Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 3057
Anh cho rằng Sư Niệm vẫn còn sợ chuyện khi trước, mà lúc nãy anh đã làm gì vậy?
Muốn cô ấy phải nhớ lại cơn ác mộng đó lần nữa sao?
Không, sao anh có thể làm vậy được.
Sư Niệm siết chặt tay mình, nhìn anh suy sụp rời khỏi thân thể cô rồi tự mình đi tắm.
“Sở Húc Ninh.” Sư Niệm đột nhiên gọi với theo. Trước khi Sở Húc Ninh quay đầu lại, cô vòng tay ôm lấy anh từ sau lưng, trên lưng anh có rất nhiều vết thương, có những vết sẹo lồi thậm chí có thể sinh ra phản ứng với làn da của cô.
Những vết sẹo này, đều là huân chương anh hùng của anh.
“Sở Húc Ninh, em xin lỗi, xin lỗi.” Sư Niệm ôm chặt lấy anh, không cho anh quay đầu lại, nước mắt rơi vào tấm lưng đầy vệt nước của anh, không biết đâu là nước mưa, đâu là nước mắt.
Nhưng Sở Húc Ninh lại phân biệt được.
Bởi vì nước mắt của cô vẫn còn nóng hổi, trượt xuống lưng anh.
Sở Húc Ninh cúi đầu cầm lấy bàn tay nhem nhuốc thấm đẫm nước mắt, “Là do anh quá vội vàng, trước khi em chuẩn bị sẵn sàng, anh sẽ không...”
“Sở Húc Ninh, em xin lỗi, là em lừa anh, em chỉ không muốn rời xa anh thôi. Em muốn cho bản thân mình một cơ hội đến gần anh hơn, cho nên mới...”
“Hơn nửa đêm rồi còn tra xét gì? Có để cho người ta nghỉ ngơi không?” Giọng của chị Tám đột nhiên vọng vào, ngắt lời Sư Niệm.
Sư Niệm thoáng kinh ngạc, buông Sở Húc Ninh ra, trong nháy mắt anh cũng nhanh chóng tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu, cầm quần áo dưới đất lên, ném ra ngoài cửa sổ.
Bên ngoài ngoại trừ hai cảnh sát còn có đạo diễn và ông chủ khách sạn.
Cảnh sát?
Chị Tám thấy vậy có chút nghi ngờ.
Đạo diễn kéo chị Tám qua một bên, “Bọn họ nói phát hiện có người ám sát cán bộ đang trốn trong khách sạn, đây là vấn đề của chính phủ bọn họ. Chị Tám, chị không thể ngăn họ được.”
“Thời buổi này mà vẫn còn đấu súng à? Sư Niệm khó chịu cả đêm, chồng cô ấy tới mới tới dỗ ngủ được một lúc, ầm ĩ lên thế này cô ấy mà mất giấc thì anh có chịu trách nhiệm không? Tính tình Sư Niệm thế nào anh còn không biết chắc?” Chị Tám lớn tiếng nói.
Đạo diễn cũng có chút chột dạ, dù sao trong giới Sư Niệm cũng nổi tiếng là xấu tính, anh ta cũng không dám chọc vào tổ tông này.
“Chồng cô ta?” Người cảnh sát bên ngoài dùng tiếng Anh hỏi, “Có người không đăng ký ở bên trong?”
Chị Tám ngẩng đầu lên nhìn gã cảnh sát kia, ngang ngược nói: “Đúng thế, làm sao hả, chồng người ta tới thăm một chút thì sao, ai quy định không được thế?”
Trong lúc chị Tám nói chuyện gã cảnh sát kia đã đẩy chị ra đi về phía phòng ngủ.
“Này... đạo diễn, thế này là thế nào?” Chị Tám lớn tiếng kêu lên, “Sư Niệm còn chưa mặc quần áo đâu!”
Đạo diễn cũng cuống đến độ mồ hôi đầy đầu nhưng lại không biết phải làm sao.
“Làm gì thế?” Trước khi gã cảnh sát kịp mở cửa, Sư Niệm đã mặc áo ngủ kéo cửa ra, nhìn gã cảnh sát bên ngoài, “Hơn nửa đêm không cho người ta ngủ à? Đạo diễn, lúc trước khi chúng ta ký hợp đồng đâu có điều nào như thế này?” Giọng của Sư Niệm rất lớn, hơn nữa còn rất phẫn nộ.
Đạo diễn khựng lại, không dám mở miệng.
“Cảnh sát gì đây, tôi sẽ liên hệ với bộ Ngoại giao của các người, hỏi xem đây là thứ luật lệ gì? Chúng tôi cầm visa sang đây không phải là để cho các người đến lục soát phòng.” Sư Niêm tựa trước cửa không để cho hai gã kia vào.
Cô nhìn hai người đàn ông mặc đồ cảnh phục từ trên xuống dưới, quả nhiên, có một số việc bọn họ khó mà hiểu được, cô cũng không có ý định tìm hiểu.
“Thưa cô, mong cô hãy phối hợp, đây là lệnh lục soát của chúng tôi.” Gã cảnh sát kia lạnh lùng nói.