Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1537
Lúc Thủy An Lạc gãi gãi chỗ tóc cuối cùng cũng dứt ra được, chốc chốc lại quay ra lườm Sở Ninh Dực một cái.
Sở Ninh Dực thật ra cũng vô tội, đến thịt anh còn chưa ăn được nữa kìa.
Thủy An Lạc vừa vào cửa liền trông thấy Kiều Nhã Nguyễn đang ngồi trên sofa. Bọn trẻ con không có ở đây, chắc có bạn mới tới nên đưa vào phòng đồ chơi chơi rồi.
“Mày đến từ lúc nào thế?” Thủy An Lạc thay giày, đặt balo xuống hỏi.
Kiều Nhã Nguyễn nhìn cô gái tóc tai rối tung với ánh mắt mờ ám, vừa rồi chắc kịch liệt lắm đây.
Mặt Sở Ninh Dực vẫn chẳng có chút cảm xúc nào. Phong Phong lại thích thú nhìn Sở Ninh Dực, “Sở Đại, giải quyết nhanh thế à?”
Sức chiến đấu của Sở Đại nhà anh ta có vẻ nằm ngoài dự đoán của anh ta rồi.
Kiều Nhã Nguyễn thấy Thủy An Lạc ngồi xuống, liền khoác lấy cổ cô, “Haiz, mày kết hôn nhiều năm thế rồi, con cũng ba đứa rồi, sao còn chặt như vậy được hả?”
Kiều Nhã Nguyễn dán lên tai cô nói, tất nhiên không dám nói lớn tiếng.
Chặt?
Sinh con?
Dù gì cũng là người đã kết hôn, Thủy An Lạc thoáng cái liền hiểu ngay.
“Mày nói linh tinh cái gì thế hả?” Thủy An Lạc vội đánh cô một cái, đứng dậy vào bếp rót nước.
“Haiz, vừa rồi lúc ở dưới hầm bọn tao đều nghe thấy hết cả rồi.” Lần này Kiều Nhã Nguyễn tung bằng chứng ra.
Nghe thấy rồi?
Tay Thủy An Lạc run lên, suýt thì đánh rơi cả cốc xuống đất.
Vừa rồi họ nói gì cơ?
Thủy An Lạc cố nhớ lại, suýt nữa thì ném luôn cái cốc vào mặt Kiều Nhã Nguyễn, “Nghe cái đầu mày, là tóc tao bị kẹp vào khóa của anh ấy, kéo không ra thôi.”
Kẹp khóa?
Vị trí này tốt ghê.
Trên cả người Sở tổng chắc cũng chỉ có một chỗ có khóa thôi nhỉ.
Kiều Nhã Nguyễn nghĩ rồi lại nhìn Thủy An Lạc với ánh mắt ám muội, tóc mà kẹp vào chỗ đó được, phải làm gì thì mới kẹp vào đó được chứ?
Thủy An Lạc: “...”
Cái con nhỏ đen tối này, cô hết biết giải thích thế nào nữa rồi.
“Có chuyện gì?” Sở Ninh Dực mở lời, Kiều Nhã Nguyễn lập tức thu lại nụ cười bỉ ổi của mình.
Phong Phong dựa vào lưng ghế, đặt tách trà thím Vu vừa đưa cho lên bàn.
“Bọn này gặp Thủy An Kiều rồi, còn mang theo một đứa bé nữa.” Phong Phong lên tiếng.
“Tôi cũng gặp rồi, sau lúc Lão Phật Gia gọi, cô ta liền tới diễu võ dương oai với tôi. Cuối cùng bị tôi dọa cho chạy rồi.” Thủy An Lạc cầm cốc ngồi xuống cạnh Sở Ninh Dực.
“Má ơi, con điên đó lại về tác oai tác quái đấy à?” Kiều Nhã Nguyễn hừ lạnh nói.
“Hai người đến đây chỉ vì chuyện này thôi à?” Rõ ràng Sở Ninh Dực đang hạ lệnh đuổi khách, chê bai bọn họ đây mà.
Kiều Nhã Nguyễn: “...”
Phong Phong: “...”
Chẳng lẽ anh không thể mở lời mời họ ở lại ăn tối được à?
Thủy An Lạc cũng phỉ nhổ: Sở tổng à, ăn bữa cơm nhà anh thì có làm sao chứ?
Sở Ninh Dực: Nghèo, không mời nổi.
Thủy An Lạc: “...”
Anh Sở, nói hay lắm.
“Bữa tối nấu xong rồi, cô Kiều với Phong Tứ ở lại ăn cùng đi.” Thím Vu ra khỏi bếp nói.
Thím Vu vừa dứt lời, trong phòng khách bỗng dâng lên bầu không khí ngượng ngùng.
Câu này của thím Vu đúng lúc ghê.
Sở Ninh Dực nhìn bà một cái. Thím Vu hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì.
Thủy An Lạc cố gắng nhịn cười, “Để em đi gọi bọn trẻ con ra ăn cơm.”
Lúc ăn cơm, Phong Phong nói về chuyện của Mạch Thụy, Sở Ninh Dực cũng không có ý kiến gì.
Nhưng Thủy An Lạc lại thấy có vấn đề, chuyện này còn phải cố nhấn mạnh sao?
Phong Phong vừa gắp thức ăn vừa thờ ơ nói: “Em gái à, thế này là em không hiểu rồi, tráo vai và đổi vai chết thay mình là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau đấy.”
“Rồi sao?” Thủy An Lạc không hiểu.