Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 433
Tiêu Thần ở trong Hang Ma Quỷ giết chết Ác Linh khó có thể đếm hết, phỏng đoán ít nhất cũng phải tính bằng vạn. Quanh thân hắn bao phủ một tầng sát khí đen đã gần như thực chất hóa. Người với mắt bình thường khó có thể thấy rõ, nhưng mà chỉ cần là tu giả nhất định có thể phát giác.
Điều này lập tức gây khó khăn cho hắn. Căn bản hắn vô phương tiến vào thành trấn , nếu không chả mấy chốc sẽ bị người khác chú ý tới.
"Ta đói. . ." Kha Kha trông đáng thương như vậy, nó chớp chớp một đôi vô tội to cồ cộ mà nhìn Tiêu Thần, hận không thể lập tức bay vào trong thành, tìm một hàng quán để ăn một bữa cơm đẫy bụng.
Thế nhưng, Tiêu Thần làm sao có thể yên tâm để cho tiểu tử kia đi lại một mình, hắn kiên quyết giữ nó ở bên người.
"Nhịn vài ngày nữa, chờ ta luyện hóa sạch sẽ sát khí trên người đã."
Vậy mà, việc này lại chính là kéo suốt ba tháng.
Tháng ba mùa xuân, chim lượn cỏ mọc, liễu mềm rung rinh, gió mát lướt qua, hương vị của đất hòa trộn với mùi cỏ thơm ngát làm cho người ta cảm giác thế giới này quả thực là sinh động cùng hài hòa như thế.
Giờ phút này, Tiêu Thần cùng Kha Kha đều cùng hai mắt sáng bừng, không cần lo nghĩ gì nữa. Bọn họ đang mải tìm kiếm những món ngon cho vào bụng. Bỏ qua vườn thông xanh tươi kia, lướt qua vài thiếu nữ thanh xuân trang điểm đẹp đẽ , cứ thế nhìn ngước mắt nhìn chằm chằm mấy con tiên hạc đang múa lượn vòng quanh trên bầu trời.
"Đêm tối cho ta ánh mắt tối đen, ta lại dùng nó để tìm kiếm hạc nướng . . ." Tuyết Bạch Tiểu Thú lẩm nhẩm, kìm lòng không được mà nhỏ nước bọt.
"Phải thận trọng. . ." Tiêu Thần tuy rằng quở trách Kha Kha như vậy, nhưng hai mắt của hắn cũng tỏa ra những sắc xanh lènhư lang sói. Bị kẹt ở trong hang Ma Quỷ của thế giới Tử Vong tới bốn năm, cả ngày đều phải đối chiến với vong linh âm trầm khủng bố, khắp người bị nhuộm đẫm huyết dịch ma quỷ lạnh như băng. Hiện tại thấy cái gì thì hắn đều có cảm giác đó là cao lương mỹ vị.
"Ngươi là ai? !"
Trong vườn cây. Vài thiếu nữ thanh xuân trang điểm đẹp đẽ chất vấn Tiêu Thần. Mấy tên nam nhân đang ngâm thơ vẽ tranh ở trên bãi cỏ cách đó không xa cũng bị kinh động liền đi tới.
Rất hiển nhiên đây là một đám tài tử giai nhân. Thấy Tiêu Thần như một kẻ xa lạ râu ria xồm xoàm xông vào nơi đây liền lập tức vô cùng cảnh giác.
"Bánh mứt táo, bơ trà, bát trân điểm tâm, bánh thạch anh . . ." Tuyết Bạch Tiểu Thú nhìn chăm chú những món trà bánh này trên cỏ mà gần như hóa đá. Một đôi mắt to cồ cộ tràn ngập linh khí hoàn toàn nhìn đăm đăm. Rồi sau đó giống như đứa bé đáng thương mà thì thào: "Của ta. . . Đều là của ta. . ."
Tiểu tử kia bị nhốt mười ba năm tại thế giới Tử Vong. Rốt cục được trở lại thế giới thực tế . Con sâu tham lam trong bụng đã sớm hoàn toàn hồi phục. Hiện tại đúng là dẫu có thấy một cái lông ngỗng đều sẽ ảo tưởng thành món ngỗng nướng thơm ngào ngạt. Càng không nói tới hiện chính mắt đang thấy mấy món điểm tâm tinh xảo.
Tiểu quỷ thật sự bị thói thèm ăn làm hư.
Một đám tài tử giai nhân ỷ vào bên mình người đông thế mạnh, nhất loạt đứng vây quanh. đối mặt với Tiêu Thần có vẻ lỗ mãng thì tự nhiên sắc mặt không tốt.
"Phanh! "
Tiêu Thần trực tiếp lấy một cây đại bổng giải quyết vấn đề, một người tài tử bị nện bể đầu chảy máu, kêu thảm yếu ớt rồi ngã nhào trên mặt đất. Một người thiếu nữ thanh xuân xinh đẹp lại cứ thế mắt trợn trắng rồi hôn mê bất tỉnh.
"Dã man!"
"Mãng phu!"
. . .
Một đám tài tử giai nhân lập tức giải tán, tức thì chạy trốn không thấy bóng dáng đâu nữa.
Một người một thú nghênh ngang đi tới phía trước, bắt đầu thưởng thức điểm tâm. Rời xa thế gian loài nguời mười ba năm, hiện tại bất cứ đồ ăn gì đối với bọn hắn mà nói đều là cực phẩm mỹ vị.
Đến khi tên tài tử bị đập chảy máu đầu tàicùng mĩ nữ bị hù dọa ngất xỉu tỉnh lại thì vừa lúc thấy Tiêu Thần cùng Kha Kha đang nhẫn nại nướng hai con tiên hạc trên đống lửa..
"Đồ tể dã man, các ngươi lại nhẫn tâm nướng A Anh bọn họ. . ." Thiếu nữ thét chói tai.
Tài tử thấy cây đàn cổ trong đống lửa thì, càng là gào thảm: "Cây vĩ cầm gia truyền nhà ta cháy kìa . . ."
Hai người trực tiếp mắt trợn trắng, lại hôn mê bất tỉnh tiếp.
Đến khi Tiêu Thần cùng Kha Kha cảm thấy đã ăn mỹ mãn, sau nghỉ ngơi một lúc lâu trên cỏ thơm mới cùng nhau lười biếng đứng dậy.
"Không thể ăn không các thứ của người ta, để lại cho bọn hắn hai quả tiên quả đi." Tiêu Thần vận động cho giãn gân cốt, giặt giũ tắm táp nước lạnh thoả thuê trong con sông nhỏ ở bên cạnh. Ở trong Thất Nhạc Viên hắn tìm được một bộ trang phục bèn mặc vào.
"Nghệ thuật là vô giá . . ." Tiểu Thú nhỏ giọng bĩu môi, đau lòng lưu lại hai quả tiên quả.
"Còn nói nữa à, cái vĩ cầm bị cháy kia là ngươi đút vào đống lửa đó."
Tiêu Thần cùng Kha Kha rời khỏi Ung Châu, một mạch đi về phía đông. Hai ngày sau đã đi tới Yến Kinh.
Yến Kinh, cố đô phía bắc, đúng là trọng địa từ xưa tới nay. Tường thành cao lớn, mặt thành rộng rãi đủ chỗ để có thể phi ngựa. Bề mặt tường thành dùng đá xanh để xây lên, không chỉ có dày dặn kiên cố, mà lại còn làm cho người ta có cảm giác nín thở. Trên cổng thành có xây thành lâu, lầu quan sát, cổng hầm, nguy nga chọc trời, khí thế to lớn.
Từ thật xa nhìn lại, Yến Đô mây tía ngút trời. Có điều cũng chỉ có những người đã đạt tới loại cảnh giới như Tiêu Thần thì mới có thể thấy rõ mây tía đang hừng hực bốc lên kia.
Hắn nhíu nhíu mày, đến lúc này mới rốt cục sáng tỏ, vì sao trăm tộc lại tranh đoạt danh thành thiên hạ này.
Chỉ lấy Yến Đô mà nói, long khí tím biếc ngút trời, vậy dưới mặt đất tất nhiên có tổ mạch dồi dào, có vô tận linh khí hội tụ thành nguồn gốc linh thiêng của đất. Nếu như là xâm nhập xuống dưới sâu phía dưới Yến Đô để tu luyện, tốc độ tất nhiên sẽ tăng lên mấy lần.
Từ ý nghĩa nào đó mà nói, những tòa danh thành nghìn đời như Yến Đô, Kim Lăng, Lạc Dương, Trường An nếu so sánh với những chốn núi sông danh tiếng như Ngũ nhạc thì càng thích hợp để cường giả tu luyện hơn.
Không chỉ có Tiêu Thần phải thay đổi dung mạo, Kha Kha cũng không tình nguyện phải hóa thân thành một chú mèo con màu đen, như thế mới yên tân tiến vào Yến Đô.
"Ta thật đói nha. . ." Kha Kha xoa xoa cái bụng lép kẹp của mình mà kêu đến đáng thương.
"Yên tâm, đợi lát nữa liền có thể để cho ngươi nhấm nháp tất cả mỹ vị của Yến Đô." Tiêu Thần sau khi thấy nơi này mây tía ngút trời thì tâm tình tốt hơn, liền nói: "Sau khi ngươi chuẩn bị tiểu Thánh Thụ, buổi tối hôm nay có thể trồng cây ..."
"Ta đói. . ."
"Được rồi, sợ ngươi rồi, kỳ thật ta cũng rất muốn."
Tiêu Thần mang theo Kha Kha đi vào Yến Đô, trên đường cái náo nhiệt phồn hoa người đến người đi, tiếng chào hàng rao hàng nối nhau liên tiếp. So với không khí trầm lặng của đại lục Tử Vong thì thật sự là khác nhau một trời một vực.
"Cuộc đời này, chỉ nguyện được đắm chìm ở trong chốn hồng trần cuồn cuộn này . . ." Đã trải qua sự buồn tẻ cùng đơn điệu của Tử Giả Thế Giới, Tiêu Thần đặc biệt quý trọng thế giới tràn ngập sức sống này. Giờ phút này tất cả mọi thứ trong mắt hắn đều là thần tiên tốt đẹp.
Đáng tiếc, cảm giác tốt đẹp vẻn vẹn chỉ duy trì trong chốc lát liền bị một âm thanh thô bạo cắt đứt .
"Tiêu Dao Tiểu Hầu gia xuất hành, người đi đường tránh lui!" Tiêu Thần chỉ mới hơi ngây người được chốc lát thì một đội nhân mã cũng đã xông lại đây. Người hô ngựa hý, người đi đường vội vàng né tránh.
"Cút ngay!" Hơn mười thớt tuấn mã phi nhanh phía trước mở đường, cứ thế xông thẳng đến. Mắt thấy sẽ đạp một bà lão ngã xuống dưới vó ngựa to bằng miệng bát.
Tiêu Thần xông lên trước một bước, đẩy bà lão tránh sang một bên. Hắn không nghĩ mặc dù tránh khỏi tai ương bị ngựa đạp thì roi ngựa đã vụt tới.
"Muốn chết, còn không mau cút đi!" Kị sĩ ngang ngược kiêu ngạo ương ngạnh để lộ ra ánh mắt hung ác, tựa hồ hắn rất bất mãn đối với chuyện Tiêu Thần ra tay làm chuyện nghĩa hiệp.
"Khẩu khí thật lớn, thật sự ngang ngược . . ."
Tiêu Thần cười lạnh, lui ra phía sau một bước, rồi sau đó "Phanh! " một tiếng bắt được roi ngựa. Hắn dùng sức giật mạnh, tên kỵ sĩ kia lập tức cắm đầu rơi xuống đất.
Thú cưỡi của hắn chính là Kỳ Sư Mã nổi danh, bờm ngựa như như bờm hùng sư xoã tung, trông oai phong khác thường. Nó chính là loại thần câu nổi danh thiên lý, khi bắt đầu chạy trông giống như tia chớp, sau nửa canh giờ liền có khả năng chạy được bảy mươi dặm, vì vậy cũng còn có tên là Thất Thập Mã.
Vó ngựa to bằng miệng bát "phịch" một tiếng đạp ở vào trên người kỵ sĩ vừa mới rơi xuống, lập tức khiến cho hắn phát ra một tiếng rên.
"Lớn mật, ngươi muốn chết!" Kỵ sĩ mắt trợn tròn, lập tức nhảy dựng lên, cũng không dưới vó ngựa đạp mà bị bất cứ thương tổn gì, hiển nhiên là tu giả có thực lực không kém.
Hắn vung roi ngựa trong tay lên, vụt về hướng Tiêu Thần. Nếu như người bình thường bị đánh trúng, chỉ sợ cả hàm răng đều phải bay ra ngoài.
"Răng rắc "
Có âm thanh xương gẫy phát ra, bàn tay của kỵ sĩ bị Tiêu Thần nắm chắc ở trong tay. Hắn từ từ xiết lại, mỗi lần xiết liền phát ra tiếng kêu "Răng rắc răng rắc" . Bàn tay kỵ sĩ như là sọi mì liền mềm nhũn đi.
"A. . ." Kỵ sĩ phát ra tiếng gào khóc thảm thiết như quỷ khóc sói gào.
Các Kỳ Sư Mã do kị sĩ khác khống chế bị kinh động làm trên đường lập tức một hồi đại loạn. Hơn mười kỵ sĩ giục ngựa quay đầu lại nhằm về nơi này.
"Cuồng đồ lớn mật, dám hành hung bên đường, bắt lấy hắn!" Một người kỵ sĩ cầm đầu hạ mệnh lệnh, lập tức rút đao ở lưng ra mà bổ về hướng Tiêu Thần.
"Keng "
Tiêu Thần nhẹ nhàng bắn chỉ ra, thanh trường đao kia đang bổ về phía đầu hắn lập tức bị chặt làm hai đoạn, rơi trên mặt đất, phát ra âm thanh giòn tan.
"Cùng tiến lên, bắt lấy hắn!" Rất hiển nhiên đám kỵ sĩ này đã quen ngang ngược kiêu ngạo ương ngạnh, mặc dù nhìn ra Tiêu Thần có thân thủ phi phàm, nhưng mà chúng tịnh không sợ hãi. Bởi vì thế lực phía sau bọn họ quá lớn.
Mười mấy người đều vung đao kiếm lên, bổ về hướng Tiêu Thần.
Nhưng mà hơn mười thanh đao kiếm, tất cả đều vỡ vụn trong phút chốc. Hơn nữa tạo thành này kết quả thế này lại chỉ vẻn vẹn là một ngón tay, tiếp theo một ngón tay liên tục điểm, hơn mười kỵ sĩ toàn bộ ngã ngựa rơi trên mặt đất, xương cánh tay mỗi người đều hoàn toàn nát bấy .
"Người nào dám lớn mật quấy rầy giữa phố, ngăn cản Tiêu Dao Tiểu Hầu gia xuất hành?" Phía trước đại loạn, tự nhiên làm kinh động xe ngựa phía sau.
Tám tên tu giả bay vút lên rồi xông đến.
Bà lão được Tiêu Thần cứu dắt Tiêu Thần ra một góc, lo lắng vô cùng mà bảo: "Người trẻ tuổi chạy mau đi."
"Người cứ đi trước." Tiêu Thần nhìn bà lão lẩn vào trong đám người, rồi sau đó cười lạnh nhìn ba người xông đến. Hắn đã biết là thế lực nào đang làm chủ Yến Đô, vốn là đến để "đập nhà" cùng "phá cửa" , tự nhiên không sợ chuyện ồn ào.
"Người trẻ tuổi thật không biết trời cao đất rộng. Khi ngươi ra ngoài rèn luyện thì trưởng bối nhà ngươi không nói cho ngươi biết Yến Đô là địa phương nào sao?" Một ông lão mở miệng nói lạnh lẽo, nhìn vào Tiêu Thần.
"Yến Đô là địa phương nào?"
Nghe thấy Tiêu Thần hỏi như thế, tám tên tu giả càng khẳng định hơn, đây là một kẻ mới không hiểu bất kì thứ gì nên nhìn chăm chú hắn giống như nhìn người chết.
"Sau lưng Tiêu Dao Hầu thống trị Yến Đô có thần nhân ủng hộ, ngươi dám tới đây giương oai, chỉ sợ sau khi trưởng bối của ngươi biết tất nhiên sẽ ngăn cản ngươi xuất môn, rồi sau đó tới đây chịu đòn nhận tội."
"Thần nhân. . . thần nhân nào?"
"Ngươi. . . Thật sự là không biết trời cao đất rộng!" Ông lão cười lạnh nói: "Ngươi có từng nghe được câu 'Đa Bảo Thiên Vương Ngô Minh vừa ra, ai cùng tranh giành?' , tối thiểu có dăm ba vị cường giả như vậy đang tu luyện tại Yến Đô." Sau khi ông lão nhắc tới hai chữ Ngô Minh thì gần như miệt thị nhìn Tiêu Thần, không ngừng cười lạnh.
"Ngô Minh là ai? Không có tên không có họ sao? Đó là Thiên vương rèn sắt hay Thiên vương bán nồi?"
"Ngươi. . . Ngu xuẩn, ngươi tuyệt đối sẽ mất mạng!"
Tám người vội vàng xuất thủ, kiếm khí cùng đao mang nhất loạt phát ra, trong nháy mắt bao phủ Tiêu Thần. Nhưng mà, bọn họ liền tức thì buồn đau phát hiện, đủ loại thủ đoạn công kích đối với Tiêu Thần mà nói căn bản không có hiệu quả. Tất cả thần quang lóng lánh đều trượt qua bên ngoài thân Tiêu Thần rồi biếm mất trong vô hình.
Mà tên thanh niên trước mặt kia nhẹ nhàng bắn chỉ ra. Bọn họ lập tức cảm giác như bị sét đánh, phảng phất có Thiên Lôi đột nhiên nổ vang bên tai bọn họ. Cả tám người trong phút chốc bị nện đến hôn mê bất tỉnh.
"Người phương nào đang làm ồn ào?"
Phía sau, từ trong cỗ xe ngựa tráng lệ phi phàm kia vọng đến giọng nói của một nnam nhân tuổi còn trẻ.
Có người vén rèm ngọc lên hộ hắn, rồi đỡ hắn đi xuống xe ngựa.
Hai ông lão tóc bạc trắng đi sát ngay theo sau, cùng hắn tiến lên. Đến khi thấy hơn mười người kỵ sĩ cùng tám tên hộ vệ tất cả đều nằm trên mặt đất thì nam nhân có sắc mặt tái nhợt do tửu sắc quá độ lập tức nổi giận.
"To gan lớn mật, dám động đến người của bản hầu. Cùng tiến lên cho ta, bắt lấy hắn!"
Tên Tiểu Hầu gia này chính là con trai độc nhất của Tiêu Dao Hầu, ngày thường đã quen vênh mặt hất hàm sai khiến .Mà hôm nay lại phải đi nghênh đón một vị khách quan trọng, bởi vậy mà thời gian trì hoãn càng khiến cho hắn giậm chân giận dữ liên tục.
Nhưng mà, những người xông lên trước cơ hồ còn chưa hề ra tay liền toàn bộ nằm ở trên mặt đất. Hai ông lão đi theo sát Tiêu Dao Tiểu Hầu gia nhìn nhau, đều lộ ra vẻ kinh ngạc mà nói nhỏ với Tiêu Dao Tiểu Hầu gia.
"Không được, về trong phủ gọi thêm, nhất định phải bắt hắn cho ta." Gương mặt hắn gần như hung ác, ngày thường có người nào dám va chạm hắn đâu. Hôm nay không ngờ gặp phải chuyện như vậy, có thể nào dễ dàng tha thứ.
Nhìn một ông lão đi xa, Tiêu Thần lười biếng nở nụ cười, từ từ đi đến gần mà nói: "Cái đồ Nhị Thế Tổ ăn tàn phá hại nhà ngươi này, có lẽ đã cáu kỉnh không ít. Xem ra ngày thường đã quen tác oai tác quái rồi. Có điều không quản ngươi là long hay là cẩu, ở trước mặt ta đều phải phủ phục xuống cho ta."
Tiêu Thần từ từ đi tới, kia cả người lẫn vật đều có nụ cười không hề sợ hãi khiến cho ông lão phía sau Tiêu Dao Tiểu Hầu gia kia lập tức biến sắc. Tức thì lão bay vụt lên trước.
Vậy mà, lão lại bị Tiêu Thần nhẹ nhàng điểm một ngón tay liền bay đi ra ngoài, miệng phun máu tươi ngay tại chỗ mà ngã lăn xuống đất. Tiếp theo, Tiêu Thần đi tới bên cạnh Tiêu Dao Tiểu Hầu gia mà hỏi: "Ngươi là Tiểu Hầu Tử nào?"
"Bản hầu. . . Ta là Tiêu Dao Tiểu Hầu gia. . ." Lúc này hắn đã là ngoài mạnh trong yếu, âm thanh cũng có chút run rẩy.
"Quản ngươi là hầu hãy là chó thì cũng gục xuống đi." Tiêu Thần nhẹ nhàng vỗ một nhịp trên vai hắn, vị Tiểu Hầu gia này lập tức bắp chân như bị chuột rút, cả người đều như run rẩy mà nghe lời dị thường. Cứ thế hắn ngã ở trên mặt đất.
"Phụ thân của ta sẽ .. . ."
"Biết, không phải chỉ là Lão hầu tử sao?" Tiêu Thần tùy ý đi tới đi lui, trong đó có vài bước chân đều đạp ở trên mặt Tiểu Hầu gia, lập tức khiến hắn kêu la như quỷ khóc sói gào.
"Phụ thân của ta cùng mấy vị thần nhân. . ."
"Im lặng, thành thật một chút, ồn ào là chết." Tiêu Thần không chút để ý mà hạ mệnh lệnh, dưới chân lại là đạp loạn một cái.
Lập tức, khiến cho người ngợm Hầu phủ liên can quỳ rạp trên mặt đất liền câm như hến.
"Quá chậm , quá chậm, cao thủ Hầu Tử phủ các ngươi làm thế nào mà chậm như vậy a?"
Nghe được lời ấy, Tiêu Dao Tiểu Hầu gia lập tức muốn khóc lên. Ngay cả là hắn kiêu ngạo, không rành việc thế gian thì cũng biết kẻ trước mắt này tuyệt đối là hạng ngạo mạn ngút trời, hoàn toàn là tìm đến để gây sự.
Điều này lập tức gây khó khăn cho hắn. Căn bản hắn vô phương tiến vào thành trấn , nếu không chả mấy chốc sẽ bị người khác chú ý tới.
"Ta đói. . ." Kha Kha trông đáng thương như vậy, nó chớp chớp một đôi vô tội to cồ cộ mà nhìn Tiêu Thần, hận không thể lập tức bay vào trong thành, tìm một hàng quán để ăn một bữa cơm đẫy bụng.
Thế nhưng, Tiêu Thần làm sao có thể yên tâm để cho tiểu tử kia đi lại một mình, hắn kiên quyết giữ nó ở bên người.
"Nhịn vài ngày nữa, chờ ta luyện hóa sạch sẽ sát khí trên người đã."
Vậy mà, việc này lại chính là kéo suốt ba tháng.
Tháng ba mùa xuân, chim lượn cỏ mọc, liễu mềm rung rinh, gió mát lướt qua, hương vị của đất hòa trộn với mùi cỏ thơm ngát làm cho người ta cảm giác thế giới này quả thực là sinh động cùng hài hòa như thế.
Giờ phút này, Tiêu Thần cùng Kha Kha đều cùng hai mắt sáng bừng, không cần lo nghĩ gì nữa. Bọn họ đang mải tìm kiếm những món ngon cho vào bụng. Bỏ qua vườn thông xanh tươi kia, lướt qua vài thiếu nữ thanh xuân trang điểm đẹp đẽ , cứ thế nhìn ngước mắt nhìn chằm chằm mấy con tiên hạc đang múa lượn vòng quanh trên bầu trời.
"Đêm tối cho ta ánh mắt tối đen, ta lại dùng nó để tìm kiếm hạc nướng . . ." Tuyết Bạch Tiểu Thú lẩm nhẩm, kìm lòng không được mà nhỏ nước bọt.
"Phải thận trọng. . ." Tiêu Thần tuy rằng quở trách Kha Kha như vậy, nhưng hai mắt của hắn cũng tỏa ra những sắc xanh lènhư lang sói. Bị kẹt ở trong hang Ma Quỷ của thế giới Tử Vong tới bốn năm, cả ngày đều phải đối chiến với vong linh âm trầm khủng bố, khắp người bị nhuộm đẫm huyết dịch ma quỷ lạnh như băng. Hiện tại thấy cái gì thì hắn đều có cảm giác đó là cao lương mỹ vị.
"Ngươi là ai? !"
Trong vườn cây. Vài thiếu nữ thanh xuân trang điểm đẹp đẽ chất vấn Tiêu Thần. Mấy tên nam nhân đang ngâm thơ vẽ tranh ở trên bãi cỏ cách đó không xa cũng bị kinh động liền đi tới.
Rất hiển nhiên đây là một đám tài tử giai nhân. Thấy Tiêu Thần như một kẻ xa lạ râu ria xồm xoàm xông vào nơi đây liền lập tức vô cùng cảnh giác.
"Bánh mứt táo, bơ trà, bát trân điểm tâm, bánh thạch anh . . ." Tuyết Bạch Tiểu Thú nhìn chăm chú những món trà bánh này trên cỏ mà gần như hóa đá. Một đôi mắt to cồ cộ tràn ngập linh khí hoàn toàn nhìn đăm đăm. Rồi sau đó giống như đứa bé đáng thương mà thì thào: "Của ta. . . Đều là của ta. . ."
Tiểu tử kia bị nhốt mười ba năm tại thế giới Tử Vong. Rốt cục được trở lại thế giới thực tế . Con sâu tham lam trong bụng đã sớm hoàn toàn hồi phục. Hiện tại đúng là dẫu có thấy một cái lông ngỗng đều sẽ ảo tưởng thành món ngỗng nướng thơm ngào ngạt. Càng không nói tới hiện chính mắt đang thấy mấy món điểm tâm tinh xảo.
Tiểu quỷ thật sự bị thói thèm ăn làm hư.
Một đám tài tử giai nhân ỷ vào bên mình người đông thế mạnh, nhất loạt đứng vây quanh. đối mặt với Tiêu Thần có vẻ lỗ mãng thì tự nhiên sắc mặt không tốt.
"Phanh! "
Tiêu Thần trực tiếp lấy một cây đại bổng giải quyết vấn đề, một người tài tử bị nện bể đầu chảy máu, kêu thảm yếu ớt rồi ngã nhào trên mặt đất. Một người thiếu nữ thanh xuân xinh đẹp lại cứ thế mắt trợn trắng rồi hôn mê bất tỉnh.
"Dã man!"
"Mãng phu!"
. . .
Một đám tài tử giai nhân lập tức giải tán, tức thì chạy trốn không thấy bóng dáng đâu nữa.
Một người một thú nghênh ngang đi tới phía trước, bắt đầu thưởng thức điểm tâm. Rời xa thế gian loài nguời mười ba năm, hiện tại bất cứ đồ ăn gì đối với bọn hắn mà nói đều là cực phẩm mỹ vị.
Đến khi tên tài tử bị đập chảy máu đầu tàicùng mĩ nữ bị hù dọa ngất xỉu tỉnh lại thì vừa lúc thấy Tiêu Thần cùng Kha Kha đang nhẫn nại nướng hai con tiên hạc trên đống lửa..
"Đồ tể dã man, các ngươi lại nhẫn tâm nướng A Anh bọn họ. . ." Thiếu nữ thét chói tai.
Tài tử thấy cây đàn cổ trong đống lửa thì, càng là gào thảm: "Cây vĩ cầm gia truyền nhà ta cháy kìa . . ."
Hai người trực tiếp mắt trợn trắng, lại hôn mê bất tỉnh tiếp.
Đến khi Tiêu Thần cùng Kha Kha cảm thấy đã ăn mỹ mãn, sau nghỉ ngơi một lúc lâu trên cỏ thơm mới cùng nhau lười biếng đứng dậy.
"Không thể ăn không các thứ của người ta, để lại cho bọn hắn hai quả tiên quả đi." Tiêu Thần vận động cho giãn gân cốt, giặt giũ tắm táp nước lạnh thoả thuê trong con sông nhỏ ở bên cạnh. Ở trong Thất Nhạc Viên hắn tìm được một bộ trang phục bèn mặc vào.
"Nghệ thuật là vô giá . . ." Tiểu Thú nhỏ giọng bĩu môi, đau lòng lưu lại hai quả tiên quả.
"Còn nói nữa à, cái vĩ cầm bị cháy kia là ngươi đút vào đống lửa đó."
Tiêu Thần cùng Kha Kha rời khỏi Ung Châu, một mạch đi về phía đông. Hai ngày sau đã đi tới Yến Kinh.
Yến Kinh, cố đô phía bắc, đúng là trọng địa từ xưa tới nay. Tường thành cao lớn, mặt thành rộng rãi đủ chỗ để có thể phi ngựa. Bề mặt tường thành dùng đá xanh để xây lên, không chỉ có dày dặn kiên cố, mà lại còn làm cho người ta có cảm giác nín thở. Trên cổng thành có xây thành lâu, lầu quan sát, cổng hầm, nguy nga chọc trời, khí thế to lớn.
Từ thật xa nhìn lại, Yến Đô mây tía ngút trời. Có điều cũng chỉ có những người đã đạt tới loại cảnh giới như Tiêu Thần thì mới có thể thấy rõ mây tía đang hừng hực bốc lên kia.
Hắn nhíu nhíu mày, đến lúc này mới rốt cục sáng tỏ, vì sao trăm tộc lại tranh đoạt danh thành thiên hạ này.
Chỉ lấy Yến Đô mà nói, long khí tím biếc ngút trời, vậy dưới mặt đất tất nhiên có tổ mạch dồi dào, có vô tận linh khí hội tụ thành nguồn gốc linh thiêng của đất. Nếu như là xâm nhập xuống dưới sâu phía dưới Yến Đô để tu luyện, tốc độ tất nhiên sẽ tăng lên mấy lần.
Từ ý nghĩa nào đó mà nói, những tòa danh thành nghìn đời như Yến Đô, Kim Lăng, Lạc Dương, Trường An nếu so sánh với những chốn núi sông danh tiếng như Ngũ nhạc thì càng thích hợp để cường giả tu luyện hơn.
Không chỉ có Tiêu Thần phải thay đổi dung mạo, Kha Kha cũng không tình nguyện phải hóa thân thành một chú mèo con màu đen, như thế mới yên tân tiến vào Yến Đô.
"Ta thật đói nha. . ." Kha Kha xoa xoa cái bụng lép kẹp của mình mà kêu đến đáng thương.
"Yên tâm, đợi lát nữa liền có thể để cho ngươi nhấm nháp tất cả mỹ vị của Yến Đô." Tiêu Thần sau khi thấy nơi này mây tía ngút trời thì tâm tình tốt hơn, liền nói: "Sau khi ngươi chuẩn bị tiểu Thánh Thụ, buổi tối hôm nay có thể trồng cây ..."
"Ta đói. . ."
"Được rồi, sợ ngươi rồi, kỳ thật ta cũng rất muốn."
Tiêu Thần mang theo Kha Kha đi vào Yến Đô, trên đường cái náo nhiệt phồn hoa người đến người đi, tiếng chào hàng rao hàng nối nhau liên tiếp. So với không khí trầm lặng của đại lục Tử Vong thì thật sự là khác nhau một trời một vực.
"Cuộc đời này, chỉ nguyện được đắm chìm ở trong chốn hồng trần cuồn cuộn này . . ." Đã trải qua sự buồn tẻ cùng đơn điệu của Tử Giả Thế Giới, Tiêu Thần đặc biệt quý trọng thế giới tràn ngập sức sống này. Giờ phút này tất cả mọi thứ trong mắt hắn đều là thần tiên tốt đẹp.
Đáng tiếc, cảm giác tốt đẹp vẻn vẹn chỉ duy trì trong chốc lát liền bị một âm thanh thô bạo cắt đứt .
"Tiêu Dao Tiểu Hầu gia xuất hành, người đi đường tránh lui!" Tiêu Thần chỉ mới hơi ngây người được chốc lát thì một đội nhân mã cũng đã xông lại đây. Người hô ngựa hý, người đi đường vội vàng né tránh.
"Cút ngay!" Hơn mười thớt tuấn mã phi nhanh phía trước mở đường, cứ thế xông thẳng đến. Mắt thấy sẽ đạp một bà lão ngã xuống dưới vó ngựa to bằng miệng bát.
Tiêu Thần xông lên trước một bước, đẩy bà lão tránh sang một bên. Hắn không nghĩ mặc dù tránh khỏi tai ương bị ngựa đạp thì roi ngựa đã vụt tới.
"Muốn chết, còn không mau cút đi!" Kị sĩ ngang ngược kiêu ngạo ương ngạnh để lộ ra ánh mắt hung ác, tựa hồ hắn rất bất mãn đối với chuyện Tiêu Thần ra tay làm chuyện nghĩa hiệp.
"Khẩu khí thật lớn, thật sự ngang ngược . . ."
Tiêu Thần cười lạnh, lui ra phía sau một bước, rồi sau đó "Phanh! " một tiếng bắt được roi ngựa. Hắn dùng sức giật mạnh, tên kỵ sĩ kia lập tức cắm đầu rơi xuống đất.
Thú cưỡi của hắn chính là Kỳ Sư Mã nổi danh, bờm ngựa như như bờm hùng sư xoã tung, trông oai phong khác thường. Nó chính là loại thần câu nổi danh thiên lý, khi bắt đầu chạy trông giống như tia chớp, sau nửa canh giờ liền có khả năng chạy được bảy mươi dặm, vì vậy cũng còn có tên là Thất Thập Mã.
Vó ngựa to bằng miệng bát "phịch" một tiếng đạp ở vào trên người kỵ sĩ vừa mới rơi xuống, lập tức khiến cho hắn phát ra một tiếng rên.
"Lớn mật, ngươi muốn chết!" Kỵ sĩ mắt trợn tròn, lập tức nhảy dựng lên, cũng không dưới vó ngựa đạp mà bị bất cứ thương tổn gì, hiển nhiên là tu giả có thực lực không kém.
Hắn vung roi ngựa trong tay lên, vụt về hướng Tiêu Thần. Nếu như người bình thường bị đánh trúng, chỉ sợ cả hàm răng đều phải bay ra ngoài.
"Răng rắc "
Có âm thanh xương gẫy phát ra, bàn tay của kỵ sĩ bị Tiêu Thần nắm chắc ở trong tay. Hắn từ từ xiết lại, mỗi lần xiết liền phát ra tiếng kêu "Răng rắc răng rắc" . Bàn tay kỵ sĩ như là sọi mì liền mềm nhũn đi.
"A. . ." Kỵ sĩ phát ra tiếng gào khóc thảm thiết như quỷ khóc sói gào.
Các Kỳ Sư Mã do kị sĩ khác khống chế bị kinh động làm trên đường lập tức một hồi đại loạn. Hơn mười kỵ sĩ giục ngựa quay đầu lại nhằm về nơi này.
"Cuồng đồ lớn mật, dám hành hung bên đường, bắt lấy hắn!" Một người kỵ sĩ cầm đầu hạ mệnh lệnh, lập tức rút đao ở lưng ra mà bổ về hướng Tiêu Thần.
"Keng "
Tiêu Thần nhẹ nhàng bắn chỉ ra, thanh trường đao kia đang bổ về phía đầu hắn lập tức bị chặt làm hai đoạn, rơi trên mặt đất, phát ra âm thanh giòn tan.
"Cùng tiến lên, bắt lấy hắn!" Rất hiển nhiên đám kỵ sĩ này đã quen ngang ngược kiêu ngạo ương ngạnh, mặc dù nhìn ra Tiêu Thần có thân thủ phi phàm, nhưng mà chúng tịnh không sợ hãi. Bởi vì thế lực phía sau bọn họ quá lớn.
Mười mấy người đều vung đao kiếm lên, bổ về hướng Tiêu Thần.
Nhưng mà hơn mười thanh đao kiếm, tất cả đều vỡ vụn trong phút chốc. Hơn nữa tạo thành này kết quả thế này lại chỉ vẻn vẹn là một ngón tay, tiếp theo một ngón tay liên tục điểm, hơn mười kỵ sĩ toàn bộ ngã ngựa rơi trên mặt đất, xương cánh tay mỗi người đều hoàn toàn nát bấy .
"Người nào dám lớn mật quấy rầy giữa phố, ngăn cản Tiêu Dao Tiểu Hầu gia xuất hành?" Phía trước đại loạn, tự nhiên làm kinh động xe ngựa phía sau.
Tám tên tu giả bay vút lên rồi xông đến.
Bà lão được Tiêu Thần cứu dắt Tiêu Thần ra một góc, lo lắng vô cùng mà bảo: "Người trẻ tuổi chạy mau đi."
"Người cứ đi trước." Tiêu Thần nhìn bà lão lẩn vào trong đám người, rồi sau đó cười lạnh nhìn ba người xông đến. Hắn đã biết là thế lực nào đang làm chủ Yến Đô, vốn là đến để "đập nhà" cùng "phá cửa" , tự nhiên không sợ chuyện ồn ào.
"Người trẻ tuổi thật không biết trời cao đất rộng. Khi ngươi ra ngoài rèn luyện thì trưởng bối nhà ngươi không nói cho ngươi biết Yến Đô là địa phương nào sao?" Một ông lão mở miệng nói lạnh lẽo, nhìn vào Tiêu Thần.
"Yến Đô là địa phương nào?"
Nghe thấy Tiêu Thần hỏi như thế, tám tên tu giả càng khẳng định hơn, đây là một kẻ mới không hiểu bất kì thứ gì nên nhìn chăm chú hắn giống như nhìn người chết.
"Sau lưng Tiêu Dao Hầu thống trị Yến Đô có thần nhân ủng hộ, ngươi dám tới đây giương oai, chỉ sợ sau khi trưởng bối của ngươi biết tất nhiên sẽ ngăn cản ngươi xuất môn, rồi sau đó tới đây chịu đòn nhận tội."
"Thần nhân. . . thần nhân nào?"
"Ngươi. . . Thật sự là không biết trời cao đất rộng!" Ông lão cười lạnh nói: "Ngươi có từng nghe được câu 'Đa Bảo Thiên Vương Ngô Minh vừa ra, ai cùng tranh giành?' , tối thiểu có dăm ba vị cường giả như vậy đang tu luyện tại Yến Đô." Sau khi ông lão nhắc tới hai chữ Ngô Minh thì gần như miệt thị nhìn Tiêu Thần, không ngừng cười lạnh.
"Ngô Minh là ai? Không có tên không có họ sao? Đó là Thiên vương rèn sắt hay Thiên vương bán nồi?"
"Ngươi. . . Ngu xuẩn, ngươi tuyệt đối sẽ mất mạng!"
Tám người vội vàng xuất thủ, kiếm khí cùng đao mang nhất loạt phát ra, trong nháy mắt bao phủ Tiêu Thần. Nhưng mà, bọn họ liền tức thì buồn đau phát hiện, đủ loại thủ đoạn công kích đối với Tiêu Thần mà nói căn bản không có hiệu quả. Tất cả thần quang lóng lánh đều trượt qua bên ngoài thân Tiêu Thần rồi biếm mất trong vô hình.
Mà tên thanh niên trước mặt kia nhẹ nhàng bắn chỉ ra. Bọn họ lập tức cảm giác như bị sét đánh, phảng phất có Thiên Lôi đột nhiên nổ vang bên tai bọn họ. Cả tám người trong phút chốc bị nện đến hôn mê bất tỉnh.
"Người phương nào đang làm ồn ào?"
Phía sau, từ trong cỗ xe ngựa tráng lệ phi phàm kia vọng đến giọng nói của một nnam nhân tuổi còn trẻ.
Có người vén rèm ngọc lên hộ hắn, rồi đỡ hắn đi xuống xe ngựa.
Hai ông lão tóc bạc trắng đi sát ngay theo sau, cùng hắn tiến lên. Đến khi thấy hơn mười người kỵ sĩ cùng tám tên hộ vệ tất cả đều nằm trên mặt đất thì nam nhân có sắc mặt tái nhợt do tửu sắc quá độ lập tức nổi giận.
"To gan lớn mật, dám động đến người của bản hầu. Cùng tiến lên cho ta, bắt lấy hắn!"
Tên Tiểu Hầu gia này chính là con trai độc nhất của Tiêu Dao Hầu, ngày thường đã quen vênh mặt hất hàm sai khiến .Mà hôm nay lại phải đi nghênh đón một vị khách quan trọng, bởi vậy mà thời gian trì hoãn càng khiến cho hắn giậm chân giận dữ liên tục.
Nhưng mà, những người xông lên trước cơ hồ còn chưa hề ra tay liền toàn bộ nằm ở trên mặt đất. Hai ông lão đi theo sát Tiêu Dao Tiểu Hầu gia nhìn nhau, đều lộ ra vẻ kinh ngạc mà nói nhỏ với Tiêu Dao Tiểu Hầu gia.
"Không được, về trong phủ gọi thêm, nhất định phải bắt hắn cho ta." Gương mặt hắn gần như hung ác, ngày thường có người nào dám va chạm hắn đâu. Hôm nay không ngờ gặp phải chuyện như vậy, có thể nào dễ dàng tha thứ.
Nhìn một ông lão đi xa, Tiêu Thần lười biếng nở nụ cười, từ từ đi đến gần mà nói: "Cái đồ Nhị Thế Tổ ăn tàn phá hại nhà ngươi này, có lẽ đã cáu kỉnh không ít. Xem ra ngày thường đã quen tác oai tác quái rồi. Có điều không quản ngươi là long hay là cẩu, ở trước mặt ta đều phải phủ phục xuống cho ta."
Tiêu Thần từ từ đi tới, kia cả người lẫn vật đều có nụ cười không hề sợ hãi khiến cho ông lão phía sau Tiêu Dao Tiểu Hầu gia kia lập tức biến sắc. Tức thì lão bay vụt lên trước.
Vậy mà, lão lại bị Tiêu Thần nhẹ nhàng điểm một ngón tay liền bay đi ra ngoài, miệng phun máu tươi ngay tại chỗ mà ngã lăn xuống đất. Tiếp theo, Tiêu Thần đi tới bên cạnh Tiêu Dao Tiểu Hầu gia mà hỏi: "Ngươi là Tiểu Hầu Tử nào?"
"Bản hầu. . . Ta là Tiêu Dao Tiểu Hầu gia. . ." Lúc này hắn đã là ngoài mạnh trong yếu, âm thanh cũng có chút run rẩy.
"Quản ngươi là hầu hãy là chó thì cũng gục xuống đi." Tiêu Thần nhẹ nhàng vỗ một nhịp trên vai hắn, vị Tiểu Hầu gia này lập tức bắp chân như bị chuột rút, cả người đều như run rẩy mà nghe lời dị thường. Cứ thế hắn ngã ở trên mặt đất.
"Phụ thân của ta sẽ .. . ."
"Biết, không phải chỉ là Lão hầu tử sao?" Tiêu Thần tùy ý đi tới đi lui, trong đó có vài bước chân đều đạp ở trên mặt Tiểu Hầu gia, lập tức khiến hắn kêu la như quỷ khóc sói gào.
"Phụ thân của ta cùng mấy vị thần nhân. . ."
"Im lặng, thành thật một chút, ồn ào là chết." Tiêu Thần không chút để ý mà hạ mệnh lệnh, dưới chân lại là đạp loạn một cái.
Lập tức, khiến cho người ngợm Hầu phủ liên can quỳ rạp trên mặt đất liền câm như hến.
"Quá chậm , quá chậm, cao thủ Hầu Tử phủ các ngươi làm thế nào mà chậm như vậy a?"
Nghe được lời ấy, Tiêu Dao Tiểu Hầu gia lập tức muốn khóc lên. Ngay cả là hắn kiêu ngạo, không rành việc thế gian thì cũng biết kẻ trước mắt này tuyệt đối là hạng ngạo mạn ngút trời, hoàn toàn là tìm đến để gây sự.
Bình luận facebook