Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 66: Gậy Ông Đập Lưng Ông - P2
Xem đến đây, Tô Miên trầm tư trong giây lát. Hứa Nam Bách đứng dậy, chống hai tay xuống mặt abnf, mỉm cười hỏi cô, “Tiểu sư muội, thế nào rồi? Có thu hoạch gì không?”
Tô Miên tựa người vào thành ghế, vươn vai cho đữ nhức mỏi, “Em mới xem hết tư liệu về vụ án chất nổ thôi. Sư huynh thì sao?”
“Tôi cũng thế.” Anh ta đi vòng qua bàn làm việc, đến bên cô, “Trao đổi một chút. Tôi muốn nghe chân dung của em!”
Tô Miên gật đầu, đứng lên, cầm cây bút viết lên bảng trắng, “Sư huynh, vật em xin múa rìu qua mắt thợ, có gì nhờ anh chỉ giáo.”
Hứa Nam Bách đẩy gọng kính, vẫn giữ nụ cười trên môi, “Em mồm mép thật đấy!”
“Đây là một kẻ giết người hàng loạt có cá tính rõ ràng.” Tô Miên đứng trước tấm bảng trắng, “Đặc điểm rõ nét nhất là, hắn giống một đứa trẻ.”
Hứa Nam Bách lộ vẻ mặt hứng thú, im lặng lắng nghe.
“Bất kể từ việc lựa chọn nạn nhân, hay lựa chọn phương thức và địa điểm gây án đều thể hiện đặc điểm này. Hắn không chỉ giết mục tiêu đã định, mà còn cả dân chúng vô tội, cả người già lẫn trẻ em, nam lẫn nữ, hoàn toàn không có mối liên hệ hay quay luật nhất định nào. Điều này thể hiện sự tùy tiện của hắn. Hắn nhiều lần thay đổi phương thức và địa điểm gây án, chắc chắn không phải do tổ chức yêu cầu. Hắn không ngừng thử thách sự việc mới mẻ, giống như coi chết chóc chỉ là một trò chơi.”
Hứa Nam Bách gật đầu. Tô Miên nói tiếp, “Thứ hai, năm đó, hắn khoảng từ 20-30 tuổi. Hắn đã thành niên, tuổi tác không quá nhỏ, bởi vì quá nhỏ rất khó nắm bắt được kiến thức về chất nổ. Hắn không quá lớn tuổi, vì nếu lớn tuổi, từng gây án nhiều năm, thủ pháp sẽ ổn định hơn, hắn sẽ lựa chọn cách thức khiến bản thân dễ chịu hơn. Còn hung thủ lại biểu hiện như một nhà thám hiểm mới vào đời. Vì vậy hiện tại, hắn khoảng từ 25-35 tuổi.
Thứ ba, tuy giống một đứa trẻ nhưng đây là đứa trẻ tàn nhẫn, thiếu sự cảm thông. Hắn nhiều lần vứt nạn nhân còn sống ở chỗ đông người, rồi cho bọn họ nổ tung. Điều này có nghĩa là, hắn thích đùa giỡn nạn nhân, cùng như đùa giỡn cảnh sát. Nói một cách khác, đây là tâm lý tar thù của một đứa trẻ. Vì vậy, bản thân hắn chắc chắn từng bị tổn thương về tâm lý, từng bị ruồng bỏ.
Thứ tư, vì có trạng thái tâm lý như vậy nên em đoán, trong lúc gây án, hắn nhất định lẩn trốn trong đám đông, quan sát vẻ mặt tuyệt vọng của nạn nhân, dương dương tự đắc. Cảnh sát vẫn không bắt được hắn, chứng tỏ hắn che giấu bản thân rất tốt. Hắn có tướng mạo không thu hút sự chú ý của thiên hạ, dễ dàng đóng giả làm sinh viên hay người qua đường. Ngoài ra, hắn có kahr năng quan sát và kiểm soát tâm trạng rất mạnh.
Cuối cùng, em cho rằng, năm đó, hắn và T có chung một số đặc điểm như ít tuổi, tính cách bất định, nội tâm tương đối dữ dội. Còn một điểm tương đồng nữa là hắn rất trung thành với tổ chức.”
Nói đến đây, Tô Miên mỉm cười, “Không biết chừng khi chúng ta triển khai hành động truy bắt, hắn sẽ là người đầu tiên ra mặt thách thức tổ Khiên Đen ấy chứ.”
Hứa Nam Bách gật đầu, “Em phân tích rất tốt, nhưng vẫn bỏ sót một điểm.”
Tô Miên tỏ ra hứng thú, đi đến trước mặt anh ta, “Là gì thế ạ?”
Hứa Nam Bách cầm cốc trà uống một ngụm mới trả lời, “Tâm lý tội phạm đa phần tìm kiếm chứng cứ từ hành vi “đã có” của tội phạm, nhưng nhiều lúc cũng có thể tìm từ những hành vi “không có”.”
Tô Miên chau mày. Hứa Nam Bách đặt cốc xuống bàn, tiếp tục phân tích, “Các vụ nổ và nạn nhân đều có một đặc điểm chung: không có trẻ em bị thương vong. Một lần, hai lần còn có thể coi là trùng hợp. Nhưng nhiều lần như vậy, nên chỉ có thể kết luận, tên giết người hàng loạt này cố tình né tránh, hắn không muốn sát hại trẻ em.”
Tô Miên lập tức cầm con chuột, lướt trên màn hình máy tính. Đúng là không có thật.
“Vì vậy…” Cô ngẩng đầu nói với Hứa Nam Bách, “Tên sát thủ này còn sót lại một chút lòng nhân từ, nhưng chỉ đối với trẻ em.”
Hứa Nam Bách gật đầu tán thành. Tô Miên ngẫm lại lời nói của anh ta, cảm thấy học hỏi được không ít, trong lòng khâm phục đối phương. Cô liền cười nói, “Sư huynh, em đã được thụ giáo. Thật sự phục anh sát đất!”
Hứa Nam Bách nói đùa, “Không cần “phủ phục” sát đất, đi rót cho tôi cốc nước là được.”
“Sát thủ thứ hai dùng chất độc, chắc là cộng sự của Tân Giai.” Hứa Nam Bạc cất giọng từ tốn.
Tô Miên xem qua tư liệu về sát thủ thứ hai nhưng chưa kịp phác họa chân dung nên bây giờ, cô im lặng lắng nghe Hứa Nam Bách.
So với phân tích của cô, lập luận của anh ta ngắn gọn hơn nhiều, “Đầu tiên, trong sốt các sát thủ thuộc tổ chức, hắn giết người ít nhất, hơn nữa toàn là mục tiêu đã ssịnh chứ không giết người vô tội. Như đã đề cập trong hồ sơ, tổ chức chỉ có hắn và T là thực hiện được điều này. Sau ngày 20 tháng 4, hắn mới giết người dân vô tội để trả thù. Điều này có nghĩa là, khả năng tự kiềm chế của hắn rất mạnh, thậm chí cũng giống T, hắn vẫn chưa hoàn toàn đánh mất lương tâm. Thứ hai, tuy giết ít người nhưng tâm lý của hắn lại méo mó nhất.” Hứa Nam Bách chỉ tay vào ảnh trên màn hình máy tính, “Em xem, mỗi nạn nhân của hắn khi bị phát hiện, sắc mặt vẫn hồng hào. Không chỉ có vậy, cảnh sát còn phát hiện bàn là và mỹ phẩm ở hiện trường. Hắn là quần áo phẳng phiu rồi mặc lên người nạn nhân, chải tóc cho nạn nhân. Ở mấy thi thể cuối cùng, hắn thậm chí còn trang điểm cho người chết, bất kể là nam hay nữ.”
Tô Miên quan sát kỹ lưỡng. Quả nhiên là vậy! Nạn nhân được trang điểm nhẹ nhàng, nên sau khi tắt thở vẫn giữ được gương mặt đầy sức sống, giống người diễn viên đứng dưới vô số ngọn đèn chiếu sáng. Cô bất giác sởn gai ốc.
Hứa Nam Bách tiếp tục lên tiếng, “Việc tên sát thủ này trang điểm cho thi thể sau khi gây án cũng thể hiện phẩm vị và sở thích nhất định của hắn. Vì vậy, tôi đoán, năm đó hắn khoảng 25-35 tuổi, có nghề nghiệp ổn định. Sự kiểm soát nghiêm ngặt và tâm lý méo mó điên xuồng cùng xuất hiện ở một con người nên trong cuộc sống bình thường, hắn rất nghiêm túc, nhưng cũng rất đè nén.
Sát thủ thứ ba có ít tư liệu hơn cả, cũng là nhân vật thần bí nhất. Hắn không bày ra nhiều trò, mà chỉ moi tim nạn nhân. Theo báo cáo khám nghiệm tử thi của bên pháp y, nạn nhân bị moi tim sống.
Thủ pháp của hung thủ rất chuyên nghiệp và dứt khoát, chứng tỏ hắn đã được huấn luyện bài bản.” Hứa Nam Bách nói, “Nghề nghiệp của hắn là bác sĩ, quân nhân, cảnh sát,… hoặc ít nhất từng trải qua một thời gian huấn luyện và học tập về phương diện này.”
Tô Miên gật đầu, vừa xem tư liệu trên máy tính vừa lên tiếng, “Ngoài mục tiêu đã định, những người hắn giết đều là những cô gái trẻ trung xinh đẹp. Hắn moi tim của họ làm vật lưu niệm, đại diện cho một sự cướp đoạt. Còn về nguyên nhân tại sao lại cướp đoạt quả tim của phụ nữ, điều này có ý nghĩa như thế nào đối với hắn, hiện tại chúng ta vẫn chưa thể nắm rõ.”
“Quả tim…” Hứa Nam Bách tiếp lời, “Cũng có thể làm tiêu bản… hoặc đem ra ăn tươi.”
Tô Miên lặng thinh. Trong lịch sử tội phạm, nhiều khi phương thức gây án của hung thủ càng đơn giản thì lại càng tàn nhẫn và biến thái. Hắn không để lại bất cứ dấu vết nào ở hiện trường, chỉ lấy đi quả tim, đúng là có khả năng dùng để gây ăn.
Vì tư liệu có hạn nên hai người cũng chỉ phác họa chân dung sơ bộ. Tô Miên nói, “Sư huynh, em tạm thời nhập phân tích vừa rồi vào máy tính. Khi nào có phát hiện mới, chúng ta lại tiếp tục thảo luận.”
“Được thôi.” Hứa Nam Bách lại quay về chỗ ngồi của mình.
Tô Miên nhanh chóng nhập dữ liệu vào hệ thống nội bộ. Cẩm thấy hơi mệt mỏi, cô tựa người vào thành ghé, nhắm mắt lại mở ra, vẻ mặt có chút thất thần.
Năm đó có một tên tội phạm bị xử bắn. Khác với những kẻ râu ria ở vòng ngoài, hắn là một kẻ giết người hàng loạt thật sự, chuyên phụ trách các vụ gây ngạt. Trước khi chết, hắn nói một câu thế này, “Thật ra, cuộc đời tôi đã sớm kết thúc. Sau đó, nó mới thật sự được đốt cháy.”
Hơn ba giờ chiều, ánh nắng từ bên ngoài chiếu vào, khiến phòng làm việc rộng lớn vừa sáng sủa vừa tĩnh mịch. Tô Miên ngồi sau máy tính, âm thầm quan sát mọi người.
Thấy xung quanh không có người, Tô Miên liền nhập mật mã vào khu vực quản lý hệ thống. Đây là phần mềm giám sát đã được cài từ trước, nhằm mục đích ghi lại nội dung truy cập của mọi người trong ngày hôm nay.
Đầu tiên là Lải Nhải. Anh ta đọc một lượt toàn bộ tư liệu trong khoảng ba mươi phút, sau đó tắt hệ thống. Tô Miên ngẩng đầu nhìn anh ta và Châu Tiểu Triện ở góc đằng kia. Cả buổi chiều, anh ta ngồi trước một số thiết bị máy móc như kính hiển vi… tập trung tinh thần vào việc hồi phục dấu vân tay.
Tiếp theo là Châu Tiểu Triện. Tuy Hàn Trầm giao cho cậu ta nhiệm vụ giúp Lải Nhải nhưng Tô Miên biết rõ, cậu ta hoàn toàn mù tịt về công việc đòi hỏi kỹ thuật cao này. Mỗi lần để ý, Tô Miên đều thấy cậu ta dọn đồ, sắp xếp tài liệu. Thời gian truy cập của Châu Tiểu Triện cũng dài nhất. Cậu ta bỏ ra hai tiếng đồng hồ xem một lượt hồ sơ, từ báo cáo của cảnh sát, hồ sơ về nạn nhân, phân tích thủ pháp gây án của tội phạm, tư liệu về cảnh sát tham gia, báo cáo về cuộc truy bắt sau đó… Thời gian xem mỗi một thư mục là như nhau. Cuối cùng, cậu ta đọc lại từ đầu hai lần. Tô Miên mỉm cười, hành vi này phù hợp với phong cách ham học hỏi của Châu Tiểu Triện.
Mấy người cảnh sát hình sự và nhân viên giám định tập trung điều tra về người ngoại tỉnh theo yêu cầu của Hàn Trầm nên thời gian đăng nhập hệ thống rất ngắn. Họ chỉ xem qua hai thư mục là báo cáo của cảnh sát và phân tích thủ pháp gây án của tội phạm rồi ra ngoài làm nhiệm vụ.
Tiếp theo là Hứa Nam Bách. Anh ta truy cập một khoảng thời gian không dài. Đầu Tiên, anh ta mất nhiều thời gian xem hết báo cáo của cảnh sát, rồi nhảy sang mục báo cáo truy bắt sau đó. Về hồ sơ nạn nhân và phân tích thủ pháp gây án của tội phạm, anh ta chỉ lướt qua. Cuối cùng, anh ta lại xem tư liệu về những người cảnh sát tham gia hành động.
Về phần Mặt Lạnh, vì anh ta cùng làm việc với Hàn Trầm nên dấu vết truy cập của hai người là như nhau. Đầu tiên, hai người xem qua báo cáo của cảnh sát, sau đó dành nhiều thời gian nghiên cứu hồ sơ nạn nhân và phân tích thủ pháp gây án. Tô Miên phát hiện họ không ngừng đánh dấu trên tấm bản đồ, thỉnh thoảng lại xem báo cáo về cuộc truy bắt sau đó.
Sau khi lướt qua dữ liệu của tất cả mọi người, tim Tô Miên bất giác đập thình thịch. Cô tắt máy tính, đứng dậy, quyết định đi dạo một vòng.
Điểm tham quan đầu tiên là nhóm khôi phục dấu vân tay. Đúng như cô dự liệu, Châu Tiểu Triện chẳng giúp được gì cho công việc của Lải Nhải. Khi cô đến, cậu ta đang sắp xếp lại đồ vật, Lải Nhải mặc áo blouse trắng, đeo găng tay, đang cúi đầu nhìn vào kính hiển vi, thần sắc hết sức nghiêm túc và tập trung. Ngay cả khi Tô Miên tiến lại gần, anh ta cũng không hề phát giác.
“Tiểu Triện, điều chỉnh ánh sáng cho tôi.” Anh ta ra lệnh.
“Ok.” Châu Tiểu Triện lập tức chạy đến phụ giúp anh ta.
Tô Miên đứng một bên quan sát. Một lúc sau, Lải Nhải thở dài một hơi, tựa vào thành ghế, “Nghỉ một lát rồi chiến đấu tiếp. Triểu Triện, nước!” Châu Tiểu Triện lập tức đưa chai nước khoáng cho anh ta.
Tô Miên cười cười, “Lải Nhải, anh biết sai bảo Tiểu Triện thật đấy!”
Lải Nhải quay đầu về phía cô, mỉm cười, “Tiểu Bạch, tôi cũng muốn thử nếm trải mùi vị làm lão đại ấy mà.”
Châu Tiểu Triện vội tiếp lời, “Anh đừng mơ! Tôi chỉ giúp anh thôi, còn lâu mới là đàn em của anh. Tôi sống là người của Tiểu Bạch, chết là ma của lão đại.”
Tô Miên phì cười, lại hỏi, “Công việc tiến triển đến đâu rồi?”
Nhắc đến công việc, Lải Nhải lập tức bày ra vẻ mặt thâm sâu khó dò, nhưng ánh mắt khó che giấu tia đắc ý, “Em nên biết, kỹ thuật phục hồi dấu vân tay của tôi cũng thuộc dạng hàng đầu cả nước. Chuyện khác không bàn đến, trước giờ tan sở hôm nay, ít nhất tôi cũng sẽ khôi phục được đường nét cơ bản.”
Tô Miên cất giọng mừng rỡ, “Tốt quá!”
Mấy gian phòng nhỉ trên tầng hai đã được dọn dẹp. Từ Tư Bạch thích yên tĩnh một mình nên cùng Tiểu Diêu tự động dọn vào một phòng mà không thông báo với ai. Khi Tô Miên đẩy cửa đi vào, anh đang ngồi trước bàn làm việc, xem ảnh chụp thi thể trên màn hình máy tính. Anh đang chăm chú đến mức không nghe thấy tiếng cô gõ cửa.
“Này!” Tô Miên gọi khẽ.
Từ Tư Bạch ngẩng đầu nhìn cô, “Cẩm Hi, có chuyện gì sao?”
“Không có gì, em lên đây xem anh thế nào ấy mà.” Tô Miên đi đến bên anh, “Có phát hiện gì không anh?”
Từ Tư Bạch mỉm cười, di di con chuột, đồng thời nói giọng ôn hòa, “Em xem này!”
Tô Miên cúi xuống, lập tức ngửi thấy một mùi nhàn nhạt tỏa ra từ người anh, đó là mùi formalin pha trộn với mùi tanh, khiến cô cảm thấy yên lòng.
“Em hãy xem những thi thể ở hiện trường vụ nổ.” Anh chỉ vào mấy tấm ảnh trên màn hình, “Tư thế của bọn họ có đặc điểm chung gì?”
Tô Miên quan sát một lúc mới trả lời, ngữ khí không mấy chắc chắn, “Lẽ nào… đều là nằm sấp?”
Từ Tư Bạch gật đầu, “Đúng thế!”
Tô Miên kinh ngạc, kéo một chiếc ghế ngồi xuống, tiếp tục dán mắt vào màn hình. Các nạn nhân trên ảnh dù quay mặt sang một bên hay chúc đầu xuống đất cũng đều có tư thế nằm sấp.”
Từ Tư Bạch giải thích, “Anh đã kiểm tra tất cả ảnh chụp của vụ án sử dụng chất nổ. Đa số nạn nhân, kể cả nửa người bị nổ tan tành cũng có tư thế này. Con người khi bị nổ tung từ tư thế đứng, thông thường, tỷ lệ nằm sấp về phía trước và nằm ngửa ra đằng sau là 1:1”
Tô Miên sáng mắt, “Lẽ nào hung thủ cố tình sắp xếp, để nạn nhân nằm úp khi bị sát hại?”
Từ Tư Bạch lấy một tờ giấy và cây bút chì, vẽ phác họa vài đường, “Anh đã thử mô phỏng trên máy tính rồi. Nếu buộc chất nổ vào thắt lưng phía sau, đồng thời buộc một trái bom nhỏ ở trước ngực, thì rất có khả năng tạo thành lực đẩy về phía sau, khiến nử thân trên bay đi, tạo thành tư thế nằm rạp xuống.”
Tô Miên cầm tờ giấy anh vẽ, quan sát kỹ lưỡng. Từ Tư Bạch ngắm gương mặt nghiêng vẫn rung động lòng người như ngày nào của cô. Anh vô thức buông cây bút chì, đặt tay lên thành ghế sau lưng cô, người hơi ghé sát.
Nhưng cũng chỉ đến mức đó mà thôi. Xung quanh cô dường như có một bức tường vô hình, trên bức tường đó khắc tên người đàn ông khác, dễ dàng chặn anh lại.
Nghe nói, hai người đã sống chung. Nghe nói, họ công khai bộc lộ tình cảm thắm thiết trước bàn dân thiên hạ.
Từ Tư Bạch cố gắng đè nén nỗi đau trong lòng, mở miệng hỏi, “Phát hiện này có giúp ích gì cho công việc của em không?”
Tô Miên gật đầu, “Giúp ích rất lớn đấy ạ.” Cô cầm con chuột, phóng to một tấm ảnh trên màn hình, “Em có một suy đoán tương đối táo bạo. Hôm qua, em đã trao đổi với giáo sư Hứa và đưa ra một kết luận: tên sát thủ này thích đùa giỡn nạn nhân và cảnh sát vì hắn từng bị bỏ rơi, từng bị tổn thương. Hắn thiết kế tư thế nằm úp cho nạn nhân, nhiều người lúc bị nổ banh xác nhưung vẫn chưa chết hẳn, sẽ vô thức nhích người về phía trước.
Em nghĩ, cảnh tượng này hẳn có ý nghĩa tượng trưng mãnh liệt đối với hắn. Trên mặt đất đầy máu vừa bẩn thỉu vừa thảm khốc, con người đau đớn muốn tiến về phía trước, nhưng cuối cùng vẫn chết trong tuyệt vọng.”
Từ Tư Bạch nhìn cô chăm chú. Tô Miên nói tiếp, “Vì vậy, chân dung hắn cần bổ sung thêm một điều: hắn có tuổi thơ khó khăn vất vả, nghèo khó, quẫn bách, chịu mọi sự ức hiếp. Chắc chắn hắn lớn lên trong một gia đình dưới đáy xã hội. Bởi nếu hắn trưởng thành ở một gia định trung lưu hoặc giàu có, thì cho dù bị bóng đen của quá khứ đè nặng đến đâu cũng không đến mức hình thành tâm lý nặng nề và có ý nghĩa hiện thực như vậy. Có một số việc, nếu không phải đích thân trải nghiệm, cảm giác của hắn sẽ không mãnh liệt đến mức đó.”
Từ Tư Bạch gật đầu tán thành. Về sát thủ thứ hai, anh cũng có phát hiện quan trọng. Anh cầm con chuột, phóng to lòng bàn tay của nạn nhân, “Đây là ảnh chụp thi thể lúc mới được phát hiện. Báo cáo khám nghiệm tử thi không nhắc tới, nhưng em có để ý không, màu sắc lòng bàn tay của họ hơi có sự khác biệt.”
Tô Miên hoàn toàn bị câu nói của anh thu hút. Cô ghé sát vào màn hình, nhìn chăm chú, “Hình như… hơi đỏ hơn thì phải?”
Từ Tư Bạch mỉm cười. Tô Miên cất giọng đắc ý, “Mắt em vẫn rất tinh mà.”
Tô Miên tựa người vào thành ghế, vươn vai cho đữ nhức mỏi, “Em mới xem hết tư liệu về vụ án chất nổ thôi. Sư huynh thì sao?”
“Tôi cũng thế.” Anh ta đi vòng qua bàn làm việc, đến bên cô, “Trao đổi một chút. Tôi muốn nghe chân dung của em!”
Tô Miên gật đầu, đứng lên, cầm cây bút viết lên bảng trắng, “Sư huynh, vật em xin múa rìu qua mắt thợ, có gì nhờ anh chỉ giáo.”
Hứa Nam Bách đẩy gọng kính, vẫn giữ nụ cười trên môi, “Em mồm mép thật đấy!”
“Đây là một kẻ giết người hàng loạt có cá tính rõ ràng.” Tô Miên đứng trước tấm bảng trắng, “Đặc điểm rõ nét nhất là, hắn giống một đứa trẻ.”
Hứa Nam Bách lộ vẻ mặt hứng thú, im lặng lắng nghe.
“Bất kể từ việc lựa chọn nạn nhân, hay lựa chọn phương thức và địa điểm gây án đều thể hiện đặc điểm này. Hắn không chỉ giết mục tiêu đã định, mà còn cả dân chúng vô tội, cả người già lẫn trẻ em, nam lẫn nữ, hoàn toàn không có mối liên hệ hay quay luật nhất định nào. Điều này thể hiện sự tùy tiện của hắn. Hắn nhiều lần thay đổi phương thức và địa điểm gây án, chắc chắn không phải do tổ chức yêu cầu. Hắn không ngừng thử thách sự việc mới mẻ, giống như coi chết chóc chỉ là một trò chơi.”
Hứa Nam Bách gật đầu. Tô Miên nói tiếp, “Thứ hai, năm đó, hắn khoảng từ 20-30 tuổi. Hắn đã thành niên, tuổi tác không quá nhỏ, bởi vì quá nhỏ rất khó nắm bắt được kiến thức về chất nổ. Hắn không quá lớn tuổi, vì nếu lớn tuổi, từng gây án nhiều năm, thủ pháp sẽ ổn định hơn, hắn sẽ lựa chọn cách thức khiến bản thân dễ chịu hơn. Còn hung thủ lại biểu hiện như một nhà thám hiểm mới vào đời. Vì vậy hiện tại, hắn khoảng từ 25-35 tuổi.
Thứ ba, tuy giống một đứa trẻ nhưng đây là đứa trẻ tàn nhẫn, thiếu sự cảm thông. Hắn nhiều lần vứt nạn nhân còn sống ở chỗ đông người, rồi cho bọn họ nổ tung. Điều này có nghĩa là, hắn thích đùa giỡn nạn nhân, cùng như đùa giỡn cảnh sát. Nói một cách khác, đây là tâm lý tar thù của một đứa trẻ. Vì vậy, bản thân hắn chắc chắn từng bị tổn thương về tâm lý, từng bị ruồng bỏ.
Thứ tư, vì có trạng thái tâm lý như vậy nên em đoán, trong lúc gây án, hắn nhất định lẩn trốn trong đám đông, quan sát vẻ mặt tuyệt vọng của nạn nhân, dương dương tự đắc. Cảnh sát vẫn không bắt được hắn, chứng tỏ hắn che giấu bản thân rất tốt. Hắn có tướng mạo không thu hút sự chú ý của thiên hạ, dễ dàng đóng giả làm sinh viên hay người qua đường. Ngoài ra, hắn có kahr năng quan sát và kiểm soát tâm trạng rất mạnh.
Cuối cùng, em cho rằng, năm đó, hắn và T có chung một số đặc điểm như ít tuổi, tính cách bất định, nội tâm tương đối dữ dội. Còn một điểm tương đồng nữa là hắn rất trung thành với tổ chức.”
Nói đến đây, Tô Miên mỉm cười, “Không biết chừng khi chúng ta triển khai hành động truy bắt, hắn sẽ là người đầu tiên ra mặt thách thức tổ Khiên Đen ấy chứ.”
Hứa Nam Bách gật đầu, “Em phân tích rất tốt, nhưng vẫn bỏ sót một điểm.”
Tô Miên tỏ ra hứng thú, đi đến trước mặt anh ta, “Là gì thế ạ?”
Hứa Nam Bách cầm cốc trà uống một ngụm mới trả lời, “Tâm lý tội phạm đa phần tìm kiếm chứng cứ từ hành vi “đã có” của tội phạm, nhưng nhiều lúc cũng có thể tìm từ những hành vi “không có”.”
Tô Miên chau mày. Hứa Nam Bách đặt cốc xuống bàn, tiếp tục phân tích, “Các vụ nổ và nạn nhân đều có một đặc điểm chung: không có trẻ em bị thương vong. Một lần, hai lần còn có thể coi là trùng hợp. Nhưng nhiều lần như vậy, nên chỉ có thể kết luận, tên giết người hàng loạt này cố tình né tránh, hắn không muốn sát hại trẻ em.”
Tô Miên lập tức cầm con chuột, lướt trên màn hình máy tính. Đúng là không có thật.
“Vì vậy…” Cô ngẩng đầu nói với Hứa Nam Bách, “Tên sát thủ này còn sót lại một chút lòng nhân từ, nhưng chỉ đối với trẻ em.”
Hứa Nam Bách gật đầu tán thành. Tô Miên ngẫm lại lời nói của anh ta, cảm thấy học hỏi được không ít, trong lòng khâm phục đối phương. Cô liền cười nói, “Sư huynh, em đã được thụ giáo. Thật sự phục anh sát đất!”
Hứa Nam Bách nói đùa, “Không cần “phủ phục” sát đất, đi rót cho tôi cốc nước là được.”
“Sát thủ thứ hai dùng chất độc, chắc là cộng sự của Tân Giai.” Hứa Nam Bạc cất giọng từ tốn.
Tô Miên xem qua tư liệu về sát thủ thứ hai nhưng chưa kịp phác họa chân dung nên bây giờ, cô im lặng lắng nghe Hứa Nam Bách.
So với phân tích của cô, lập luận của anh ta ngắn gọn hơn nhiều, “Đầu tiên, trong sốt các sát thủ thuộc tổ chức, hắn giết người ít nhất, hơn nữa toàn là mục tiêu đã ssịnh chứ không giết người vô tội. Như đã đề cập trong hồ sơ, tổ chức chỉ có hắn và T là thực hiện được điều này. Sau ngày 20 tháng 4, hắn mới giết người dân vô tội để trả thù. Điều này có nghĩa là, khả năng tự kiềm chế của hắn rất mạnh, thậm chí cũng giống T, hắn vẫn chưa hoàn toàn đánh mất lương tâm. Thứ hai, tuy giết ít người nhưng tâm lý của hắn lại méo mó nhất.” Hứa Nam Bách chỉ tay vào ảnh trên màn hình máy tính, “Em xem, mỗi nạn nhân của hắn khi bị phát hiện, sắc mặt vẫn hồng hào. Không chỉ có vậy, cảnh sát còn phát hiện bàn là và mỹ phẩm ở hiện trường. Hắn là quần áo phẳng phiu rồi mặc lên người nạn nhân, chải tóc cho nạn nhân. Ở mấy thi thể cuối cùng, hắn thậm chí còn trang điểm cho người chết, bất kể là nam hay nữ.”
Tô Miên quan sát kỹ lưỡng. Quả nhiên là vậy! Nạn nhân được trang điểm nhẹ nhàng, nên sau khi tắt thở vẫn giữ được gương mặt đầy sức sống, giống người diễn viên đứng dưới vô số ngọn đèn chiếu sáng. Cô bất giác sởn gai ốc.
Hứa Nam Bách tiếp tục lên tiếng, “Việc tên sát thủ này trang điểm cho thi thể sau khi gây án cũng thể hiện phẩm vị và sở thích nhất định của hắn. Vì vậy, tôi đoán, năm đó hắn khoảng 25-35 tuổi, có nghề nghiệp ổn định. Sự kiểm soát nghiêm ngặt và tâm lý méo mó điên xuồng cùng xuất hiện ở một con người nên trong cuộc sống bình thường, hắn rất nghiêm túc, nhưng cũng rất đè nén.
Sát thủ thứ ba có ít tư liệu hơn cả, cũng là nhân vật thần bí nhất. Hắn không bày ra nhiều trò, mà chỉ moi tim nạn nhân. Theo báo cáo khám nghiệm tử thi của bên pháp y, nạn nhân bị moi tim sống.
Thủ pháp của hung thủ rất chuyên nghiệp và dứt khoát, chứng tỏ hắn đã được huấn luyện bài bản.” Hứa Nam Bách nói, “Nghề nghiệp của hắn là bác sĩ, quân nhân, cảnh sát,… hoặc ít nhất từng trải qua một thời gian huấn luyện và học tập về phương diện này.”
Tô Miên gật đầu, vừa xem tư liệu trên máy tính vừa lên tiếng, “Ngoài mục tiêu đã định, những người hắn giết đều là những cô gái trẻ trung xinh đẹp. Hắn moi tim của họ làm vật lưu niệm, đại diện cho một sự cướp đoạt. Còn về nguyên nhân tại sao lại cướp đoạt quả tim của phụ nữ, điều này có ý nghĩa như thế nào đối với hắn, hiện tại chúng ta vẫn chưa thể nắm rõ.”
“Quả tim…” Hứa Nam Bách tiếp lời, “Cũng có thể làm tiêu bản… hoặc đem ra ăn tươi.”
Tô Miên lặng thinh. Trong lịch sử tội phạm, nhiều khi phương thức gây án của hung thủ càng đơn giản thì lại càng tàn nhẫn và biến thái. Hắn không để lại bất cứ dấu vết nào ở hiện trường, chỉ lấy đi quả tim, đúng là có khả năng dùng để gây ăn.
Vì tư liệu có hạn nên hai người cũng chỉ phác họa chân dung sơ bộ. Tô Miên nói, “Sư huynh, em tạm thời nhập phân tích vừa rồi vào máy tính. Khi nào có phát hiện mới, chúng ta lại tiếp tục thảo luận.”
“Được thôi.” Hứa Nam Bách lại quay về chỗ ngồi của mình.
Tô Miên nhanh chóng nhập dữ liệu vào hệ thống nội bộ. Cẩm thấy hơi mệt mỏi, cô tựa người vào thành ghé, nhắm mắt lại mở ra, vẻ mặt có chút thất thần.
Năm đó có một tên tội phạm bị xử bắn. Khác với những kẻ râu ria ở vòng ngoài, hắn là một kẻ giết người hàng loạt thật sự, chuyên phụ trách các vụ gây ngạt. Trước khi chết, hắn nói một câu thế này, “Thật ra, cuộc đời tôi đã sớm kết thúc. Sau đó, nó mới thật sự được đốt cháy.”
Hơn ba giờ chiều, ánh nắng từ bên ngoài chiếu vào, khiến phòng làm việc rộng lớn vừa sáng sủa vừa tĩnh mịch. Tô Miên ngồi sau máy tính, âm thầm quan sát mọi người.
Thấy xung quanh không có người, Tô Miên liền nhập mật mã vào khu vực quản lý hệ thống. Đây là phần mềm giám sát đã được cài từ trước, nhằm mục đích ghi lại nội dung truy cập của mọi người trong ngày hôm nay.
Đầu tiên là Lải Nhải. Anh ta đọc một lượt toàn bộ tư liệu trong khoảng ba mươi phút, sau đó tắt hệ thống. Tô Miên ngẩng đầu nhìn anh ta và Châu Tiểu Triện ở góc đằng kia. Cả buổi chiều, anh ta ngồi trước một số thiết bị máy móc như kính hiển vi… tập trung tinh thần vào việc hồi phục dấu vân tay.
Tiếp theo là Châu Tiểu Triện. Tuy Hàn Trầm giao cho cậu ta nhiệm vụ giúp Lải Nhải nhưng Tô Miên biết rõ, cậu ta hoàn toàn mù tịt về công việc đòi hỏi kỹ thuật cao này. Mỗi lần để ý, Tô Miên đều thấy cậu ta dọn đồ, sắp xếp tài liệu. Thời gian truy cập của Châu Tiểu Triện cũng dài nhất. Cậu ta bỏ ra hai tiếng đồng hồ xem một lượt hồ sơ, từ báo cáo của cảnh sát, hồ sơ về nạn nhân, phân tích thủ pháp gây án của tội phạm, tư liệu về cảnh sát tham gia, báo cáo về cuộc truy bắt sau đó… Thời gian xem mỗi một thư mục là như nhau. Cuối cùng, cậu ta đọc lại từ đầu hai lần. Tô Miên mỉm cười, hành vi này phù hợp với phong cách ham học hỏi của Châu Tiểu Triện.
Mấy người cảnh sát hình sự và nhân viên giám định tập trung điều tra về người ngoại tỉnh theo yêu cầu của Hàn Trầm nên thời gian đăng nhập hệ thống rất ngắn. Họ chỉ xem qua hai thư mục là báo cáo của cảnh sát và phân tích thủ pháp gây án của tội phạm rồi ra ngoài làm nhiệm vụ.
Tiếp theo là Hứa Nam Bách. Anh ta truy cập một khoảng thời gian không dài. Đầu Tiên, anh ta mất nhiều thời gian xem hết báo cáo của cảnh sát, rồi nhảy sang mục báo cáo truy bắt sau đó. Về hồ sơ nạn nhân và phân tích thủ pháp gây án của tội phạm, anh ta chỉ lướt qua. Cuối cùng, anh ta lại xem tư liệu về những người cảnh sát tham gia hành động.
Về phần Mặt Lạnh, vì anh ta cùng làm việc với Hàn Trầm nên dấu vết truy cập của hai người là như nhau. Đầu tiên, hai người xem qua báo cáo của cảnh sát, sau đó dành nhiều thời gian nghiên cứu hồ sơ nạn nhân và phân tích thủ pháp gây án. Tô Miên phát hiện họ không ngừng đánh dấu trên tấm bản đồ, thỉnh thoảng lại xem báo cáo về cuộc truy bắt sau đó.
Sau khi lướt qua dữ liệu của tất cả mọi người, tim Tô Miên bất giác đập thình thịch. Cô tắt máy tính, đứng dậy, quyết định đi dạo một vòng.
Điểm tham quan đầu tiên là nhóm khôi phục dấu vân tay. Đúng như cô dự liệu, Châu Tiểu Triện chẳng giúp được gì cho công việc của Lải Nhải. Khi cô đến, cậu ta đang sắp xếp lại đồ vật, Lải Nhải mặc áo blouse trắng, đeo găng tay, đang cúi đầu nhìn vào kính hiển vi, thần sắc hết sức nghiêm túc và tập trung. Ngay cả khi Tô Miên tiến lại gần, anh ta cũng không hề phát giác.
“Tiểu Triện, điều chỉnh ánh sáng cho tôi.” Anh ta ra lệnh.
“Ok.” Châu Tiểu Triện lập tức chạy đến phụ giúp anh ta.
Tô Miên đứng một bên quan sát. Một lúc sau, Lải Nhải thở dài một hơi, tựa vào thành ghế, “Nghỉ một lát rồi chiến đấu tiếp. Triểu Triện, nước!” Châu Tiểu Triện lập tức đưa chai nước khoáng cho anh ta.
Tô Miên cười cười, “Lải Nhải, anh biết sai bảo Tiểu Triện thật đấy!”
Lải Nhải quay đầu về phía cô, mỉm cười, “Tiểu Bạch, tôi cũng muốn thử nếm trải mùi vị làm lão đại ấy mà.”
Châu Tiểu Triện vội tiếp lời, “Anh đừng mơ! Tôi chỉ giúp anh thôi, còn lâu mới là đàn em của anh. Tôi sống là người của Tiểu Bạch, chết là ma của lão đại.”
Tô Miên phì cười, lại hỏi, “Công việc tiến triển đến đâu rồi?”
Nhắc đến công việc, Lải Nhải lập tức bày ra vẻ mặt thâm sâu khó dò, nhưng ánh mắt khó che giấu tia đắc ý, “Em nên biết, kỹ thuật phục hồi dấu vân tay của tôi cũng thuộc dạng hàng đầu cả nước. Chuyện khác không bàn đến, trước giờ tan sở hôm nay, ít nhất tôi cũng sẽ khôi phục được đường nét cơ bản.”
Tô Miên cất giọng mừng rỡ, “Tốt quá!”
Mấy gian phòng nhỉ trên tầng hai đã được dọn dẹp. Từ Tư Bạch thích yên tĩnh một mình nên cùng Tiểu Diêu tự động dọn vào một phòng mà không thông báo với ai. Khi Tô Miên đẩy cửa đi vào, anh đang ngồi trước bàn làm việc, xem ảnh chụp thi thể trên màn hình máy tính. Anh đang chăm chú đến mức không nghe thấy tiếng cô gõ cửa.
“Này!” Tô Miên gọi khẽ.
Từ Tư Bạch ngẩng đầu nhìn cô, “Cẩm Hi, có chuyện gì sao?”
“Không có gì, em lên đây xem anh thế nào ấy mà.” Tô Miên đi đến bên anh, “Có phát hiện gì không anh?”
Từ Tư Bạch mỉm cười, di di con chuột, đồng thời nói giọng ôn hòa, “Em xem này!”
Tô Miên cúi xuống, lập tức ngửi thấy một mùi nhàn nhạt tỏa ra từ người anh, đó là mùi formalin pha trộn với mùi tanh, khiến cô cảm thấy yên lòng.
“Em hãy xem những thi thể ở hiện trường vụ nổ.” Anh chỉ vào mấy tấm ảnh trên màn hình, “Tư thế của bọn họ có đặc điểm chung gì?”
Tô Miên quan sát một lúc mới trả lời, ngữ khí không mấy chắc chắn, “Lẽ nào… đều là nằm sấp?”
Từ Tư Bạch gật đầu, “Đúng thế!”
Tô Miên kinh ngạc, kéo một chiếc ghế ngồi xuống, tiếp tục dán mắt vào màn hình. Các nạn nhân trên ảnh dù quay mặt sang một bên hay chúc đầu xuống đất cũng đều có tư thế nằm sấp.”
Từ Tư Bạch giải thích, “Anh đã kiểm tra tất cả ảnh chụp của vụ án sử dụng chất nổ. Đa số nạn nhân, kể cả nửa người bị nổ tan tành cũng có tư thế này. Con người khi bị nổ tung từ tư thế đứng, thông thường, tỷ lệ nằm sấp về phía trước và nằm ngửa ra đằng sau là 1:1”
Tô Miên sáng mắt, “Lẽ nào hung thủ cố tình sắp xếp, để nạn nhân nằm úp khi bị sát hại?”
Từ Tư Bạch lấy một tờ giấy và cây bút chì, vẽ phác họa vài đường, “Anh đã thử mô phỏng trên máy tính rồi. Nếu buộc chất nổ vào thắt lưng phía sau, đồng thời buộc một trái bom nhỏ ở trước ngực, thì rất có khả năng tạo thành lực đẩy về phía sau, khiến nử thân trên bay đi, tạo thành tư thế nằm rạp xuống.”
Tô Miên cầm tờ giấy anh vẽ, quan sát kỹ lưỡng. Từ Tư Bạch ngắm gương mặt nghiêng vẫn rung động lòng người như ngày nào của cô. Anh vô thức buông cây bút chì, đặt tay lên thành ghế sau lưng cô, người hơi ghé sát.
Nhưng cũng chỉ đến mức đó mà thôi. Xung quanh cô dường như có một bức tường vô hình, trên bức tường đó khắc tên người đàn ông khác, dễ dàng chặn anh lại.
Nghe nói, hai người đã sống chung. Nghe nói, họ công khai bộc lộ tình cảm thắm thiết trước bàn dân thiên hạ.
Từ Tư Bạch cố gắng đè nén nỗi đau trong lòng, mở miệng hỏi, “Phát hiện này có giúp ích gì cho công việc của em không?”
Tô Miên gật đầu, “Giúp ích rất lớn đấy ạ.” Cô cầm con chuột, phóng to một tấm ảnh trên màn hình, “Em có một suy đoán tương đối táo bạo. Hôm qua, em đã trao đổi với giáo sư Hứa và đưa ra một kết luận: tên sát thủ này thích đùa giỡn nạn nhân và cảnh sát vì hắn từng bị bỏ rơi, từng bị tổn thương. Hắn thiết kế tư thế nằm úp cho nạn nhân, nhiều người lúc bị nổ banh xác nhưung vẫn chưa chết hẳn, sẽ vô thức nhích người về phía trước.
Em nghĩ, cảnh tượng này hẳn có ý nghĩa tượng trưng mãnh liệt đối với hắn. Trên mặt đất đầy máu vừa bẩn thỉu vừa thảm khốc, con người đau đớn muốn tiến về phía trước, nhưng cuối cùng vẫn chết trong tuyệt vọng.”
Từ Tư Bạch nhìn cô chăm chú. Tô Miên nói tiếp, “Vì vậy, chân dung hắn cần bổ sung thêm một điều: hắn có tuổi thơ khó khăn vất vả, nghèo khó, quẫn bách, chịu mọi sự ức hiếp. Chắc chắn hắn lớn lên trong một gia đình dưới đáy xã hội. Bởi nếu hắn trưởng thành ở một gia định trung lưu hoặc giàu có, thì cho dù bị bóng đen của quá khứ đè nặng đến đâu cũng không đến mức hình thành tâm lý nặng nề và có ý nghĩa hiện thực như vậy. Có một số việc, nếu không phải đích thân trải nghiệm, cảm giác của hắn sẽ không mãnh liệt đến mức đó.”
Từ Tư Bạch gật đầu tán thành. Về sát thủ thứ hai, anh cũng có phát hiện quan trọng. Anh cầm con chuột, phóng to lòng bàn tay của nạn nhân, “Đây là ảnh chụp thi thể lúc mới được phát hiện. Báo cáo khám nghiệm tử thi không nhắc tới, nhưng em có để ý không, màu sắc lòng bàn tay của họ hơi có sự khác biệt.”
Tô Miên hoàn toàn bị câu nói của anh thu hút. Cô ghé sát vào màn hình, nhìn chăm chú, “Hình như… hơi đỏ hơn thì phải?”
Từ Tư Bạch mỉm cười. Tô Miên cất giọng đắc ý, “Mắt em vẫn rất tinh mà.”
Bình luận facebook