Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2011
Sở Ninh Dực vạch đen đầy đầu tiếp tục bế cô đi tới đi lui trong phòng.
“Không thấy Hạ Lăng đâu, liệu có phải là tới Vân Nam với Phong Phong rồi không?” Thủy An Lạc được anh bế như vậy liền cảm thấy hài lòng, lắc lắc hai chân mình nói.
“Tới Vân Nam là không thể nào, chắc bản thân cô ta xảy ra vấn đề, quay về “xưởng” tu sửa lại rồi.” Sở Ninh Dực thản nhiên nói.
Quay về xưởng tu sửa lại?
Khóe môi của Thủy An Lạc khẽ giật một cái. Anh Sở à, cái từ này anh dùng nghe ghê quá đi.
Nhưng hình như cũng không sai thì phải.
“Nói như vậy, nghiên cứu về người cải tạo gen cũng chưa đến được mức độ hoàn tiện hả.” Thủy An Lạc nghĩ, nếu là vậy thì tình hình đó vẫn không tính là quá xấu.
Sở Ninh Dực gật đầu, lại bế cô tiếp tục đi tới đi lui. “Kỹ thuật này kể cả có qua vài chục năm nữa cũng không thể hoàn toàn hoàn thiện được, thế nên mọi chuyện cũng không quá khó giải quyết như chúng ta nghĩ đâu.”
“Khoảng thời gian năm mươi năm, từ việc phục chế người nhân bản lên thành người cải tạo gen, bản thân người nhân bản cũng đã tồn tại rất nhiều vấn đề rồi, kể cả là hiện tại, cũng không có ai dám nói kỹ thuật nhân bản là hoàn mỹ cả.” Thủy An Lạc nói rồi ôm lấy mặt Sở Ninh Dực, “Em bỗng cảm thấy, bầu trời bỗng đẹp lại rồi đấy.”
Sở Ninh Dực nhếch môi cười, ôm cô ngồi xuống, “Chân đau.”
“Hả?” Thủy An Lạc giật bắn mình, vội quỳ xuống giường nhấc hai chân của anh lên, “Sao tự dưng lại đau? Vừa rồi sao anh không nói?”
Thấy dáng vẻ sốt sắng này của Thủy An Lạc, tâm trạng của Sở Ninh Dực tốt lên nhiều. Anh xoa má cô, “Giờ vẫn chưa thể đi lại nhiều được, vừa rồi mới bắt đầu đau thôi, không sao.”
Thủy An Lạc thấy không bị sưng tím mới yên tâm. “Sau này không cho anh bế nữa đâu.”
Sở Ninh Dực xoa đầu cô nói, “Để anh nói với em chuyện này.”
“Hửm?” Thủy An Lạc nghiêng đầu tò mò.
“Cậu bạn trúc mã kia của em trở về rồi. Tối nay anh định mời cậu ta tới nhà mình ăn cơm.” Sở Ninh Dực bỗng nói.
Thủy An Lạc ngẩn ra một lúc, không nghĩ ra được cậu bạn trúc mã là cái quỷ gì?
“Là cái tên làm bài tập về nhà cho em á?” Thủy An Lạc không chắc hỏi lại lần nữa. Dù sao thì cô cũng chưa từng nghĩ tới việc để cậu bạn trúc mã đó thành chồng mình, thế nên trúc mã cũng chỉ là một người bạn bình thường của cô mà thôi.
Phản ứng của Thủy An Lạc khiến Sở Ninh Dực thấy rất hài lòng. Anh lại xoa xoa đầu cô, “Không sai, chính là cậu ta.”
“Sao anh biết là cậu ta về rồi? Em còn chẳng nhớ tên cậu ta nữa kìa?” Thủy An Lạc kinh ngạc, hỏi.
“Tối là biết ngay thôi.” Sở Ninh Dực khiến cô trở nên mờ mịt. Phản ứng của vợ anh đã cho anh đáp án rồi. Chỉ là anh muốn để cái tên Cố Minh Hạo kia nhìn cho thật rõ, vợ anh từ trước đến giờ chưa từng thích thanh mai trúc mã gì hết thôi.
Thay vì để tên Cố Minh Hạo kia tự mình nói ra, không bằng để anh nói, như vậy thì anh có thể nắm được quyền chủ động trong tay mình.
“Vậy, để lát em đi mua thức ăn nhé?” Thủy An Lạc nghĩ, nể tình người ta từng làm bài tập giúp cô, cô cũng không thể bạc đãi người ta được đúng không nào?
Sở Ninh Dực gật đầu, xem như đồng ý.
“Mẹ, mẹ ơi...” Bánh Bao Đậu ở bên ngoài bỗng cất tiếng gọi, sau đó nhanh chóng truyền tới tiếng va vào cửa.
Thủy An Lạc trợn trắng mắt, xuống khỏi giường, mở cửa ra đón lấy Bánh Bao Đậu đang nhào vào, nhíu mày nói: “Con làm gì thế?”
“Mẹ ơi con muốn ăn thạch, nhưng không bóc được.” Bánh Bao Đậu ôm chân mẹ, chớp cặp mắt to tròn nói.
Thủy An Lạc đưa bé con ra ngoài, nhìn mười mấy cái thạch lăn lóc dưới thảm, “Còn ăn nữa con sẽ mập như heo mất.”
“Anh cũng muốn ăn, cả Tiểu Bất Điểm cũng muốn ăn mà.” Bánh Bao Đậu nói với giọng điệu thản nhiên.