Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1147
Thân thể Thủy An Lạc hơi run lên, cô xoay người ôm lấy Sở Ninh Dực, không nói thêm gì nữa.
Thì ra, anh đều biết hết.
Chỉ một câu “em sống vậy không thấy mệt à” thôi dường như đã bứt tung sợi dây cung cuối cùng trong người cô.
Chỉ có ôm chặt lấy anh, sợi dây đã tán loạn trong lòng cô mới không bị phát hiện là đã đứt.
Sở Ninh Dực ôm cô, hôn rải rác lên gò má cô.
“Chuyện này sẽ được giải quyết nhanh thôi, người kia, nhất định là ngay bên cạnh em.” Sở Ninh Dực thấp giọng nói.
“Em đi gặp Triệu Miểu nhé.” Thủy An Lạc đột nhiên ngẩng đầu mở miệng nói, “Có lẽ, Triệu Miểu cũng chỉ đang nén một hơi tàn cuối cùng, chỉ chờ em lên tiếng để thở ra thôi thì sao.”
“Gặp cô ta?” Sở Ninh Dực thấp giọng hỏi lại, giống như tò mò.
Thủy An Lạc nghiêm túc gật đầu, “Hiện giờ Triệu Miểu nín nhịn chủ yếu là bởi vì vẫn chưa có ai chọc vào quả bóng hơi của cô ta.”
“Em có châm?” Sở Ninh Dực nhướng mày.
“Đương nhiên là có, nhưng mà phải thử trước đã.” Thủy An Lạc nói xong liền cầm lấy đi dộng, lúc trước cô không lưu số điện thoại của Triệu Miểu nên bây giờ chỉ có thể nhờ anh giúp thôi.
Cho dù chỉ là hoài nghi nhưng cô nghĩ chỉ cần thử một lần sẽ nhanh chóng biết được kẻ đó rốt cuộc là ai.
Trừ phi, lần này cô ta thông minh hơn, không ngốc như trước kia nữa.
“Anh cũng không biết.” Sở Ninh Dực ăn ngay nói thật.
“Không biết thì tốt, thế Sở tổng hỏi giúp em đi.” Tâm trạng của Thủy An Lạc thoải mái vô cùng, nếu anh biết thì mới là có chuyện đấy.
Sở Ninh Dực: “...”
Anh bảo trợ lý tìm số điện thoại giúp, sau đó gọi tới.
Thủy An Lạc mở loa ngoài đặt trên thảm, bảo Sở Ninh Dực im lặng.
Điện thoại nhanh chóng được kết nối, một giọng nói khản đặc vang lên.
“Alô...”
Coi như một câu chào hỏi bình thường, có thể thấy cô ta cũng không lưu số của Sở Ninh Dực, cho nên nhất định không phải vì anh ấy mà cô ta mới quay về.
Điểm này cô có thể xác định.
Thủy An Lạc cạch một tiếng cúp máy. Sở Ninh Dực càng thấy tò mò hơn, cô ấy bị “chạm dây” à?
“Thấy chưa, sức quyến rũ của anh có vấn đề rồi, tiểu cô nương người ta không hề động lòng với cái túi da này của anh đâu, không phải về để làm kẻ thứ ba.”
Thủy An Lạc vừa dứt lời đã bị Sở Ninh Dực vỗ cho một cái lên đầu: “Đứng đắn chút đi.”
Thủy An Lạc kêu lên một tiếng, nằm thẳng lên đùi anh, bắt chéo chân nói: “Lần đầu tiên gặp cô ta là ở buổi tiệc đầy tháng của Tiểu Bảo Bối. Nói thế nào nhỉ, một cô em gái nhà bên, nhìn thấy một người đẹp tựa thiên tiên như anh, nếu không coi là anh trai thì nhất định là ái mộ có thừa, nhưng người ta lại không như thế. Em nhớ rõ cô ta chưa từng liếc anh lấy một cái, không hề phù hợp với kịch bản gì cả.”
Sở Ninh Dực véo mũi cô một cái: “Em tưởng anh là hoa thật đấy à mà trêu ong ghẹo bướm như vậy, nói vào điểm chính đi.”
“Đây chính là trọng điểm, anh từ từ nghe đi.” Thủy An Lạc nói, vươn tay cầm lấy cổ tay anh, đặt lên ngực mình, vốn muốn để cho anh ngoan ngoãn một chút, không ngờ lại cho anh nhiều cơ hội quấy rối hơn.
“Sau đó là lần em đến công ty rồi cô ta oán giận em, mới nhìn thì giống để ý anh, nhưng suy nghĩ kỹ một chút, nếu cô ta vì anh thì ngôn từ sẽ không như vậy, đáng ra phải càng tỏ ra bình thản hơn mới đúng, nhưng lời lẽ của cô ta rất sắc bén, rõ ràng chỉ là nhắm vào em, còn anh chỉ là một cái cớ mà thôi.”
“Cho nên, trọng điểm ở đâu?” Sở Ninh Dực vẫn không hiểu.
Thủy An Lạc khinh bỉ: “Mất công anh với Anh Xinh Trai tạo CP lâu như vậy, mất mặt quá đi mất.”