Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 30: Trò Chơi Chết Chóc - P1
Trong quán lẩu, khói bốc nghi ngút, mùi thơm ngào ngạt.
Năm thành viên tổ Khiên Đen ngồi quanh bàn, trước mặt mỗi người là cái nồi nhỏ. Hàn Trầm tiếp tục trao đổi với Mặt Lạnh về công việc kiểm tra camera giám sát, Bạch Cẩm Hi cầm điện thoại dạo qua trang web mua sắm Taobao, Châu Tiểu Triện ôm máy tính bảng, tiếp tục theo dõi động thái về vụ bắn chết người hàng loạt trên mạng. Lải Nhải nghe Hàn Trầm nói chuyện, thỉnh thoảng lại ngoáy đũa vào nồi lẩu, miệng lẩm bẩm, “Sao vẫn chưa sôi nhỉ?”
Hôm nay, cùng với sự xuất hiện của hai nạn nhân mới, vụ án coi như tạm kết thúc một giai đoạn. Hiện tại, cảnh sát đã tìm ra quy luật hành động của T, mục tiêu còn lại đã được bảo vệ, tạm thời sẽ không xuất hiện thêm sự chết chóc. Mặt khác, mọi người cũng chỉ có thể đợi xem, tiếp theo T sẽ làm gì. Sai khi nghe họ báo cáo, Đội trưởng Tần Văn Lang hạ lệnh, “Hôm nay, các cậu về ngủ sớm đi, lấy sức để ngày mai bắt đầu cuộc chiến mới.”
“Sôi rồi, sôi rồi! Mau ăn đi! Thơm quá!” Lải Nhải vừa nói vừa gắp miếng thịt dê nhúng vào nồi, những người khác cũng nhanh chóng cầm đũa.
Ngẫm lại mới thấy, đay là buổi liên hoan đúng nghĩa đầu tiên của tổ Khiên Đen. Lải Nhải nâng cốc trà trước mặt, “Lão đại, mau phát biểu một hai câu đi.” Những người khác cũng nâng cốc, dồn ánh mắt về phía Hàn Trầm.
Hàn Trầm nâng cốc, không để ý đến họ mà nhìn mặt nước trong chén trà.
“Mong mọi người bình an, vui vẻ, đạt được nguyện ước.” Nói xong, anh uống một hơi cạn sạch.
Mọi người im lặng mấy giây. Lải Nhải mở miệng trước tiên, “Đúng là lão đại có khác.” Anh ta vỗ lưng Châu Tiển Triện ngồi bên cạnh, “Ngắn gọn đúng trọng tâm, hàm ý sâu xa.” Anh ta cũng uống hết cốc trà của mình rồi nói tiếp, “Đúng thế, nghề cảnh sát hình sự chúng ta thu nhập thấp, xác suất thăng quan tiến chức rất nhỏ, chỉ mong bình an vui vẻ mà thôi. Về chuyện đạt được nguyện ước… tức là vợ con, nhà cửa… Hừm, xem ra con đường phía trước của tôi vẫn còn rất dài.”
Mọi người đều cười ồ lên, ngay cả Mặt Lạnh cũng để lộ ra lúm đồng tiền bên má phải.
Kỳ thực Lải Nhải có ngoại hình tương đối sáng sủa, ăn mặc ngon lành một chút cũng được coi là đẹp trai. Mỗi tội anh ta nói chuyện dài dòng văn tự, tuy có hơi bồ bã nhưng được cái tạo bầu không khí dễ chịu.
Bạch Cẩm Hi gắp mấy miếng thịt dê và mộc nhĩ bỏ vào nồi rồi buông đũa chờ đợi. Trong đầu cô còn vang vọng câu nói vừa rồi của Hàn Trầm: Bình an vui vẻ, đạt được nguyện ước.
Khi cô đưa mắt về phía Hàn Trầm, anh đang gắp thịt dê đã chín bỏ vào bát rồi ngẩng đầu nhìn cô.
Nồi lẩu bốc khói nghi ngút, đôi mắt anh đen hun hút. Cẩm Hi bất giác quay đi chỗ khác.
“Đạt được nguyện ước”. Bốn chữ rất đơn giản nhưng nghĩ kỹ lại có dư vị ấm áp và chua xót đan xen.
Có Châu Tiểu Triện và Lải Nhải, bầu không khí rất rôm rả. Hai người nói luôn miệng, Cẩm Hi thỉnh thoảng xen vào một hai câu. Ngay cả Hàn Trầm cũng cười nhiều hơn bình thường.
Một lúc sau, Lải Nhải trở nên bạo dạn hơn. Một người đan ông một khi bạo dạn, sẽ trêu chọc người phụ nữ ngồi cùng bàn. Tất nhiên, sự trêu đùa này không mang ý xấu.
“Cẩm Hi à.” Lải Nhải gõ đũa xuống thành đĩa, “Dân giang hồ đều gọi em là Tiểu Bạch. Tôi đại diện cho tất cả đồng bào nam giới ngành công an toàn tỉnh, muốn hỏi em một vấn đề: Em đã có bạn trai chưa? Tay bác sĩ pháp y có chút tiếng tăm ở thành phố Giang có phải là người của em không?”
Cẩm Hi cười cười, cũng cầm một chiếc đũa gõ gõ vào đầu đĩa, “Tất nhiên không phải. Bổn cô nương vẫn đang hưởng thụ cuộc sống độc thân. Tôi đâu có đói khát như anh.”
Mọi người đều cười ồ. Mặt Lạnh vỗ lưng Lải Nhải, ra chiều an ủi. Lải Nhải tỏ ra phẫn nộ, “Ngay cả em cũng cười nhạo tôi. Thật không thể chịu nổi nữa. Nhân viên phục vụ, mau mang bia ra đây! Chơi hẳn loại một chai ba đồng ấy.” Nói xong, anh ta quay sang Hàn Trầm, “Lão đại, uống chút bia có được không? Anh lái xe thì đừng uống, để bọn em uống một chút cho thoải mái tinh thần nhé.”
“Ừ.” Hàn Trầm cầm cốc trà, nhấp một ngụm, lại liếc Cẩm Hi một cái.
Vừa chạm mắt anh, cô lập tức cụp mi.
Bia được đưa lên, Lải Nhải cầm một chai đặt xuống trước mặt Hàn Trầm, tỏ thái độ vô cùng nghiêm túc, “Lão đại, chúng ta chơi trò chơi đi. Thân là lãnh đạo, anh cũng phải tham gia đấy. Nếu thua, anh có thể tùy ý chỉ định một người trong bọn em uống thay anh, anh thấy thế nào?”
Anh ta vừa dứt lời, Châu Tiểu Triện liền kháng nghị, “Lải Nhải, anh cũng biết vuốt mông ngựa[1] quá đi.”
[1] Ý nói biết nịnh nọt
Lải Nhải, “Thế thì sao? Cậu làm gì được tôi?”
Bạch Cẩm Hi tưởng Hàn Trầm sẽ từ chối. Nào ngờ anh cầm chai bia đặt xuống trước mặt Lải Nhải rồi tựa người vào thành ghế phía sau, “Được thôi! Cậu hãy uống thay tôi, chúng ta bắt đầu đi.”
Lải Nhải ngây ra, những người khác đều cười ha hả.
Chắc là bị lão đại làm tổn thương, Lải Nhải liền đi thẳng vào một vấn đề sắc bén, “Câu hỏi như với Tiểu Bạch, mọi người đã từng có bạn gái chưa? Tiểu Triện trả lời đầu tiên.”
Tiểu Triện, “Tôi… chưa. Cơ quan vốn hiếm phụ nữ, Tiểu Bạch lại không phải hình mẫu tôi thích.”
Bạch Cẩm Hi giơ tay véo thắt lưng cậu ta. Tiểu Triện kêu đau một tiếng, nhảy dựng lên. Mọi người đều bật cười, Lải Nhải rót đầy cốc bia, đẩy đến trước mặt cậu ta, “Uống đi.”
Châu Tiểu Triện nghia hoặc, “Tôi chưa từng có bạn gái, tại sao còn phải uống bia? Tôi tưởng chỉ là trả lời câu hỏi là được…” Còn chưa nói hết câu, cậu ta đã bị Lải Nhải cầm cốc bia đổ vào miệng, đành uống ừng ực.
“Người tiếp theo là Mặt Lạnh.” Lải Nhải điểm danh.
Mặt Lạnh nhìn chăm chăm vào mặt bàn, “Tôi từng có rồi.”
Mọi người đều ồ lên. Kết quả, anh ta liền cầm cốc bia, ngửa cổ uống cạn, sau đó lặng thinh.
Bầu không khí trở nên tẻ nhạt trong giây lát. Lải Nhải lập tức đứng dậy, “Về phần tôi, người đàn ông trẻ trung tuấn tú, tài năng như tôi đương nhiên chưa từng có bạn gái.” Nói xong, anh ta uống hết cốc bia.
Mọi người đều phì cười, không khí lại sôi nổi như ban đầu. Sau đó, mọi người lại vô tình mà hữu ý liếc nhìn Hàn Trầm.
Hàn Trầm tất nhiên hiểu ý tứ của bọn họ. Anh từ tốn mở miệng, “Tôi cũng giống Mặt Lạnh, từng có bạn gái.” Anh uống một hơi cạn cốc trà.
Bạch Cẩm Hi dán mắt vào chai bia trước mặt, gõ gõ ngón tay lên thành chai.
Lải Nhải lại uống hết cốc bia, sau đó lắc lắc trước mặt Hàn Trầm, “Lão đại, lần này em uống thay anh, lượt tiếp theo không phải là em đâu đấy nhé.”
Hàn Trầm châm một điếu thuốc, gật đầu.
“Câu hỏi thứ hai.” Lải Nhải quay sang Bạch Cẩm Hi, “Bây giờ, bạn có thích đối tượng nào không?”
Cẩm Hi hơi ngây ra. Mấy người đàn ông đều nhìn cô chăm chú, đặc biệt là Hàn Trầm, ánh mắt anh sáng quắc bức người.
Châu Tiểu Triện biết ý, trừng mắt với Lải Nhải, “Sao anh hỏi toàn câu về tình yêu thế? Anh quả là “đói khát” nhưng Tiểu Bạch nhận xét.”
Lải Nhải nhíu mày, “Cậu thì hiểu gì chứ? Cậu có biết trong Cục công an tỉnh bao nhiêu người nhờ tôi hỏi Tiểu Bạch câu này không? Chuyện này liên quan đến rất nhiều cây thuốc đấy. Hiện tại, Tiểu Bạch là nữ thần mới của cơ quan chúng ta. Thiên hạ đồn cô ấy rất dịu dàng, hiền thục, lại có vẻ tao nhã của người tri thức.”
Bạch Cẩm Hi phì cười, cầm cốc bia, “Tôi lựa chọn không trả lời.” Nói xong, cô ngửa đầu uống cạn.
Kết quả lượt này, cả năm người đều phải uống.
Câu trả lời của Châu Tiểu Triện là, “Không có.”
Lải Nhải, “Uống.”
Câu trả lời của Mặt Lạnh là, “Không có.” Anh ta cũng phải uống.
Câu trả lời của Lải Nhải là, “Có mấy người liền.” Châu Tiểu Triện và Mặt Lạnh đồng thanh, “Uống.”
Đến lượt Hàn Trầm, Lải Nhải cười híp mắt, “Em biết lão đại không có. Bao nhiêu năm qua, lão đại thủ thân như ngọc ấy, ngay cả tin đồn cũng chẳng thấy đâu. Có người đẹp theo đuổi anh cũng không hề rung động.”
Hàn Trầm cầm cốc trà, cất giọng lãnh đạm, “Tôi cũng lựa chọn không trả lời.”
Trái tim Bạch Cẩm Hi vô cớ run rẩy. Châu Tiểu Triện bày ra vẻ mặt “em không biết gì cả”. Lải Nhải đâu dám truy vấn, Mặt Lạnh cầm cốc bia trước mặt Hàn Trầm, thay anh uống cạn.
Đề tài tiếp theo đủ kiểu đủ loại. Ngoài Lải Nhải, những người khác cũng bắt đầu đặt câu hỏi.
Lải Nhải hỏi Bạch Cẩm Hi, “Nghe nói trí nhớ của em không tốt lắm. Em có nhớ hôm qua tôi mặc đồ gì không?”
Cẩm Hi ngẫm nghĩ một hồi, cũng chẳng biết có phải do bệnh cũ tái phát hay chất cồn xộc lên đầu, cô thật sự không nhớ ra nên lặng lẽ uống bia. Lải Nhải đắc ý cười lớn. Hàn Trầm nhìn cô, khóe mắt cười cười.
Châu Tiểu Triện hỏi Hàn Trầm và Mặt Lạnh, “Hai anh mà đấu võ tự do, ai sẽ thắng?”
Mọi người đều tỏ ra hứng thú, Mặt Lạnh đáp, “Tôi không biết.” Còn Hàn Trầm thẳng thừng đáp, “Chắc cậu không bằng tôi, uống đi.” Mặt Lạnh thật thà cầm cốc bia đưa lên miệng. Châu Tiểu Triện và Lải Nhải đồng thời chất vấn, “Như vậy cũng được sao?”
Không khí rất náo nhiệt, Lải Nhải bắt đầu gây khó dễ cho Châu Tiểu Triện. Cậu ta còn chưa biết trả lời thế nào, Mặt Lạnh đã lập tức rót bia cho cậu ta.
Bạch Cẩm Hi mỉm cười nhìn bọn họ. Hàn Trầm đột nhiên mở miệng gọi cô, “Cẩm Hi.”
Cô quay về phía anh. Anh liếc cô qua màn khói mờ mịt, “Hôm đó, tại sao cô khóc.”
Bạch Cẩm Hi im lặng trong giây lát, hỏi lại, “Hôm qua, anh nằm mơ thấy điều gì?”
Hai người nhìn nhau, cùng mỉm cười rồi nâng cốc bia uống cạn. Khi đặt cốc xuống bàn, một cảm xúc nào đó vẫn cứ vương vấn mãi trong lòng họ.
Bữa ăn kéo dài đến hơn mười giờ đêm mới kết thúc. Hàn Trầm lái xe đưa bốn người về ký túc ở trong Cục. Họ đều là những người có khả năng kiềm chế rất tốt, tuy không đến mức say khướt nhưng bước đi cũng hơi liêu xiêu.
Hàn Trầm đứng tựa vào cửa xe, dõi theo bọn họ. Ba người đàn ông dìu nhau đi trước, còn Bạch Cẩm Hi đi chầm chậm bên cạnh.
Anh chau mày, “Cẩm Hi.”
“Gì cơ?”
“Không cần để ý đến bọn họ, cứ lo cho bản thân trước đi.”
Cẩm Hi còn chưa lên tiếng, ba người an ông liền ngoảnh đầu. Lải Nhải, “Lão đại, anh chẳng công bằng tí nào, chỉ quan tâm mỗi Tiểu Bạch thôi.”
Mặt Lạnh, “Âm cũng là lẽ thường tình.”
Châu Tiểu Triện lẩm bẩm, “Lải Nhải, anh dốt thật đấy.”
Bạch Cẩm Hi, “Im miệng hết cho tôi.”
Nói xong, cô quay sang Hàn Trầm, “Tôi đương nhiên lo cho bản thân rồi. Một người đàn ông bận tâm nhiều như vậy làm gì. Anh mau về đi.”
Trong lúc đầu óc mơ mơ màng màng, dường như cô thấy Hàn Trầm tủm tỉm, ngữ khí đặc biệt dịu dàng, “Được, tôi không bận tâm nhiều. Tôi chờ cô đi vào, cẩn thận không vấp ngã đấy.”
Cẩm Hi gật đầu, tiếp tục đi chầm chậm về phòng mình. Cô mặc kệ sự sống chết của ba người đàn ông phía sau mở cửa vào phòng, cứ thế thả mình xuống giường.
Một người đàn ông bận tâm nhiều như vậy làm gì. Anh mau về đi…
Được! Tôi không bận tâm nhiều. Tôi chờ cô đi vào…
Hai câu nói đột nhiên vang lên trong đầu của cô, lặp đi lặp lại mãi. Bạch Cẩm Hi bóp trán. Cô đúng là đã uống hơi nhiều, đầu óc biến thành máy tập đọc mất rồi.
Đợi bốn người đi vào phòng, Hàn Trầm mới lên xe ô tô. Đêm đã về khuya, thành phố vừa lung linh ánh đèn vừa yên tĩnh. Lái xe một đoạn, anh bỗng ngẩn người.
Anh đột nhiên có cảm giác, cảnh tượng vừa rồi rất quen thuộc. Anh đã từng đưa một người con gái về nhà trong đêm tối yên tĩnh như hôm nay. Anh cũng dõi theo bóng lưng cô, chờ xem cô có quay đầu hay không? Nhưng cô vô tâm vô tư, không hề quay đầu nhìn anh lấy một lần.
Hàn Trầm lấy điếu thuốc đưa lên miệng, một tay châm lửa, hít vài hơi rồi đánh tay lái về hướng nhà mình.
------
Lúc trời tờ mờ sáng, tại tầng trên cùng của một khu chung cư, một người đàn ông ngồi trên chiếc bàn gỗ đơn giản, cúi đầu hút thuốc.
Trước mặt hắn là bức tường dán đầy tranh ảnh, tin tức cắt từ báo chí và cả nội dung được in ra từ diễn an Trường Giang Bạch Hạc.
Bên tay trái là bức tường kín rất lớn. Bên trên viết một hàng chữ số: 1,2,3… đến 7.
Từ số 1 đến số 5 đã được bút đỏ đánh dấu “X” rất lớn, chỉ còn lại số 6 và số 7. Hai con số này viết to hơn mấy số trước một chút.
Người đàn ông lại rít mấy hơi rồi bỏ mẩu thuốc vào một chiếc túi nilon nhỏ, ném xuống túi rác ở dưới chân. Sau đó, hắn đeo găng tay, nhảy xuống khỏi bàn, bóc sạch những thứ dán trên tường bỏ hết vào túi rác.
Tiếp theo, hắn quay người, dùng khăn mặt lau sạch mấy chữ số trên tường kính.
Cuối cùng, hắn đảo mắt một vòng, đeo một chiếc hộp gỗ dài hình cây đang violon trên lưng, xách túi rác đẩy cửa đi ra ngoài.
-------
Tám giờ sáng
Bạch Cẩm Hi vừa vào văn phòng liền nhìn thấy Mặt Lạnh đang đứng bên bàn làm việc của Lải Nhải, tay cầm bình giữ nhiệt đổ vào cốc của anh ta, một mùi thơm thoang thoảng bay tới.
Cô tiến lại gần, “Các anh có gì thế?”
Lải Nhải lên tiếng, “Canh giải rượu. Thật không ngờ, Mặt Lạnh thức dậy từ sớm để nấu canh giải rượu cho chúng ta. Anh bạn này đảm đang thật đấy.”
Mặt Lạnh không để ý lời nói đùa của anh ta mà quay sang Cẩm Hi, “Cô có uống không?”
“Có chứ.” Cẩm Hi lập tức đưa chiếc cốc của mình, vừa nhìn anh ta rót canh vừa cảm thán, “Không ngờ ngoài Từ Tư Bạch, tôi còn có thể gặp người đàn ông thứ hai biết nấu nướng. Mặt Lạnh, anh thực sự bùng nổ sức hút rồi đấy.”
Nghe câu này, Hàn Trầm ngồi sau bàn làm việc cách đó không xa ngẩng đầu liếc cô một cái.
Năm thành viên tổ Khiên Đen ngồi quanh bàn, trước mặt mỗi người là cái nồi nhỏ. Hàn Trầm tiếp tục trao đổi với Mặt Lạnh về công việc kiểm tra camera giám sát, Bạch Cẩm Hi cầm điện thoại dạo qua trang web mua sắm Taobao, Châu Tiểu Triện ôm máy tính bảng, tiếp tục theo dõi động thái về vụ bắn chết người hàng loạt trên mạng. Lải Nhải nghe Hàn Trầm nói chuyện, thỉnh thoảng lại ngoáy đũa vào nồi lẩu, miệng lẩm bẩm, “Sao vẫn chưa sôi nhỉ?”
Hôm nay, cùng với sự xuất hiện của hai nạn nhân mới, vụ án coi như tạm kết thúc một giai đoạn. Hiện tại, cảnh sát đã tìm ra quy luật hành động của T, mục tiêu còn lại đã được bảo vệ, tạm thời sẽ không xuất hiện thêm sự chết chóc. Mặt khác, mọi người cũng chỉ có thể đợi xem, tiếp theo T sẽ làm gì. Sai khi nghe họ báo cáo, Đội trưởng Tần Văn Lang hạ lệnh, “Hôm nay, các cậu về ngủ sớm đi, lấy sức để ngày mai bắt đầu cuộc chiến mới.”
“Sôi rồi, sôi rồi! Mau ăn đi! Thơm quá!” Lải Nhải vừa nói vừa gắp miếng thịt dê nhúng vào nồi, những người khác cũng nhanh chóng cầm đũa.
Ngẫm lại mới thấy, đay là buổi liên hoan đúng nghĩa đầu tiên của tổ Khiên Đen. Lải Nhải nâng cốc trà trước mặt, “Lão đại, mau phát biểu một hai câu đi.” Những người khác cũng nâng cốc, dồn ánh mắt về phía Hàn Trầm.
Hàn Trầm nâng cốc, không để ý đến họ mà nhìn mặt nước trong chén trà.
“Mong mọi người bình an, vui vẻ, đạt được nguyện ước.” Nói xong, anh uống một hơi cạn sạch.
Mọi người im lặng mấy giây. Lải Nhải mở miệng trước tiên, “Đúng là lão đại có khác.” Anh ta vỗ lưng Châu Tiển Triện ngồi bên cạnh, “Ngắn gọn đúng trọng tâm, hàm ý sâu xa.” Anh ta cũng uống hết cốc trà của mình rồi nói tiếp, “Đúng thế, nghề cảnh sát hình sự chúng ta thu nhập thấp, xác suất thăng quan tiến chức rất nhỏ, chỉ mong bình an vui vẻ mà thôi. Về chuyện đạt được nguyện ước… tức là vợ con, nhà cửa… Hừm, xem ra con đường phía trước của tôi vẫn còn rất dài.”
Mọi người đều cười ồ lên, ngay cả Mặt Lạnh cũng để lộ ra lúm đồng tiền bên má phải.
Kỳ thực Lải Nhải có ngoại hình tương đối sáng sủa, ăn mặc ngon lành một chút cũng được coi là đẹp trai. Mỗi tội anh ta nói chuyện dài dòng văn tự, tuy có hơi bồ bã nhưng được cái tạo bầu không khí dễ chịu.
Bạch Cẩm Hi gắp mấy miếng thịt dê và mộc nhĩ bỏ vào nồi rồi buông đũa chờ đợi. Trong đầu cô còn vang vọng câu nói vừa rồi của Hàn Trầm: Bình an vui vẻ, đạt được nguyện ước.
Khi cô đưa mắt về phía Hàn Trầm, anh đang gắp thịt dê đã chín bỏ vào bát rồi ngẩng đầu nhìn cô.
Nồi lẩu bốc khói nghi ngút, đôi mắt anh đen hun hút. Cẩm Hi bất giác quay đi chỗ khác.
“Đạt được nguyện ước”. Bốn chữ rất đơn giản nhưng nghĩ kỹ lại có dư vị ấm áp và chua xót đan xen.
Có Châu Tiểu Triện và Lải Nhải, bầu không khí rất rôm rả. Hai người nói luôn miệng, Cẩm Hi thỉnh thoảng xen vào một hai câu. Ngay cả Hàn Trầm cũng cười nhiều hơn bình thường.
Một lúc sau, Lải Nhải trở nên bạo dạn hơn. Một người đan ông một khi bạo dạn, sẽ trêu chọc người phụ nữ ngồi cùng bàn. Tất nhiên, sự trêu đùa này không mang ý xấu.
“Cẩm Hi à.” Lải Nhải gõ đũa xuống thành đĩa, “Dân giang hồ đều gọi em là Tiểu Bạch. Tôi đại diện cho tất cả đồng bào nam giới ngành công an toàn tỉnh, muốn hỏi em một vấn đề: Em đã có bạn trai chưa? Tay bác sĩ pháp y có chút tiếng tăm ở thành phố Giang có phải là người của em không?”
Cẩm Hi cười cười, cũng cầm một chiếc đũa gõ gõ vào đầu đĩa, “Tất nhiên không phải. Bổn cô nương vẫn đang hưởng thụ cuộc sống độc thân. Tôi đâu có đói khát như anh.”
Mọi người đều cười ồ. Mặt Lạnh vỗ lưng Lải Nhải, ra chiều an ủi. Lải Nhải tỏ ra phẫn nộ, “Ngay cả em cũng cười nhạo tôi. Thật không thể chịu nổi nữa. Nhân viên phục vụ, mau mang bia ra đây! Chơi hẳn loại một chai ba đồng ấy.” Nói xong, anh ta quay sang Hàn Trầm, “Lão đại, uống chút bia có được không? Anh lái xe thì đừng uống, để bọn em uống một chút cho thoải mái tinh thần nhé.”
“Ừ.” Hàn Trầm cầm cốc trà, nhấp một ngụm, lại liếc Cẩm Hi một cái.
Vừa chạm mắt anh, cô lập tức cụp mi.
Bia được đưa lên, Lải Nhải cầm một chai đặt xuống trước mặt Hàn Trầm, tỏ thái độ vô cùng nghiêm túc, “Lão đại, chúng ta chơi trò chơi đi. Thân là lãnh đạo, anh cũng phải tham gia đấy. Nếu thua, anh có thể tùy ý chỉ định một người trong bọn em uống thay anh, anh thấy thế nào?”
Anh ta vừa dứt lời, Châu Tiểu Triện liền kháng nghị, “Lải Nhải, anh cũng biết vuốt mông ngựa[1] quá đi.”
[1] Ý nói biết nịnh nọt
Lải Nhải, “Thế thì sao? Cậu làm gì được tôi?”
Bạch Cẩm Hi tưởng Hàn Trầm sẽ từ chối. Nào ngờ anh cầm chai bia đặt xuống trước mặt Lải Nhải rồi tựa người vào thành ghế phía sau, “Được thôi! Cậu hãy uống thay tôi, chúng ta bắt đầu đi.”
Lải Nhải ngây ra, những người khác đều cười ha hả.
Chắc là bị lão đại làm tổn thương, Lải Nhải liền đi thẳng vào một vấn đề sắc bén, “Câu hỏi như với Tiểu Bạch, mọi người đã từng có bạn gái chưa? Tiểu Triện trả lời đầu tiên.”
Tiểu Triện, “Tôi… chưa. Cơ quan vốn hiếm phụ nữ, Tiểu Bạch lại không phải hình mẫu tôi thích.”
Bạch Cẩm Hi giơ tay véo thắt lưng cậu ta. Tiểu Triện kêu đau một tiếng, nhảy dựng lên. Mọi người đều bật cười, Lải Nhải rót đầy cốc bia, đẩy đến trước mặt cậu ta, “Uống đi.”
Châu Tiểu Triện nghia hoặc, “Tôi chưa từng có bạn gái, tại sao còn phải uống bia? Tôi tưởng chỉ là trả lời câu hỏi là được…” Còn chưa nói hết câu, cậu ta đã bị Lải Nhải cầm cốc bia đổ vào miệng, đành uống ừng ực.
“Người tiếp theo là Mặt Lạnh.” Lải Nhải điểm danh.
Mặt Lạnh nhìn chăm chăm vào mặt bàn, “Tôi từng có rồi.”
Mọi người đều ồ lên. Kết quả, anh ta liền cầm cốc bia, ngửa cổ uống cạn, sau đó lặng thinh.
Bầu không khí trở nên tẻ nhạt trong giây lát. Lải Nhải lập tức đứng dậy, “Về phần tôi, người đàn ông trẻ trung tuấn tú, tài năng như tôi đương nhiên chưa từng có bạn gái.” Nói xong, anh ta uống hết cốc bia.
Mọi người đều phì cười, không khí lại sôi nổi như ban đầu. Sau đó, mọi người lại vô tình mà hữu ý liếc nhìn Hàn Trầm.
Hàn Trầm tất nhiên hiểu ý tứ của bọn họ. Anh từ tốn mở miệng, “Tôi cũng giống Mặt Lạnh, từng có bạn gái.” Anh uống một hơi cạn cốc trà.
Bạch Cẩm Hi dán mắt vào chai bia trước mặt, gõ gõ ngón tay lên thành chai.
Lải Nhải lại uống hết cốc bia, sau đó lắc lắc trước mặt Hàn Trầm, “Lão đại, lần này em uống thay anh, lượt tiếp theo không phải là em đâu đấy nhé.”
Hàn Trầm châm một điếu thuốc, gật đầu.
“Câu hỏi thứ hai.” Lải Nhải quay sang Bạch Cẩm Hi, “Bây giờ, bạn có thích đối tượng nào không?”
Cẩm Hi hơi ngây ra. Mấy người đàn ông đều nhìn cô chăm chú, đặc biệt là Hàn Trầm, ánh mắt anh sáng quắc bức người.
Châu Tiểu Triện biết ý, trừng mắt với Lải Nhải, “Sao anh hỏi toàn câu về tình yêu thế? Anh quả là “đói khát” nhưng Tiểu Bạch nhận xét.”
Lải Nhải nhíu mày, “Cậu thì hiểu gì chứ? Cậu có biết trong Cục công an tỉnh bao nhiêu người nhờ tôi hỏi Tiểu Bạch câu này không? Chuyện này liên quan đến rất nhiều cây thuốc đấy. Hiện tại, Tiểu Bạch là nữ thần mới của cơ quan chúng ta. Thiên hạ đồn cô ấy rất dịu dàng, hiền thục, lại có vẻ tao nhã của người tri thức.”
Bạch Cẩm Hi phì cười, cầm cốc bia, “Tôi lựa chọn không trả lời.” Nói xong, cô ngửa đầu uống cạn.
Kết quả lượt này, cả năm người đều phải uống.
Câu trả lời của Châu Tiểu Triện là, “Không có.”
Lải Nhải, “Uống.”
Câu trả lời của Mặt Lạnh là, “Không có.” Anh ta cũng phải uống.
Câu trả lời của Lải Nhải là, “Có mấy người liền.” Châu Tiểu Triện và Mặt Lạnh đồng thanh, “Uống.”
Đến lượt Hàn Trầm, Lải Nhải cười híp mắt, “Em biết lão đại không có. Bao nhiêu năm qua, lão đại thủ thân như ngọc ấy, ngay cả tin đồn cũng chẳng thấy đâu. Có người đẹp theo đuổi anh cũng không hề rung động.”
Hàn Trầm cầm cốc trà, cất giọng lãnh đạm, “Tôi cũng lựa chọn không trả lời.”
Trái tim Bạch Cẩm Hi vô cớ run rẩy. Châu Tiểu Triện bày ra vẻ mặt “em không biết gì cả”. Lải Nhải đâu dám truy vấn, Mặt Lạnh cầm cốc bia trước mặt Hàn Trầm, thay anh uống cạn.
Đề tài tiếp theo đủ kiểu đủ loại. Ngoài Lải Nhải, những người khác cũng bắt đầu đặt câu hỏi.
Lải Nhải hỏi Bạch Cẩm Hi, “Nghe nói trí nhớ của em không tốt lắm. Em có nhớ hôm qua tôi mặc đồ gì không?”
Cẩm Hi ngẫm nghĩ một hồi, cũng chẳng biết có phải do bệnh cũ tái phát hay chất cồn xộc lên đầu, cô thật sự không nhớ ra nên lặng lẽ uống bia. Lải Nhải đắc ý cười lớn. Hàn Trầm nhìn cô, khóe mắt cười cười.
Châu Tiểu Triện hỏi Hàn Trầm và Mặt Lạnh, “Hai anh mà đấu võ tự do, ai sẽ thắng?”
Mọi người đều tỏ ra hứng thú, Mặt Lạnh đáp, “Tôi không biết.” Còn Hàn Trầm thẳng thừng đáp, “Chắc cậu không bằng tôi, uống đi.” Mặt Lạnh thật thà cầm cốc bia đưa lên miệng. Châu Tiểu Triện và Lải Nhải đồng thời chất vấn, “Như vậy cũng được sao?”
Không khí rất náo nhiệt, Lải Nhải bắt đầu gây khó dễ cho Châu Tiểu Triện. Cậu ta còn chưa biết trả lời thế nào, Mặt Lạnh đã lập tức rót bia cho cậu ta.
Bạch Cẩm Hi mỉm cười nhìn bọn họ. Hàn Trầm đột nhiên mở miệng gọi cô, “Cẩm Hi.”
Cô quay về phía anh. Anh liếc cô qua màn khói mờ mịt, “Hôm đó, tại sao cô khóc.”
Bạch Cẩm Hi im lặng trong giây lát, hỏi lại, “Hôm qua, anh nằm mơ thấy điều gì?”
Hai người nhìn nhau, cùng mỉm cười rồi nâng cốc bia uống cạn. Khi đặt cốc xuống bàn, một cảm xúc nào đó vẫn cứ vương vấn mãi trong lòng họ.
Bữa ăn kéo dài đến hơn mười giờ đêm mới kết thúc. Hàn Trầm lái xe đưa bốn người về ký túc ở trong Cục. Họ đều là những người có khả năng kiềm chế rất tốt, tuy không đến mức say khướt nhưng bước đi cũng hơi liêu xiêu.
Hàn Trầm đứng tựa vào cửa xe, dõi theo bọn họ. Ba người đàn ông dìu nhau đi trước, còn Bạch Cẩm Hi đi chầm chậm bên cạnh.
Anh chau mày, “Cẩm Hi.”
“Gì cơ?”
“Không cần để ý đến bọn họ, cứ lo cho bản thân trước đi.”
Cẩm Hi còn chưa lên tiếng, ba người an ông liền ngoảnh đầu. Lải Nhải, “Lão đại, anh chẳng công bằng tí nào, chỉ quan tâm mỗi Tiểu Bạch thôi.”
Mặt Lạnh, “Âm cũng là lẽ thường tình.”
Châu Tiểu Triện lẩm bẩm, “Lải Nhải, anh dốt thật đấy.”
Bạch Cẩm Hi, “Im miệng hết cho tôi.”
Nói xong, cô quay sang Hàn Trầm, “Tôi đương nhiên lo cho bản thân rồi. Một người đàn ông bận tâm nhiều như vậy làm gì. Anh mau về đi.”
Trong lúc đầu óc mơ mơ màng màng, dường như cô thấy Hàn Trầm tủm tỉm, ngữ khí đặc biệt dịu dàng, “Được, tôi không bận tâm nhiều. Tôi chờ cô đi vào, cẩn thận không vấp ngã đấy.”
Cẩm Hi gật đầu, tiếp tục đi chầm chậm về phòng mình. Cô mặc kệ sự sống chết của ba người đàn ông phía sau mở cửa vào phòng, cứ thế thả mình xuống giường.
Một người đàn ông bận tâm nhiều như vậy làm gì. Anh mau về đi…
Được! Tôi không bận tâm nhiều. Tôi chờ cô đi vào…
Hai câu nói đột nhiên vang lên trong đầu của cô, lặp đi lặp lại mãi. Bạch Cẩm Hi bóp trán. Cô đúng là đã uống hơi nhiều, đầu óc biến thành máy tập đọc mất rồi.
Đợi bốn người đi vào phòng, Hàn Trầm mới lên xe ô tô. Đêm đã về khuya, thành phố vừa lung linh ánh đèn vừa yên tĩnh. Lái xe một đoạn, anh bỗng ngẩn người.
Anh đột nhiên có cảm giác, cảnh tượng vừa rồi rất quen thuộc. Anh đã từng đưa một người con gái về nhà trong đêm tối yên tĩnh như hôm nay. Anh cũng dõi theo bóng lưng cô, chờ xem cô có quay đầu hay không? Nhưng cô vô tâm vô tư, không hề quay đầu nhìn anh lấy một lần.
Hàn Trầm lấy điếu thuốc đưa lên miệng, một tay châm lửa, hít vài hơi rồi đánh tay lái về hướng nhà mình.
------
Lúc trời tờ mờ sáng, tại tầng trên cùng của một khu chung cư, một người đàn ông ngồi trên chiếc bàn gỗ đơn giản, cúi đầu hút thuốc.
Trước mặt hắn là bức tường dán đầy tranh ảnh, tin tức cắt từ báo chí và cả nội dung được in ra từ diễn an Trường Giang Bạch Hạc.
Bên tay trái là bức tường kín rất lớn. Bên trên viết một hàng chữ số: 1,2,3… đến 7.
Từ số 1 đến số 5 đã được bút đỏ đánh dấu “X” rất lớn, chỉ còn lại số 6 và số 7. Hai con số này viết to hơn mấy số trước một chút.
Người đàn ông lại rít mấy hơi rồi bỏ mẩu thuốc vào một chiếc túi nilon nhỏ, ném xuống túi rác ở dưới chân. Sau đó, hắn đeo găng tay, nhảy xuống khỏi bàn, bóc sạch những thứ dán trên tường bỏ hết vào túi rác.
Tiếp theo, hắn quay người, dùng khăn mặt lau sạch mấy chữ số trên tường kính.
Cuối cùng, hắn đảo mắt một vòng, đeo một chiếc hộp gỗ dài hình cây đang violon trên lưng, xách túi rác đẩy cửa đi ra ngoài.
-------
Tám giờ sáng
Bạch Cẩm Hi vừa vào văn phòng liền nhìn thấy Mặt Lạnh đang đứng bên bàn làm việc của Lải Nhải, tay cầm bình giữ nhiệt đổ vào cốc của anh ta, một mùi thơm thoang thoảng bay tới.
Cô tiến lại gần, “Các anh có gì thế?”
Lải Nhải lên tiếng, “Canh giải rượu. Thật không ngờ, Mặt Lạnh thức dậy từ sớm để nấu canh giải rượu cho chúng ta. Anh bạn này đảm đang thật đấy.”
Mặt Lạnh không để ý lời nói đùa của anh ta mà quay sang Cẩm Hi, “Cô có uống không?”
“Có chứ.” Cẩm Hi lập tức đưa chiếc cốc của mình, vừa nhìn anh ta rót canh vừa cảm thán, “Không ngờ ngoài Từ Tư Bạch, tôi còn có thể gặp người đàn ông thứ hai biết nấu nướng. Mặt Lạnh, anh thực sự bùng nổ sức hút rồi đấy.”
Nghe câu này, Hàn Trầm ngồi sau bàn làm việc cách đó không xa ngẩng đầu liếc cô một cái.
Bình luận facebook