Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 127
Ngày hôm sau, bản thể của Chung Sơn lại một lần nữa đi về phía Khai Dương Tông.
Theo khế ước của lang tộc, Chung Sơn lại một lần nữa có thêm thủ đoạn bảo vệ tính mạng nữa. Lúc viết khế ước, Chung Sơn không dùng máu của mình mà lại dùng máu của ẩn khu, Tuy cùng là một thể nhưng ẩn khu chỉ là một bộ phận của bản thể mà thôi, cho nên ẩn khu thực hiện lần triệu hoán vừa rồi, không hề ảnh hưởng tới bản thể.
Tuy nói việc triệu hoán tiện lợi nhưng Chung Sơn cũng không lạm dụng, hắn ngự đao bay về phía Khai Dương Tông.
Ở bên ngoài Khai Dương Tông, Thiên Sát nhìn theo bóng lưng Thiên Linh Nhi. Mà lúc này Thiên Linh Nhi đang nhìn về phía xa, tỏ vẻ một dáng vẻ đợi chờ. Trong lòng Thiên Sát vô cùng đè nén, hắn muốn cứu vãn chuyện của mình với Thiên Linh Nhi nhưng xem ra hắn đã lầm, Thiên Linh Nhi không hoàn toàn không để ý đến hắn, suốt ngày chỉ mong ngóng Chung Sơn.
Cuối cùng việc nói chuyện với mình ngày càng ít.
Chằng bao lâu sau, Thiên Linh Nhi sùng bái mình đã bị Chung Sơn đoạt đi. Tên sâu bọ này, đúng là đồ cường đạo.
Thiên Sát nắm chặt lấy nắm tay, trong lòng mang theo một sự tức giận đi về phía Khai Dương Tông.
Thiên Linh Nhi bay lên đỉnh ngọn núi, trong ngóng về phía trước, tựa như là một ngượi vợ đợi chồng về vậy. Cho dù là trời mưa, nàng cũng cầm ô đứng ở trên đỉnh núi.
Cuối cùng, sau nhiều ngày chờ đợi, nàng cũng trông thấy ở phía xa xa có một chấm đen.
Chung Sơn. Chung Sơn!
Thiên Linh Nhi vô cùng hưng phấn, ở khoảng cách khá xa nàng đã trông thấy Chung Sơn. Hồng lăn quăng lên, Thiên Linh Nhi đã đứng lên trên đó, bẳng một tốc độ nhanh hết sức, nàng lao tới gần Chung Sơn.
Trên khuôn mặt của Thiên Linh Nhi nở ra một nụ cười, trong lòng vô cùng vui sướng, Thiên Linh Nhi muốn tỏ ra bình tĩnh và đoan trang nhưng không thể nào làm được, trên khuôn mặt nàng nở ra một nụ cười vô cùng tươi sáng.
Chung Sơn đang phóng rất nhanh về phía Khai Dương Tông, thì bỗng nhiên có một thân ảnh đi theo hắn, chính là Lôi Đình tướng quân.
Trên khuôn mặt của Lôi Đình tướng quân khẽ nở ra một nụ cười lạnh. Rốt cuộc Chung Sơn cũng xuất hiện, Lôi Đình tướng quân đạp mạnh xuống một cái rồi bay lên.
Ở phía xa xa, Chung Sơn đang bay về phía Khai Dương Tông.
Bỗng nhiê hắn phát hiện ra có một chấm đen bay về phía mình.
Thiên Linh Nhi ư? Thiên Linh Nhi, nàng đã đạt tới Kim Đan kỳ rồi sao?
Càng bay gần lại, hắn càng trông thấy nụ cười tươi như hoa trên khuôn mặt của Thiên Linh Nhi. Chứng kiến thấy Chung Sơn, nàng cũng không thể tự kìm chế được, tốc độ của Hồng lăng quăng cũng ngày càng tăng.
- Chung Sơn.
Ở phía xa xa, Thiên Linh Nhi không kìm được kêu lên.
Nghe thấy tiếng gọi của Thiên Linh Nhi, trong lòng của Chung Sơn liền chấn động. Tại sao Thiên Linh Nhi phải tới đây? Chung Sơn suy nghĩ cẩn thận, nhất định là Thiên Linh Nhi đã đợi mình ở bên ngoài rất lâu rồi.
Mỗi ngày đều đợi mình sao? Đều trông mong mình sao? Thiên Linh Nhi thật là người chí tình, mình còn có lý do gì phải cự tuyệt nàng ta?
Chung Sơn tuy chỉ hơn tám mươi tuổi, qua tuế nguyệt ma luyện thì đã trở nên trẻ hơn rất nhiều. Nhưng cũng bởi vậy mà hắn rất hiểu chuyện, hắn biết cần phải trân trọng những bảo vật vô giá.
Người trước mắt chình là thứ hắn cần phải quý trọng.
Chung Sơn suy nghĩ xong hết thảy thì trong lòng liền có một vẻ vui sướng, hắn mang theo một tâm tình kích động, bay về phía Thiên Linh Nhi.
Thiên Linh Nhi cũng đạp Hồng lăng bay về phía Chung Sơn. Cuối cùng Chung Sơn cũng đã tới, chỉ là khi nhìn thấy Chung Sơn, trong lòng Thiên Linh Nhi cảm thấy thật lâng lâng.
Lúc Chung Sơn và Thiên Linh Nhi cách nhau rất gần thì nụ cười của Thiên Linh Nhi đột nhiên cứng lại, mà mở to mắt trợn trừng về phía Chung Sơn, không phải mà là nhìn về phía sau lưng Chung Sơn/
Một người đang lăng không bay lên, là cường giả Nguyên Anh kỳ sao? Không, là Lôi Đình tướng quân lần trước.
Lôi Đình tướng quân từ dưới sơn cốc bay lên, trong mắt hiện lên một vẻ tà ác.
Lôi điện cầu?
Hắn muốn giết Chung Sơn sao?
Lôi Điện cầu hướng vè phía Chung Sơn mà bắn tới, tựa như trong khoảng khắc có thể giết chết Chung Sơn.
Thấy cảnh tượng như vậy, khuôn mặt Thiên Linh Nhi liền trở nên cứng đờ, trên khuôn mặt hiện lên vẻ sợ hãi cực độ.
- Chung Sơn.
Thiên Linh Nhi một lần nữa gọi to lên, thanh âm có phần run run. Chung Sơn nhìn thấy thần sắc của Thiên Linh Nhi thì biết là có chuyện không ổn xảy ra.
Hắn quay đầu nhìn lại thì thấy Lôi Đình tướng quân đang cầm một quả lôi cầu vô cùng lơn ném về phía hắn với một tốc độ vô cùng nhanh.
Tiên thiên kỳ, cho dù là Tiên thiên kỳ tầng mười thì cũng không thể né tránh được quả lôi cầu này. Trên khuôn mặt của Lôi Đình tướng quân liền hiện ra một nụ cười dữ tợn.
- Chung Sơn.
Nước mắt của Thiên Linh Nhi tự hồ như muốn ứa ra, tôc độ dưới chân lại không ngừng tăng lên.
Chung Sơn chết? Chung Sơn sẽ chết ư? Không, Chung Sơn nhất định không thể chết được.
Trong lòng Thiên Linh Nhi không ngừng hét lên, tốc độ của nàng lại nhanh hơn nữa.
Trong chốc lát nàng đã chạy tới trước mặt Chung Sơn.
Nàng bỗng nhiên ôm lấy Chung Sơn, dùng lưng đỡ lấy lôi cầu sau lưng.
Biến hóa này quá nhanh, Chung Sơn không kịp ẩn núp.
Trong khoảng khắc chỉ mành treo chuông này, Chung Sơn tưởng mình đã chết. Hắn thầm nghĩ trong lòng, chẳng lẽ mình cứ chết không minh bạch như vậy sao?
Cũng trong nháy mắt, Thiên Linh Nhi đã lao tới bên cạnh hắn.
Thiên Linh Nhi ôm lấy cổ của Chung Sơn, che kín lưng của hắn lại. Hai mắt nhìn chằm chằm về phía hắn.
Giờ khắc này, trong mắt Thiên Linh Nhi không hề có một vẻ sợ hãi mà tràn ngập nhu tình.
Nhìn vào đôi mắt của Thiên Linh Nhi, Chung Sơn cảm thấy đầu của mình như muốn nổ tung. Một cảm giác không tình nguyện dâng tràn vào trong óc hắn.
- Không.
Chung Sơn hét lớn lên một tiếng. Trong mắt tràn ngập tơ máu, thần hình khẽ uốn lại, đẩy Thiên Linh Nhi ra.
Nhưng không còn kịp nữa, mọi chuyện diễn ra quá nhanh.
Một tiếng vang thật lớn, Thiên Linh Nhi đã bị đánh xuống phía dưới sơn cốc.
- Phụt.
Một ngụm máu tươi thổ từ miệng Thiên Linh Nhi, phun thằng vào mặt Chung Sơn. Sau đó, Thiên Linh Nhi bị rớt xuống sơn cốc.
Đầu óc của Chung Sơn nổ vang lên, trong mắt hiện lên một vẻ chết lặng, một cảm giác tê tâm phế liệt dâng tràn.
Tại sao, tại sao lại là Thiên Linh Nhi, tại sao?
Giờ khắc này, Chung Sơn không nhịn được nữa, nước mắt tràn ra, ngang dọc khắp khuôn mặt.
Anh hùng không dễ rơi lệ. Chung Sơn chưa đến nỗi thương tâm mà rơi lệ, Chung Sơn rơi lệ vì hận, hận vì người bị thương không phải là mình.
- Linh nhi.
Chung Sơn kêu lên hai tiếng, thân hình lao về phía sơn cốc xa xa.
Ôm lấy Thiên Linh Nhi trong lòng, Chung Sơn tựa như là một quả đạn pháo lao tới, Tuy nhiên, Thiên Linh Nhi lúc này ở trong lồng ngực hắn chỉ còn hấp hối.
Lôi Đình tướng quân thấy Chung Sơn không có chuyện gì thì lại cầm lật tay lấy ra một quả cầu nữa, định một lần nữa đánh xuống phía dưới.
- Đồ hỗn trướng.
Ở trên không trung đột nhiên truyền đến một tiếng lang, sau đó, trong mắt Lôi Đình liền hiện lên một vẻ kinh hãi, ở trên không trung xuất hiện một cái thủ chưởng vô cùng lớn.
Bàn tay to tường này dài đến hơn mười trượng, hướng về phía Lôi Đình tướng quân mà đánh tới.
Khuôn mặt của Lôi Đình tướng quân liền trở nên biến đổi.
Theo khế ước của lang tộc, Chung Sơn lại một lần nữa có thêm thủ đoạn bảo vệ tính mạng nữa. Lúc viết khế ước, Chung Sơn không dùng máu của mình mà lại dùng máu của ẩn khu, Tuy cùng là một thể nhưng ẩn khu chỉ là một bộ phận của bản thể mà thôi, cho nên ẩn khu thực hiện lần triệu hoán vừa rồi, không hề ảnh hưởng tới bản thể.
Tuy nói việc triệu hoán tiện lợi nhưng Chung Sơn cũng không lạm dụng, hắn ngự đao bay về phía Khai Dương Tông.
Ở bên ngoài Khai Dương Tông, Thiên Sát nhìn theo bóng lưng Thiên Linh Nhi. Mà lúc này Thiên Linh Nhi đang nhìn về phía xa, tỏ vẻ một dáng vẻ đợi chờ. Trong lòng Thiên Sát vô cùng đè nén, hắn muốn cứu vãn chuyện của mình với Thiên Linh Nhi nhưng xem ra hắn đã lầm, Thiên Linh Nhi không hoàn toàn không để ý đến hắn, suốt ngày chỉ mong ngóng Chung Sơn.
Cuối cùng việc nói chuyện với mình ngày càng ít.
Chằng bao lâu sau, Thiên Linh Nhi sùng bái mình đã bị Chung Sơn đoạt đi. Tên sâu bọ này, đúng là đồ cường đạo.
Thiên Sát nắm chặt lấy nắm tay, trong lòng mang theo một sự tức giận đi về phía Khai Dương Tông.
Thiên Linh Nhi bay lên đỉnh ngọn núi, trong ngóng về phía trước, tựa như là một ngượi vợ đợi chồng về vậy. Cho dù là trời mưa, nàng cũng cầm ô đứng ở trên đỉnh núi.
Cuối cùng, sau nhiều ngày chờ đợi, nàng cũng trông thấy ở phía xa xa có một chấm đen.
Chung Sơn. Chung Sơn!
Thiên Linh Nhi vô cùng hưng phấn, ở khoảng cách khá xa nàng đã trông thấy Chung Sơn. Hồng lăn quăng lên, Thiên Linh Nhi đã đứng lên trên đó, bẳng một tốc độ nhanh hết sức, nàng lao tới gần Chung Sơn.
Trên khuôn mặt của Thiên Linh Nhi nở ra một nụ cười, trong lòng vô cùng vui sướng, Thiên Linh Nhi muốn tỏ ra bình tĩnh và đoan trang nhưng không thể nào làm được, trên khuôn mặt nàng nở ra một nụ cười vô cùng tươi sáng.
Chung Sơn đang phóng rất nhanh về phía Khai Dương Tông, thì bỗng nhiên có một thân ảnh đi theo hắn, chính là Lôi Đình tướng quân.
Trên khuôn mặt của Lôi Đình tướng quân khẽ nở ra một nụ cười lạnh. Rốt cuộc Chung Sơn cũng xuất hiện, Lôi Đình tướng quân đạp mạnh xuống một cái rồi bay lên.
Ở phía xa xa, Chung Sơn đang bay về phía Khai Dương Tông.
Bỗng nhiê hắn phát hiện ra có một chấm đen bay về phía mình.
Thiên Linh Nhi ư? Thiên Linh Nhi, nàng đã đạt tới Kim Đan kỳ rồi sao?
Càng bay gần lại, hắn càng trông thấy nụ cười tươi như hoa trên khuôn mặt của Thiên Linh Nhi. Chứng kiến thấy Chung Sơn, nàng cũng không thể tự kìm chế được, tốc độ của Hồng lăng quăng cũng ngày càng tăng.
- Chung Sơn.
Ở phía xa xa, Thiên Linh Nhi không kìm được kêu lên.
Nghe thấy tiếng gọi của Thiên Linh Nhi, trong lòng của Chung Sơn liền chấn động. Tại sao Thiên Linh Nhi phải tới đây? Chung Sơn suy nghĩ cẩn thận, nhất định là Thiên Linh Nhi đã đợi mình ở bên ngoài rất lâu rồi.
Mỗi ngày đều đợi mình sao? Đều trông mong mình sao? Thiên Linh Nhi thật là người chí tình, mình còn có lý do gì phải cự tuyệt nàng ta?
Chung Sơn tuy chỉ hơn tám mươi tuổi, qua tuế nguyệt ma luyện thì đã trở nên trẻ hơn rất nhiều. Nhưng cũng bởi vậy mà hắn rất hiểu chuyện, hắn biết cần phải trân trọng những bảo vật vô giá.
Người trước mắt chình là thứ hắn cần phải quý trọng.
Chung Sơn suy nghĩ xong hết thảy thì trong lòng liền có một vẻ vui sướng, hắn mang theo một tâm tình kích động, bay về phía Thiên Linh Nhi.
Thiên Linh Nhi cũng đạp Hồng lăng bay về phía Chung Sơn. Cuối cùng Chung Sơn cũng đã tới, chỉ là khi nhìn thấy Chung Sơn, trong lòng Thiên Linh Nhi cảm thấy thật lâng lâng.
Lúc Chung Sơn và Thiên Linh Nhi cách nhau rất gần thì nụ cười của Thiên Linh Nhi đột nhiên cứng lại, mà mở to mắt trợn trừng về phía Chung Sơn, không phải mà là nhìn về phía sau lưng Chung Sơn/
Một người đang lăng không bay lên, là cường giả Nguyên Anh kỳ sao? Không, là Lôi Đình tướng quân lần trước.
Lôi Đình tướng quân từ dưới sơn cốc bay lên, trong mắt hiện lên một vẻ tà ác.
Lôi điện cầu?
Hắn muốn giết Chung Sơn sao?
Lôi Điện cầu hướng vè phía Chung Sơn mà bắn tới, tựa như trong khoảng khắc có thể giết chết Chung Sơn.
Thấy cảnh tượng như vậy, khuôn mặt Thiên Linh Nhi liền trở nên cứng đờ, trên khuôn mặt hiện lên vẻ sợ hãi cực độ.
- Chung Sơn.
Thiên Linh Nhi một lần nữa gọi to lên, thanh âm có phần run run. Chung Sơn nhìn thấy thần sắc của Thiên Linh Nhi thì biết là có chuyện không ổn xảy ra.
Hắn quay đầu nhìn lại thì thấy Lôi Đình tướng quân đang cầm một quả lôi cầu vô cùng lơn ném về phía hắn với một tốc độ vô cùng nhanh.
Tiên thiên kỳ, cho dù là Tiên thiên kỳ tầng mười thì cũng không thể né tránh được quả lôi cầu này. Trên khuôn mặt của Lôi Đình tướng quân liền hiện ra một nụ cười dữ tợn.
- Chung Sơn.
Nước mắt của Thiên Linh Nhi tự hồ như muốn ứa ra, tôc độ dưới chân lại không ngừng tăng lên.
Chung Sơn chết? Chung Sơn sẽ chết ư? Không, Chung Sơn nhất định không thể chết được.
Trong lòng Thiên Linh Nhi không ngừng hét lên, tốc độ của nàng lại nhanh hơn nữa.
Trong chốc lát nàng đã chạy tới trước mặt Chung Sơn.
Nàng bỗng nhiên ôm lấy Chung Sơn, dùng lưng đỡ lấy lôi cầu sau lưng.
Biến hóa này quá nhanh, Chung Sơn không kịp ẩn núp.
Trong khoảng khắc chỉ mành treo chuông này, Chung Sơn tưởng mình đã chết. Hắn thầm nghĩ trong lòng, chẳng lẽ mình cứ chết không minh bạch như vậy sao?
Cũng trong nháy mắt, Thiên Linh Nhi đã lao tới bên cạnh hắn.
Thiên Linh Nhi ôm lấy cổ của Chung Sơn, che kín lưng của hắn lại. Hai mắt nhìn chằm chằm về phía hắn.
Giờ khắc này, trong mắt Thiên Linh Nhi không hề có một vẻ sợ hãi mà tràn ngập nhu tình.
Nhìn vào đôi mắt của Thiên Linh Nhi, Chung Sơn cảm thấy đầu của mình như muốn nổ tung. Một cảm giác không tình nguyện dâng tràn vào trong óc hắn.
- Không.
Chung Sơn hét lớn lên một tiếng. Trong mắt tràn ngập tơ máu, thần hình khẽ uốn lại, đẩy Thiên Linh Nhi ra.
Nhưng không còn kịp nữa, mọi chuyện diễn ra quá nhanh.
Một tiếng vang thật lớn, Thiên Linh Nhi đã bị đánh xuống phía dưới sơn cốc.
- Phụt.
Một ngụm máu tươi thổ từ miệng Thiên Linh Nhi, phun thằng vào mặt Chung Sơn. Sau đó, Thiên Linh Nhi bị rớt xuống sơn cốc.
Đầu óc của Chung Sơn nổ vang lên, trong mắt hiện lên một vẻ chết lặng, một cảm giác tê tâm phế liệt dâng tràn.
Tại sao, tại sao lại là Thiên Linh Nhi, tại sao?
Giờ khắc này, Chung Sơn không nhịn được nữa, nước mắt tràn ra, ngang dọc khắp khuôn mặt.
Anh hùng không dễ rơi lệ. Chung Sơn chưa đến nỗi thương tâm mà rơi lệ, Chung Sơn rơi lệ vì hận, hận vì người bị thương không phải là mình.
- Linh nhi.
Chung Sơn kêu lên hai tiếng, thân hình lao về phía sơn cốc xa xa.
Ôm lấy Thiên Linh Nhi trong lòng, Chung Sơn tựa như là một quả đạn pháo lao tới, Tuy nhiên, Thiên Linh Nhi lúc này ở trong lồng ngực hắn chỉ còn hấp hối.
Lôi Đình tướng quân thấy Chung Sơn không có chuyện gì thì lại cầm lật tay lấy ra một quả cầu nữa, định một lần nữa đánh xuống phía dưới.
- Đồ hỗn trướng.
Ở trên không trung đột nhiên truyền đến một tiếng lang, sau đó, trong mắt Lôi Đình liền hiện lên một vẻ kinh hãi, ở trên không trung xuất hiện một cái thủ chưởng vô cùng lớn.
Bàn tay to tường này dài đến hơn mười trượng, hướng về phía Lôi Đình tướng quân mà đánh tới.
Khuôn mặt của Lôi Đình tướng quân liền trở nên biến đổi.
Bình luận facebook