Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2857
Sở Lạc Nhất cúi đầu không lên tiếng. Chú Ba không hề mắng cô câu nào nhưng thật ra thì chú Ba cũng rất lo lắng phải không, dù sao thì đây cũng là ôn dịch chứ đâu phải cái gì khác.
“Cháu không cố tình mà, chỉ là cháu nhớ anh, hơn nữa cũng thấy chị Miên Miên thật sự chẳng vui vẻ gì, cho nên cháu mới rủ chị ấy đi cùng thôi.” Sở Lạc Nhất thỏ thẻ đáp.
“Phải, bà biết, ba cháu cũng biết điều đó. Bao Đậu nhà mình là một cô gái tốt.” Thím Vu vỗ lên người cô nói, “Được rồi, cháu ăn một chút rồi nghỉ đi, những chuyện khác không cần phải nghĩ nhiều nữa, họ sẽ không sao đâu.”
Sở Lạc Nhất gật đầu, lẳng lặng nhận lại tập tranh, “Bà ơi, bà khuyên ba cháu giúp cháu với, cháu không phải cố ý đâu. Bà giúp cháu bảo ba cháu đừng giận cháu nữa nhé.”
“Bé ngốc, sao ba cháu lại giận cháu được?” Thím Vu cười nói, sau đó quay người ra ngoài.
Sau khi thím Vu đi khỏi, Sở Lạc Nhất liền dựa vào ghế cầm tập tranh, cuối cùng ngẫm một hồi, lại cầm bút lên bắt đầu vẽ. Lần này cô không vẽ người nữa mà vẽ lại cảnh tượng bi tráng mình đã nhìn thấy.
Cảnh tượng ấy nên để cả thế giới này đều thấy được.
Cho nên ba ngày sau, lúc bệnh tình của Sở Lạc Ninh rơi vào tình trạng nguy kịch, bức tranh mà Sở Lạc Nhất đăng lên trang web chính thức đã khiến cả thế giới phải chấn động. Hình ảnh cơn lũ vô tình tàn nhẫn tàn phá hết non sông, những con người trôi nổi giữa dòng nước lũ, động vật thực vật vân vân… đều khiến mọi người nhìn thấy mà đau lòng.
Mọi người bắt đầu phát động quyên góp, các bác sĩ trên thế giới cũng bắt đầu liên lạc với nhân viên công tác ý tế phía bên này, tỏ ý cũng muốn tham gia nghiên cứu.
Ba ngày trời Thủy An Lạc không hề về nhà lần nào, trong nhà hầu như chỉ có Sở Lạc Nhất, thím Vu và một người giúp việc.
“Bao Đậu, Bao Đậu...”
Lúc Sở Lạc Nhất trông thấy lượt người xem tăng lên từng con số hàng nghìn mỗi giây, thím Vu vội mở cửa vào, giọng nói cũng run lên.
“Anh cháu, anh cháu nguy kịch rồi.”
Sở Lạc Nhất sững ra, suýt nữa ngã khỏi ghế, bước chân loạng choạng đi tới, “Bà nói gì ạ?”
“Ba cháu vừa gọi điện bảo cháu tới đó, anh cháu, anh cháu...” Thím Vu còn chưa nói hết câu, Sở Lạc Nhất đã chạy ra ngoài, thậm chí giày cũng không kịp đi vào mà chạy thẳng chân trần xuống gara ô tô.
***
Bệnh viện.
Sở Lạc Ninh đã chìm vào hôn mê sâu sáu tiếng đồng hồ, tất cả mọi người đều đang chờ bên ngoài, chỉ có An Hinh Duyệt ở bên cạnh giường nắm tay, nói chuyện với anh.
Sở Ninh Dực đứng ngoài cửa siết chặt tay mình, nhìn Sở Lạc Ninh đang nằm trên giường bệnh xuyên qua lớp kính thủy tinh.
Đứa con trai này ở bên anh quá ít, ít đến mức trong trí nhớ của anh chỉ có người khác nói với anh về nó chứ không hề có những nhận thức mà anh tự biết.
[Lão Sở, con trai anh giỏi giang thật đấy, kỷ lục thành tích bịt mắt di chuyển bắn súng của anh năm ấy thằng bé cũng phá vỡ luôn rồi.]
[Lão Sở, anh sinh con kiểu gì hay vậy, nhìn thằng con tôi đi, như một cái bịch rơm, trong khi con trai anh sắp vượt qua cả anh mà không cần nhiều thời gian nữa rồi.]
[Lão Sở, nói anh nghe chuyện này, Lạc Ninh vừa từ nước ngoài về, tuổi còn nhỏ, tới lữ đoàn đặc chiến kiểu gì cũng bị bắt nạt, có cần phải qua bên đó đánh tiếng trước không?]
[Đệch, lão Sở, con trai anh muốn lật trời hả? Năm ấy một mình cậu xử cả Bộ tư lệnh cũng phải hai mươi mốt nhỉ. Sao con cậu mới hai mươi mà đã thu phục được hết cả chúng tôi rồi thế này.]
...
Đứa con trai này từ khi còn nhỏ đã luôn là niềm tự hào của anh, giờ đã hai mươi rồi nhưng cũng chưa bao giờ làm chuyện gì khiến anh phải thất vọng.
Trừ việc giờ nó đang nằm ở đây.
Lòng bàn tay bị đầu ngón tay găm vào đến phát đau, Sở Ninh Dực từ đầu đến cuối vẫn chỉ nhìn chằm chằm vào người bên trong.