Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1069
Thủy Mặc Vân rời đi ngay sau tang lễ, như thể ông chưa từng trở về vậy.
Trước Tết, Thủy An Lạc phải tới nhà xác làm việc.
Ngày đầu tiên đến nhà xác, Thủy An Lạc khăng khăng kéo Sở Ninh Dực đi cùng cô bằng được, bởi vì cô sợ.
Thực ra công việc này cũng không có gì phiền phức cả, nhưng cái chính là phải chăm sóc... xác chết!
Hành lang ở nhà xác chính là hành lang yên tĩnh nhất trong cả bệnh viện. Ngoài cửa có một phòng làm việc nhỏ dành cho nhân viên, cũng chính là chuẩn bị cho Thủy An Lạc.
Công việc cơ bản của cô chỉ là ngồi ở đây, chờ có người tới lấy xác.
Sở Ninh Dực nhìn Thủy An Lạc đến bây giờ vẫn nhất quyết không chịu buông tay mình ra,bất đắc dĩ nói: “Sau này liệu anh có thể theo em vào phòng phẫu thuật được không?”
“Thế anh cứ đi cùng em hai ngày đã không được à? Nếu có sư phụ Lý Tử ở đây, em thèm vào mà cần đến anh!” Thủy An Lạc hừ một tiếng nói.
Lý Tử?
Sở Ninh Dực nghe thấy cái tên này liền khẽ nhướng mày, đè luôn cô lên tường: “Em đang nhắc nhở anh rằng anh ta quan trọng hơn anh đấy à?”
Thủy An Lạc chớp chớp mắt: “Anh Sở, thế này là bất kính với người chết đấy.”
Sở Ninh Dực hừ một tiếng, cũng không thèm để ý đến lời cô nói nữa.
Trông nhà xác còn một ông chú nữa. Người này khoảng độ sáu mươi tuổi, đã trông cái nhà xác này mấy chục năm rồi.
Ông chú này tinh thần rất phấn chấn. Lúc thấy Thủy An Lạc tới ông vui lắm. Ông nói, trông coi ở đây cả một đời cuối cùng cũng có người tới làm bạn với mình rồi.
Lúc đó Thủy An Lạc dở khóc dở cười, cô không muốn làm bạn với ông đâu.
Ông chú này được gọi là chú Hạng. Nghe nói con trai và con dâu của chú Hạng đều ở nước ngoài, vợ của ông mất sớm. Từ sau khi vợ qua đời ông không muốn theo con trai ra nước ngoài nên ở đây làm công việc này luôn.
Chú Hạng đi lấy nước về thì thấy Sở Ninh Dực vẫn còn ở đây. Ông liền vung tay lên nói: “Được rồi, cậu cứ đi đi, cô nhóc này giao cho tôi. Tôi cam đoạn là chăm sóc cẩn thận!”
Ông ấy biết thân phận của Sở Ninh Dực nhưng lại không hề tỏ ra nịnh bợ anh chút nào.
Cũng biết những chuyện gần đây xảy ra trong bệnh viện nhưng lại không hề nói gì.
Sở Ninh Dực nhìn ra được ông chú này cũng chẳng phải nhân vật đơn giản.
Sở Ninh Dực định đi nhưng Thủy An Lạc lại ôm chặt anh nhất quyết không buông.
“Em sợ lắm!” Thủy An Lạc sắp khóc đến nơi luôn rồi.
Sở Ninh Dực đưa tay lên xoa đầu cô một cái: “Ở công ty anh còn có việc, chẳng phải ở đây còn có chú Hạng bên cạnh em đấy sao?”
“Công ty của anh quan trọng hay vợ của anh quan trọng hả?” Thủy An Lạc nổi giận.
“Đấy là công ty của con trai em đấy...”
“Anh đi đi!” Thủy An Lạc dứt khoát buông người, còn chẳng thèm suy nghĩ lấy một giây.
Sở Ninh Dực: “...”
Quả nhiên anh đây chỉ là một người làm thuê cho con trai mình mà thôi.
Sở Ninh Dực bật cười. Lần này anh không ở lại nữa, dù sao anh cũng không thể cứ kè kè bên cạnh cô cả đời được.
Sau khi Sở Ninh Dực đi rồi, Thủy An Lạc vẫn cảm thấy nơi này lạnh buốt, ngay cả chú Hạng này cũng lạnh chết đi được.
Mười giờ sáng có ba gia đình tới nhận xác, Thủy An Lạc không dám vào, chú Hạng cũng không làm khó cô.
Buổi trưa chú Hạng đưa Thủy An Lạc đến canteen bệnh viện ăn cơm trưa. Xung quanh vẫn có tiếng bàn tán xôn xao. Đại khái là bọn họ đang nói rằng Thủy An Lạc đúng là âm hồn bất tán cứ tới tới rồi đi đi suốt.
Khẩu vị của chú Hạng cũng đặc biệt lắm, hầu như ông toàn ăn nội tạng, không phải gan lợn thì chính là phổi. Thủy An Lạc nhìn thôi cũng muốn ói luôn rồi.
Thủy An Lạc chọn đồ thanh đạm để ăn. Hai người tìm một chỗ ngồi xuống: “Chú Hạng, chú lớn tuổi như thế rồi, tốt nhất là ăn đồ thanh đạm thôi.”
“Hở, cái này là gọi cho cháu mà!” Chú Hạng cười ha ha mở nói: “Xem như chào mừng cháu nhập bọn!”
Thủy An Lạc: “...”
Má ơi, tại sao cô lại cảm thấy âm khí nặng thế này hả trời?