Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 3065
Sở Húc Ninh nhìn ai đó đang nhảy tưng tưng đến gần. Nụ cười hớn hở trên gương mặt cô khiến cảm giác nghèn nghẹn trong lòng anh chợt tan biến.
Ngô Ca chào hỏi với Sư Niệm xong rồi xoay người đi qua một bên.
“Làm gì thế?” Sư Niệm ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt sáng lấp lánh.
Sở Húc Ninh nhịn không được phải đưa tay xoa đầu cô một cái, sau đó đặt súng vào tay cô rồi lại rút băng đạn đưa cho Sư Niệm: “Số lượng đạn có hạn, anh không thể luôn luôn bảo vệ em được.”
“Đại ca! Sao anh có thể đưa súng cho cô ấy chứ?” Kèn Nhỏ còn đang nén giận vì chuyện máy liên lạc của mình bị mất, hơn nữa truyền thuyết về Sư Niệm trong quân bộ cũng không hay ho lắm cho lên anh ta bùng nổ: “Một người phụ nữ như cô ta thì biết cái gì chứ hả?”
Sở Húc Ninh nhíu mày, muốn nội loạn vào lúc này sao?
“Kèn Nhỏ, cậu gào thét cái gì đấy?” Ngô Ca lớn tiếng khiển trách: “Hiện giờ ai cũng đều phải có súng trong tay hết.”
“Nhưng cô ta đi theo chỉ làm gánh nặng thôi!” Kèn Nhỏ đột nhiên đứng phắt dậy, ngay cả bánh mì cũng không thèm ăn: “Trước đây khi chúng ta làm nhiệm vụ có bao giờ như thế này đâu! Nếu không phải do lần này cô ta bị bắt thì chúng ta cũng không cần phải đột ngột đổi phương án tác chiến để rồi bây giờ bị nhốt ở đây thế này rồi!”
“Người thay đổi phương án tác chiến chính là tôi!” Sở Húc Ninh nắm lấy cổ tay của Sư Niệm, trầm giọng nói: “Vậy nên chuyện này là do tôi gây ra!”
“Này Kèn Nhỏ, lời này của cậu là có ý gì? Là tôi làm liên lụy đến cô ấy khiến cô ấy bị bắt. Được rồi, trách nhiệm này tôi nhận!” Tần Thiếu Bạch nằm nửa người đang được thoa thuốc, tuy đau nhưng anh ta vẫn chịu được.
Sư Niệm nhìn về phía Tần Thiếu Bạch, không ngờ anh ta cũng sẽ nói đỡ cho cô. Dù sao vừa rồi cô mới chửi anh ta là đồ ngu ngốc mà.
Sở Húc Ninh cũng nhìn Tần Thiếu Bạch. Anh với Tần Thiếu Bạch đã làm cộng sự mười mấy năm, chỉ là anh ta ở trong tối còn anh ở ngoài sáng, thế nhưng như vậy cũng đủ để Sở Húc Ninh biết người này vô cùng kiêu ngạo, chưa bao giờ biết nói đỡ cho người khác là gì.
Sư Niệm nhìn bốn người còn lại. Kèn Nhỏ đã tức run người. Ba người còn lại không nói gì nhưng rõ ràng cũng đang ngầm thừa nhận những gì Kèn Nhỏ nói.
Lão Miêu muốn nói gì đó, dù sao thì cô có thể nhớ rõ chuyện mua thuốc đã là không tệ rồi. Thế nhưng nghĩ đến mấy lời đồn đại về Sư Niệm trong quân bộ, anh liền im lặng.
Sư Niệm biết, lúc này mà bọn họ nội loạn thì chẳng khác nào tự giết chính mình.
Sở Húc Ninh rất ngốc, chỉ biết ôm trách nhiệm về bản thân.
Sư Niệm nhẹ nhàng đẩy tay của Sở Húc Ninh rồi nhìn thẳng về phía Kèn Nhỏ: “Chúng ta đấu một trận đi. Tiếng súng sẽ dẫn quân địch tới, chúng ta đấu tốc độ đổi băng đạn thì sao? Nếu như tôi thắng thì anh phải toàn tâm tín nhiệm đội trưởng của mình. Nếu như tôi thua tôi sẽ bỏ súng lại rồi một mình rời khỏi đây.”
“Niệm Niệm!” Sở Húc Ninh nhíu mày nói: “Năm ngoái cậu ta là quán quân toàn năng đấy!”
Có nghĩa là cũng bao gồm cả thi đổi băng đạn.
Kèn Nhỏ vốn đã bị chọc tức, lúc này anh ta dứt khoát quẳng bánh mì trong tay xuống cho cậu lính phá bom rồi rút súng bên hông mình ra, gỡ băng đạn xuống.
Không có bàn, bọn họ chỉ có thể đứng đổi băng đạn, cái này chẳng khác nào gia tăng độ khó cho cuộc so tài này.
Tần Thiếu Bạch nhíu mày: “Kèn Nhỏ, vậy mà cậu cũng đồng ý được sao? Có còn là đàn ông nữa không thế?”
“Là do cô ta tự đề nghị!” Kèn Nhỏ hừ một tiếng, nói.
Sở Húc Ninh cũng có chút lo lắng. Sư Niệm trao cho Sở Húc Ninh một ánh mắt trấn an, sau đó cô nhón chân hôn lên môi Sở Húc Ninh ngay trước mắt mọi người. Hai phiến môi tách nhau ra rất nhanh, Sư Niệm cứ như mèo nhỏ ăn trộm được cá: “Đây là cổ vũ!”
Kèn Nhỏ mắng một tiếng không biết xấu hổ.
Sắc mặt Sở Húc Ninh nóng cháy như nham thạch. Sư Niệm nắm lấy tay Sở Húc Ninh: “Em có thể khiến anh ta phải nuốt lại câu nói vừa rồi!” Sư Niệm nhỏ giọng nói xong liền cầm súng, quay sang nhìn Kèn Nhỏ: “Bắt đầu đi!”