Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2047
Trong màn đêm đen kịt không có nổi một tia sáng, ở căn biệt thự bỏ hoang, các khung cửa sổ đều được bịt kín bằng ván gỗ, cửa lớn khóa chặt, bên trong cỏ dại mọc tràn lan.
Sở Ninh Dực và An Phong Dương nép sát vào tường, tiến vào bên trong, bên trong chắc hẳn không có một ai, ít nhất họ cũng không nghe thấy bất cứ tiếng hít thở nào.
An Phong Dương ném móc câu lên phía trên, sau đó thuận theo dây thừng trèo lên.
Sau khi An Phong Dương tiến vào không lâu, cửa phòng cũng bị mở ra, anh cầm một chiếc đèn pin nhỏ trong tay.
“Xem ra nơi này thực sự không có ai, chắc đã bị bỏ hoang mười mấy năm rồi.” An Phong Dương nói xong, nhìn xuống dấu chân rõ rệt trên nền đất, đó là dấu tích mà Cố Minh Hạo để lại khi đến đây.
Sở Ninh Dực hơi hất cằm, ra hiệu cho An Phong Dương đi theo dấu chân, anh đi đến phòng tắm, thử xem van nước có mở được không, thực tế cho thấy rằng, dù đã bị bỏ hoang nhiều năm, nhưng van nước vẫn có thể dùng được. Sở Ninh Dực mở thử tất cả van nước ở các tầng.
“Chậc chậc chậc, Lão Đại, nhìn kỳ tích này.” An Phong Dương ở tầng ba đột nhiên mở miệng.
Sở Ninh Dực nhíu mày, cất bước lên lầu.
Phòng ngủ chính ở tầng ba tuy cũng bám đầy bụi bặm, nhưng khác biệt duy nhất là trên chiếc giường trong phòng có một bình thủy tinh vô cùng lớn, bên trong chứa đầy formalin (phoóc môn), mà thứ ngâm bên trong dung dịch ấy, là thi thể.
Thi thể của người đàn ông được bảo quản rất hoàn chỉnh, cổ hơi lệch sang một bên, gần như đã rời khỏi cơ thể, có thể thấy đó là nguyên nhân chính cướp đi mạng sống của ông ta.
An Phong Dương đưa tay sờ cằm, “Nếu như không đoán nhầm, người bên trong này chính là ba của Cố Minh Hạo, hắn đúng là một tên biến thái.”
“Thiên tài có tới 90% là biến thái, đây là thực tế, mà những kẻ bệnh tâm thần đạt tới giới hạn cao nhất, IQ của chúng cũng không kém thiên tài thực sự là bao.” Sở Ninh Dực nói xong, bước tới gần chiếc bình thủy tinh.
An Phong Dương nhún nhún vai, tai lại hơi động, “Có người đến.”
Sở Ninh Dực cũng nghe thấy, cho nên anh và An Phong Dương nhanh chóng rời khỏi tầng ba từ cửa sổ.
Sau khi Cố Minh Hạo bước vào, dấu chân bên dưới vẫn còn in rõ vết nước, hai mắt hắn đỏ ngầu, bước nhanh tới bên cửa sổ nhìn theo bóng người bên dưới, sau đó đuổi theo họ ra ngoài.
Đáng tiếc bóng người phía trước quá nhanh, đợi đến khi hắn chạy ra ngoài đã không còn thấy bóng dáng người phía trước đâu nữa.
Sau khi Sở Ninh Dực và An Phong Dương rời khỏi, nhìn thấy phía sau có người đuổi theo, trầm giọng nói, “Đi đường tắt.”
“Cậu mở van nước nhà hắn ra làm gì?”
“Cố Minh Hạo ở nước ngoài nhiều năm, chắc hẳn không hiểu rằng bên quản lý cơ sở hạ tầng của thành phố A rất tận tụy với công việc, có thể ngày mai ngôi biệt thự bỏ hoang lâu năm này sẽ bị phát hiện.”
An Phong Dương: “...”
Cố Minh Hạo phóng xe như bay quay trở về, chạy vào thang máy, ấn thẳng lên tầng 22, sau khi chạy ra lại điên cuồng nhấn chuông cửa, người đó, là Sở Ninh Dực sao?
Nếu như đúng là Sở Ninh Dực, vậy thì ngay bây giờ, hắn phải xử gọn Sở Ninh Dực.
Cố Minh Hạo nghĩ vậy, mồ hôi trên trán từng giọt từng giọt nhỏ xuống đất, đôi giày da của hắn giẫm trên nền đất dường như đang ép ra nước.
“Ai thế?” Thủy An Lạc rõ ràng không vui, thậm chí trong giọng nói còn có vài phần cáu kỉnh.
Cố Minh Hạo siết chặt hai bàn tay, đập tay lên cửa thêm vài lần, “Mở cửa.”
Thủy An Lạc mở cửa ra, nhìn thấy Cố Minh Hạo, bắt đầu lớn giọng trách móc, “Cố Minh Hạo, anh bị điên đấy à, nửa đêm nửa hôm...” Nhưng Thủy An Lạc chưa kịp nói hết câu, Cố Minh Hạo đã đẩy cô ra, bước vào nhà, sau đó đi thẳng vào phòng ngủ.
“Này, Cố Minh Hạo, anh làm gì đấy?”
Cố Minh Hạo đẩy mạnh cửa ra, tư thế đó như muốn đập tan cánh cửa ra vậy.