Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 13
“Ông chủ, cho cháu một bát cháo ngân nhĩ táo đỏ.” Chu Vãn đứng trước quầy thu ngân, nói: “Cảm ơn.”
Lục Tây Kiêu bị thương, Chu Vãn chỉ dám mua cho anh thứ gì đó thanh đạm để ăn.
Quán cháo này ở ngay trước nhà anh, chủ yếu là bán cháo, có bán thêm vài món ăn kèm nhỏ, hương vị rất ngon, phần ăn lại nhiều, phù hợp với túi tiền nên làm ăn rất tốt.
Quảng cáo
REPORT THIS AD
Chu Vãn ngồi đợi ở một bên, chơi điện thoại để giết thời gian.
Khi cô mở vòng bạn bè, bài đầu tiên là của Khương Ngạn đăng, đó là bức ảnh cậu ta chụp chung với bố mình trong xe.
Đầu ngón tay cô dừng lại, nhấp vào bức ảnh và phóng to lên.
Cô cau mày, xem kỹ bức ảnh và càng chắc chắn đây là bố của Lục Tây Kiêu mà cô nhìn thấy trong bệnh viện.
Mặc dù khoảng cách có hơi xa, nhưng gương mặt của bố Lục Tây Kiêu không dễ khiến người ta quên được, ông ấy rất cứng rắn nghiêm túc, tác phong mạnh mẽ, tinh thần minh mẫn.
Thực ra, tính cách của hai người họ không giống nhau, Lục Tây Kiêu vẫn giống mẹ anh hơn.
Chỉ là, tại sao Khương Ngạn và bố của Lục Tây Kiêu lại giống nhau?
“Cô bé, cháo được rồi.” Ông chủ gọi.
Suy nghĩ của Chu Vãn bị cắt ngang, cô nhanh chóng đứng dậy nhận lấy và nói cảm ơn.
Bát cháo ngân nhĩ táo đỏ rất đầy và nặng.
———
Lúc cô quay lại, trên cửa còn có một vết nứt, Chu Vãn nhẹ nhàng đẩy cửa ra, mang dép lê bước vào.
Lục Tây Kiêu nghe thấy âm thanh liền nghiêng đầu, nhàn nhạt nhìn cô.
Chu Vãn giúp anh mở nắp hộp ra, đẩy bát cháo đến trước mặt anh: “Tôi không biết cậu thích ăn gì, nhưng cậu bị thương, hôm nay ăn nhẹ chút gì đi.”
Lục Tây Kiêu hỏi: “Còn cậu thì sao?”
“Gì?”
“Bữa tối.”
Chu Vãn dừng lại, cô quên mất mình còn chưa ăn.
“Tôi chưa đói, muộn một chút rồi ăn sau.”
Lục Tây Kiêu đứng dậy, quay người đi vào bếp.
Chu Vãn nghe thấy tiếng nước, sau đó Lục Tây Kiêu cầm một cái bát đi ra, bát chưa khô, nước vẫn đang nhỏ giọt trên thảm.
Anh đặt bát xuống bàn, cắn đũa vào miệng, chẳng nói câu nào liền đổ nửa hộp cháo vào bát, nóng hôi hổi.
Cháo được đẩy đến trước mặt Chu Vãn, thìa cũng ném tới trước mặt cô.
Lục Tây Kiêu cả buổi không nói tiếng nào, làm xong những chuyện này, anh cúi đầu húp một ngụm cháo lớn.
Chu Vãn mím môi, hai tay bưng bát: “Cám ơn.”
Hai người chiếm hai góc của bàn trà, lặng lẽ ăn cháo.
Chu Vãn ăn rất chậm và chăm chú, sau khi ăn xong, Lục Tây Kiêu quay đầu nhìn cô chằm chằm.
Chu Vãn bị nhìn nhiều lần đến cả người khó chịu, cũng nhìn lại anh, anh vẫn không tránh, nhưng lại không nói gì, cuối cùng, Chu Vãn không nhịn được nữa, hỏi: “Chuyện gì vậy?”
Lục Tây Kiêu: “Không phải nói không đói sao?”
“…”
Chu Vãn dừng lại, nhẹ giọng nói: “Không thể lãng phí.”
Anh khinh thường cười xùy một tiếng.
Chu Vãn ăn nhanh rồi đem bát đũa vào phòng bếp rửa, lúc này, chuông cửa đột nhiên vang lên.
“Tôi đi mở cửa.” Chu Vãn nói.
Có lẽ là Tưởng Phàm lại tới rồi.
Chu Vãn chạy tới mở cửa, lúc vừa mở cửa nhìn thấy người đứng ở ngoài, cô liền sững sờ.
Không chỉ Chu Vãn mà người ngoài cửa cũng sững sờ.
“Chu Vãn?” Khương Ngạn trợn to hai mắt: “Sao cậu lại ở đây?”
Trên đời này luôn có rất nhiều điều trùng hợp.
Có một số chuyện vì trùng hợp lại tốt đẹp hơn, trong khi vài chuyện lại trở nên tồi tệ.
Chu Vãn không biết Lục Tây Kiêu đến sau lưng cô từ lúc nào, anh bình tĩnh nhìn Khương Ngạn, nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của Chu Vãn, kéo cô gái về phía sau mình.
“Cậu đến làm gì?” Anh hỏi.
Cuối cùng, Khương Ngạn cũng dời ánh mắt khỏi Chu Vãn: “Bố không gọi được cho cậu nên bảo tôi tới đây tìm cậu cùng ăn cơm, xe đỗ ở dưới rồi.”
Lục Tây Kiêu không nói gì, giơ tay đóng cửa lại.
Khương Ngạn ngăn chặn khuỷu tay của anh, cậu ta trầm mặt, đáy mắt tĩnh mịch, thấp giọng nói: “Có bản lĩnh thì sau này đừng có tới.”
Lục Tây Kiêu đột nhiên bật cười, giống như vừa nghe thấy một câu chuyện thú vị, nghiêng đầu, hỏi Khương Ngạn: “Cậu có biết tại sao tôi lại xem thường cậu không?”
“Những thứ này vốn dĩ thuộc về tôi!” Khương Ngạn lớn tiếng hiếm thấy: “Dựa vào cái gì mà cậu có thể có tất cả những thứ này dễ dàng như vậy, còn tôi còn phải nỗ lực gấp ngàn lần?”
“Được, vậy cậu sớm đổi thành họ Lục đi, không ai ngăn cản đâu.”
“Lục Tây Kiêu, cậu có tư cách gì mà nói chuyện trịch thượng với tôi như vậy.” Hai mắt Khương Ngạn rực lửa, hung tợn nhìn anh: “Cậu nhớ kỹ, cậu mới là con riêng.”
Con riêng.
Đầu Chu Vãn ong ong.
Một giây tiếp theo, Lục Tây Kiêu lao tới, đẩy Khương Ngạn ngã xuống đất.
Anh nắm cổ áo Khương Ngạn và đấm mạnh vào mặt cậu ta.
Gọng kính bị gãy, sống mũi lập tức sưng đỏ lên.
“Lục Tây Kiêu!” Chu Vãn phản ứng lại, bổ nhào qua ngăn cản.
Trên người anh có vết thương, vết thương nhanh chóng bị hở theo động tác mạnh, máu thấm qua băng gạc, chảy xuống da thịt, nhưng anh không cảm thấy đau đớn chút nào, hai mắt đỏ bừng, hết cú đấm này đến cú đấm khác giáng vào mặt Khương Ngạn.
Chu Vãn túm lấy cánh tay anh, bị anh dùng sức đẩy ra sau, ngã sang một bên.
Mây đen nhanh chóng che khuất ánh trăng lành lạnh.
Ngay cả tia sáng cuối cùng cũng không hé ra.
Chu Vãn không có thời gian để ý đến máu ở lòng bàn tay, lập tức đi tới túm lấy tay Lục Tây Kiêu.
“Đừng đánh nữa!” Cô dùng hết sức ôm lấy cánh tay anh: “Đừng đánh nữa, Lục Tây Kiêu!”
Cuối cùng Lục Tây Kiêu cũng dừng lại, nhìn xuống vệt máu đỏ ngầu và bụi bặm trên lòng bàn tay Chu Vãn, lí trí anh cũng dần trở lại..
Anh hít một hơi thật sâu, đè nén cơn phẫn nộ và tức giận, đứng dậy.
Anh nhìn Chu Vãn đỡ gương mặt bầm tím của Khương Ngạn, cậu ta bị cận thị bốn phẩy năm độ, kính mắt bị gãy hết, trước sau đều mơ hồ, Chu Vạn đỡ cậu ta ngồi dậy một cách khó khăn: “Khương Ngạn, cậu không sao chứ?”
Ánh mắt Lục Tây Kiêu lạnh đến mức nghẹt thở.
“Khương Ngạn, nếu cậu còn dám nói lung tung nữa, tôi sẽ giết chết cậu.” Đôi mắt híp của anh nhắm lại, khơi dậy sát khí sắc bén: “Cút.”
Lục Tây Kiêu xoay người vào phòng, cầm cặp sách của Chu Vãn ném xuống trước mặt cô: “Cậu cũng cút.”
———
Sau cơn mưa xối xả, sương mù dày đặc bao trùm cả thành phố vào buổi sáng, sự ẩm ướt cuốn theo cái lạnh.
Một trận mưa thu, một chút lạnh.
“Vãn Vãn.” Cố Mộng xoay người, nằm lên trên bàn của Chu Vãn, nhỏ giọng hỏi: “Khương Ngạn sao thế, đánh nhau với người ta à?”
Chu Vãn nhớ tới trận đánh nhau ngày hôm qua.
Con riêng, vân vân và mây mây.
Cô lắc đầu, tỏ vẻ mình không biết, cái gì cũng không nói.
Khương Ngạn là học sinh giỏi mà nhà trường đánh giá cao nhất, không chỉ là quân dự bị của Thanh Bắc[1] mà còn là một ứng cử viên có hy vọng được tuyển thẳng.
[1] Thanh Bắc: Đại học Thanh Hoa và Đại học Bắc Kinh
Hôm nay, cậu ta đến trường với khuôn mặt đầy vết thương, ngay lập tức bị giáo viên chủ nhiệm gọi lên văn phòng để hỏi thăm tình hình.
Tiết Toán sắp bắt đầu mới thấy cậu ta quay lại.
Giáo viên môn Toán cũng bước vào lớp, gõ bàn: “Nào, về chỗ ngồi, lấy bài kiểm tra ngày hôm qua ra.”
Chu Vãn lấy bài kiểm tra ra, nhỏ giọng hỏi: “Không sao chứ?”
“Không sao đâu.” Khương Ngạn đáp, một lúc sau mới hỏi: “Chu Vãn, sao cậu biết Lục Tây Kiêu?”
“Lúc trước cậu ấy hay tới quán game tớ làm.”
Khương Ngạn không dễ bị lừa như vậy, nhíu mày: “Vậy sao cậu lại ở nhà cậu ta? Hôm qua, sau khi về, cậu tới chỗ của cậu ta sao?”
Chu Vãn dừng lại và nói: “Lúc trước, có một đêm bà mình không được khỏe, là cậu ấy giúp mình đưa bà đến bệnh viện. Hôm qua bạn của cậu ấy nói cậu ấy bị thương nên mình đến xem sao.”
“Cậu ta giúp sao?” Khương Ngạn hoài nghi hỏi: “Không gây chuyện là tốt rồi.”
Thái độ của Khương Ngạn làm cho Chu Vãn khó chịu một cách khó hiểu, khẳng định nói: “Là thật.”
“Cậu có quan hệ rất tốt với cậu ta?”
Chu Vãn nhớ lại câu nói cuối cùng của anh: “Cậu cũng cút đi”, khuôn mặt lạnh lùng, thoạt nhìn có vẻ cực kỳ chán ghét cô.
Chu Vãn lắc đầu: “Không có.”
“Cậu tránh xa cậu ta ra, cậu ta không phải người tốt đâu.”
“Vậy cậu và cậu ấy…” Chu Vãn dừng lại, hỏi: “Khương Ngạn, cậu và Lục Tây Kiêu là quan hệ gì?”
Khương Ngạn im lặng một lúc.
Ngay khi Chu Vãn cảm thấy cô đã động đến chuyện riêng tư của cậu ta và định xin lỗi thì Khương Ngạn lại nói: “Mình sinh vào tháng 3, cậu ta sinh tháng 11, mình lớn hơn cậu ta.”
“Vì vậy, hôm qua cậu nói cậu ấy là…”
Con riêng.
Chu Vãn không nói ra hai từ “Con riêng”, luôn cảm thấy đó là một cái tên quá nặng nề.
Khương Ngạn: “Ừm, mình và cậu ta là anh em cùng cha khác mẹ. Mẹ cậu ta kẻ thứ ba, đã cướp đi tất cả những gì đáng lẽ nên thuộc về mình và mẹ mình.”
Chu Vãn im lặng.
“Cho nên mình phải rất cố gắng, nhất định phải thành công, nhất định phải giẫm cậu ta dưới lòng bàn chân.” Khương Ngạn nói.
———
Mấy ngày sau, Lục Tây Kiêu không đến trường, nhưng đây là chuyện bình thường nên không ai cảm thấy kì lạ.
Mỗi ngày, Chu Vãn đều đi bốn điểm, trường học, bệnh viện, quán game và nhà.
Bà nội lại kiểm tra một loạt lần nữa, sau khi xác nhận không có vấn đề gì, Chu Vãn đến bệnh viện làm thủ tục xuất viện.
Lục Tây Kiêu đã trả hết tiền phòng trong nửa tháng, nhưng tin nhắn trên WeChat lại dừng lại ở mười ngày trước.
Là lúc cô đi đến nơi khác để thi, Lục Tây Kiêu đã hỏi khi nào cô sẽ quay lại.
Chu Vãn tính toán số tiền còn lại trong tay, cô vẫn còn thiếu mấy nghìn tệ để trả cho Lục Tây Kiêu, cô thở dài, định sẽ gom góp lại và gửi cho anh càng sớm càng tốt.
Chiều tối tan học ngày thứ sáu, Chu Vãn gặp Tưởng Phàm trên đường đến bến xe buýt.
“Bạn học nhỏ!” Cậu ta bắt đầu hét lên từ xa.
Xung quanh có rất nhiều người, mặt Chu Vãn nóng bừng: “Đừng gọi tôi như vậy.”
“Được, được, được, Chu Vãn.” Tưởng Phàm nói: “Lần trước cảm ơn cậu rất nhiều, tôi ngay là phải nhờ cậu giúp.”
“Vết thương của Lục Tây Kiêu thế nào rồi?”
Tưởng Phàm: “Gần như tốt hơn rồi, cậu ta rất khỏe, hồi phục cũng rất nhanh.”
Chu Vãn gật đầu: “Vậy là tốt rồi.”
“Sao cậu không tự mình hỏi cậu ta?”
Chu Vãn dừng lại nói: “Có lẽ cậu ấy không muốn nói chuyện với tôi.”
“Hai người cãi nhau à?” Tưởng Phàm hỏi.
Chu Vãn không lên tiếng.
Tưởng Phàm làm ra vẻ hiểu rõ: “Tính A Kiêu rất cứng đầu, đã nhiều năm như vậy mà cậu ta với bố vẫn như nước với lửa, nhưng thực ra chỉ cần không đụng đến điểm mấu chốt của cậu ta thì chẳng sao. Cậu chỉ cần dỗ dành cậu ta một chút là được.”
Chu Vãn nghĩ, quên đi.
Vốn dĩ cô và Lục Tây Kiêu không phải là người chung đường, lẽ ra họ không nên biết nhau, bây giờ xem như dừng cương trước bờ vực[2], trở về quỹ đạo ban đầu.
[2] Nguyên văn là 悬崖勒马 – Huyền nhai lặc mã: Một câu thành ngữ của Trung Quốc, ý chỉ khi đứng trước nguy hiểm thì biết tỉnh ngộ, tỉnh táo lại.
“Nhưng có một điểm, đừng nhắc đến mẹ của Lục Tây Kiêu trước mặt cậu ta. Đây là cấm kỵ, nếu nhắc đến thì nhất định cậu ta sẽ rất tức giận.” Tưởng Phàm nói thêm.
Chu Vãn dừng lại: “Hôm đó tôi nhìn thấy bức ảnh của mẹ cậu ấy ở nhà, trông rất dịu dàng và xinh đẹp.”
“Tôi và Lục Tây Kiêu quen nhau từ khi còn nhỏ, tôi đã từng đến nhà và gặp mẹ cậu ta. Thật sự rất đẹp.” Tưởng Phàm cười: “Nếu không thì cũng sẽ không sinh ra được A Kiêu như thế.”
“Sao mẹ cậu ấy lại mất vậy?” Chu Vãn nhẹ giọng hỏi: “Bị bệnh sao?”
“Không.”
Tưởng Phàm rũ mắt nhìn cô, thở dài, trầm giọng nói: “Tự sát, nhảy lầu.”
Cơn gió mùa thu rít qua những chiếc lá khô.
———
Đầu tháng 11, kết quả cuộc thi môn Vật lý cấp tỉnh được công bố.
Mới sáng sớm, giáo viên Vật lý đã chạy đến lớp, yêu cầu Chu Vãn và Khương Ngạn đến văn phòng của ông ấy. Chu Vãn có thể đoán được từ biểu hiện trên khuôn mặt của ông ấy rằng lần thi này, cả hai người đều làm tốt.
“Hai đứa thật sự làm thầy thấy rất tự hào!”
Thầy cười ra mặt, vỗ vỗ bả vai hai người: “Quá tốt, quá tốt, đều là giải Nhất, nhà trường đã gấp rút làm băng rôn đêm qua rồi.”
Khương Ngạn thở phào nhẹ nhõm, lộ ra một nụ cười thỏa mãn và thoải mái, sau đó hỏi: “Khi nào thì kì thi quốc gia bắt đầu ạ?”
“Mùa xuân năm sau, dự kiến là vào tháng 3 hoặc tháng 4.” Giáo viên Vật lý nói, “Đừng lo lắng, nhà trường sẽ sớm sắp xếp phụ đạo đợt thi tiếp theo cho hai em.”
Sau hai tiết học buổi sáng là lễ chào cờ.
Trên sân tập, hàng chục lớp được xếp hàng ngay ngắn.
Thầy hiệu trưởng đứng trên sân với vẻ mặt tươi cười trên môi, dào dạt ý xuân, hào hứng công bố kết quả của trường trong cuộc thi Vật lý này.
8 giải Ba, 3 giải Nhì, 2 giải Nhất.
Một nhóm người lên sân khấu nhận giải và chụp ảnh, cuối cùng là Chu Vãn và Khương Ngạn.
Cả hai đứng cạnh nhau dưới cột cờ, đồng phục học sinh chỉnh tề, chỉn chu, trên tay còn cầm tấm bằng chứng chỉ kiểu cách.
Hôm nay nắng rất đẹp, hơi chói mắt.
Mọi người ở dưới nhao nhao vỗ tay tán thưởng.
Chu Vãn hơi nheo mắt, đứng thẳng cầm giấy khen.
Cũng vào lúc này, cánh cổng sắt bên sân cọt kẹt mở ra, Lục Tây Kiêu bước vào.
Anh không mặc đồng phục, áo ngắn tay đơn giản và quần thể thao màu đen, hai bên tóc mai cắt ngắn khiến anh trông càng thêm thâm thúy. Nét mặt anh nhạt nhòa, bị ánh nắng chiếu vào thì cau mày lại.
Anh bước vào với dáng người hoàn hảo, người cao chân dài.
Ánh mắt Chu Vãn rơi xuống người anh.
Ngay khi xuất hiện, anh đã thu hút rất nhiều sự chú ý của các cô gái.
Một nhóm người quen biết anh giơ tay chào, trong khi người ngoài cuộc thì thầm ngưỡng mộ, xì xào bàn tán.
Tất nhiên, nó cũng thu hút sự chú ý của hiệu trưởng trên khán đài.
“Lục Tây Kiêu!” Hiệu trưởng khiển trách vào micro: “Mấy giờ rồi mà bây giờ mới đến trường?!”
Lục Tây Kiêu nhướng mắt, nhìn Chu Vãn trước, sau đó bình tĩnh dời đi.
Đám bạn xấu bên cạnh cười trên nỗi đau của người khác.
Hiệu trưởng không chịu nổi anh đã lâu rồi, tức giận trợn to hai mắt: “Em lên đài Chủ tịch đứng phạt cho tôi!”
Lục Tây Kiêu không quan tâm, anh không phản bác bất cứ điều gì, anh đứng dậy và đi về phía đài Chủ tịch.
Chu Vãn cụp mắt xuống, lông mi khẽ run lên, cô ngửi thấy mùi thuốc lá khi anh lướt qua, bị ánh mặt trời quấy nhiễu, tản ra chút cay độc, lạnh thấu xương.
Anh đứng nghiêng phía sau Chu Vãn, vẫn là đôi bông tay đó, vẫn là bộ dáng thờ ơ đó.
Hiệu trưởng lại khiển trách thêm vài câu, lúc này mới nhớ tới việc bảo mọi người tiếp tục chụp ảnh chung với Chu Vãn và Khương Ngạn đoạt giải.
———
Người chịu trách nhiệm chụp ảnh là Ban Tuyên truyền Hội học sinh, cũng là bạn cùng lớp của Chu Vãn.
Giữa trưa, cô ấy rửa một vài tấm ảnh và chọn một tấm để đăng trên bảng tin của trường, còn lại vài tấm, cô ấy hỏi Chu Vãn có muốn giữ lại không.
Tổng cộng có ba bức ảnh, có ảnh chụp xa, ảnh chụp gần và ảnh cận cảnh.
Cô ấy chỉ vào bức ảnh chụp cận mặt: “Mình nghĩ bức ảnh này cậu trông rất đẹp.”
Chu Vãn xem chăm chú một lúc rồi cầm bức ảnh chụp xa: “Cậu có thể cho mình cái này được không?”
“Cái này? Tại sao?”
Chu Vãn cười cười, nói: “Sau này nhìn lại bức ảnh này mình mới nhớ ra là ảnh gì, nếu gần quá thì mình sẽ không nhớ ra.”
“Cũng đúng.” Cô gái gật đầu, cười: “Vậy lấy cái này đi.”
Chu Vãn cảm ơn cô ấy.
Đợi cô ấy đi rồi, Chu Vãn cúi đầu nhìn bức ảnh một lần nữa.
Bối cảnh bao quát toàn bộ đài Chủ tịch.
Bao gồm cả Lục Tây Kiêu đứng chéo phía sau cô.
Cằm anh khẽ nâng lên, bộ dáng phóng khoáng tùy tiện, màu mắt bị ánh mặt trời phản chiếu nhẹ, ánh mắt thờ ơ rơi vào bóng lưng cô.
Lục Tây Kiêu bị thương, Chu Vãn chỉ dám mua cho anh thứ gì đó thanh đạm để ăn.
Quán cháo này ở ngay trước nhà anh, chủ yếu là bán cháo, có bán thêm vài món ăn kèm nhỏ, hương vị rất ngon, phần ăn lại nhiều, phù hợp với túi tiền nên làm ăn rất tốt.
Quảng cáo
REPORT THIS AD
Chu Vãn ngồi đợi ở một bên, chơi điện thoại để giết thời gian.
Khi cô mở vòng bạn bè, bài đầu tiên là của Khương Ngạn đăng, đó là bức ảnh cậu ta chụp chung với bố mình trong xe.
Đầu ngón tay cô dừng lại, nhấp vào bức ảnh và phóng to lên.
Cô cau mày, xem kỹ bức ảnh và càng chắc chắn đây là bố của Lục Tây Kiêu mà cô nhìn thấy trong bệnh viện.
Mặc dù khoảng cách có hơi xa, nhưng gương mặt của bố Lục Tây Kiêu không dễ khiến người ta quên được, ông ấy rất cứng rắn nghiêm túc, tác phong mạnh mẽ, tinh thần minh mẫn.
Thực ra, tính cách của hai người họ không giống nhau, Lục Tây Kiêu vẫn giống mẹ anh hơn.
Chỉ là, tại sao Khương Ngạn và bố của Lục Tây Kiêu lại giống nhau?
“Cô bé, cháo được rồi.” Ông chủ gọi.
Suy nghĩ của Chu Vãn bị cắt ngang, cô nhanh chóng đứng dậy nhận lấy và nói cảm ơn.
Bát cháo ngân nhĩ táo đỏ rất đầy và nặng.
———
Lúc cô quay lại, trên cửa còn có một vết nứt, Chu Vãn nhẹ nhàng đẩy cửa ra, mang dép lê bước vào.
Lục Tây Kiêu nghe thấy âm thanh liền nghiêng đầu, nhàn nhạt nhìn cô.
Chu Vãn giúp anh mở nắp hộp ra, đẩy bát cháo đến trước mặt anh: “Tôi không biết cậu thích ăn gì, nhưng cậu bị thương, hôm nay ăn nhẹ chút gì đi.”
Lục Tây Kiêu hỏi: “Còn cậu thì sao?”
“Gì?”
“Bữa tối.”
Chu Vãn dừng lại, cô quên mất mình còn chưa ăn.
“Tôi chưa đói, muộn một chút rồi ăn sau.”
Lục Tây Kiêu đứng dậy, quay người đi vào bếp.
Chu Vãn nghe thấy tiếng nước, sau đó Lục Tây Kiêu cầm một cái bát đi ra, bát chưa khô, nước vẫn đang nhỏ giọt trên thảm.
Anh đặt bát xuống bàn, cắn đũa vào miệng, chẳng nói câu nào liền đổ nửa hộp cháo vào bát, nóng hôi hổi.
Cháo được đẩy đến trước mặt Chu Vãn, thìa cũng ném tới trước mặt cô.
Lục Tây Kiêu cả buổi không nói tiếng nào, làm xong những chuyện này, anh cúi đầu húp một ngụm cháo lớn.
Chu Vãn mím môi, hai tay bưng bát: “Cám ơn.”
Hai người chiếm hai góc của bàn trà, lặng lẽ ăn cháo.
Chu Vãn ăn rất chậm và chăm chú, sau khi ăn xong, Lục Tây Kiêu quay đầu nhìn cô chằm chằm.
Chu Vãn bị nhìn nhiều lần đến cả người khó chịu, cũng nhìn lại anh, anh vẫn không tránh, nhưng lại không nói gì, cuối cùng, Chu Vãn không nhịn được nữa, hỏi: “Chuyện gì vậy?”
Lục Tây Kiêu: “Không phải nói không đói sao?”
“…”
Chu Vãn dừng lại, nhẹ giọng nói: “Không thể lãng phí.”
Anh khinh thường cười xùy một tiếng.
Chu Vãn ăn nhanh rồi đem bát đũa vào phòng bếp rửa, lúc này, chuông cửa đột nhiên vang lên.
“Tôi đi mở cửa.” Chu Vãn nói.
Có lẽ là Tưởng Phàm lại tới rồi.
Chu Vãn chạy tới mở cửa, lúc vừa mở cửa nhìn thấy người đứng ở ngoài, cô liền sững sờ.
Không chỉ Chu Vãn mà người ngoài cửa cũng sững sờ.
“Chu Vãn?” Khương Ngạn trợn to hai mắt: “Sao cậu lại ở đây?”
Trên đời này luôn có rất nhiều điều trùng hợp.
Có một số chuyện vì trùng hợp lại tốt đẹp hơn, trong khi vài chuyện lại trở nên tồi tệ.
Chu Vãn không biết Lục Tây Kiêu đến sau lưng cô từ lúc nào, anh bình tĩnh nhìn Khương Ngạn, nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của Chu Vãn, kéo cô gái về phía sau mình.
“Cậu đến làm gì?” Anh hỏi.
Cuối cùng, Khương Ngạn cũng dời ánh mắt khỏi Chu Vãn: “Bố không gọi được cho cậu nên bảo tôi tới đây tìm cậu cùng ăn cơm, xe đỗ ở dưới rồi.”
Lục Tây Kiêu không nói gì, giơ tay đóng cửa lại.
Khương Ngạn ngăn chặn khuỷu tay của anh, cậu ta trầm mặt, đáy mắt tĩnh mịch, thấp giọng nói: “Có bản lĩnh thì sau này đừng có tới.”
Lục Tây Kiêu đột nhiên bật cười, giống như vừa nghe thấy một câu chuyện thú vị, nghiêng đầu, hỏi Khương Ngạn: “Cậu có biết tại sao tôi lại xem thường cậu không?”
“Những thứ này vốn dĩ thuộc về tôi!” Khương Ngạn lớn tiếng hiếm thấy: “Dựa vào cái gì mà cậu có thể có tất cả những thứ này dễ dàng như vậy, còn tôi còn phải nỗ lực gấp ngàn lần?”
“Được, vậy cậu sớm đổi thành họ Lục đi, không ai ngăn cản đâu.”
“Lục Tây Kiêu, cậu có tư cách gì mà nói chuyện trịch thượng với tôi như vậy.” Hai mắt Khương Ngạn rực lửa, hung tợn nhìn anh: “Cậu nhớ kỹ, cậu mới là con riêng.”
Con riêng.
Đầu Chu Vãn ong ong.
Một giây tiếp theo, Lục Tây Kiêu lao tới, đẩy Khương Ngạn ngã xuống đất.
Anh nắm cổ áo Khương Ngạn và đấm mạnh vào mặt cậu ta.
Gọng kính bị gãy, sống mũi lập tức sưng đỏ lên.
“Lục Tây Kiêu!” Chu Vãn phản ứng lại, bổ nhào qua ngăn cản.
Trên người anh có vết thương, vết thương nhanh chóng bị hở theo động tác mạnh, máu thấm qua băng gạc, chảy xuống da thịt, nhưng anh không cảm thấy đau đớn chút nào, hai mắt đỏ bừng, hết cú đấm này đến cú đấm khác giáng vào mặt Khương Ngạn.
Chu Vãn túm lấy cánh tay anh, bị anh dùng sức đẩy ra sau, ngã sang một bên.
Mây đen nhanh chóng che khuất ánh trăng lành lạnh.
Ngay cả tia sáng cuối cùng cũng không hé ra.
Chu Vãn không có thời gian để ý đến máu ở lòng bàn tay, lập tức đi tới túm lấy tay Lục Tây Kiêu.
“Đừng đánh nữa!” Cô dùng hết sức ôm lấy cánh tay anh: “Đừng đánh nữa, Lục Tây Kiêu!”
Cuối cùng Lục Tây Kiêu cũng dừng lại, nhìn xuống vệt máu đỏ ngầu và bụi bặm trên lòng bàn tay Chu Vãn, lí trí anh cũng dần trở lại..
Anh hít một hơi thật sâu, đè nén cơn phẫn nộ và tức giận, đứng dậy.
Anh nhìn Chu Vãn đỡ gương mặt bầm tím của Khương Ngạn, cậu ta bị cận thị bốn phẩy năm độ, kính mắt bị gãy hết, trước sau đều mơ hồ, Chu Vạn đỡ cậu ta ngồi dậy một cách khó khăn: “Khương Ngạn, cậu không sao chứ?”
Ánh mắt Lục Tây Kiêu lạnh đến mức nghẹt thở.
“Khương Ngạn, nếu cậu còn dám nói lung tung nữa, tôi sẽ giết chết cậu.” Đôi mắt híp của anh nhắm lại, khơi dậy sát khí sắc bén: “Cút.”
Lục Tây Kiêu xoay người vào phòng, cầm cặp sách của Chu Vãn ném xuống trước mặt cô: “Cậu cũng cút.”
———
Sau cơn mưa xối xả, sương mù dày đặc bao trùm cả thành phố vào buổi sáng, sự ẩm ướt cuốn theo cái lạnh.
Một trận mưa thu, một chút lạnh.
“Vãn Vãn.” Cố Mộng xoay người, nằm lên trên bàn của Chu Vãn, nhỏ giọng hỏi: “Khương Ngạn sao thế, đánh nhau với người ta à?”
Chu Vãn nhớ tới trận đánh nhau ngày hôm qua.
Con riêng, vân vân và mây mây.
Cô lắc đầu, tỏ vẻ mình không biết, cái gì cũng không nói.
Khương Ngạn là học sinh giỏi mà nhà trường đánh giá cao nhất, không chỉ là quân dự bị của Thanh Bắc[1] mà còn là một ứng cử viên có hy vọng được tuyển thẳng.
[1] Thanh Bắc: Đại học Thanh Hoa và Đại học Bắc Kinh
Hôm nay, cậu ta đến trường với khuôn mặt đầy vết thương, ngay lập tức bị giáo viên chủ nhiệm gọi lên văn phòng để hỏi thăm tình hình.
Tiết Toán sắp bắt đầu mới thấy cậu ta quay lại.
Giáo viên môn Toán cũng bước vào lớp, gõ bàn: “Nào, về chỗ ngồi, lấy bài kiểm tra ngày hôm qua ra.”
Chu Vãn lấy bài kiểm tra ra, nhỏ giọng hỏi: “Không sao chứ?”
“Không sao đâu.” Khương Ngạn đáp, một lúc sau mới hỏi: “Chu Vãn, sao cậu biết Lục Tây Kiêu?”
“Lúc trước cậu ấy hay tới quán game tớ làm.”
Khương Ngạn không dễ bị lừa như vậy, nhíu mày: “Vậy sao cậu lại ở nhà cậu ta? Hôm qua, sau khi về, cậu tới chỗ của cậu ta sao?”
Chu Vãn dừng lại và nói: “Lúc trước, có một đêm bà mình không được khỏe, là cậu ấy giúp mình đưa bà đến bệnh viện. Hôm qua bạn của cậu ấy nói cậu ấy bị thương nên mình đến xem sao.”
“Cậu ta giúp sao?” Khương Ngạn hoài nghi hỏi: “Không gây chuyện là tốt rồi.”
Thái độ của Khương Ngạn làm cho Chu Vãn khó chịu một cách khó hiểu, khẳng định nói: “Là thật.”
“Cậu có quan hệ rất tốt với cậu ta?”
Chu Vãn nhớ lại câu nói cuối cùng của anh: “Cậu cũng cút đi”, khuôn mặt lạnh lùng, thoạt nhìn có vẻ cực kỳ chán ghét cô.
Chu Vãn lắc đầu: “Không có.”
“Cậu tránh xa cậu ta ra, cậu ta không phải người tốt đâu.”
“Vậy cậu và cậu ấy…” Chu Vãn dừng lại, hỏi: “Khương Ngạn, cậu và Lục Tây Kiêu là quan hệ gì?”
Khương Ngạn im lặng một lúc.
Ngay khi Chu Vãn cảm thấy cô đã động đến chuyện riêng tư của cậu ta và định xin lỗi thì Khương Ngạn lại nói: “Mình sinh vào tháng 3, cậu ta sinh tháng 11, mình lớn hơn cậu ta.”
“Vì vậy, hôm qua cậu nói cậu ấy là…”
Con riêng.
Chu Vãn không nói ra hai từ “Con riêng”, luôn cảm thấy đó là một cái tên quá nặng nề.
Khương Ngạn: “Ừm, mình và cậu ta là anh em cùng cha khác mẹ. Mẹ cậu ta kẻ thứ ba, đã cướp đi tất cả những gì đáng lẽ nên thuộc về mình và mẹ mình.”
Chu Vãn im lặng.
“Cho nên mình phải rất cố gắng, nhất định phải thành công, nhất định phải giẫm cậu ta dưới lòng bàn chân.” Khương Ngạn nói.
———
Mấy ngày sau, Lục Tây Kiêu không đến trường, nhưng đây là chuyện bình thường nên không ai cảm thấy kì lạ.
Mỗi ngày, Chu Vãn đều đi bốn điểm, trường học, bệnh viện, quán game và nhà.
Bà nội lại kiểm tra một loạt lần nữa, sau khi xác nhận không có vấn đề gì, Chu Vãn đến bệnh viện làm thủ tục xuất viện.
Lục Tây Kiêu đã trả hết tiền phòng trong nửa tháng, nhưng tin nhắn trên WeChat lại dừng lại ở mười ngày trước.
Là lúc cô đi đến nơi khác để thi, Lục Tây Kiêu đã hỏi khi nào cô sẽ quay lại.
Chu Vãn tính toán số tiền còn lại trong tay, cô vẫn còn thiếu mấy nghìn tệ để trả cho Lục Tây Kiêu, cô thở dài, định sẽ gom góp lại và gửi cho anh càng sớm càng tốt.
Chiều tối tan học ngày thứ sáu, Chu Vãn gặp Tưởng Phàm trên đường đến bến xe buýt.
“Bạn học nhỏ!” Cậu ta bắt đầu hét lên từ xa.
Xung quanh có rất nhiều người, mặt Chu Vãn nóng bừng: “Đừng gọi tôi như vậy.”
“Được, được, được, Chu Vãn.” Tưởng Phàm nói: “Lần trước cảm ơn cậu rất nhiều, tôi ngay là phải nhờ cậu giúp.”
“Vết thương của Lục Tây Kiêu thế nào rồi?”
Tưởng Phàm: “Gần như tốt hơn rồi, cậu ta rất khỏe, hồi phục cũng rất nhanh.”
Chu Vãn gật đầu: “Vậy là tốt rồi.”
“Sao cậu không tự mình hỏi cậu ta?”
Chu Vãn dừng lại nói: “Có lẽ cậu ấy không muốn nói chuyện với tôi.”
“Hai người cãi nhau à?” Tưởng Phàm hỏi.
Chu Vãn không lên tiếng.
Tưởng Phàm làm ra vẻ hiểu rõ: “Tính A Kiêu rất cứng đầu, đã nhiều năm như vậy mà cậu ta với bố vẫn như nước với lửa, nhưng thực ra chỉ cần không đụng đến điểm mấu chốt của cậu ta thì chẳng sao. Cậu chỉ cần dỗ dành cậu ta một chút là được.”
Chu Vãn nghĩ, quên đi.
Vốn dĩ cô và Lục Tây Kiêu không phải là người chung đường, lẽ ra họ không nên biết nhau, bây giờ xem như dừng cương trước bờ vực[2], trở về quỹ đạo ban đầu.
[2] Nguyên văn là 悬崖勒马 – Huyền nhai lặc mã: Một câu thành ngữ của Trung Quốc, ý chỉ khi đứng trước nguy hiểm thì biết tỉnh ngộ, tỉnh táo lại.
“Nhưng có một điểm, đừng nhắc đến mẹ của Lục Tây Kiêu trước mặt cậu ta. Đây là cấm kỵ, nếu nhắc đến thì nhất định cậu ta sẽ rất tức giận.” Tưởng Phàm nói thêm.
Chu Vãn dừng lại: “Hôm đó tôi nhìn thấy bức ảnh của mẹ cậu ấy ở nhà, trông rất dịu dàng và xinh đẹp.”
“Tôi và Lục Tây Kiêu quen nhau từ khi còn nhỏ, tôi đã từng đến nhà và gặp mẹ cậu ta. Thật sự rất đẹp.” Tưởng Phàm cười: “Nếu không thì cũng sẽ không sinh ra được A Kiêu như thế.”
“Sao mẹ cậu ấy lại mất vậy?” Chu Vãn nhẹ giọng hỏi: “Bị bệnh sao?”
“Không.”
Tưởng Phàm rũ mắt nhìn cô, thở dài, trầm giọng nói: “Tự sát, nhảy lầu.”
Cơn gió mùa thu rít qua những chiếc lá khô.
———
Đầu tháng 11, kết quả cuộc thi môn Vật lý cấp tỉnh được công bố.
Mới sáng sớm, giáo viên Vật lý đã chạy đến lớp, yêu cầu Chu Vãn và Khương Ngạn đến văn phòng của ông ấy. Chu Vãn có thể đoán được từ biểu hiện trên khuôn mặt của ông ấy rằng lần thi này, cả hai người đều làm tốt.
“Hai đứa thật sự làm thầy thấy rất tự hào!”
Thầy cười ra mặt, vỗ vỗ bả vai hai người: “Quá tốt, quá tốt, đều là giải Nhất, nhà trường đã gấp rút làm băng rôn đêm qua rồi.”
Khương Ngạn thở phào nhẹ nhõm, lộ ra một nụ cười thỏa mãn và thoải mái, sau đó hỏi: “Khi nào thì kì thi quốc gia bắt đầu ạ?”
“Mùa xuân năm sau, dự kiến là vào tháng 3 hoặc tháng 4.” Giáo viên Vật lý nói, “Đừng lo lắng, nhà trường sẽ sớm sắp xếp phụ đạo đợt thi tiếp theo cho hai em.”
Sau hai tiết học buổi sáng là lễ chào cờ.
Trên sân tập, hàng chục lớp được xếp hàng ngay ngắn.
Thầy hiệu trưởng đứng trên sân với vẻ mặt tươi cười trên môi, dào dạt ý xuân, hào hứng công bố kết quả của trường trong cuộc thi Vật lý này.
8 giải Ba, 3 giải Nhì, 2 giải Nhất.
Một nhóm người lên sân khấu nhận giải và chụp ảnh, cuối cùng là Chu Vãn và Khương Ngạn.
Cả hai đứng cạnh nhau dưới cột cờ, đồng phục học sinh chỉnh tề, chỉn chu, trên tay còn cầm tấm bằng chứng chỉ kiểu cách.
Hôm nay nắng rất đẹp, hơi chói mắt.
Mọi người ở dưới nhao nhao vỗ tay tán thưởng.
Chu Vãn hơi nheo mắt, đứng thẳng cầm giấy khen.
Cũng vào lúc này, cánh cổng sắt bên sân cọt kẹt mở ra, Lục Tây Kiêu bước vào.
Anh không mặc đồng phục, áo ngắn tay đơn giản và quần thể thao màu đen, hai bên tóc mai cắt ngắn khiến anh trông càng thêm thâm thúy. Nét mặt anh nhạt nhòa, bị ánh nắng chiếu vào thì cau mày lại.
Anh bước vào với dáng người hoàn hảo, người cao chân dài.
Ánh mắt Chu Vãn rơi xuống người anh.
Ngay khi xuất hiện, anh đã thu hút rất nhiều sự chú ý của các cô gái.
Một nhóm người quen biết anh giơ tay chào, trong khi người ngoài cuộc thì thầm ngưỡng mộ, xì xào bàn tán.
Tất nhiên, nó cũng thu hút sự chú ý của hiệu trưởng trên khán đài.
“Lục Tây Kiêu!” Hiệu trưởng khiển trách vào micro: “Mấy giờ rồi mà bây giờ mới đến trường?!”
Lục Tây Kiêu nhướng mắt, nhìn Chu Vãn trước, sau đó bình tĩnh dời đi.
Đám bạn xấu bên cạnh cười trên nỗi đau của người khác.
Hiệu trưởng không chịu nổi anh đã lâu rồi, tức giận trợn to hai mắt: “Em lên đài Chủ tịch đứng phạt cho tôi!”
Lục Tây Kiêu không quan tâm, anh không phản bác bất cứ điều gì, anh đứng dậy và đi về phía đài Chủ tịch.
Chu Vãn cụp mắt xuống, lông mi khẽ run lên, cô ngửi thấy mùi thuốc lá khi anh lướt qua, bị ánh mặt trời quấy nhiễu, tản ra chút cay độc, lạnh thấu xương.
Anh đứng nghiêng phía sau Chu Vãn, vẫn là đôi bông tay đó, vẫn là bộ dáng thờ ơ đó.
Hiệu trưởng lại khiển trách thêm vài câu, lúc này mới nhớ tới việc bảo mọi người tiếp tục chụp ảnh chung với Chu Vãn và Khương Ngạn đoạt giải.
———
Người chịu trách nhiệm chụp ảnh là Ban Tuyên truyền Hội học sinh, cũng là bạn cùng lớp của Chu Vãn.
Giữa trưa, cô ấy rửa một vài tấm ảnh và chọn một tấm để đăng trên bảng tin của trường, còn lại vài tấm, cô ấy hỏi Chu Vãn có muốn giữ lại không.
Tổng cộng có ba bức ảnh, có ảnh chụp xa, ảnh chụp gần và ảnh cận cảnh.
Cô ấy chỉ vào bức ảnh chụp cận mặt: “Mình nghĩ bức ảnh này cậu trông rất đẹp.”
Chu Vãn xem chăm chú một lúc rồi cầm bức ảnh chụp xa: “Cậu có thể cho mình cái này được không?”
“Cái này? Tại sao?”
Chu Vãn cười cười, nói: “Sau này nhìn lại bức ảnh này mình mới nhớ ra là ảnh gì, nếu gần quá thì mình sẽ không nhớ ra.”
“Cũng đúng.” Cô gái gật đầu, cười: “Vậy lấy cái này đi.”
Chu Vãn cảm ơn cô ấy.
Đợi cô ấy đi rồi, Chu Vãn cúi đầu nhìn bức ảnh một lần nữa.
Bối cảnh bao quát toàn bộ đài Chủ tịch.
Bao gồm cả Lục Tây Kiêu đứng chéo phía sau cô.
Cằm anh khẽ nâng lên, bộ dáng phóng khoáng tùy tiện, màu mắt bị ánh mặt trời phản chiếu nhẹ, ánh mắt thờ ơ rơi vào bóng lưng cô.
Bình luận facebook