Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1243
Sở Ninh Dực: “...”
Tiểu Bảo Bối: “...”
Sở Ninh Dực thật sự muốn phủ đầu vợ nhỏ nhà mình một câu: Em nghĩ con trai ngu ngốc như em chắc?
“Thật ấy chứ, bây giờ nó mới nhỏ tí xíu mà.” Thủy An Lạc nghiêm túc nói.
Tiểu Bảo Bối ê a kêu loạn lên, hai cái tay ngắn ngủn với ra đòi ba bế. Nhóc không thèm bà mẹ ngu ngốc này đâu.
Sở Ninh Dực đón lấy con trai: “Ngoan, em mau đi ăn cơm đi, ăn nhiều vào cho bổ!” Sở Ninh Dực vừa nói vừa đưa tay xoa đầu cô một cái.
Thủy An Lạc không nhịn được mà bĩu môi, thế mà anh lại không tin cô, rõ ràng cô đang nói cơ mà!
Lúc Thủy An Lạc ăn cơm, Tiểu Bảo Bối xoay xoay người liêu xa liêu xiêu dò dẫm đến bên cạnh mẹ mình, cái tay ú nần vỗ lên người mẹ mình một cái rồi lại xoay người đi về phía ba.
Thủy An Lạc cúi đầu, thực ra túm một cái là có thể bắt được Tiểu Bảo Bối rồi, dù sao cái chân ngắn cũn đó thì đi nhanh được đến cỡ nào cơ chứ. Nhưng Thủy An Lạc không thèm để ý tới con trai mà cúi đầu ăn cơm tiếp.
Tiểu Bảo Bối chạy về tới cạnh ba mình thì ngoảnh đầu lại nhìn nhìn. Ô kìa~ sao mẹ lại không có phản ứng gì thế?
Như vậy sẽ khiến nhóc không thấy có chút cảm giác thành tựu nào hết đó~
Tiểu Bảo Bối nghĩ nghĩ rồi lại nhấc cái chân ngắển cũn đi qua, đang từ sinh vật bò bằng bốn chân thăng cấp lên làm sinh vật đi bằng hai chân mà Tiu Bảo Bối hoàn toàn không chút tiếc thương cặp giò của mình chút nào. Nhóc thích thì nhóc đi đấy có làm sao.
Lần này Tiểu Bảo Bối đi qua, vỗ một cái xong còn cố ý ngừng lại một chút. Nhóc ta nghĩ thầm chắc lần này mẹ sẽ bắt được đúng không?!
Có điều Tiểu Bảo Bối xoay người chạy về cạnh ba mình rồi mà mẹ vẫn chẳng chịu nhúc nhích gì cả.
Tiểu Bảo Bối nổi giận, nhóc nổi giận đùng đùng nhìn ba mình: Sao vợ của ba lại ngốc thế hả?
Sở Ninh Dực tỏ vẻ bất đắc dĩ: Mẹ con ngốc như vậy là trời sinh, sao con vẫn không chịu thừa nhận chứ?
Tiểu Bảo Bối: Được rồi!!!
Vậy nhóc sẽ phải làm cho mẹ chú ý bằng được mới thôi.
Tiểu Bảo Bối cứ thế chạy qua chạy lại mấy lần, thậm chí còn cố tình dừng lại lâu một chút thế nhưng Thủy An Lạc vẫn không hề bắt lấy nhóc.
“A!!!” Tiểu Bảo Bối nóng nảy. Nhóc ta thò tay ra kéo mẹ mình một cái, như thế rồi còn không chịu bắt nhóc là sao?
Thủy An Lạc từ từ cúi đầu xuống nhìn cái đầu đầy mồ hôi của Tiểu Bảo Bối. Cô còn tưởng con trai mình đang chạy đến sung sướng rồi cơ.
Cái móng nhỏ của Tiểu Bảo Bối vỗ rồi vỗ, đôi mắt to tròn cứ chớp chớp nhìn thẳng vào đôi mắt màu tím của mẹ mình, ngón tay bé xíu giơ lên: “Ma ma~ ma ma~”
Thủy An Lạc dứt khoát bế con trai lên. Tiểu Bảo Bối đứng trên đùi mẹ rồi dùng ánh mắt tò mò nhìn mắt của mẹ mình, tại sao lại không giống của nhóc thế?
Mắt của Tiểu Bảo Bối to tròn đen nhánh, nhưng mà lại không giống với màu mắt của mẹ.
Vậy nên Tiểu Bảo Bối cảm thấy rất kỳ lạ.
Tiểu Bảo Bối nhìn mẹ mình xong lại quay đầu nhìn ba mình. Nhóc ta thấy màu mắt của ba với của mình giống nhau thì an tâm, chắc là do mẹ ngốc quá nên mới không giống mình đó.
Thủy An Lạc ôm nhóc đứng lên đùi mình, hai tay đỡ dưới nách của nhóc: “Con đang muốn làm cái gì thế hả?”
Hôm nay chọc giận mẹ đến nghiện rồi sao?
“Em trai~ em trai~” Tiểu Bảo Bối cười tít mắt nói.
Sở Ninh Dực nghe Tiểu Bảo Bối nói như vậy thì khẽ nhướng mày nhìn Thủy An Lạc ngồi đối diện bàn ăn, ý của anh là: Đây không phải do anh nói, là do con trai em muốn.
Thủy An Lạc cúi đầu nhìn Tiểu Bảo Bối: “Nhưng mà ba của con lại muốn em gái cơ.” Đây chính là tâm nguyện từ trước tới nay của Sở tổng đó.
“Có! Có!” Tiểu Bảo Bối nóng nảy, ý của nhóc là đã có em gái rồi.
Khóe miệng của Thủy An Lạc giật giật, em gái đó cũng không phải em gái con, cũng chẳng phải con gái rượu của ba con đâu.
Sở Ninh Dực gõ tay lên bàn một cái để dẫn sự chú ý của Tiểu Bảo Bối: “Tiểu Bảo Bối, con là con trai rồi, vậy nên có thêm em gái mới tốt.”
Sở tổng luôn cảm thấy cần mở một cuộc họp gia đình về vấn đề này. Tiểu Bảo Bối mới một tuổi được liệt vào danh sách đối tượng trọng điểm của cuộc họp.