Lục đại nhân sở hữu chút tài sản ở U Châu. Nhưng nhà của Lưu đại nhân đâu được tính là gia tộc hào môn, ngài ấy toàn dựa vào bản thân mới đi đến ngày hôm nay. Thế nên lương tháng của Thương Bộ Ti lang nhất định rất cao, trang phục này từ trên xuống dưới,” Liễu Ngọc Như cười tủm tỉm nhìn Lưu phu nhân như đang kiểm kê kho hàng và ung dung liệt kê, “trâm vàng, noãn ngọc, tơ tằm tuyết, cao thơm mới nhất của Hoa Dung… Toàn bộ những món này sợ là không dưới trăm lượng bạc?”
Mọi người không ai cất tiếng, ánh mắt đều dừng trên người Lưu phu nhân.
Rất nhiều người ngồi đây xuất thân từ gia tộc lớn quyền quý, bọn họ có tiền thì chẳng ai thấy lạ. Song Lưu Xuân đúng thật là từ tầng dưới chót bò lên, trước giờ mọi người không nhắc tới vì muốn giữ thể diện cho nhau; suy cho cùng, đây là nơi nữ nhân tụ tập chứ đâu phải triều đình – chỗ chém giết của chính khách. Liễu Ngọc Như lại chả hề nể mặt, đôi mắt đầy ý cười kia tựa hồ mang theo đao, nàng vừa nhìn Lưu phu nhân vừa dịu dàng nói, “Tuy phu quân ta là Hộ Bộ Thị lang nhưng không hào phóng bằng Lưu đại nhân, nếu Lưu đại nhân biết cách phát tài thì mong Lưu phu nhân chỉ giáo. Chứ không quần áo của ta còn rẻ tiền hơn của người hầu trong phủ Lục phu nhân, như vậy chả phải khiến ta mất mặt à?”
Lưu phu nhân không dám mở miệng trả lời.
Bà ta tỉnh rượu, đầu óc sáng suốt hơn. Nhìn ánh mắt mọi người – đặc biệt là Chu phu nhân – bà ta lập tức biết mình gặp họa lớn.
Lục phu nhân mau chóng liếc mắt ra hiệu, bà ta đổ mồ hôi lạnh mất một lúc mới nghĩ ra cách đối đáp bèn gượng cười, “Cố phu nhân cứ giỡn, đồ của ta đâu quý giá như vậy?”
“Không quý giá?” Liễu Ngọc Như bật cười. “Một hộp cao thơm mẫu đơn của Hoa Dung là hai mươi lượng bạc, toàn bộ trang phục của ngài,” Liễu Ngọc Như khoát tay từ đầu đến chân Lưu phu nhân, “không đến mức toàn là đồ giả đấy chứ?”
Lưu phu nhân gần như chẳng cười nổi nữa nhưng vẫn chật vật đáp, “Bị ngài phát hiện mất rồi.”
Bà ta đỏ mặt bảo, “Nói tiếp thì sợ mọi người chê cười nhưng hiện giờ Cố phu nhân hiểu lầm nên ta phải giải thích thôi. Nãy giờ ta khoác lác về trang phục của mình, không ngờ Cố phu nhân nghiêm túc như vậy… Để mọi người chê cười rồi.”
Lời này khiến Liễu Ngọc Như tỉnh ngộ, nàng vội nói, “Thật lòng xin lỗi tỷ tỷ, do ta không biết.”
Nói rồi Liễu Ngọc Như thở dài, “Ngài thật là, tiền bạc chỉ là vật ngoài thân. Nữ quyến của các đại nhân như chúng ta nếu có tiền thì là phúc phận; không phải ai cũng giống Chu phu nhân xuất thân cao quý lại tốt số, mấy thứ quần áo trang sức thành dệt hoa trên gấm. Người thường như chúng ta hà tất phải cố gắng tranh đua cái thể diện này làm gì?”
w๖ebtruy๖enonlin๖e
“Cố phu nhân nói đúng.” Lưu phu nhân cắn răng đồng ý. “Là ta sai, khiến mọi người hiểu lầm.”
“Ta cũng sai rồi,” Liễu Ngọc Như vội nhận lỗi, “đáng lẽ phải hỏi tỷ tỷ trước đã.”
Tiếng “tỷ tỷ” này làm Lưu phu nhân ghê tởm song bà ta vẫn cố gắng tươi cười hồi đáp.
“Được rồi,” Lý Vân Thường ngồi trên cao rốt cuộc lên tiếng, “chỉ là đùa giỡn mà thôi, cần gì phải nghiêm túc như thế? Cố phu nhân không nên truy cứu quá mức.”
Lời này của Lý Vân Thường khiến Liễu Ngọc Như không khỏi ngoảnh đầu nhìn. Dung mạo nữ tử ngồi trên cao mỹ lệ vô cùng, tựa như được điêu khắc chạm trổ từ ngọc quý và băng đá, vì vậy không có hơi thở cõi tục giống kẻ lăn lê bò lết trên phố phường như nàng.
Lúc nàng quay đầu nhìn, Lý Vẫn Thường cũng trùng hợp đưa mắt nhìn nàng. Hai người lẳng lặng nhìn đối phương trong chốc lát, Lý Vân Thường gật đầu trước rồi quay đầu sang chỗ khác.
Liễu Ngọc Như chợt có một cảm giác khó nói thành lời. Trong nháy mắt kia, nàng thấy mình hệt như bụi bặm trước mắt nàng ta.
Loại cảm giác này khiến tâm trạng nàng thoáng suy sụp, nhưng nàng giữ im lặng.
Nàng chỉ ngồi xuống và không lên tiếng nữa.
Khi yến tiệc kết thúc, Liễu Ngọc Như chào hỏi vài người xong mới ra về.
Đầu xuân nên tiết trời còn hơi rét lạnh, Liễu Ngọc Như lên xe ngựa trở về. Nàng ngồi trong xe, cảm thấy thật mệt mỏi. Xe ngựa đi được nửa đường thì đột ngột dừng lại. Nàng hơi ngạc nhiên, đang muốn mở miệng hỏi thì thấy một công tử mặc áo trắng cuốn mành đi lên.
Khí lạnh khiến nàng tỉnh táo hơn, nàng kinh ngạc hô, “Lang quân.”
Cố Cửu Tư ngồi xuống cạnh nàng, chỉ thị với xa phu ở bên ngoài, “Về nhà đi.”
Xe ngựa một lần nữa lăn bánh, Cố Cửu Tư quay đầu nói với Liễu Ngọc Như, “Hôm nay ta chẳng có nhiều việc bèn về sớm. Nàng không ở nhà nên ta nhớ lắm, trái lo phải nghĩ một hồi liền quyết định đi đón nàng. Nếu trực tiếp đến phủ công chúa thì ta sợ mọi người chê cười nàng nên chờ ở trên đường. Ta cứ chờ mãi, hết xe này đến xe khác, rốt cuộc cũng thấy nàng đến.”
Nghe những lời này, Liễu Ngọc Như không biết vì sao mà bao cảm xúc – tủi thân, phẫn nộ, buồn bã – đều đột nhiên tan biến. Nàng mím môi cười với người trước mặt mình, “Chàng chờ lâu chưa?”
“Nói lâu cũng đúng, mà không lâu cũng đúng.”
“Tại sao lại vậy?” Liễu Ngọc Như chớp chớp mắt.
Cố Cửu Tư cười giòn giã. Hắn chống một tay trên cửa sổ xe ngựa, bàn tay nắm lại và đầu nhẹ nhàng dựa vào đấy; tay còn lại phe phẩy chiếc quạt giấy. Trông hắn như vị công tử phóng đãng nhà ai, nụ cười của hắn tràn ngập ý xuân khi trả lời, “Chỉ là khoảng thời gian ngắn ngủi nhưng một khắc không có nàng tựa như thiên trường địa cửu[6].”
Lời tác giả
[Xin hỏi các ngươi có nhiều thứ gì nhất?]
Liễu Ngọc Như: Ta có nhiều tiền.
Lạc Tử Thương: Ta có nhiều tâm nhãn[7].
Cố Cửu Tư: Ta có nhiều lời tán gái.
Chú thích
[1] Chức quan đứng đầu Xu Mật Viện, nơi tập trung quan võ và trông coi nhiều việc trọng đại bí mật của quốc gia. Xu mật xứ thường có quyền lực tương đương tể tướng.
[2] Một loại tơ tằm cho ra chất vải nhẹ, mát, thấm mồ hôi tốt, tạo cảm giác thoải mái cho người mặc.
[3] Lúc trước khi Lưu phu nhân đang nói mỉa Cố Cửu Tư được hoàng thượng để ý thì cũng gọi mỉa Liễu Ngọc Như là “ngài”. Về sau coi Liễu Ngọc Như là đồ nhà quê nên dùng “ngươi”. Tùy trường hợp mà mình sẽ thay đổi cách xưng hô.
[4] Mình nghĩ là loại ngọc có nhiệt độ, đeo vào ấm người vì noãn ngọc dịch ra là ngọc ấm.
[5] Một chức quan lớn trong Ngự Sử Đài. Tùy thời đại mà ngự sử đại phu hoặc ngự sử trung thừa sẽ là chức quan đứng đầu Ngự Sử Đài.
[6] Lâu dài như trời đất.
[7] Ý chỉ thấy được thứ người thường có thể thấy và đồng thời chiếu soi những thứ vô hình, vô tướng mà người thường không thể thấy.
Bình luận facebook