• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full TRUY TÌM KÝ ỨC (NGƯỜI ĐẸP LÀM NHÂN) (1 Viewer)

  • Chương 16: Rung Động Trong Nháy Mắt - P2

Lúc năm giờ chiều, người cảnh sát hình sự tên Tiểu Tề ngồi trong xe giám sát, vừa gặm bánh mỳ vừa dán mắt vào màn hình theo dõi Trần Ly Giang.



“Này, không có gì bất thường đấy chứ?” Một đồng nghiệp nhảy lên xe, vỗ vai anh ta.



Tiểu Tề nuốt miếng bánh: “Không. Vừa rồi Tăng Phương Bình đến tìm đối tượng nói chuyện một lúc. Sau đó, hai người lại vào dây chuyền sản xuất rồi.”



Đồng nghiệp ngồi xuống cạnh Tiểu Tề: “Tiểu Bạch vừa gọi điện, nói Tăng Phương Bình nhiều khả năng là thủ phạm của vụ án thứ ba. Bây giờ, cô ấy đi chùa An Bảo tìm manh mối. Chúng ta phải theo dõi sát hai đối tượng này. Nếu Tăng Phương Bình biết mình để lại dấu chân mà nói với Trần Ly Giang, thì sẽ rút dây động rừng mất.”



Tiểu Tề lau miệng: “Chắc không có vấn đề gì đâu. Anh xem đi, bọn họ vẫn đang làm việc bình thường đấy thôi. Hơn nữa, chúng ta cũng không rời mắt khỏi bọn họ còn gì.”



Quả nhiên khoảng thời gian tiếp theo, nhà xưởng vô cùng yên bình. Chỉ là camera theo dõi bên trong nhà xưởng có hạn, không thể thu mọi hình ảnh hai đối tượng tình nghi từng giây từng phút. Tuy nhiên, trong quá trình làm việc, họ cũng thường xuất hiện trước ống kính camera.



Năm giờ rưỡi. Tiểu Tề tựa vào thành ghế, nhìn chằm chằm màn hình. Anh ta đột nhiên ngồi thẳng người: “Xảy ra sự cố rồi!” Đồng nghiệp ngoảnh đầu hỏi: “Chuyện gì vậy?”



Trên màn hình, một người công nhân trẻ tuổi không biết nguyên nhân vì sao, bị kẹt áo vào cỗ máy đang hoạt động, sau đó cả người bị kéo vào máy cắt. Anh ta lại ở một góc khuất nên dù hoảng sợ há miệng kêu cứu, có lẽ do tiếng ồn quá lớn nên nhất thời không ai xuất hiện.



“Mau đi cứu người!” Đồng nghiệp mở cửa thùng xe nhảy xuống, Tiểu Tề vội bám theo sau.



Tất cả chỉ xảy ra trong mấy phút đồng hồ. Hai người cảnh sát chạy vào nhà xưởng, quả nhiên chỉ nghe thấy tiếng máy móc ầm ầm, che lấp tiếng kêu cứu của người công nhân gặp nạn. Hai cảnh sát chạy nhanh đến góc khuất, một người chạy đi tắt cỗ máy, một người kéo công nhân đó ra ngoài. Sự xuất hiện của họ cuối cùng cũng thu hút sự chú ý của đám công nhân, ai nấy đều hốt hoảng vây quanh, hợp sức cứu người công nhân đó.



“Không đúng, Tiểu Tề.” Người đồng nghiệp quan sát máy cắt: “Lưỡi dao bị tháo mất rồi.”



Tiểu Tề giật mình, hai người đảo mắt xung quanh, nhưng Trần Ly Giang và Tăng Phương Bình đã mất dạng.



***



“Bỏ trốn rồi sao?” Bạch Cẩm Hi nắm chặt điện thoại, quay sang Hàn Trầm ở bên cạnh: “Lập tức báo cho chi cục, xin chi viện, phong tỏa cả khu vực đó. Lần này nhất định không được để bọn họ chạy thoát. Bây giờ bọn họ lâm vào đường cùng, bảo mọi người chú ý an toàn.”



Sau khi cúp điện thoại, Bạch Cẩm Hi nhìn chằm chằm con đường phía trước. Bọn họ vừa từ chùa Bảo An trở về, đã gần đến khu phố cổ với những con đường nhỏ và ngõ hẻm đan xen chằng chịt.



Hàn Trầm lái xe. Châu Tiểu Triện ngồi ở ghế sau, tinh mắt phát hiện: “Lão đại, ở kia có xe mô tô kìa!”



Hàn Trầm và Bạch Cẩm Hi cùng ngoảnh đầu, bên ngoài cửa hàng sửa xe ở đầu ngõ dựng hai chiếc xe mô tô.



Trong ngõ hẻm, đi xe máy nhanh và thuận tiện hơn ô tô gấp nhiều lần.



Hàn Trầm lập tức dừng lại ở cửa tiệm sửa xe. Bạch Cẩm Hi nhanh chóng nhảy xuống, bước một chân qua yên xe máy, lấy chiếc mũ bảo hiểm treo ở đó đội lên đầu rồi rút thẻ cảnh sát đưa cho ông chủ vừa chạy tới: “Chúng tôi mượn xe bắt tội phạm. Lát nữa sẽ mang trả lại cho anh!”



Nhìn thấy xe cảnh sát đỗ ở cửa, ông chủ và thợ sửa không dám nói câu gì, vội vàng cầm chìa khóa cho bọn họ.



Châu Tiểu Triện cũng nhanh chóng đội mũ bảo hiểm, còn Hàn Trầm rút găng tay ra đeo, định nhảy lên chiếc xe máy còn lại. Nào ngờ, nhân viên sửa xe tiến lại gần: “Đồng chí cảnh sát, chiếc xe này vẫn chưa sửa xong.” Hàn Trầm nổ máy nhưng xe không có phản ứng. Anh ngẩng đầu, liền nhìn thấy Bạch Cẩm Hi đã khởi động, còn Châu Tiểu Triện đang bám vào thắt lưng cô, chuẩn bị leo lên.



Hàn Trầm liền nhảy ra khỏi chiếc mô tô có vấn đề, đi đến đằng sau Châu Tiểu Triện, kéo anh ta xuống xe.



Châu Tiểu Triện ngỡ ngàng: “Thần thám Hàn, tại sao anh lại kéo tôi?”



Hàn Trầm đội mũ bảo hiểm, ngồi lên mô tô: “Xe kia bị hỏng rồi, cậu nghĩ cách khác đi!”



“Hả?”



Bạch Cẩm Hi nổ máy, đồng thời vạch tuyến đường đi trong đầu. Bởi vì tập trung lại đội mũ bảo hiểm nên cô không để ý đến động tĩnh phía sau. Nhưng tính toán một hồi, sơ đồ tuyến đường vẫn cứ như mạng nhện hỗn loạn trong bộ não của cô. Cuối cùng, Bạch Cẩm Hi quyết định bỏ cuộc, tiếp tục dựa dẫm vào Châu Tiểu Triện ngồi ở đằng sau.



Cảm giác yên xe lún xuống, chứng tỏ người đã ngồi yên vị, cô không do dự lập tức nhấn ga, chiếc mô tô phóng vút đi như bay.



Châu Tiểu Triện đứng ngây ra ở đó. Một nhân viên sửa xe nhiệt tình dắt chiếc xe đạp ra ngoài: “Đồng chí cảnh sát, anh xem cái này có được không?”



Châu Tiểu Triện nghiến răng, leo lên xe đạp. Cậu ta nghĩ bụng: Không sao, mình còn đôi chân có thể “chiến đấu”.



***



Bạch Cẩm Hi lái mô tô một lúc mới phát hiện người ở đằng sau đặc biệt yên tĩnh, cũng không ôm eo cô. Bởi vì hai mũ bảo hiểm thỉnh thoảng chạm vào nhau, cô mới cảm nhận được sự tồn tại của người này.



Hừm, hôm nay Châu Tiểu Triện làm sao vậy?



Bạch Cẩm Hi lên tiếng: “Không ôm eo tôi, cậu muốn bị rơi xuống đấy à? Mau nhìn giúp tôi, tiếp theo nên rẽ trái hay rẽ phải?”



Người ngồi sau im lặng vài giây. Bạch Cẩm Hi đột nhiên cảm thấy một thân hình ấm nóng từ từ áp sát, như bao vây người cô.



Tiếp theo, đôi bàn tay đeo găng màu đen, từ phía sau vòng ra đằng trước, nhưng không ôm eo Bạch Cẩm Hi, mà để sát vào tay cô, cùng cầm tay nắm ở đầu xe.



“Để tôi lái, cô buông ra đi.” Giọng nói trầm thấp quen thuộc vang lên bên tai cô.



Bạch Cẩm Hi giật mình, lập tức buông tay. Hàn Trầm liền cầm chắc tay nắm, rồ ga, chiếc xe lập tức tăng tốc trong giây lát.



“Tiểu Triện đâu rồi?” Cô hỏi.



“Ở phía sau.” Hàn Trầm đáp.



“Vậy à?”



Hoàng hôn phủ ánh sáng vàng xuống đường phố. Nhìn thấy chiếc xe của bọn họ, người đi bộ liền né tránh sang hai bên. Bạch Cẩm Hi cúi thấp người, ôm chặt đầu xe, ngó nghiêng xung quanh tìm kiếm kẻ khả nghi. Hàn Trầm ngồi sau hoàn toàn có tư thế của một tay đua xe chuyên nghiệp, thân hình hơi ngả về đằng trước, áp vào lưng cô. Có mấy lần, Bạch Cẩm Hi cảm thấy mũ bảo hiểm của anh sượt qua cổ, chứng tỏ anh đang tựa đầu vào bờ vai của cô.



Cảm giác này hơi kỳ lạ, bởi vì trước đây, cô và Châu Tiểu Triện chưa bao giờ đi xe trong tình trạng tương tự. Cậu ta thường ôm eo Bạch Cẩm Hi, lệ thuộc vào cô.



Còn bây giờ, cô ngồi trong lòng Hàn Trầm, để mặc anh điều khiển xe mô tô. Trái tim cô đột nhiên có cảm giác hết sức ấm áp.



Trên đường đi, không ai nói chuyện. Cổ Bạch Cẩm Hi cứng đờ.



“Phát hiện mục tiêu! Phát hiện mục tiêu!” Máy bộ đàm bên hông Bạch Cẩm Hi truyền đến giọng nói gấp gáp: “Hai đối tượng tình nghi đang bỏ chạy về phía ngõ Đạo Lý. Đồng chí nào ở gần đó mau đến tiếp viện!”



Bạch Cẩm Hi liền cầm máy bộ đàm đưa lên miệng: “Tôi là Bạch Cẩm Hi, tôi và Hàn Trầm sẽ đến đó ngay!”



Mô tô lập tức quay đầu. Toàn thân Bạch Cẩm Hi ngã về một bên theo quán tính. Cô giật mình, túm tay Hàn Trầm. Cánh tay rắn chắc của anh đã kịp thời đỡ người cô. Sau khi ngồi ngay ngắn, Bạch Cẩm Hi liền thu tay về.



***



Trong ngõ Đạo Lý, sắc trời đã tối mờ mờ. Khu vực này tập trung nhiều dãy nhà tập thể cũ kỹ đang trong diện di dời nên thời điểm này không một bóng người. Thỉnh thoảng có một hai hộ khói bếp lan tỏa, còn lại là những dãy nhà bỏ hoang.



Bạch Cẩm Hi và Hàn Trầm xuống xe, một người ở bên trái, một bên phải, lặng lẽ tiến về phía trước.



Mặt đất có hai hàng dấu chân, chắc là giẫm phải nước bẩn, không liên tục nhưng tương đối rõ ràng.



Bạch Cẩm Hi dõi mắt về những ngôi nhà có người ở và bức tường xanh rêu, hạ giọng hỏi: “Anh xem dấu chân này có phải của bọn họ không?”



“Đúng vậy.” Hàn Trầm ngồi xổm, bàn tay đi găng ấn xuống mặt đất.



Hai người đứng lên, thuận theo dấu chân tiếp tục tiến về phía trước.



Hàn Trầm đột nhiên dừng bước, ánh mắt hơi sa sầm. Bạch Cẩm Hi ngoảnh đầu hỏi: “Sao thế?”



“Tư Tư sống trong ngõ hẻm này.”



Bạch Cẩm Hi giật mình, hai người rảo bước nhanh, liền nhìn thấy cửa hàng tạp hóa nhỏ của Tư Tư ở đầu ngõ.



Trời vẫn chưa tối hẳn nhưng tiệm tạp hóa đóng kín cửa, không có bất cứ động tĩnh nào.



Trống ngực Bạch Cẩm Hi đập thình thịch, không phải trùng hợp như vậy đấy chứ? Nhưng lý trí mách bảo cô, hoàn toàn có khả năng đó. Hai tội phạm bị cảnh sát ép chạy vào ngõ hẻm này, xung quanh đã bị bao vây, bọn họ không còn đường thoát thân. Trong khi tiệm tạp hóa của Tư Tư lại gần đường cái, cửa mở toang, chỉ có “mẹ góa con côi” nên dễ bị khống chế, đúng là nơi lánh nạn lý tưởng. Bọn họ tạm thời vào trong trốn cảnh sát rồi tìm đường thoát thân. Suy cho cùng, đây đúng là sự lựa chọn tốt nhất đối với bọn họ.



“Đi theo tôi!” Hàn Trầm nép vào bờ tường. Bạch Cẩm Hi lập tức làm theo. Hai người rón rén đi tới bên dưới cửa sổ của tiệm tạp hóa nhưng vẫn không nghe thấy bất cứ tiếng động nào. Bạch Cẩm Hi liếc anh một cái, đúng lúc anh ngẩng đầu.



Đây là lần đầu tiên cô gặp một cộng sự ăn ý như vậy, cảm giác rất chi… sảng khoái. Một sự sảng khoái thoải mái và mới mẻ.



Hàn Trầm nhìn cô, làm động tác tay ra hiệu. Bạch Cẩm Hi hiểu ý, anh muốn cô canh giữ cửa sau, còn anh đột nhập từ cửa chính.



Điều này có nghĩa là, anh đã giành sự nguy hiểm lớn nhất về phần mình. Bạch Cẩm Hi im lặng một vài giây rồi giơ tay vỗ nhẹ ngực phải, nhắc anh cẩn thận.



Hàn Trầm gật đầu.



Bạch Cẩm Hi quay người, men theo bờ tường vòng ra sau nhà. Ai ngờ cô mới đi vài bước, cửa sau đột nhiên bị đẩy ra. Một người chạy ra ngoài, qua hình dáng có thể nhận ra chính là Trần Ly Giang. Tay hắn nhuộm máu đỏ, vẫn còn cầm con dao nhọn.



Bạch Cẩm Hi giật mình, định đuổi theo nhưng bị Hàn Trầm giữ đầu vai.



“Để tôi.” Giọng nói của anh vang lên bên tai, Bạch Cẩm Hi vừa quay đầu liền chạm phải đôi mắt thâm trầm của anh.



Giây tiếp theo, anh buông vai cô, lập tức chạy đi. Anh chạy nhanh hơn Trần Ly Giang nên nhanh chóng đuổi kịp hắn. Cả hai biến mất ở cuối ngõ.



Bạch Cẩm Hi lấy lại tinh thần, dõi mắt về cửa sau đang mở toang, đồng thời từ từ tiến lại gần. Càng gần đến nơi, cô càng ngửi thấy mùi máu tanh lan tỏa trong không khí.



Sau đó, cô nghe thấy tiếng người khóc sụt sùi. Bạch Cẩm Hi không do dự, lập tức xông vào nhà. Chứng kiến cảnh tượng trước mặt, cô sững người ngay tức thì.



Trong phòng bật đèn sáng, mặt đất máu chảy lênh láng. Tư Tư ôm chặt con trai, co rúm người ở một góc, cả hai mẹ con đang khóc nấc nghẹn. Một người đàn ông nằm ở nền đất bên cạnh giường, trên người trúng vô số nhát dao, máu tuôn ra như suối. Hắn trợn trừng mắt, sắc mặt trắng bệch, rõ ràng đã tắt thở.



Bạch Cẩm Hi nhận ra người này chính là Tăng Phương Bình.



Nhìn thấy Bạch Cẩm Hi chạy vào nhà, Tư Tư càng khóc to tiếng hơn. Bạch Cẩm Hi kiểm tra một lượt, xác định không còn người nào khác mới đi đến, ngồi xổm trước mặt hai mẹ con Tư Tư.



“Cô cảnh sát…” Tư Tư ôm chầm lấy cô. Lúc này, Bạch Cẩm Hi mới phát hiện trên người cô ta có vết bầm tím, cổ cũng có dấu vết bị siết chặt.



Bạch Cẩm Hi ôm hai mẹ con Tư Tư vào lòng. Cô không thể tưởng tượng vừa rồi xảy ra chuyện gì, ngay trước mặt con trẻ. Cô hít một hơi sâu, an ủi người mẹ: “Không sao đâu, cảnh sát sẽ đến ngay bây giờ, hai mẹ con được an toàn rồi. Tư Tư, cô hãy nghe tôi, cùng tôi rời khỏi nơi này trước, đừng để con trai ở lại đây.”



Tư Tư gật đầu. Bạch Cẩm Hi lấy áo khoác ở trên giường choàng lên người cô ta. Cả ba cùng đứng dậy đi ra ngoài.



“Xảy ra chuyện gì vậy?” Đúng lúc này, Hàn Trầm xuất hiện ở cửa ra vào.



Bạch Cẩm Hi đưa mắt nhìn anh, tim đập nhanh một nhịp. Hàn Trầm đứng ngược sáng, cánh tay dính đầy máu, áo polo màu đen cũng có vết bẩn ươn ướt.



“Anh Hàn!” Tư Tư ôm mặt khóc òa lên. Hàn Trầm đi đến, cùng Bạch Cẩm Hi đỡ cô ta. Anh nói nhỏ: “Không sao đâu, chúng ta ra ngoài trước đi!”



“Vâng.” Tư Tư gật đầu.



Ở bên này, Bạch Cẩm Hi quay sang Hàn Trầm. Như cảm nhận được ánh mắt của cô, anh cũng ngoảnh đầu nhìn cô.



“Anh không sao đấy chứ?” Cô hỏi: “Tội phạm đâu rồi?”



“Tôi không sao.” Anh liếc qua vết máu trên tay mình: “Không phải máu của tôi. Tội phạm đã bị bắt giữ, giao cho các đồng nghiệp rồi.”



Bạch Cẩm Hi thở phào nhẹ nhõm.



Vừa đi ra ngoài, Bạch Cẩm Hi liền nhìn thấy không ít cảnh sát. Ở đầu ngõ hẻm đậu hai chiếc xe cảnh sát. Trần Ly Giang bị áp giải ngồi lên ghế sau một xe ô tô, bên cạnh hắn là hai người cảnh sát áp giải.



Bạch Cẩm Hi lại thở một hơi dài.



***



Cảnh sát bắt đầu xử lý hiện trường. Tư Tư cuối cùng cũng dỗ được con trai đi ngủ. Cô quay người nhìn Hàn Trầm và Bạch Cẩm Hi, sau đó ngồi vào ghế sau xe cảnh sát, khóe mắt vẫn còn lấp lánh ánh lệ.



Tư Tư gặp hai người đàn ông đó lúc mặt trời sắp xuống núi.



Hai người này trông quen quen, chắc là từng mua thuốc lá ở chỗ cô. Bọn họ đứng bên bờ tường trò chuyện, thỉnh thoảng đưa mắt về phía cô, khiến Tư Tư bất giác nổi da gà.



Sau đó, bọn họ đi về bên này.



“Cho tôi gói Bạch Sa.” Người đàn ông trẻ tuổi, gầy hơn một chút mở miệng.



Đúng lúc Tư Tư cúi xuống thò tay vào trong tủ lấy thuốc lá, một bóng đen vụt qua. Cô giật mình đứng dậy nhưng không còn kịp nữa.



Cô bị bọn họ bịt miệng lôi vào nhà, sau đó chỉ biết mở to mắt nhìn bọn họ đóng cửa tiệm.



Vừa vào nhà, Trần Ly Giang hơi ngây ra khi nhìn thấy Đậu Đậu đang chơi ở dưới đất.



Sau đó, mẹ con Tư Tư bị đuổi lên giường. Trần Ly Giang cầm con dao, uy hiếp hai mẹ con cô không được lên tiếng. Tư Tư tất nhiên chẳng dám, chỉ ôm con cố gắng không phát ra tiếng động, trong lòng thầm mong bọn họ mau chóng bỏ đi.



Bầu trời tối dần. Bên ngoài dường như có người chạy qua, một lúc sau lại có tiếng bước chân rầm rập.



Hai người đàn ông trong phòng bắt đầu sốt ruột, đặc biệt là Tăng Phương Bình, hắn không ngừng hỏi: “Anh Trần, làm thế nào bây giờ?”



Trần Ly Giang tựa hồ vẫn bình tĩnh: “Chúng ta có khả năng không chạy thoát.”



Câu này càng khiến Tăng Phương Bình nôn nóng.



Tư Tư không biết Tăng Phương Bình nảy sinh ý đồ với cô từ lúc nào. Có lẽ lời nói của Trần Ly Giang khiến hắn tuyệt vọng. Cũng có thể do trời ngày càng tối dần, ánh mắt của hắn cũng biến đổi khi nhìn cô.



“Anh Trần.” Tăng Phương Bình lên tiếng: “Dù sao cũng không chạy thoát, cuộc đời em coi như xong. Em chưa bao giờ chơi đàn bà, bây giờ để em chơi cô ta một lần.”



Hai người cùng quay sang Tư Tư, khiến cô vô cùng hoảng sợ.



“Tôi xin các anh đừng làm vậy. Tôi sẽ không nói với cảnh sát… Tôi chưa từng gặp các anh…” Tư Tư ra sức cầu xin bọn họ.



“Đừng động vào cô ta.” Trần Ly Giang ngắt lời: “Cô ta còn con nhỏ.”



Tư Tư thở phào nhẹ nhõm. Cô ngẩng đầu, chạm phải đôi mắt trầm tĩnh của Trần Ly Giang.



Tăng Phương Bình có vẻ không vui. Hắn nhìn cô chằm chằm, viền mắt vằn tia máu đỏ.



Sau khi hút hết mấy điếu thuốc, Trần Ly Giang đứng dậy: “Đi thôi. Chúng ta phải xông ra ngoài, không được thì chịu thua.”



Tăng Phương Bình cũng đứng lên: “Anh Trần, chúng ta tách ra đi, mục tiêu sẽ nhỏ hơn. Anh cứ đi trước đi.”



Trần Ly Giang ngẫm nghĩ. Có lẽ cảm thấy làm vậy sẽ càng có cơ hội lớn hơn, hắn gật đầu, đồng thời quay sang Tư Tư: “Trốn chạy quan trọng hơn, đừng động đến cô ta.”



Tăng Phương Bình “vâng” một tiếng. Kết quả, Trần Ly Giang vừa đi ra cửa sau, hắn liền quay sang Tư Tư, ánh mắt như con thú bị giam hãm. Giây tiếp theo, hắn bổ nhào về phía cô.



Tư Tư không nhớ rõ Tăng Phương Bình siết cổ cô từ lúc nào. Cô vốn không có ý định phản kháng, nhưng khi Đậu Đậu vừa khóc vừa lao đến đòi mẹ, bị hắn đẩy ngã xuống đất, cô liền ra sức giãy giụa.



Hô hấp của cô ngày càng khó nhọc. Tăng Phương Bình vì luống cuống cũng không ý thức mình đang có hành vi giết người, mà chỉ muốn cô yên tĩnh lại.



Tư Tư biết mình sắp chết. Sau đó, cô cố gắng hết sức, mở miệng nói với con trai: “Đậu Đậu… Mau nhắm mắt lại. Con ngoan, mẹ không sao, chú ấy… đang chơi với mẹ. Mau nhắm mắt đi con…”



Mau nhắm mắt đi con! Một khi nhắm mắt, thế giới của con vẫn an lành.



Ngay sau đó, bàn tay đang bóp cổ cô đột nhiên buông lỏng. Tăng Phương Bình “hự” một tiếng, vẻ mặt méo mó, sau đó hắn nằm úp sấp xuống người cô.



Tư Tư há miệng thở hồng hộc. Tăng Phương Bình toàn thân đầy máu, bị kéo sang một bên.



Trần Ly Giang đứng bên cạnh giường từ lúc nào, trên tay cầm con dao, sắc mặt u ám.



Tư Tư vô cùng sợ hãi, vội ôm con trai vào lòng. Hai mẹ con ngồi nép vào một góc, cô giơ tay che mắt Đậu Đậu.



Trần Ly Giang đứng im hồi lâu, khiến Tư Tư không dám thở mạnh.



“Cô không cần bịt mắt thằng bé, bởi vì không ai có thể làm hại mẹ con cô nữa.” Hắn lên tiếng.



***



Trời đã tối đen như mực. Bạch Cẩm Hi và Hàn Trầm đứng dưới ngọn đèn đường, dõi mắt theo hai chiếc xe cảnh sát chở Trần Ly Giang và mẹ con Tư Tư.



“Trần Ly Giang vốn là người bình tĩnh và kiềm chế tốt. Nhiều khả năng anh ta tận mắt chứng kiến mẹ bị cưỡng hiếp nên lời Tư Tư nói với con trai ở giây phút cuối cùng đã kích thích anh ta, khiến anh ta mất kiểm soát, mới giết chết Tăng Phương Bình.” Bạch Cẩm Hi suy đoán: “Anh ta hãm hại mấy cô gái vô tội nhưng lại ra tay cứu mạng hai mẹ con Tư Tư.”



“Đây gọi là tình thương của người mẹ.” Hàn Trầm châm một điếu thuốc rồi lại rút một điếu đưa cho cô.



Bạch Cẩm Hi không cầm: “Tôi chỉ hút trong lúc điều tra vụ án, gặp áp lực lớn. Bây giờ công việc kết thúc, tôi phải “cấm dục”.”



Hàn Trầm cười cười.



Dưới ánh đèn tối mờ mờ, gương mặt anh được phủ một lớp ánh sáng mông lung. Bạch Cẩm Hi đột nhiên phát hiện, khi anh cười, thần sắc của anh trở nên ôn hòa, tất nhiên cũng rất đẹp trai, từ lông mày, đôi mắt, sống mũi, làn môi đều vô cùng rõ nét.



Ngắm anh một lúc, cô bỗng dưng muốn thở dài. Thế là cô quay đi chỗ khác, hai người nhất thời yên lặng.



Đúng lúc này, một đồng nghiệp đi đến xe cảnh sát cách đó không xa, gọi cô: “Tiểu Bạch, chúng tôi quay về cơ quan bây giờ, cô có đi không?” Bởi vì ngõ hẻm chật chội nên chỉ hai xe cảnh sát lái tận vào bên trong. Một chiếc chở Trần Ly Giang đã đi mất, còn một chiếc chở mẹ con Tư Tư. Những người cảnh sát khác phải đi bộ ra ngoài đường mới lên xe.



Bạch Cẩm Hi nhìn chiếc xe mô tô đỗ bên cạnh, trả lời: “Các anh cứ đi trước đi. Tôi trả lại xe cho người ta rồi quay về cơ quan sau.”



Cô nhảy lên mô tô. Thời tiết nóng bức, bây giờ không vội vàng nên cô không đội mũ bảo hiểm. Sau khi nổ máy, cô ngoái đầu nhìn Hàn Trầm: “Anh…”



Yên sau lún xuống, Hàn Trầm đã ngồi lên xe. Anh ném mẩu thuốc lá trong tay: “Đi thôi!”



Bạch Cẩm Hi hơi ngây ra: “Anh không đi cùng bọn họ sao?”



Bây giờ hình như… cô và anh không cần phải ngồi chung xe nữa.



“Cô biết đường à?”



Bạch Cẩm Hi bị chọc trúng chỗ hiểm trong giây lát: “Không.”



Mô tô chuyển bánh, Bạch Cẩm Hi giữ chặt tay nắm, len lén liếc người ở đằng sau. Lần này, anh không cầm lái cho cô, tất nhiên cũng không ôm eo cô. Không biết anh chống tay ở chỗ nào, thân thể thậm chí cách cô một đoạn, nhưng cô vẫn cảm nhận được nhiệt độ từ người anh.



Đi một đoạn, Bạch Cẩm Hi lên tiếng: “Hay là chúng ta lái thẳng về đồn đi. Dù sao cũng đã mượn rồi, bây giờ hay lát nữa mang trả bọn họ cũng thế thôi. Chúng ta về đồn trước, lúc về nhà tôi sẽ đem trả, đằng nào cũng thuận đường.”



“Ừ.” Anh đáp, hơi thở phả vào cổ, khiến toàn thân Bạch Cẩm Hi hơi tê tê.



Cô quay đi chỗ khác, tiếp tục lái xe về Đồn cảnh sát.



Sau đó, Hàn Trầm đột nhiên đưa tay về đằng trước, cầm hai tay nắm cùng Bạch Cẩm Hi. Lần này anh không đeo găng, cũng chẳng đội mũ bảo hiểm, thân thể áp sát, hơi thở mơn man bên cổ cô.



“Buông ra đi!” Anh nói nhỏ hai từ bên tai Bạch Cẩm Hi.



“Vâng.” Cô ngoan ngoãn nghe lời.



Buổi tối yên tĩnh, ngọn gió mát rượi thổi qua. Rời khỏi khu phố cổ, phía trước là một cây cầu, dòng nước dưới chân cầu lững lờ, phản chiếu ánh đèn ở hai bên bờ, màu sắc ấm áp.



Đi tiếp một đoạn là con đường rợp bóng cây xanh. Bên đường có trường học, trên sân bóng rổ vẫn có người chơi bóng; gần đó là trung tâm thương mại đèn đóm sáng trưng. Dưới lòng đường, người và xe cộ đi lại thưa thớt, tiếng động cơ mô tô trở nên rõ ràng.



Bạch Cẩm Hi ngồi trong lòng Hàn Trầm, toàn thân cứng đờ, mắt dõi về phía trước. Còn anh cũng im lặng từ đầu đến cuối, không nói một lời.



Hai người về đến cơ quan đã gần tám giờ tối. Hàn Trầm dừng xe, nhảy xuống trước.



“Cô lên trước đi, tôi hút điếu thuốc.” Anh nói.



“Ừ.” Bạch Cẩm Hi xuống xe, hai người đi về hai phương hướng trái ngược.



Phòng thẩm vấn nằm trên tầng hai. Bạch Cẩm Hi lên cầu thang, vô thức ngoái đầu. Dưới ánh đèn đường, cảnh tượng trước mắt như bức tranh sơn dầu hỗn độn. Hàn Trầm tựa vào bờ tường, cúi đầu châm lửa. Bóng anh đổ dài ở dưới đất, trong khi toàn thân anh một màu đen. Anh hít một hơi rồi nhả khói, dáng vẻ như cách rất gần, cũng rất xa.



Bạch Cẩm Hi nhìn một lúc rồi quay người đi lên tầng trên. Trong đầu cô lại hiện lên hình ảnh lái xe mô tô vừa rồi.



Cô cảm nhận thấy một sự dịu dàng tỏa ra từ Hàn Trầm. Nhưng ngẫm lại, chắc cô đã nghĩ nhiều, anh và cô chỉ là đồng nghiệp đi chung xe mà thôi. Châu Tiểu Triện lần nào cũng ôm eo cô. Mỗi khi cô phóng nhanh, cậu ta sợ chết chẳng chịu buông tay ấy chứ.



Đúng là cô nghĩ ngợi nhiều rồi.



Câu chuyện nhỏ: Nỗi muộn phiền của anh



Hàn Trầm ghét đụng chạm thân thể với phụ nữ, không hoàn toàn vì nguyên nhân anh đã có vị hôn thê, hay là mắc bệnh “sạch sẽ” trong vấn đề tình cảm, mà vì… từ nhỏ đến lớn, anh đều ghét điều đó.



Hồi nhỏ, do có ngoại hình sáng sủa, gia thế tốt, chơi bóng giỏi, học hành cũng rất cừ nên lúc nào cũng có nhiều con gái vây quanh anh. Từ lúc học mẫu giáo, tiểu học, cấp hai… thỉnh thoảng lại có vụ các bạn gái chỉ vì anh mà ghen tuông, cãi nhau, ẩu đả, thậm chí hãm hại lẫn nhau. Lúc anh lên lớp luôn có nữ sinh tranh vị trí bạn cùng bàn với anh; anh tham gia các cuộc du ngoạn vào mùa xuân, các bạn đều muốn cầm tay anh. Ngay cả khi anh trốn ở một góc sân chơi hút thuốc cũng sẽ có mấy nữ sinh lén lút đứng ở chân cầu thang cảm thán: đẹp trai quá! Kết quả, họ hại anh bị thầy giáo vụ bắt được.



Do đó, từ nhỏ Hàn Trầm đã có một nhận thức, con gái vô cùng phiền phức.



Thế là kể từ thời tiểu học, anh đã trở thành cậu bé cô độc ngạo mạn. Những câu anh hay nói với các bạn gái là: “Đừng chạm vào người tôi”, “Tránh ra” và “Tôi không thích bạn, tạm biệt.”



Vì vậy lúc bấy giờ, Hàn Thập tam lang còn có một biệt hiệu, gọi là “Hàn trai tân”. Nhưng nghe qua, biệt hiệu này giống cách xưng hô lãnh đạo một cơ quan nào đó. Một lần, nghe có người gọi anh như vậy, bố anh cảm thấy thú vị: “Con tự phong quan cho mình đấy là? Bố nghe bọn nó gọi con là… “trưởng phòng Hàn”.”



(“Trai tân” âm Hán việt là “Xử nam”. Chữ “Xử” còn một âm đọc khác là “Xứ”, một cấp bậc trong cơ quan hành chính. Vốn là “Hàn xử” nhưng bố Hàn Trầm lại tưởng “Hàn xứ”)



Dẫu sao cũng còn là thiếu niên non nớt, Hàn Trầm đỏ mặt: “Chủ yếu là bọn họ quá phiền phức.”



(Hàn Trầm tưởng bố nói về biệt hiệu “Hàn trai tân”)



Vậy mà sau này, Hàn Trầm lại thích cô gái phiền phức nhất. Đúng là cô gái đó rất phiền phức, vừa khắt khe lại vừa đỏm dáng, rõ ràng bình thường hay hất hàm sai khiến anh nhưng lúc buồn bã lại nhạy cảm như con mèo nhỏ, khiến anh vừa phải dỗ dành vừa chiều chuộng. Nhưng Hàn Trầm yêu chiều cô một cách cam tâm tình nguyện. Chứng kiến anh yêu đương kiểu đó, đám bạn thân sắp phát điên, đều khuyên nhủ: “Mẹ kiếp, anh Hàn chiều phụ nữ như vậy không được đâu, tương lai không cẩn thận bị cô ta đè đầu cưỡi cổ ấy chứ.” Hàn Trầm thản nhiên đáp: “Câm miệng! Tôi thích như vậy đấy!”



Mãi tới sau này, anh mới hiểu ra một điều, quả thật… ngàn vàng khó mua sự nguyện ý của anh. Ông trời bắt anh lúc nhỏ chịu đủ sự giày vò và quấy nhiễu của con gái, chính là muốn anh tích lũy toàn bộ nỗi thương xót, dịu dàng, tốt đẹp dành cho một người phụ nữ.



Hàn Trầm cảm thấy như vậy cũng rất tốt.



Sau khi yêu cô, thỉnh thoảng ngồi một mình, Hàn Trầm hay để lộ nụ cười mang hàm ý sâu xa.



Trong lòng anh có chút xót xa, cũng hơi xúc động.



Anh nghĩ: Cuối cùng mình cũng có cơ hội thoát khỏi biệt hiệu “Hàn trai tân” rồi.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom