Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1107
Tại Long gia ở thành Rome.
Trong từ đường vang lên từng tràng gõ mõ.
Long Nhược Sơ quỳ gối trên đệm cói, khẽ gõ từng tiếng lên mõ.
Người hầu đứng sau lưng để có thể hầu hạ bất cứ lúc nào.
Ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng xôn xao, Long Nhược Sơ từ từ mở mắt: “Để tiểu thư vào đi.”
Người hầu khẽ gật đầu rồi xoay người đi ra ngoài.
Một lát sau, người trở về không phải là người hầu vừa rồi mà là Long Man Ngân đang nổi giận đùng đùng.
“Mẹ có ý gì đây? Lạc Lạc không có mắt tím, con bé cũng chẳng phải là truyền nhân của mẹ, tại sao mẹ lại làm như vậy?” Long Man Ngân hoàn toàn không còn vẻ bình tĩnh như lúc bình thường nữa, trong giọng nói còn mang theo cả sự run rẩy: “Mẹ, ba mươi năm trước mẹ ép con rời khỏi Lạc Vân, con nghe lời mẹ, nhưng mà con gái con không mang họ Long, con bé là con của Thủy Mặc Vân, là con gái của Thủy gia!”
Tiếng mõ từ từ dừng lại, Long Nhược Sơ buông cái dùi trong tay xuống rồi chầm chậm đứng dậy nhìn Long Man Ngân: “Con ở đây kích động cái gì, vì con sợ Sở Ninh Dực cũng tin con gái con là yêu nghiệt sao?”
“Mẹ!!!”
“Mẹ biết con đang sợ, sở dĩ con giấu Sở Ninh Dực sự thực về Long gia cũng vì con sợ hãi mà thôi.” Long Nhược Sơ cắt lời Long Man Ngân, sau đó khẽ nói: “Man Ngân, con có biết vì sao mẹ chiều con để con tự do bên ngoài nhiều năm như thế không?”
Long Man Ngân mím môi lại, hai tay cũng siết chặt.
“Rồng gặp nước hóa thần, gặp mây để bay cao, vậy nên Thủy Mặc Vân chính là đối tượng lựa chọn tốt nhất.” Long Nhược Sơ cười nhạt.
“Lời lẽ vô căn cứ!” Long Man Ngân cắn răng nói.
“Vậy nên sự ra đời của Lạc Lạc chính là hy vọng lớn nhất của mẹ, đáng tiếc con bé không có mắt tím, tại sao nó lại không có mắt tím chứ?” Long Nhược Sơ lầm bầm, trong giọng nói đã xen lẫn cả sự tức giận.
“Mẹ! Long gia chỉ có vài chiêu trò lừa mình dối người thôi, nói trắng ra Long gia chỉ biết coi bói, xem bệnh!” Long Man Ngân cười nhạt rồi nói.
“Mẹ! Con có thể chịu trách nhiệm về lời mà con nói với mẹ, Lạc Lạc không có mắt tím, nó cũng không có khả năng xem bói.”
“Nhưng có thể con bé biết xem bệnh!” Long Nhược Sơ mỉm cười coi như bà thừa nhận lời mà Long Man Ngân vừa nói. Lý do Long gia thần bí trong mắt người đời như vậy thực ra cũng chỉ vì am hiểu thuật bói toán, biết được một chút về thuật thôi miên và y thuật.
Long Man Ngân hơi khựng lại rồi tức giận nói tiếp: “Nó không biết gì về thôi miên cả, con bé chỉ là một bác sĩ bình thường mà thôi.”
“Tất nhiên là con bé không biết, nhưng cái mà mẹ muốn là đứa bé của Lạc Lạc! Nếu Sở Ninh Dực không biết tốt xấu thì mẹ nghĩ sẽ có người có thể chia sẻ được nỗi lo này với mẹ.” Long Nhược Sơ nói rồi lại quỳ xuống đệm cói.
“Mẹ nói vậy là có ý gì?” Long Man Ngân hoảng sợ nói.
“Ra ngoài đi, quấy rầy tổ tiên là tội lớn đấy.” Long Nhược Sơ nhàn nhạt nói.
Long Man Ngân còn muốn nói gì đó nữa, nhưng cuối cùng chỉ có thể ôm tức giận rời đi.
Ngoài cửa, Lạc Vân đang đứng đó chờ bà.
Lạc Vân thấy Long Man Ngân đi ra thì khẽ đứng dậy, thấy bà đang giận dữ liền nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay của bà: “Không nói chuyện được à?”
“Em nghĩ em chẳng hiểu chút gì về mẹ em hết, bà ấy đúng là điên thật rồi!” Long Man Ngân bất đắc dĩ nói.
“Chắc vẫn còn chuyện em không biết đấy, anh vừa mới thấy Bạch Dạ Hàn xong.” Lạc Vân cười nhạt.
“Bạch Dạ Hàn?” Long Man ngân có chút ngẩn ra, một lúc lâu sau bà mới nhớ ra được người đó là ai: “Là người anh em của Sở Ninh Dực đấy á?”
Lạc Vân gật đầu: “Nhưng mà em nên tin tưởng Sở Ninh Dực.”
“Con người ai cũng ích kỷ cả, em không dám hoàn toàn tin tưởng vào Sở Ninh Dực.” Long Man Ngân đưa tay lên bóp trán mình, nỗi bất an trong lòng lại càng tăng thêm.