Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 21
Thủy An Lạc đề phòng nhìn anh, bế con lui về sau một bước: "Để... để tôi mang nó ra ngoài, bảo đảm không quấy rầy anh nghỉ ngơi." Sở Ninh Dực này có rất nhiều tật xấu, chắc chắn là bé con làm phiền anh ta nghỉ ngơi, cô lại không cho anh ăn cơm tối cho nên tâm trạng người ta không tốt cũng là tất nhiên thôi.
"Đưa đây." Sở Ninh Dực nhìn dáng vẻ phòng bị của cô càng thêm khó chịu.
"Đưa thì đưa, anh hung cái gì mà hung, anh có biết bế không đấy?" Thủy An Lạc vừa nói vừa cẩn thận đưa con trai cho Sở Ninh Dực.
"Anh nhớ đỡ đầu của nó, đỡ cả eo nữa." Thủy An Lạc lo lắng nói, chỉ sợ anh sơ ý một cái sẽ làm rơi con trai bảo bối của cô xuống đất.
"Câm miệng." Sở Ninh Dực nghe cái giọng của cô xong thì sắc mặt càng khó coi hơn, nhưng mà động tác vẫn làm đúng theo những gì Thủy An Lạc bày cho.
Thằng nhóc này ôm vào tay có chút xíu, chỉ cần một tay đã có thể vững vàng bế được cả người nó rồi.
Còn cục cưng nhỏ nào đó được Sở Ninh Dực ôm lấy thì hai mắt ngân ngấn nước bắt đầu tò mò đánh giá người đang bế mình.
"Í, nín khóc rồi kìa." Thủy An Lạc chớp chớp mắt rồi đưa tay chỉnh lại áo cho con trai.
"Hức..."
Vì bé con khóc cả một lúc lâu nên giờ vẫn còn hơi thút thít.
Sở Ninh Dực cúi đầu, nhìn thẳng vào ánh mắt của bé con nhà mình. Nơi sâu nhất trong tim như thể bị ai đó chạm phải, chua xót đến phát đau.
Đối với mỗi người mà nói thì con cái đều là ranh giới mới của cuộc đời họ, bất kể với đàn ông hay phụ nữ đều vậy cả.
"Thằng bé tên gì?" Sở Ninh Dực đột nhiên nhớ ra, đến tận bây giờ anh vẫn không biết tên của con mình.
"Tiểu Bảo Bối." Nhìn con trai đang khóc như mưa thế mà vừa được ba nó bế đã lập tức nín khóc, thật không có thiên lý gì cả.
Sở Ninh Dực đầu đầy vạch đen, con trai anh tên là... Tiểu Bảo Bối?
Cái tên này cũng thật... thú dzị!
"Không ngờ anh cũng có bản lĩnh này đấy." Thủy An Lạc nhìn con trai mình mà không nhịn được tặc lưỡi. Cô dỗ cả buổi cũng không nín thế mà Sở Ninh Dực bế một cái là xong sao.
Chẳng lẽ biết đây là cha nó sao?
Sở Ninh Dực vẫn im lặng cúi đầu nhìn thằng nhóc nhà mình.
Thủy An Lạc ngáp một cái rồi nói: "Vậy anh trông nó nhé, tôi đi ngủ đây, khổ cái thân tôi buồn ngủ muốn chết rồi." Thủy An Lạc nói xong liền phất phất tay với Sở Ninh Dực, sau đó nằm thẳng cẳng trên giường.
Sở Ninh Dực nhìn bé con đang quơ tay quơ chân trong lòng mình, tay anh đã từng cầm súng, từng cầm dao nhưng chưa bao giờ bế “cục bông” nào mềm mại thế này cả.
Có lẽ Thủy An Lạc thật sự mệt lắm rồi cho nên cô mới giao bé con cho anh không chút đề phòng như vậy.
Sở Ninh Dực bế bé con về phòng mình. Chắc tại ban ngày bé con được ngủ đủ giấc rồi nên lúc này vô cùng vui vẻ. Sở Ninh Dực đem con trai đặt trên người mình, đôi mắt to tròn kia lập tức đảo đảo nhìn xung quanh.
Cái tay nhỏ mập mạp luôn tóm chặt lấy anh, sức không lớn nhưng lại nắm rất chắc.
"Tiểu Bảo Bối?" Sở Ninh Dực thử gọi tên bé con, hai hàng lông mày của bé con liền nhíu lại, tỏ rõ nó rất khinh thường cái tên này.
"Thủy An Lạc... Sở Ninh Dực..." Sở Ninh Dực thấp giọng lẩm bẩm một tiếng, tay còn lại thì khẽ vuốt ve gương mặt nhỏ xíu kia: "Sở Lạc Ninh."
Sở Ninh Dực tự mình lẩm bẩm một hồi, bé con cũng ê a theo như kiểu đang đối thoại với anh và... cũng giống như đang tự làu bàu một mình.
Hôm nay, Tiểu Bảo Bối đã quang minh chính đại có một cái tên rồi. Còn vì lý do tại sao lại là quang minh chính đại thì cậu nhóc đã bày tỏ rằng bản thân vô cùng khinh bỉ cái tên mẹ đặt cho mình. Quả nhiên đứa bé có cha vẫn là hạnh phúc nhất.
Vì quá hưng phấn nên quá nửa đêm mà bé con vẫn chưa chịu ngủ. Nhóc con cứ ê a ngồi chơi trên giường. Sở Ninh Dực nằm nghiêng ngắm nhìn con trai chơi cũng chẳng thấy buồn ngủ chút nào.
Lúc Sở Ninh Dực đang trông con trai thì bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng người chạy tới chạy lui, thậm chí còn kèm theo tiếng rên rỉ của Thủy An Lạc.
Sở Ninh Dực nhíu mày, một tay bế con trai bế lên rồi đi ra ngoài.
Lúc này Thủy An Lạc mới bò từ trong nhà WC ra, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô còn trắng nhợt hơn cả ma.
"Sao thế?" Sở Ninh Dực nắm lấy cánh tay mảnh khảnh của cô.
Thủy An Lạc vịn tường bò dậy, một tay vẫn ôm chặt bụng mình. Cô ngẩng đầu lên nhìn Sở Ninh Dực, ánh mắt như thể đang nói: Anh là heo à? Chẳng lẽ anh không thấy tôi đang bị đau bụng đây sao?
Đều do bữa cơm toàn món cay chết tiệt kia hại cả! Cơ mà... rõ ràng người cô muốn hại là Sở Ninh Dực cơ mà?
Sở Ninh Dực nhìn Thủy An Lạc, bé con ê a muốn được mẹ bế. Chắc là bé con cũng biết mẹ không thoải mái cho nên muốn an ủi mẹ đây mà.
Sở Ninh Dực một tay bế con trai, tay còn lại vòng qua đỡ thân hình mảnh khảnh của Thủy An Lạc đi thẳng ra ngoài: "Tôi đưa cô đến bệnh viện."
Lúc này Thủy An Lạc đã không còn sức mà phản đối nữa rồi, cô chỉ có thể để mặc anh nửa ôm nửa dìu cô ra ngoài.
Sở Ninh Dực đúng là sao chổi mà, mới ngày đầu về nhà anh ta mà cô đã phải vào viện rồi.
...
Ban đêm ở bệnh viện cũng không đông người, hơn nữa đây cũng là tài sản của Sở gia nên lúc Sở Ninh Dực còn chưa đến, các bác sĩ đều đã đợi sẵn ở cổng. Chờ Sở Ninh Dực vừa dừng xe lại, Thủy An Lạc đã lập tức đẩy cửa xe ra phi xuống bay ngay vào nhà WC.
Sở Ninh Dực cau mày, sao lại nghiêm trọng như vậy?
"Sở tổng, đây là..." Bác sĩ quay đầu lại nhìn.
Sở Ninh Dực bế con trai sắp khóc đến nơi lên, lạnh lùng nói: "Tìm một bác sĩ nữ vào coi sao." Anh sợ Thủy An Lạc sẽ ngất luôn trong nhà WC mất, lúc nãy ở trên xe đã đau đến mức rên hừ hừ rồi.
Bác sĩ kia gật đầu rồi vội vàng chạy vào sắp xếp.
"A...a...." Tiểu Bảo Bối cứ kêu lên chỉ về phía mẹ mình biến mất, như muốn hỏi mami đi đâu mất rồi?
Sở Ninh Dực cúi đầu nhìn con trai. Nhóc con này mới hơn sáu tháng tuổi nhưng cực kỳ thông minh, hoàn toàn không giống một đứa bé gì cả, mặc dù không biết nói nhưng cái gì cũng biết cả.
Sở Ninh Dực sải bước đi vào theo thì con trai mới chịu yên lại, chỉ là khuôn mặt nhỏ nhắn kia cứ cau lại như đang nghĩ xem mẹ mình bị làm sao?
Thủy An Lạc vịn vào tường lết ra khỏi nhà vệ sinh, mồ hôi trên mặt nhỏ xuống dưới đất. Cô cảm thấy nếu còn đau thêm nữa chắc cô sẽ thăng luôn mất.
"Cô Sở ngất xỉu rồi."
Trước khi Thủy An Lạc ngã xuống thì đây là những điều cuối cùng mà cô nghe được. Sở sở cái đầu cô ý, bà đây đã ly dị rồi biết chưa!
Nhưng mà, vì bụng đau quá nên cô không còn dư sức đi sửa lại cách gọi sai của nữ bác sĩ kia nữa rồi.
Sở Ninh Dực vốn đứng đợi cách đó không xa, vừa thấy Thủy An Lạc sắp ngã xuống anh liền đưa con trai cho bác sĩ bên cạnh, sau đó sải bước đến giành bế Thủy An Lạc lên trước khi bác sĩ nam kia kịp chạm vào cô.
"Đi phòng cấp cứu." Sở Ninh Dực vừa nói vừa sải chân bước đi, lúc này sắc mặt đã lạnh như hóa sương.
Bác sĩ nam vô tội kia đột nhiên bị Sở Ninh Dực quẳng cho một ánh mắt sắc như dao thì đần thối mặt, anh đã làm cái gì đâu cơ chứ!
"A..." Bé con tự dưng bị cha mình quăng cho người khác, còn chưa kịp phát hiện ra, đợi tới lúc phản ứng lại kịp thì cha đã đi qua bé mất rồi.
Tới lúc Thủy An Lạc được đưa vào phòng cấp cứu xong xuôi thì Tiểu Bảo Bối mới lại được quay về với vòng tay của cha mình.