Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1951
“Mày đừng hòng tơ tưởng tới Sư Hạ Dương. Anh ấy chịu đựng mày cũng chỉ vì vị hôn thê của anh ấy trước đây tên là Triệu Dương Dương, gần giống với tên mày mà thôi.”
Triệu Uyển Uyển nhíu mày: “Cô là ai?”
“Mày không cần phải biết tao là ai, tự biết điều đi, diễn viên thì chỉ là diễn viên thôi. Nếu mày đã giả bộ thanh cao thì nên giả bộ thanh cao tới cùng! Đừng có mà đi dụ dỗ đàn ông của người khác!”
“Tút tút...”
Triệu Uyển Uyển nhìn di động đã tắt ngúm, chân mày của cô nhíu lại thật chặt rồi ngẩng đầu nhìn hai bố con họ ở cách đó không xa.
Cô từng nghe Tiểu Sư Niệm nhắc đến mẹ của mình. Mẹ cô bé đã chết vào ngay hôm mà cô bé chào đời, bởi vì muốn sinh bé ra mà chết.
Tiểu Sư Niệm không nói rõ vì sao, nhưng cô nghĩ nguyên nhân hẳn là do khó sinh!
Triệu Dương Dương, cái tên không khác tên của cô là mấy.
Tiểu Sư Niệm cùng với Sư Hạ Dương vừa cười nói vừa đi qua. Tiểu Sư Niệm chạy đến bên cạnh Triệu Uyển Uyển rồi đưa một bông hoa hồng cho cô: “Cô ơi, cái này con tặng cho cô nè!”
“Cảm ơn con!” Triệu Uyển Uyển nói cảm ơn rồi ngẩng đầu nhìn Sư Hạ Dương. Ánh mắt cũng không thể hiện tình yêu say đắm một cách thẳng thắn như trước nữa mà trở nên né tránh cùng xấu hổ.
Vì cô với hôn thê của anh rất giống nhau cho nên anh mới giúp đỡ cô như thế sao?
“Cô ơi, cô có thấy con nhảy không? Đẹp không ạ?” Tiểu Sư Niệm kích động nói, lúc này trên trán bé vẫn còn đang chảy mồ hôi.
Triệu Uyển Uyển khom lưng giúp nhóc lau đi những giọt mồ hôi trên trán, sau đó mới nói: “Đương nhiên là đẹp rồi, Niệm Niệm nhảy đẹp nhất!” Thanh âm của cô rất nhỏ, dường như lo lắng để những vị phụ huynh khác nghe được sẽ không hay lắm.
Tiểu Sư Niệm cười khanh khách.
Sư Hạ Dương hơi cúi đầu nhìn hai người đang mặc đồ giống nhau. Nếu như cô ấy còn sống thì có lẽ đây sẽ là cảnh tượng mà anh ta cảm thấy hạnh phúc nhất.
Sau khi cuộc họp phụ huynh kết thúc, Sư Hạ Dương dẫn hai người họ rời đi. Triệu Uyển Uyển vẫn kiên trì muốn mời bọn họ ăn cơm, xem như là nói lời cảm ơn. Nếu không cô vẫn cảm thấy như đang nợ Sư Hạ Dương cái gì đó.
Sư Hạ Dương thấy cô cố chấp như vậy thì nhíu mày một cái rồi đồng ý, ngay cả cái tính bướng bỉnh này cũng giống y hệt như Triệu Dương Dương.
Tiểu Sư Niệm gọi điện nói chuyện với Tiểu Bất Điểm, vừa nghe Tiểu Bất Điểm được ăn tôm hùm thì cũng lập tức đòi ăn.
Sư Hạ Dương cúi đầu trừng mắt với con gái, biết chọn món quá đấy.
Tiểu Sư Niệm chẳng thèm đế ý đến ba mình mà quay sang nhìn Triệu Uyển Uyển.
“Được, vậy chúng ta đi ăn hải sản!” Triệu Uyển Uyển rất dễ nói chuyện, tuy rằng mời bọn họ ăn hải sản thì không hề rẻ, thế nhưng so với những gì mà Sư Hạ Dương làm cho cô thì chẳng đáng nhắc tới.
Tiểu Sư Niệm biết một nhà hàng hải sản, lúc trước Phong Phong từng dẫn bé đi. Nơi mà Phong Phong đến thì đương nhiên giá khỏi cần nghĩ cũng biết.
“Tiểu Sư Niệm, con đừng bướng nữa.” Sư Hạ Dương nghiêm túc nói.
“Nhưng mà lần trước Ba Đẹp Trai dẫn con đi rồi mà, tôm hùm ở đó ăn rất ngon.” Tiểu Sư Niệm bĩu môi nói.
“Không sao, Niệm Niệm thích thì cứ đi thôi, tôi mời được mà.” Tuy rằng tiền cát xê trước đây không nhiều lắm, thế nhưng công dồn ba năm với nhau thì vẫn là một số tiền lớn, cô mời được.
“Ui chao, con yêu cô nhất!” Tiểu Sư Niệm ôm chầm lấy Triệu Uyển Uyển rồi hôn chụt một cái thật mạnh.
Sư Hạ Dương bất đắc dĩ, thầm nghĩ một lát nữa hay là để anh ta trả tiền vậy!
Nhà hàng hải sản cách đó không xa, lái xe khoảng nửa tiếng là đến nơi rồi.
Nhà hàng này làm ăn rất tốt, chủ yếu là kiếm tiền từ các vị công tử nhà giàu của thành phố A này.
Tiểu Sư Niệm báo tên Phong Phong. Bọn họ có phòng riêng ở đây, mà trước đây Phong Phong có dẫn bé tới đây mấy lần nên tất nhiên bé cũng thạo rồi.
Sư Hạ Dương: “...”
Triệu Uyển Uyển: “...”
Đứa nhóc này thật ghê gớm, hoàn toàn chẳng cần đến bọn họ mà.