Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 186
- Sơ Bát Ma La…………………………….
Trên cao bỗng nhiên truyền đến một tiếng nói, tất cả mọi người trên đỉnh ngọn núi lúc này đang có một hòa thượng đầu bóng loáng đứng ở đó, y phục của hòa thượng xộc xệch, thần tình vô cùng khiêu khích.
Có rất nhiều vũ khí đang chĩa vào nhưng người hòa thượng không để ý mà vẻ mặt đang khiêu khích nhìn về phía hai hắc y nhân dưới sơn cốc.
- Hô,hô…………………
Hắc y thiếu niên dẫn theo Sơ Bát nhanh chóng nhảy lên một ngọn núi khác.
Sơ Bát Ma La đứng phía sau thiếu niên, hiển nhiên là thuộc hạ của hắn rồi.
- Hô…………………..
Xa xa một đạo tàn ảnh bay tới kèm theo một tiếng quát.
Tàn ảnh đứng trên một ngọn núi khác. Nam tử này một thân quân phục, chính người là cách đây không lâu đã vây công Ngọc Hành Tông, thống soái quân đoàn.
- Bái kiến tướng quân.
Chúng binh sẽ lập tức khom người nói.
Thống soái tướng quân khoát tay, chúng binh sĩ đều thối lui. Thống soái quân đoàn quay sang nhìn người ở hai ngọn núi bên kia rồi híp mắt lại, khom người nói:
- Chư vị xin cứ tự nhiên, hi vọng đừng phá hỏng kế hoạch của bệ hạ.
NGười trên hai ngọn núi kia nhìn thống soái quân đoàn một chút rồi mỉm cười nhìn sang hướng khác, hiển nhiên là không để ý tới hắn nữa.
Thống soái quân đoàn thấy ba người đều không để ý đến mình, cau mày lại, trong mắt hiện lên vẻ bất nhẫn nhưng không phát tác ra mà quay đầu sang hướng khác.
Chung Sơn và đám người Thiên U công chúa đứng ở phía xa xa thấy được cảnh tượng này. Chung Sơn lúc này cũng nheo mắt lại nhìn, rốt cuộc người trên hai ngọn núi kia là ai? Tiếng quát vẫn từ phía đó truyền tới tai mình thế nhưng gần như chỉ nghe được tiếng quát, còn thanh âm thì không nghe thấy gì.
Sơ Bát đứng phía sau thiếu niên nhìn chằm chằm vào đại hòa thượng.
- Tuệ Quang La Hán.
Sơ Bát nhàn nhạt nói. Thế nhưng cũng đủ để báo cho người trước mặt hắn biết người đối diện chính là Tuệ Quang La Hán. Tuệ Quang La Hán nghe thấy vậy liền chuyển ánh mắt sang thiếu niên trước mặt Sơ Bát.
- Ma chủng thiếu niên? Sơ Bát Ma La, không ngờ bây giờ ngươi cũng trở thành nô bộc của một tên ma chủng thiếu niên.
Tuệ Quang La Hán mỉm cười nói, giọng nói không có chút khách khí nào.
- A, bảo vệ công tử là vinh hạnh của Sơ Bát, không giống như ngươi phải bảo vệ chuyển thế linh đồng, ngươi không phải là nô bộc sao?
Sơ Bát lạnh lùng nói.
- Tuệ Quang La Hán không cần bảo vệ chuyển thế linh đồng, hắn đi theo Đại Uy Thiên Long Bồ Tát. Chỉ là không biết vì sao Tuệ Quang La Hán lại xuất hiện ở đây?
Thiếu niên đột nhiên hỏi.
- Ngươi là ai?
Tuệ Quang La Hán nhìn hướng về thiếu niên hỏi.
Thiếu niên kia cười nói:
- Không phải là ngươi biết về ma chủng thiếu niên sao?
- Thủy Kính, bọn họ là ai vậy?
Cổ Lâm nhíu mày hỏi.
Nghe Cổ Lâm hỏi câu này Chung Sơn cũng cố gắng lắng nghe.
- Đó là Cực Lạc Niết Bàn Tuệ Quang La Hán, hắn vẫn đi theo Đại Uy Thiên Long Bồ Tát, chẳng hiểu tại sao lại ở đây.
Thủy Kính tiên sinh nói.
- Thánh địa Cực Lạc Niết Bàn?
Cổ Lâm kinh ngạc nói.
- Không sai, còn hắc y nhân lớn tuổi kia đã từng thấy bức họa của hắn trong tư liệu ở thiên triều, hắn gọi là Sơ Bát Ma La, người của Âm U Thiên.
Thủy Kính tiên sinh nói.
- Thánh địa Âm U Thiên?
Cổ Lâm kinh ngạc nói.
- Ừ.
Thủy Kính tiên sinh gật đầu.
- Thánh địa là như thế nào?
Chung Sơn bỗng nhiên mở miệng hỏi.
Nghe Chung Sơn hỏi vậy tất cả mọi người đều hơi thất vọng. Cổ Lâm nhìn về phía Chung Sơn, thấy Chung Sơn ngày càng ngu ngốc, ngay cả thánh đại mà cũng không biết.
Chung Sơn tự nhiên không biết, không biết là không biết, đâu cần phải giả bộ.
Thiên U công chúa nhìn Chung Sơn nói:
- Tu công danh thì cao nhất thì là tam đại thiên triều, còn tu âm công thì cao nhất là tông môn, không chỉ đơn giản là tông môn mà là tứ đại thánh địa. Cực Lạc Niết Bàn và Âm U Thiên là hai trong bốn thánh địa đó. Ở đó cường giả vô số, tuy rằng nhiều không bằng thiên triều nhưng lại mạnh.
- Bọn họ không tranh đoạt thiên hạ sao?
Chung Sơn hỏi.
- Ta nói rồi, cách tu luyện khác nhau. Bọn họ tu hành không ở thiên hạ thì đâu cần phải tranh giành.
Thiên U công chúa trịnh trọng nói.
- Ừ.
Chung Sơn gật đầu.
Tu công danh, tam đại thiên triều!
Tu âm công, tứ đại thánh địa!
Vậy tu phong thủy thì sao? Tu phong thủy ở Thần Châu đại địa có rất ít người. Trên Thiên Đình Chú có ghi thánh địa và thiên triều có quan hệ với nhau, trên Tây Du cũng ghi Đại Lôi Âm Tự và thiên đình có quan hệ với nhau. Nếu xét về phương diện lực lượng thì thiên triều cũng không kém thánh địa, thậm chí…………..
- Thủy Kính tiên sinh, ngươi nói xem vì sao bọn họ ở đây?
Thiên U công chúa hỏi.
- Tuệ Quang La Hán đi theo Đại Uy Thiên Long Bồ Tát, Đại Uy Thiên Long Bồ Tát lại không tới, hắn chỉ đi một mình. Hơn nữa vừa nhìn thấy Sơ Bát hắn đã bất ngờ kêu lên, như vậy hắn tới đây không phải vì có mục đích quan trọng nào mà rất có khả năng là chỉ đi ngang qua đây thôi.
Thủy Kính tiên sinh phân tích nói.
- Không sai, khuếch trương như vậy chỉ có thể là đi ngang qua, hoặc có thể một tông môn nào đó của Cực Lạc Niết Bàn ở gần đây có việc nên Tuệ Quang La Hán mới đến.
Thiên U công chúa nói.
- Sơ Bát Ma La và Tuệ Quang La Hán là hai tuyệt thế cường giả, hoàng đế Đại Nghiệp phải đâu đầu rồi.
Thủy Kính tiên sinh cười nói.
- Như vậy không phải rất tốt sao?
Thiên U công chúa cười nói.
- Đúng vậy, càng nhiều người thì càng tốt.
Thủy Kính tiên sinh gật đầu nói. Hiển nhiên là càng nhiều ngươi càng có thể thừa nước đục thả câu. Phải biết rằng Đại Nghiệp hoàng triều có thể khuynh đảo cả triều chính, đám người của Thiên U công chúa mà muốn nhổ răng cọp thì cũng không phải chuyện dễ dàng gì.
Bỗng nhiên người ở phía xa xa nở nụ cười, Thủy Kính tiên sinh và Thiên U công chúa đều co rút lại.
- Bị phát hiện sao?
Thiên U công chúa kinh ngạc nói.
Đúng lúc này, Chung Sơn thấy từ trên cao bỗng nhiên bay đến hàng trăm chấm đen.
Hàng trăm chấm đen đó chia ra bốn phía như những hạt mưa rơi xuống. Trong đó có một chấm đen lao về phía Chung Sơn.
Tốc độ quá nhanh, thoáng chốc đã tới gần.
Một ngọn núi, một ngọn núi rất lớn lao về phía Chung Sơn, rất nhanh đè ép Chung Sơn xuống, trên ngọn núi bỗng nhiên phát ra những ánh sáng long lanh dường như chứa đựng rất nhiều uy lực.
- A…………………….
A Đại và A Nhị đồng thanh rống to lên một tiếng, hai người vội vàng ôm quyền rồi nhảy về phía Chung Sơn, song quyền hung hăng đỡ về phía ngọn núi.
Ầm……………….
Từ quyền chạm vào ngọn núi vừa bay tới nhất thời phát sinh một tiếng nổ, chỗ tiếp xúc với nhau kim quan bắn ra bốn phía. Thế nhưng lực đạo của ngọn núi quá mạnh mẽ, không, không chỉ có trọng lượng của ngọn núi mà tựa như có một cường giả đứng trên ngọn núi dụng lực ép xuống.
Chung Sơn cảm thấy có một luồng lực đao rất lớn áp bức lên người mình, luồng lực này quá mạnh mẽ, mang theo khí thế giống như Thiên Uy khiến cho Chung Sơn phải khuỵu hai chân xuống.
Chung Sơn bị ép đến nỗi phải quỳ xuống, hàm răng cắn chặt, gân xanh gân đỏ trên trán nổi lên hết.
Quá mạnh mẽ! A Đại, A Nhị đã đạt đến tu vi Nguyên Anh kỳ đỉnh phong cũng không chống lại được, bị sức mạnh bên trên đè xuống giống như nghiền nát cả hai người.
Đúng lúc này, Thủy Kính tiên sinh nhíu mày, đầu chiếc quạt lông quay về phía trên khẽ lay động.
Chung Sơn thấy từ chiếc quạt bỗng nhiên bắn ra từng đạo lam quang, những đạo lam quanh này giống như trường tiên bắn thẳng vào ngọn núi.
A Đại và A Nhị phía dưới dường như chiếm được ưu thế, ngọn núi bị đẩy bay về một sơn cốc cách đó không xa.
Ầm ầm…………….
Ngọn núi nhất thời vỡ vụn ra, không, Chung Sơn liếc mắt nhìn lại thì không phải là ngọn núi bị A Đại và A Nhị đánh vỡ vụn mà do Thủy Kính tiên sinh, một đám trường tiên màu lam xẹt qua kỳ thực đã tách ngọn núi ra làm đôi tiện đà đẩy luôn nó về sơn cốc.
A Đại, A Nhị đều là Nguyên Anh kỳ đỉnh phong, hai người hợp lực lại mà vẫn không thể ngăn cản được ngọn núi. Thế mà Thủy Kính tiên sinh mang dáng vấp của một thư sinh sử dụng chiếc quạt lông mà có thể cắt đôi ngọn núi.
Đồng thời trong lúc đó, Chung Sơn thấy phía xa xa, Tuệ Quang La Hán và Sơ Bát Ma La đang đứng ở hai ngọn núi, hai người đều hời hợt chém ra một chưởng.
Bốp. Bốp.
Hai ngọn núi đều bị đánh bay ra ngoài.
La Hán? Ma La? Đây chính là La Hán Chi Thành và Ma La Lực sao?
Chỉ có hai ngọn nùi này mà có thể ngăn cản hàng trăm ngọn núi lao tới trước mặt Tuệ Quang La Hán và Sơ Bát Ma La.
- Đã lâu không thấy Thủy Kính tiên sinh xuất thủ, tiên sinh quả là vẫn mạnh như trước.
Thiên U công chúa cảm thán nói.
- Công chúa quá khen rôi.
Thủy Kính lắc đầu khiêm tốn nói.
- A, quá mạnh, vừa rồi xảy ra chuyện gì vậy?
Cổ Lâm vẻ mặt kinh hãi nói.
- Hẳn là do Đại Nghiệp hoàng đếm hắn vừa mới xuất thủ.
Thiên U công chúa nheo mắt lại, trong mắt lộ ra một tia ngưng trọng.
Trên cao bỗng nhiên truyền đến một tiếng nói, tất cả mọi người trên đỉnh ngọn núi lúc này đang có một hòa thượng đầu bóng loáng đứng ở đó, y phục của hòa thượng xộc xệch, thần tình vô cùng khiêu khích.
Có rất nhiều vũ khí đang chĩa vào nhưng người hòa thượng không để ý mà vẻ mặt đang khiêu khích nhìn về phía hai hắc y nhân dưới sơn cốc.
- Hô,hô…………………
Hắc y thiếu niên dẫn theo Sơ Bát nhanh chóng nhảy lên một ngọn núi khác.
Sơ Bát Ma La đứng phía sau thiếu niên, hiển nhiên là thuộc hạ của hắn rồi.
- Hô…………………..
Xa xa một đạo tàn ảnh bay tới kèm theo một tiếng quát.
Tàn ảnh đứng trên một ngọn núi khác. Nam tử này một thân quân phục, chính người là cách đây không lâu đã vây công Ngọc Hành Tông, thống soái quân đoàn.
- Bái kiến tướng quân.
Chúng binh sẽ lập tức khom người nói.
Thống soái tướng quân khoát tay, chúng binh sĩ đều thối lui. Thống soái quân đoàn quay sang nhìn người ở hai ngọn núi bên kia rồi híp mắt lại, khom người nói:
- Chư vị xin cứ tự nhiên, hi vọng đừng phá hỏng kế hoạch của bệ hạ.
NGười trên hai ngọn núi kia nhìn thống soái quân đoàn một chút rồi mỉm cười nhìn sang hướng khác, hiển nhiên là không để ý tới hắn nữa.
Thống soái quân đoàn thấy ba người đều không để ý đến mình, cau mày lại, trong mắt hiện lên vẻ bất nhẫn nhưng không phát tác ra mà quay đầu sang hướng khác.
Chung Sơn và đám người Thiên U công chúa đứng ở phía xa xa thấy được cảnh tượng này. Chung Sơn lúc này cũng nheo mắt lại nhìn, rốt cuộc người trên hai ngọn núi kia là ai? Tiếng quát vẫn từ phía đó truyền tới tai mình thế nhưng gần như chỉ nghe được tiếng quát, còn thanh âm thì không nghe thấy gì.
Sơ Bát đứng phía sau thiếu niên nhìn chằm chằm vào đại hòa thượng.
- Tuệ Quang La Hán.
Sơ Bát nhàn nhạt nói. Thế nhưng cũng đủ để báo cho người trước mặt hắn biết người đối diện chính là Tuệ Quang La Hán. Tuệ Quang La Hán nghe thấy vậy liền chuyển ánh mắt sang thiếu niên trước mặt Sơ Bát.
- Ma chủng thiếu niên? Sơ Bát Ma La, không ngờ bây giờ ngươi cũng trở thành nô bộc của một tên ma chủng thiếu niên.
Tuệ Quang La Hán mỉm cười nói, giọng nói không có chút khách khí nào.
- A, bảo vệ công tử là vinh hạnh của Sơ Bát, không giống như ngươi phải bảo vệ chuyển thế linh đồng, ngươi không phải là nô bộc sao?
Sơ Bát lạnh lùng nói.
- Tuệ Quang La Hán không cần bảo vệ chuyển thế linh đồng, hắn đi theo Đại Uy Thiên Long Bồ Tát. Chỉ là không biết vì sao Tuệ Quang La Hán lại xuất hiện ở đây?
Thiếu niên đột nhiên hỏi.
- Ngươi là ai?
Tuệ Quang La Hán nhìn hướng về thiếu niên hỏi.
Thiếu niên kia cười nói:
- Không phải là ngươi biết về ma chủng thiếu niên sao?
- Thủy Kính, bọn họ là ai vậy?
Cổ Lâm nhíu mày hỏi.
Nghe Cổ Lâm hỏi câu này Chung Sơn cũng cố gắng lắng nghe.
- Đó là Cực Lạc Niết Bàn Tuệ Quang La Hán, hắn vẫn đi theo Đại Uy Thiên Long Bồ Tát, chẳng hiểu tại sao lại ở đây.
Thủy Kính tiên sinh nói.
- Thánh địa Cực Lạc Niết Bàn?
Cổ Lâm kinh ngạc nói.
- Không sai, còn hắc y nhân lớn tuổi kia đã từng thấy bức họa của hắn trong tư liệu ở thiên triều, hắn gọi là Sơ Bát Ma La, người của Âm U Thiên.
Thủy Kính tiên sinh nói.
- Thánh địa Âm U Thiên?
Cổ Lâm kinh ngạc nói.
- Ừ.
Thủy Kính tiên sinh gật đầu.
- Thánh địa là như thế nào?
Chung Sơn bỗng nhiên mở miệng hỏi.
Nghe Chung Sơn hỏi vậy tất cả mọi người đều hơi thất vọng. Cổ Lâm nhìn về phía Chung Sơn, thấy Chung Sơn ngày càng ngu ngốc, ngay cả thánh đại mà cũng không biết.
Chung Sơn tự nhiên không biết, không biết là không biết, đâu cần phải giả bộ.
Thiên U công chúa nhìn Chung Sơn nói:
- Tu công danh thì cao nhất thì là tam đại thiên triều, còn tu âm công thì cao nhất là tông môn, không chỉ đơn giản là tông môn mà là tứ đại thánh địa. Cực Lạc Niết Bàn và Âm U Thiên là hai trong bốn thánh địa đó. Ở đó cường giả vô số, tuy rằng nhiều không bằng thiên triều nhưng lại mạnh.
- Bọn họ không tranh đoạt thiên hạ sao?
Chung Sơn hỏi.
- Ta nói rồi, cách tu luyện khác nhau. Bọn họ tu hành không ở thiên hạ thì đâu cần phải tranh giành.
Thiên U công chúa trịnh trọng nói.
- Ừ.
Chung Sơn gật đầu.
Tu công danh, tam đại thiên triều!
Tu âm công, tứ đại thánh địa!
Vậy tu phong thủy thì sao? Tu phong thủy ở Thần Châu đại địa có rất ít người. Trên Thiên Đình Chú có ghi thánh địa và thiên triều có quan hệ với nhau, trên Tây Du cũng ghi Đại Lôi Âm Tự và thiên đình có quan hệ với nhau. Nếu xét về phương diện lực lượng thì thiên triều cũng không kém thánh địa, thậm chí…………..
- Thủy Kính tiên sinh, ngươi nói xem vì sao bọn họ ở đây?
Thiên U công chúa hỏi.
- Tuệ Quang La Hán đi theo Đại Uy Thiên Long Bồ Tát, Đại Uy Thiên Long Bồ Tát lại không tới, hắn chỉ đi một mình. Hơn nữa vừa nhìn thấy Sơ Bát hắn đã bất ngờ kêu lên, như vậy hắn tới đây không phải vì có mục đích quan trọng nào mà rất có khả năng là chỉ đi ngang qua đây thôi.
Thủy Kính tiên sinh phân tích nói.
- Không sai, khuếch trương như vậy chỉ có thể là đi ngang qua, hoặc có thể một tông môn nào đó của Cực Lạc Niết Bàn ở gần đây có việc nên Tuệ Quang La Hán mới đến.
Thiên U công chúa nói.
- Sơ Bát Ma La và Tuệ Quang La Hán là hai tuyệt thế cường giả, hoàng đế Đại Nghiệp phải đâu đầu rồi.
Thủy Kính tiên sinh cười nói.
- Như vậy không phải rất tốt sao?
Thiên U công chúa cười nói.
- Đúng vậy, càng nhiều người thì càng tốt.
Thủy Kính tiên sinh gật đầu nói. Hiển nhiên là càng nhiều ngươi càng có thể thừa nước đục thả câu. Phải biết rằng Đại Nghiệp hoàng triều có thể khuynh đảo cả triều chính, đám người của Thiên U công chúa mà muốn nhổ răng cọp thì cũng không phải chuyện dễ dàng gì.
Bỗng nhiên người ở phía xa xa nở nụ cười, Thủy Kính tiên sinh và Thiên U công chúa đều co rút lại.
- Bị phát hiện sao?
Thiên U công chúa kinh ngạc nói.
Đúng lúc này, Chung Sơn thấy từ trên cao bỗng nhiên bay đến hàng trăm chấm đen.
Hàng trăm chấm đen đó chia ra bốn phía như những hạt mưa rơi xuống. Trong đó có một chấm đen lao về phía Chung Sơn.
Tốc độ quá nhanh, thoáng chốc đã tới gần.
Một ngọn núi, một ngọn núi rất lớn lao về phía Chung Sơn, rất nhanh đè ép Chung Sơn xuống, trên ngọn núi bỗng nhiên phát ra những ánh sáng long lanh dường như chứa đựng rất nhiều uy lực.
- A…………………….
A Đại và A Nhị đồng thanh rống to lên một tiếng, hai người vội vàng ôm quyền rồi nhảy về phía Chung Sơn, song quyền hung hăng đỡ về phía ngọn núi.
Ầm……………….
Từ quyền chạm vào ngọn núi vừa bay tới nhất thời phát sinh một tiếng nổ, chỗ tiếp xúc với nhau kim quan bắn ra bốn phía. Thế nhưng lực đạo của ngọn núi quá mạnh mẽ, không, không chỉ có trọng lượng của ngọn núi mà tựa như có một cường giả đứng trên ngọn núi dụng lực ép xuống.
Chung Sơn cảm thấy có một luồng lực đao rất lớn áp bức lên người mình, luồng lực này quá mạnh mẽ, mang theo khí thế giống như Thiên Uy khiến cho Chung Sơn phải khuỵu hai chân xuống.
Chung Sơn bị ép đến nỗi phải quỳ xuống, hàm răng cắn chặt, gân xanh gân đỏ trên trán nổi lên hết.
Quá mạnh mẽ! A Đại, A Nhị đã đạt đến tu vi Nguyên Anh kỳ đỉnh phong cũng không chống lại được, bị sức mạnh bên trên đè xuống giống như nghiền nát cả hai người.
Đúng lúc này, Thủy Kính tiên sinh nhíu mày, đầu chiếc quạt lông quay về phía trên khẽ lay động.
Chung Sơn thấy từ chiếc quạt bỗng nhiên bắn ra từng đạo lam quang, những đạo lam quanh này giống như trường tiên bắn thẳng vào ngọn núi.
A Đại và A Nhị phía dưới dường như chiếm được ưu thế, ngọn núi bị đẩy bay về một sơn cốc cách đó không xa.
Ầm ầm…………….
Ngọn núi nhất thời vỡ vụn ra, không, Chung Sơn liếc mắt nhìn lại thì không phải là ngọn núi bị A Đại và A Nhị đánh vỡ vụn mà do Thủy Kính tiên sinh, một đám trường tiên màu lam xẹt qua kỳ thực đã tách ngọn núi ra làm đôi tiện đà đẩy luôn nó về sơn cốc.
A Đại, A Nhị đều là Nguyên Anh kỳ đỉnh phong, hai người hợp lực lại mà vẫn không thể ngăn cản được ngọn núi. Thế mà Thủy Kính tiên sinh mang dáng vấp của một thư sinh sử dụng chiếc quạt lông mà có thể cắt đôi ngọn núi.
Đồng thời trong lúc đó, Chung Sơn thấy phía xa xa, Tuệ Quang La Hán và Sơ Bát Ma La đang đứng ở hai ngọn núi, hai người đều hời hợt chém ra một chưởng.
Bốp. Bốp.
Hai ngọn núi đều bị đánh bay ra ngoài.
La Hán? Ma La? Đây chính là La Hán Chi Thành và Ma La Lực sao?
Chỉ có hai ngọn nùi này mà có thể ngăn cản hàng trăm ngọn núi lao tới trước mặt Tuệ Quang La Hán và Sơ Bát Ma La.
- Đã lâu không thấy Thủy Kính tiên sinh xuất thủ, tiên sinh quả là vẫn mạnh như trước.
Thiên U công chúa cảm thán nói.
- Công chúa quá khen rôi.
Thủy Kính lắc đầu khiêm tốn nói.
- A, quá mạnh, vừa rồi xảy ra chuyện gì vậy?
Cổ Lâm vẻ mặt kinh hãi nói.
- Hẳn là do Đại Nghiệp hoàng đếm hắn vừa mới xuất thủ.
Thiên U công chúa nheo mắt lại, trong mắt lộ ra một tia ngưng trọng.
Bình luận facebook