Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 3071
Sư Niệm dựa vào chút sức lực cuối cùng chạy băng qua thôn làng, thế nhưng Sở Húc Ninh còn chưa tới.
Sư Niệm ngẩng đầu nhìn bến tàu cách đó không xa rồi quỳ bệt xuống mặt đất. Lần này cô thật sự không còn một chút sức lực nào nữa rồi, chỉ hy vọng Sở Húc Ninh có thể nhanh chóng giải quyết máy bay không người rồi qua đây hội tụ với cô.
Sư Niệm ngẩng đầu nhìn bầu trời, mồ hôi chảy vào mắt vừa cay vừa xót.
Tiếng súng của máy bay không người càng ngày càng rõ ràng, hơn nữa mật độ càng lúc càng dày. Sư Niệm quay đầu nhìn về phía phát ra âm thanh.
Rất xa, nhưng cô vẫn có thể trông thấy bóng dáng của Sở Húc Ninh, còn cả chiếc máy bay không người đang bay tà tà trên đầu anh. Vậy là anh vẫn chưa giải quyết được nó sao.
Sư Niệm đứng đậy, vịn vách tường nhìn về phía đó rồi móc súng treo bên hông mình ra, ngắm thằng về chiếc máy bay không người lái.
“Cô cho rằng kỹ thuật bắn súng của Sở Húc Ninh không chuẩn bằng mình sao? Một khi cái thứ đồ chơi kia bị phá hủy sẽ lập tức nổ tung, đến lúc đó cũng chẳng khác chết lắm đâu.”
Sư Niệm còn chưa kịp làm gì thì đột nhiên có một giọng nói hời hợt vang lên.
“Là ai?” Sư Niệm quay phắt người lại, nòng súng hướng thẳng vào người vừa xuất hiện phía sau mình.
“Ê ê ê, cô gái, cẩn thận súng cướp cò đấy!” Lạc Hiên kéo Cố Thanh Trần ra đằng sau mình, nhìn Sư Niệm đang trong trạng thái căng thẳng.
“Lạc Hiên.” Anh ta tự giới thiệu.
Sư Niệm dừng một chút, nói: “Ông là... bác của Bánh Bao Đậu?”
Sư Niệm đã từng nghe đến cái tên Lạc Hiên này, thế nhưng chưa bao giờ gặp được người thật. Cô chỉ biết Lạc Hiên có một cặp mắt tím, mà người đàn ông đang đứng trước mặt cô quả thật có một cặp mắt tím biếc.
Lạc Hiên gật đầu: “Thế nên để súng xuống đi! Đằng sau không còn ai nữa đâu.”
Sư Niệm bán tín bán nghi. Cô nhìn người phụ nữ đứng đằng sau Lạc Hiên nhưng vẫn không hề bỏ súng xuống. Cô thật sự bị hù chết rồi.
“Tôi dựa vào đâu để tin ông?” Sư Niệm nói rồi lùi về sau một bước, đằng sau cô vẫn vang lên tiếng súng của máy bay không người. Lúc này cô chỉ muốn tới gần Sở Húc Ninh.
“Sao Sư Hạ Dương lại sinh ra một đứa con như cô nhỉ? Tôi muốn giết cô thì cô còn sống được đến bây giờ sao?” Lần đầu tiên Lạc Hiên bị người khác nghi ngờ như vậy, tính khí kiêu ngạo của một thiếu gia lập tức bùng lên.
Sư Niệm vẫn từ từ lùi lại, nhìn anh ta một cách phòng bị.
“Sư Niệm đúng không? Tôi là cô của Lạc Ninh, Cố Thanh Trần, chắc cô cũng nghe tên của tôi rồi.” Cố Thanh Trần thờ ơ đẩy Lạc Hiên ra nhưng cũng không tới gần Sư Niệm: “Là Lạc Ninh bảo chúng tôi tới đây, không thì giờ cô có thể gọi điện cho bọn Bánh Bao Đậu, dùng di động của tôi mà gọi.”
Sư Niệm vẫn nửa tin nửa ngờ. Cô cũng biết Sở Lạc Ninh có một người cô, cũng nghe chuyện xưa của người này nhưng cô cũng chưa bao giờ gặp Cố Thanh Trần.
Cố Thanh Trần cúi xuống ném di động qua. Sư Niệm cúi đầu nhìn di động nằm dưới đất, hiện tại thứ này đúng là thứ mà bọn họ cần nhất.
Màn hình di động được mở ra, trên màn hình là một cô gái tầm mười tám mười chín tuổi, mắt to mày rậm với một mái tóc xoăn dài, trông như búp bê.
“Con gái của tôi đó.”
Sư Niệm thận trọng nhặt di động lên, nòng súng vẫn hướng về phía Cố Thanh Trần như trước.
“Tôi nói này nhóc con...”
“Anh có thể câm miệng lại không hả?” Cố Thanh Trần đột nhiên cắt lời Lạc Hiên, cô nói: “Con bé vừa mới hai mươi tuổi, gặp phải chuyện thế này nó có thể không sợ hay sao hả?”
Sư Niệm lớn hơn con gái của họ một chút cho nên Cố Thanh Trần cũng thấy thương Sư Niệm.
Sự đề phòng của Sư Niệm thả lỏng hơn một chút. Cô hơi cúi đầu nhìn di động, quả nhiên những người có tên trong danh bạ hầu như là những cái tên cô quen thuộc. Sư Niệm tìm được số liên lạc đặt tên là Bánh Bao Đậu liền bấm gọi.
Cuộc gọi chưa được kết nối, Sư Niệm nhìn bọn họ một cách đề phòng lại còn lo lắng cho Sở Húc Ninh đang ở phía sau. Trái tim của cô như nhảy lên tận cuống họng.