Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1567
Huyệt thái dương của Sở Ninh Dực bắt đầu giật giật, chuyện giữa phụ nữ với nhau anh có thể chen mồm vào sao?
“Ý của anh Sở là, trước hết hai người cứ xử lý con nhóc xui xẻo kia đi đã, đập Thủy An Kiều nhẹ thôi.” Thủy An Lạc nói.
“Sao thế, lần này Thủy An Kiều về còn mang theo cốp dự bị nữa à?” Kiều Nhã Nguyễn cau mày nói.
“Là chồng cô ta, chính là ba của đứa nhỏ xui xẻo đó đấy. Hắn ta vừa mới cướp hai hợp đồng làm ăn của anh Sở xong. Mày thử nghĩ coi, cướp được cả hợp đồng làm ăn của anh Sở thì chắc hẳn cũng phải ghê gớm lắm đấy.” Thủy An Lạc chậc lưỡi nói.
“Được rồi, để tao nói với Ảnh đế, bảo anh ấy chừng mực một chút.”
Thủy An Lạc nghe vậy đáp lại một tiếng. Cô quay đầu lại định nói gì đó nhưng lại thấy Bánh Bao Đậu đang mặc đồ của Bánh Bao Rau.
“Sở Ninh Dực! Sao anh lại để con bé mặc đồ của Bánh Bao Rau thế hả?” Thủy An Lạc tức giận nói.
“Chậc chậc chậc! Mày dám mắng anh Sở cơ à.” Kiều Nhã Nguyễn cười nói, chắc thế này mới là vợ chồng đấy nhỉ.
Sở Ninh Dực cau mày, nói: “Chẳng phải em muốn con bé mặc đồ thoái mái đấy sao?”
“Đúng đó!” Bánh Bao Đậu vùi trong lòng ba mình rồi nói lanh lảnh: “Mẹ chẳng yêu Bánh Bao Đậu chút nào. Mẹ chỉ yêu anh Bánh Bao Rau thôi. Ngay cả quần áo của anh Bánh Bao Rau mẹ cũng không cho Bánh Bao Đậu mặc.”
Thủy An Lạc: “...”
Sở Ninh Dực ho nhẹ một tiếng rồi bế Bánh Bao Đậu đi.
“Sở Ninh Dực! Đều do anh chiều nó quá! Anh xem anh chiều nó đến mức chiều thành con trai luôn rồi kia kìa!” Thủy An Lạc cúp máy đuổi theo.
Bánh Bao Đậu nằm trên vai ba mình mà làm mặt quỷ với mẹ. Thủy An Lạc cố gắng hít sâu một hơi, nếu không cô sợ cô sẽ đánh nát mông con gái cô mất.
Tiểu Bảo Bối ngồi một bên vừa ăn cơm vừa nhìn, mỗi lần em gái dậy là mất sức nhất.
Bánh Bao Rau ngoan ngoãn ngồi ăn đồ ăn sáng mà thím Vu đút cho. Nhóc lười nhác liếc em gái một cái, cũng chẳng thèm ý kiến gì.
“Ba, anh lườm con kìa!” Bánh Bao Đậu tố cáo.
Thủy An Lạc: “Đó là vì mắt của anh con to.”
“Con đã bảo mà, mẹ thích anh Bánh Bao Rau nhất, lúc nào cũng bênh anh ý!” Bánh Bao Đậu hầm hừ nói.
Thủy An Lạc: “...”
Má, con bé này muốn tạo phản đấy à? Rõ ràng Bánh Bao Rau đâu có trừng mắt với nó đâu, ánh mắt kia rõ rành rành là đang khinh bỉ có được không hả?
Nhưng mà nếu nói cái này ra thì Bánh Bao Đậu sẽ bùng nổ tại chỗ mất.
Nắm tay nhỏ của Tiểu Bảo Bối đập bùm bụp lên bàn mãi, cười chết nhóc mất thôi, chắc chắn em gái là khắc tinh của mẹ rồi.
Sở Ninh Dực ôm Bánh Bao Đậu ngồi xuống. Bánh Bao Đậu vươn tay muốn ngồi vào ghế trẻ em ăn cơm, cô bé muốn ngồi giống anh trai mình.
“Anh cười cái gì thế?” Bánh Bao Đậu nhìn anh cả nhà mình cười như muốn rút gân, không nhịn được hỏi.
Tiểu Bảo Bối lập tức ngừng cười. Em gái là thần lắm mồm, nhóc không thể để em nhóc lấy cớ để nói được, nếu không con bé sẽ nói mãi, nói mãi mất.
Bây giờ Tiểu Bảo Bối vẫn nghi ngờ có phải lúc hai em còn trong bụng mẹ, em gái đã cướp hết lời của em trai nên bây giờ em trai của nhóc mới câm như hến vậy không.
“Quần áo hôm nay của Bánh Bao Đậu đẹp nhỉ.” Tiểu Bảo Bối mỉm cười nói.
Rốt cuộc Bánh Bao Rau cũng ngẩng đầu lên, nhóc liếc quần áo của Bánh Bao Đậu một cái rồi quẳng ra hai chữ: “Của em.”
“Ba nói là cho em rồi!” Bánh Bao Đậu ngang ngược đáp trả.
Bánh Bao Rau quay lại nhìn Thủy An Lạc, cô vội nói: “Mẹ mua thêm quần áo mới cho con.”
Sao đứa nào cũng là tổ tông khó chiều của cô hết thế này.
“Vâng.” Bánh Bao Rau nói tiếp tục ăn cơm.
“Bánh Bao Rau, em không thể nói thêm mấy chữ được sao? Đại loại như mẹ thật tốt, con yêu mẹ chẳng hạn.” Tiểu Bảo Bối thử thăm dò em trai, phong thái tổng giám đốc của thằng nhóc này đúng là lạnh lùng, kiêu ngạo quá rồi.