[8]
Đoàn trưởng gật đầu như một lẽ hiển nhiên.
“Chuyện này cũng gần gần giống vậy, nếu như sở trường của hai người sống nhau, vậy thì mặc định sẽ so sánh với nhau ở trung tâm, sau đó giẫm đạp người khác dưới chân mình. Bây giờ trong quân doanh, người bị cô lập nhất là Tiền Đình, một tay súng bắn tỉa, tại sao lại thế, bởi vì khả năng bắn tỉa của Tiền Đình cao hơn bất kỳ người nào khác, cho nên bên cạnh cậu ta, những người tập hợp cùng cậu ta tuyệt đối không phải tay súng bắn tỉa, ngược lại, vô hình trung gây dựng cho cậu ta một tổ đội rất tốt.” Cố Tỉ Thành nói, “Chuyện này còn phải cảm ơn gã.”
“Gã?” Đoàn trưởng khựng lại.
“Không có gì đâu.” Cố Tỉ Thành nói, quay người, ngồi xuống, “Giao người điều tra được cho cấp trên đi, chuyện này chúng ta không nhúng tay vào.”
“Ừm, tôi cũng nghĩ như vậy, nếu không quân doanh cũ của người này còn tưởng chúng ta có thành kiến gì với người ta đấy.” Đoàn trưởng cười nói, “Cứ cảm thấy vô hình trung cậu đã đánh thắng một trận.”
“Trận đánh cuối cùng còn xa xôi lắm.” Cố Tỉ Thành khẽ nhếch môi, trước mắt có một trận chiến sắp được phát động, đó là lễ cầu hôn của anh.
Sau khi Đoàn trưởng đi rồi, Cố Tỉ Thành lấy từ trong ngăn kéo bên dưới bàn làm việc ra một chiếc nhẫn kim cương, đặt lên lòng bàn tay mà ngắm nghía.
Ngày mười một tháng mười một sắp đến rồi. Song Thập Nhất*, tuy rằng họ đã không còn độc thân nữa, nhưng chọn cầu hôn vào ngày này là một lựa chọn không tối.
* Song Thập Nhất: Ngày lễ của người độc thân Trung Quốc.
Chiếc nhẫn kim cương trong tay anh đã được đặt làm từ trước.
Cũng trong ba năm ấy, anh thiết kế được hoa văn trên nhẫn, bên trên là Lạc Thần, là Lạc Thần trong câu chuyện thần thoại, cũng là hình dáng mặt dây mà anh từng khắc cho Sở Lạc Nhất.
Viên kim cương bên trong được anh tìm về từ đáy biển sâu. Để tìm được viên kim cương này, anh đã lặn xuống khu vực nước sâu, thập tử nhất sinh mới mang về được viên kim cương Trái Tim Của Biển này.
Bây giờ, cuối cùng anh cũng có thể đeo chiếc nhẫn này lên bàn tay của cô gái anh yêu rồi.
Khi anh ngoi lên khỏi mặt biển, người bạn tốt Ellen đã hỏi anh, điều gì khiến anh không từ cả mạng sống của mình mà đi tìm bằng được Trái Tim Của Biển.
Anh nói, anh biết đại dương này không thể lấy mạng anh, nhưng anh muốn lấy được thứ tốt nhất tặng cho cô ấy.
Trái Tim Của Biển, theo truyền thuyết, ẩn chứa linh lực của rồng thần, tặng Trái Tim Của Biển cho người mình yêu, sẽ được trời cao quan tâm, đời đời kiếp kiếp mãi không xa rời.
Mà cô ấy là long nữ, cho nên khi nghe được truyền thuyết này, anh mới không sợ nguy hiểm đến tính mạng mà đi tìm viên kim cương Trái Tim Của Biển.
Cổ Tử Thành nắm chiếc nhẫn kim cương trong lòng bàn tay, bắt đầu mong chờ buổi tối ấy.
*
Gần đây có huấn luyện tập trung trên núi, Sở Lạc Nhất muốn lên núi hái quả dại cũng không được phép nữa.
Chị dâu bảo, do phải huấn luyện nên ngọn núi này được phong tỏa rồi, bảo cổ nhẫn nhịn thêm vài ngày, qua vài hôm nữa hoa quả sẽ chín thơm hơn.
Khi Sở Lạc Nhất phàn nàn về chuyện này với Kiều Vi Nhã, Kiều Vi Nhã đang tranh cãi với Sở Lạc Duy về vấn đề bỏ nhà ra đi.
Nghe Sở Lạc Nhất nói, Kiều Vị Nhã ngẩng đầu liếc mắt nhìn cô, “Không ăn mấy ngày chị đói chết được à, nếu đấy là thuốc phiện chắc chị còn nghiện nữa nhỉ?”
Sở Lạc Nhất: “...”
Con bé này sao lại gay gắt thế chứ.
Tiểu Quỷ Quỷ cười khúc khích, cưỡi trên chiếc xe nhỏ đi tới đi lui, còn ngâm nga một bài hát thiếu nhi không rõ giai điệu.
Sở Lạc Nhất nằm trên sofa, thở dài, “Sắp đến lễ Song Thập Nhất rồi, một người vừa khôi phục trạng thái độc thân như em có suy nghĩ gì về ngày lễ cây gậy” này?”
* Gọi là lễ cây gậy vì nó là 11/11 toàn số 1.
Kiều Vi Nhã ngẩng đầu nhìn Sở Lạc Nhất, “Chắc hôm đó làm lành với cậu ta, hôm sau tiếp tục chia tay.”
“Ý kiến hay.” Sở Lạc Nhất gật đầu đồng ý với suy nghĩ của cô.
“Còn chị thì sao, hình như lễ này không liên quan gì tới chị hết mà nhỉ.” Kiểu Vi Nhã đột nhiên hỏi.
Truyện đang hot:
Tình Nhân Đẳng Cấp Thế Giới
Vợ Cũ Quay Lại: Tổng Tài Biết Sai
Cám ơn các bạn đọc đã ủng hộ
Top truyện hay nhất do độc giả bình chọn trên
Vietwriter.com
Bình luận facebook