Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 3067
Trời sắp sáng.
Đến lúc đó sẽ chỉ có bất lợi cho họ.
Nhưng bây giờ bọn họ có muốn trốn cũng không có chỗ nào có thể trốn cả, chỉ có thể cố gắng không để bị phát hiện rồi rời đi bằng đường thủy.
Mấy người còn đang suy nghĩ, Sở Húc Ninh bỗng nghe thấy tiếng động bên ngoài. Anh lập tức ra hiệu cho bọn họ đề phòng.
Sở Húc Ninh dựa vào cửa nhìn ra bên ngoài, có người đang kiểm tra mấy căn nhà bên này.
Chẳng mấy chốc bọn họ sẽ kiểm tra đến căn nhà này.
“Lão Bạo, chôn bom đi.” Sở Húc Ninh nói rồi kéo Sư Niệm lui về sau một bước.
Căn nhà hoang này có hai tầng, Sở Húc Ninh bảo Lão Bạo chôn bom ở tầng một. Những người còn lại đều lui lên tầng hai rồi rút khỏi căn nhà hoang này bằng cửa sổ.
Lão Miêu đỡ Tần Thiếu Bạch đứng dậy. Kèn Nhỏ, Ngô Ca và Sở Húc Ninh che chắn phía sau. Sư Niệm cũng giúp Lão Miêu đỡ Tần Thiếu Bạch.
“Tôi nói này, cô không thể tốt với tôi một chút được à?” Tần Thiếu Bạch tỏ ra đáng thương nói.
Sư Niệm à một tiếng, hờ hững trả lời: “Không được.”
Tần Thiếu Bạch nói: “Thế sao cô lại cười như hoa nở với tên bao công mặt đen kia thế?”
Sư Niệm nghe anh ta nói vậy liền dừng bước, dứt khoát quăng anh ta ra: “Anh đi mà tự đi!” Sư Niệm nói rồi xoay người chạy về tìm Sở Húc Ninh, chẳng thà cô chắn sau còn hơn.
“Tính khí vẫn nóng nảy nhỉ?” Tần Thiếu Bạch lải nhải nói chuyện với Lão Miêu đang đỡ mình.
Lão Miêu: “...”
“Không thể đụng vào vợ bạn đâu đó!” Lão Miêu đen mặt nói.
Sư Niệm phồng má chạy về bên cạnh Sở Húc Ninh. Sở Húc Ninh quay đầu liếc nhìn cô một cái rồi lại tập trung sự chú ý của mình vào Lão Bạo đang đặt bom.
“Đi lên trên đó đi, ở đây rất nguy hiểm.” Sở Húc Ninh nói dứt khoát.
Sư Niệm chẳng nói một lời, chỉ phồng má nhìn bọn họ, thỉnh thoảng còn nhón chân canh chừng người bên ngoài cửa.
Sở Húc Ninh quay đầu nhìn cô: “Ở đây nguy hiểm.”
“Lão Bạo, nhanh nhanh lên, đến rồi kia kìa!” Ngô Ca dựa vào cửa nhìn quan sát tình hình bên ngoài. Đám người kia càng ngày càng tới gần.
“Được rồi.” Lão Bạo chôn xong bom rồi dùng đầu ra hiệu bảo bọn họ lui lại.
Sở Húc Ninh dẫn theo Sư Niệm rút đến cầu thang. Ngô Ca làm người đoạn hậu sau cùng. Bọn họ nhanh chóng lên lầu, sau khi tất cả đã an toàn thì Ngô Ca cũng chạy lên.
Khoảng cách từ lầu hai tới mặt đất không tính là cao với bọn họ, có nhảy xuống cũng không bị thương, quan trọng là sau khi bom nổ bọn họ phải đi như thế nào?
Tần Thiếu Bạch bị thương, Sư Niệm là con gái, cho nên hai người này không thể đi chung một lượt, rủi ro quá lớn.
“Tôi làm được!” Sư Niệm vội vàng nói: “Tôi thực sự có thể làm được mà, không đi cùng cái người này có được không?”
Tần Thiếu Bạch trợn mắt nhìn Sư Niệm, cái cây ớt này vẫn còn kiêu ngạo đấy à.
“Rầm rầm...” Tầng một bất ngờ nổ tung, căn nhà rung lên mạnh mẽ.
Đám người cùng nhau nhảy xuống. Sở Húc Ninh còn đang lo lắng cho Sư Niệm thì phát hiện cô dùng tư thế tiêu chuẩn nhảy xuống cho nên hoàn toàn không hề bị thương.
“Kèn Nhỏ theo tôi! Lão Bạo, Lão Miêu, Ngô Ca phụ trách Tần Thiếu Bạch! Mấy người đi theo đường núi phía Nam!” Sở Húc Ninh nhanh chóng dặn dò: “Tối mai, gặp nhau trước bến tàu!”
Ngô Ca gật đầu. Anh ta còn đang định nói gì đó thì Sư Niệm đột nhiên lên tiếng: “Không được! Lính liên lạc phải đi cùng bọn họ! Có người bị thương, chỉ có lính liên lạc đi cùng mới có thể nhanh chóng liên lạc với bên ngoài tìm viện trợ! Em với anh cùng nhau đánh lạc hướng đám người đó!”
Sư Niệm vừa dứt lời thì phía trước đã vang lên tiếng động. Cô không chờ những người còn lại phản ứng mà nhanh chóng kéo Sở Húc Ninh chạy đi.
“Bà chị dâu này đúng là mạnh mẽ thật!” Lão Bạo cất tiếng.
Không biết mấy lời đồn đại trong quân bộ là từ đâu ra?