Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 90
Tuyên thành Chung phủ.
Chung Sơn mở cửa phòng ra, có một thanh âm vang lên.
Bởi vì Chung Sơn đã nghe thấy chuyện ầm ĩ ở ngoài sân.
Tại sao lại có nhiều người như vậy?
Chung Sơn từ từ đi tới trước tiểu viện.
Hắn nhẹ nhàng mở cổng sân ra.
- Cô gia gia, người cuối cùng cũng đã xuất quan.
Ở ngoài viện đột nhiên truyền tới một thanh âm kích động.
Chung Sơn nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của Anh Lan thì khẽ cười một tiếng. Đồng thời, Chung Sơn cũng nhìn hai người sau lưng Anh Lan.
Chung Chính, còn có Chung Thiên hay sao? Chung Thiên trở về từ lúc nào vậy?
- Nghĩa phụ.
Chung Thiên cũng đồng thời kêu lên, trên khuôn mặt hiện lên một vẻ lo lắng hơn là kích động.
Vẻ nghi hoặc trong mắt của Chung Sơn liền chuyển thành ngưng trọng, xem ra đã có chuyện lớn không may xảy ra.
- Đi, chúng ta mau đi vào Ỷ Lan sảnh.
- Dạ.
Mọi người đều đáp.
Một canh giờ sau, ở Ỷ Lan sảnh.
Chung Sơn ngồi ở phía trên bên trái mà Chung Thiên và Chung Chính thì ngồi ở phía dưới, tất cả mọi người đều đưa mắt nhìn về phía Chung Sơn.
Chung Sơn nhắm mắt, ngón tay khẽ gõ gõ lên trên bàn. Vừa rồi nghe mọi người báo cáo, Chung Sơn trong lòng vô cùng cảm thán, chúng nghĩa tử rõ ràng đã vứt bỏ Chung phủ mà đi. Thật là khiếp đảm và nhu nhược, mặc dù có đa số người bị xúi giục tâm hồn mềm yếu đã bị Chung Kim làm cho kích động. Có lẽ giờ phút này, bọn họ rất hối hận.
Bước ra khỏi Chung phủ thì quan hệ phụ tử cũng đã bị cắt đứt.
Chỉ là trong lòng Chung Sơn cảm thấy hơi cảm thương.
- Cô gia gia, ở bốn phía cửa thành, con đã hạ lệnh canh phòng nghiêm ngặt, một số người bỏ đi đã khiến cho một số ít dân chúng cũng rời đi, chỉ sợ thời gian kéo dài sẽ khiến cho dân tâm bị loạn lạc, khiến cho chúng tướng sĩ bị khủng hoảng, cho nên bất luận là kẻ nào con cũng không cho đi ra khỏi thành.
Anh Lan nhìn Chung Sơn nói.
Chung Sơn mở to mắt ra nhìn Anh Lan, cười nói:
- Con làm đúng lắm.
- Nhưng mà ở trong thành dân chúng một số người đã đi mất rồi, bốn ngày trước, khi đóng cửa thành, lương thực không có cách nào đưa vào thành, lương thực không đủ, những người xúi giục xảy ra khắp nơi, bạo loạn nổi lên bốn phía. Tuyên thành gần trăm vạn người, tám nghìn binh sĩ thủ thành, hoàn toàn không thể đảm bảo trị an được.
Anh Lan lắc đầu nói.
- Không phải là dân chúng không lao ra ngoài sao?
Chung Sơn thần định khí nhàn nói.
- Không có, trong thành đều có rất nhiều thương nhân tổ chức phân chia lương thực, trấn an đại bộ phận dân chúng, chỉ là bọ họ mang theo rất nhiều thương nhân. Đối với những người này, chúng ta cũng không tiện ra tay, dù sao bọn họ cũng không làm điều xằng bậy, còn giúp chúng ta trấn an dân chúng, chỉ là bọn họ đang ở bên ngoài kêu gào mà thôi.
Anh Lan nhíu mày nói.
- Bọn họ kêu gào chuyện gì?
Chung Sơn nhìn Anh Lan nói.
- Bọn họ muốn gặp người.
Anh Lan nói.
Chung Thiên và Chung Chính lúc này đều im lặng.
Bọn họ muốn gặp Chung Sơn ư?
- Muốn gặp ta ư? Vậy thì ta mau đi ra, Anh Lan ngươi mau dẫn đường.
Chung Sơn trịnh trọng nói.
- Dạ.
Anh Lan liền gật gật đầu.
Sau đó bốn người liền đi ra khỏi Chung phủ.
Đi tới cửa, quả nhiên đã có người bốn phía vây quanh một thương nhân quần áo hoa lệ.
- Chung lão gia tử ra rồi, đó chính là Chung lão gia tử.
Không biết là ai hô lên đầu tiên.
Chung Sơn liền lộ ra một nụ cười hiển nhiên hắn có nhận thức những người này.
Quả nhiên mấy người kia ban đầu còn ồn ào nói chuyện bây giờ đã chuyển sang chăm chú nhìn Chung Sơn.
Chung Sơn, Chung Sơn bây giờ đã trẻ lại hơn so với trước, chỉ còn lại dáng vẻ ba mươi mấy tuổi. Trong óc mọi người liền lóe ra ý nghĩ này, Tiên Thiên, Tiên Thiên có thể cải lão hoàn đồng sao?
Một lão già nhận ra Chung Sơn, bởi vì y đã gặp Chung Sơn lúc hắn còn trẻ, tuy đã mười năm trôi qua nhưng Chung Sơn vẫn rất tráng kiện.
- Bát đại đương gia, nhiều năm không gặp, không biết có khỏe không?
Chung Sơn trầm ổn nói.
- Gia gia, người đó chính là Chung lão gia tử ư?
Một người trẻ tuổi ở sau lưng lão giả cất tiếng nói.
- Đúng thế.
Lão già lập tức nói với người trẻ tuổi đằng sau, ông mở trừng hai mắt, dọa người trẻ tuổi.
- Bái kiến Chung tiên sinh.
Tám lão giả liền cung kính nói.
- Bái kiến Chung lão gai tử.
Một thương nhân khác cũng cung kính nói.
Chung Thiên, Chung Chính, ở đằng sau Anh Lan cũng từ từ đi tới gần Chung Sơn.
Chung Sơn nhì mọi người, ôm quyền nói:
- Đa tạ chư vị mấy ngày nay đã quan tâm, Tuyên Thành thiếu lương, thiếu củi, các vị tổn hao bao nhiêu lương thực và củi đuốc, Chung phủ sẽ lập tức đền bù.
- Chung tiên sinh quá khách khí rồi.
Tám lão già cung kính nói, những người khác thì cũng không có ai xen vào.
Nhìn mọi người, Chung Sơn cười nói:
- Chỉ là chư vị nguyện ý cùng chung hoạn nạn với ta tại sao vậy?
Lúc này một lão già đột nhiên mở miệng nói:
- Chúng ta chỉ muốn đến xem, trước kia có người đồn rằng Chung tiên sinh có bệnh nặng cho nên lo lắng.
- Đúng vậy, chúng ta chỉ đến thăm Chung lão tiên sinh mà thôi.
Một lão già khác cũng nói.
Chung Sơn cười cười, cũng không vạch trần mà gật đầu nói thẳn:
- Tám mươi vạn đại quân lâm thành do hoàng đế Tô Chính Đức đích thân ngự giá. Thương nhân nhờ đó mà trục lợi, các vị là thương nhân dĩ nhiên là minh bạch điều đó, chỉ là các vị thấy ta quan trọng hơn hay là Đại Côn quốc quan trọng hơn?
Là ta quan trọng, hay Đại Côn quốc quan trọng?
Chung Sơn nói một câu khiến cho bất kỳ ai cũng không ngờ tới. Một thương nhân mà dám đặt trên cả một quốc gia hay sao?
Chung Sơn nói một câu này khiến cho mọi người phải động tâm.
Cái này phải bao hàm bao nhiêu khí phách mới nói ra được như vậy? bây giờ hình tượng của Chung Sơn đã khắc sâu vào nội tâm mọi người.
Là ta quan trọng hay Đại Côn quốc quan trọng?
Đây là Chung Sơn bức mọi người phải tỏ thái độ!
Cả toàn trường đều trở nên im ắng, không ai nói chuyện gì, chúng thương nhân làm chuyện trục lợi chính là đại nghịch bất đạo.
Tất cả mọi người đều nhìn về phía tám lão già.
Lão già tám mươi tuổi này nhìn về phía Chung Sơn, tuy đã trả qua vô vàn sóng gió nhưng đối với cơn sóng gió mà Chung Sơn sắp đối mặt thì nó nhỏ hơn rất nhiều lần.
Chung Sơn kiên nhẫn chờ đợi, cuối cùng mõi người cũng cất tiếng nói:
- Chung tiên sinh, tiểu nhân thừa nhận người, ai cũng không dám xem nhẹ người. Bọn ta cam đoan, nếu như Tuyên thành mà chưa bị phá thì sẽ dốc lực duy trì nó cùng với Tiên sinh, thề có trời cao làm chứng.
Lão giả là người thứ nhất cất tiếng.
- Chúng ta sẽ duy trì vì tiên sinh.
Một lão giả khác lập tức nói.
- Chúng ta sẽ duy trì vì Chung lão gia tử.
Một thương nhân khác cũng cất tiếng nói
Anh Lan vẫn đứng ở sau lưng Chung Sơn xem nãy giờ, nàng nhìn thấy Chung Sơn có uy với đám thương nhân như vậy thì trong lòng thầm cảm thấy kích động. Chỉ nguyên một câu ta quan trọng hay là Đại Côn quốc quan trọng đã thu hút mục quang sùng bái của mọi người. Chuyện hôm nay, nhất định sẽ đi vào trong lịch sử.
Chung Thiên và Chung Chính cũng lộ ra một vẻ kinh động:
- Hảo, đã như vậy thì chư vị mau về phủ đệ, trấn an gia phó, trông chừng dân chúng.
Chung Sơn mở miệng nói.
- Chung tiên sinh, cáo từ.
- Chung lão gia tử cáo từ.
Mọi người mở miệng nói, sau đó chúng thương nhân liền mau chóng rời đi.
Chung Sơn mang theo ba người chúng thương nhân rời đi xa.
- Quản gia.
Chung Sơn nhìn quản gia phía xa xa sau lưng cấ tiếng gọi.
- Lão gia.
Chúng quản gia bước lên cung kính nói.
- Mở cơ quan dưới mặt đát, dùng xe lửa mới xây dựng cho ta, đem những vật tu khẩn cấp mang lên. Phân tuyển dân chúng, đồng thời đề bù tổn thất cho dân chúng.
Chung Sơn nói.
- Dạ.
Quản gia lập tức đáp.
Mà Chung Thiên, Chung Chính lúc này cùng với Anh Lan quay sang hỏi quản gia, bọn họ đều không ngờ Chung Sơn lại có biện pháp bí mật này. Mà quản gia cũng tuân mệnh, hiển nhiên quản gia cũng lừa dối mọi người, nhưng mọi người cũng không trách ông.
- Cô gia gia, gia gia trước kia đã nói, thương nhân có gian thương, có nghĩa thương, những thương nhânDan này thuộc về loại người nòa?
Anh Lan rốt cục không nhịn được nói. s
Thấy vẻ kích động của Anh Lan, Chung Sơn liền cười nói:
- Khả năng danh dự chăng, bọn họ đã đem danh dự đặt lên trên.
- Vây ư?
Anh Lan tròn mắt hỏi.
- Con nhớ kỹ, trục lợi chình là thiên tính của thương nhâ, nghĩa thương rất tí, lần này toàn bộ chúng thương nhân nguyện ý vì ta mà mạo hiểm, không chỉ là vấn đề danh dự mà điều quan trọng nhất chính là vì lợi. Bây giờ thiên hạ loạn lạc, ở Đại Côn quốc, bọn họ có một phần lớn sản nghiệp cổ phần ở đây, nếu như ta chết thì những sản nghiệp này cũng sẽ bị mất hết, bọn họ sẽ bị tổn thất nghiêm trọng.
Chung Sơn trịnh trọng nói.
- Đây là thắt chặt lợi ích lẫn nhau sao?
Anh Lan lập tức nhớ tới câu nói này khi còn bé Chung Sơn đã từng nói với nàng.
Chung Sơn mở cửa phòng ra, có một thanh âm vang lên.
Bởi vì Chung Sơn đã nghe thấy chuyện ầm ĩ ở ngoài sân.
Tại sao lại có nhiều người như vậy?
Chung Sơn từ từ đi tới trước tiểu viện.
Hắn nhẹ nhàng mở cổng sân ra.
- Cô gia gia, người cuối cùng cũng đã xuất quan.
Ở ngoài viện đột nhiên truyền tới một thanh âm kích động.
Chung Sơn nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của Anh Lan thì khẽ cười một tiếng. Đồng thời, Chung Sơn cũng nhìn hai người sau lưng Anh Lan.
Chung Chính, còn có Chung Thiên hay sao? Chung Thiên trở về từ lúc nào vậy?
- Nghĩa phụ.
Chung Thiên cũng đồng thời kêu lên, trên khuôn mặt hiện lên một vẻ lo lắng hơn là kích động.
Vẻ nghi hoặc trong mắt của Chung Sơn liền chuyển thành ngưng trọng, xem ra đã có chuyện lớn không may xảy ra.
- Đi, chúng ta mau đi vào Ỷ Lan sảnh.
- Dạ.
Mọi người đều đáp.
Một canh giờ sau, ở Ỷ Lan sảnh.
Chung Sơn ngồi ở phía trên bên trái mà Chung Thiên và Chung Chính thì ngồi ở phía dưới, tất cả mọi người đều đưa mắt nhìn về phía Chung Sơn.
Chung Sơn nhắm mắt, ngón tay khẽ gõ gõ lên trên bàn. Vừa rồi nghe mọi người báo cáo, Chung Sơn trong lòng vô cùng cảm thán, chúng nghĩa tử rõ ràng đã vứt bỏ Chung phủ mà đi. Thật là khiếp đảm và nhu nhược, mặc dù có đa số người bị xúi giục tâm hồn mềm yếu đã bị Chung Kim làm cho kích động. Có lẽ giờ phút này, bọn họ rất hối hận.
Bước ra khỏi Chung phủ thì quan hệ phụ tử cũng đã bị cắt đứt.
Chỉ là trong lòng Chung Sơn cảm thấy hơi cảm thương.
- Cô gia gia, ở bốn phía cửa thành, con đã hạ lệnh canh phòng nghiêm ngặt, một số người bỏ đi đã khiến cho một số ít dân chúng cũng rời đi, chỉ sợ thời gian kéo dài sẽ khiến cho dân tâm bị loạn lạc, khiến cho chúng tướng sĩ bị khủng hoảng, cho nên bất luận là kẻ nào con cũng không cho đi ra khỏi thành.
Anh Lan nhìn Chung Sơn nói.
Chung Sơn mở to mắt ra nhìn Anh Lan, cười nói:
- Con làm đúng lắm.
- Nhưng mà ở trong thành dân chúng một số người đã đi mất rồi, bốn ngày trước, khi đóng cửa thành, lương thực không có cách nào đưa vào thành, lương thực không đủ, những người xúi giục xảy ra khắp nơi, bạo loạn nổi lên bốn phía. Tuyên thành gần trăm vạn người, tám nghìn binh sĩ thủ thành, hoàn toàn không thể đảm bảo trị an được.
Anh Lan lắc đầu nói.
- Không phải là dân chúng không lao ra ngoài sao?
Chung Sơn thần định khí nhàn nói.
- Không có, trong thành đều có rất nhiều thương nhân tổ chức phân chia lương thực, trấn an đại bộ phận dân chúng, chỉ là bọ họ mang theo rất nhiều thương nhân. Đối với những người này, chúng ta cũng không tiện ra tay, dù sao bọn họ cũng không làm điều xằng bậy, còn giúp chúng ta trấn an dân chúng, chỉ là bọn họ đang ở bên ngoài kêu gào mà thôi.
Anh Lan nhíu mày nói.
- Bọn họ kêu gào chuyện gì?
Chung Sơn nhìn Anh Lan nói.
- Bọn họ muốn gặp người.
Anh Lan nói.
Chung Thiên và Chung Chính lúc này đều im lặng.
Bọn họ muốn gặp Chung Sơn ư?
- Muốn gặp ta ư? Vậy thì ta mau đi ra, Anh Lan ngươi mau dẫn đường.
Chung Sơn trịnh trọng nói.
- Dạ.
Anh Lan liền gật gật đầu.
Sau đó bốn người liền đi ra khỏi Chung phủ.
Đi tới cửa, quả nhiên đã có người bốn phía vây quanh một thương nhân quần áo hoa lệ.
- Chung lão gia tử ra rồi, đó chính là Chung lão gia tử.
Không biết là ai hô lên đầu tiên.
Chung Sơn liền lộ ra một nụ cười hiển nhiên hắn có nhận thức những người này.
Quả nhiên mấy người kia ban đầu còn ồn ào nói chuyện bây giờ đã chuyển sang chăm chú nhìn Chung Sơn.
Chung Sơn, Chung Sơn bây giờ đã trẻ lại hơn so với trước, chỉ còn lại dáng vẻ ba mươi mấy tuổi. Trong óc mọi người liền lóe ra ý nghĩ này, Tiên Thiên, Tiên Thiên có thể cải lão hoàn đồng sao?
Một lão già nhận ra Chung Sơn, bởi vì y đã gặp Chung Sơn lúc hắn còn trẻ, tuy đã mười năm trôi qua nhưng Chung Sơn vẫn rất tráng kiện.
- Bát đại đương gia, nhiều năm không gặp, không biết có khỏe không?
Chung Sơn trầm ổn nói.
- Gia gia, người đó chính là Chung lão gia tử ư?
Một người trẻ tuổi ở sau lưng lão giả cất tiếng nói.
- Đúng thế.
Lão già lập tức nói với người trẻ tuổi đằng sau, ông mở trừng hai mắt, dọa người trẻ tuổi.
- Bái kiến Chung tiên sinh.
Tám lão giả liền cung kính nói.
- Bái kiến Chung lão gai tử.
Một thương nhân khác cũng cung kính nói.
Chung Thiên, Chung Chính, ở đằng sau Anh Lan cũng từ từ đi tới gần Chung Sơn.
Chung Sơn nhì mọi người, ôm quyền nói:
- Đa tạ chư vị mấy ngày nay đã quan tâm, Tuyên Thành thiếu lương, thiếu củi, các vị tổn hao bao nhiêu lương thực và củi đuốc, Chung phủ sẽ lập tức đền bù.
- Chung tiên sinh quá khách khí rồi.
Tám lão già cung kính nói, những người khác thì cũng không có ai xen vào.
Nhìn mọi người, Chung Sơn cười nói:
- Chỉ là chư vị nguyện ý cùng chung hoạn nạn với ta tại sao vậy?
Lúc này một lão già đột nhiên mở miệng nói:
- Chúng ta chỉ muốn đến xem, trước kia có người đồn rằng Chung tiên sinh có bệnh nặng cho nên lo lắng.
- Đúng vậy, chúng ta chỉ đến thăm Chung lão tiên sinh mà thôi.
Một lão già khác cũng nói.
Chung Sơn cười cười, cũng không vạch trần mà gật đầu nói thẳn:
- Tám mươi vạn đại quân lâm thành do hoàng đế Tô Chính Đức đích thân ngự giá. Thương nhân nhờ đó mà trục lợi, các vị là thương nhân dĩ nhiên là minh bạch điều đó, chỉ là các vị thấy ta quan trọng hơn hay là Đại Côn quốc quan trọng hơn?
Là ta quan trọng, hay Đại Côn quốc quan trọng?
Chung Sơn nói một câu khiến cho bất kỳ ai cũng không ngờ tới. Một thương nhân mà dám đặt trên cả một quốc gia hay sao?
Chung Sơn nói một câu này khiến cho mọi người phải động tâm.
Cái này phải bao hàm bao nhiêu khí phách mới nói ra được như vậy? bây giờ hình tượng của Chung Sơn đã khắc sâu vào nội tâm mọi người.
Là ta quan trọng hay Đại Côn quốc quan trọng?
Đây là Chung Sơn bức mọi người phải tỏ thái độ!
Cả toàn trường đều trở nên im ắng, không ai nói chuyện gì, chúng thương nhân làm chuyện trục lợi chính là đại nghịch bất đạo.
Tất cả mọi người đều nhìn về phía tám lão già.
Lão già tám mươi tuổi này nhìn về phía Chung Sơn, tuy đã trả qua vô vàn sóng gió nhưng đối với cơn sóng gió mà Chung Sơn sắp đối mặt thì nó nhỏ hơn rất nhiều lần.
Chung Sơn kiên nhẫn chờ đợi, cuối cùng mõi người cũng cất tiếng nói:
- Chung tiên sinh, tiểu nhân thừa nhận người, ai cũng không dám xem nhẹ người. Bọn ta cam đoan, nếu như Tuyên thành mà chưa bị phá thì sẽ dốc lực duy trì nó cùng với Tiên sinh, thề có trời cao làm chứng.
Lão giả là người thứ nhất cất tiếng.
- Chúng ta sẽ duy trì vì tiên sinh.
Một lão giả khác lập tức nói.
- Chúng ta sẽ duy trì vì Chung lão gia tử.
Một thương nhân khác cũng cất tiếng nói
Anh Lan vẫn đứng ở sau lưng Chung Sơn xem nãy giờ, nàng nhìn thấy Chung Sơn có uy với đám thương nhân như vậy thì trong lòng thầm cảm thấy kích động. Chỉ nguyên một câu ta quan trọng hay là Đại Côn quốc quan trọng đã thu hút mục quang sùng bái của mọi người. Chuyện hôm nay, nhất định sẽ đi vào trong lịch sử.
Chung Thiên và Chung Chính cũng lộ ra một vẻ kinh động:
- Hảo, đã như vậy thì chư vị mau về phủ đệ, trấn an gia phó, trông chừng dân chúng.
Chung Sơn mở miệng nói.
- Chung tiên sinh, cáo từ.
- Chung lão gia tử cáo từ.
Mọi người mở miệng nói, sau đó chúng thương nhân liền mau chóng rời đi.
Chung Sơn mang theo ba người chúng thương nhân rời đi xa.
- Quản gia.
Chung Sơn nhìn quản gia phía xa xa sau lưng cấ tiếng gọi.
- Lão gia.
Chúng quản gia bước lên cung kính nói.
- Mở cơ quan dưới mặt đát, dùng xe lửa mới xây dựng cho ta, đem những vật tu khẩn cấp mang lên. Phân tuyển dân chúng, đồng thời đề bù tổn thất cho dân chúng.
Chung Sơn nói.
- Dạ.
Quản gia lập tức đáp.
Mà Chung Thiên, Chung Chính lúc này cùng với Anh Lan quay sang hỏi quản gia, bọn họ đều không ngờ Chung Sơn lại có biện pháp bí mật này. Mà quản gia cũng tuân mệnh, hiển nhiên quản gia cũng lừa dối mọi người, nhưng mọi người cũng không trách ông.
- Cô gia gia, gia gia trước kia đã nói, thương nhân có gian thương, có nghĩa thương, những thương nhânDan này thuộc về loại người nòa?
Anh Lan rốt cục không nhịn được nói. s
Thấy vẻ kích động của Anh Lan, Chung Sơn liền cười nói:
- Khả năng danh dự chăng, bọn họ đã đem danh dự đặt lên trên.
- Vây ư?
Anh Lan tròn mắt hỏi.
- Con nhớ kỹ, trục lợi chình là thiên tính của thương nhâ, nghĩa thương rất tí, lần này toàn bộ chúng thương nhân nguyện ý vì ta mà mạo hiểm, không chỉ là vấn đề danh dự mà điều quan trọng nhất chính là vì lợi. Bây giờ thiên hạ loạn lạc, ở Đại Côn quốc, bọn họ có một phần lớn sản nghiệp cổ phần ở đây, nếu như ta chết thì những sản nghiệp này cũng sẽ bị mất hết, bọn họ sẽ bị tổn thất nghiêm trọng.
Chung Sơn trịnh trọng nói.
- Đây là thắt chặt lợi ích lẫn nhau sao?
Anh Lan lập tức nhớ tới câu nói này khi còn bé Chung Sơn đã từng nói với nàng.
Bình luận facebook