Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1195
Sở Ninh Dực tựa trên đầu giường nhìn cái chăn hoa hòe, lông mày không biết đã kẹp chết mấy con ruồi.
Thủy An Lạc thấy anh ghét bỏ lại cố tình kéo chăn lên cao một chút cho anh: “Em thấy nó đẹp mà, ấm nữa.”
Sở Ninh Dực quăng cho cô một ánh mắt lạnh như băng, về nhà mà cô dám dùng loại chăn này thì anh cam đoan anh sẽ là người đầu tiên đạp cô xuống giường.
Thủy An Lạc cười cười rồi nằm bò ra bên cạnh Sở Ninh Dực: “Ngày mai là ngày cuối cùng rồi, anh nói xem bà ta có thể tìm được thần y kia không?”
“Không thể!” Sở Ninh Dực lạnh nhạt nói.
“Em thật tò mò không biết bệnh của bà ta là bệnh gì.” Thủy An Lạc vuốt ve ngón tay của Sở Ninh Dực: “Chân của anh đến giờ vẫn chưa thể di chuyển được, nếu không thì tối mai có thể tìm thử một cơ hội chạy thoát coi sao.”
Sở Ninh Dực lật tay lại nắm lấy tay của cô: “Hội An Tam nhất định đã cho người phong tỏa sân bay rồi. Bà ta muốn rời đi cũng chỉ có thể đi ngang qua núi Châu này, lúc đó chính là cơ hội tốt nhất để chúng ta trốn thoát.” Sở Ninh Dực kề sát tai cô, khẽ nói.
Thủy An Lạc ngẩng đầu lên nhìn ra ngoài một chút, sau đó dứt khoát nằm sấp xuống người anh luôn: “Vậy nếu như có thể chạy được thì anh đừng có lo cho em được không? Bà ta cũng đâu dám làm gì em đâu.”
“Chó cùng rứt giậu, nhỡ đâu bà ta lại muốn đem vợ của anh chôn cùng thì em phải đền một người vợ cho anh thế nào đây?” Sở Ninh Dực nhướng mày nói rồi dùng tay đè cái eo của cô lại: “Yên tâm, thiếu gia nhà em có thể mang theo cục nợ như em chạy đi.” Sở Ninh Dực thấp giọng nói.
“Em nói là nhỡ đâu cơ mà!” Thủy An Lạc buồn bực nói rồi há miệng cắn môi anh một cái.
“Sao, dạy anh một "bất trắc" rồi, bây giờ còn muốn dạy anh cái gì là "nhỡ đâu" nữa à?” Sở Ninh Dực nhướng mày trêu cô.
Ớ...
Thủy An Lạc nhớ lại cảnh tượng năm đó khi cô dạy cho Sở tổng cái gì gọi là “bất trắc”, phải nói là kinh thiên động địa, anh Sở chỉ còn kém mỗi nước bóp chết cô nữa thôi.
“"Bất trắc" và "nhỡ đâu", đều tồn tại cả đấy thưa Sở tổng vĩ đại!” Giọng điệu của Thủy An Lạc y như mấy ông giáo sư già.
Sở Ninh Dực cũng giả vờ đạo mạo mà nghiêm túc gật đầu một cái, thế nhưng cái tay lại học hư mà bắt đầu chui vào quần áo của Thủy An Lạc.
“Này anh zai, chúng ta đang bị bắt cóc đấy, anh không thể đàng hoàng một chút được à!” Thủy An Lạc đầu đầy vạch đen. Trước khi bàn tay của anh kịp chạm tới cái mông của cô thì Thủy An Lạc mạnh mẽ kéo ra rồi giữ lại trước ngực mình.
Sở Ninh Dực trở tay một cái thì vừa vặn túm được hai cái bánh bao ít thịt nhiều lá của cô, mặc dù là cách một lớp quần áo.
Thủy An Lạc: “...”
Sở Ninh Dực tỏ ra vô cùng vô tội: “Bà xã à, đây là tự em đặt vào đấy nhé.” Hoàn toàn không có liên quan gì đến anh hết!
Thủy An Lạc cảm thấy anh Sở hoàn toàn chẳng thèm quan tâm chuyện mình đang bị bắt cóc, người ta còn đang hưởng thụ nữa kìa, nếu đã như vậy thì sao cô lại không thoải mái một chút chứ?
“Hôm đó lúc em đang lấy đạn cho anh thì nghe thấy bên ngoài có người nhắc tới “cậu Bạch”, liệu có phải là Bạch Dạ Hàn hay không?” Thủy An Lạc nghiêm túc nói.
Bạch Dạ Hàn?
Chân mày của Sở Ninh Dực cau lại, rõ ràng anh đã có đáp án rồi.
Thủy An Lạc hơi bĩu mối: “Thì ra anh cũng có lúc nhìn lầm người cơ à?”
“Đương nhiên, không nhìn lầm người thì sao lại yêu em được?” Sở Ninh Dực nhướng mày rồi đẩy cô một cái: “Mau xuống đi, bệnh còn chưa có khỏi đâu.”
“Em là Tiểu Kim Cương Vô Địch*, còn lâu em mới bị cảm!” Thủy An Lạc nói rồi ôm chặt Sở Ninh Dực không chịu buông.
Vô Địch Tiểu Kim Cương?
*Tiểu Kim Cương Vô Địch: Nhân vật trong bộ phim hoạt hình bảy anh em nhà Hồ Lô của Trung Quốc.
Trong đầu Sở Ninh Dực lập tức xuất hiện hình ảnh cô ngốc nào đó vì muốn lừa anh ăn cay mà khiến chính bản thân mình bị đau dạ dày cấp tính.
Ớ...
Rõ ràng là Thủy An Lạc cũng nghĩ tới chuyện này, vậy nên mới có chút lúng túng!
“Anh đừng có hòng đẩy được em ra!” Nếu phân rõ trái phải không được thì Thủy An Lạc liền chơi chiêu ngang ngược không biết nói lý.
Sở Ninh Dực bất đắc dĩ đè lồng ngực của mình xuống. Bà xã nhà anh đang tính đè chết anh đúng không?